Chương 125
Hiểu Bạo
28/04/2022
Máu trượt theo kẽ ngón tay xuống mu bàn tay rồi chảy xuống cù trỏ nhỏ
giọt xuống đất. Bị rượu lạnh làm ướt tóc thấu cả xương đau đớn như kim
châm. Nhìn khuôn mặt Lam Khiên Mạch tươi cười, còn có chai rượu bị vỡ
trong tay nàng, Chiến Mang Tuyền giận dữ nhìn nàng, đưa tay dùng sức nắm lấy cổ nàng.
Từ khi bị Chiến Mang Tuyền bắt đi, Lam Khiên Mạch cũng chưa từng được ăn một bữa cơm nào tử tế, trên người cũng không bao nhiêu thịt cũng bị teo tóp lại hết. Hôm nay cái cổ nhỏ gầy bị đối phương bóp, Lam Khiên Mạch không giãy giụa như người bình thường, mà vẫn giữ nguyên thái độ cười cợt như khi nãy.
Tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, thở cũng khó khăn. Mơ màng nàng lại giật mình cảm giác như mình quay lại 7 năm trước kia, khi đó cái tuổi còn mộng mơ. Người ở cùng nàng là một nữ nhân tên Chiến Mang Tuyền, chỉ là giống một người thôi, tính cách, tác phong, cách xử sự với mình, nhưng lại khác biệt vô cùng.
Mình đã từng nghĩ Chiến Mang Tuyền trong cuộc đời này là ánh sáng của mình, tựa như chỉ cần có cô ta thì nàng cũng sẽ không còn cô độc nữa. Nhưng mà, khi cô ta từ chối thân mật với mình, khi cô ta nhìn ngón tay mình bị cắt đi lại muốn bỏ chạy, trong hôn lễ cô ta phủ nhận quan hệ với mình. Khi đó Lam Khiên Mạch biết mình đã chết.
Đúng vậy, trở thành cái xác không hồn, rồi lại bắt đầu sinh ra lần nữa một Lam Khiên Mạch chỉ thuộc về Ngôn Thanh Hạm, nàng từng áy náy vì khiến Chiến Mang Tuyền sinh non, nhưng hôm nay áy náy đó cùng những sự hành hạ mấy ngày qua biến mất hầu như không còn. Nhìn khuôn mặt hung tợn trước mắt Lam Khiên Mạch giật giật tay phải, giơ miểng chai đâm đến chỗ Chiến Mang tuyền. Chỉ là lần này bị hụt.
"Lam Khiên Mạch! cô giỏi lắm! cô dám làm như vậy với tôi! cô biết không cho dù tôi có gϊếŧ chết cô, cũng sẽ không ai biết! cô là cái gì? bất quá chỉ là rác tôi chơi chán thì ném, cha cô là một thằng ngu, cô cũng ngu như hắn vậy! có lẽ đến giờ cô còn chưa biết? cha cô cũng bị tôi nhốt trong bệnh viện tâm thần này, lão già đó bị bại liệt toàn thân, nhưng vẫn còn ý thức. Tôi lại cảm thấy được, so với kiểu sống như vậy hắn chết còn thoải mái hơn nhiều."
"Cái gì mà thương nhân thần thoại, cái gì mà lão đại địa ốc, tất cả đều là chó má! hắn cùng con gái không phải bị tôi đùa giỡn trong tay giống như con kiến sao. Ah, đúng rồi, không phải cô luôn nghĩ vì sao tôi sinh non sao? tôi nói cho cô biết, tôi không hề mang thai, hôm đó tôi chảy máu chỉ là bóp bể túi máu để trong áo mà thôi. Bác sĩ giám định cho tôi, cũng là do tôi bỏ tiền mua."
"Ha ha, cô nói Lam Minh cha cô có phải rất ngu đúng không? tôi chỉ nói xấu cô vài câu hắn vì tôi đã đem con gái ruột của mình nhốt vào cái chỗ ma quỷ này. Sao hả? cảm giác bị cha vứt bỏ có phải khó chịu lắm không? Lam Khiên Mạch, cô đúng là bị kịch."
Chiến Mang Tuyền điên cuồng gào thét, hiển nhiên bị Lam Khiên Mạch chọc tức không nhẹ. Nhìn biểu tình cô ta méo mó, Lam Khiên Mạch khinh thường cười, lần nữa cầm miểng chai rượu trong tay. Mục tiêu lần này của nàng không phải Chiến Mang Tuyền mà chính là mắt cá chân của nàng. Thủy tinh ghim vào da thịt, đau đến mức khiến cả người Lam Khiên Mạch run lên. Nàng cắn chặt răng, chậm rãi di chuyển tay phải.
Đầu nhọn thủy tinh di chuyển qua lại trên chân, đâm vào da thịt, rồi chuyển động khiến mắt cá chân bị rách toạc một vùng lớn. Lam Khiên Mạch dùng sức cắn chặt răng không cho mình phát ra âm thanh. Mồ hôi lạnh theo gân tay nàng tràn xuống, theo lòng bàn tay rơi xuống sàn, hòa cùng máu dưới sàn.
Lam Khiên Mạch thừa nhận câu nói mà Chiến Mang Tuyền nói khiến nội tâm nàng xúc động. Đúng là hình xăm này không nên tồn tại trên người mình. Nhớ lại mỗi lần tắm cùng Ngôn Thanh Hạm, đối phương luôn chú ý đến mắt cá chân của mình. Trước kia Lam Khiên Mạch không hiểu xả ra chuyện gì, giờ mới biết thì ra Ngôn Thanh Hạm lại để ý hình xăm này như vậy.
Đã như vậy, thì mình sẽ tự tay hủy diệt nó!
Mắt cá chân trắng nõn cũng đầy máu tươi, chất lỏng màu đỏ sềnh sệt nhuộm hơn phân nửa chân Lam Khiên Mạch, trên mảnh thủy tinh còn kéo theo một chút thịt nát. Cho đến khi mắt cá chân không còn dấu hình xăm, Lam Khiên Mạch mới dừng hành động tự ngược này.
"Chiến Mang Tuyền, cô nói đúng nếu tôi không còn yêu cô nữa, thì cũng không nên giữ lại thứ gì liên quan đến cô. Hiện tại cái hình xăm luôn nhắc tôi ngu xuẩn biết bao đã không còn, cô còn có lý do gì để mượn cớ?"
Cả người chịu nhiều đau đớn, khiến Lam Khiên Mạch không còn sức, nàng dựa đầu vào tường, thở hổn hển. Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy, mà không chờ Chiến Mang Tuyền đi thì phá hình xăm đó. Lam Khiên Mạch chỉ biết nàng không thể để cái hình xăm này tồn tại trên người mình một giây nào nữa, thậm chí cũng không thể để Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy nó nữa.
Tầm mắt càng trở nên mơ hồ, tay phải vì dùng sức quá nhiều là không ngừng run rẩy. Lam Khiên Mạch nghĩ nàng phải nắm chặt thời điểm này, nếu không sẽ mất đi cơ hội bỏ đi duy nhất.
"Lam Khiên Mạch, con mẹ nó cô đúng là bị điên rồi!" mắt nhìn chân phải Lam Khiên Mạch máu thịt loang lỗ, Chiến Mang Tuyền thấp giọng chửi. Cô ta không ngờ rằng tiểu nữ sinh suốt ngày đi theo mình kêu gì làm đó lại trở nên như vậy. Nhìn dung nhan Lam Khiên Mạch tiều tụy, cô ta cảm thấy mình đối xử với Lam Khiên Mạch thực sự là vô cùng tàn nhẫn.
"Bị điên? trong mắt nhiều người thì tôi cũng sớm là người điên rồi. Chiến Mang Tuyền, để tôi đi." Lam Khiên Mạch nói xong đem miểng chai để lên cổ. Dù sức nói chuyện nàng không còn nhiều, nhưng cũng muốn dùng cơ hội này, thoát khỏi giam cầm của Chiến Mang Tuyền, nghĩ đến Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch mỉm cười, nàng cảm giác mình dường như sắp được gặp người kia.
"Lam, mặc dù cô đã trưởng thành nhiều, nhưng suy nghĩ ngây thơ này cô cho là tôi sẽ để cô đi? không thể nào, tôi nói rồi, cô sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi."
"Hả? thật không? cô thật sự nghĩ như vậy sao? Chiến Mang Tuyền, tôi chết, đối với cô có lợi gì? Lăng Vi sẽ không tha cho cô, Thanh Hạm càng không. Cô cảm thấy một mình cô, đấu được hai người các nàng?"
Lam Khiên Mạch tỉnh táo đấu tranh nội tâm cùng Chiến Mang Tuyền nàng cố không để tay run bị đối phương nhìn thấy, đồng thời tay trái cố dùng sức để thoát khỏi sợi dây đang cột kia. Dù cổ tay bị thương lần nữa, ngón út không còn vận động mạnh thôi cũng đủ đau, nhưng vẫn không hề dừng động tác đó lại.
"Lam, cô nên biết, tôi không bao giờ sợ uy hiếp. Cô nói Lăng Vi và Ngôn Thanh Hạm không tha cho tôi, cô sao khẳng định là tôi sợ họ? nói cho cô biết Lăng Vi bây giờ bản thân còn lo không xong, thì làm gì cứu được cô? hơn nữa Ngôn Thanh Hạm có lợi hại hơn cũng phải dựa vào ông ngoại của cô ta. Đáng tiếc là Mạc lão già đứng bên phe tôi, hắn chỉ mong cô vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện."
"Ha… nghe cô nói như vậy tôi đúng là mầm họa, không gϊếŧ không được. Nếu vậy tôi chết đi thuận lợi như vậy cũng không cần mỗi ngày bị cô hành hạ." Lam Khiên Mạch nói xong, dùng miểng chai kéo đi vài phân, da cổ lúc này bị rách ra, máu liền chảy xuống.
" Lam Khiên Mạch, tôi đánh cược cô không có gan chết này đâu." thấy cổ Lam Khiên Mạch chảy máu, Chiến Mang Tuyền có chút bối rối. Nhưng nàng vẫn duy trì tỉnh táo nghiêm túc nói. "Chiến Mang Tuyền, đừng vì cô là kẻ tham sống sợ chết thì nghĩ ai cũng như cô. Sao, cô biết gì? tôi nhớ Ngôn Thanh Hạm nhiều bao nhiêu thì yêu chị ấy bấy nhiêu, nếu như đời này tôi không thấy được chị ấy, bị kẻ chán ghét như cô nhốt giam, vậy không bằng tôi chết đi rồi."
"Tôi luôn được chị ấy bảo vệ, vì tôi hưởng thụ cái cảm giác được chị ấy bảo vệ đó. Nhưng mà, cái này cũng không thể nói là tôi mất đi khả năng tự vệ. Tôi lặp lại lần nữa, để tôi đi." đau đớn nhiều chỗ hành hạ trên người Lam Khiên Mạch, nàng cảm thấy thân thể mình như cái nơi chứa mọi sự đau đớn, tất cả mọi thứ cứ thế đau đớn đổ dồn lên người nàng. Mỗi câu nói đều hao gần hết sức lực.
Thấy biểu tình Chiến Mang Tuyền thả lỏng, Lam Khiên Mạch dùng sức mở to hai mắt để cho mình thanh tỉnh. Nàng thật sự rất đau rất khó chịu, có lẽ chỉ cần thả lỏng một giây thì sẽ ngất đi.
"Lam, sao cô lại nghĩ không thông vậy? nữ nhân kia sắp kết hôn cùng một nam nhân khác rồi, chẳng lẽ cô còn không bỏ được cô ta? cô quay về tìm cô ta, cô ta sẽ cho cô cái gì? tình yêu, tiền? hay là cái vị trí không có ánh sáng? Lam, đừng có ngu, cô ta vốn không yêu cô, chỉ là muốn hưởng thụ kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi ở cùng cô thôi."
Đến lúc này Chiến Mang Tuyền vẫn không chịu buông, nhìn cô ta đi đến chỗ mình, nói những lời khiến nàng buông lỏng cảnh giác. Lam Khiên Mạch cười một tiếng, trong lòng thở dài bất đắc dĩ. Chiến Mang Tuyền cảm giác tin tưởng yêu một người vĩnh viễn cô cũng không hiểu được. Thanh Hạm là người thế nào, tôi so với người khác còn hiểu rõ hơn.
Huống chi nếu chị ấy không yêu tôi, thì sao chứ? tôi yêu chị ấy là đủ rồi a.
"Chiến Mang Tuyền, đừng có tiến thêm bước nữa, nếu không cô sẽ nhìn thấy cái xác trước mặt cô." lần nữa đem miểng chai găm sâu vài phần, Lam Khiên Mạch phát hiện hô hấp của mình sắp không thông. Nàng biết nếu tiếp tục nữa thì cơ thể sẽ không chịu nổi. Mấy ngày liền bị hành hạ, khiến nàng như người già sắp gần đất xa trời. Hôm nay, bị sinh lý trong lòng cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chết đột ngột gì đó, cũng không phải là không có.
"Cô thực sự nguyện ý chết vì cô ta?" thấy mặt Lam Khiên Mạch càng lúc càng trắng, Chiến Mang Tuyền không hiểu. Vì sao, một người có thể làm đến mức như vậy? không lẽ là bởi vì yêu? cô không tin!
"Cô sai rồi, tôi không phải chết vì chị ấy, là vì chị ấy phải tiếp tục sống. Chiến Mang Tuyền, tôi không hề muốn chết, chỉ muốn cô để tôi đi. Tôi sống rời đi, thì có thể gặp chị ấy, đây là động lực duy nhất để tôi tiếp tục chịu đựng. Ngược lại nếu tôi ở lại đây, thì sẽ mất cơ hội gặp chị ấy. Như vậy, tôi sống hay chết có khác gì nhau?"
"Được, tôi để cô…"
"Chiến tỷ."
Trong lúc Chiến Mang Tuyền định để Lam Khiên Mạch đi, đột nhiên có người đàn ông mặc tây trang đen chạy vào. Nhìn hắn thì thầm gì đó vào tai Chiến Mang Tuyền, người kia dường như nghe được gì đó liền kinh ngạc trợn to hai mắt. Lam Khiên Mạch nhìn thấy, ngay sau đó Chiến Mang Tuyền vội bước nhanh ra khỏi phòng.
Tầm mắt dần mờ mịt không ánh sáng Lam Khiên Mạch theo bản dùng mảnh thủy tinh cắt dây trói mình. Không lâu sau, nàng hình như nghe thấy âm thanh cửa mở cạch cạch bên ngoài, chỉ là với tình trạng hiện tại của nàng, nàng cũng bất chấp người đến là ai. Nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa thôi, Chiến Mang Tuyền đã đồng ý để mình đi, chỉ cần nàng rời khỏi bệnh viện, thì có thể gặp Ngôn Thanh Hạm rồi.
Bựt! tiếng sợi dây rốt cuộc cũng đứt, Lam Khiên Mạch ném vỏ chai rượu xuống đất, sau đó vội vàng nhặt lên. Nàng vịn tường, muốn đứng lên, nhưng mà người vừa chống dậy, thì lại mất sức té xuống. Lặp đi lặp lại vài lần, Lam Khiên Mạch dùng hết sức còn sót lại. Nàng nằm trên mặt đất, tốn sức thở hổn hển. Lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ đi đến gần mình, theo đó còn có mùi hương thoang thoảng vô cùng quen thuộc.
Khi thân thể được người ôm vào ngực, từng giọt nóng bỏng rơi trên mặt, khiến Lam Khiên Mạch không thể mở hai mắt nhìn người kia được. Khuôn mặt quen thuộc của Ngôn Thanh Hạm hiện lên trước mắt, lâu như vậy không gặp, chị ấy gầy đi cùng tiều tụy hơn nhiều. Nhìn đôi mắt thâm đen đau lòng cùng thương tiếc kia, nước mắt thành chuỗi theo hốc mắt cô mà tuột xuống, rơi lên người mình.
Lam Khiên Mạch sợ đây lại là giấc mơ khác của mình, vội đưa tay nắm lấy vạt áo Ngôn Thanh Hạm, phát hiện người trước mặt không có biến mất, cũng không biến thành Chiến Mang Tuyền, lúc này mới yên lòng. Đợi lâu như vậy, Thanh Hạm cô cũng đến tìm mình.
"Thanh Hạm… chị đến rồi… thật tốt quá… em… em đang chờ chị đến… thật tốt…" Lam Khiên Mạch nâng tay phải lên, lau đi nước mắt trên gò má Ngôn Thanh Hạm. Nàng cử động rất chậm, cả người run rẩy kịch liệt, tựa như cái giơ tay này hao hết sức lực sinh mệnh còn dư lại của nàng. Khi tay chạm đến đối phương mắt thấy máu trên tay mình dính lên gò má trắng nõn của Ngôn Thanh Hạm, trước mắt Lam Khiên Mạch tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức. Trước khi hôn mê, nàng muốn nói câu cuối cùng nhưng mà…
Thanh Hạm, xin lỗi, làm dơ mặt chị rồi.
Tác giả có lời muốn nói: nga ha ha ha ha ha ha! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, đang đi sẽ bị qυầи ɭóŧ móc lên, kết quả bị người ta S đủ kiểu, Bạo tỷ tỷ thùy mị, thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Chương này đúng như mọi người chờ đợi Ngôn Lam gặp nhau, quá trình có lẽ có chút gian khổ, nhưng Lam Lam đã giữ được mạng nhỏ. Ha ha ngoài ra thấy mọi người suy đoán, nói Lam Lam run rẩy, kết quả Chiến tỷ tỷ không bị gì, hay bị đánh cho bị thương, hay không đụng đến được, sao tui thấy mấy cái suy đoán này thật buồn cười? ha ha phải bổ sung tưởng tượng mới được.
Lam Lam rống giận, Chiến Mang Tuyền! Ta x mẹ ngươi!!! sau đó, đem bình thủy tinh đập một cái!
(ed: ta x mẹ ngươi = ta ch*ch mẹ ngươi = đọc theo kiểu dân dã vn thì là đmm, mấy má tự hiểu hen ~)
Kết quả… vì lực quá yếu, bình thủy tinh không bể, đầu Chiến tỷ tỷ u một cục.
Chiến tỷ tỷ nói: Lam Khiên Mạch! con mẹ nó ngươi dám đập ta! ta cũng x mẹ ngươi!
Sau đó hai nữ nhân nắm tóc, xé quần áo, chửi bậy…
Phốc, ảo tưởng này hình như phá hủy hình tượng của Lam Lam chúng ta cùng Chiến tỷ tỷ thục nữ mẹ kế?
Tóm lại mọi người xem xong chương này liền bực bội rồi nói Hiểu Bạo là mẹ ghẻ. Mọi đừng trách tui, tui đảm bảo đây là lần cuối tui ngược Tiểu Mạch. Sau này Tiểu Mạch của chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc, cho nên nghĩ đến cuộc sống mới đừng nói Hiểu Bạo là mẹ ghẻ nha, tui vốn là mẹ ruột mà, ít nhất tui không để Chiến tỷ tỷ trả thù lại.
Chương hôm nay, coi như là một chương ngược nhưng khi tui viết cũng không có nhiều cảm xúc, sau đó soát lỗi chính tả mới thấy lòng chua xót. Nhất là khi viết đến trong lòng Lam Lam nghĩ tới câu đó, chị ấy không yêu tôi, thì có sao đâu? tôi yêu chị ấy, là được rồi a. Đại đa số mọi người đều nói Lam Lam giống như Phong Phong, thật ra so với Phong Phong thì Lam Lam còn cực đoan hơn. Nàng yêu hận rõ ràng, có lập trường của riêng mình. Nàng có thể vì tình yêu không quan tâm mọi thứ, vì muốn Ngôn Thanh Hạm vui vẻ, có thể chịu mọi đau khổ, không tiếc bất cứ giá nào loại bỏ những người, vật, chuyện khiến Ngôn Thanh Hạm buồn.
Mặc dù ngay lúc cuối cùng Lam Lam ngã xuống, nhưng nàng vẫn làm hết thảy, chứng minh nàng dũng cảm và kiên cường. Một nữ nhân như vậy, đáng được mọi sự tốt đẹp. Cho nên Hiểu Bạo thực sự sẽ không ngược Lam Lam nữa, cùng lắm… ngược Chiến tỷ tỷ a, ngược ông ngoại a, cái này mấy người thấy vui rồi nha. Ha ha!
Không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi. kịch trường này nói về Lam Lam cùng Ngôn Ngôn xuyên đến triều Đường dùng cái mập mạp để gọi là đẹp, kết quả bất ngờ lại tham gia cuộc so tài chọn người xấu nhất.
Người chủ trì: Bây giờ, chúng ta sẽ tổ chức đại hội chọn người xấu nhất Đường triều lần 1, chính thức bắt đầu, người đầu tiên là tiểu thư Lý gia, nàng năm nay 14 tuổi, cao 1m55, nặng 120 cân, đây thực sự là một sự sỉ nhục của nước ta! nàng, tuyệt đối có thể trở thành đệ nhất sửu nữ của nước ta!
Người xem: xấu xí a, quá xấu!
Người chủ trì: Tiếp theo, vị kế tiếp chính là tiểu thư đến từ Trương gia, nàng năm nay 14 tuổi, cao 1m54 nặng 145 cân, mặc dù tướng mạo tốt, nhưng nàng thực sự quá gầy, không đẹp! quả thực không đẹp!
Người xem: Xấu xí a! Quá xấu!
Người chủ trì: tốt, lại tiếp tục, xin mời người dự thi số 9, đến từ Ngôn gia là Ngôn Thanh Hạm, nàng năm nay… 28 tuổi, cao 1m72, nặng…. người nặng chỉ có 100 cân!
Ngôn Thanh Hạm: Ah… mọi người…
Mọi người: đi xuống!!! ngươi là sửu nữ!! mau cút xuống!
Bác gái xem so tài lảo đảo muốn ngã, thì liền ngã nhào, Hiểu Bạo vốn là nhà báo vội đỡ nàng. Kết quả, vì bác gái quá nặng, cho nên không đỡ được!
Hiểu Bạo: bác gái bác gái!! ngươi bị phù thũng!!!
(ed: nguyên câu là: ngươi sưng sao chim! mà chim đó là cái ciu ciu ấy ~ tui cũng ko biết dịch sao lun. chả nhẽ nói chim ngươi bị sưng sao rồi??? ==')
Bà thím già: Ah, không được buông, nữ oa kia quá xấu a! lão nhân gia ta bị nàng dọa đến chết ngất u hu hu!
Hiểu Bạo: bác gái ! bác gái! ngươi ráng chịu chút đi!! xe cứu thương!! ah!! không đúng, thái y!! mau truyền thái y!!
Người chủ trì: được rồi, giải lao xong, xin mời người thi số 10, Lam Khiên Mạch, Lam cô nương.
Lam Khiên Mạch: ta…
Mọi người: cút xuống đi!! mau cút xuống đi, trời ạ, mắt của ta!!
Người chủ trì: mọi người im lặng, im lặng, ta biết vị Lam cô nương này rất xấu, nhưng mà để ta nàng giới thiệu nàng xong đã. Lam Khiên Mạch, tuổi 25, cao 1m74, nặng!!! người nặng 94 cân ~!
Mọi người: nàng thắng! mau kêu nàng cút xuống đi, chúng không nhìn nổi nữa!
Một đại thúc gầy yếu lảo đảo muốn ngã, Hiểu Bạo là nhà báo vội đến đỡ hắn.
Hiểu Bạo: đại thúc!!! đại thúc!!! Ngươi sưng sao chim! ! ! (Mọi người: này, ngươi đủ rồi, khi nãy chúng ta không phỉ nhổ ngươi, ngươi còn như vậy nữa!) Ps: bởi vì đại thúc rất nhẹ, Hiểu Bạo có thể đỡ.
Đại thúc: ah, trời ạ, ta… ta còn có lão bà và hài tử…. nhà báo…. ta không được. Bệnh tim tai tái phát, trên đời sao lại có nữ nhân xấu như vậy. Nàng…. eo nàng còn không bằng bắp đùi vợ ta. Không được, ta…. ngươi phải trả thù lao thay ta a ~~~~!!!
Từ khi bị Chiến Mang Tuyền bắt đi, Lam Khiên Mạch cũng chưa từng được ăn một bữa cơm nào tử tế, trên người cũng không bao nhiêu thịt cũng bị teo tóp lại hết. Hôm nay cái cổ nhỏ gầy bị đối phương bóp, Lam Khiên Mạch không giãy giụa như người bình thường, mà vẫn giữ nguyên thái độ cười cợt như khi nãy.
Tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, thở cũng khó khăn. Mơ màng nàng lại giật mình cảm giác như mình quay lại 7 năm trước kia, khi đó cái tuổi còn mộng mơ. Người ở cùng nàng là một nữ nhân tên Chiến Mang Tuyền, chỉ là giống một người thôi, tính cách, tác phong, cách xử sự với mình, nhưng lại khác biệt vô cùng.
Mình đã từng nghĩ Chiến Mang Tuyền trong cuộc đời này là ánh sáng của mình, tựa như chỉ cần có cô ta thì nàng cũng sẽ không còn cô độc nữa. Nhưng mà, khi cô ta từ chối thân mật với mình, khi cô ta nhìn ngón tay mình bị cắt đi lại muốn bỏ chạy, trong hôn lễ cô ta phủ nhận quan hệ với mình. Khi đó Lam Khiên Mạch biết mình đã chết.
Đúng vậy, trở thành cái xác không hồn, rồi lại bắt đầu sinh ra lần nữa một Lam Khiên Mạch chỉ thuộc về Ngôn Thanh Hạm, nàng từng áy náy vì khiến Chiến Mang Tuyền sinh non, nhưng hôm nay áy náy đó cùng những sự hành hạ mấy ngày qua biến mất hầu như không còn. Nhìn khuôn mặt hung tợn trước mắt Lam Khiên Mạch giật giật tay phải, giơ miểng chai đâm đến chỗ Chiến Mang tuyền. Chỉ là lần này bị hụt.
"Lam Khiên Mạch! cô giỏi lắm! cô dám làm như vậy với tôi! cô biết không cho dù tôi có gϊếŧ chết cô, cũng sẽ không ai biết! cô là cái gì? bất quá chỉ là rác tôi chơi chán thì ném, cha cô là một thằng ngu, cô cũng ngu như hắn vậy! có lẽ đến giờ cô còn chưa biết? cha cô cũng bị tôi nhốt trong bệnh viện tâm thần này, lão già đó bị bại liệt toàn thân, nhưng vẫn còn ý thức. Tôi lại cảm thấy được, so với kiểu sống như vậy hắn chết còn thoải mái hơn nhiều."
"Cái gì mà thương nhân thần thoại, cái gì mà lão đại địa ốc, tất cả đều là chó má! hắn cùng con gái không phải bị tôi đùa giỡn trong tay giống như con kiến sao. Ah, đúng rồi, không phải cô luôn nghĩ vì sao tôi sinh non sao? tôi nói cho cô biết, tôi không hề mang thai, hôm đó tôi chảy máu chỉ là bóp bể túi máu để trong áo mà thôi. Bác sĩ giám định cho tôi, cũng là do tôi bỏ tiền mua."
"Ha ha, cô nói Lam Minh cha cô có phải rất ngu đúng không? tôi chỉ nói xấu cô vài câu hắn vì tôi đã đem con gái ruột của mình nhốt vào cái chỗ ma quỷ này. Sao hả? cảm giác bị cha vứt bỏ có phải khó chịu lắm không? Lam Khiên Mạch, cô đúng là bị kịch."
Chiến Mang Tuyền điên cuồng gào thét, hiển nhiên bị Lam Khiên Mạch chọc tức không nhẹ. Nhìn biểu tình cô ta méo mó, Lam Khiên Mạch khinh thường cười, lần nữa cầm miểng chai rượu trong tay. Mục tiêu lần này của nàng không phải Chiến Mang Tuyền mà chính là mắt cá chân của nàng. Thủy tinh ghim vào da thịt, đau đến mức khiến cả người Lam Khiên Mạch run lên. Nàng cắn chặt răng, chậm rãi di chuyển tay phải.
Đầu nhọn thủy tinh di chuyển qua lại trên chân, đâm vào da thịt, rồi chuyển động khiến mắt cá chân bị rách toạc một vùng lớn. Lam Khiên Mạch dùng sức cắn chặt răng không cho mình phát ra âm thanh. Mồ hôi lạnh theo gân tay nàng tràn xuống, theo lòng bàn tay rơi xuống sàn, hòa cùng máu dưới sàn.
Lam Khiên Mạch thừa nhận câu nói mà Chiến Mang Tuyền nói khiến nội tâm nàng xúc động. Đúng là hình xăm này không nên tồn tại trên người mình. Nhớ lại mỗi lần tắm cùng Ngôn Thanh Hạm, đối phương luôn chú ý đến mắt cá chân của mình. Trước kia Lam Khiên Mạch không hiểu xả ra chuyện gì, giờ mới biết thì ra Ngôn Thanh Hạm lại để ý hình xăm này như vậy.
Đã như vậy, thì mình sẽ tự tay hủy diệt nó!
Mắt cá chân trắng nõn cũng đầy máu tươi, chất lỏng màu đỏ sềnh sệt nhuộm hơn phân nửa chân Lam Khiên Mạch, trên mảnh thủy tinh còn kéo theo một chút thịt nát. Cho đến khi mắt cá chân không còn dấu hình xăm, Lam Khiên Mạch mới dừng hành động tự ngược này.
"Chiến Mang Tuyền, cô nói đúng nếu tôi không còn yêu cô nữa, thì cũng không nên giữ lại thứ gì liên quan đến cô. Hiện tại cái hình xăm luôn nhắc tôi ngu xuẩn biết bao đã không còn, cô còn có lý do gì để mượn cớ?"
Cả người chịu nhiều đau đớn, khiến Lam Khiên Mạch không còn sức, nàng dựa đầu vào tường, thở hổn hển. Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy, mà không chờ Chiến Mang Tuyền đi thì phá hình xăm đó. Lam Khiên Mạch chỉ biết nàng không thể để cái hình xăm này tồn tại trên người mình một giây nào nữa, thậm chí cũng không thể để Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy nó nữa.
Tầm mắt càng trở nên mơ hồ, tay phải vì dùng sức quá nhiều là không ngừng run rẩy. Lam Khiên Mạch nghĩ nàng phải nắm chặt thời điểm này, nếu không sẽ mất đi cơ hội bỏ đi duy nhất.
"Lam Khiên Mạch, con mẹ nó cô đúng là bị điên rồi!" mắt nhìn chân phải Lam Khiên Mạch máu thịt loang lỗ, Chiến Mang Tuyền thấp giọng chửi. Cô ta không ngờ rằng tiểu nữ sinh suốt ngày đi theo mình kêu gì làm đó lại trở nên như vậy. Nhìn dung nhan Lam Khiên Mạch tiều tụy, cô ta cảm thấy mình đối xử với Lam Khiên Mạch thực sự là vô cùng tàn nhẫn.
"Bị điên? trong mắt nhiều người thì tôi cũng sớm là người điên rồi. Chiến Mang Tuyền, để tôi đi." Lam Khiên Mạch nói xong đem miểng chai để lên cổ. Dù sức nói chuyện nàng không còn nhiều, nhưng cũng muốn dùng cơ hội này, thoát khỏi giam cầm của Chiến Mang Tuyền, nghĩ đến Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch mỉm cười, nàng cảm giác mình dường như sắp được gặp người kia.
"Lam, mặc dù cô đã trưởng thành nhiều, nhưng suy nghĩ ngây thơ này cô cho là tôi sẽ để cô đi? không thể nào, tôi nói rồi, cô sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi."
"Hả? thật không? cô thật sự nghĩ như vậy sao? Chiến Mang Tuyền, tôi chết, đối với cô có lợi gì? Lăng Vi sẽ không tha cho cô, Thanh Hạm càng không. Cô cảm thấy một mình cô, đấu được hai người các nàng?"
Lam Khiên Mạch tỉnh táo đấu tranh nội tâm cùng Chiến Mang Tuyền nàng cố không để tay run bị đối phương nhìn thấy, đồng thời tay trái cố dùng sức để thoát khỏi sợi dây đang cột kia. Dù cổ tay bị thương lần nữa, ngón út không còn vận động mạnh thôi cũng đủ đau, nhưng vẫn không hề dừng động tác đó lại.
"Lam, cô nên biết, tôi không bao giờ sợ uy hiếp. Cô nói Lăng Vi và Ngôn Thanh Hạm không tha cho tôi, cô sao khẳng định là tôi sợ họ? nói cho cô biết Lăng Vi bây giờ bản thân còn lo không xong, thì làm gì cứu được cô? hơn nữa Ngôn Thanh Hạm có lợi hại hơn cũng phải dựa vào ông ngoại của cô ta. Đáng tiếc là Mạc lão già đứng bên phe tôi, hắn chỉ mong cô vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện."
"Ha… nghe cô nói như vậy tôi đúng là mầm họa, không gϊếŧ không được. Nếu vậy tôi chết đi thuận lợi như vậy cũng không cần mỗi ngày bị cô hành hạ." Lam Khiên Mạch nói xong, dùng miểng chai kéo đi vài phân, da cổ lúc này bị rách ra, máu liền chảy xuống.
" Lam Khiên Mạch, tôi đánh cược cô không có gan chết này đâu." thấy cổ Lam Khiên Mạch chảy máu, Chiến Mang Tuyền có chút bối rối. Nhưng nàng vẫn duy trì tỉnh táo nghiêm túc nói. "Chiến Mang Tuyền, đừng vì cô là kẻ tham sống sợ chết thì nghĩ ai cũng như cô. Sao, cô biết gì? tôi nhớ Ngôn Thanh Hạm nhiều bao nhiêu thì yêu chị ấy bấy nhiêu, nếu như đời này tôi không thấy được chị ấy, bị kẻ chán ghét như cô nhốt giam, vậy không bằng tôi chết đi rồi."
"Tôi luôn được chị ấy bảo vệ, vì tôi hưởng thụ cái cảm giác được chị ấy bảo vệ đó. Nhưng mà, cái này cũng không thể nói là tôi mất đi khả năng tự vệ. Tôi lặp lại lần nữa, để tôi đi." đau đớn nhiều chỗ hành hạ trên người Lam Khiên Mạch, nàng cảm thấy thân thể mình như cái nơi chứa mọi sự đau đớn, tất cả mọi thứ cứ thế đau đớn đổ dồn lên người nàng. Mỗi câu nói đều hao gần hết sức lực.
Thấy biểu tình Chiến Mang Tuyền thả lỏng, Lam Khiên Mạch dùng sức mở to hai mắt để cho mình thanh tỉnh. Nàng thật sự rất đau rất khó chịu, có lẽ chỉ cần thả lỏng một giây thì sẽ ngất đi.
"Lam, sao cô lại nghĩ không thông vậy? nữ nhân kia sắp kết hôn cùng một nam nhân khác rồi, chẳng lẽ cô còn không bỏ được cô ta? cô quay về tìm cô ta, cô ta sẽ cho cô cái gì? tình yêu, tiền? hay là cái vị trí không có ánh sáng? Lam, đừng có ngu, cô ta vốn không yêu cô, chỉ là muốn hưởng thụ kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi ở cùng cô thôi."
Đến lúc này Chiến Mang Tuyền vẫn không chịu buông, nhìn cô ta đi đến chỗ mình, nói những lời khiến nàng buông lỏng cảnh giác. Lam Khiên Mạch cười một tiếng, trong lòng thở dài bất đắc dĩ. Chiến Mang Tuyền cảm giác tin tưởng yêu một người vĩnh viễn cô cũng không hiểu được. Thanh Hạm là người thế nào, tôi so với người khác còn hiểu rõ hơn.
Huống chi nếu chị ấy không yêu tôi, thì sao chứ? tôi yêu chị ấy là đủ rồi a.
"Chiến Mang Tuyền, đừng có tiến thêm bước nữa, nếu không cô sẽ nhìn thấy cái xác trước mặt cô." lần nữa đem miểng chai găm sâu vài phần, Lam Khiên Mạch phát hiện hô hấp của mình sắp không thông. Nàng biết nếu tiếp tục nữa thì cơ thể sẽ không chịu nổi. Mấy ngày liền bị hành hạ, khiến nàng như người già sắp gần đất xa trời. Hôm nay, bị sinh lý trong lòng cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chết đột ngột gì đó, cũng không phải là không có.
"Cô thực sự nguyện ý chết vì cô ta?" thấy mặt Lam Khiên Mạch càng lúc càng trắng, Chiến Mang Tuyền không hiểu. Vì sao, một người có thể làm đến mức như vậy? không lẽ là bởi vì yêu? cô không tin!
"Cô sai rồi, tôi không phải chết vì chị ấy, là vì chị ấy phải tiếp tục sống. Chiến Mang Tuyền, tôi không hề muốn chết, chỉ muốn cô để tôi đi. Tôi sống rời đi, thì có thể gặp chị ấy, đây là động lực duy nhất để tôi tiếp tục chịu đựng. Ngược lại nếu tôi ở lại đây, thì sẽ mất cơ hội gặp chị ấy. Như vậy, tôi sống hay chết có khác gì nhau?"
"Được, tôi để cô…"
"Chiến tỷ."
Trong lúc Chiến Mang Tuyền định để Lam Khiên Mạch đi, đột nhiên có người đàn ông mặc tây trang đen chạy vào. Nhìn hắn thì thầm gì đó vào tai Chiến Mang Tuyền, người kia dường như nghe được gì đó liền kinh ngạc trợn to hai mắt. Lam Khiên Mạch nhìn thấy, ngay sau đó Chiến Mang Tuyền vội bước nhanh ra khỏi phòng.
Tầm mắt dần mờ mịt không ánh sáng Lam Khiên Mạch theo bản dùng mảnh thủy tinh cắt dây trói mình. Không lâu sau, nàng hình như nghe thấy âm thanh cửa mở cạch cạch bên ngoài, chỉ là với tình trạng hiện tại của nàng, nàng cũng bất chấp người đến là ai. Nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa thôi, Chiến Mang Tuyền đã đồng ý để mình đi, chỉ cần nàng rời khỏi bệnh viện, thì có thể gặp Ngôn Thanh Hạm rồi.
Bựt! tiếng sợi dây rốt cuộc cũng đứt, Lam Khiên Mạch ném vỏ chai rượu xuống đất, sau đó vội vàng nhặt lên. Nàng vịn tường, muốn đứng lên, nhưng mà người vừa chống dậy, thì lại mất sức té xuống. Lặp đi lặp lại vài lần, Lam Khiên Mạch dùng hết sức còn sót lại. Nàng nằm trên mặt đất, tốn sức thở hổn hển. Lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ đi đến gần mình, theo đó còn có mùi hương thoang thoảng vô cùng quen thuộc.
Khi thân thể được người ôm vào ngực, từng giọt nóng bỏng rơi trên mặt, khiến Lam Khiên Mạch không thể mở hai mắt nhìn người kia được. Khuôn mặt quen thuộc của Ngôn Thanh Hạm hiện lên trước mắt, lâu như vậy không gặp, chị ấy gầy đi cùng tiều tụy hơn nhiều. Nhìn đôi mắt thâm đen đau lòng cùng thương tiếc kia, nước mắt thành chuỗi theo hốc mắt cô mà tuột xuống, rơi lên người mình.
Lam Khiên Mạch sợ đây lại là giấc mơ khác của mình, vội đưa tay nắm lấy vạt áo Ngôn Thanh Hạm, phát hiện người trước mặt không có biến mất, cũng không biến thành Chiến Mang Tuyền, lúc này mới yên lòng. Đợi lâu như vậy, Thanh Hạm cô cũng đến tìm mình.
"Thanh Hạm… chị đến rồi… thật tốt quá… em… em đang chờ chị đến… thật tốt…" Lam Khiên Mạch nâng tay phải lên, lau đi nước mắt trên gò má Ngôn Thanh Hạm. Nàng cử động rất chậm, cả người run rẩy kịch liệt, tựa như cái giơ tay này hao hết sức lực sinh mệnh còn dư lại của nàng. Khi tay chạm đến đối phương mắt thấy máu trên tay mình dính lên gò má trắng nõn của Ngôn Thanh Hạm, trước mắt Lam Khiên Mạch tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức. Trước khi hôn mê, nàng muốn nói câu cuối cùng nhưng mà…
Thanh Hạm, xin lỗi, làm dơ mặt chị rồi.
Tác giả có lời muốn nói: nga ha ha ha ha ha ha! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, đang đi sẽ bị qυầи ɭóŧ móc lên, kết quả bị người ta S đủ kiểu, Bạo tỷ tỷ thùy mị, thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Chương này đúng như mọi người chờ đợi Ngôn Lam gặp nhau, quá trình có lẽ có chút gian khổ, nhưng Lam Lam đã giữ được mạng nhỏ. Ha ha ngoài ra thấy mọi người suy đoán, nói Lam Lam run rẩy, kết quả Chiến tỷ tỷ không bị gì, hay bị đánh cho bị thương, hay không đụng đến được, sao tui thấy mấy cái suy đoán này thật buồn cười? ha ha phải bổ sung tưởng tượng mới được.
Lam Lam rống giận, Chiến Mang Tuyền! Ta x mẹ ngươi!!! sau đó, đem bình thủy tinh đập một cái!
(ed: ta x mẹ ngươi = ta ch*ch mẹ ngươi = đọc theo kiểu dân dã vn thì là đmm, mấy má tự hiểu hen ~)
Kết quả… vì lực quá yếu, bình thủy tinh không bể, đầu Chiến tỷ tỷ u một cục.
Chiến tỷ tỷ nói: Lam Khiên Mạch! con mẹ nó ngươi dám đập ta! ta cũng x mẹ ngươi!
Sau đó hai nữ nhân nắm tóc, xé quần áo, chửi bậy…
Phốc, ảo tưởng này hình như phá hủy hình tượng của Lam Lam chúng ta cùng Chiến tỷ tỷ thục nữ mẹ kế?
Tóm lại mọi người xem xong chương này liền bực bội rồi nói Hiểu Bạo là mẹ ghẻ. Mọi đừng trách tui, tui đảm bảo đây là lần cuối tui ngược Tiểu Mạch. Sau này Tiểu Mạch của chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc, cho nên nghĩ đến cuộc sống mới đừng nói Hiểu Bạo là mẹ ghẻ nha, tui vốn là mẹ ruột mà, ít nhất tui không để Chiến tỷ tỷ trả thù lại.
Chương hôm nay, coi như là một chương ngược nhưng khi tui viết cũng không có nhiều cảm xúc, sau đó soát lỗi chính tả mới thấy lòng chua xót. Nhất là khi viết đến trong lòng Lam Lam nghĩ tới câu đó, chị ấy không yêu tôi, thì có sao đâu? tôi yêu chị ấy, là được rồi a. Đại đa số mọi người đều nói Lam Lam giống như Phong Phong, thật ra so với Phong Phong thì Lam Lam còn cực đoan hơn. Nàng yêu hận rõ ràng, có lập trường của riêng mình. Nàng có thể vì tình yêu không quan tâm mọi thứ, vì muốn Ngôn Thanh Hạm vui vẻ, có thể chịu mọi đau khổ, không tiếc bất cứ giá nào loại bỏ những người, vật, chuyện khiến Ngôn Thanh Hạm buồn.
Mặc dù ngay lúc cuối cùng Lam Lam ngã xuống, nhưng nàng vẫn làm hết thảy, chứng minh nàng dũng cảm và kiên cường. Một nữ nhân như vậy, đáng được mọi sự tốt đẹp. Cho nên Hiểu Bạo thực sự sẽ không ngược Lam Lam nữa, cùng lắm… ngược Chiến tỷ tỷ a, ngược ông ngoại a, cái này mấy người thấy vui rồi nha. Ha ha!
Không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi. kịch trường này nói về Lam Lam cùng Ngôn Ngôn xuyên đến triều Đường dùng cái mập mạp để gọi là đẹp, kết quả bất ngờ lại tham gia cuộc so tài chọn người xấu nhất.
Người chủ trì: Bây giờ, chúng ta sẽ tổ chức đại hội chọn người xấu nhất Đường triều lần 1, chính thức bắt đầu, người đầu tiên là tiểu thư Lý gia, nàng năm nay 14 tuổi, cao 1m55, nặng 120 cân, đây thực sự là một sự sỉ nhục của nước ta! nàng, tuyệt đối có thể trở thành đệ nhất sửu nữ của nước ta!
Người xem: xấu xí a, quá xấu!
Người chủ trì: Tiếp theo, vị kế tiếp chính là tiểu thư đến từ Trương gia, nàng năm nay 14 tuổi, cao 1m54 nặng 145 cân, mặc dù tướng mạo tốt, nhưng nàng thực sự quá gầy, không đẹp! quả thực không đẹp!
Người xem: Xấu xí a! Quá xấu!
Người chủ trì: tốt, lại tiếp tục, xin mời người dự thi số 9, đến từ Ngôn gia là Ngôn Thanh Hạm, nàng năm nay… 28 tuổi, cao 1m72, nặng…. người nặng chỉ có 100 cân!
Ngôn Thanh Hạm: Ah… mọi người…
Mọi người: đi xuống!!! ngươi là sửu nữ!! mau cút xuống!
Bác gái xem so tài lảo đảo muốn ngã, thì liền ngã nhào, Hiểu Bạo vốn là nhà báo vội đỡ nàng. Kết quả, vì bác gái quá nặng, cho nên không đỡ được!
Hiểu Bạo: bác gái bác gái!! ngươi bị phù thũng!!!
(ed: nguyên câu là: ngươi sưng sao chim! mà chim đó là cái ciu ciu ấy ~ tui cũng ko biết dịch sao lun. chả nhẽ nói chim ngươi bị sưng sao rồi??? ==')
Bà thím già: Ah, không được buông, nữ oa kia quá xấu a! lão nhân gia ta bị nàng dọa đến chết ngất u hu hu!
Hiểu Bạo: bác gái ! bác gái! ngươi ráng chịu chút đi!! xe cứu thương!! ah!! không đúng, thái y!! mau truyền thái y!!
Người chủ trì: được rồi, giải lao xong, xin mời người thi số 10, Lam Khiên Mạch, Lam cô nương.
Lam Khiên Mạch: ta…
Mọi người: cút xuống đi!! mau cút xuống đi, trời ạ, mắt của ta!!
Người chủ trì: mọi người im lặng, im lặng, ta biết vị Lam cô nương này rất xấu, nhưng mà để ta nàng giới thiệu nàng xong đã. Lam Khiên Mạch, tuổi 25, cao 1m74, nặng!!! người nặng 94 cân ~!
Mọi người: nàng thắng! mau kêu nàng cút xuống đi, chúng không nhìn nổi nữa!
Một đại thúc gầy yếu lảo đảo muốn ngã, Hiểu Bạo là nhà báo vội đến đỡ hắn.
Hiểu Bạo: đại thúc!!! đại thúc!!! Ngươi sưng sao chim! ! ! (Mọi người: này, ngươi đủ rồi, khi nãy chúng ta không phỉ nhổ ngươi, ngươi còn như vậy nữa!) Ps: bởi vì đại thúc rất nhẹ, Hiểu Bạo có thể đỡ.
Đại thúc: ah, trời ạ, ta… ta còn có lão bà và hài tử…. nhà báo…. ta không được. Bệnh tim tai tái phát, trên đời sao lại có nữ nhân xấu như vậy. Nàng…. eo nàng còn không bằng bắp đùi vợ ta. Không được, ta…. ngươi phải trả thù lao thay ta a ~~~~!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.