Viết Thư Tình Cho Chuột Đồng Tiên Sinh
Chương 5: Ba năm
Cát Tường Dạ
13/06/2019
Khi đó đúng là năm cô 13 tuổi, cô nhớ hồi đó, đi học đã nhận được rất nhiều thư tỏ tình của
các bạn nam, nhưng với cô yêu đương là như thế nào? Ngày đó người mà cô
thân mật nhất chính là Ninh Thời Khiêm, cô liền viết cho anh một bức thư tình, chạy đến tìm anh, nói với anh, nếu chúng ta yêu đương thì sẽ thế
nào?
Sau đó, cô liền bị Ninh Thời Khiêm xụ mặt giáo huấn cho một hồi, nào là còn nhỏ tuổi bát nháo cái gì? Cái gì lại có ý nghĩ như vậy liền đánh gãy chân cô! Cái gì lại có nam sinh quấy rầy phải nói cho anh, anh cho người đi đánh! Lại cái gì mà không có thư từ vớ vẩn nữa bởi anh luôn là ca ca của cô!
Cô vẫn còn nhớ rõ, anh đem bức thư tình của cô ném vào thùng rác, sau đó còn đến trường cô, đến vị trí ngồi, lôi hết toàn bộ thư tình của nam sinh học vất hết vào thùng rác mới thôi.
Sau này, khi cô thi đậu trường Cảnh Sát, ở trường có gặp một học trưởng – Tần Lạc. Từ trước đến giờ, ngoài Ninh Chí Khiêm, cô chưa gặp qua được nam sinh nào, cao lớn soái khí không cần phải nói, nhã nhặn, cẩn trọng, ôn nhu, còn đạt thành tích xuất sắc, người đàn ông này thu hút ánh nhìn quan tâm của cô.
Gặp được Tần Lạc, cô đã hiểu được thế nào là yêu đương.
Khi cô xác định quan hệ yêu đương với Tần Lạc, người đầu tiên cô nói chính là Ninh Thời Khiêm.
Lúc đó, Ninh Thời Khiêm chỉ là trầm mặc nghe cô nói, cùng cô cười. Cô và anh còn ngây ngô cười, nhất thời nảy ý muốn trêu đùa anh, hỏi anh có đang yêu thích người nào không, anh liền ngượng ngùng xoắn xít nửa ngày, nghẹn ra mấy chữ:
“Có a, Giang Lâm”
Cô cười, khó trách hồi cao trung anh liền đem cô giáo huấn một trận, nguyên nhân hóa ra là thích Giang Lâm, nhưng anh phải cố lên, Giang Lâm là ai nhỉ, là Phủng Nguyệt Công Chúa trường Cảnh Sát, con trai thích cô ấy phải xếp mấy vòng quanh trường.
Nhưng mà, cũng không ai như anh, thích một người chỉ biết yên lặng thích, sẽ không đi tỏ tình, sẽ không nói, đợi nhiều năm như vậy, chờ đến khi Giang Lâm xuất ngoại rồi lại chờ đến khi cô ấy đính hôn.
Nghĩ đến đây, cô cũng không đành lòng trách anh, một người luôn ngây ngốc đáng thương.
Cô thở dài, “Khi đó, là em không hiểu chuyện…Anh đừng uống rượu, ngoan nào, ngủ một giấc đi, em đi đây!”
Cô đi rồi, Ninh Thời Khiêm thật lâu chăm chú nhìn về hướng cô vừa rời đi.
Cô đi không đóng cửa, gió đêm cuốn cuốn theo một chút hơi thở của mùa thu, thổi tan căn phòng đang yên ắng, nhàn nhạt hiu quạnh.
“Nha đầu ngốc!”
Điếu thuốc đã cháy tới cuối, bỏng ngón tay anh, anh mới hoàn hồn. Ném xuống tàn thuốc, nhặt bình rượu trên mặt đất lên, gạt tàn thuốc, còn có cả laptop.
Trên màn hình vẫn cứ dừng lại ở email Giang Lâm đính hôn, thời gian gửi đến từ mười phút trước.
Ánh sáng từ laptop hắt ra có chút mỏi mắt, nhưng anh vẫn nhím chằm chằm vào máy tính, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt.
Tiêu Y Nhiên lái xe chạy về nhà, so với khi đi, tốc độ xe lúc này chậm đi rất nhiều.
Đường lớn Hạnh Lâm dù đã về đêm vẫn luôn có người đi đường, đèn đường hắt xuống, nặng trĩu, bóng đêm yên tĩnh lạ thường, không một tiếng xào xạc lá cây, cực kì yên tâm, trái ngược với tâm trí cực kì hỗn loạn của cô.
Cô dừng xe lại ở bên đường.
Cô muốn tìm một chỗ có thể để tĩnh tâm lại tinh thần, tiểu viện của Ninh Thời Khiêm là tốt nhất, nhưng hôm nay anh lại có ở đó, ít nhất đêm nay cô không thể ở lại đó.
Lấy di động, mở QQ ra.
Bây giờ không còn mấy người sử dụng QQ này nữa nhưng cô vẫn còn giữ lại. Nơi này, cô cùng Tần Lạc đã thường sử dụng nó để nhắn tin, liên lạc.
Ba năm rồi, liệu Tần Lạc có còn nhớ tới hình dáng của cô sao?
Sau đó, cô liền bị Ninh Thời Khiêm xụ mặt giáo huấn cho một hồi, nào là còn nhỏ tuổi bát nháo cái gì? Cái gì lại có ý nghĩ như vậy liền đánh gãy chân cô! Cái gì lại có nam sinh quấy rầy phải nói cho anh, anh cho người đi đánh! Lại cái gì mà không có thư từ vớ vẩn nữa bởi anh luôn là ca ca của cô!
Cô vẫn còn nhớ rõ, anh đem bức thư tình của cô ném vào thùng rác, sau đó còn đến trường cô, đến vị trí ngồi, lôi hết toàn bộ thư tình của nam sinh học vất hết vào thùng rác mới thôi.
Sau này, khi cô thi đậu trường Cảnh Sát, ở trường có gặp một học trưởng – Tần Lạc. Từ trước đến giờ, ngoài Ninh Chí Khiêm, cô chưa gặp qua được nam sinh nào, cao lớn soái khí không cần phải nói, nhã nhặn, cẩn trọng, ôn nhu, còn đạt thành tích xuất sắc, người đàn ông này thu hút ánh nhìn quan tâm của cô.
Gặp được Tần Lạc, cô đã hiểu được thế nào là yêu đương.
Khi cô xác định quan hệ yêu đương với Tần Lạc, người đầu tiên cô nói chính là Ninh Thời Khiêm.
Lúc đó, Ninh Thời Khiêm chỉ là trầm mặc nghe cô nói, cùng cô cười. Cô và anh còn ngây ngô cười, nhất thời nảy ý muốn trêu đùa anh, hỏi anh có đang yêu thích người nào không, anh liền ngượng ngùng xoắn xít nửa ngày, nghẹn ra mấy chữ:
“Có a, Giang Lâm”
Cô cười, khó trách hồi cao trung anh liền đem cô giáo huấn một trận, nguyên nhân hóa ra là thích Giang Lâm, nhưng anh phải cố lên, Giang Lâm là ai nhỉ, là Phủng Nguyệt Công Chúa trường Cảnh Sát, con trai thích cô ấy phải xếp mấy vòng quanh trường.
Nhưng mà, cũng không ai như anh, thích một người chỉ biết yên lặng thích, sẽ không đi tỏ tình, sẽ không nói, đợi nhiều năm như vậy, chờ đến khi Giang Lâm xuất ngoại rồi lại chờ đến khi cô ấy đính hôn.
Nghĩ đến đây, cô cũng không đành lòng trách anh, một người luôn ngây ngốc đáng thương.
Cô thở dài, “Khi đó, là em không hiểu chuyện…Anh đừng uống rượu, ngoan nào, ngủ một giấc đi, em đi đây!”
Cô đi rồi, Ninh Thời Khiêm thật lâu chăm chú nhìn về hướng cô vừa rời đi.
Cô đi không đóng cửa, gió đêm cuốn cuốn theo một chút hơi thở của mùa thu, thổi tan căn phòng đang yên ắng, nhàn nhạt hiu quạnh.
“Nha đầu ngốc!”
Điếu thuốc đã cháy tới cuối, bỏng ngón tay anh, anh mới hoàn hồn. Ném xuống tàn thuốc, nhặt bình rượu trên mặt đất lên, gạt tàn thuốc, còn có cả laptop.
Trên màn hình vẫn cứ dừng lại ở email Giang Lâm đính hôn, thời gian gửi đến từ mười phút trước.
Ánh sáng từ laptop hắt ra có chút mỏi mắt, nhưng anh vẫn nhím chằm chằm vào máy tính, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt.
Tiêu Y Nhiên lái xe chạy về nhà, so với khi đi, tốc độ xe lúc này chậm đi rất nhiều.
Đường lớn Hạnh Lâm dù đã về đêm vẫn luôn có người đi đường, đèn đường hắt xuống, nặng trĩu, bóng đêm yên tĩnh lạ thường, không một tiếng xào xạc lá cây, cực kì yên tâm, trái ngược với tâm trí cực kì hỗn loạn của cô.
Cô dừng xe lại ở bên đường.
Cô muốn tìm một chỗ có thể để tĩnh tâm lại tinh thần, tiểu viện của Ninh Thời Khiêm là tốt nhất, nhưng hôm nay anh lại có ở đó, ít nhất đêm nay cô không thể ở lại đó.
Lấy di động, mở QQ ra.
Bây giờ không còn mấy người sử dụng QQ này nữa nhưng cô vẫn còn giữ lại. Nơi này, cô cùng Tần Lạc đã thường sử dụng nó để nhắn tin, liên lạc.
Ba năm rồi, liệu Tần Lạc có còn nhớ tới hình dáng của cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.