Chương 102
Hiểu Bạo
28/04/2022
Thân thể đang động tình vì cuộc điện thoại liền vô tung biến mất, may là đã lâu không cùng Ngôn Thanh Hạm thân mật, Lam Khiên Mạch cũng mất hứng thú. Nghe thấy đối phương xin lỗi nàng cười nói không sao, sau đó đứng dậy đi đến phòng ngủ chuẩn bị tắm hạ hỏa. Nhìn bóng lưng Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm nhanh bắt máy, rồi thở dài một cái.
"Tiểu Mạch, chị phải làm sao mới để em vui vẻ được một chút đây?"
Khi Lam Khiên Mạch tắm xong đi ra, đúng lúc tới giờ cơm tối. Hai người ngồi ăn bánh kem, cũng không có đói bụng. Tùy ý xào hai món ăn, ăn vài miếng các nàng liền ngủ sớm. Đêm nay, Ngôn Thanh Hạm từ đầu đến cuối vẫn trong trạng thái thanh tỉnh. Nhận thấy ánh mắt người bên cạnh nhìn mình, dù không tận mắt nhìn thấy cô vẫn cảm nhận được sự chăm chú cùng nóng rực trong đó.
Gương mặt bị bàn tay lạnh như băng chạm đến, lực đạo nhẹ tựa lông chim rơi vào trong nước, rất sợ đánh thức mình. Ngôn Thanh Hạm cố nén chua xót trong lòng, mũi càng lúc càng xót, hốc mắt tích tụ nhiệt lưu từng bước chờ yếu dật mà xuất ra. Cũng không nhịn được nữa, Ngôn Thanh Hạm tự tay ôm lấy Lam Khiên Mạch, mặc kệ đối phương có phát hiện ra nàng đang vờ ngủ hay không cũng không muốn buông ra.
Bị ôm lấy như vậy, Lam Khiên Mạch vốn định đi xuống giường hơi sửng sờ. Nàng quay đầu nhìn tay Ngôn Thanh Hạm chôn trong ngực mình, cho rằng đây là động tác vô ý thức. Nàng cười cười bỏ đi ý niệm trong đầu, tự tay ôm lấy người trong lòng. "Thanh Hạm ngủ ngon, tối nay em sẽ vẫm ở cùng chỉ. Không biết em có nói chưa, dáng vẻ chị ngủ thực sự rất khả ái."
Rõ ràng hai người ôm nhau nhưng lại tựa như xa cách vạn dặm. Dịch thể trong suốt theo viền mắt chảy xuống rôi trên giườn rất nhanh ẩn đi không thấy được.
Mấy ngày tiếp Ngôn Thanh Hạm bắt đầu bận việc. Chuyện công ty gần cuối năm, mỗi ngày hầu như đều phải họp lúc nào cũng đều có công việc cần xử lý. Không nói đến tăng ca bao nhiêu Ngôn Thanh Hạm mỗi lần cùng Lam Khiên Mạch nộp hồ sơ cho dù tan tầm nửa đêm cũng về ngủ chung với Lam Khiên Mạch. Lặp lại nhiều lần Ngôn Thanh Hạm rất nhanh gầy xuống, vành mắt đen cũng càng dày hơn.
Hôm nay Lam Khiên Mạch tắm cho Cát Cát xong, dùng khăn bọc kỹ rồi để trên sofa, tự mình dọn nhà vệ sinh. Nhưng một lát sau nàng quay lại phòng khách, thì phát hiện khăn bọc Cát Cát rơi trên đất, còn tiểu tử kia cũng không biết chạy đi đâu. Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ cười đi vào phòng ngủ, không có gì bất ngờ nàng vào cửa liền thấy Cát Cát đang moi cửa tử quần áo, muốn chui vào trong.
"Cát Cát, đó là tủ của mẹ Thanh Hạm, không phải chỗ để đồ ăn, không được tới lấy." Lam Khiên Mạch lớn tiếng với Cát Cát nhưng hiển nhiên chiêu này cũng không có hiệu quả gì thấy Cát Cát dùng móng vuốt cào cửa tủ, Lam Khiên Mạch vội túm Cát Cát lại, nào ngờ con mèo nhỏ này dùng móng vuốt bám cửa tử quần áo. Kéo một cái khiến cửa tủ đang đóng cũng bị mở ra.
Nhìn quần áo bên trong chỉnh tề, đôi mắt xanh của Cát Cát hiện lên sự thất vọng hiển nhiên là bất mãn. Nhìn nó lắc cái mông nhỏ ra khỏi phỏng, Lam Khiên Mạch đỡ trán trong lòng thấy may mắn Cát Cát không có làm loạn tủ quần áo của Thanh Hạm nếu không nữ nhân thích sạch sẽ kia lại đem quần áo giặt hết một lần.
Nghĩ vậy Lam Khiên Mạch vội chỉnh lại quần áo của Ngôn Thanh Hạm lại một bên. Đột nhiên, nàng phát hiện kéo có khe hở có vật gì đó rơi ra. Tường là đồ vật vô dụng Lam Khiên Mạch thuận tay kéo ra lúc này mới phát hiện thì ra chỉ là quyển sách. Nhìn bìa sách có chữ in to nàng chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại cả người đều ngẩn ra.
"Trị liệu cùng điều chỉnh bệnh tâm lý." Lam Khiên Mạch chậm rãi đọc mấy chữ này, âm thanh của nàng sớm không mềm nhẹ như thường ngày, mà khàn khàn dị thương. Mỗi chữ nàng đọc lên, dừng lại thật lâu, giống như có người dùng dao khứa cổ họng của nàng, chỉ nghe cũng làm người ta cảm thấy khó chịu.
Âm thanh vỡ vựn quanh quẩn bên tai, Lam Khiên Mạch ngồi trên đất, mở to hai mắt xem lại nhiều lần mấy chữ. Dù cho hai mắt vì trừng lâu mà đỏ ửng, cũng không có ý muốn khép lại. Đột nhiên, nàng bật cười đem quyển sách thả lại vào tủ quần áo chậm rãi đứng lên. Nhưng mà ngồi quá lâu chân bị tê vô lực, đầu nàng choáng váng liền đụng vào cửa tủ liền ''bụp!" một tiếng lớn.
"Tiểu Mạch, chị về rồi." tựa trên tủ quần áo, Lam Khiên Mạch thở dốc từng hồi. Chỉ vậy một hồi mồ rơi trên mặt nàng đều đã ướt. Nghe được Ngôn Thanh Hạm gọi, nàng nhanh tay lau liền mỉm cười miễn cưỡng chậm rãi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này Ngôn Thanh Hạm vẫn bề bộn nhiều việc, nhưng hôm nay cô lại về sớm. Lam Khiên Mạch mới định nói chuyện với nàng lại phát hiện sau lưng đối phương còn có một người đàn ông. Người kia đeo mắt kính không gọng, nhìn qua dáng dấp hào hoa phong nhã. Tuy tướng máo không quá xuất chúng nhưng có thể thấy được là một người thành thật.
"Tiểu Mạch, chị giới thiệu với em vị này là bạn học thời đại học khi ở nước ngoài của chị, gần đây mới về nước nên đến thăm chị một chút."
"Lam tiểu thư, chào cô. Tôi là Khiếu Trương Thành rất hân hạnh được biết cô."
"Ừm, chào anh." Lam Khiên Mạch đưa tay bắt không mặn không nhạt nói. Nàng không hiểu Ngôn Thanh Hạm sao lại mang người ngoài vào nhà các nàng, hơn nữa nhìn bộ dạng hai người nói chuyện hình như cũng không quá quen.
"Thanh Hạm, hai người cứ trò chuyện em đi làm cơm." Lam Khiên Mạch không muốn đối mặt với Ngôn Thanh Hạm lúc này cho nên nàng chọn lựa trốn tránh, một mình đến phòng bếp. Nhìn nguyên liệu nấu ăn đã sớm chuẩn bị xong một ít, Lam Khiên Mạch xoa ánh mắt có chút mơ hồ bắt đầu làm cơm tối nay, đồng thời suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Không sai quyển sách trong ngăn kéo đó chính là của Ngôn Thanh Hạm. Hơn nữa cũng không muốn để mình thấy. Nhớ đến mỗi lần gần đây nghe điện thoại Ngôn Thanh Hạm luôn tránh mình, nhìn ánh mắt của cô còn có vài phần thương tiếc. Lam Khiên Mạch vẫn nghĩ đó là ảo giác của mình, nhưng bây giờ xem ra cũng là sự thực.
Nhiều người từng nói, ái tình cũng không phải tất cả cuộc sống. Có thể Lam Khiên Mạch cảm thấy Ngôn Thanh Hạm cho nàng mà nói là tất cả. Tám năm, trọn thời gian tám năm nàng sống trong quá khứ lo lắng. Bởi vì tình yêu cũng bởi vì hận. Lam Khiên Mạch cũng từng hỏi chính mình Chiến Mang Tuyền có thực sự yêu nàng hay không, mà mình có cơ hội thoát khỏi thống khổ này không.
Mất đi gia sản mất đi địa vị thiên kim tiểu thư, mất đi duy thân nhân duy nhất xa xứ, thậm chí sống ở Tiêu Tương Các làm chuyện đó. Lam Khiên Mạch biết, nhưng điều này đều là trừng phạt nàng phải chịu cũng là cách mà nàng hành hạ chính mình.
Nhưng mà, đã từng có người yêu như vậy, nói thế nào mà quên đi liền được? hồi ức càng ngọt, lại càng bị thương tổn bản thân. Mỗi khi nghĩ đến cảnh đã từng ở cùng nhau, đầu nàng cũng sẽ đau lòng nàng như bị xé nát. Lam Khiên Mạch bình thường vẫn biết không phân rõ mình đã chết hay còn là cái xác không hồn sống trên đời này. Cho đến khi nàng dùng cách cực đoan này thương tổn chính mình để tìm kiếm cảm giác tồn tại, Lam Khiên Mạch biết mình bị bệnh.
Nàng dùng những loại thuốc kia để dấu đi ma quỷ ẩn trong người mình, nhưng mà bản thân nàng vẫn còn trong địa ngục. Ngôn Thanh Hạm xuất hiện không sai chính là ánh sáng để Lam Khiên Mạch thấy được hy vọng. Nàng biết mình vẫn có thể yêu một người. Lòng nàng còn có thể sống lại.
Vì duy trì tình cảm với Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch đã làm rất nhiều. Nàng cẩn thận từng li từng tí, mọi thứ đều thuận theo Ngôn Thanh Hạm. Những thứ này không phải xuất phát từ e ngại, mà chỉ là nàng quá yêu Ngôn Thanh Hạm, sợ chính mình sẽ lạc mất. Nhưng mà cho dù nàng có làm nhiều hơn, nhưng vẫn không thể được tin tưởng sao? nghĩ đến quyển sách trong ngăn kéo kia, Lam Khiên Mạch không rõ vì sao Ngôn Thanh Hạm lại muốn nghiên cứu sách tâm lý, là do Mạc Lâm nói gì đó với cô? hay là cô đã nhận định thấy có vấn đề?
"Nàng chính là người bệnh đó?" trong lúc Lam Khiên Mạch xuất thần, trong phòng khách đột nhiên truyền đến câu nói như vậy. Lúc đầu, nàng tưởng mình bị ù tai. Ngay sau đó Ngôn Thanh Hạm liền đáp lại một chữ ừ. Lam Khiên Mạch tập trung lực chú ý nghe bên ngoài nói chuyện, có lẽ hai người mình nghe được, tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng biến mất không thấy.
"Thanh Hạm, ăn cơm." không yên lòng làm cơm nấu xong bưng lên, Lam Khiên Mạch lăng lăng ngồi tại chỗ, không ăn gì cũng không nói chuyện. "Sao không ăn đi?" thân là người gần Lam Khiên Mạch nhất Ngôn Thanh Hạm tất nhiên phát hiện sự khác lạ của nàng, thấy Lam Khiên Mạch thất thần nhìn phía trước Ngôn Thanh Hạm lo lắng hỏi.
"Xin lỗi, em quên mất." Lam Khiên Mạch lấy lại tinh thần cúi đầu ăn cơm trong chén, ngay cả thức ăn cũng không gắp.
"Nhìn em vội, nào, ăn thêm chút đồ ăn." phát hiện Lam Khiên Mạch chỉ lo ăn, Ngôn Thanh Hạm sờ đầu nàng gắp thức ăn vào trong chén.
"Ha ha, Ngôn Ngôn cùng Lam tiểu thư quan hệ thật tốt, ngay cả tôi là bạn học cũ cũng thật ghen tị, không biết Lam tiểu thư làm gì? không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác."
"Tôi không đi làm, chỉ ở nhà." nghe xong câu hỏi, Lam Khiên Mạch có vẻ lạnh nhạt, khiến đối phương có chút khó chịu.
"Thì ra Lam tiểu thư là người làm việc tự do, không biết cô bình thường rảnh rỗi thích làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ đờ ra thôi."
"Ha ha, Lam tiểu thư quả nhiên rất hài hước, không biết cô và Ngôn Ngôn quen biết thế nào? tôi là bạn học cũ cũng chỉ ngoài nóng trong lạnh, trước đây tôi muốn theo đuổi cô ấy, nhưng không kịp bày tỏ, đã bị phát thẻ rồi."
"Trương tiên sinh, anh muốn nói cái gì?" nói chuyện đến đây Lam Khiên Mạch không muốn nói thêm gì. Nàng nhìn Ngôn Thanh Hạm một bên trầm mặc không nói gì, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, nếu Lam tiểu thư không muốn nói, đại khái có thể không nói."
"Ừ, vậy Trương tiên sinh mau dùng cơm đi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon." Lam Khiên Mạch nói xong, đứng dậy về phòng ngủ. Nhìn cửa phòng đóng chặt, sắc mặt Ngôn Thanh Hạm trở nên cực kỳ không tốt, liền tái nhợt.
"Ngôn Ngôn, lòng phòng bị người bạn này của cô rất nặng. Tôi cũng không vấn đề gì quan trọng, nàng đã có mẫu thuẫn lớn như vậy. Nếu muốn khuyên nàng tiếp nhận trị liệu sẽ tốn không ít công. Nói đến, tôi cũng gặp qua vài người có bệnh đặc thù giống nàng. Có thời gian, cô nên khuyên nàng đến bệnh viện của tôi tiến hành trị liệu, tôi…"
"Trương Thành, cám ơn cậu, hôm nay cậu về trước đi, còn chuyện khuyên nàng, tôi sẽ bàn lại sau."
"Ừ, được." nghe Ngôn Thanh Hạm ra lệnh đuổi khác Trương Thành do dự một hồi đứng dậy đi. Lúc này, Ngôn Thanh Hạm đột nhiên cảm giác có người sau lưng. Quay đầu lại, thì thấy Lam Khiên Mạch đang đứng cách đó không sẽ nhìn cô chằm chằm.
"Hắn là ai?" âm thanh Lam Khiên Mạch mang theo tia lãnh ý, trong trí nhớ đây là lần đầu nàng nói chuyện với mình như vậy. "Bác sĩ tâm lý." Ngôn Thanh Hạm cũng không tính gạt Lam Khiên Mạch, mà nói rõ sự thật. Kỳ thực, trước khi cô quyết định chuyện này, cũng đã giác ngộ. Mặc kệ Lam Khiên Mạch có giận mình hay không, cô cũng không thể để đối phương một mình chịu thống khổ.
"Ha ha…" nghe Ngôn Thanh Hạm trả lời thẳng thắn như vậy, Lam Khiên Mạch không biết nên làm gì cho phải. Nàng cười, đưa tay che lòng đang đau, cảm thụ tim lại đập kịch liệt. Nàng cảm thấy chỗ này rất đau, rất xót. Hệt như có ai đó không ngừng rót nước vào trong, khiến tim nàng bất cứ khi nào cũng có thể quá tải mà nổ tan.
Chuyện nàng sợ nhất cũng đã xảy ra. Ngôn Thanh Hạm không còn kiên trì đến ngày mình thẳng thắn, mà đã động thủ trước một bước. Nhớ đến mấy ngày qua đối phương chiếu cố mình còn lộ ra sự thương hại, Lam Khiên Mạch hiểu được, Ngôn Thanh Hạm sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
Thanh Hạm chị biết không, em không nói với chị vì em không buông xuống được đoạn ký ức kinh hãi kia mà kể cho chị nghe. Vì sao chị không cho em một cơ hội chữa thương mà nhất định phải ép buộc em như vậy? tim nát, nhưng em vẫn phải ở trước mặt chị miễn cười vui cười, ở nơi chị không nhìn thấy trái tim kia đang phóng bế lại.
Em đau quá, thật sự đau lắm, chị lẽ nào một chút cũng không cảm giác được sao?
"Tiểu Mạch, chị…" thấy Lam Khiên Mạch không ngừng lùi về sau, hai mắt không còn tiêu cự. Ngôn Thanh Hạm thấy cánh mũi đau xót viền mắt ửng đỏ. "Thanh Hạm, em không biết làm sao chị tra được tình trạng của em, cũng không muốn biết lòng chị nghĩ em như thế nào. Em chỉ muốn hỏi chị một câu, chị, còn tin em không?"
"Tiểu Mạch, không phải vậy chị lo lắng cho thân thể của em. Căn bản không có ý gì với em, lần trước chị về thấy em trong phòng ôm đầu, bộ dạng rất thống khổ. Chị trơ mắt nhìn thấy em uống rất nhiều thuốc, đâu ai biết chị rất muốn cản em uống thuốc đó, để em không bị thuốc đó làm tổn hại thân thể. Nhưng mà chị làm không được, vì sao em lại như vậy đem mọi chuyện giấu trong lòng không nói với chị?"
"Ha ha, em không nói với chị? Thanh Hạm không phải chị đã biết rồi sao? chị đã tự mình điều tra em, em cần gì nói với chị? em nên nói thế nào để chị tin e,? chị nói em biết đi, em nên nói thế nào chị mới cho em cơ hội nói thật… chị làm sao có thể…. làm sao có thể…" Lam Khiên Mạch thấp giọng nỉ non, ngồi xuống đất. Nhìn mắt nàng đỏ lên, Ngôn Thanh Hạm vội tiến lên muốn đỡ nàng dậy.
"Tiểu Mạch em đừng như vậy, có được không? chị thừa nhận chị trộm thuốc của em đi điều tra là không đúng, nhưng mà nếu em sớm nói cho chị biết chuyện của em, chị cần gì làm như vậy? em biết chị lo cho em bao nhiêu? mỗi ngày chị đi làm đều nhớ đến em mà lo lắng, chị sợ em khổ càng sợ em làm chuyện tổn thương bản thân mình."
"Thân thể em không tốt, mỗi tối còn gạt chị ra ban công hút thuốc uống rượu. Em có biết làm vậy tổn thương thân thể nhiều lắm không? chị biết em còn chú ý đến chuyện sinh nhật hôm đó, nhưng em có đặt mình vào hoản cảnh đó của chị mà suy nghĩ một chút? chị không biết bối cảnh của em, thân phận của em, tất cả của em. Nếu không phải ông ngoại nói cho chị biết chuyện đó, chị thậm chí đến cả quan hệ của em và Chiến Mang Tuyền cùng không biết."
"Chị không phải người ngoài, chị là người yêu của em, vì sao em lại gạt chị mọi chuyện chứ? chị chỉ muốn quan tâm em, nghĩ muốn vì em làm một vài chuyện thôi, nhưng em lại không cho chị cơ hội. Có phải đến giờ em vẫn không quên được Chiến Mang Tuyền, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến cô ta."
Hét lên những lời này Ngôn Thanh Hạm ngẩn người ra. E là, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô kích động la to với người khác. Nhận thấy con ngươi Lam Khiên Mạch nghe chính mình nói xong câu cuối liền khép lại, Ngôn Thanh Hạm hối hận vì mình lỡ lời. Nhưng đã nói ra thì không thu lại được.
"Thanh Hạm chị nói không sai. Em mắc bệnh trầm cảm cần điều trị. Xin lỗi để chị phải lo lắng cho em. Người vừa đến đó nếu muốn bắt đầu trị liệu khi nào, em sẽ phối hợp. Với lại chuyện gạt chị em thực sự xin lỗi." Lam Khiên Mạch nói xong đứng dậy đi vào phòng. Nhìn bóng lưng gầy của nàng Ngôn Thanh Hạm chán nản ngồi dưới đất, vô lực hành động. Vì sao Lam Khiên Mạch đột nhiên thay đổi thái độ? mình làm vậy đến cùng là đúng hay sai?
Nước lạnh như băng dội lên người vì là mùa đông, cho nên lạnh tận xương. Lam Khiên Mạch nhìn mình cười trong gương, lần đầu tiên nàng cảm thấy người kia thật xa lạ. Thanh Hạm nếu chị cảm thấy đối với em như vậy là tốt, em không ngại làm theo chị. Em nói rồi, chỉ cần chị muốn em đều sẽ cho chị. Nếu có thể để chị hài lòng thì chuyện gì em cũng sẽ làm.
Em yêu chị cho nên em nguyện ý làm tất cả vì chị.
Dù cho, là đau khổ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ah ha ha ha ah, hoan nghênh mọi người đến tiết mục nhiều chuyện lúc 8h của Hiểu Bạo. Xem văn không nhắn lại đi mưa sẽ bị ướt, không được ăn thịt, yếm chú sẽ thành sự thật, chuyện mục kịch trường của thực nữ Bạo tỷ tỷ!
Ai nha, nói tới chương này cảm giác thật khó tả, cửa hàng cũng đã chuẩn bị xong nhưng đột nhiên mọi người liền ngược có lẽ mọi người không nghĩ đến. Lam Lam gạt Thanh Hạm vì nàng còn chưa buông được chuyện kia, nàng không mong nói cho Ngôn Thanh Hạm những chuyện đó, vì nàng sợ chính mình vô tình lộ ra yếu đuối khiến Thanh Hạm khổ sở thương tâm.
Thanh Hạm tìm bác sĩ tâm ly cũng vì lo cho Lam Khiên Mạch thôi. Hai người cùng đứng trên đường thẳng song song, muốn vì đối phương trả giá ngược lại kéo dài khoảng cách với nhau. Nếu tiếp tục như vậy sớm muộn quan hệ cũng sẽ tan vỡ. Cho nên phải có một bên thỏa hiệp, người kia tất nhiên là Lam Lam.
Như vậy, ngược ngược bắt đầu, chúng ta tiếp tực a, cảm giác chương này có khí tức áp lực đè nén, khi tui viết chương này cũng hay nghe bài hát yêu thích mấy tháng qua cảm giác thích hợp nói lên tâm trạng của Lam Lam cho nên không nhìn được dán lên dòng chữ xanh nhỏ, mộ người rảnh có thể nghe thử.
五月天 – 你不是真正的快乐
Ngũ Nguyệt Thiên – Bạn không thật sự vui vẻ
人群中哭着
你只想变成透明的颜色
你再也不会
梦或痛或心动了
你已经决定了
你已经决定了
你静静忍着
紧紧把昨天在拳心握着
而回忆越是甜
就是越伤人了
越是在手心留下
密密麻麻深深浅浅的刀割
你不是真正的快乐
你的笑只是
你穿的保护色
你决定不恨了
也决定不爱了
把你的灵魂
关在永远锁上的躯壳
这世界笑了
於是你合群的一起笑了
当生存是规则
不是你的选择
於是你含着眼泪
飘飘荡荡跌跌撞撞的走着
你不是真正的快乐
你的笑只是
你穿的保护色
你决定不恨了
也决定不爱了
把你的灵魂
关在永远锁上的躯壳
你不是真正的快乐
你的伤从不肯
完全的愈合
我站在你左侧
却像隔着银河
难道就真的抱着遗憾
一直到老了
然后才后悔着
你不是真正的快乐
你的笑只是
你穿的保护色
你决定不恨了
也决定不爱了
把你的灵魂
关在永远锁上的躯壳
你不是真正的快乐
你的伤从不肯
完全的愈合
我站在你左侧
却像隔着银河
难道就真的抱着遗憾
一直到老了
你值得真正的快乐
你应该脱下
你穿的保护色
为什麽失去了
还要被惩罚呢
能不能就让悲伤
全部结束在此刻
重新开始活着
Ok, nói xong chương áp lực rồi, chúng ta tiếp tục tiểu kịch trường máy vi tính tà ác đi, chính văn u ám như vậy thì kịch trường phải buồn nôn, tui thích kiểu ngược đời này. Nói Lam tà ác xong thì đến phiên Lăng lão bản cùng Tả tỷ tỷ rồi.
Lăng lão bản: A Nhan Nhan, gần đây ngươi không chơi ta nha? ta thật chán quá đi." (mọi người: Lăng lão bản, ngươi súc tích chút được không?)
Tả tỷ tỷ: Ngươi đừng nói lung tung, ta…. ta khi nào chơi ngươi. (rất hiển nhiên Tả tỷ tỷ đối với chuyện AV lần trước có bóng ma rất lớn.)
Lăng lão bản: Ngô nhưng mà ngươi cũng không chơi game, cũng không tra tư liệu ta cứ vậy ngốc ngốc, cảm giác linh kiện sắp rã hết rồi a.
Tả tỷ tỷ: Vậy ngươi muốn làm gì?
Lăng lão bản: Uhm, nếu không…. ta chơi cho ngươi xem được không? gần đây ta có chút kỹ năng điều khiển cái thân thể này.
Tả tỷ tỷ: Hở… ngươi muốn làm gì? (trực giác nói với Tả tỷ tỷ, Lăng Vi nhất định sẽ không làm chuyện gì tốt.)
Lăng lão bản: Chậc chậc, Nhan Nhan ngươi xem! (trên màn ảnh xuất hiện một mỹ nữ lỏa thể, dĩ nhiên là Lăng lão bản.)
Tả tỷ tỷ: Ngươi… ngươi làm gì vậy, nhanh mặc quần áo vào!
Lăng lão bản: Ừm ~ Nhan Nhan, ngươi xem ngươi không chơi với ta, ta chỉ có thể làm vậy. Nhan Nhan chơi với ta nha.
Tả tỷ tỷ: Ngươi muốn… ngươi muốn chơi thế nào?
Lăng lão bản: Ngươi làm cho ta xem được không?
Tả tỷ tỷ: Ngươi… ngươi đừng nói lung tung!
Lăng lão bản: Nhan Nhan, này lâu như vậy không làm, ta không tin là ngươi không muốn.
Tả tỷ tỷ: Ta không muốn, ngươi đừng quậy. (Tả tỷ tỷ đỏ mặt.)
Lẵng lão bản: Nhan Nhan ngươi không thương ta, vì ta biến thành máy vi tính ngươi không muốn lên đỉnh trước mặt ta đúng không? trước đây mỗi lần ta để ngươi trước mặt ta…
Tả tỷ tỷ: Được rồi, đừng nói nữa! Ta… ta làm là được.
Lăng lão bản: Ư, Nhan Nhan tốt nhất, nhớ đối diện màn hình ah.
Tả tỷ tỷ…
Vì vậy Tả tỷ tỷ nhìn Lăng lão bản trong vi tính, bắt đầu nghiệm thể kỳ diệu. Sau một hồi ngượng ngùng trong khoái ý, Tả tỷ tỷ ho khan… có chút dịch thể chảy vào trong bàn phím vi tính.
Lăng lão bản: Oa ~ mẫy ngày không có mùi vị Nhan Nhan vẫn mỹ như vậy. Nhan Nhan cho ta nhiều thêm chút nữa, ta đói lắm a.
Tả tỷ tỷ: Ngươi… bộ dạng ngươi bây giờ thật bỉ ổi.
Lăng lão bản: Ai nha? thật không? (Lăng lão bản quan sát chính mình, phát hiện mép dính đầy dịch thấu trong suốt, biểu tình thực sự giống la lỵ đại thúc bỉ ổi.)
Tả tỷ tỷ: Lăng Vi cứ vậy đi, gần đây ngươi không nên quậy nữa. (Tả tỷ tỷ nói xong, tắt nguồn laptop.)
Lăng Vi: Nhan Nhan! ngươi không được đối xử với ta như vậy! Nhan Nhan, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!!! (Mọi người: Ngươi nha ngay cả thành quỷ cũng không có cơ hội đâu!)
"Tiểu Mạch, chị phải làm sao mới để em vui vẻ được một chút đây?"
Khi Lam Khiên Mạch tắm xong đi ra, đúng lúc tới giờ cơm tối. Hai người ngồi ăn bánh kem, cũng không có đói bụng. Tùy ý xào hai món ăn, ăn vài miếng các nàng liền ngủ sớm. Đêm nay, Ngôn Thanh Hạm từ đầu đến cuối vẫn trong trạng thái thanh tỉnh. Nhận thấy ánh mắt người bên cạnh nhìn mình, dù không tận mắt nhìn thấy cô vẫn cảm nhận được sự chăm chú cùng nóng rực trong đó.
Gương mặt bị bàn tay lạnh như băng chạm đến, lực đạo nhẹ tựa lông chim rơi vào trong nước, rất sợ đánh thức mình. Ngôn Thanh Hạm cố nén chua xót trong lòng, mũi càng lúc càng xót, hốc mắt tích tụ nhiệt lưu từng bước chờ yếu dật mà xuất ra. Cũng không nhịn được nữa, Ngôn Thanh Hạm tự tay ôm lấy Lam Khiên Mạch, mặc kệ đối phương có phát hiện ra nàng đang vờ ngủ hay không cũng không muốn buông ra.
Bị ôm lấy như vậy, Lam Khiên Mạch vốn định đi xuống giường hơi sửng sờ. Nàng quay đầu nhìn tay Ngôn Thanh Hạm chôn trong ngực mình, cho rằng đây là động tác vô ý thức. Nàng cười cười bỏ đi ý niệm trong đầu, tự tay ôm lấy người trong lòng. "Thanh Hạm ngủ ngon, tối nay em sẽ vẫm ở cùng chỉ. Không biết em có nói chưa, dáng vẻ chị ngủ thực sự rất khả ái."
Rõ ràng hai người ôm nhau nhưng lại tựa như xa cách vạn dặm. Dịch thể trong suốt theo viền mắt chảy xuống rôi trên giườn rất nhanh ẩn đi không thấy được.
Mấy ngày tiếp Ngôn Thanh Hạm bắt đầu bận việc. Chuyện công ty gần cuối năm, mỗi ngày hầu như đều phải họp lúc nào cũng đều có công việc cần xử lý. Không nói đến tăng ca bao nhiêu Ngôn Thanh Hạm mỗi lần cùng Lam Khiên Mạch nộp hồ sơ cho dù tan tầm nửa đêm cũng về ngủ chung với Lam Khiên Mạch. Lặp lại nhiều lần Ngôn Thanh Hạm rất nhanh gầy xuống, vành mắt đen cũng càng dày hơn.
Hôm nay Lam Khiên Mạch tắm cho Cát Cát xong, dùng khăn bọc kỹ rồi để trên sofa, tự mình dọn nhà vệ sinh. Nhưng một lát sau nàng quay lại phòng khách, thì phát hiện khăn bọc Cát Cát rơi trên đất, còn tiểu tử kia cũng không biết chạy đi đâu. Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ cười đi vào phòng ngủ, không có gì bất ngờ nàng vào cửa liền thấy Cát Cát đang moi cửa tử quần áo, muốn chui vào trong.
"Cát Cát, đó là tủ của mẹ Thanh Hạm, không phải chỗ để đồ ăn, không được tới lấy." Lam Khiên Mạch lớn tiếng với Cát Cát nhưng hiển nhiên chiêu này cũng không có hiệu quả gì thấy Cát Cát dùng móng vuốt cào cửa tủ, Lam Khiên Mạch vội túm Cát Cát lại, nào ngờ con mèo nhỏ này dùng móng vuốt bám cửa tử quần áo. Kéo một cái khiến cửa tủ đang đóng cũng bị mở ra.
Nhìn quần áo bên trong chỉnh tề, đôi mắt xanh của Cát Cát hiện lên sự thất vọng hiển nhiên là bất mãn. Nhìn nó lắc cái mông nhỏ ra khỏi phỏng, Lam Khiên Mạch đỡ trán trong lòng thấy may mắn Cát Cát không có làm loạn tủ quần áo của Thanh Hạm nếu không nữ nhân thích sạch sẽ kia lại đem quần áo giặt hết một lần.
Nghĩ vậy Lam Khiên Mạch vội chỉnh lại quần áo của Ngôn Thanh Hạm lại một bên. Đột nhiên, nàng phát hiện kéo có khe hở có vật gì đó rơi ra. Tường là đồ vật vô dụng Lam Khiên Mạch thuận tay kéo ra lúc này mới phát hiện thì ra chỉ là quyển sách. Nhìn bìa sách có chữ in to nàng chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại cả người đều ngẩn ra.
"Trị liệu cùng điều chỉnh bệnh tâm lý." Lam Khiên Mạch chậm rãi đọc mấy chữ này, âm thanh của nàng sớm không mềm nhẹ như thường ngày, mà khàn khàn dị thương. Mỗi chữ nàng đọc lên, dừng lại thật lâu, giống như có người dùng dao khứa cổ họng của nàng, chỉ nghe cũng làm người ta cảm thấy khó chịu.
Âm thanh vỡ vựn quanh quẩn bên tai, Lam Khiên Mạch ngồi trên đất, mở to hai mắt xem lại nhiều lần mấy chữ. Dù cho hai mắt vì trừng lâu mà đỏ ửng, cũng không có ý muốn khép lại. Đột nhiên, nàng bật cười đem quyển sách thả lại vào tủ quần áo chậm rãi đứng lên. Nhưng mà ngồi quá lâu chân bị tê vô lực, đầu nàng choáng váng liền đụng vào cửa tủ liền ''bụp!" một tiếng lớn.
"Tiểu Mạch, chị về rồi." tựa trên tủ quần áo, Lam Khiên Mạch thở dốc từng hồi. Chỉ vậy một hồi mồ rơi trên mặt nàng đều đã ướt. Nghe được Ngôn Thanh Hạm gọi, nàng nhanh tay lau liền mỉm cười miễn cưỡng chậm rãi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này Ngôn Thanh Hạm vẫn bề bộn nhiều việc, nhưng hôm nay cô lại về sớm. Lam Khiên Mạch mới định nói chuyện với nàng lại phát hiện sau lưng đối phương còn có một người đàn ông. Người kia đeo mắt kính không gọng, nhìn qua dáng dấp hào hoa phong nhã. Tuy tướng máo không quá xuất chúng nhưng có thể thấy được là một người thành thật.
"Tiểu Mạch, chị giới thiệu với em vị này là bạn học thời đại học khi ở nước ngoài của chị, gần đây mới về nước nên đến thăm chị một chút."
"Lam tiểu thư, chào cô. Tôi là Khiếu Trương Thành rất hân hạnh được biết cô."
"Ừm, chào anh." Lam Khiên Mạch đưa tay bắt không mặn không nhạt nói. Nàng không hiểu Ngôn Thanh Hạm sao lại mang người ngoài vào nhà các nàng, hơn nữa nhìn bộ dạng hai người nói chuyện hình như cũng không quá quen.
"Thanh Hạm, hai người cứ trò chuyện em đi làm cơm." Lam Khiên Mạch không muốn đối mặt với Ngôn Thanh Hạm lúc này cho nên nàng chọn lựa trốn tránh, một mình đến phòng bếp. Nhìn nguyên liệu nấu ăn đã sớm chuẩn bị xong một ít, Lam Khiên Mạch xoa ánh mắt có chút mơ hồ bắt đầu làm cơm tối nay, đồng thời suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Không sai quyển sách trong ngăn kéo đó chính là của Ngôn Thanh Hạm. Hơn nữa cũng không muốn để mình thấy. Nhớ đến mỗi lần gần đây nghe điện thoại Ngôn Thanh Hạm luôn tránh mình, nhìn ánh mắt của cô còn có vài phần thương tiếc. Lam Khiên Mạch vẫn nghĩ đó là ảo giác của mình, nhưng bây giờ xem ra cũng là sự thực.
Nhiều người từng nói, ái tình cũng không phải tất cả cuộc sống. Có thể Lam Khiên Mạch cảm thấy Ngôn Thanh Hạm cho nàng mà nói là tất cả. Tám năm, trọn thời gian tám năm nàng sống trong quá khứ lo lắng. Bởi vì tình yêu cũng bởi vì hận. Lam Khiên Mạch cũng từng hỏi chính mình Chiến Mang Tuyền có thực sự yêu nàng hay không, mà mình có cơ hội thoát khỏi thống khổ này không.
Mất đi gia sản mất đi địa vị thiên kim tiểu thư, mất đi duy thân nhân duy nhất xa xứ, thậm chí sống ở Tiêu Tương Các làm chuyện đó. Lam Khiên Mạch biết, nhưng điều này đều là trừng phạt nàng phải chịu cũng là cách mà nàng hành hạ chính mình.
Nhưng mà, đã từng có người yêu như vậy, nói thế nào mà quên đi liền được? hồi ức càng ngọt, lại càng bị thương tổn bản thân. Mỗi khi nghĩ đến cảnh đã từng ở cùng nhau, đầu nàng cũng sẽ đau lòng nàng như bị xé nát. Lam Khiên Mạch bình thường vẫn biết không phân rõ mình đã chết hay còn là cái xác không hồn sống trên đời này. Cho đến khi nàng dùng cách cực đoan này thương tổn chính mình để tìm kiếm cảm giác tồn tại, Lam Khiên Mạch biết mình bị bệnh.
Nàng dùng những loại thuốc kia để dấu đi ma quỷ ẩn trong người mình, nhưng mà bản thân nàng vẫn còn trong địa ngục. Ngôn Thanh Hạm xuất hiện không sai chính là ánh sáng để Lam Khiên Mạch thấy được hy vọng. Nàng biết mình vẫn có thể yêu một người. Lòng nàng còn có thể sống lại.
Vì duy trì tình cảm với Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch đã làm rất nhiều. Nàng cẩn thận từng li từng tí, mọi thứ đều thuận theo Ngôn Thanh Hạm. Những thứ này không phải xuất phát từ e ngại, mà chỉ là nàng quá yêu Ngôn Thanh Hạm, sợ chính mình sẽ lạc mất. Nhưng mà cho dù nàng có làm nhiều hơn, nhưng vẫn không thể được tin tưởng sao? nghĩ đến quyển sách trong ngăn kéo kia, Lam Khiên Mạch không rõ vì sao Ngôn Thanh Hạm lại muốn nghiên cứu sách tâm lý, là do Mạc Lâm nói gì đó với cô? hay là cô đã nhận định thấy có vấn đề?
"Nàng chính là người bệnh đó?" trong lúc Lam Khiên Mạch xuất thần, trong phòng khách đột nhiên truyền đến câu nói như vậy. Lúc đầu, nàng tưởng mình bị ù tai. Ngay sau đó Ngôn Thanh Hạm liền đáp lại một chữ ừ. Lam Khiên Mạch tập trung lực chú ý nghe bên ngoài nói chuyện, có lẽ hai người mình nghe được, tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng biến mất không thấy.
"Thanh Hạm, ăn cơm." không yên lòng làm cơm nấu xong bưng lên, Lam Khiên Mạch lăng lăng ngồi tại chỗ, không ăn gì cũng không nói chuyện. "Sao không ăn đi?" thân là người gần Lam Khiên Mạch nhất Ngôn Thanh Hạm tất nhiên phát hiện sự khác lạ của nàng, thấy Lam Khiên Mạch thất thần nhìn phía trước Ngôn Thanh Hạm lo lắng hỏi.
"Xin lỗi, em quên mất." Lam Khiên Mạch lấy lại tinh thần cúi đầu ăn cơm trong chén, ngay cả thức ăn cũng không gắp.
"Nhìn em vội, nào, ăn thêm chút đồ ăn." phát hiện Lam Khiên Mạch chỉ lo ăn, Ngôn Thanh Hạm sờ đầu nàng gắp thức ăn vào trong chén.
"Ha ha, Ngôn Ngôn cùng Lam tiểu thư quan hệ thật tốt, ngay cả tôi là bạn học cũ cũng thật ghen tị, không biết Lam tiểu thư làm gì? không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác."
"Tôi không đi làm, chỉ ở nhà." nghe xong câu hỏi, Lam Khiên Mạch có vẻ lạnh nhạt, khiến đối phương có chút khó chịu.
"Thì ra Lam tiểu thư là người làm việc tự do, không biết cô bình thường rảnh rỗi thích làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ đờ ra thôi."
"Ha ha, Lam tiểu thư quả nhiên rất hài hước, không biết cô và Ngôn Ngôn quen biết thế nào? tôi là bạn học cũ cũng chỉ ngoài nóng trong lạnh, trước đây tôi muốn theo đuổi cô ấy, nhưng không kịp bày tỏ, đã bị phát thẻ rồi."
"Trương tiên sinh, anh muốn nói cái gì?" nói chuyện đến đây Lam Khiên Mạch không muốn nói thêm gì. Nàng nhìn Ngôn Thanh Hạm một bên trầm mặc không nói gì, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, nếu Lam tiểu thư không muốn nói, đại khái có thể không nói."
"Ừ, vậy Trương tiên sinh mau dùng cơm đi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon." Lam Khiên Mạch nói xong, đứng dậy về phòng ngủ. Nhìn cửa phòng đóng chặt, sắc mặt Ngôn Thanh Hạm trở nên cực kỳ không tốt, liền tái nhợt.
"Ngôn Ngôn, lòng phòng bị người bạn này của cô rất nặng. Tôi cũng không vấn đề gì quan trọng, nàng đã có mẫu thuẫn lớn như vậy. Nếu muốn khuyên nàng tiếp nhận trị liệu sẽ tốn không ít công. Nói đến, tôi cũng gặp qua vài người có bệnh đặc thù giống nàng. Có thời gian, cô nên khuyên nàng đến bệnh viện của tôi tiến hành trị liệu, tôi…"
"Trương Thành, cám ơn cậu, hôm nay cậu về trước đi, còn chuyện khuyên nàng, tôi sẽ bàn lại sau."
"Ừ, được." nghe Ngôn Thanh Hạm ra lệnh đuổi khác Trương Thành do dự một hồi đứng dậy đi. Lúc này, Ngôn Thanh Hạm đột nhiên cảm giác có người sau lưng. Quay đầu lại, thì thấy Lam Khiên Mạch đang đứng cách đó không sẽ nhìn cô chằm chằm.
"Hắn là ai?" âm thanh Lam Khiên Mạch mang theo tia lãnh ý, trong trí nhớ đây là lần đầu nàng nói chuyện với mình như vậy. "Bác sĩ tâm lý." Ngôn Thanh Hạm cũng không tính gạt Lam Khiên Mạch, mà nói rõ sự thật. Kỳ thực, trước khi cô quyết định chuyện này, cũng đã giác ngộ. Mặc kệ Lam Khiên Mạch có giận mình hay không, cô cũng không thể để đối phương một mình chịu thống khổ.
"Ha ha…" nghe Ngôn Thanh Hạm trả lời thẳng thắn như vậy, Lam Khiên Mạch không biết nên làm gì cho phải. Nàng cười, đưa tay che lòng đang đau, cảm thụ tim lại đập kịch liệt. Nàng cảm thấy chỗ này rất đau, rất xót. Hệt như có ai đó không ngừng rót nước vào trong, khiến tim nàng bất cứ khi nào cũng có thể quá tải mà nổ tan.
Chuyện nàng sợ nhất cũng đã xảy ra. Ngôn Thanh Hạm không còn kiên trì đến ngày mình thẳng thắn, mà đã động thủ trước một bước. Nhớ đến mấy ngày qua đối phương chiếu cố mình còn lộ ra sự thương hại, Lam Khiên Mạch hiểu được, Ngôn Thanh Hạm sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
Thanh Hạm chị biết không, em không nói với chị vì em không buông xuống được đoạn ký ức kinh hãi kia mà kể cho chị nghe. Vì sao chị không cho em một cơ hội chữa thương mà nhất định phải ép buộc em như vậy? tim nát, nhưng em vẫn phải ở trước mặt chị miễn cười vui cười, ở nơi chị không nhìn thấy trái tim kia đang phóng bế lại.
Em đau quá, thật sự đau lắm, chị lẽ nào một chút cũng không cảm giác được sao?
"Tiểu Mạch, chị…" thấy Lam Khiên Mạch không ngừng lùi về sau, hai mắt không còn tiêu cự. Ngôn Thanh Hạm thấy cánh mũi đau xót viền mắt ửng đỏ. "Thanh Hạm, em không biết làm sao chị tra được tình trạng của em, cũng không muốn biết lòng chị nghĩ em như thế nào. Em chỉ muốn hỏi chị một câu, chị, còn tin em không?"
"Tiểu Mạch, không phải vậy chị lo lắng cho thân thể của em. Căn bản không có ý gì với em, lần trước chị về thấy em trong phòng ôm đầu, bộ dạng rất thống khổ. Chị trơ mắt nhìn thấy em uống rất nhiều thuốc, đâu ai biết chị rất muốn cản em uống thuốc đó, để em không bị thuốc đó làm tổn hại thân thể. Nhưng mà chị làm không được, vì sao em lại như vậy đem mọi chuyện giấu trong lòng không nói với chị?"
"Ha ha, em không nói với chị? Thanh Hạm không phải chị đã biết rồi sao? chị đã tự mình điều tra em, em cần gì nói với chị? em nên nói thế nào để chị tin e,? chị nói em biết đi, em nên nói thế nào chị mới cho em cơ hội nói thật… chị làm sao có thể…. làm sao có thể…" Lam Khiên Mạch thấp giọng nỉ non, ngồi xuống đất. Nhìn mắt nàng đỏ lên, Ngôn Thanh Hạm vội tiến lên muốn đỡ nàng dậy.
"Tiểu Mạch em đừng như vậy, có được không? chị thừa nhận chị trộm thuốc của em đi điều tra là không đúng, nhưng mà nếu em sớm nói cho chị biết chuyện của em, chị cần gì làm như vậy? em biết chị lo cho em bao nhiêu? mỗi ngày chị đi làm đều nhớ đến em mà lo lắng, chị sợ em khổ càng sợ em làm chuyện tổn thương bản thân mình."
"Thân thể em không tốt, mỗi tối còn gạt chị ra ban công hút thuốc uống rượu. Em có biết làm vậy tổn thương thân thể nhiều lắm không? chị biết em còn chú ý đến chuyện sinh nhật hôm đó, nhưng em có đặt mình vào hoản cảnh đó của chị mà suy nghĩ một chút? chị không biết bối cảnh của em, thân phận của em, tất cả của em. Nếu không phải ông ngoại nói cho chị biết chuyện đó, chị thậm chí đến cả quan hệ của em và Chiến Mang Tuyền cùng không biết."
"Chị không phải người ngoài, chị là người yêu của em, vì sao em lại gạt chị mọi chuyện chứ? chị chỉ muốn quan tâm em, nghĩ muốn vì em làm một vài chuyện thôi, nhưng em lại không cho chị cơ hội. Có phải đến giờ em vẫn không quên được Chiến Mang Tuyền, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến cô ta."
Hét lên những lời này Ngôn Thanh Hạm ngẩn người ra. E là, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô kích động la to với người khác. Nhận thấy con ngươi Lam Khiên Mạch nghe chính mình nói xong câu cuối liền khép lại, Ngôn Thanh Hạm hối hận vì mình lỡ lời. Nhưng đã nói ra thì không thu lại được.
"Thanh Hạm chị nói không sai. Em mắc bệnh trầm cảm cần điều trị. Xin lỗi để chị phải lo lắng cho em. Người vừa đến đó nếu muốn bắt đầu trị liệu khi nào, em sẽ phối hợp. Với lại chuyện gạt chị em thực sự xin lỗi." Lam Khiên Mạch nói xong đứng dậy đi vào phòng. Nhìn bóng lưng gầy của nàng Ngôn Thanh Hạm chán nản ngồi dưới đất, vô lực hành động. Vì sao Lam Khiên Mạch đột nhiên thay đổi thái độ? mình làm vậy đến cùng là đúng hay sai?
Nước lạnh như băng dội lên người vì là mùa đông, cho nên lạnh tận xương. Lam Khiên Mạch nhìn mình cười trong gương, lần đầu tiên nàng cảm thấy người kia thật xa lạ. Thanh Hạm nếu chị cảm thấy đối với em như vậy là tốt, em không ngại làm theo chị. Em nói rồi, chỉ cần chị muốn em đều sẽ cho chị. Nếu có thể để chị hài lòng thì chuyện gì em cũng sẽ làm.
Em yêu chị cho nên em nguyện ý làm tất cả vì chị.
Dù cho, là đau khổ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ah ha ha ha ah, hoan nghênh mọi người đến tiết mục nhiều chuyện lúc 8h của Hiểu Bạo. Xem văn không nhắn lại đi mưa sẽ bị ướt, không được ăn thịt, yếm chú sẽ thành sự thật, chuyện mục kịch trường của thực nữ Bạo tỷ tỷ!
Ai nha, nói tới chương này cảm giác thật khó tả, cửa hàng cũng đã chuẩn bị xong nhưng đột nhiên mọi người liền ngược có lẽ mọi người không nghĩ đến. Lam Lam gạt Thanh Hạm vì nàng còn chưa buông được chuyện kia, nàng không mong nói cho Ngôn Thanh Hạm những chuyện đó, vì nàng sợ chính mình vô tình lộ ra yếu đuối khiến Thanh Hạm khổ sở thương tâm.
Thanh Hạm tìm bác sĩ tâm ly cũng vì lo cho Lam Khiên Mạch thôi. Hai người cùng đứng trên đường thẳng song song, muốn vì đối phương trả giá ngược lại kéo dài khoảng cách với nhau. Nếu tiếp tục như vậy sớm muộn quan hệ cũng sẽ tan vỡ. Cho nên phải có một bên thỏa hiệp, người kia tất nhiên là Lam Lam.
Như vậy, ngược ngược bắt đầu, chúng ta tiếp tực a, cảm giác chương này có khí tức áp lực đè nén, khi tui viết chương này cũng hay nghe bài hát yêu thích mấy tháng qua cảm giác thích hợp nói lên tâm trạng của Lam Lam cho nên không nhìn được dán lên dòng chữ xanh nhỏ, mộ người rảnh có thể nghe thử.
五月天 – 你不是真正的快乐
Ngũ Nguyệt Thiên – Bạn không thật sự vui vẻ
人群中哭着
你只想变成透明的颜色
你再也不会
梦或痛或心动了
你已经决定了
你已经决定了
你静静忍着
紧紧把昨天在拳心握着
而回忆越是甜
就是越伤人了
越是在手心留下
密密麻麻深深浅浅的刀割
你不是真正的快乐
你的笑只是
你穿的保护色
你决定不恨了
也决定不爱了
把你的灵魂
关在永远锁上的躯壳
这世界笑了
於是你合群的一起笑了
当生存是规则
不是你的选择
於是你含着眼泪
飘飘荡荡跌跌撞撞的走着
你不是真正的快乐
你的笑只是
你穿的保护色
你决定不恨了
也决定不爱了
把你的灵魂
关在永远锁上的躯壳
你不是真正的快乐
你的伤从不肯
完全的愈合
我站在你左侧
却像隔着银河
难道就真的抱着遗憾
一直到老了
然后才后悔着
你不是真正的快乐
你的笑只是
你穿的保护色
你决定不恨了
也决定不爱了
把你的灵魂
关在永远锁上的躯壳
你不是真正的快乐
你的伤从不肯
完全的愈合
我站在你左侧
却像隔着银河
难道就真的抱着遗憾
一直到老了
你值得真正的快乐
你应该脱下
你穿的保护色
为什麽失去了
还要被惩罚呢
能不能就让悲伤
全部结束在此刻
重新开始活着
Ok, nói xong chương áp lực rồi, chúng ta tiếp tục tiểu kịch trường máy vi tính tà ác đi, chính văn u ám như vậy thì kịch trường phải buồn nôn, tui thích kiểu ngược đời này. Nói Lam tà ác xong thì đến phiên Lăng lão bản cùng Tả tỷ tỷ rồi.
Lăng lão bản: A Nhan Nhan, gần đây ngươi không chơi ta nha? ta thật chán quá đi." (mọi người: Lăng lão bản, ngươi súc tích chút được không?)
Tả tỷ tỷ: Ngươi đừng nói lung tung, ta…. ta khi nào chơi ngươi. (rất hiển nhiên Tả tỷ tỷ đối với chuyện AV lần trước có bóng ma rất lớn.)
Lăng lão bản: Ngô nhưng mà ngươi cũng không chơi game, cũng không tra tư liệu ta cứ vậy ngốc ngốc, cảm giác linh kiện sắp rã hết rồi a.
Tả tỷ tỷ: Vậy ngươi muốn làm gì?
Lăng lão bản: Uhm, nếu không…. ta chơi cho ngươi xem được không? gần đây ta có chút kỹ năng điều khiển cái thân thể này.
Tả tỷ tỷ: Hở… ngươi muốn làm gì? (trực giác nói với Tả tỷ tỷ, Lăng Vi nhất định sẽ không làm chuyện gì tốt.)
Lăng lão bản: Chậc chậc, Nhan Nhan ngươi xem! (trên màn ảnh xuất hiện một mỹ nữ lỏa thể, dĩ nhiên là Lăng lão bản.)
Tả tỷ tỷ: Ngươi… ngươi làm gì vậy, nhanh mặc quần áo vào!
Lăng lão bản: Ừm ~ Nhan Nhan, ngươi xem ngươi không chơi với ta, ta chỉ có thể làm vậy. Nhan Nhan chơi với ta nha.
Tả tỷ tỷ: Ngươi muốn… ngươi muốn chơi thế nào?
Lăng lão bản: Ngươi làm cho ta xem được không?
Tả tỷ tỷ: Ngươi… ngươi đừng nói lung tung!
Lăng lão bản: Nhan Nhan, này lâu như vậy không làm, ta không tin là ngươi không muốn.
Tả tỷ tỷ: Ta không muốn, ngươi đừng quậy. (Tả tỷ tỷ đỏ mặt.)
Lẵng lão bản: Nhan Nhan ngươi không thương ta, vì ta biến thành máy vi tính ngươi không muốn lên đỉnh trước mặt ta đúng không? trước đây mỗi lần ta để ngươi trước mặt ta…
Tả tỷ tỷ: Được rồi, đừng nói nữa! Ta… ta làm là được.
Lăng lão bản: Ư, Nhan Nhan tốt nhất, nhớ đối diện màn hình ah.
Tả tỷ tỷ…
Vì vậy Tả tỷ tỷ nhìn Lăng lão bản trong vi tính, bắt đầu nghiệm thể kỳ diệu. Sau một hồi ngượng ngùng trong khoái ý, Tả tỷ tỷ ho khan… có chút dịch thể chảy vào trong bàn phím vi tính.
Lăng lão bản: Oa ~ mẫy ngày không có mùi vị Nhan Nhan vẫn mỹ như vậy. Nhan Nhan cho ta nhiều thêm chút nữa, ta đói lắm a.
Tả tỷ tỷ: Ngươi… bộ dạng ngươi bây giờ thật bỉ ổi.
Lăng lão bản: Ai nha? thật không? (Lăng lão bản quan sát chính mình, phát hiện mép dính đầy dịch thấu trong suốt, biểu tình thực sự giống la lỵ đại thúc bỉ ổi.)
Tả tỷ tỷ: Lăng Vi cứ vậy đi, gần đây ngươi không nên quậy nữa. (Tả tỷ tỷ nói xong, tắt nguồn laptop.)
Lăng Vi: Nhan Nhan! ngươi không được đối xử với ta như vậy! Nhan Nhan, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!!! (Mọi người: Ngươi nha ngay cả thành quỷ cũng không có cơ hội đâu!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.