Chương 65: Dương Việt Tiến Công
Peter Heart
04/03/2023
Chương 65: Dương Việt Tiến Công
Mấy ngày sau, đang lúc Nguyễn Long chuẩn bị lên đường vào rừng Lạc Tiên để huấn luyện chiến thuật du kích thì Hoàng Văn Đông gấp gáp chạy đến:
"Thủ lĩnh, Âu Lạc cho người cầu cứu!"
Nguyễn Long cau mày:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Âu Lạc đưa tin, Dương Việt tấn công bất ngờ, bọn họ đang cố gắng cầm cự!".
"Bọn chúng có bao nhiêu người?"
"Cái này thì không rõ, chỉ biết lực lượng áp đảo hoàn toàn!"
"Mau nhanh chóng tập họp mọi người có thể chiến đấu lại cho ta!"
Nguyễn Long hiện tại rất phân vân, lực lượng Hồng Lâm quân đoàn lúc này đang ở rừng Lạc Tiên với hai Thiên cảnh là Cao Bá Bao và Hoàng Văn Đủ.
Hồng thôn vẫn còn bảy Thiên cảnh nhưng tối đa tham chiến chỉ được năm người. Hai người phải ở lại trấn thủ Hồng thôn. Với chút lực lượng này đi cứu viện không ổn chút nào, mà không đi cũng không được.
Một lát sau, mọi người đã tập họp đầy đủ. Đám Thiên cảnh cũng có mặt, Mai An Tiêm lên tiếng hỏi:
"Thủ lĩnh! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta vừa nhận được tin Âu Lạc bị tấn công, đang chờ cứu viện".
"Chuyện này, chúng ta có đi hay không?"
"Đi, dĩ nhiên phải đi, nhưng cũng không phải đâm đầu vào chỗ chết!"
"Bọn chúng có nhân số thế nào?"
"Cái này cũng không rõ ràng, chỉ biết hoàn toàn áp đảo Âu Lạc."
Mọi người hai mắt nhìn nhau, chuyện này không hề đơn giản, làm không khéo thậm chí còn có nguy cơ kéo Hồng thôn chôn cùng Âu Lạc.
"Tất cả chú ý, toàn bộ tập họp thành ba đội. Thiên cảnh một đội, Địa cảnh một đội và Nhân cảnh một đội. Mai An Tiêm, Cao Lỗ ở lại trấn thủ Hồng thôn", Nguyễn Long ra lệnh.
"Thiên Cảnh sẽ đi trước, nhanh chóng tiến lên trợ giúp Âu Lạc. Xem xét tương quan lực lượng nếu đánh được thì đánh. Nếu thấy tình hình không ổn, lập tức rút lui, cố gắng cứu càng nhiều càng tốt.
"Địa cảnh tiến lên phía sau, giữ khoảng cách với Thiên cảnh. Nếu thấy bọn họ trở về thì rút theo, nhân tiện hỗ trợ cứu người. Còn ổn định thì tiến công".
"Nhân cảnh theo sau cùng, cũng giống như Địa cảnh, ổn thì đánh, không thì rút. Đã rõ chưa?"
"Đã rõ!"
"Tốt! Thiên cảnh xuất phát!"
Năm tên Thiên cảnh dưới sự dẫn đầu của Mai An Long nhanh chóng lên đường.
Thông thường khi đánh trận, người ta thường hay cho những kẻ yếu ra làm pháo hôi để suy yếu lực lượng địch. Nhưng Nguyễn Long lại làm ngược lại, cho kẻ mạnh đi trước.
Hắn không muốn hy sinh con dân Hồng thôn cách vô nghĩa. Hơn nữa, bọn Thiên cảnh có thực lực để chạy trốn tốt hơn rất nhiều so với những người còn lại.
Mục đích chính của chuyến đi lần này là để cứu người chứ không phải đối đầu với Dương Việt, cho nên cũng không cần phải cứng rắn chống lại. Dĩ nhiên nếu có cơ hội Nguyễn Long cũng không ngại kiếm chút ít tiền lời.
Sau khi Thiên cảnh đi không bao lâu thì nhóm Địa cảnh cũng lên đường với sự dẫn đầu của Mai Thúc Loan.
Nguyễn Long sẽ đi cùng nhóm Nhân cảnh. Lực lượng của hắn là hùng hậu nhất, lên đến hai ba trăm người, chia ra làm nhiều đội nhỏ, song song tiến lên.
Nửa ngày sau, nhóm người của Nguyễn Long cũng xâm nhập khu vực cấm địa Màng Trắng, nên gọi đây là địa bàn Âu Lạc.
Từ xa đã nghe vang lên tiếng chém giết vang trời. Nhóm Địa cảnh cũng đang áp sát gần đó chờ đợi.
Nguyễn Long cho từng đội nhỏ tản ra, trên tay mỗi người chuẩn bị một bó đuốc chưa đốt và cung tiễn đã tẩm dầu cá.
Trời lúc này cũng đã về chiều, khu rừng đã bắt đầu âm u. Tuy nhiên đối với Nguyễn Long, chúng lại cực kỳ quen thuộc. Đây là nơi đầu tiên hắn đặt chân đến thế giới này, là quê hương của hắn đời này.
Nguyễn Long đã rời khỏi đây gần cả năm mà chưa quay lại, nhưng cảm giác thân thuộc đó không hề biến mất.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe từ đằng xa một tiếng huýt gió dài theo một nhịp điệu khác thường vang lên. Đây chính là hiệu lệnh tấn công dành cho nhóm Địa cảnh. Điều này chứng tỏ mọi chuyện cũng không quá tệ.
Nguyễn Long cũng lập tức truyền lệnh cho toàn quân của mình tiến lên, đến vị trí nhóm Địa cảnh vừa rời đi mà chờ đợi.
Bên này, chiến cuộc đang diễn ra hết sức căng thẳng.
Dẫn đầu đám người Dương Việt chính là Khúc Hạo lúc trước. Hắn ta dũng mãnh vô song, một mình đánh cho Lý Bôn và Triệu Tam Trinh chật vật chống đỡ.
Tuy rằng hai người bị thương vừa khỏi, thực lực không ở thời kỳ đỉnh cao nhưng vẫn là cao thủ Thiên cảnh hàng thật giá thật. Thế nhưng vẫn bị Khúc Hạo ép không thở nổi.
Hai cây búa trong tay hắn múa lên liên miên bất tuyệt. Mỗi một búa đều chấn động nhân tâm. Tốc độ nhanh chóng tuyệt luân.
Lý Bôn cầm trên tay cây trường thương nhưng lại liên tục bị áp sát, may mắn có Triệu Tam Trinh dùng đoản đao ứng cứu. Nếu không lưỡi búa có lẽ xả thẳng vào người hắn nhiều lần.
Ba người đại chiến kinh thiên, các cao thủ Thiên cảnh khác cũng không thua kém. Bọn họ ngươi tới ta lui cực kỳ ảo diệu, nhưng phía Âu Lạc hoàn toàn bất lợi, thương tích đầy mình.
Nhóm Thiên cảnh của Hồng thôn xông vào cũng đã lâm vào vòng khổ chiến.
Ban đầu từ ngoài quan sát, Mai An Long và đám người nhận thấy phía Dương Việt chỉ áp đảo về quân số, đa phần là Địa cảnh, còn Thiên cảnh cũng chỉ tương đương Âu Lạc. Nên không chút sợ hãi tham chiến.
Nhưng bọn họ lại không ngờ số Địa cảnh của Dương Việt lại không dễ chơi như vẻ ngoài. Bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý, hơn nữa nhân số đông đảo. Mỗi người phải triền đấu với vài chục tên là bình thường.
Tuy một Thiên cảnh có khả năng đánh với chục Địa cảnh vẫn ở thế bất bại, nhưng đến vài chục tên biết phối hợp nhuần nhuyễn lại là chuyện khác.
Lần này bọn họ xem như chọc phải tổ ong vò vẻ, từng người kêu khổ không thôi, bất đắc dĩ phải ra hiệu cho nhóm Địa cảnh của Hồng thôn tham chiến.
Nguyễn Long trèo lên một cây cao gần đó để quan sát tình hình chiến đấu.
Hắn chửi thầm không thôi, đã bảo chỉ đi cứu người nhưng giờ lại hùng hổ lao vào như đúng rồi. Nếu so sánh với Hồng Lâm quân tinh nhuệ thiện chiến quả thật thua xa, dù tu vi bọn này hơn rất nhiều lần.
Từ khi có thêm nhóm Địa cảnh tham chiến, áp lực phía Âu Lạc liền giảm đáng kể. Nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan.
"Chỉ cần để đủ người cầm chân Thiên cảnh, trước giết sạch lũ Địa cảnh mới đến cho ta". Khúc Hạo giận dữ gầm lên.
Nguyễn Long nghe tiếng liền nhìn lại người đàn ông cầm búa uy dũng bên dưới. Lúc này hắn mới sực nhớ đến những cái tên và hình ảnh xuất hiện trên Lạc Đồ.
Lẩm nhẩm đếm sơ thì có đến mười mấy người như thế. Họ đều là những nhân vật lịch sử từng làm mưa làm gió một thời, giờ lại tập trung đánh nhau nơi đây. Thật khá quái dị.
Bên dưới, chiến cuộc có sự chuyển biến. Nhóm Địa cảnh của Dương Việt nghe lệnh Khúc Hạo liền tách ra chỉ để lại chục người cầm chân Thiên cảnh làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Mai Thúc Loan muốn chửi má nó, hắn gầm lên:
"Tập trung lại chỗ ta!"
Địa cảnh Hồng thôn liền bỏ qua đối thủ, tụ tập lại thành một vòng tròn khép kín, vừa đánh vừa di chuyển như con quay. Phía Dương Việt nhất thời không thể công phá
được.
Nguyễn Long trên cây chắc lưỡi khen ngợi sự linh động của Mai Thúc Loan, hoàn toàn có dũng có mưu, không thua kém gì Cao Bá Quát. Lại nói Cao Bá Quát phải ở nhà quản lý Hồng thôn, nếu không có thêm hắn nữa phối hợp, chiến cuộc chắc chắn dễ thở hơn nhiều.
Lúc này bầu trời trong cấm địa Màng Trắng dần dần tối lại. Nguyễn Long sau khi quan sát rõ tình hình liền trèo xuống. Bọn hắn chuẩn bị tiến công.
Mấy ngày sau, đang lúc Nguyễn Long chuẩn bị lên đường vào rừng Lạc Tiên để huấn luyện chiến thuật du kích thì Hoàng Văn Đông gấp gáp chạy đến:
"Thủ lĩnh, Âu Lạc cho người cầu cứu!"
Nguyễn Long cau mày:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Âu Lạc đưa tin, Dương Việt tấn công bất ngờ, bọn họ đang cố gắng cầm cự!".
"Bọn chúng có bao nhiêu người?"
"Cái này thì không rõ, chỉ biết lực lượng áp đảo hoàn toàn!"
"Mau nhanh chóng tập họp mọi người có thể chiến đấu lại cho ta!"
Nguyễn Long hiện tại rất phân vân, lực lượng Hồng Lâm quân đoàn lúc này đang ở rừng Lạc Tiên với hai Thiên cảnh là Cao Bá Bao và Hoàng Văn Đủ.
Hồng thôn vẫn còn bảy Thiên cảnh nhưng tối đa tham chiến chỉ được năm người. Hai người phải ở lại trấn thủ Hồng thôn. Với chút lực lượng này đi cứu viện không ổn chút nào, mà không đi cũng không được.
Một lát sau, mọi người đã tập họp đầy đủ. Đám Thiên cảnh cũng có mặt, Mai An Tiêm lên tiếng hỏi:
"Thủ lĩnh! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta vừa nhận được tin Âu Lạc bị tấn công, đang chờ cứu viện".
"Chuyện này, chúng ta có đi hay không?"
"Đi, dĩ nhiên phải đi, nhưng cũng không phải đâm đầu vào chỗ chết!"
"Bọn chúng có nhân số thế nào?"
"Cái này cũng không rõ ràng, chỉ biết hoàn toàn áp đảo Âu Lạc."
Mọi người hai mắt nhìn nhau, chuyện này không hề đơn giản, làm không khéo thậm chí còn có nguy cơ kéo Hồng thôn chôn cùng Âu Lạc.
"Tất cả chú ý, toàn bộ tập họp thành ba đội. Thiên cảnh một đội, Địa cảnh một đội và Nhân cảnh một đội. Mai An Tiêm, Cao Lỗ ở lại trấn thủ Hồng thôn", Nguyễn Long ra lệnh.
"Thiên Cảnh sẽ đi trước, nhanh chóng tiến lên trợ giúp Âu Lạc. Xem xét tương quan lực lượng nếu đánh được thì đánh. Nếu thấy tình hình không ổn, lập tức rút lui, cố gắng cứu càng nhiều càng tốt.
"Địa cảnh tiến lên phía sau, giữ khoảng cách với Thiên cảnh. Nếu thấy bọn họ trở về thì rút theo, nhân tiện hỗ trợ cứu người. Còn ổn định thì tiến công".
"Nhân cảnh theo sau cùng, cũng giống như Địa cảnh, ổn thì đánh, không thì rút. Đã rõ chưa?"
"Đã rõ!"
"Tốt! Thiên cảnh xuất phát!"
Năm tên Thiên cảnh dưới sự dẫn đầu của Mai An Long nhanh chóng lên đường.
Thông thường khi đánh trận, người ta thường hay cho những kẻ yếu ra làm pháo hôi để suy yếu lực lượng địch. Nhưng Nguyễn Long lại làm ngược lại, cho kẻ mạnh đi trước.
Hắn không muốn hy sinh con dân Hồng thôn cách vô nghĩa. Hơn nữa, bọn Thiên cảnh có thực lực để chạy trốn tốt hơn rất nhiều so với những người còn lại.
Mục đích chính của chuyến đi lần này là để cứu người chứ không phải đối đầu với Dương Việt, cho nên cũng không cần phải cứng rắn chống lại. Dĩ nhiên nếu có cơ hội Nguyễn Long cũng không ngại kiếm chút ít tiền lời.
Sau khi Thiên cảnh đi không bao lâu thì nhóm Địa cảnh cũng lên đường với sự dẫn đầu của Mai Thúc Loan.
Nguyễn Long sẽ đi cùng nhóm Nhân cảnh. Lực lượng của hắn là hùng hậu nhất, lên đến hai ba trăm người, chia ra làm nhiều đội nhỏ, song song tiến lên.
Nửa ngày sau, nhóm người của Nguyễn Long cũng xâm nhập khu vực cấm địa Màng Trắng, nên gọi đây là địa bàn Âu Lạc.
Từ xa đã nghe vang lên tiếng chém giết vang trời. Nhóm Địa cảnh cũng đang áp sát gần đó chờ đợi.
Nguyễn Long cho từng đội nhỏ tản ra, trên tay mỗi người chuẩn bị một bó đuốc chưa đốt và cung tiễn đã tẩm dầu cá.
Trời lúc này cũng đã về chiều, khu rừng đã bắt đầu âm u. Tuy nhiên đối với Nguyễn Long, chúng lại cực kỳ quen thuộc. Đây là nơi đầu tiên hắn đặt chân đến thế giới này, là quê hương của hắn đời này.
Nguyễn Long đã rời khỏi đây gần cả năm mà chưa quay lại, nhưng cảm giác thân thuộc đó không hề biến mất.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe từ đằng xa một tiếng huýt gió dài theo một nhịp điệu khác thường vang lên. Đây chính là hiệu lệnh tấn công dành cho nhóm Địa cảnh. Điều này chứng tỏ mọi chuyện cũng không quá tệ.
Nguyễn Long cũng lập tức truyền lệnh cho toàn quân của mình tiến lên, đến vị trí nhóm Địa cảnh vừa rời đi mà chờ đợi.
Bên này, chiến cuộc đang diễn ra hết sức căng thẳng.
Dẫn đầu đám người Dương Việt chính là Khúc Hạo lúc trước. Hắn ta dũng mãnh vô song, một mình đánh cho Lý Bôn và Triệu Tam Trinh chật vật chống đỡ.
Tuy rằng hai người bị thương vừa khỏi, thực lực không ở thời kỳ đỉnh cao nhưng vẫn là cao thủ Thiên cảnh hàng thật giá thật. Thế nhưng vẫn bị Khúc Hạo ép không thở nổi.
Hai cây búa trong tay hắn múa lên liên miên bất tuyệt. Mỗi một búa đều chấn động nhân tâm. Tốc độ nhanh chóng tuyệt luân.
Lý Bôn cầm trên tay cây trường thương nhưng lại liên tục bị áp sát, may mắn có Triệu Tam Trinh dùng đoản đao ứng cứu. Nếu không lưỡi búa có lẽ xả thẳng vào người hắn nhiều lần.
Ba người đại chiến kinh thiên, các cao thủ Thiên cảnh khác cũng không thua kém. Bọn họ ngươi tới ta lui cực kỳ ảo diệu, nhưng phía Âu Lạc hoàn toàn bất lợi, thương tích đầy mình.
Nhóm Thiên cảnh của Hồng thôn xông vào cũng đã lâm vào vòng khổ chiến.
Ban đầu từ ngoài quan sát, Mai An Long và đám người nhận thấy phía Dương Việt chỉ áp đảo về quân số, đa phần là Địa cảnh, còn Thiên cảnh cũng chỉ tương đương Âu Lạc. Nên không chút sợ hãi tham chiến.
Nhưng bọn họ lại không ngờ số Địa cảnh của Dương Việt lại không dễ chơi như vẻ ngoài. Bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý, hơn nữa nhân số đông đảo. Mỗi người phải triền đấu với vài chục tên là bình thường.
Tuy một Thiên cảnh có khả năng đánh với chục Địa cảnh vẫn ở thế bất bại, nhưng đến vài chục tên biết phối hợp nhuần nhuyễn lại là chuyện khác.
Lần này bọn họ xem như chọc phải tổ ong vò vẻ, từng người kêu khổ không thôi, bất đắc dĩ phải ra hiệu cho nhóm Địa cảnh của Hồng thôn tham chiến.
Nguyễn Long trèo lên một cây cao gần đó để quan sát tình hình chiến đấu.
Hắn chửi thầm không thôi, đã bảo chỉ đi cứu người nhưng giờ lại hùng hổ lao vào như đúng rồi. Nếu so sánh với Hồng Lâm quân tinh nhuệ thiện chiến quả thật thua xa, dù tu vi bọn này hơn rất nhiều lần.
Từ khi có thêm nhóm Địa cảnh tham chiến, áp lực phía Âu Lạc liền giảm đáng kể. Nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan.
"Chỉ cần để đủ người cầm chân Thiên cảnh, trước giết sạch lũ Địa cảnh mới đến cho ta". Khúc Hạo giận dữ gầm lên.
Nguyễn Long nghe tiếng liền nhìn lại người đàn ông cầm búa uy dũng bên dưới. Lúc này hắn mới sực nhớ đến những cái tên và hình ảnh xuất hiện trên Lạc Đồ.
Lẩm nhẩm đếm sơ thì có đến mười mấy người như thế. Họ đều là những nhân vật lịch sử từng làm mưa làm gió một thời, giờ lại tập trung đánh nhau nơi đây. Thật khá quái dị.
Bên dưới, chiến cuộc có sự chuyển biến. Nhóm Địa cảnh của Dương Việt nghe lệnh Khúc Hạo liền tách ra chỉ để lại chục người cầm chân Thiên cảnh làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Mai Thúc Loan muốn chửi má nó, hắn gầm lên:
"Tập trung lại chỗ ta!"
Địa cảnh Hồng thôn liền bỏ qua đối thủ, tụ tập lại thành một vòng tròn khép kín, vừa đánh vừa di chuyển như con quay. Phía Dương Việt nhất thời không thể công phá
được.
Nguyễn Long trên cây chắc lưỡi khen ngợi sự linh động của Mai Thúc Loan, hoàn toàn có dũng có mưu, không thua kém gì Cao Bá Quát. Lại nói Cao Bá Quát phải ở nhà quản lý Hồng thôn, nếu không có thêm hắn nữa phối hợp, chiến cuộc chắc chắn dễ thở hơn nhiều.
Lúc này bầu trời trong cấm địa Màng Trắng dần dần tối lại. Nguyễn Long sau khi quan sát rõ tình hình liền trèo xuống. Bọn hắn chuẩn bị tiến công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.