Chương 22: Bẫy Lâm Việt
Peter Heart
25/02/2023
Chương 22: Bẫy Lâm Việt
Tộc Lâm Việt ở bên kia dãy Hồng Lĩnh, cách địa bàn trước kia của Hồng Việt hơn ba ngày đường với tốc độ của Nhân Cảnh.
Toàn tộc Lâm Việt đều mang họ Cao, đứng đầu là Cao Lỗ, vị danh tướng nổi danh của An Dương Vương. Con trai ông, người được cử đi Tây Sơn Yên Bái lần này cũng là một nhân vật quen thuộc xuất hiện trên Lạc Đồ, Cao Bá Quát.
Cao Bá Quát là người nổi tiếng văn hay chữ tốt, làm quan thời nhà Nguyễn. Thấy cảnh dân chúng lầm than, Cao Bá Quát bất mãn triều đình, bèn vận động một số sĩ phu, thổ hào ở các vùng Quốc Oai, Vĩnh Phúc, Cao Bằng, Lạng Sơn... cùng nhau tôn Lê Duy Cự làm minh chủ, còn mình làm quân sư chống lại nhà Nguyễn. Trong quá trình chuẩn bị khởi nghĩa, bị người tố giác nên ông đành trước thời hạn đem lực lượng đánh phá phủ Ứng Hòa, huyện Thanh Oai, thành Tam Dương, phủ Quốc Oai, Yên Sơn... Tuy giành được một số thắng lợi ban đầu, nhưng khi triều đình tập trung phản công thì quân khởi nghĩa liền liên tiếp thất bại. Cuối cùng trong trận chiến tại vùng núi Yên Sơn (giáp Sài Sơn), Cao Bá Quát bị suất đội Đinh Thế Quang bắn chết tại trận.
Trước kia, Nguyễn Long đã suy đoán, người đi Dương Việt lần này có thể là Cao Bá Quát, quả thật không sai. Lúc này, hắn đang cùng cao tầng Hồng Việt có mặt trên hang Hồng Lĩnh để đón tiếp đoàn người. Hắn không muốn sớm để lộ nơi ở mới của mình.
Một tảng đá bằng phẳng được dọn ra giữa sân, bên trên bày đầy thức ăn có cá có thịt, một bát canh măng, một vò rượu giấu, đặc biệt một niêu cơm trắng đang bốc khói, một dĩa dưa đỏ mọng nước trông vô cùng hấp dẫn. Mai An Tiêm trên danh nghĩa tộc trưởng Hồng Việt mời mọi người vào bàn không phân chủ khách. Dĩ nhiên bọn họ không ngồi trên ghế mà ngồi bệt dưới đất.
Bên Hồng Việt có tất cả chín người, Nguyễn Long, Mai An Tiêm, Mai An Long, Mai Thúc Loan và năm tộc nhân khác. Tộc Lâm Việt lại chỉ đến bảy người bao gồm Cao Lỗ, Cao Bá Quát, Cao Bá Bao anh của Cao Bá Quát và bốn tộc nhân nữa.
Chỉ thấy Cao Lỗ tóc xoã ngang vai, khuôn mặt khắc khổ, khoát trên vai là một tấm da beo lộ ra nửa ngực có nhiều hình xăm chi chít. Bên cạnh là Cao Bá Quát lại anh tuấn tiêu sái, ánh mắt sâu sắc vừa nhìn đã biết là người mưu cao tính kỹ, phải nói Cao Bá Quát và Mai An Tiêm là cha con sẽ hợp lý hơn, đáng tiếc hắn mang họ Cao. Cao Bá Bao bên kia thì không có gì đặc biệt, mắt đang nhìn đăm đăm số thức ăn trên bàn lộ ra vẻ thích thú thế nhưng tu vi của hắn lại rất cao, đã là Địa Cảnh đỉnh phong, sắp bước vào Thiên Cảnh.
Mọi người sau khi giới thiệu cũng không nói chuyện đại sự mà bắt đầu ăn uống. Mai An Tiêm rót cho mỗi người một ít rượu giấu vào trong cốc tre. Rượu này sau khi Nguyễn Long hướng dẫn, mọi người trong Hồng thôn đã nghiên cứu cải tiến qua, nồng độ tăng lên không thua kém rượu hiện đại, ngoài ra bọn họ còn làm nhiều loại rượu trái cây khác, chúng sẽ là một trong những thứ chủ lực cho việc phát triển sau này.
Rượu giấu có vị ngọt chát làm tăng cảm giác thèm ăn. Sau khi vào cổ họng lại dâng lên một cổ nhiệt khí làm người bắt đầu có cảm giác nóng mặt, máu huyết như sôi lên. Cơm trắng cũng được chia ra, mỗi người chỉ được một ít, Nguyễn Long rất hiểu nguyên lý cái gì càng hiếm thì càng quý. Mai An Tiêm dùng đũa gắn thức ăn cho người Lâm Việt, đồng thời hướng dẫn họ cách thức sử dụng chúng. Từ khi có lúa gạo, Nguyễn Long đã cho người vót đũa phổ biến trong Hồng thôn. Người Việt thực sự có thiên phú trong việc xài đũa, người Hồng Việt cũng vậy mà người Lâm Việt cũng vậy. Chẳng bao lâu sau, họ đã có thể dùng chúng để lấy thức ăn, tuy còn hơi vụng về nhưng về cơ bản đã khá ổn.
Qua vài vòng rượu, mọi người bắt đầu nói chuyện sôi nổi. Cao Lỗ và đám người liên tục khen ngợi thức ăn của Hồng Việt, đối với bọn họ, chúng thật sự là sơn hào hải vị. Đặc biệt là cơm trắng, tuy ăn lần đầu nhưng lại cho họ cảm giác gắn bó như quen thuộc từ lâu. Cao Lỗ tỏ ý hỏi cách làm nhưng Mai An Tiêm chỉ mỉm cười không đáp. Biết đây không phải chuyện dễ dàng nói ra, Cao Lỗ bèn chuyển đề tài:
"Chẳng hay quý tộc có tính toán gì đối với chuyện đại hội lần này?", Cao Lỗ tuy bề ngoài khắc khổ nhưng xử lý mọi việc khá ổn trọng.
Mai An Tiêm nhìn qua Nguyễn Long, thấy hắn không có phản ứng gì liền đáp: "Đoàn kết thì sống, chia rẽ sẽ chết".
Cái nhìn của Mai An Tiêm không qua được mắt Cao Lỗ, lúc này ông mới chú ý đến người thanh niên ngồi bên Mai An Tiêm, ông chợt nhận ra vị trí này vừa vặn ở giữa đám người Hồng Việt, đối diện với ông. Từ nảy đến giờ, ông chỉ chú ý đến tộc trưởng Mai An Tiêm và Mai Thúc Loan mà không để tâm đến những người khác. Tộc Hồng Việt có chín người, Nguyễn Long chính là ngồi giữa, hai bên là Mai An Long và Mai An Tiêm, cạnh Mai An Tiêm là Mai Thúc Loan, những người khác chia đều ngồi kế tiếp.
"Đoàn kết như thế nào, đã mấy trăm năm nay Hồng Lĩnh không có ngoại xâm, mỗi tộc giờ đã không còn liên hệ gì với nhau. Nếu Mai tộc trưởng không cho người tìm đến, chúng ta cũng chưa chắc đã gặp mặt".
"Toàn bộ Bách Việt đều muốn điều gì?"
"Dĩ nhiên là thống nhất Bách Việt". Cao Lỗ thuận miệng đáp, song lại giật mình hốt hoảng.
"Đúng, Bách Việt chia rẽ quá lâu rồi, đã đến lúc phải thống nhất", Mai An Tiêm hào hùng lên tiếng.
Cao Lỗ trợn tròn mắt: "Cái này, cái này ... làm sao có thể". Ông cảm thấy điều này quá hoang đường, mười tộc lớn còn không dám nói mạnh miệng như vậy.
Mai An Tiêm không nói gì, lại quay đầu nhìn Nguyễn Long. Hắn từ từ vạch áo, để lộ ra hình xăm trống đồng lấp lánh kim quang.
Cao Lỗ và đoàn người Lâm Việt sửng sờ, dụi dụi hai mắt: "trống đồng kim quang, thủ lĩnh bách tộc?"
Lúc này Nguyễn Long đứng bật dậy, vung tay giật toàn bộ phần áo thân trên xuống, đám người Mai An Tiêm lập tức quỳ một chân, hô lớn:
"Cung nghênh thủ lĩnh bách tộc".
Nguyễn Long gầm lên: "Dương Việt đáng chết, dám vi phạm tổ huấn, mạo danh thủ lĩnh bách tộc".
"Dương Việt đáng chết, dám vi phạm tổ huấn, mạo danh thủ lĩnh bách tộc", đám người Hồng Việt cũng gầm lớn, tuy chỉ có vài người nhưng ai nấy đều là cao thủ, lại dùng sức bú sữa mẹ hét lên nên tràng cảnh cực kỳ hoành tráng.
Tộc Lâm Việt lúc này đã ngà ngà say, lại thấy đám Mai An Tiêm kích động hú hét, máu nóng dâng lên, cũng theo phong trào quỳ xuống hô lớn, dẫn đầu trong đó lại là Cao Bá Bao:
"Dương Việt đáng chết, dám vi phạm tổ huấn, mạo danh thủ lĩnh bách tộc".
Trong tràng chỉ còn Cao Lỗ và Cao Bá Quát vẫn ngồi yên, hai mắt nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Nguyễn Long, thấy hắn vẫn đứng im như chờ đợi. Đám người Hồng Việt lúc này cũng nhìn bọn hắn, ánh mắt sát khí bừng bừng, bất đắc dĩ, bọn hắn cũng phải làm theo.
Toàn bộ những điều này đều nằm trong kế hoạch của Nguyễn Long, hắn là người biên soạn kịch bản. Từ những hành động của Mai An Tiêm cho đến thái độ kích động của đám người Hồng Việt đều đã luyện tập trước. Mục đích để làm nên sự nghi ngờ trong lòng Cao Lỗ, tạo điều kiện để Nguyễn Long lên sàn.
Chỉ thấy Cao Lỗ và Cao Bá Quát cũng quỳ một chân và hô lên:
"Tham kiến thủ lĩnh bách tộc".
Tộc Lâm Việt ở bên kia dãy Hồng Lĩnh, cách địa bàn trước kia của Hồng Việt hơn ba ngày đường với tốc độ của Nhân Cảnh.
Toàn tộc Lâm Việt đều mang họ Cao, đứng đầu là Cao Lỗ, vị danh tướng nổi danh của An Dương Vương. Con trai ông, người được cử đi Tây Sơn Yên Bái lần này cũng là một nhân vật quen thuộc xuất hiện trên Lạc Đồ, Cao Bá Quát.
Cao Bá Quát là người nổi tiếng văn hay chữ tốt, làm quan thời nhà Nguyễn. Thấy cảnh dân chúng lầm than, Cao Bá Quát bất mãn triều đình, bèn vận động một số sĩ phu, thổ hào ở các vùng Quốc Oai, Vĩnh Phúc, Cao Bằng, Lạng Sơn... cùng nhau tôn Lê Duy Cự làm minh chủ, còn mình làm quân sư chống lại nhà Nguyễn. Trong quá trình chuẩn bị khởi nghĩa, bị người tố giác nên ông đành trước thời hạn đem lực lượng đánh phá phủ Ứng Hòa, huyện Thanh Oai, thành Tam Dương, phủ Quốc Oai, Yên Sơn... Tuy giành được một số thắng lợi ban đầu, nhưng khi triều đình tập trung phản công thì quân khởi nghĩa liền liên tiếp thất bại. Cuối cùng trong trận chiến tại vùng núi Yên Sơn (giáp Sài Sơn), Cao Bá Quát bị suất đội Đinh Thế Quang bắn chết tại trận.
Trước kia, Nguyễn Long đã suy đoán, người đi Dương Việt lần này có thể là Cao Bá Quát, quả thật không sai. Lúc này, hắn đang cùng cao tầng Hồng Việt có mặt trên hang Hồng Lĩnh để đón tiếp đoàn người. Hắn không muốn sớm để lộ nơi ở mới của mình.
Một tảng đá bằng phẳng được dọn ra giữa sân, bên trên bày đầy thức ăn có cá có thịt, một bát canh măng, một vò rượu giấu, đặc biệt một niêu cơm trắng đang bốc khói, một dĩa dưa đỏ mọng nước trông vô cùng hấp dẫn. Mai An Tiêm trên danh nghĩa tộc trưởng Hồng Việt mời mọi người vào bàn không phân chủ khách. Dĩ nhiên bọn họ không ngồi trên ghế mà ngồi bệt dưới đất.
Bên Hồng Việt có tất cả chín người, Nguyễn Long, Mai An Tiêm, Mai An Long, Mai Thúc Loan và năm tộc nhân khác. Tộc Lâm Việt lại chỉ đến bảy người bao gồm Cao Lỗ, Cao Bá Quát, Cao Bá Bao anh của Cao Bá Quát và bốn tộc nhân nữa.
Chỉ thấy Cao Lỗ tóc xoã ngang vai, khuôn mặt khắc khổ, khoát trên vai là một tấm da beo lộ ra nửa ngực có nhiều hình xăm chi chít. Bên cạnh là Cao Bá Quát lại anh tuấn tiêu sái, ánh mắt sâu sắc vừa nhìn đã biết là người mưu cao tính kỹ, phải nói Cao Bá Quát và Mai An Tiêm là cha con sẽ hợp lý hơn, đáng tiếc hắn mang họ Cao. Cao Bá Bao bên kia thì không có gì đặc biệt, mắt đang nhìn đăm đăm số thức ăn trên bàn lộ ra vẻ thích thú thế nhưng tu vi của hắn lại rất cao, đã là Địa Cảnh đỉnh phong, sắp bước vào Thiên Cảnh.
Mọi người sau khi giới thiệu cũng không nói chuyện đại sự mà bắt đầu ăn uống. Mai An Tiêm rót cho mỗi người một ít rượu giấu vào trong cốc tre. Rượu này sau khi Nguyễn Long hướng dẫn, mọi người trong Hồng thôn đã nghiên cứu cải tiến qua, nồng độ tăng lên không thua kém rượu hiện đại, ngoài ra bọn họ còn làm nhiều loại rượu trái cây khác, chúng sẽ là một trong những thứ chủ lực cho việc phát triển sau này.
Rượu giấu có vị ngọt chát làm tăng cảm giác thèm ăn. Sau khi vào cổ họng lại dâng lên một cổ nhiệt khí làm người bắt đầu có cảm giác nóng mặt, máu huyết như sôi lên. Cơm trắng cũng được chia ra, mỗi người chỉ được một ít, Nguyễn Long rất hiểu nguyên lý cái gì càng hiếm thì càng quý. Mai An Tiêm dùng đũa gắn thức ăn cho người Lâm Việt, đồng thời hướng dẫn họ cách thức sử dụng chúng. Từ khi có lúa gạo, Nguyễn Long đã cho người vót đũa phổ biến trong Hồng thôn. Người Việt thực sự có thiên phú trong việc xài đũa, người Hồng Việt cũng vậy mà người Lâm Việt cũng vậy. Chẳng bao lâu sau, họ đã có thể dùng chúng để lấy thức ăn, tuy còn hơi vụng về nhưng về cơ bản đã khá ổn.
Qua vài vòng rượu, mọi người bắt đầu nói chuyện sôi nổi. Cao Lỗ và đám người liên tục khen ngợi thức ăn của Hồng Việt, đối với bọn họ, chúng thật sự là sơn hào hải vị. Đặc biệt là cơm trắng, tuy ăn lần đầu nhưng lại cho họ cảm giác gắn bó như quen thuộc từ lâu. Cao Lỗ tỏ ý hỏi cách làm nhưng Mai An Tiêm chỉ mỉm cười không đáp. Biết đây không phải chuyện dễ dàng nói ra, Cao Lỗ bèn chuyển đề tài:
"Chẳng hay quý tộc có tính toán gì đối với chuyện đại hội lần này?", Cao Lỗ tuy bề ngoài khắc khổ nhưng xử lý mọi việc khá ổn trọng.
Mai An Tiêm nhìn qua Nguyễn Long, thấy hắn không có phản ứng gì liền đáp: "Đoàn kết thì sống, chia rẽ sẽ chết".
Cái nhìn của Mai An Tiêm không qua được mắt Cao Lỗ, lúc này ông mới chú ý đến người thanh niên ngồi bên Mai An Tiêm, ông chợt nhận ra vị trí này vừa vặn ở giữa đám người Hồng Việt, đối diện với ông. Từ nảy đến giờ, ông chỉ chú ý đến tộc trưởng Mai An Tiêm và Mai Thúc Loan mà không để tâm đến những người khác. Tộc Hồng Việt có chín người, Nguyễn Long chính là ngồi giữa, hai bên là Mai An Long và Mai An Tiêm, cạnh Mai An Tiêm là Mai Thúc Loan, những người khác chia đều ngồi kế tiếp.
"Đoàn kết như thế nào, đã mấy trăm năm nay Hồng Lĩnh không có ngoại xâm, mỗi tộc giờ đã không còn liên hệ gì với nhau. Nếu Mai tộc trưởng không cho người tìm đến, chúng ta cũng chưa chắc đã gặp mặt".
"Toàn bộ Bách Việt đều muốn điều gì?"
"Dĩ nhiên là thống nhất Bách Việt". Cao Lỗ thuận miệng đáp, song lại giật mình hốt hoảng.
"Đúng, Bách Việt chia rẽ quá lâu rồi, đã đến lúc phải thống nhất", Mai An Tiêm hào hùng lên tiếng.
Cao Lỗ trợn tròn mắt: "Cái này, cái này ... làm sao có thể". Ông cảm thấy điều này quá hoang đường, mười tộc lớn còn không dám nói mạnh miệng như vậy.
Mai An Tiêm không nói gì, lại quay đầu nhìn Nguyễn Long. Hắn từ từ vạch áo, để lộ ra hình xăm trống đồng lấp lánh kim quang.
Cao Lỗ và đoàn người Lâm Việt sửng sờ, dụi dụi hai mắt: "trống đồng kim quang, thủ lĩnh bách tộc?"
Lúc này Nguyễn Long đứng bật dậy, vung tay giật toàn bộ phần áo thân trên xuống, đám người Mai An Tiêm lập tức quỳ một chân, hô lớn:
"Cung nghênh thủ lĩnh bách tộc".
Nguyễn Long gầm lên: "Dương Việt đáng chết, dám vi phạm tổ huấn, mạo danh thủ lĩnh bách tộc".
"Dương Việt đáng chết, dám vi phạm tổ huấn, mạo danh thủ lĩnh bách tộc", đám người Hồng Việt cũng gầm lớn, tuy chỉ có vài người nhưng ai nấy đều là cao thủ, lại dùng sức bú sữa mẹ hét lên nên tràng cảnh cực kỳ hoành tráng.
Tộc Lâm Việt lúc này đã ngà ngà say, lại thấy đám Mai An Tiêm kích động hú hét, máu nóng dâng lên, cũng theo phong trào quỳ xuống hô lớn, dẫn đầu trong đó lại là Cao Bá Bao:
"Dương Việt đáng chết, dám vi phạm tổ huấn, mạo danh thủ lĩnh bách tộc".
Trong tràng chỉ còn Cao Lỗ và Cao Bá Quát vẫn ngồi yên, hai mắt nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Nguyễn Long, thấy hắn vẫn đứng im như chờ đợi. Đám người Hồng Việt lúc này cũng nhìn bọn hắn, ánh mắt sát khí bừng bừng, bất đắc dĩ, bọn hắn cũng phải làm theo.
Toàn bộ những điều này đều nằm trong kế hoạch của Nguyễn Long, hắn là người biên soạn kịch bản. Từ những hành động của Mai An Tiêm cho đến thái độ kích động của đám người Hồng Việt đều đã luyện tập trước. Mục đích để làm nên sự nghi ngờ trong lòng Cao Lỗ, tạo điều kiện để Nguyễn Long lên sàn.
Chỉ thấy Cao Lỗ và Cao Bá Quát cũng quỳ một chân và hô lên:
"Tham kiến thủ lĩnh bách tộc".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.