Chương 69: Đánh Du Kích
Peter Heart
19/03/2023
Chương 69: Đánh Du Kích
Con gấu kia không ai khác chính là Hùng Đảm, thiếu chủ của Hùng Linh tộc lúc trước đi theo Nguyễn Long.
Thấy đám người hùng hổ phóng tới, hắn ta gầm gừ vài tiếng rồi quay người bỏ chạy. Bọn người kia dĩ nhiên không buông tha mà đuổi theo.
Một lúc sau.
"Hừ! Chỉ có một con gấu con mà cũng bắt không được, các ngươi mau đi hỗ trợ bọn hắn", cả đám chờ đợi một lúc lâu thấy không có động tĩnh, một tên Thiên cảnh bực bội nói.
Lại qua một lúc.
"Lũ vô dụng này đã biến đi đâu hết rồi?"
"Có điều quái lạ, tất cả cẩn thận! Cùng nhau tiến lên!"
Cả bọn theo phương hướng lúc trước mọi người đi mà tiến lên, tay nắm chặt vũ khí, cẩn thận đề phòng.
Nhưng cả đoạn đường bình an vô sự, phía trước đã nghe tiếng hò hét của đám người lúc nảy.
Tên Thiên cảnh bặm trợn không đợi được nữa mà phóng đi trước.
Phía xa một đám người đang chạy bở cả hơi tai đuổi theo một con gấu trông khá đáng yêu. Tốc độ của nó hoàn toàn không nhanh nhưng lần nào cũng vừa kịp tránh thoát.
"Lũ vô dụng tránh ra cho ta!" Tên bặm trợn gầm lên.
Hùng Đảm vừa nghe tiếng gầm liền phóng vút đi, lạng lách qua từng gốc cây cách thuần thục, tốc độ nâng lên một tầm cao mới.
Thì ra hắn ta đang dẫn dụ bọn người đi theo một phương hướng khác. Lúc đầu thấy chỉ có vài người đuổi theo nên hắn chạy một đoạn liền đổi chiều đi theo vòng tròn.
Đến khi trở lại đúng hướng đã định cũng là lúc đám người thứ hai đuổi tới. Cứ thế hắn lại dẫn cả bọn đi thêm một vòng nữa.
Hiện tại, đã xác định toàn quân đối phương đã bắt đầu đuổi theo, Hùng Đảm cũng không ngần ngại mà phóng hết tốc lực về phía trước.
Đám người bị hắn trêu đùa càng thêm quyết tâm đuổi the. Có tên Thiên cảnh dẫn đầu, mọi người như được tăng thêm sức lực ra sức lao đi.
Hùng Đảm lạng lách đánh võng, hồi lâu mà tên Thiên cảnh vẫn không bắt được hắn.
Lúc này, từ phía sau của đoàn quân Sơn Việt đã xuất hiện một đám người. Họ chầm chậm tiến theo sau, chặn ngang đường lui của cả bọn nhưng không ai hay biết, toàn bộ nhân đều là Thiên cảnh, nhân số lên đến cả chục người.
"Gấu con! Chạy đâu cho thoát!" Tên Thiên cảnh dáng người bặm trợn cười lên ha hả, vươn tay định bắt lấy Hùng Đảm đang ở trước mặt.
Bỗng nhiên dị biến phát sinh.
Hàng chục mũi tên từ trong rừng bay ra ngắm thẳng vào các bộ phận yếu hại của hắn mà bắn tới.
Tuy bị bất ngờ, nhưng dù sao cũng là Thiên cảnh, phản ứng của hắn cực kỳ nhanh chóng, ngã rạp người ra phía sau né tránh các mũi tên. Hai tay đồng thời chống đất bật ngược trở lại, phương hướng vẫn là Hùng Đảm phía trước, ý đồ dùng tên này chắn tên.
Nhưng Hùng Đảm cũng không phải tay mơ. Nhân lúc tên Thiên cảnh tránh tên đã tạt người sang ngang, lăn tròn dưới đất rồi cũng bật dậy trốn vào rừng cây.
Phía sau, tiếng kêu la của những kẻ vừa đến trúng tiễn làm tên Thiên cảnh bặm trợn giật mình không truy kích.
"Khốn kiếp! Là kẻ nào?"
Sau loạt tên, bốn phía lại trở về vắng lặng như ban đầu như chưa có gì xảy ra. Chỉ khác biệt duy nhất là đoàn người phía sau trúng tên kêu rên inh ỏi.
Tên bặm trợn nhìn quanh quất, chỉ thấy ngoài tiếng lá xao động thì tuyệt đối không có một bóng người. Hắn cũng không chủ quan, cho mọi người tựa lưng vào các gốc cây lớn chờ đợi người phía sau đến.
Ai ngờ nơi hắn tưởng là an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất.
Lại hàng loạt tiếng la phát ra từ đám người của hắn.
"Xoạt, xoạt!"
"Phập, phập!"
Xung quanh mỗi gốc cây đều đã được đào rỗng, cắm đầy chông nhọn phía dưới. Đám người vừa tới gần liền hụt chân rơi xuống. Tên Thiên cảnh phản ứng nhanh chóng, đánh một chưởng vào thân cây, mượn lực phản chấn nhảy ra ngoài, tránh thoát hố chông.
"Chuyện gì xảy ra?" Đám người phía sau rốt cuộc cũng đã đến.
"Có địch tập!"
Lời vừa dứt lại một loạt tên được phóng ra nhắm thẳng vào đội hình mới đến.
Ngũ đại Thiên cảnh tức giận gầm lên, xoay tròn thân thể đánh dạt các mũi tên ra ngoài. Tiện đà truy kích vào vị trí vừa phát tên.
Nhưng kết quả vẫn công cốc, ngay cả cọng lông của người bắn tên cũng không thể vớ được.
"Mau rời khỏi nơi này!"
Chỉ trong giây lát mà bọn họ đã tổn thất mười mấy người, chưa kể một số lượng lớn bị thương.
Bọn họ điều chỉnh lại đội hình định rút lui quay trở lại đường cũ thì phía sau bỗng lửa cháy ngút trời, cả bọn bất đắc dĩ phải từng bước tiến lên, tốc độ chậm chạp như rùa bò.
Sau khi bọn họ đi khỏi, lại có một nhóm người xuất hiện nhanh chóng dập lửa rồi tản ra ẩn vào rừng sâu.
Cứ thế, đoàn quân Sơn Việt nơm nớp lo sợ tiến về phía trước. Tuy đã rất cẩn thận nhưng thỉnh thoảng vẫn có người trúng bẫy mà mất mạng.
Trời càng về chiều, rừng Lạc Tiên càng thêm âm u như tử thần đòi mạng, khắp khu rừng toàn bẫy là bẫy. Cứ chốc chốc lại có một loạt mũi tên bắn ra, may mắn đã có chuẩn bị nên thiệt hại cũng không lớn.
Điều làm bọn Thiên cảnh ghẹn khuất là bọn hắn không biết được mặt mũi kẻ địch ra làm sao, cứ thế mà phải theo sự dẫn dắt của chúng.
Hễ có Thiên cảnh truy kích là y như rằng lượng tên bắn tới đội hình bọn hắn càng dày đặc.
Sau khi bọn họ rời khỏi liền có một nhóm xuất hiện nhặt các mũi tên đã bắn.
Cuối cùng trời tối, bọn họ không dám đi tiếp, đành dựng trại nghỉ ngơi sau khi đã xem xét bẫy rập cẩn thận.
Đêm hôm đó bọn họ hoàn toàn mất ngủ, cứ vào lúc lơ là cảnh giác nhất lại bị tập kích.
Một đám cao thủ xếp hàng dài phóng đến, mỗi người một kích dù trúng hay không đều phóng đi không giao chiến.
Bọn chúng canh thời cơ rất chuẩn, có lúc hai ba lần liên tiếp rồi dừng lại, rồi đánh tiếp, rồi dừng lại. Không theo bất cứ quy luật nào làm thần kinh Sơn Việt lúc nào cũng căng như sợi chỉ.
"Tình hình thế này hoàn toàn không ổn, các ngươi có cách gì thoát khỏi nơi này không?" Đầu lĩnh Sơn Việt lên tiếng hỏi.
Mọi người im lặng suy tư, hiện tại bọn họ chỉ có một đường tiến về phía trước. Cứ thay đổi phương hướng là lại có một đám lửa chặn đường. Rõ ràng là muốn bọn họ phải ở trên con đường đầy cạm bẫy này.
"Cũng tại ta tham ăn, đuổi theo con gấu khốn kiếp kia mới gây ra cớ sự thế này, haizzz!" Tên Thiên cảnh bặm trợn thở dài.
"Không cần tự trách, ai biết bọn chúng có thể điều khiển con gấu kia.... Khoan đã! Con gấu kia hoàn toàn không phải nghe theo hiệu lệnh của ai khác!"
Mọi người nghe thế liền giật mình, gẫm lại thì đúng như vậy, đặc biệt là những người trực tiếp đuổi theo.
"Đúng vậy! Con gấu kia cực kỳ thông minh, không thua kém con người!" Tên bặm trợn vỗ đùi đánh đét.
"Chẳng lẽ?..." Mọi người mắt loé sáng.
"Linh thú hoá hình!" Bọn họ đồng thanh bật thốt.
"Có lẽ nó còn chưa hoá hình, nhưng linh trí đã hoàn toàn khai mở!"
"Chuyện này nếu xử lý không ổn, đừng nói chúng ta mà ngay cả toàn Sơn Việt cũng gặp nguy hiểm!"
Mọi người càng thêm ưu tư, vắc óc suy nghĩ đối sách.
"Phải tìm mọi cách trở về báo tin với tộc nhân, các ngươi nghĩ sao?" Tên đầu lĩnh trầm giọng.
"Chẳng lẽ bỏ lại bọn họ?" Đám Thiên cảnh về những người có tu vi thấp xung quanh.
"Không còn cách nào khác, hy vọng bọn họ có thể toàn mạng, ngay cả chúng ta có chạy thoát hay không cũng còn khó nói".
Mọi người thở dài, nhưng cũng đã hạ quyết tâm.
Con gấu kia không ai khác chính là Hùng Đảm, thiếu chủ của Hùng Linh tộc lúc trước đi theo Nguyễn Long.
Thấy đám người hùng hổ phóng tới, hắn ta gầm gừ vài tiếng rồi quay người bỏ chạy. Bọn người kia dĩ nhiên không buông tha mà đuổi theo.
Một lúc sau.
"Hừ! Chỉ có một con gấu con mà cũng bắt không được, các ngươi mau đi hỗ trợ bọn hắn", cả đám chờ đợi một lúc lâu thấy không có động tĩnh, một tên Thiên cảnh bực bội nói.
Lại qua một lúc.
"Lũ vô dụng này đã biến đi đâu hết rồi?"
"Có điều quái lạ, tất cả cẩn thận! Cùng nhau tiến lên!"
Cả bọn theo phương hướng lúc trước mọi người đi mà tiến lên, tay nắm chặt vũ khí, cẩn thận đề phòng.
Nhưng cả đoạn đường bình an vô sự, phía trước đã nghe tiếng hò hét của đám người lúc nảy.
Tên Thiên cảnh bặm trợn không đợi được nữa mà phóng đi trước.
Phía xa một đám người đang chạy bở cả hơi tai đuổi theo một con gấu trông khá đáng yêu. Tốc độ của nó hoàn toàn không nhanh nhưng lần nào cũng vừa kịp tránh thoát.
"Lũ vô dụng tránh ra cho ta!" Tên bặm trợn gầm lên.
Hùng Đảm vừa nghe tiếng gầm liền phóng vút đi, lạng lách qua từng gốc cây cách thuần thục, tốc độ nâng lên một tầm cao mới.
Thì ra hắn ta đang dẫn dụ bọn người đi theo một phương hướng khác. Lúc đầu thấy chỉ có vài người đuổi theo nên hắn chạy một đoạn liền đổi chiều đi theo vòng tròn.
Đến khi trở lại đúng hướng đã định cũng là lúc đám người thứ hai đuổi tới. Cứ thế hắn lại dẫn cả bọn đi thêm một vòng nữa.
Hiện tại, đã xác định toàn quân đối phương đã bắt đầu đuổi theo, Hùng Đảm cũng không ngần ngại mà phóng hết tốc lực về phía trước.
Đám người bị hắn trêu đùa càng thêm quyết tâm đuổi the. Có tên Thiên cảnh dẫn đầu, mọi người như được tăng thêm sức lực ra sức lao đi.
Hùng Đảm lạng lách đánh võng, hồi lâu mà tên Thiên cảnh vẫn không bắt được hắn.
Lúc này, từ phía sau của đoàn quân Sơn Việt đã xuất hiện một đám người. Họ chầm chậm tiến theo sau, chặn ngang đường lui của cả bọn nhưng không ai hay biết, toàn bộ nhân đều là Thiên cảnh, nhân số lên đến cả chục người.
"Gấu con! Chạy đâu cho thoát!" Tên Thiên cảnh dáng người bặm trợn cười lên ha hả, vươn tay định bắt lấy Hùng Đảm đang ở trước mặt.
Bỗng nhiên dị biến phát sinh.
Hàng chục mũi tên từ trong rừng bay ra ngắm thẳng vào các bộ phận yếu hại của hắn mà bắn tới.
Tuy bị bất ngờ, nhưng dù sao cũng là Thiên cảnh, phản ứng của hắn cực kỳ nhanh chóng, ngã rạp người ra phía sau né tránh các mũi tên. Hai tay đồng thời chống đất bật ngược trở lại, phương hướng vẫn là Hùng Đảm phía trước, ý đồ dùng tên này chắn tên.
Nhưng Hùng Đảm cũng không phải tay mơ. Nhân lúc tên Thiên cảnh tránh tên đã tạt người sang ngang, lăn tròn dưới đất rồi cũng bật dậy trốn vào rừng cây.
Phía sau, tiếng kêu la của những kẻ vừa đến trúng tiễn làm tên Thiên cảnh bặm trợn giật mình không truy kích.
"Khốn kiếp! Là kẻ nào?"
Sau loạt tên, bốn phía lại trở về vắng lặng như ban đầu như chưa có gì xảy ra. Chỉ khác biệt duy nhất là đoàn người phía sau trúng tên kêu rên inh ỏi.
Tên bặm trợn nhìn quanh quất, chỉ thấy ngoài tiếng lá xao động thì tuyệt đối không có một bóng người. Hắn cũng không chủ quan, cho mọi người tựa lưng vào các gốc cây lớn chờ đợi người phía sau đến.
Ai ngờ nơi hắn tưởng là an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất.
Lại hàng loạt tiếng la phát ra từ đám người của hắn.
"Xoạt, xoạt!"
"Phập, phập!"
Xung quanh mỗi gốc cây đều đã được đào rỗng, cắm đầy chông nhọn phía dưới. Đám người vừa tới gần liền hụt chân rơi xuống. Tên Thiên cảnh phản ứng nhanh chóng, đánh một chưởng vào thân cây, mượn lực phản chấn nhảy ra ngoài, tránh thoát hố chông.
"Chuyện gì xảy ra?" Đám người phía sau rốt cuộc cũng đã đến.
"Có địch tập!"
Lời vừa dứt lại một loạt tên được phóng ra nhắm thẳng vào đội hình mới đến.
Ngũ đại Thiên cảnh tức giận gầm lên, xoay tròn thân thể đánh dạt các mũi tên ra ngoài. Tiện đà truy kích vào vị trí vừa phát tên.
Nhưng kết quả vẫn công cốc, ngay cả cọng lông của người bắn tên cũng không thể vớ được.
"Mau rời khỏi nơi này!"
Chỉ trong giây lát mà bọn họ đã tổn thất mười mấy người, chưa kể một số lượng lớn bị thương.
Bọn họ điều chỉnh lại đội hình định rút lui quay trở lại đường cũ thì phía sau bỗng lửa cháy ngút trời, cả bọn bất đắc dĩ phải từng bước tiến lên, tốc độ chậm chạp như rùa bò.
Sau khi bọn họ đi khỏi, lại có một nhóm người xuất hiện nhanh chóng dập lửa rồi tản ra ẩn vào rừng sâu.
Cứ thế, đoàn quân Sơn Việt nơm nớp lo sợ tiến về phía trước. Tuy đã rất cẩn thận nhưng thỉnh thoảng vẫn có người trúng bẫy mà mất mạng.
Trời càng về chiều, rừng Lạc Tiên càng thêm âm u như tử thần đòi mạng, khắp khu rừng toàn bẫy là bẫy. Cứ chốc chốc lại có một loạt mũi tên bắn ra, may mắn đã có chuẩn bị nên thiệt hại cũng không lớn.
Điều làm bọn Thiên cảnh ghẹn khuất là bọn hắn không biết được mặt mũi kẻ địch ra làm sao, cứ thế mà phải theo sự dẫn dắt của chúng.
Hễ có Thiên cảnh truy kích là y như rằng lượng tên bắn tới đội hình bọn hắn càng dày đặc.
Sau khi bọn họ rời khỏi liền có một nhóm xuất hiện nhặt các mũi tên đã bắn.
Cuối cùng trời tối, bọn họ không dám đi tiếp, đành dựng trại nghỉ ngơi sau khi đã xem xét bẫy rập cẩn thận.
Đêm hôm đó bọn họ hoàn toàn mất ngủ, cứ vào lúc lơ là cảnh giác nhất lại bị tập kích.
Một đám cao thủ xếp hàng dài phóng đến, mỗi người một kích dù trúng hay không đều phóng đi không giao chiến.
Bọn chúng canh thời cơ rất chuẩn, có lúc hai ba lần liên tiếp rồi dừng lại, rồi đánh tiếp, rồi dừng lại. Không theo bất cứ quy luật nào làm thần kinh Sơn Việt lúc nào cũng căng như sợi chỉ.
"Tình hình thế này hoàn toàn không ổn, các ngươi có cách gì thoát khỏi nơi này không?" Đầu lĩnh Sơn Việt lên tiếng hỏi.
Mọi người im lặng suy tư, hiện tại bọn họ chỉ có một đường tiến về phía trước. Cứ thay đổi phương hướng là lại có một đám lửa chặn đường. Rõ ràng là muốn bọn họ phải ở trên con đường đầy cạm bẫy này.
"Cũng tại ta tham ăn, đuổi theo con gấu khốn kiếp kia mới gây ra cớ sự thế này, haizzz!" Tên Thiên cảnh bặm trợn thở dài.
"Không cần tự trách, ai biết bọn chúng có thể điều khiển con gấu kia.... Khoan đã! Con gấu kia hoàn toàn không phải nghe theo hiệu lệnh của ai khác!"
Mọi người nghe thế liền giật mình, gẫm lại thì đúng như vậy, đặc biệt là những người trực tiếp đuổi theo.
"Đúng vậy! Con gấu kia cực kỳ thông minh, không thua kém con người!" Tên bặm trợn vỗ đùi đánh đét.
"Chẳng lẽ?..." Mọi người mắt loé sáng.
"Linh thú hoá hình!" Bọn họ đồng thanh bật thốt.
"Có lẽ nó còn chưa hoá hình, nhưng linh trí đã hoàn toàn khai mở!"
"Chuyện này nếu xử lý không ổn, đừng nói chúng ta mà ngay cả toàn Sơn Việt cũng gặp nguy hiểm!"
Mọi người càng thêm ưu tư, vắc óc suy nghĩ đối sách.
"Phải tìm mọi cách trở về báo tin với tộc nhân, các ngươi nghĩ sao?" Tên đầu lĩnh trầm giọng.
"Chẳng lẽ bỏ lại bọn họ?" Đám Thiên cảnh về những người có tu vi thấp xung quanh.
"Không còn cách nào khác, hy vọng bọn họ có thể toàn mạng, ngay cả chúng ta có chạy thoát hay không cũng còn khó nói".
Mọi người thở dài, nhưng cũng đã hạ quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.