Chương 139
Hiểu Bạo
28/04/2022
Hành động của Lăng Vi không chỉ kinh động Lam Khiên Mạch, mà còn tất cả
mọi người ở đây. Thấy cô cầm chai rượu đi đến chỗ Tả Tĩnh Nhan cùng
Thành Khang, hét lớn khiến nhân viên phục vụ chú ý đến cô. Hôm nay Lăng
Vi làm ra những hành động kinh người này, khiến nhân viên phục vụ đi lên kéo cô lại, lại cô dùng sức đẩy ra.
Chuyện như vậy cũng khiến Tả Tĩnh Nhan và Thành Khang đang chuyên tâm tính tiền cũng chú ý đến động tĩnh của Lăng Vi bên kia. Hai người vừa quay đầu lại, liền thấy bộ dạng chật vật, tay cầm chai rượu Lăng Vi đứng sau bọn họ. Tả Tĩnh Nhan lúc này biến sắc Thành Khang hơi sững sờ, ngay sau đó liền đổi dạng, giống như chó gặm được xương.
"Chị nói với, hôm nay có chuyện muốn nói, kết quả là nói mình đi hẹn với hắn, đúng không?" Lăng Vi không nhìn Thành Khang, mà lạnh giọng hỏi Tả Tĩnh Nhan, âm thanh cô rất trầm, cả người không ngừng run rẩy. Thấy tình cảnh này Lam Khiên Mạch theo sát đến. Nàng không biết Lăng Vi run rẩy là vì kích động hay tức giận hay là khổ sở.
"Lăng Vi, Thành Khang tìm chị tạm thời có chuyện, nên chị mới cùng hắn ra ngoài ăn cơm." Tả Tĩnh Nhan nói những chuyện này, đầu cùng cố ý cúi xuống thấp. Động tác như vậy, đúng là thích hợp cho cuộc nói chuyện lúc này, ngoại trừ chột dạ Lăng Vi cũng không tìm được lý do gì để giải thích.
Tầm mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan khoác tay Thành Khang, Lăng Vi cười lớn. Cái cười đó không có gì vui vẻ, mà lộ ra tức giận cực lớn không biết nên làm gì. Thấy Lăng Vi cười như vậy Tả Tĩnh Nhan theo bản năng đến gần cô, lại bị cánh tay Thành Khang bên cạnh giữ lấy, không động đậy được.
Một màn này Lăng Vi thấy rõ, cô chợt tiến lên trước, đẩy Thành Khang bên cạnh Tả Tĩnh Nhan ra, đưa tay tháo mũ cùng kính trên mặt người kia xuống. Mi mắt nhu hòa, hai trong mắt già đi, lớp trang điểm mỏng tinh xảo, còn có đôi môi căng mọng mình hôn cũng không đủ.
Dung nhan quen thuộc, nhưng lúc này lại khiến Lăng Vi thấy rất xa lạ, đã bao lâu không đối mặt với Tả Tĩnh Nhan như bây giờ? cô nhớ rất rõ, là 23 ngày 05 tiếng. Không ai biết, gần một tháng qua mình làm sao sống.
Sau chiến tranh lạnh lần đó Tả Tĩnh Nhan liền ra ngoài công tác hơn 10 ngày, khi mang hành lý về. Lăng Vi còn nghĩ rằng mình sẽ tức giận, trách nàng đi không tạm biệt, nói không giữ lời. Nhưng mà, khi cô thấy Tả Tĩnh Nhan, thì Lăng Vi phát hiện trong lòng mình chỉ có điên cuồng nhớ nhung, không có chút gì giận dỗi.
Cho đến giờ Lăng Vi vẫn nhớ khi cô dùng giọng ôn nhu nói bốn chữ chị đã về rồi, biểu tình Tả Tĩnh Nhan có bao nhiêu kinh ngạc. Có lẽ mình nên sửa lại tính khí. Nếu như ngay cả người yêu cũng cảm thấy mình là một người rất hung dữ, thì là do ngươi làm còn chưa đủ hoàn mỹ.
Từ đó về sau mỗi ngày Lăng Vi đều dùng nhiều cách để dỗ Tả Tĩnh Nhan vui vẻ, nhưng mà cho dù cô làm vậy, thì đối phương ở nhà cũng càng ít. Khi mới bắt đầu thì cả ngày ra ngoài đi làm, không thấy bóng dáng, càng về sau thì không về nhà, mà ngủ trong khách sạn.
Không chỉ có một lần Lăng Vi nói muốn giúp Tả Tĩnh Nhan đi làm, nhưng mà khi nghe cô nói đến chuyện này thì Tả Tĩnh Nhan luôn đánh trống lảng, còn không thì cúp máy. Mỗi lần nghe di động của mình đối phương không chút lưu tình cắt đứt, Lăng Vi luôn ngơ ngác nhìn di động, cho đến trời sáng.
Cô không biết mình và Tả Tĩnh Nhan sao lại như vậy, chỉ hơn 10 ngày trước, các nàng còn sống chung vui vẻ, tại sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, thì thành như vậy? bây giờ Tả Tĩnh Nhan cũng không còn dùng ánh mắt sủng nịch nhìn mình, tất cả mọi thứ đều khiến Lăng Vi cảm thấy xa lạ.
Nếu như là mình sai, thì sao Tả Tĩnh Nhan không nói ra? mình có thể vì nàng thay đổi, chỉ cần nàng nói rõ ra thì cho dù nói xin lỗi hay thế nào, mình cũng sẽ làm tất cả mà. Nhưng mà, Tả Tĩnh Nhan vẫn không nói gì, cái gì cũng không làm mà luôn hời hợt với mình.
Mỗi ngày Lăng Vân Đường đều xảy ra chuyện, xử lý xong mọi chuyện lại điều tra nội gian, cũng khiến Lăng Vi vô cùng mệt mỏi. Ngày đó khi cô đến quán bar xử lý kẻ gây chuyện đánh nhau, vì phân giải mà bị chém hai dao. Lưng một dao, cổ tay một dao.
Mùi máu quanh cánh mũi cảm giác đau khiến Lăng Vi lần nữa tìm về du͙ƈ vọиɠ chiến đấu, cô không biết là tình cờ hay có người cố ý làm. Ngày thứ hai, cô bị cảnh sát mời đến uống trà, mất không ít sức mới được Lăng Ức đưa ra.
Lăng Vi nhìn tùy tiện nhưng tâm tư lại rất nhạy cảm, cô biết quan hệ của mình Tả Tĩnh Nhan sắp chết. Từng có lúc cô đối với bạn giường chán ghét, rồi chọn cách hời hợt này đem mức tổn thương xuống thấp nhất, cuối cùng dành cho đối phương một thứ nàng cần mà mình cũng trả xong mọi thứ.
Nhưng mà đối mặt với Tả Tĩnh Nhan với thái độ ngày càng lạnh lùng với mình Lăng Vi dù không muốn tin thì đây cũng là sự thật. Cô luôn nghĩ có lẽ Tả Tĩnh Nhan giận mình tối đó bỏ nhà đi, giận mình nói dối.
Nhưng mà những chuyện này cô không ngờ được, nàng chỉ mượn cớ. Nhìn thấy đồ trong biệt thự từng thuộc về hai người ngày càng ít quần áo Tả Tĩnh Nhan, giày, đồ dùng hàng ngày sắp không còn. Lăng Vi cũng không lừa mình được, tạo ra ảo giác Tả Tĩnh Nhan sẽ không rời khỏi mình.
Hôm đó cô dùng các nhân viên của mình tra được Tả Tĩnh Nhan đang ở cổ trấn chụp quảng cáo mỹ phẩm. Lăng Vi dấu mọi người lén đi tìm Tả Tĩnh Nhan. Trước khi đi cô còn mua một bó bách hợp cầm trong tay. Cô hy vọng, sau khi Tả Tĩnh Nhan thấy thì có thể vui vẻ.
Chỉ là Lăng Vi tính toán nghĩ ra nhiều kiểu tình cảnh mình gặp Tả Tĩnh Nhan, cũng không đoán được kết quả sẽ như vậy. Nhìn hai người đứng cạnh bờ hồ ôm hôn nhau, từ góc mình nhìn đến là Tả Tĩnh Nhan cùng người đàn ông khác. Lăng Vi thấy tim mình nhảy rất nhanh, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi người.
Cô che ngực quỳ xuống đất, ngơ ngác nhìn một màn kia. Nếu Tả Tĩnh Nhan chỉ coi cô là bạn chăn gối, thì Lăng Vi hoàn toàn có thể đối đãi với những phụ nữ chăn gối trước kia phản bội mình, cho nàng một khoản tiền rồi đuổi đi.
Nhưng Tả Tĩnh Nhan lại khác, nàng là người yêu của mình, là nữ nhân mình muốn sống chung cả đời. Nhưng lúc này người này lại cùng đàn ông khác đúng ngay bờ hồ ôm hôn. Không phải quay phim, không phải bất đắc dĩ, mà là cam tâm tình nguyện cùng người đàn ông kia tiến hành nụ hôn thân mật tình nhân nóng bỏng!
Nhưng khiến Lăng Vi cảm thấy nực cười là chính cô không có dũng khí mà đi lên hỏi, cô sợ, khủng hoảng, cô sợ Tả Tĩnh Nhan sẽ nói những lời khiến mình không thể giả ngu được, nên lần đầu tiên trong đời Lăng Vi chạy trốn. Chật vật như con chó bị chủ nhân vứt bỏ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu đi theo cũng biến mất không còn.
Về đến nhà mỗi lần nghĩ đến cảnh đó Lăng Vi đều tự giễu mà bật cười. Cô nghĩ, đây chính là ông trời báo ứng cô. Trước kia luôn bỏ rơi những bạn giường động tâm với mình, cầu mình đừng bỏ nàng, khi tâm tình tốt thì Lăng Vi hét vài câu với nàng. Tâm tình không tốt thì cô cười nhạo đối phương không chơi nổi.
Khi đó Lăng Vi chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày như vậy, cô yêu Tả Tĩnh Nhan, cái yêu này vô tình dần thấm sâu. Cho đến giờ cũng không còn cách vãn hồi. Cô không chơi nổi vì cô không muốn thua phần tình cảm này, càng không chịu thua Tả Tĩnh Nhan.
Hôm nay mới gặp lại Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi không biết vì sao lại ngay trường hợp này, cũng thời gian này, cùng người thân như vậy. Cô không hiểu Tả Tĩnh Nhan vì sao ở cùng với Thành Khang, không lẽ nàng không biết gã này là thứ háo sắc sao?
"Lăng lão bản, lâu không gặp, hình như cô gầy đi nhiều, thiếu chút không nhận ra cô, tưởng là con điên nào uống không dậy nổi xông vào." bị Lăng Vi đẩy ra, Thành Khang không giận mà lên tiếng làm nhục cô. Lần này Lăng Vi cũng không tha cho hắn, siết chai rượu đi đến chỗ hắn.
"Này, cô làm gì đó, cô đừng có mà đụng tôi, quanh đây còn có vệ sĩ của tôi đó." khoảng thời gian này Thành Khang lớn không ít, nhưng cuối cùng vẫn là trái hồng mềm, nhẹ nhàng bóp một cái thì chà đạp kiểu gì cũng được. Hôm nay thấy Lăng Vi bộ dạng hung thần ác sát như vậy, hắn trốn nhủi ra đằng sau, miệng vẫn tiện đến nỗi muốn ăn thêm hai cái tát.
"Thanh Khang, dù mày có ngạo mạn như thằng cha mày, thì cũng không thể tự mình thông minh lên được, tao cũng từng nói qua với mày, Tả Tĩnh Nhan là nữ nhân của tao, nếu mày còn đụng vào nàng, hay là chú ý đến nàng, tao sẽ cho mày thấy, khi nãy mày dùng tay đó đụng nàng?"
Lăng Vi vừa nói lấn người lên, túm cổ áo Thành Khang dí lên bàn, vết thương trên cổ tay cô vì vận động mạnh mà rách lớn máu chảy tung tóe, dính lên cổ Thành Khang, khiến ánh mắt người sau dọa sợ nhìn chằm chằm, vào lúc này Lăng Vi như là quỷ địa ngục bò lên.
"Lăng… Lăng Vi, tôi khuyên cô… cô tốt nhất đừng động vào tôi… nếu không… nếu không… Lăng gia các người, tuyệt đối sẽ không lo nổi… nợ này." Thành Khang lăn lộn, bất quá chỉ là con nhà giàu não tàn, bị Lăng Vi hù một cái, đến cả nói cũng không còn lanh lẹ được.
"Ha ha, không lo nổi nợ này? đúng lúc, tỷ gần đây cũng nghèo, Thành gia tụi mày cho tao miếng ăn, tao dĩ nhiên là vui rồi. Nói tao biết vừa rồi mày dùng cánh tay nào đụng nàng. Nếu mày không nói tao sẽ phế tay mày!"
"Lăng Vi, con mẹ nó mày là một con điên! không trách Nhan Nhan chỉ ở chung với tao không chọn mày!' IQ và EQ của Thành Khang đúng là ngu đồng đều. Nghe hắn nói con ngươi đỏ của Lăng Vi co chặt, nghe thấy một tiếng rắc, ngay sau đó Thành Khang tru tréo gào khóc, tay phải của hắn bị Lăng Vi bẻ gãy.
"Con đ**, máy dám bẻ tay tao, tao về nói với cha, ta sẽ cho mày chết không toàn thây!" một cánh tay bị gãy, Thành Khang vừa sợ, tức mà còn bị đau, nhìn hắn uất ức như vậy Lăng Vi muốn bẻ luôn cánh tay còn lại của hắn. Lúc này Tả Tĩnh Nhan luôn im lặng cũng đi đến.
Cảnh quen thuộc như vậy Lăng Vi nhớ đến đêm đó Tả Tĩnh Nhan thiếu chút bị Thành Khang xâm phạm, nữ nhân này vẫn ở giữa cản mình và Thành Khang. Khi đó nàng vì bảo vệ tên đàn ông vô dụng này mà làm vậy, lúc này không lẽ cũng vậy sao?
"Lăng Vi, đủ rồi." bốn chữ đơn giản, dễ như trở bàn tay đem hy vọng còn lại của Lăng Vi hủy hết, nhìn mặt Tả Tĩnh Nhan lạnh lùng Lăng Vi muốn nói gì cũng đành phải im lặng, cô đưa tay ôm lấy Tả Tĩnh Nhan bên tai nàng nhẹ nhàng nói vài chữ.
"Nhan Nha, cùng em về nhà, được không?"
Lăng Vi kiên cường lại mạnh mẽ, khi còn nhỏ vì huấn luyện mà té gãy chân, cô cũng không rơi một giọt nước mắt. Khi lớn lên dù biết có 10 người dùng súng chỉa đầu cô, thì cô vẫn nói chuyện vui vẻ, không chút kinh sợ.
Nhưng lúc này, cô lại khuất phục Tả Tĩnh Nhan dễ như trở bàn tay, nghe lời cô khẩn cầu, hốc mắt Tả Tĩnh Nhan đỏ lên, rất nhanh bị nàng dấu đi, dù là Lam Khiên Mạch hay Lăng Vi cũng không nhìn thấy được biểu tình của nàng thay đổi.
Người nhẹ nhàng bị đẩy ra, lực đạo không lớn Lăng Vi vẫn cảm thấy mình sắp ngã xuống, cô trơ mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan xoay người, đỡ Thành Khang dậy, không nói gì và đi khỏi từ bên cạnh mình. Ánh đèn nhà hàng chiếu theo bóng lưng họ rời đi, dần dần biến mất, như đang cười nhạo mình ngu xuẩn.
"Lăng Vi, chị…" thấy Lăng Vi không nhúc nhích đứng tại chỗ, Lam Khiên Mạch kéo tay cô, rất sợ cô làm ra chuyện gì khác thường, nhưng mà đối phương chỉ lấy trong túi ra mấy ngàn ném vào quầy thu tiền, không nói gì đi ra cửa. Nhìn trời đông giá rét, gió thét gào, dù mặc áo khoác dày nặng, nhưng vẫn khiến Lam Khiên Mạch lạnh cóng đến run lên.
Nhưng Lăng Vi lại chỉ mặc bộ đồ mỏng đứng bên lề đường, nhìn cô đem chai rượu đổ vào miệng, Lam Khiên Mạch định nói thì đối phương liền đem chai rượu đập xuống đất. Tiếng thủy tinh bể chói tai, khiến người đi đường nhìn vào, Cô cười, trong miệng nói những điều khó hiểu, rồi chuyển thành điên cuồng hét lớn.
"Ha ha, không ngờ, tôi cmn mới là kẻ ngu ngốc!" Lăng vi hét những lời này xong liền ngã xuống đất, chai rượu vỡ tan, mảnh thủy tinh liền cắm vào người.
Có thể chảy ra chỉ có máu không có lệ.
Có lẽ là đêm đó Lăng Vi đi thăm bệnh nàng, hoặc là Lăng Vi không để ý tính mạng mà cứu nàng, cũng có thể bị thâm tình Lăng Vi tỏ tình hoặc do khí chất bản thân hấp dẫn.
Tả Tĩnh Nhan không nghĩ tới, mình sẽ yêu một nữ nhân tuổi xấp xỉ con gái mình. Nhưng mà, yêu chính là yêu, nàng không hối hận, cũng không hèn yếu. Tả tỷ tỷ dùng sự dũng cảm của mình, tiếp nhận hết thảy của Lăng Vi, cũng như vậy, mà bảo vệ Lăng Vi.
Cho nên mọi người đừng hiểu lầm Tả tỷ tỷ, cùng nỗi khổ của nàng trước mắt chỉ có tui biết. Mọi người từ từ xem sẽ có được câu trả lời. Mà Lăng lão bản cũng cần một lần lột xác, mới có thể đạt được trưởng thành chân chính.
Đau khổ tấn công làm ơn, ngươi tuyệt không phải một mình cô đơn, lúc này tại thế giới bên cạnh, ta phù hộ cho ngươi.
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi. Phát hiện tiểu kịch trường này thực sự là lâu a, Hiêu Bạo đoán ba bạn kia đã không nhịn được rồi? được rồi, hiên tại bắt đầu thôi!!! hôm nay nhân vật bị chọc vẫn là Nhuế Nhuế, ba người tham gia diễn xuất là: tiểu chí, tiểu hài, lục tinh kỳ!
Phong Phong: ưm… Nhuế Nhuế… ta muốn… (một hôm nọ, trong ngục giam nữ tử tầng thứ 8, truyền đến đủ loại âm thanh mất hồn, khiến các cảnh vệ tuần tra phải dừng lại xem.)
tiểu chí: này này, tiểu hài, ngươi có nghe thấy không? ngục trưởng chúng ta lại đi lâm hạnh người nào đó.
tiểu hài: ah, thật kỳ quái? ta tối qua a, còn thấy ngục trương ngủ chung với ai đó.
lục tinh kỳ: cái gì? ai nhìn thấy? sao ta không thấy a? nói mau, ngục trưởng muộn tao của chúng ta hôm nay mặc đồ lót màu gì?
tiểu hài: khụ khụ, cái này, không thể nói, không thể nói.
tiểu chí: ai nha ~ ngươi không cần giấu, ngươi đây là câu khởi tìиɦ ɖu͙ƈ của chúng ta còn không cho cao triều a.
tiểu hài: vậy tự các ngươi đi xem đi, hiện tại không phải còn đang tiến hành sao? (3 người nói xong, đồng thời nhìn về phía trong phòng nhốt Phong Phong. Sau đó rón rén đi tới.)
Phong Phong: Nhuế Nhuế không được phép chọc người ta, nhanh một chút cho ta a. (3 người đến càng gần, ssm thanh trong phòng truyền đến cũng dần dần lớn hơn.)
lục tinh kỳ: này này, nhìn như vậy, sẽ không bị ngục trưởng gϊếŧ chết chứ?
tiểu chí: sợ cái gì, đây không phải có cửa che rồi sao? chúng ta chỉ là muốn nhìn đồ lót chút thôi mài, không có nhìn cái khác. (vì vậy 3 người nhất trí hành động ngẩng đầu, ngửa cổ nhìn qua cửa sổ, kết quả… máu mũi văng khắp nơi! chảy xuống như dòng thác, trực tiếp dính trên đất. Mọi người: đây là bao nhiêu máu? không có chết người chứ? Hiểu Bạo: không sao, đây là kịch trường, có thể bug! Mọi người: ngươi cho ta chết hoa hoa lệ lệ đi!)
Phong Phong: ừm… Nhuế Nhuế, dừng lại trước, cửa… cửa có… ah!
Tần Nhuế: không sao, ta biết, ngoan, chờ một chút, ta đi thu thập các nàng. (Nhuế Nhuế nói, dùng chăn che kín người Phong Phong lại, tiến hành tập kích cuối cùng… Mọi người: ngươi đang chơi hóa bắn hột đại chiến zombie hả?)
Qua hồi lâu, Tần ngục trưởng ăn mặc chỉnh tề đi ra, nhìn 3 người ngoài cửa mất nhiều máu, nàng nháy mắt với cảnh vệ, liền đem các nàng đến phòng làm việc của mình.
Nhuế Nhuế: các ngươi, nhìn thấy gì? (Nhuế Nhuế ngồi trên ghế làm việc, híp mắt nhìn 3 người trước mặt)
3 người: … (mặt dính đầy máu, vẫn còn hoa si.)
Nhuế Nhuế: ta hỏi các ngươi! các ngươi nhìn thấy gì?
tiểu hài: Tần ngục trưởng đồ lót màu đen hoa văn báo, quả nhiên rất muộn tao. (mọi người: tiểu hài, ngươi rất có dũng khí!)
tiểu chí: vóc người Phong Phong thực đẹp a, thật muốn đến đè một cái. (mọi người: này, ngươi sẽ chết rất thảm.)
lục tinh kỳ: Tần ngục trưởng nhìn qua kỳ thuật tốt, không biết, ta có thể trở thành người mới thay ngươi sau này được không? (mọi người: có thứ gì lạ đi vào không?)
Nhuế nhuế: rất tốt, 3 người các ngươi, có di ngôn gì muốn nói không? (Tần ngục trưởng lấy roi ra, hỏi nhỏ.)
3 người: ah? di ngôn? chúng ta muốn sống! (mọi người: hiện tại, đã muộn rồi sao?)
Nhuế Nhuế: ha ha… các ngươi quá ngây thơ rồi.
tiểu hài: Tần ngục trưởng, ngươi không thể đối với ta như vậy! lần trước ngươi đem tiểu Phong Phong làm đến không xuống giường được, là ta giúp ngươi mua kẹo ngọt đến cho nàng!
tiểu chí: đúng vậy, Tần ngục trưởng, ngươi không thể đối với ta như vậy, nếu không phải mỗi ngày ta che giúp ngươi, thì thời gian yêu yêu của ngươi bị rút ngắn đi vài giờ rồi! (mọi người: Tần ngục trưởng, không ngờ, thể lực ngươi không tệ a.)
lục tinh kỳ: Tần… Tần ngục trưởng, ta chỉ cầu, ta có thể chết trong ngực ngươi! (mọi người: một phát đẩu m yêu băng luyến?)
Nhuế Nhuế: ha ha, các ngươi, biết quá nhiều! (Tần ngục trưởng mặt lộ hung quang!)
Tối nay, tiếng hét chói tai như gϊếŧ heo vang khắp ngục giam nữ tử. Ngày thứ hai, mọi người phát hiện, tiểu hài luôn có yd trở nên nghiêm túc, tiểu chí nói nhiều trở nên im lặng, ngay cả lục tinh kỳ đẩu m cũng trở thành đẩu s!
mọi người: này, Hiểu Bạo mẹ ruột, ngươi rốt cuộc đã làm gì a?
Hiểu Bạo: nga ha ha ha ha ha! ta làm cái gì, rõ ràng là Tần ngục trưởng làm cái gì!
Phong Phong: Bạo Bạo mẹ ruột, lần diễn người ta gần đây ít quá, cầu cảnh diễn. (Tiểu Phong Phong nắm vạt áo Bạo tỷ tỷ ôn nhu thùy mị nũng nịu nói.)
Hiểu Bạo: khụ khụ, Phong Phong a, thời thuộc về người đã qua, hiện tại là càng làm càng yêu, cho nên ngươi đi đi.
Phong Phong: không mà không mà, mẹ ruột, cầu vai diễn, cầu xuất hiện.
Hiểu Bạo: cút! cho ngươi cái kẹo ngậm, đi chỗ khác chơi!
Phong Phong: ngươi bại hoại, ta đi tìm tỷ tỷ! (trước khi đi không quên cầm kẹo ngậm ╮(╯▽╰)╭)
Chuyện như vậy cũng khiến Tả Tĩnh Nhan và Thành Khang đang chuyên tâm tính tiền cũng chú ý đến động tĩnh của Lăng Vi bên kia. Hai người vừa quay đầu lại, liền thấy bộ dạng chật vật, tay cầm chai rượu Lăng Vi đứng sau bọn họ. Tả Tĩnh Nhan lúc này biến sắc Thành Khang hơi sững sờ, ngay sau đó liền đổi dạng, giống như chó gặm được xương.
"Chị nói với, hôm nay có chuyện muốn nói, kết quả là nói mình đi hẹn với hắn, đúng không?" Lăng Vi không nhìn Thành Khang, mà lạnh giọng hỏi Tả Tĩnh Nhan, âm thanh cô rất trầm, cả người không ngừng run rẩy. Thấy tình cảnh này Lam Khiên Mạch theo sát đến. Nàng không biết Lăng Vi run rẩy là vì kích động hay tức giận hay là khổ sở.
"Lăng Vi, Thành Khang tìm chị tạm thời có chuyện, nên chị mới cùng hắn ra ngoài ăn cơm." Tả Tĩnh Nhan nói những chuyện này, đầu cùng cố ý cúi xuống thấp. Động tác như vậy, đúng là thích hợp cho cuộc nói chuyện lúc này, ngoại trừ chột dạ Lăng Vi cũng không tìm được lý do gì để giải thích.
Tầm mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan khoác tay Thành Khang, Lăng Vi cười lớn. Cái cười đó không có gì vui vẻ, mà lộ ra tức giận cực lớn không biết nên làm gì. Thấy Lăng Vi cười như vậy Tả Tĩnh Nhan theo bản năng đến gần cô, lại bị cánh tay Thành Khang bên cạnh giữ lấy, không động đậy được.
Một màn này Lăng Vi thấy rõ, cô chợt tiến lên trước, đẩy Thành Khang bên cạnh Tả Tĩnh Nhan ra, đưa tay tháo mũ cùng kính trên mặt người kia xuống. Mi mắt nhu hòa, hai trong mắt già đi, lớp trang điểm mỏng tinh xảo, còn có đôi môi căng mọng mình hôn cũng không đủ.
Dung nhan quen thuộc, nhưng lúc này lại khiến Lăng Vi thấy rất xa lạ, đã bao lâu không đối mặt với Tả Tĩnh Nhan như bây giờ? cô nhớ rất rõ, là 23 ngày 05 tiếng. Không ai biết, gần một tháng qua mình làm sao sống.
Sau chiến tranh lạnh lần đó Tả Tĩnh Nhan liền ra ngoài công tác hơn 10 ngày, khi mang hành lý về. Lăng Vi còn nghĩ rằng mình sẽ tức giận, trách nàng đi không tạm biệt, nói không giữ lời. Nhưng mà, khi cô thấy Tả Tĩnh Nhan, thì Lăng Vi phát hiện trong lòng mình chỉ có điên cuồng nhớ nhung, không có chút gì giận dỗi.
Cho đến giờ Lăng Vi vẫn nhớ khi cô dùng giọng ôn nhu nói bốn chữ chị đã về rồi, biểu tình Tả Tĩnh Nhan có bao nhiêu kinh ngạc. Có lẽ mình nên sửa lại tính khí. Nếu như ngay cả người yêu cũng cảm thấy mình là một người rất hung dữ, thì là do ngươi làm còn chưa đủ hoàn mỹ.
Từ đó về sau mỗi ngày Lăng Vi đều dùng nhiều cách để dỗ Tả Tĩnh Nhan vui vẻ, nhưng mà cho dù cô làm vậy, thì đối phương ở nhà cũng càng ít. Khi mới bắt đầu thì cả ngày ra ngoài đi làm, không thấy bóng dáng, càng về sau thì không về nhà, mà ngủ trong khách sạn.
Không chỉ có một lần Lăng Vi nói muốn giúp Tả Tĩnh Nhan đi làm, nhưng mà khi nghe cô nói đến chuyện này thì Tả Tĩnh Nhan luôn đánh trống lảng, còn không thì cúp máy. Mỗi lần nghe di động của mình đối phương không chút lưu tình cắt đứt, Lăng Vi luôn ngơ ngác nhìn di động, cho đến trời sáng.
Cô không biết mình và Tả Tĩnh Nhan sao lại như vậy, chỉ hơn 10 ngày trước, các nàng còn sống chung vui vẻ, tại sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, thì thành như vậy? bây giờ Tả Tĩnh Nhan cũng không còn dùng ánh mắt sủng nịch nhìn mình, tất cả mọi thứ đều khiến Lăng Vi cảm thấy xa lạ.
Nếu như là mình sai, thì sao Tả Tĩnh Nhan không nói ra? mình có thể vì nàng thay đổi, chỉ cần nàng nói rõ ra thì cho dù nói xin lỗi hay thế nào, mình cũng sẽ làm tất cả mà. Nhưng mà, Tả Tĩnh Nhan vẫn không nói gì, cái gì cũng không làm mà luôn hời hợt với mình.
Mỗi ngày Lăng Vân Đường đều xảy ra chuyện, xử lý xong mọi chuyện lại điều tra nội gian, cũng khiến Lăng Vi vô cùng mệt mỏi. Ngày đó khi cô đến quán bar xử lý kẻ gây chuyện đánh nhau, vì phân giải mà bị chém hai dao. Lưng một dao, cổ tay một dao.
Mùi máu quanh cánh mũi cảm giác đau khiến Lăng Vi lần nữa tìm về du͙ƈ vọиɠ chiến đấu, cô không biết là tình cờ hay có người cố ý làm. Ngày thứ hai, cô bị cảnh sát mời đến uống trà, mất không ít sức mới được Lăng Ức đưa ra.
Lăng Vi nhìn tùy tiện nhưng tâm tư lại rất nhạy cảm, cô biết quan hệ của mình Tả Tĩnh Nhan sắp chết. Từng có lúc cô đối với bạn giường chán ghét, rồi chọn cách hời hợt này đem mức tổn thương xuống thấp nhất, cuối cùng dành cho đối phương một thứ nàng cần mà mình cũng trả xong mọi thứ.
Nhưng mà đối mặt với Tả Tĩnh Nhan với thái độ ngày càng lạnh lùng với mình Lăng Vi dù không muốn tin thì đây cũng là sự thật. Cô luôn nghĩ có lẽ Tả Tĩnh Nhan giận mình tối đó bỏ nhà đi, giận mình nói dối.
Nhưng mà những chuyện này cô không ngờ được, nàng chỉ mượn cớ. Nhìn thấy đồ trong biệt thự từng thuộc về hai người ngày càng ít quần áo Tả Tĩnh Nhan, giày, đồ dùng hàng ngày sắp không còn. Lăng Vi cũng không lừa mình được, tạo ra ảo giác Tả Tĩnh Nhan sẽ không rời khỏi mình.
Hôm đó cô dùng các nhân viên của mình tra được Tả Tĩnh Nhan đang ở cổ trấn chụp quảng cáo mỹ phẩm. Lăng Vi dấu mọi người lén đi tìm Tả Tĩnh Nhan. Trước khi đi cô còn mua một bó bách hợp cầm trong tay. Cô hy vọng, sau khi Tả Tĩnh Nhan thấy thì có thể vui vẻ.
Chỉ là Lăng Vi tính toán nghĩ ra nhiều kiểu tình cảnh mình gặp Tả Tĩnh Nhan, cũng không đoán được kết quả sẽ như vậy. Nhìn hai người đứng cạnh bờ hồ ôm hôn nhau, từ góc mình nhìn đến là Tả Tĩnh Nhan cùng người đàn ông khác. Lăng Vi thấy tim mình nhảy rất nhanh, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi người.
Cô che ngực quỳ xuống đất, ngơ ngác nhìn một màn kia. Nếu Tả Tĩnh Nhan chỉ coi cô là bạn chăn gối, thì Lăng Vi hoàn toàn có thể đối đãi với những phụ nữ chăn gối trước kia phản bội mình, cho nàng một khoản tiền rồi đuổi đi.
Nhưng Tả Tĩnh Nhan lại khác, nàng là người yêu của mình, là nữ nhân mình muốn sống chung cả đời. Nhưng lúc này người này lại cùng đàn ông khác đúng ngay bờ hồ ôm hôn. Không phải quay phim, không phải bất đắc dĩ, mà là cam tâm tình nguyện cùng người đàn ông kia tiến hành nụ hôn thân mật tình nhân nóng bỏng!
Nhưng khiến Lăng Vi cảm thấy nực cười là chính cô không có dũng khí mà đi lên hỏi, cô sợ, khủng hoảng, cô sợ Tả Tĩnh Nhan sẽ nói những lời khiến mình không thể giả ngu được, nên lần đầu tiên trong đời Lăng Vi chạy trốn. Chật vật như con chó bị chủ nhân vứt bỏ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu đi theo cũng biến mất không còn.
Về đến nhà mỗi lần nghĩ đến cảnh đó Lăng Vi đều tự giễu mà bật cười. Cô nghĩ, đây chính là ông trời báo ứng cô. Trước kia luôn bỏ rơi những bạn giường động tâm với mình, cầu mình đừng bỏ nàng, khi tâm tình tốt thì Lăng Vi hét vài câu với nàng. Tâm tình không tốt thì cô cười nhạo đối phương không chơi nổi.
Khi đó Lăng Vi chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày như vậy, cô yêu Tả Tĩnh Nhan, cái yêu này vô tình dần thấm sâu. Cho đến giờ cũng không còn cách vãn hồi. Cô không chơi nổi vì cô không muốn thua phần tình cảm này, càng không chịu thua Tả Tĩnh Nhan.
Hôm nay mới gặp lại Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi không biết vì sao lại ngay trường hợp này, cũng thời gian này, cùng người thân như vậy. Cô không hiểu Tả Tĩnh Nhan vì sao ở cùng với Thành Khang, không lẽ nàng không biết gã này là thứ háo sắc sao?
"Lăng lão bản, lâu không gặp, hình như cô gầy đi nhiều, thiếu chút không nhận ra cô, tưởng là con điên nào uống không dậy nổi xông vào." bị Lăng Vi đẩy ra, Thành Khang không giận mà lên tiếng làm nhục cô. Lần này Lăng Vi cũng không tha cho hắn, siết chai rượu đi đến chỗ hắn.
"Này, cô làm gì đó, cô đừng có mà đụng tôi, quanh đây còn có vệ sĩ của tôi đó." khoảng thời gian này Thành Khang lớn không ít, nhưng cuối cùng vẫn là trái hồng mềm, nhẹ nhàng bóp một cái thì chà đạp kiểu gì cũng được. Hôm nay thấy Lăng Vi bộ dạng hung thần ác sát như vậy, hắn trốn nhủi ra đằng sau, miệng vẫn tiện đến nỗi muốn ăn thêm hai cái tát.
"Thanh Khang, dù mày có ngạo mạn như thằng cha mày, thì cũng không thể tự mình thông minh lên được, tao cũng từng nói qua với mày, Tả Tĩnh Nhan là nữ nhân của tao, nếu mày còn đụng vào nàng, hay là chú ý đến nàng, tao sẽ cho mày thấy, khi nãy mày dùng tay đó đụng nàng?"
Lăng Vi vừa nói lấn người lên, túm cổ áo Thành Khang dí lên bàn, vết thương trên cổ tay cô vì vận động mạnh mà rách lớn máu chảy tung tóe, dính lên cổ Thành Khang, khiến ánh mắt người sau dọa sợ nhìn chằm chằm, vào lúc này Lăng Vi như là quỷ địa ngục bò lên.
"Lăng… Lăng Vi, tôi khuyên cô… cô tốt nhất đừng động vào tôi… nếu không… nếu không… Lăng gia các người, tuyệt đối sẽ không lo nổi… nợ này." Thành Khang lăn lộn, bất quá chỉ là con nhà giàu não tàn, bị Lăng Vi hù một cái, đến cả nói cũng không còn lanh lẹ được.
"Ha ha, không lo nổi nợ này? đúng lúc, tỷ gần đây cũng nghèo, Thành gia tụi mày cho tao miếng ăn, tao dĩ nhiên là vui rồi. Nói tao biết vừa rồi mày dùng cánh tay nào đụng nàng. Nếu mày không nói tao sẽ phế tay mày!"
"Lăng Vi, con mẹ nó mày là một con điên! không trách Nhan Nhan chỉ ở chung với tao không chọn mày!' IQ và EQ của Thành Khang đúng là ngu đồng đều. Nghe hắn nói con ngươi đỏ của Lăng Vi co chặt, nghe thấy một tiếng rắc, ngay sau đó Thành Khang tru tréo gào khóc, tay phải của hắn bị Lăng Vi bẻ gãy.
"Con đ**, máy dám bẻ tay tao, tao về nói với cha, ta sẽ cho mày chết không toàn thây!" một cánh tay bị gãy, Thành Khang vừa sợ, tức mà còn bị đau, nhìn hắn uất ức như vậy Lăng Vi muốn bẻ luôn cánh tay còn lại của hắn. Lúc này Tả Tĩnh Nhan luôn im lặng cũng đi đến.
Cảnh quen thuộc như vậy Lăng Vi nhớ đến đêm đó Tả Tĩnh Nhan thiếu chút bị Thành Khang xâm phạm, nữ nhân này vẫn ở giữa cản mình và Thành Khang. Khi đó nàng vì bảo vệ tên đàn ông vô dụng này mà làm vậy, lúc này không lẽ cũng vậy sao?
"Lăng Vi, đủ rồi." bốn chữ đơn giản, dễ như trở bàn tay đem hy vọng còn lại của Lăng Vi hủy hết, nhìn mặt Tả Tĩnh Nhan lạnh lùng Lăng Vi muốn nói gì cũng đành phải im lặng, cô đưa tay ôm lấy Tả Tĩnh Nhan bên tai nàng nhẹ nhàng nói vài chữ.
"Nhan Nha, cùng em về nhà, được không?"
Lăng Vi kiên cường lại mạnh mẽ, khi còn nhỏ vì huấn luyện mà té gãy chân, cô cũng không rơi một giọt nước mắt. Khi lớn lên dù biết có 10 người dùng súng chỉa đầu cô, thì cô vẫn nói chuyện vui vẻ, không chút kinh sợ.
Nhưng lúc này, cô lại khuất phục Tả Tĩnh Nhan dễ như trở bàn tay, nghe lời cô khẩn cầu, hốc mắt Tả Tĩnh Nhan đỏ lên, rất nhanh bị nàng dấu đi, dù là Lam Khiên Mạch hay Lăng Vi cũng không nhìn thấy được biểu tình của nàng thay đổi.
Người nhẹ nhàng bị đẩy ra, lực đạo không lớn Lăng Vi vẫn cảm thấy mình sắp ngã xuống, cô trơ mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan xoay người, đỡ Thành Khang dậy, không nói gì và đi khỏi từ bên cạnh mình. Ánh đèn nhà hàng chiếu theo bóng lưng họ rời đi, dần dần biến mất, như đang cười nhạo mình ngu xuẩn.
"Lăng Vi, chị…" thấy Lăng Vi không nhúc nhích đứng tại chỗ, Lam Khiên Mạch kéo tay cô, rất sợ cô làm ra chuyện gì khác thường, nhưng mà đối phương chỉ lấy trong túi ra mấy ngàn ném vào quầy thu tiền, không nói gì đi ra cửa. Nhìn trời đông giá rét, gió thét gào, dù mặc áo khoác dày nặng, nhưng vẫn khiến Lam Khiên Mạch lạnh cóng đến run lên.
Nhưng Lăng Vi lại chỉ mặc bộ đồ mỏng đứng bên lề đường, nhìn cô đem chai rượu đổ vào miệng, Lam Khiên Mạch định nói thì đối phương liền đem chai rượu đập xuống đất. Tiếng thủy tinh bể chói tai, khiến người đi đường nhìn vào, Cô cười, trong miệng nói những điều khó hiểu, rồi chuyển thành điên cuồng hét lớn.
"Ha ha, không ngờ, tôi cmn mới là kẻ ngu ngốc!" Lăng vi hét những lời này xong liền ngã xuống đất, chai rượu vỡ tan, mảnh thủy tinh liền cắm vào người.
Có thể chảy ra chỉ có máu không có lệ.
Có lẽ là đêm đó Lăng Vi đi thăm bệnh nàng, hoặc là Lăng Vi không để ý tính mạng mà cứu nàng, cũng có thể bị thâm tình Lăng Vi tỏ tình hoặc do khí chất bản thân hấp dẫn.
Tả Tĩnh Nhan không nghĩ tới, mình sẽ yêu một nữ nhân tuổi xấp xỉ con gái mình. Nhưng mà, yêu chính là yêu, nàng không hối hận, cũng không hèn yếu. Tả tỷ tỷ dùng sự dũng cảm của mình, tiếp nhận hết thảy của Lăng Vi, cũng như vậy, mà bảo vệ Lăng Vi.
Cho nên mọi người đừng hiểu lầm Tả tỷ tỷ, cùng nỗi khổ của nàng trước mắt chỉ có tui biết. Mọi người từ từ xem sẽ có được câu trả lời. Mà Lăng lão bản cũng cần một lần lột xác, mới có thể đạt được trưởng thành chân chính.
Đau khổ tấn công làm ơn, ngươi tuyệt không phải một mình cô đơn, lúc này tại thế giới bên cạnh, ta phù hộ cho ngươi.
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi. Phát hiện tiểu kịch trường này thực sự là lâu a, Hiêu Bạo đoán ba bạn kia đã không nhịn được rồi? được rồi, hiên tại bắt đầu thôi!!! hôm nay nhân vật bị chọc vẫn là Nhuế Nhuế, ba người tham gia diễn xuất là: tiểu chí, tiểu hài, lục tinh kỳ!
Phong Phong: ưm… Nhuế Nhuế… ta muốn… (một hôm nọ, trong ngục giam nữ tử tầng thứ 8, truyền đến đủ loại âm thanh mất hồn, khiến các cảnh vệ tuần tra phải dừng lại xem.)
tiểu chí: này này, tiểu hài, ngươi có nghe thấy không? ngục trưởng chúng ta lại đi lâm hạnh người nào đó.
tiểu hài: ah, thật kỳ quái? ta tối qua a, còn thấy ngục trương ngủ chung với ai đó.
lục tinh kỳ: cái gì? ai nhìn thấy? sao ta không thấy a? nói mau, ngục trưởng muộn tao của chúng ta hôm nay mặc đồ lót màu gì?
tiểu hài: khụ khụ, cái này, không thể nói, không thể nói.
tiểu chí: ai nha ~ ngươi không cần giấu, ngươi đây là câu khởi tìиɦ ɖu͙ƈ của chúng ta còn không cho cao triều a.
tiểu hài: vậy tự các ngươi đi xem đi, hiện tại không phải còn đang tiến hành sao? (3 người nói xong, đồng thời nhìn về phía trong phòng nhốt Phong Phong. Sau đó rón rén đi tới.)
Phong Phong: Nhuế Nhuế không được phép chọc người ta, nhanh một chút cho ta a. (3 người đến càng gần, ssm thanh trong phòng truyền đến cũng dần dần lớn hơn.)
lục tinh kỳ: này này, nhìn như vậy, sẽ không bị ngục trưởng gϊếŧ chết chứ?
tiểu chí: sợ cái gì, đây không phải có cửa che rồi sao? chúng ta chỉ là muốn nhìn đồ lót chút thôi mài, không có nhìn cái khác. (vì vậy 3 người nhất trí hành động ngẩng đầu, ngửa cổ nhìn qua cửa sổ, kết quả… máu mũi văng khắp nơi! chảy xuống như dòng thác, trực tiếp dính trên đất. Mọi người: đây là bao nhiêu máu? không có chết người chứ? Hiểu Bạo: không sao, đây là kịch trường, có thể bug! Mọi người: ngươi cho ta chết hoa hoa lệ lệ đi!)
Phong Phong: ừm… Nhuế Nhuế, dừng lại trước, cửa… cửa có… ah!
Tần Nhuế: không sao, ta biết, ngoan, chờ một chút, ta đi thu thập các nàng. (Nhuế Nhuế nói, dùng chăn che kín người Phong Phong lại, tiến hành tập kích cuối cùng… Mọi người: ngươi đang chơi hóa bắn hột đại chiến zombie hả?)
Qua hồi lâu, Tần ngục trưởng ăn mặc chỉnh tề đi ra, nhìn 3 người ngoài cửa mất nhiều máu, nàng nháy mắt với cảnh vệ, liền đem các nàng đến phòng làm việc của mình.
Nhuế Nhuế: các ngươi, nhìn thấy gì? (Nhuế Nhuế ngồi trên ghế làm việc, híp mắt nhìn 3 người trước mặt)
3 người: … (mặt dính đầy máu, vẫn còn hoa si.)
Nhuế Nhuế: ta hỏi các ngươi! các ngươi nhìn thấy gì?
tiểu hài: Tần ngục trưởng đồ lót màu đen hoa văn báo, quả nhiên rất muộn tao. (mọi người: tiểu hài, ngươi rất có dũng khí!)
tiểu chí: vóc người Phong Phong thực đẹp a, thật muốn đến đè một cái. (mọi người: này, ngươi sẽ chết rất thảm.)
lục tinh kỳ: Tần ngục trưởng nhìn qua kỳ thuật tốt, không biết, ta có thể trở thành người mới thay ngươi sau này được không? (mọi người: có thứ gì lạ đi vào không?)
Nhuế nhuế: rất tốt, 3 người các ngươi, có di ngôn gì muốn nói không? (Tần ngục trưởng lấy roi ra, hỏi nhỏ.)
3 người: ah? di ngôn? chúng ta muốn sống! (mọi người: hiện tại, đã muộn rồi sao?)
Nhuế Nhuế: ha ha… các ngươi quá ngây thơ rồi.
tiểu hài: Tần ngục trưởng, ngươi không thể đối với ta như vậy! lần trước ngươi đem tiểu Phong Phong làm đến không xuống giường được, là ta giúp ngươi mua kẹo ngọt đến cho nàng!
tiểu chí: đúng vậy, Tần ngục trưởng, ngươi không thể đối với ta như vậy, nếu không phải mỗi ngày ta che giúp ngươi, thì thời gian yêu yêu của ngươi bị rút ngắn đi vài giờ rồi! (mọi người: Tần ngục trưởng, không ngờ, thể lực ngươi không tệ a.)
lục tinh kỳ: Tần… Tần ngục trưởng, ta chỉ cầu, ta có thể chết trong ngực ngươi! (mọi người: một phát đẩu m yêu băng luyến?)
Nhuế Nhuế: ha ha, các ngươi, biết quá nhiều! (Tần ngục trưởng mặt lộ hung quang!)
Tối nay, tiếng hét chói tai như gϊếŧ heo vang khắp ngục giam nữ tử. Ngày thứ hai, mọi người phát hiện, tiểu hài luôn có yd trở nên nghiêm túc, tiểu chí nói nhiều trở nên im lặng, ngay cả lục tinh kỳ đẩu m cũng trở thành đẩu s!
mọi người: này, Hiểu Bạo mẹ ruột, ngươi rốt cuộc đã làm gì a?
Hiểu Bạo: nga ha ha ha ha ha! ta làm cái gì, rõ ràng là Tần ngục trưởng làm cái gì!
Phong Phong: Bạo Bạo mẹ ruột, lần diễn người ta gần đây ít quá, cầu cảnh diễn. (Tiểu Phong Phong nắm vạt áo Bạo tỷ tỷ ôn nhu thùy mị nũng nịu nói.)
Hiểu Bạo: khụ khụ, Phong Phong a, thời thuộc về người đã qua, hiện tại là càng làm càng yêu, cho nên ngươi đi đi.
Phong Phong: không mà không mà, mẹ ruột, cầu vai diễn, cầu xuất hiện.
Hiểu Bạo: cút! cho ngươi cái kẹo ngậm, đi chỗ khác chơi!
Phong Phong: ngươi bại hoại, ta đi tìm tỷ tỷ! (trước khi đi không quên cầm kẹo ngậm ╮(╯▽╰)╭)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.