Chương 142
Hiểu Bạo
28/04/2022
Gần đến năm mới Ngôn Thanh Hạm bận rộn không thể tách rời, cái trước là
bận chuyện tổng kết một năm công việc ở công ty, còn phát quà cho nhân
viên, chuyện bận còn lại chính là Lăng Vi. Hôm đó ở bệnh viện Lam Khiên
Mạch và Ngôn Thanh Hạm không có đi liền sau khi Tả Tĩnh Nhan đến, mà
đứng ở cửa bệnh viện đề phòng tình huống bất ngờ.
Đúng như dự đoán trong lòng, không lâu sau hai người nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan sắc mặt không tốt từ cửa chính bệnh viện chạy ra. Bộ dạng tịch mịch thần thái cùng nhịp bước lảo đảo, căn bản không giống biểu hiện tốt sau khi nói chuyện với Lăng Vi. Trong lòng hai người sinh nghi, vội chạy về phòng bệnh của Lăng Vi, kết quả nhìn thấy người kia ngã dưới đất vết thương trên bụng lần nữa rách ra, máu chảy đầy sàn nhà.
Sau đó Lam Khiên Mạch mới biết được từ bác sĩ vết thương trên bụng Lăng Vi là do chính cô làm rách. Có được đáp án này Lam Khiên Mạch cũng không kinh ngạc, ngược lại bộ dạng cũng chỉ hiển nhiên. Dùng đau đớn trên thân thể để giải thoát nỗi đau trong lòng, chuyện này nàng không thể quen thuộc hơn nữa. Khi nỗi đau kéo đến, thì cũng sẽ quên bớt đi tổn thương trong lòng. Nhưng đau đớn qua đi thì nỗi thống khổ trong ký ức sẽ như hình bóng mãi đi theo mình, so với hình ảnh còn đáng sợ hơn.
Lăng Vi nằm viện Lăng Vân Đường cũng loạn thành nồi cháo như rồng không đầu. Nhiều phân đường chủ nhân cơ hội liền lập môn hộ, rút khỏi Lăng Vân Đường. Tổ chức từng nhiều năm quát tháo trong hắc đạo chỉ trong một đêm sụp đổ, đã từng huy hoàng giờ đây trở thành quá khứ. Nghe được tin này Lăng Vi cũng không có biểu hiện kích động gì, trong mắt cũng chỉ lóe lên thống khổ cùng mờ mịt, khiến Lam Khiên Mạch không đành lòng.
Trong khoảng thời gian Lăng Vi nằm viện, cha mẹ cô cũng đến thăm cô, cùng đến còn có Lăng Long mà Lam Khiên Mạch ghét nhất. Thấy ba người đi vào Lam Khiên Mạch liền đi ra ngoài. Không lâu sau thì nghe thấy tiếng cãi vã rất lớn bên trong, cuối cùng thì là một cái tát vang dội kết thúc.
Một lát sau ba người ra ngoài Lam Khiên Mạch đi vào phòng bệnh thì thấy Lăng Vi ngây ngốc ngồi trên giường, trên mặt in năm dấu ngón tay vô cùng rõ ràng. Khi đó trong lòng Lam Khiên Mạch ngoại trừ chua xót, thì không còn những thứ khác nữa, nàng đau lòng tình cảnh của Lăng Vi, càng đau lòng vì những chuyện mà hiện tại cô phải đối mặt, cùng với tất cả sắp phải đối mặt.
Từ cái gì cũng có đến không còn gì cả, là một người vô cùng chật vật. Ban đầu mình cũng phải chịu đựng đau khổ đó. Khi đó Lăng Vi giúp nàng. Bây giờ mình cũng sẽ cùng cô vượt qua cửa ải khó khăn này. Bạn bè chân chính, phúc không nhất định phải cùng hưởng, nhưng khó nhất định phải cùng chia.
Tan việc hôm nay Lam Khiên Mạch cùng Ngôn Thanh Hạm lái xe về nhà, mai là 30 tết, Lam Khiên Mạch phải giúp Ngôn Thanh Hạm đi mua đồ tết, đưa cho các trưởng bối kén chọn của Mạc gia. Cái gọi là trung tâm mua sắm thì cũng có ưu thế của nó. Không chỉ có quần áo mang nhãn hiệu nổi tiếng của nước ngoài, còn có đủ loại quà cho mọi cấp bậc. Trừ những thứ này ra, còn có người nào đó cũng rất thích đi dạo trong trung tâm.
Hai người cùng đẩy một xe, trong xe Ngôn Thanh Hạm quà tương đối đắt đỏ, còn của Lam Khiên Mạch trong xe chỉ là nguyên liệu nấu cơm cùng đồ ăn vặt của con nít. Đi ngang qua kệ để kẹo que, thấy Lam Khiên Mạch nghiêng đầu đẩy xe đi. Ngôn Thanh Hạm lại bộc phát mẫu tính, liền xoa đầu Lam Khiên Mạch trước mặt mọi người. Kỳ mỹ danh viết: Thuận mao.
Sau khi mua một đống đồ, hai người vui vẻ mang về nhà.
"Thanh Hạm, lần này chị quay về Mạc gia, phải ở rất lâu sao?" ăn cơm, tắm rửa xong xuôi hai người ngồi trên sofa xem phim. Nghe giọng người trong ngực buồn buồn, Ngôn Thanh Hạm liền nhíu mày. Cô biết hiện tại Lam Khiên Mạch có nhà mà không thể về, có cha không thể gặp.
Thế lực của Chiến Mang Tuyền ở thành phố A khó lường, mặc dù không phải hắc đạo, nhưng tài lực hùng hậu, cũng đủ khiến nhiều hắc đạo bán mạng vì cô ta. Biết được cha Lam Khiên Mạch bị Chiến Mang Tuyền nhốt trong bệnh viện Lăng Sơn, Ngôn Thanh Hạm cũng không có cách đưa người ra được. Cô đã từng hỏi Lam Khiên Mạch, nàng có hận cha mình không? khi có được câu trả lời là hận mà cũng không hận.
Lam Khiên Mạch nói sở dĩ hận Lam Minh vì hắn không làm đủ trách nhiệm của một người cha, còn vì nữ nhân khác đem con gái ruột của mình nhốt vào bệnh viện tâm thần. Không hận vì mối thâm tình ruột thịt không bỏ được. Cho dù Lam Khiên Mạch chưa từng cảm nhận được một ngày cha yêu thương, nhưng nàng vẫn cảm kích vì hắn là cha, đã cho nàng sinh mạng này.
Năm mới là ngày lễ mọi người trong gia đình đoàn viên, mình phải về Mạc gia, Lăng Vi bên kia còn nhiều chuyện cần xử lý. Ngôn Thanh Hạm cũng nghĩ được ngày mai Lam Khiên Mạch làm sao vượt qua cái gọi mùa xuân này. Có lẽ chỉ ôm Cát Cát rồi đứng trên ban công xem báo bông, rồi ăn gì đó? nữ nhân ngốc này, khi xa mình thì đến cả cơm cũng không chịu làm. Ngôn Thanh Hạm thực lo lắng lần này mình đi hơn 10 ngày, khi quay về Lam Khiên Mạch sẽ gầy tong teo mất.
"Theo quy định Mạc gia, trong mùa xuân trừ phi là có tình huống đặc biệt, thì đều phải ở nhà để ăn tết. Hơn nữa, chị mới vào công ty, nhất định có nhiều trưởng bối muốn giới thiệu cho chị biết, chị cũng không biết bao lâu thì về nhà." Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói, không quên quan sát biểu tình của Lam Khiên Mạch, thấy cái miệng nhỏ đối phương chu lên càng lúc càng cao, cô bật cười thành tiếng đem Lam Khiên Mạch ôm chặt hơn.
"Nếu không, em về Mạc gia với chị được không?" những lời này Ngôn Thanh Hạm cũng không có nói đùa, mà nghiêm túc cân nhắc sau khi đã có cách giải quyết. Trước không nói để Lam Khiên Mạch ở nhà một mình sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ nói đến nỗi nhớ của hai người cũng khiến các nàng thống khổ không chịu nổi.
Thói quen khó mà dùng vật chất thay vào được, sống chung nửa năm qua, Ngôn Thanh Hạm cũng đã sớm thành thói quen mọi thứ với Lam Khiên Mạch. Mùi vị thức ăn của nàng, hương thơm trên người nàng, giọng nói uyển chuyển của nàng, nhiệt độ cơ thể của nàng, còn có bộ mặt lúc thì yêu mị lúc thì đáng yêu của nàng.
Những thứ này Ngôn Thanh Hạm nghiện đến không thể cai được. Cô yêu Lam Khiên Mạch, thói quen có Lam Khiên Mạch tồn tại, một người rời khỏi người này thì cuộc sống của nàng sẽ mất đi trọng tâm. Như là cây cỏ mất đi đất đai, cá rời khỏi đại dương, không còn sức sống.
"Cùng chị về Mạc gia? thà ở nhà cho rồi." nghe Ngôn Thanh Hạm đề nghị, Lam Khiên Mạch cũng rất muốn đi, nhưng mà nhớ đến bộ dạng hung thần ác sát của Mạc Lâm và Mạc Sâm, thì nàng liền bỏ đi ý này. Nếu chạy đến đó để mình và Ngôn Thanh Hạm chịu ấm ức không bằng nàng ở nhà một mình cùng Cát Cát ăn tết cho rồi.
"Em không muốn chị cũng không ép em. Tóm lại, mai chị đi rồi, thì em phải chăm sóc mình thật tốt. Một ngày ba bữa phải ăn đầy đủ, phải nghiêm túc thực hiện. Không được ăn quà thay cơm, không được lén hút thuốc, uống rượu, không được chạy ra ngoài buổi tối, biết chưa?"
Ngôn Thanh Hạm không ngừng dặn dò Lam Khiên Mạch, khi cô nói xong thì liếc nhìn người kia phát hiện đối phương đang mím môi cười mình, nụ cười kia đầy chế nhạo cùng suy nghĩ, hình như đang quan sát một sinh vật lạ. "Em nhìn chị làm gì?" Ngôn Thanh Hạm sờ mặt mình phát hiện không có gì khác lạ, cô không hiểu Lam Khiên Mạch sao lại nhìn mình như vậy.
"Thanh Hạm, người ta hay nói tình yêu khiến cho bản thân thay đổi mù quáng, gần đây em mới phát hiện, tình yêu cũng khiến chị nói nhiều hơn nha."
"Ý em là, chị dài dòng?" nghe Lam Khiên Mạch nói Ngôn Thanh Hạm hỏi ngược lại. Thật ra thì cô cũng phát hiện từ khi ở chung với Lam Khiên Mạch, thì đúng là mình nói nhiều hơn. Bất quá như vậy ước chừng cũng chỉ với Lam Khiên Mạch mà thôi. Nói chuyện với những người khác thì Ngôn Thanh Hạm vẫn tích chữ như vàng.
"Không phải a, em chỉ cảm thấy, Thanh Hạm ngày càng có tiềm chất hiền thê lương phụ. Rất tốt, sau này em sẽ kiếm tiền nuôi chị, còn chị dọn nhà, sinh con được không?" Lam Khiên Mạch nghiêm túc, không quên thò ngón tay đâm đâm cái bụng phẳng của Ngôn Thanh Hạm.
Nhìn bộ dạng nàng lưu manh, Ngôn Thanh hạm bật cười, đưa tay thọt lét hông nàng, cô biết người này sợ nhất là nhột. Nhất là phần eo luôn rất nhạy cảm. Mỗi lần nói xong Lam Khiên Mạch luôn bị mình chọt lét bên hông nàng, để phạt nàng không được nói lung tung trêu mình.
"Thanh Hạm… xấu tính… ừm…. em không dám…. chị mau dừng lại." Lam Khiên Mạch vừa cười vừa xin tha, cả người mềm nhũn trong ngực Ngôn Thanh Hạm. Mới vừa tắm xong hai người cũng chỉ mặc quần áo ngủ, nhìn thấy bộ đồ ngủ mỏng manh trên người nàng vì chọc ghẹo mà vểnh lên, Ngôn Thanh Hạm sững sờ nhìn đáy qυầи ɭóŧ của nàng lộ ra ngoài hơi thất thần.
"Thanh Hạm muốn." một câu nói bình thường, từ miệng Lam Khiên Mạch nói ra thì lại thêm vài phần sắc thái mập mờ. Nghe lời này Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu lên, nhìn Lam Khiên Mạch nằm trên sofa. Hiện tại người này đang híp mắt nhìn mình, đôi mắt đỏ mang mị lực đoạt hồn người. Mục đích cũng không muốn để Ngôn Thanh Hạm dời tầm mắt đi.
Đồ ngủ mỏng manh cũng không thể che đậy cái rực rỡ bên trong, vì khi nãy đùa giỡn nên khiến lớp vải biến dạng, lộ ra cảnh sắc xinh đẹp vô hạn. Vì quá gầy xương xanh quai của Lam Khiên Mạch rất nổi, nhìn xương vài hình chữ bát Ngôn Thanh Hạm nghiêng người qua, đưa tay vuốt ve, cô phát hiện sắc mặt Lam Khiên Mạch hồng hơn khi nãy, hai ngọn núi dưới lớp vải cũng có khuynh hướng đứng thẳng lên.
"Tiểu Mạch, chị không bỏ em đi được." thời gian ở với người yêu luôn trôi qua quá nhanh, cho đến giờ Ngôn Thanh Hạm vẫn còn dừng lại trong vui sướng khi tìm được Lam Khiên Mạch vẫn còn sợ. Cô luôn cảm thấy cuộc sống trôi qua nhanh quá sắp tới cô còn chưa ôm Lam Khiên Mạch thân mật chưa đủ, suốt một ngày lặng lẽ cứ thế trôi qua.
"Thanh Hạm, hiện tại chỉ rời xa ngắn ngủi mà thôi, cũng vì cuộc sống chung lâu dài của chúng ta sau này. Không sao đâu, sớm muộn cũng sẽ có ngày ông ngoại chị đồng ý cho chúng ta sống chung. Này, hiện tại đừng nghĩ quá nhiều, trong lòng trong mắt chị chỉ cần có mình em là được rồi. Em luôn ở đây, không đi đâu hết, chị muốn làm gì em đều được."
"Tiểu Mạch chị muốn em." trong lòng cũng không chống được du͙ƈ vọиɠ bộc phát cường đột, nghe Lam Khiên Mạch nói lý trí Ngôn Thanh Hạm còn sót lại cũng biến thành nhiệt tình. Cho dù mai có nhiều chuyện cần làm, thì bây giờ cô cũng muốn cùng Lam Khiên Mạch trải qua thời gian tốt này. Muốn nàng, muốn toàn bộ của nàng khiến cho nàng vì mình nở rộ.
"Chỉ cần là Thanh Hạm cho dù lúc nào, đều được." Lam Khiên Mạch vừa nối tách hai chân ra, kẹp eo Ngôn Thanh Hạm lại, nàng dùng bắp chân quặp lấy cái mông đàn hồi của cô, đối phương cong người lên bộ ngực ma sát qua lại, đến mức đốt thành ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.
Yêu đi, dù thế giới có hủy diệt, tối nay, chị vẫn muốn cùng em, cộng độ lương tiêu. (trải qua hết một đêm thật đẹp.)
Muốn em, dù là mọi người phản đối, cuộc đời này em chỉ có mình chị, cam tâm dứt khoát.
Cháy, dù thân thể biến mất không còn, linh hồn vẫn sẽ cột với chị, đến góc biển chân trời.
Yêu là, không sợ hãi cháy.
Đúng như dự đoán trong lòng, không lâu sau hai người nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan sắc mặt không tốt từ cửa chính bệnh viện chạy ra. Bộ dạng tịch mịch thần thái cùng nhịp bước lảo đảo, căn bản không giống biểu hiện tốt sau khi nói chuyện với Lăng Vi. Trong lòng hai người sinh nghi, vội chạy về phòng bệnh của Lăng Vi, kết quả nhìn thấy người kia ngã dưới đất vết thương trên bụng lần nữa rách ra, máu chảy đầy sàn nhà.
Sau đó Lam Khiên Mạch mới biết được từ bác sĩ vết thương trên bụng Lăng Vi là do chính cô làm rách. Có được đáp án này Lam Khiên Mạch cũng không kinh ngạc, ngược lại bộ dạng cũng chỉ hiển nhiên. Dùng đau đớn trên thân thể để giải thoát nỗi đau trong lòng, chuyện này nàng không thể quen thuộc hơn nữa. Khi nỗi đau kéo đến, thì cũng sẽ quên bớt đi tổn thương trong lòng. Nhưng đau đớn qua đi thì nỗi thống khổ trong ký ức sẽ như hình bóng mãi đi theo mình, so với hình ảnh còn đáng sợ hơn.
Lăng Vi nằm viện Lăng Vân Đường cũng loạn thành nồi cháo như rồng không đầu. Nhiều phân đường chủ nhân cơ hội liền lập môn hộ, rút khỏi Lăng Vân Đường. Tổ chức từng nhiều năm quát tháo trong hắc đạo chỉ trong một đêm sụp đổ, đã từng huy hoàng giờ đây trở thành quá khứ. Nghe được tin này Lăng Vi cũng không có biểu hiện kích động gì, trong mắt cũng chỉ lóe lên thống khổ cùng mờ mịt, khiến Lam Khiên Mạch không đành lòng.
Trong khoảng thời gian Lăng Vi nằm viện, cha mẹ cô cũng đến thăm cô, cùng đến còn có Lăng Long mà Lam Khiên Mạch ghét nhất. Thấy ba người đi vào Lam Khiên Mạch liền đi ra ngoài. Không lâu sau thì nghe thấy tiếng cãi vã rất lớn bên trong, cuối cùng thì là một cái tát vang dội kết thúc.
Một lát sau ba người ra ngoài Lam Khiên Mạch đi vào phòng bệnh thì thấy Lăng Vi ngây ngốc ngồi trên giường, trên mặt in năm dấu ngón tay vô cùng rõ ràng. Khi đó trong lòng Lam Khiên Mạch ngoại trừ chua xót, thì không còn những thứ khác nữa, nàng đau lòng tình cảnh của Lăng Vi, càng đau lòng vì những chuyện mà hiện tại cô phải đối mặt, cùng với tất cả sắp phải đối mặt.
Từ cái gì cũng có đến không còn gì cả, là một người vô cùng chật vật. Ban đầu mình cũng phải chịu đựng đau khổ đó. Khi đó Lăng Vi giúp nàng. Bây giờ mình cũng sẽ cùng cô vượt qua cửa ải khó khăn này. Bạn bè chân chính, phúc không nhất định phải cùng hưởng, nhưng khó nhất định phải cùng chia.
Tan việc hôm nay Lam Khiên Mạch cùng Ngôn Thanh Hạm lái xe về nhà, mai là 30 tết, Lam Khiên Mạch phải giúp Ngôn Thanh Hạm đi mua đồ tết, đưa cho các trưởng bối kén chọn của Mạc gia. Cái gọi là trung tâm mua sắm thì cũng có ưu thế của nó. Không chỉ có quần áo mang nhãn hiệu nổi tiếng của nước ngoài, còn có đủ loại quà cho mọi cấp bậc. Trừ những thứ này ra, còn có người nào đó cũng rất thích đi dạo trong trung tâm.
Hai người cùng đẩy một xe, trong xe Ngôn Thanh Hạm quà tương đối đắt đỏ, còn của Lam Khiên Mạch trong xe chỉ là nguyên liệu nấu cơm cùng đồ ăn vặt của con nít. Đi ngang qua kệ để kẹo que, thấy Lam Khiên Mạch nghiêng đầu đẩy xe đi. Ngôn Thanh Hạm lại bộc phát mẫu tính, liền xoa đầu Lam Khiên Mạch trước mặt mọi người. Kỳ mỹ danh viết: Thuận mao.
Sau khi mua một đống đồ, hai người vui vẻ mang về nhà.
"Thanh Hạm, lần này chị quay về Mạc gia, phải ở rất lâu sao?" ăn cơm, tắm rửa xong xuôi hai người ngồi trên sofa xem phim. Nghe giọng người trong ngực buồn buồn, Ngôn Thanh Hạm liền nhíu mày. Cô biết hiện tại Lam Khiên Mạch có nhà mà không thể về, có cha không thể gặp.
Thế lực của Chiến Mang Tuyền ở thành phố A khó lường, mặc dù không phải hắc đạo, nhưng tài lực hùng hậu, cũng đủ khiến nhiều hắc đạo bán mạng vì cô ta. Biết được cha Lam Khiên Mạch bị Chiến Mang Tuyền nhốt trong bệnh viện Lăng Sơn, Ngôn Thanh Hạm cũng không có cách đưa người ra được. Cô đã từng hỏi Lam Khiên Mạch, nàng có hận cha mình không? khi có được câu trả lời là hận mà cũng không hận.
Lam Khiên Mạch nói sở dĩ hận Lam Minh vì hắn không làm đủ trách nhiệm của một người cha, còn vì nữ nhân khác đem con gái ruột của mình nhốt vào bệnh viện tâm thần. Không hận vì mối thâm tình ruột thịt không bỏ được. Cho dù Lam Khiên Mạch chưa từng cảm nhận được một ngày cha yêu thương, nhưng nàng vẫn cảm kích vì hắn là cha, đã cho nàng sinh mạng này.
Năm mới là ngày lễ mọi người trong gia đình đoàn viên, mình phải về Mạc gia, Lăng Vi bên kia còn nhiều chuyện cần xử lý. Ngôn Thanh Hạm cũng nghĩ được ngày mai Lam Khiên Mạch làm sao vượt qua cái gọi mùa xuân này. Có lẽ chỉ ôm Cát Cát rồi đứng trên ban công xem báo bông, rồi ăn gì đó? nữ nhân ngốc này, khi xa mình thì đến cả cơm cũng không chịu làm. Ngôn Thanh Hạm thực lo lắng lần này mình đi hơn 10 ngày, khi quay về Lam Khiên Mạch sẽ gầy tong teo mất.
"Theo quy định Mạc gia, trong mùa xuân trừ phi là có tình huống đặc biệt, thì đều phải ở nhà để ăn tết. Hơn nữa, chị mới vào công ty, nhất định có nhiều trưởng bối muốn giới thiệu cho chị biết, chị cũng không biết bao lâu thì về nhà." Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói, không quên quan sát biểu tình của Lam Khiên Mạch, thấy cái miệng nhỏ đối phương chu lên càng lúc càng cao, cô bật cười thành tiếng đem Lam Khiên Mạch ôm chặt hơn.
"Nếu không, em về Mạc gia với chị được không?" những lời này Ngôn Thanh Hạm cũng không có nói đùa, mà nghiêm túc cân nhắc sau khi đã có cách giải quyết. Trước không nói để Lam Khiên Mạch ở nhà một mình sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ nói đến nỗi nhớ của hai người cũng khiến các nàng thống khổ không chịu nổi.
Thói quen khó mà dùng vật chất thay vào được, sống chung nửa năm qua, Ngôn Thanh Hạm cũng đã sớm thành thói quen mọi thứ với Lam Khiên Mạch. Mùi vị thức ăn của nàng, hương thơm trên người nàng, giọng nói uyển chuyển của nàng, nhiệt độ cơ thể của nàng, còn có bộ mặt lúc thì yêu mị lúc thì đáng yêu của nàng.
Những thứ này Ngôn Thanh Hạm nghiện đến không thể cai được. Cô yêu Lam Khiên Mạch, thói quen có Lam Khiên Mạch tồn tại, một người rời khỏi người này thì cuộc sống của nàng sẽ mất đi trọng tâm. Như là cây cỏ mất đi đất đai, cá rời khỏi đại dương, không còn sức sống.
"Cùng chị về Mạc gia? thà ở nhà cho rồi." nghe Ngôn Thanh Hạm đề nghị, Lam Khiên Mạch cũng rất muốn đi, nhưng mà nhớ đến bộ dạng hung thần ác sát của Mạc Lâm và Mạc Sâm, thì nàng liền bỏ đi ý này. Nếu chạy đến đó để mình và Ngôn Thanh Hạm chịu ấm ức không bằng nàng ở nhà một mình cùng Cát Cát ăn tết cho rồi.
"Em không muốn chị cũng không ép em. Tóm lại, mai chị đi rồi, thì em phải chăm sóc mình thật tốt. Một ngày ba bữa phải ăn đầy đủ, phải nghiêm túc thực hiện. Không được ăn quà thay cơm, không được lén hút thuốc, uống rượu, không được chạy ra ngoài buổi tối, biết chưa?"
Ngôn Thanh Hạm không ngừng dặn dò Lam Khiên Mạch, khi cô nói xong thì liếc nhìn người kia phát hiện đối phương đang mím môi cười mình, nụ cười kia đầy chế nhạo cùng suy nghĩ, hình như đang quan sát một sinh vật lạ. "Em nhìn chị làm gì?" Ngôn Thanh Hạm sờ mặt mình phát hiện không có gì khác lạ, cô không hiểu Lam Khiên Mạch sao lại nhìn mình như vậy.
"Thanh Hạm, người ta hay nói tình yêu khiến cho bản thân thay đổi mù quáng, gần đây em mới phát hiện, tình yêu cũng khiến chị nói nhiều hơn nha."
"Ý em là, chị dài dòng?" nghe Lam Khiên Mạch nói Ngôn Thanh Hạm hỏi ngược lại. Thật ra thì cô cũng phát hiện từ khi ở chung với Lam Khiên Mạch, thì đúng là mình nói nhiều hơn. Bất quá như vậy ước chừng cũng chỉ với Lam Khiên Mạch mà thôi. Nói chuyện với những người khác thì Ngôn Thanh Hạm vẫn tích chữ như vàng.
"Không phải a, em chỉ cảm thấy, Thanh Hạm ngày càng có tiềm chất hiền thê lương phụ. Rất tốt, sau này em sẽ kiếm tiền nuôi chị, còn chị dọn nhà, sinh con được không?" Lam Khiên Mạch nghiêm túc, không quên thò ngón tay đâm đâm cái bụng phẳng của Ngôn Thanh Hạm.
Nhìn bộ dạng nàng lưu manh, Ngôn Thanh hạm bật cười, đưa tay thọt lét hông nàng, cô biết người này sợ nhất là nhột. Nhất là phần eo luôn rất nhạy cảm. Mỗi lần nói xong Lam Khiên Mạch luôn bị mình chọt lét bên hông nàng, để phạt nàng không được nói lung tung trêu mình.
"Thanh Hạm… xấu tính… ừm…. em không dám…. chị mau dừng lại." Lam Khiên Mạch vừa cười vừa xin tha, cả người mềm nhũn trong ngực Ngôn Thanh Hạm. Mới vừa tắm xong hai người cũng chỉ mặc quần áo ngủ, nhìn thấy bộ đồ ngủ mỏng manh trên người nàng vì chọc ghẹo mà vểnh lên, Ngôn Thanh Hạm sững sờ nhìn đáy qυầи ɭóŧ của nàng lộ ra ngoài hơi thất thần.
"Thanh Hạm muốn." một câu nói bình thường, từ miệng Lam Khiên Mạch nói ra thì lại thêm vài phần sắc thái mập mờ. Nghe lời này Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu lên, nhìn Lam Khiên Mạch nằm trên sofa. Hiện tại người này đang híp mắt nhìn mình, đôi mắt đỏ mang mị lực đoạt hồn người. Mục đích cũng không muốn để Ngôn Thanh Hạm dời tầm mắt đi.
Đồ ngủ mỏng manh cũng không thể che đậy cái rực rỡ bên trong, vì khi nãy đùa giỡn nên khiến lớp vải biến dạng, lộ ra cảnh sắc xinh đẹp vô hạn. Vì quá gầy xương xanh quai của Lam Khiên Mạch rất nổi, nhìn xương vài hình chữ bát Ngôn Thanh Hạm nghiêng người qua, đưa tay vuốt ve, cô phát hiện sắc mặt Lam Khiên Mạch hồng hơn khi nãy, hai ngọn núi dưới lớp vải cũng có khuynh hướng đứng thẳng lên.
"Tiểu Mạch, chị không bỏ em đi được." thời gian ở với người yêu luôn trôi qua quá nhanh, cho đến giờ Ngôn Thanh Hạm vẫn còn dừng lại trong vui sướng khi tìm được Lam Khiên Mạch vẫn còn sợ. Cô luôn cảm thấy cuộc sống trôi qua nhanh quá sắp tới cô còn chưa ôm Lam Khiên Mạch thân mật chưa đủ, suốt một ngày lặng lẽ cứ thế trôi qua.
"Thanh Hạm, hiện tại chỉ rời xa ngắn ngủi mà thôi, cũng vì cuộc sống chung lâu dài của chúng ta sau này. Không sao đâu, sớm muộn cũng sẽ có ngày ông ngoại chị đồng ý cho chúng ta sống chung. Này, hiện tại đừng nghĩ quá nhiều, trong lòng trong mắt chị chỉ cần có mình em là được rồi. Em luôn ở đây, không đi đâu hết, chị muốn làm gì em đều được."
"Tiểu Mạch chị muốn em." trong lòng cũng không chống được du͙ƈ vọиɠ bộc phát cường đột, nghe Lam Khiên Mạch nói lý trí Ngôn Thanh Hạm còn sót lại cũng biến thành nhiệt tình. Cho dù mai có nhiều chuyện cần làm, thì bây giờ cô cũng muốn cùng Lam Khiên Mạch trải qua thời gian tốt này. Muốn nàng, muốn toàn bộ của nàng khiến cho nàng vì mình nở rộ.
"Chỉ cần là Thanh Hạm cho dù lúc nào, đều được." Lam Khiên Mạch vừa nối tách hai chân ra, kẹp eo Ngôn Thanh Hạm lại, nàng dùng bắp chân quặp lấy cái mông đàn hồi của cô, đối phương cong người lên bộ ngực ma sát qua lại, đến mức đốt thành ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.
Yêu đi, dù thế giới có hủy diệt, tối nay, chị vẫn muốn cùng em, cộng độ lương tiêu. (trải qua hết một đêm thật đẹp.)
Muốn em, dù là mọi người phản đối, cuộc đời này em chỉ có mình chị, cam tâm dứt khoát.
Cháy, dù thân thể biến mất không còn, linh hồn vẫn sẽ cột với chị, đến góc biển chân trời.
Yêu là, không sợ hãi cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.