Chương 15: Chương 15
Hiểu Bạo
26/04/2022
Áo bị cởi ra trong yên lặng không tiếng động, ngực bị nắm thật chặt, cho dù vẫn còn cách một cái bra, Ngôn Thanh Hạm vẫn có thể cảm giác được
người trên thân thể mình dùng khí lực lớn bao nhiêu. "Lam Khiên Mạch, cô dựa vào cái gì cho là hết lần này đến lần khác dung túng cho cô?" Nhìn
người trên thân mình khuôn mặt mỉm cười, Ngôn Thanh Hạm hỏi nhỏ, đôi mắt ánh lên sự cảnh cáo đầy ác liệt.
"Cô sai rồi, đối với tôi, cô không phải là dung túng, mà là du͙ƈ vọиɠ và tò mò. Ngôn Thanh Hạm, thừa nhận thì sẽ như thế nào chứ? Thật ra thì cô cũng không ghét tôi đụng chạm, thậm chí còn có chút thích. Bởi vì tôi, mà cô được nếm mùi vị lên đỉnh, tôi không tin là cô không muốn được nhiều hơn."
"Ha ha, muốn thì như thế nào?" Ngôn Thanh Hạm hỏi ngược lại, trong lời nói đầy vô vị. Sau chuyện này lần đó Tiêu Tương Các, cô thật đã nghĩ đến chuyện phát sinh lần đó rất nhiều. Nhưng trong lòng Ngôn Thanh Hạm lại nghĩ nhân vật chính và du͙ƈ vọиɠ không hề liên quan, nhưng lúc này là nữ nhân đang đè trên người cô, Lam Khiên Mạch.
Ngôn Thanh Hạm cũng không có tính qua từ ngày đó đến nay rốt cuộc mình đã nhớ đến Lam Khiên Mạch bao nhiêu lần, chẳng qua là mỗi khi nhàn rỗi, trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt yêu mị này, lời nói tùy ý khoe khoang, còn có mùi hương ngửi trăm lần cũng không chán cùng nụ hôn ấm áp mềm mại. Không sai, Ngôn Thanh Hạm không hề ghét Lam Khiên Mạch, thậm chí còn tiếp nhận để đối phương đụng chạm.
Cô không hiểu được một người luôn an phận thủ thường như mình lại phát sinh quan hệ cùng với nữ nhân, mặc dù mình vẫn còn giữ ranh giới cuối cùng, nhưng chuyện đã làm đến như vậy đến được bước cuối cùng với bước thứ hai đếm bước ngược lại thì có gì khác nhau đâu chứ? Nơi tư mật của cô cũng đã bị Lam Khiên Mạch nhìn thấy, thậm chí còn bị nàng hôn. Chuyện như vậy, đối với Ngôn gia, đối với Ngôn Thanh Hạm cô mà nói, không sai đúng là một tin tức bùng nổ. Mà nay, người này vừa gặp lại lần thứ hai, lại ở bên bờ tẩu hỏa sát thương.
Ngôn Thanh Hạm tự hỏi mình, nếu như biết sớm phát sinh chuyện như vậy, cô có còn muốn đem Lam Khiên Mạch về nhà mình không? Câu trả lời là khẳng định. Bởi vì cô phát hiện từ khi nhìn thấy nữ nhân này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không nhịn được người cùng mình đã từng phát sinh quan hệ lại chạy đi tìm người khác, càng không muốn nghĩ cảnh tượng tới một nữ nhân như vậy phải dùng cách phóng □ để lấy lòng những gã đàn ông thô tục kia.
Ngôn Thanh Hạm vẫn nhớ rõ, khi Lam Khiên Mạch nói muốn đi câu mấy tên sếp lớn, trong lòng cô đã tức giận ra sao. Sống 28 năm qua qua chưa bao giờ cô không thể tự kiềm chế lại được như vậy, giống như bị tảng đá lớn đè lên ngực, đánh không bể, dời không đi, như muốn phá vỡ mọi giáo dục mà cô từng trải qua. Thậm chí còn khiến cô nảy sinh ý nghĩ muốn đem Lam Khiên Mạch nhốt vào phạm vi quản hạt của mình, để nàng không còn cách nghĩ tới muốn đến gần những người khác nữa.
Ngôn Thanh Hạm biết, chủ ý của mình đối với Lam Khiên Mạch đã vượt quá phạm vi không chế. Nếu như cô đủ thông minh, thì trong tối này có thể cùng nữ nhân này một đao hai đoạn, nhưng mà… nhớ đến lúc Lam Khiên Mạch ngủ khi nãy chân mày nhíu chặt. Ngôn Thanh Hạm không muốn buông tay, ít nhất, cũng muốn biết chuyện trước kia lưng Lam Khiên Mạch, cô không muốn bỏ qua cho nữ nhân tùy tiện nhiễu loạn cuộc sống của mình.
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Lúc này, tiếng nói chuyện của Lam Khiên Mạch từ bên dưới truyền tới, Ngôn Thanh Hạm tỉnh hồn nhìn thấy nàng ấy đã cởϊ qυầи ngoài của mình, ngồi giữa hai chân đang nhìn mình.
"Đang nghĩ tới khi nào thì cô dừng lại."
"Hả? Thật không?"
Nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch suy nghĩ cười. Nàng đưa hai ngón tay đến đáy quàn lót Ngôn Thanh Hạm khơi mào, tiếp đó đưa tay vào trong. Nơi tay chạm vào cỏ dại tuy không quá nhiều, nhưng mơ hồ còn có chút ý ướŧ áŧ không rõ. Mặc dù rất ít, chỉ dùng một ngón tay cũng lau sạch, nhưng cũng đủ để Lam Khiên Mạch tiếp tục.
Nàng còn nhớ lần trước mình ra sức khiêu khích đốt lửa, nhưng thân thể Ngôn Thanh Hạm vẫn khô cằn như sa mạc. Cho đến khi mình buông xuống tất cả, bộ dạng lấy lòng cô ấy, đóa hoa phấn hồng nhỏ nhắn ngượng ngùng kia mới có thể để mật hoa thấm ướt. Mà lần này, mình chỉ mới cởϊ qυầи áo cô ấy, xoa xoa ngực cô ấy, chỗ đó đã có phản ứng. Hiệu quả rõ rệt như vậy, cũng đều là do thành quả khai thác từ lần trước.
"Bây giờ dừng lại thì tốt sao? Cô đã có cảm giác." Lam Khiên Mạch nói, ngón tay hiện lên ánh nước lướt qua trước mặt Ngôn Thanh Hạm.
"Vậy thì sao? Tôi cũng là người, cũng sẽ có cảm giác."
"Ha ha, Ngôn tiểu thư quả nhiên không phải người bình thường. Trải qua điều giáo lần trước, dường như cô từ một con thỏ nhỏ biến thành một con cừu nhỏ."
"Nếu muốn thắng lưu manh, thì phải so với cô càng lưu manh hơn."
"Thanh Hạm nói tôi là lưu manh sao?" Lam Khiên Mạch hỏi nhỏ, ngay sau đó cũng không có động tác nào nữa, chỉ yên tĩnh nằm trên người Ngôn Thanh Hạm, dùng chóp mũi mình để cùng vị trí người nằm dưới. "Cô nói sao? Chỉ cởϊ qυầи áo người khác, trong khi mình còn mặc ngay ngắn như vậy." Ngôn Thanh Hạm mỉm cười nhìn Lam Khiên Mạch, không nhịn được chỉnh lại mái tóc tán loạn của nàng. Lúc này, thân thể hai người dính chung một chỗ, môi cách nhau bất quá cũng chỉ 1 li, chỉ cần thấp đầu xuống là có thể hôn được đối phương.
''Giúp tôi cởi xuống được không?'' Lam Khiên Mạch nghiêng đầu hôn vành tai xinh xắn mềm mại của Ngôn Thanh Hạm, thấp giọng nỉ non bên tai cô, dứt lời còn không quên liếm liếm vành thịt mềm kia.
''Từ chối bất kính.''
Ngôn Thanh Hạm nâng tay không chút do dự cởi nút áo sơ mi Lam Khiên Mạch ra. Ngón tay thon dài mảnh khảnh tinh tế như ngọc nhanh chóng nhưng không lộ vẻ vội vàng, chỉ hơn mười dã tháo hết nút áo, lộ ra làn da trắng bên trong. Nhìn thấy quần áo mình vừa chỉnh xong lại bị vò nhắn thành một đống, Lam Khiên Mạch cũng không nổi giận, khuôn mặt mang nụ cười nhìn Ngôn Thanh Hạm nghiêm túc vì mình cởϊ qυầи áo. Khi hai cặp đùi bóng nhẵn tiếp xúc chạm vào nhau, hai người ngoại trừ nội y trên người thì cũng không còn gì khác.
''Thanh Hạm cởi đồ mình chậm như vậy, ngược lại thuận tay cởi đồ người khác rất nhanh.'' Lam Khiên Mạch trêu chọc, sau đó đưa tay phải vuốt ve xương xanh quai tinh xảo dưới cổ Ngôn Thanh Hạm. Từ trái sang phải, từ trên xuống dưới rồi đến chỗ hõm trên vai. Dường như nàng đang chkiư trò tình hữu độc chung với một người, chơi đùa tới không biết mệt.
''Lam Khiên Mạch, nếu không có cô ở đây, thì lúc này tôi đã sớm đi nghỉ.''
''Vậy tôi quấy rầy thời gian ngủ của Thanh Hạm rồi, nếu vậy để tôi đền lại cho cô được không?''
''Vậy thì rất tốt, nhưng mà, cô đền cho tôi như thế nào?''
''Ngôn Thanh Hạm, tôi cũng không nhớ chuyện tiếp theo là làm gì.''
Lam Khiên Mạch nói xong, đưa hai tay ra sau lưng Ngôn Thanh Hạm, mò nút gài bra của nàng. Nhưng khi nàng vừa tìm được nơi đó, chuẩn bị tháo ra, thì đột nhiên đối phương đem nàng đẩy ngã trên sofa, gắt gao chặn nàng lại. ''Lam Khiên Mạch, không biết cô có nghe qua câu này chưa, muốn cởi nội y người khác, trước hết phải tự cởi của mình xuống trước.''
''Ha ha, không biết những lời nói kia là của vị triết lý gia nào đấy?''
''Cô nói gì?'' Ngôn Thanh Hạm nhướng hàng chân mày xinh đẹp hỏi, đôi mắt xinh đẹp toát lên nụ cười cùng tính toán.
''Được, tôi cởi.''
Lam Khiên Mạch đưa tay dò sau lưng mình, cần phải đẩy người che ở trên ra. Bởi vì cả người nàng đều bị Ngôn Thanh Hạm đè, muốn tháo bra xuống thì nhất định phải nâng nửa người trên lên. Thấy nàng có vẻ cật lực nặng nửa người trên lên, sau đó tháo bra ra, chậm rãi thoát ra. Hai khỏa đầy đặn vì bị nàng ép trước ngực mà dồn chung một chỗ, nơi rãnh sâu của hai khối thịt mềm mại khiến cho Ngôn Thanh Hạm cũng là nữ nhân cảm thấy người mình đang nóng lên, chỉ sợ đổi thành bất kỳ gã đàn ông nào nhìn thấy cảnh này cũng không thể vượt qua cám dỗ này.
Khi tiếng bra được tháo ra, hai tiểu bạch thỏ không kịp đợi từ bên trong nhảy ra, quang minh chính đại không chút ngượng ngùng hô hấp lấy không khí mới mẻ. Cùng lúc đó dây thắt bra đen luồn qua cánh tay trắng ngần, nháy mắt rơi xuống đất.
''Thanh Hạm cảm thấy thế nào?''
''Vóc người cô rất đẹp.'' Đối mặt với xuân sắc tràn ngập như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng nói thật, không keo kiệt lời ca ngợi. Vóc người Lam Khiên Mạch thật sự rất tốt, trước không nói tới hai ngọn núi ngạo nhân kia, thì cặp đùi bóng loáng thon dài, cùng vùng bụng sẵn chắc phẳng lì còn có xương xanh quai cũng đủ câu đi hồn phách người khác.
''Ha ha, Thanh Hạm cũng không kém tôi chút nào. Bây giờ, tôi cởi cô được không…'' ) Lam Khiên Mạch còn chưa nói hết, liền thấy một bính đen bay qua. Nhìn thấy bra tím bị ném xuống đất, nàng không nhịn được cười. Ngôn Thanh Hạm đúng là một nữ nhân không bình thường, lúc ở trên nàng khi nãy vẫn còn xấu hổ, sao lại thay đổi thành như vậy?
''Thanh Hạm đúng là một đứa trẻ ngoan, chỉ là tư thế của tôi và cô hình như có chút sai lệch? Đáng ra tôi ở trên mới đúng.'' Lam Khiên Mạch cần phải xoay người áp Ngôn Thanh Hạm lại, lại bị người kia dùng tay đè lại, không nhúc nhích được. Khí lực của nàng cũng không lớn, hơn nữa mới sốt cao hạ được một chút, lúc này thân thể còn chưa khỏe, sao thể là đối thủ của Ngôn Thanh Hạm được?
Vì vậy, thiên thời địa lợi nhân hòa liền bị Ngôn Thanh Hạm chạm một lần, Lam Khiên Mạch nhất thời cảm thấy mình giống như heo sữa quay, sắp bị cái người hóa sói kia ăn sạch sẽ.
''Thanh Hạm muốn làm gì người ta vậy?'' Cho dù là yếu thế, Lam Khiên Mạch cũng không hốt hoảng. Nàng chớp mắt, làm bộ như không biết gì vô tội như không hiểu gì. Giống như đứa nhỏ vào đời không bao lâu, khả ái ngây thơ khiến người ta thấy thương hại.
''Lần trước chiếu cố, tôi còn chưa đáp lễ.'' Lúc nói chuyện Ngôn Thanh Hạm cố ý kéo dài hai chữ chiếu cố, dường như đang nhắc nhở chuyện lần trước Lam Khiên Mạch làm với mình.
''Ha ha, Thanh Hạm thật đúng là nghịch ngợm, cô cho là tôi cần chuyện đó hơn cô sao? Nghe lời, xuống khỏi người tôi, nếu không cô sẽ khó chịu.''
''Lam Khiên Mạch, không nên đem tôi làm…''
''Ngôn Thanh Hạm, đừng kiềm chế mình, chỉ làm theo ý của mình, để tôi cho cô vui vẻ.''
Lam Khiên Mạch nói xong, đưa tay gỡ hai tay Ngôn Thanh Hạm để trên vai mình xuống, khẽ nâng thân thể Ngôn Thanh Hạm lên, để cô qùy trên sofa, còn nàng di chuyển thân thể luồn xuống dưới, để mặt đối diện với chỗ mở rộng giữa hai chân. ''Tôi biết cô cần gì, cũng biết miệng cô nói một đường lòng nghĩ một nẻo. Nếu không thì cô cũng sẽ không để tôi làm tới mức này.''
Hai tay đặt lên vành qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng kéo một cái, mảnh vải mỏng xinh xắn rớt xuống đầu gối. Nhìn thánh địa trước mắt khô khốc đang khép chặt, nó giống như hạt giống chôn trong đất chờ đợi được nảy mầm, chỉ chờ mưa đến thì mới có thể sinh trường khỏe mạnh, lần nữa có được cơ hội thấy ánh mặt trời. Nhưng mà đợi nước mưa chủ động rơi xuống quả thực quá khó khăn, vì vậy Lam Khiên Mạch cười, dùng tay đè một cái lên hạt giống đang ngủ say trong lòng đất.
Đúng như mình nghĩ, mình tới bất ngờ khiến cho đứa nhỏ thiếu ngủ mất hứng. Nó đang giật giật bên dưới lớp vải, sau đó xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, gặp phải Lam Khiên Mạch đưa vào lực ấn lớn hơn. Bị đối đãi vô lễ như vậy, hạt giống nhỏ rốt cuộc cũng không thể tiếp tục lười biến thêm nữa, mà dựa vào sức mình chui lên từ dưới đất, muốn biết ai đang quấy rầy mộng đẹp của mình. Thấy nó tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đỏ hung dữ, Lam Khiên Mạch cười, đưa lưỡi quét lên phía trên. Hạt giống thức tỉnh khiến đất khôi phục sinh cơ, theo nó từ từ sinh trường lớn lên, trận nước mưa đầu tiên rốt cuộc cũng không chịu được đúng như kỳ vọng liền trút xuống.
Mượn ánh đèn mờ ảo, Lam Khiên Mạch nhìn thấy hang động nhỏ chưa bao giờ bị ai xâm chiếm qua đang co chặt lại, mỗi lần kéo thì trong động cũng chảy ra một ít mật hoa. Tất cả tạo thành một vòng tròn gợn sóng khuếch tán ra bên ngoài, dần dần làm ướt cả sa mạc, làm cho hạt giống mê người kia bị dịch mật trong suốt thấm ướt.
''Thanh Hạm ướt rồi.''
Lam Khiên Mạch nói ra bốn chữ sau đó cũng không nói nữa, nàng há miệng, đem thành địa sình lầy ngậm trong miệng. Nàng có thể cảm giác được, chủ nhân thân thể này đang run rẩy.
"Cô sai rồi, đối với tôi, cô không phải là dung túng, mà là du͙ƈ vọиɠ và tò mò. Ngôn Thanh Hạm, thừa nhận thì sẽ như thế nào chứ? Thật ra thì cô cũng không ghét tôi đụng chạm, thậm chí còn có chút thích. Bởi vì tôi, mà cô được nếm mùi vị lên đỉnh, tôi không tin là cô không muốn được nhiều hơn."
"Ha ha, muốn thì như thế nào?" Ngôn Thanh Hạm hỏi ngược lại, trong lời nói đầy vô vị. Sau chuyện này lần đó Tiêu Tương Các, cô thật đã nghĩ đến chuyện phát sinh lần đó rất nhiều. Nhưng trong lòng Ngôn Thanh Hạm lại nghĩ nhân vật chính và du͙ƈ vọиɠ không hề liên quan, nhưng lúc này là nữ nhân đang đè trên người cô, Lam Khiên Mạch.
Ngôn Thanh Hạm cũng không có tính qua từ ngày đó đến nay rốt cuộc mình đã nhớ đến Lam Khiên Mạch bao nhiêu lần, chẳng qua là mỗi khi nhàn rỗi, trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt yêu mị này, lời nói tùy ý khoe khoang, còn có mùi hương ngửi trăm lần cũng không chán cùng nụ hôn ấm áp mềm mại. Không sai, Ngôn Thanh Hạm không hề ghét Lam Khiên Mạch, thậm chí còn tiếp nhận để đối phương đụng chạm.
Cô không hiểu được một người luôn an phận thủ thường như mình lại phát sinh quan hệ cùng với nữ nhân, mặc dù mình vẫn còn giữ ranh giới cuối cùng, nhưng chuyện đã làm đến như vậy đến được bước cuối cùng với bước thứ hai đếm bước ngược lại thì có gì khác nhau đâu chứ? Nơi tư mật của cô cũng đã bị Lam Khiên Mạch nhìn thấy, thậm chí còn bị nàng hôn. Chuyện như vậy, đối với Ngôn gia, đối với Ngôn Thanh Hạm cô mà nói, không sai đúng là một tin tức bùng nổ. Mà nay, người này vừa gặp lại lần thứ hai, lại ở bên bờ tẩu hỏa sát thương.
Ngôn Thanh Hạm tự hỏi mình, nếu như biết sớm phát sinh chuyện như vậy, cô có còn muốn đem Lam Khiên Mạch về nhà mình không? Câu trả lời là khẳng định. Bởi vì cô phát hiện từ khi nhìn thấy nữ nhân này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không nhịn được người cùng mình đã từng phát sinh quan hệ lại chạy đi tìm người khác, càng không muốn nghĩ cảnh tượng tới một nữ nhân như vậy phải dùng cách phóng □ để lấy lòng những gã đàn ông thô tục kia.
Ngôn Thanh Hạm vẫn nhớ rõ, khi Lam Khiên Mạch nói muốn đi câu mấy tên sếp lớn, trong lòng cô đã tức giận ra sao. Sống 28 năm qua qua chưa bao giờ cô không thể tự kiềm chế lại được như vậy, giống như bị tảng đá lớn đè lên ngực, đánh không bể, dời không đi, như muốn phá vỡ mọi giáo dục mà cô từng trải qua. Thậm chí còn khiến cô nảy sinh ý nghĩ muốn đem Lam Khiên Mạch nhốt vào phạm vi quản hạt của mình, để nàng không còn cách nghĩ tới muốn đến gần những người khác nữa.
Ngôn Thanh Hạm biết, chủ ý của mình đối với Lam Khiên Mạch đã vượt quá phạm vi không chế. Nếu như cô đủ thông minh, thì trong tối này có thể cùng nữ nhân này một đao hai đoạn, nhưng mà… nhớ đến lúc Lam Khiên Mạch ngủ khi nãy chân mày nhíu chặt. Ngôn Thanh Hạm không muốn buông tay, ít nhất, cũng muốn biết chuyện trước kia lưng Lam Khiên Mạch, cô không muốn bỏ qua cho nữ nhân tùy tiện nhiễu loạn cuộc sống của mình.
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Lúc này, tiếng nói chuyện của Lam Khiên Mạch từ bên dưới truyền tới, Ngôn Thanh Hạm tỉnh hồn nhìn thấy nàng ấy đã cởϊ qυầи ngoài của mình, ngồi giữa hai chân đang nhìn mình.
"Đang nghĩ tới khi nào thì cô dừng lại."
"Hả? Thật không?"
Nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch suy nghĩ cười. Nàng đưa hai ngón tay đến đáy quàn lót Ngôn Thanh Hạm khơi mào, tiếp đó đưa tay vào trong. Nơi tay chạm vào cỏ dại tuy không quá nhiều, nhưng mơ hồ còn có chút ý ướŧ áŧ không rõ. Mặc dù rất ít, chỉ dùng một ngón tay cũng lau sạch, nhưng cũng đủ để Lam Khiên Mạch tiếp tục.
Nàng còn nhớ lần trước mình ra sức khiêu khích đốt lửa, nhưng thân thể Ngôn Thanh Hạm vẫn khô cằn như sa mạc. Cho đến khi mình buông xuống tất cả, bộ dạng lấy lòng cô ấy, đóa hoa phấn hồng nhỏ nhắn ngượng ngùng kia mới có thể để mật hoa thấm ướt. Mà lần này, mình chỉ mới cởϊ qυầи áo cô ấy, xoa xoa ngực cô ấy, chỗ đó đã có phản ứng. Hiệu quả rõ rệt như vậy, cũng đều là do thành quả khai thác từ lần trước.
"Bây giờ dừng lại thì tốt sao? Cô đã có cảm giác." Lam Khiên Mạch nói, ngón tay hiện lên ánh nước lướt qua trước mặt Ngôn Thanh Hạm.
"Vậy thì sao? Tôi cũng là người, cũng sẽ có cảm giác."
"Ha ha, Ngôn tiểu thư quả nhiên không phải người bình thường. Trải qua điều giáo lần trước, dường như cô từ một con thỏ nhỏ biến thành một con cừu nhỏ."
"Nếu muốn thắng lưu manh, thì phải so với cô càng lưu manh hơn."
"Thanh Hạm nói tôi là lưu manh sao?" Lam Khiên Mạch hỏi nhỏ, ngay sau đó cũng không có động tác nào nữa, chỉ yên tĩnh nằm trên người Ngôn Thanh Hạm, dùng chóp mũi mình để cùng vị trí người nằm dưới. "Cô nói sao? Chỉ cởϊ qυầи áo người khác, trong khi mình còn mặc ngay ngắn như vậy." Ngôn Thanh Hạm mỉm cười nhìn Lam Khiên Mạch, không nhịn được chỉnh lại mái tóc tán loạn của nàng. Lúc này, thân thể hai người dính chung một chỗ, môi cách nhau bất quá cũng chỉ 1 li, chỉ cần thấp đầu xuống là có thể hôn được đối phương.
''Giúp tôi cởi xuống được không?'' Lam Khiên Mạch nghiêng đầu hôn vành tai xinh xắn mềm mại của Ngôn Thanh Hạm, thấp giọng nỉ non bên tai cô, dứt lời còn không quên liếm liếm vành thịt mềm kia.
''Từ chối bất kính.''
Ngôn Thanh Hạm nâng tay không chút do dự cởi nút áo sơ mi Lam Khiên Mạch ra. Ngón tay thon dài mảnh khảnh tinh tế như ngọc nhanh chóng nhưng không lộ vẻ vội vàng, chỉ hơn mười dã tháo hết nút áo, lộ ra làn da trắng bên trong. Nhìn thấy quần áo mình vừa chỉnh xong lại bị vò nhắn thành một đống, Lam Khiên Mạch cũng không nổi giận, khuôn mặt mang nụ cười nhìn Ngôn Thanh Hạm nghiêm túc vì mình cởϊ qυầи áo. Khi hai cặp đùi bóng nhẵn tiếp xúc chạm vào nhau, hai người ngoại trừ nội y trên người thì cũng không còn gì khác.
''Thanh Hạm cởi đồ mình chậm như vậy, ngược lại thuận tay cởi đồ người khác rất nhanh.'' Lam Khiên Mạch trêu chọc, sau đó đưa tay phải vuốt ve xương xanh quai tinh xảo dưới cổ Ngôn Thanh Hạm. Từ trái sang phải, từ trên xuống dưới rồi đến chỗ hõm trên vai. Dường như nàng đang chkiư trò tình hữu độc chung với một người, chơi đùa tới không biết mệt.
''Lam Khiên Mạch, nếu không có cô ở đây, thì lúc này tôi đã sớm đi nghỉ.''
''Vậy tôi quấy rầy thời gian ngủ của Thanh Hạm rồi, nếu vậy để tôi đền lại cho cô được không?''
''Vậy thì rất tốt, nhưng mà, cô đền cho tôi như thế nào?''
''Ngôn Thanh Hạm, tôi cũng không nhớ chuyện tiếp theo là làm gì.''
Lam Khiên Mạch nói xong, đưa hai tay ra sau lưng Ngôn Thanh Hạm, mò nút gài bra của nàng. Nhưng khi nàng vừa tìm được nơi đó, chuẩn bị tháo ra, thì đột nhiên đối phương đem nàng đẩy ngã trên sofa, gắt gao chặn nàng lại. ''Lam Khiên Mạch, không biết cô có nghe qua câu này chưa, muốn cởi nội y người khác, trước hết phải tự cởi của mình xuống trước.''
''Ha ha, không biết những lời nói kia là của vị triết lý gia nào đấy?''
''Cô nói gì?'' Ngôn Thanh Hạm nhướng hàng chân mày xinh đẹp hỏi, đôi mắt xinh đẹp toát lên nụ cười cùng tính toán.
''Được, tôi cởi.''
Lam Khiên Mạch đưa tay dò sau lưng mình, cần phải đẩy người che ở trên ra. Bởi vì cả người nàng đều bị Ngôn Thanh Hạm đè, muốn tháo bra xuống thì nhất định phải nâng nửa người trên lên. Thấy nàng có vẻ cật lực nặng nửa người trên lên, sau đó tháo bra ra, chậm rãi thoát ra. Hai khỏa đầy đặn vì bị nàng ép trước ngực mà dồn chung một chỗ, nơi rãnh sâu của hai khối thịt mềm mại khiến cho Ngôn Thanh Hạm cũng là nữ nhân cảm thấy người mình đang nóng lên, chỉ sợ đổi thành bất kỳ gã đàn ông nào nhìn thấy cảnh này cũng không thể vượt qua cám dỗ này.
Khi tiếng bra được tháo ra, hai tiểu bạch thỏ không kịp đợi từ bên trong nhảy ra, quang minh chính đại không chút ngượng ngùng hô hấp lấy không khí mới mẻ. Cùng lúc đó dây thắt bra đen luồn qua cánh tay trắng ngần, nháy mắt rơi xuống đất.
''Thanh Hạm cảm thấy thế nào?''
''Vóc người cô rất đẹp.'' Đối mặt với xuân sắc tràn ngập như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng nói thật, không keo kiệt lời ca ngợi. Vóc người Lam Khiên Mạch thật sự rất tốt, trước không nói tới hai ngọn núi ngạo nhân kia, thì cặp đùi bóng loáng thon dài, cùng vùng bụng sẵn chắc phẳng lì còn có xương xanh quai cũng đủ câu đi hồn phách người khác.
''Ha ha, Thanh Hạm cũng không kém tôi chút nào. Bây giờ, tôi cởi cô được không…'' ) Lam Khiên Mạch còn chưa nói hết, liền thấy một bính đen bay qua. Nhìn thấy bra tím bị ném xuống đất, nàng không nhịn được cười. Ngôn Thanh Hạm đúng là một nữ nhân không bình thường, lúc ở trên nàng khi nãy vẫn còn xấu hổ, sao lại thay đổi thành như vậy?
''Thanh Hạm đúng là một đứa trẻ ngoan, chỉ là tư thế của tôi và cô hình như có chút sai lệch? Đáng ra tôi ở trên mới đúng.'' Lam Khiên Mạch cần phải xoay người áp Ngôn Thanh Hạm lại, lại bị người kia dùng tay đè lại, không nhúc nhích được. Khí lực của nàng cũng không lớn, hơn nữa mới sốt cao hạ được một chút, lúc này thân thể còn chưa khỏe, sao thể là đối thủ của Ngôn Thanh Hạm được?
Vì vậy, thiên thời địa lợi nhân hòa liền bị Ngôn Thanh Hạm chạm một lần, Lam Khiên Mạch nhất thời cảm thấy mình giống như heo sữa quay, sắp bị cái người hóa sói kia ăn sạch sẽ.
''Thanh Hạm muốn làm gì người ta vậy?'' Cho dù là yếu thế, Lam Khiên Mạch cũng không hốt hoảng. Nàng chớp mắt, làm bộ như không biết gì vô tội như không hiểu gì. Giống như đứa nhỏ vào đời không bao lâu, khả ái ngây thơ khiến người ta thấy thương hại.
''Lần trước chiếu cố, tôi còn chưa đáp lễ.'' Lúc nói chuyện Ngôn Thanh Hạm cố ý kéo dài hai chữ chiếu cố, dường như đang nhắc nhở chuyện lần trước Lam Khiên Mạch làm với mình.
''Ha ha, Thanh Hạm thật đúng là nghịch ngợm, cô cho là tôi cần chuyện đó hơn cô sao? Nghe lời, xuống khỏi người tôi, nếu không cô sẽ khó chịu.''
''Lam Khiên Mạch, không nên đem tôi làm…''
''Ngôn Thanh Hạm, đừng kiềm chế mình, chỉ làm theo ý của mình, để tôi cho cô vui vẻ.''
Lam Khiên Mạch nói xong, đưa tay gỡ hai tay Ngôn Thanh Hạm để trên vai mình xuống, khẽ nâng thân thể Ngôn Thanh Hạm lên, để cô qùy trên sofa, còn nàng di chuyển thân thể luồn xuống dưới, để mặt đối diện với chỗ mở rộng giữa hai chân. ''Tôi biết cô cần gì, cũng biết miệng cô nói một đường lòng nghĩ một nẻo. Nếu không thì cô cũng sẽ không để tôi làm tới mức này.''
Hai tay đặt lên vành qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng kéo một cái, mảnh vải mỏng xinh xắn rớt xuống đầu gối. Nhìn thánh địa trước mắt khô khốc đang khép chặt, nó giống như hạt giống chôn trong đất chờ đợi được nảy mầm, chỉ chờ mưa đến thì mới có thể sinh trường khỏe mạnh, lần nữa có được cơ hội thấy ánh mặt trời. Nhưng mà đợi nước mưa chủ động rơi xuống quả thực quá khó khăn, vì vậy Lam Khiên Mạch cười, dùng tay đè một cái lên hạt giống đang ngủ say trong lòng đất.
Đúng như mình nghĩ, mình tới bất ngờ khiến cho đứa nhỏ thiếu ngủ mất hứng. Nó đang giật giật bên dưới lớp vải, sau đó xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, gặp phải Lam Khiên Mạch đưa vào lực ấn lớn hơn. Bị đối đãi vô lễ như vậy, hạt giống nhỏ rốt cuộc cũng không thể tiếp tục lười biến thêm nữa, mà dựa vào sức mình chui lên từ dưới đất, muốn biết ai đang quấy rầy mộng đẹp của mình. Thấy nó tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đỏ hung dữ, Lam Khiên Mạch cười, đưa lưỡi quét lên phía trên. Hạt giống thức tỉnh khiến đất khôi phục sinh cơ, theo nó từ từ sinh trường lớn lên, trận nước mưa đầu tiên rốt cuộc cũng không chịu được đúng như kỳ vọng liền trút xuống.
Mượn ánh đèn mờ ảo, Lam Khiên Mạch nhìn thấy hang động nhỏ chưa bao giờ bị ai xâm chiếm qua đang co chặt lại, mỗi lần kéo thì trong động cũng chảy ra một ít mật hoa. Tất cả tạo thành một vòng tròn gợn sóng khuếch tán ra bên ngoài, dần dần làm ướt cả sa mạc, làm cho hạt giống mê người kia bị dịch mật trong suốt thấm ướt.
''Thanh Hạm ướt rồi.''
Lam Khiên Mạch nói ra bốn chữ sau đó cũng không nói nữa, nàng há miệng, đem thành địa sình lầy ngậm trong miệng. Nàng có thể cảm giác được, chủ nhân thân thể này đang run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.