Chương 165
Hiểu Bạo
28/04/2022
Vết thương trên người Lăng Vi, không chỉ có vết đạn bắn ở ngực, mà còn
có tổn thương ở vị trí tư mật. Tối đó, Lăng Vi dính nhiều máu như vậy,
hoàn toàn do hai người hoan ái quá mức kịch liệt, hơn nữa Tả Tĩnh Nhan
cũng chưa có cắt móng tay, khiến Lăng Vi bị thương trong thân thể.
Mấy ngày qua mỗi lần Lăng Vi đi vệ sinh đều phải để Tả Tĩnh Nhan đỡ đi, một mình ngồi dậy thì đau đến tê tâm. Thấy Lăng Vi đau đến toát mồ hôi đầy đầu nhưng giấu không dám nói với mình, Tả Tĩnh Nhan nhìn thấy trong mắt, thì trong lòng đau muốn vỡ nát, nhưng mà ngoại trừ những vết thương này ra, điều khiến Tả Tĩnh Nhan lo lắng hơn chính tình trạng thân thể Lăng Vi không còn tốt được như trước nữa.
Khi lau người cho Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan phát hiện trên người đối phương ngoại trừ một chút vết thương đã từng thấy quá, còn có thêm nhiều vết thương mới. Mặc dù đã hết bệnh, nhưng mà cổ thân thể gầy gò cùng gò má lõm xuống không thể che dấu được. Trong đó, có vết bầm do gậy đánh, có lưỡi dao cắt đứt gân. Tả Tĩnh Nhan không biết trong khoảng thời gian mình rời đi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn gò má người này lõm xuống thật sâu, thì cũng tưởng tượng được mình khiến cô bị tổn thương sâu thế nào.
Hối hận chưa bao giờ có khiến Tả Tĩnh Nhan đêm không thể chợp mắt, mỗi khi nghe Lăng Vi vào nửa đêm khẽ phát ra tiếng rên vì đâu, nàng cũng sẽ hôn nhẹ lên trán Lăng Vi, lau đi mồ hôi trên người cô. Cuộc sống kéo dài qua một tuần, Lăng Vi sốt cao không giảm, nửa tỉnh nửa mê sau đó mới khôi phục lại bình thường được. Vết thương trên người cô phải nuôi suốt một tháng với lành lại được.
Hôm nay, khi Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan còn ôm nhau ngủ chung, thì bị người giúp việc của Qúy gia gõ cửa đánh thức, nói là Qúy Mục Nhiễm ở dưới lầu chờ các nàng. Phải biết là tính cách của Qúy Mục Nhiễm, từ trước đến giờ không thể quá ba lần. Hôm nay, đối phương gọi các nàng dậy sớm như vậy, nhất định là xảy ra đại sự.
Nghĩ vậy, Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan liền đi vệ sinh cá nhân, sau đó vội vã đi xuống lầu. Nhưng khi các nàng đến phòng khách mới phát hiện, Qúy Mục Nhiễm gọi các nàng xuống mặt lạnh nhạt đang ngồi trên bàn ăn, ăn một bữa sáng đầy tinh xảo, giữa mi vũ không có gì là cấp bách, đến nhíu mày cũng không nhíu một cái. Để tỏ lòng tôn trọng, Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan ngồi đối diện Qúy Mục Nhiễm, chờ đợi cô chủ động mở miệng. Hơn 10 phút trôi qua, đối phương vẫn im lặng như cũ uống sữa tươi, xem báo, căn bản giống như không có gặp các nàng vậy.
"Tôi nói, Qúy đại đương gia, sáng sớm như vậy cô gọi tôi và Nhan Nhan đến đây, không phải là để chúng tôi nhìn cô sáng chứ?" cuối cùng không chịu nổi bầu không khí im lặng như vậy, Lăng Vi mở miệng hỏi. Có trời mới biết, đã bao lâu cô không phải dậy vào đúng 7 giờ sáng. Làm ơn đi, cô rất mệt có được không?
"Ừ." Qúy Mục Nhiễm đúng là người kiệm ngữ, trả lời cũng rất ngắn gọn.
"Hả? cô ừ cái gì mà ừ a, cũng không phải đi &**" thấy mình không được chú ý đến, Lăng Vi có chút khó chịu, đến cách nói chuyện cũng ẩu tả. Nhìn dáng vẻ Qúy Mục Nhiễm cau mày, Lăng Vi phát hiện cô đã chọc giận cái bản mặt tê liệt này rồi.
"Lăng tiểu thư, mong cô chú ý ngôn hành cử chỉ, đừng quên mạng cô, còn nằm trong tay tôi." Qúy Mục Nhiễm không mặn không nhạt trả lời, rõ ràng là ngôn ngữ uy hiếp, lại bị cô nói rất hời hợt. Sau khi nói xong, thậm chí coi như không có chuyện gì mà ăn điểm tâm.
"Mẹ kiếp, cô không nói thì thôi, cô nói đến thì tôi tức lộn ruột. Cô và nữ nhân chết bầm Ngôn Thanh Hạm kia cùng nhau gạt tôi bày ra kết hoạch giả chết gì đó, lỡ như tôi chết rồi thì phải làm sao? ai phụ trách a? cái người nổ súng đó sao? nàng chạy đâu rồi? đánh bà xong, giờ còn chưa nói tiếng xin lỗi!"
Lăng Vi giương nanh múa vuốt nói, cuối cùng không quên sờ ngực mình một cái, nhìn Tả Tĩnh Nhan bày ra bộ dạng bị đau. Nhìn người kia nàng vội vàng đưa tay xoa cho cô. Dù biết Lăng Vi đang diễn trò, nhưng Tả Tĩnh Nhan cũng không thể không để ý đến đối phương. Lăng Vi, thực sự khiến mình rất đau lòng.
"Liên quan đến chuyện giả chết, tôi và Ngôn cũng là bất đắc dĩ thôi. Nếu cô còn mãi quẩn lấy chuyện này không nhả, tôi không ngại cho cô chết thêm lần nữa." Qúy Mục Nhiễm nói xong, siết chặt cái ly trong tay, khi cô dùng sức, cái ly trắng nứt ra một khe hở cạn. Đồng thời chất lỏng bên trong cũng không có chảy ra, lại nổi lên uy hiếp đầy hiệu quả.
Cùng là người trong nghề, Lăng Vi tự nhân cô cũng có thể dùng tay không bóp vỡ ly, chỉ bất quá đơn giản bóp vỡ mà thôi, không như Qúy Mục Nhiễm bóp vỡ mà không bóp xấu cũng rất khó. Cái này không chỉ dựa vào lực mạnh, mà còn phải dựa vào sự chính xác tính toán, cùng với lực đạo, cực cao cùng khống lực. Lăng Vi tự nhận không làm được điểm này, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua lúc này.
"Khụ khụ, Qúy đương gia, Qúy đại tiểu thư, Qúy mỹ nhân, Qúy lão bản, Qúy đại đại đại đại đại nữ vương!" Qúy mặt than, Qúy ngạo kiều, Qúy ngu si! Lăng Vi vừa nói với Qúy Mục Nhiễm vừa đặt ngoại hiệu cho cô, không ngừng đưa tay quơ quơ trước mặt cô, trong lòng suy nghĩ những từ hình dung thích hợp cho Qúy Mục Nhiễm. Làm sao đây, bất luận cô quấy rối Qúy Mục Nhiễm thế nào, thì người kia vẫn bất vi sở động, tựa như đối mặt với không khí.
"Ai nha ~ mệt chết tui. Nhan Nhan, cuộc sống này thật khó khăn. Nếu mỗi ngày đều gặp người này, em có lẽ sẽ giảm thọ mất." đùa giỡn Qúy Mục Nhiễm không có kết quả, Lăng Vi lại nói với Tả Tĩnh Nhan. Âm thanh rất lớn, rõ ràng không nói thầm, mà là nói cho Qúy Mục Nhiễm nghe.
"Em nghe lời, im lặng, đừng có quậy được không?" thấy bộ dạng Lăng Vi xấu tính, Tả Tĩnh Nhan nhỏ giọng dỗ ngọt cô, ngẩng đầu nhìn về phía Qúy Mục Nhiễm. "Qúy tiểu thư, Lăng Vi thân thể vừa khỏe, không thể ngồi lâu được. Cô có lời gì, cứ việc nói thẳng, chúng tôi rất cám ơn cô đã trợ giúp, tất nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của cô."
"Kế hoạch bắt đầu." Tả Tĩnh Nhan mở miệng, Qúy Mục Nhiễm ngược lại không có coi thường nàng, mà thấp giọng trả lời.
"Là kế hoạch gì?" thấy Qúy Mục Nhiễm nguyện ý trả lời mình, Tả Tĩnh Nhan tiếp tục hỏi.
"Tôi tra được, Thành Khang và Lăng Long còn có nhất đường chủ đang là đường chủ tiền nhiệm của Lăng Vân Đường Ứng Hùng có hợp tác với nhau. Hắn gạt Lăng Long lấy được một ít tội chứng của Lăng Vân Đường, trong đó ngoại trừ Lăng Vi, còn có những thứ uy hiếp nghiêm trọng hơn. Hiện tại, Lăng Long và Lăng Kha đang bị chứng cớ này khống chế. Không ngoài dự đoán, Thanh Khanh rất nhanh sẽ hợp tác với Ứng Hùng, đem Lăng Vân Đường cùng Lăng gia của các người thu tóm."
"Đ*t, Thành Khang tên cặn bã đó, tôi muốn mạng chó của hắn!" Qúy Mục Nhiễm vừa nói xong, Lăng Vi liền đứng dậy mắng. Nhìn cô kích động che ngực, không ngừng thở dốc. Tả Tĩnh Nhan sợ thân thể cô chịu không nổi, vội ấn cô ngồi lại, nhẹ nhàng trấn an sau lưng cô. "Đừng tức giận, tình trạng thân thể hiện tại của em không thể quá kích động. Không lẽ em không biết, nhìn thấy em khó chịu, thì chị sẽ đau lòng sao?"
Lời Tả Tĩnh Nhan nói phát ra từ trong lòng, mỗi khi nhìn thấy bộ dạng Lăng Vi ôm ngực quặn đau, lòng nàng cũng không dễ chịu được. Nếu như không phải là mình, Lăng Vi cũng sẽ không phải chịu tội như vậy. Nghĩ đến người này có thể bị di chứng lưu lại, Tả Tĩnh Nhan hận không thể chịu đau thay cô, thay Lăng Vi chịu tất cả mọi thống khổ.
"Qúy Mục Nhiễm, khi nào bọn họ động thủ." thấy Tả Tĩnh Nhan khẩn trương với mình như vậy, Lăng Vi vội đè xuống lửa giận trong lòng, thấp giọng hỏi. Nụ cười trên mặt cô đã sớm tắt không còn nhìn thấy, ngay cả mâu giữa tùy ý khoe khoang cũng biến mất không còn. Có, cũng chỉ là lửa giận hết sức khắc chế, cùng với đủ loại sát ý.
"Tối ngày mốt."
"Hả? nhanh như vậy? tôi nghĩ, bọn họ chắc là không kịp đợi muốn ngồi lên cái ghế kia của Lăng Vân Đường chúng tôi rồi. Mặc dù thời gian rất gấp, bất quá tôi nghĩ với bản lãnh của Qúy đương gia, chắc là chuẩn bị xong mọi thứ rồi."
Những lời này của Lăng Vi, không phải câu nghi vấn, mà là thực sự khẳng định, thấy trong mắt cô có tín nhiệm với mình, Qúy Mục Nhiễm gật đầu, tỏ ý hai người cùng cô lên thư phòng trên lầu. Khi ba người đi vào, Qúy Mục Nhiễm trước tiên khóa cửa lại, lúc này mới ngồi vào vị trí, lấy bản đồ ra. Tấm bản đồ này, Lăng Vi không thể quen thuộc hơn nữa, chính là bản đồ tổng bộ của Lăng Vân đường ở thành phố X này.
"Tôi tra được, gần đây Thành Khang và Ứng Hùng liên kết với những tổ chức hắc đạo nhỏ không ít, định tối ngày mốt đến Lăng Vân Đường tiến hành đánh úp. Hôm đó, lão đường chủ mới của Lăng Vân Đường được tiếp nhận nghi thức, Lăng Long và Lăng Kha cũng sẽ xuất hiện ở đó. Theo tôi biết, bọn họ mang đến không ít người, cùng với sự buông lỏng của Lăng Vân Đường hoàn toàn khác xa một cuộc chiến."
"Lăng Vi, tôi và cô vốn không có giao tình gì, Ngôn là bạn cũ của tôi, nếu cô ấy mở miệng, Qúy Mục Nhiễm chỉ có thể bán nhân tình này cho cô. Bất quá, sau khi chuyện này thành công, tôi muốn có 10% cổ phần của Lăng thị, còn có một phần địa bàn của Lăng Vân Đường."
"Ha ha…"
Nghe Qúy Mục Nhiễm nói, Lăng Vi cười ha ha, cái cười này không phải là kiểu sau khi bị đánh cướp thì không biết làm gì, ngược lại có vài phần tán thưởng bên trong. "Qúy Mục Nhiễm a Qúy Mục Nhiễm, không ngờ cô nhìn qua im lìm lại như cái hồ lô vậy, khẩu vụ ngược lại không nhỏ. Cô có biết, những thứ này thêm vào, thì trị giá bao nhiêu tiền không?"
"Tôi nghĩ, Lăng lão bản là một người làm ăn, trận đánh này cô không chỉ có thù lao, còn có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Lăng thị. Mua bán như vậy, cô nhất định sẽ không lỗ vốn."
"Được, đồng ý, Qúy Mục Nhiễm, cô là người bạn này, Lăng Vi tôi đã ước định."
"Tối ngày mốt, Qúy gia sẽ toàn lực tương trợ."
Nhìn thấy hai người định đoạt xong, Tả Tĩnh Nhan lắc đầu cười. Nàng thay Lăng Vi cao hứng đồng thời, cũng cười người này sắc mặt thay đổi quá nhanh đi. Khi nãy còn như nước với lửa cùng Qúy Mục Nhiễm, lúc này thì lại phấn chấn không thôi. Tả Tĩnh Nhan ngẩng đầu nhìn xung quanh thư phòng, khi xoay người lại, vô tình liếc thấy bức vẽ treo trên tường.
Đó là bản thảo hình xăm, vẽ trên giấy trắng, bất ngờ là hình sói được vẽ bằng bút chì. Vì chất liệu giấy đã úa vàng có thể thấy được niên đại không nhỏ. Nhìn qua bức vẽ hẳn là một vị cao thủ vẽ. Hình sói bề ngoài không rõ ràng, nhưng đường răng nanh hiển lộ trên đó không sót chút nào. Chung quanh còn có một vòng lửa quấn quanh, ánh mắt đen phản chiếu ánh lửa, nhưng không chút sợ hãi.
Ký ức chợt ùa về vào cái đêm đau đớn đó, nàng vì kiếm tiền mà đem thân thể giao cho một người đàn ông xa lạ. Hôm nay, Tả Tĩnh Nhan cũng không còn nhớ được bộ dạng của đối phương hay bề ngoài, nhưng mà, sau lưng hình xăm chó sói của người đó nàng vẫn không thể quên được. Cái đầu sói có thần thái, ánh mắt, kể cả hình xăm, đều giống như đúc bản thảo. Nhìn qua Tả Tĩnh Nhan thất thần đi đến, đưa tay sờ bức thảo đó. Nhìn một lần rồi lại một lần, cuối cùng nàng kích động đến mù quáng.
"Nhan Nhan, sao vậy?" Lăng Vi phát hiện Tả Tĩnh Nhan khác thường trước tiên, nhìn hai vai nàng run rẩy còn hốc mắt đỏ lên, Lăng Vi liền hoảng hồn. "Nhan Nhan, chị sao vậy? có phải khó chịu ở đâu không? hay là em nói gì khiến chị không vui? chị yên tâm, nếu chị không muốn tối mốt em đi, thì em sẽ không đi. Cái gì em cũng đều nghe chị, đừng khóc, có được không?"
"Không, không phải vậy, Lăng Vi, chị tìm được, chị tìm được nó rồi." lời Tả Tĩnh Nhan nói không mạch lạc, tiếp đó nhìn về phía Qúy Mục Nhiễm đang ngồi. Nàng không chớp mắt mà nhìn người kia, ngay cả Qúy Mục Nhiễm cũng không biết Tả Tĩnh Nhan xảy ra chuyện gì. Hình như, đối phương nhìn thấy bản thảo bức xăm kia thì trở nên kỳ lạ.
"Tả tiểu thư, có chuyện gì sao?" nhận thấy không ổn, Qúy Mục Nhiễm hỏi. Cô cảm thấy Tả Tĩnh Nhan khác thường như vậy có liên quan đến bản thảo kia.
"Qúy tiểu thư, mạo muội hỏi cô, bức vẽ này, là cô làm sao có được?" qua hồi lâu, Tả Tĩnh Nhan mới chậm rãi mở miệng. Không ai biết cảm thụ của nàng lúc này, bức vẽ nàng tìm nhiều năm, thì cũng đã nhiều năm. Cái hy vọng muốn thấy đó, lại như cảm giác sợ hãi rồi thất vọng, nàng đã trải qua.
"Bản vẽ này do tay cha tôi tự vẽ, là tượng trưng cho đàn ông Qúy gia."
"Có bị truyền ra ngoài, hay bị người khác họa theo không?"
"Tuyệt đối không có, chỉ có duy nhất người Qúy gia mới có hình xăm này. Trước mắt mà nói, tất cả nam nhân trong Qúy gia, thì chỉ có mỗi cha tôi trên người có hình xăm này."
"Lần trước cô nói, cô có một cô em gái, mẹ đẻ của nàng đâu? sinh nhật của nàng là ngày nào?"
Nghe Tả Tĩnh Nhan liên tiếp đặt câu hỏi, Qúy Mục Nhiễm hiển nhiên có chút không vui, nhưng mà thấy bộ dạng Tả Tĩnh Nhan khẩn trương còn có thần thái đau lòng của Lăng Vi, cô cũng không tiện cự tuyệt mà trả lời. "Gia muội sau khi thi hành nhiệm vụ của Lăng lão bản thì cùng bạn ra nước ngoài du lịch rồi, mẹ đẻ của nàng chúng tôi không biết, chỉ biết nàng sinh ngày 17 tháng 1."
"Ha ha…" nghe Qúy Mục Nhiễm trả lời, Tả Tĩnh Nhan cười đến thất hồn lạc phách, ngay sau đó lần nữa xoay người đi đến bức vẽ hình xăm kia. Nhưng mà, nàng bước chưa được vài bước, thì cả người liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói: hú yeah ~ há há há há ha ha ha! ← mọi người: kiểu cười quỷ dị gì vậy! hoan nghên mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ, tiểu kịch trường!
Như vậy, từ chương này trở đi đã tiết lộ bí mật lớn nhất, rốt cuộc tiến vào thời khắc hiểu cái này rồi, chắc hẳn xem đến đây, chỉ cần bạn xem qua [Thiết ngục mê tình] cũng sẽ biết, ai là con gái Tả tỷ tỷ rồi chứ? nói đến dự tính này, thực sự đã sớm viết bên Thiết ngục mê tình, nếu mọi người có quên, thì có thể ôn lại chương 48 trong TNMT, khi Phong Phong nói thật với Tần Nhuế, từng có đoạn văn này: "Cho đến khi em 5 tuổi, một đám nam nhân mặc tây trang đen đến cô nhi viện đưa em đi, đến một biệt thự lớn sang trọng. Em mới biết, em tên là Qúy Duyệt Phong. Mà cha em, là Qúy Chấn Đồ, là lão đại hắc bang ở thành phố X này. Mẹ em là cùng hắn phong lưu một đêm, không cẩn thận mang thai em, sau khi sinh em, thì trực tiếp vứt bỏ em, là một nữ minh tinh."
Ngoài ra, trong chính văn chương 100, khi Nhiễm tỷ xăm hình cho Phong Phong, có nói qua: " hình chó sói, là tượng trưng cho nam nhân Qúy gia. Còn phượng hoàng, là đại biểu của nữ nhân Qúy gia. Con vật này trên lưng mẹ ta cùng ta, đều là tự tay Qúy Chấn Đồ xăm, từ hôm nay trở đi, ta cho phép ngươi chính thức trở thành người Qúy gia, bất luận sinh tử."
Tóm lại, trong hai cái phục bút văn mặc dù không nói rõ, nhưng nếu xem kỹ, mọi người cũng phát hiện ra. Ngoài ra, TNMT so với VTVA phát sớm hơn 2 năm. Phong Phong ra sân trong ngục giam là khi 25 tuổi, kết thúc năm 27 tuổi. Tả tỷ tỷ thì 15 tuổi sinh con, hôn mê 22 năm, 37 tuổi tỉnh lại gia nhập giới giải trí, 5 năm lăn lộn, bắt đầu ra sân năm 42 tuổi. (ps: thời gian có sửa đổi qua, mọi người có thể lại VTVA phần trước nga!)
Tóm lại, giải thích nhiều như vậy, để cho mọi người có căn cứ lý luận, trước nói qua con gái Tả tỷ tỷ rất manh, bây giờ biết rồi, mọi người có cảm thấy rất manh không? bất quá, Tiểu Phong Phong lại bỏ lỡ cơ hội được gặp mẹ rồi, Hiểu Bạo xấu xa không muốn để mẹ con các nàng nhận nhau!
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường đi, nhân vật chính tham gia kỳ này là: nhóm 1 người thô bỉ, si hán (Lăng lão bản) đối ứng là nhóm trêu đùa: nhóm bách hợp, thực ra thì, cũng có thể gọi là nhóm ra sức si hán thô bỉ (tử thần, trạc trạc) không nói nhiều nữa, bắt đầu thôi ╮(╯▽╰)╭
Từ sau khi Lăng lão bản bị Tĩnh Nhan tỷ phản công, khí tràng nhược thụ trên người nồng nặc, biểu hiện quan trọng chính là ngày thường Lăng lão bản luôn vui vẻ tách hai chân ngang ngược ngồi trên sofa, hôm nay, lại ngồi hình chữ bát nhỏ, vô cùng thục nữ ở trên sofa, trên cổ còn mang vài vết hôn. Đối mặt với chuyện mình càng ngày càng thụ, Lăng lão bản vẫn yên tâm thoải mái, không cảm thấy có gì lạ, nhưng mà người chung quanh lại cảm giác ác ý đến trên người Lăng lão bản.
từ thần: khụ khụ, Lăng lão bản, tay ngài… (nhìn Lăng lão bản ánh mắt quyến rũ như tơ, tay để lên vai mình, tử thần không để ý vặn vẹo vai.)
Lăng Vi: tiểu thần tử ah, ngươi chạy vặt cho ta, cũng làm hơn 10 năm, gần đây có ham muốn lên chức không ah? (mọi người: chạy vặt, chạy mấy năm? lâu đến mức củi mục ah!)
tử thần: lão bản, ta mãi võ không bán thân ah.
Lăng Vi: thì sao, trong đầu ngươi mỗi ngày đang nghĩ gì vậy? ta muốn ngươi bán thân sao? (mọi người: Lăng lão bản, ngươi đanh tính cái gì đó!)
tử thần: khụ khụ, được rồi, lão bản, vậy ngươi…
trạc trạc: trong lúc tử thần muốn nói chuyện, Tả tỷ tỷ vừa từ trong phòng đi ra đã thấy trạc trạc và Lăng lão bản, hệt như sói đói nhào quan, dùng cặp chân đeo vớ ren cao màu đen rè tiền cọ tới cọ lui trên người Lăng lão bản. (mọi người: đang yy.)
Lăng lão bản: làm gì vậy?
trạc trạc: Lăng lão bản, nghe nói tối qua ngươi lại bị áp.
Lăng lão bản: nói chuyện chính.
trạc trạc: Lăng lão bản, tối qua lúc ngươi làm việc, ta ở bên ngoài nhìn lén.
Lăng lão bản: ngươi muốn chết phải không?
trạc trạc: tử thần cũng có xem cùng.
Lăng lão bản: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ← Lăng lão bản cười gian, không giống thói quen.
tử thần: này, trạc trạc chết tiệt, ngươi nói gì, không phải ngươi yêu cầu đi xem sao?
trạc trạc: đúng vậy, ta yêu cầu, nhưng mà, cái ống nhòm nhìn thấu đó, là ngươi mua ah. Ngươi vẫn nói với ta, Lăng lão bản có cái eo nhỏ cùng cái mông đó thật muốn áp.
tử thần: khi nào, không phải ngươi nói ngực Lăng lão bản nhìn rất có cảm giác, vừa nhìn muốn sờ một cái sao? ngươi bây giờ sờ đi ah.
trạc trạc: ta liền sờ. (trạc trạc nói, đưa tay ra dùng sức nắm ngực Lăng lão bản. Mọi người: cái này muốn tìm chết.) ta sờ xong rồi, đến ngươi.
tử thần: hừ, vậy thì có gì không dám (tử thần nói, đứng dậy muốn sờ Lăng lão bản, ai ngờ ngồi lâu quá tê chân, liền té lên người Lăng lão bản.)
trạc trạc: này! ngươi dám trước 1 bước, chờ ta! (vì vậy, 2 người cùng nhau áp Lăng lão bản, nháy mắt máu văng khắp nơi. Mọi người: máu gì? Hiểu Bạo: máu mũi!!!)
Lăng lão bản nhìn mình bị người đè điên cuồng chảy máu, còn đưa tay sờ mình, nàng cười, cái cười này căn bản không giống bình thường mà là ác ah!
Lăng lão bản: ha ha, các ngươi thật lớn mật. Xem ra, các ngươi không biết, trong cái nhà này, bỉ ổi nhất là ai. Các ngươi nghĩ ta thụ mấy lần thì sẽ thụ luôn sao? sai! hoàn toàn sai! Lăng lão bản nói, chợt đem trạc trạc và tử thần đè dưới người, ngay sau đó, cái dòng máu mũi của Lăng lão bản phun ra. (mọi người: Lăng lão bản, ngươi lại hắc hóa!)
trạc trạc: lão… lão bản tha mạng ah, chỉ cần ngươi ôn nhu một chút, muốn đối đãi ta thế nào cũng được, ta bán thân không mải võ.
tử thần: Lăng lão bản, ta mải võ không bán thân ah, không đúng, ta chỉ muốn áp ngươi ah!
Lăng lão bản: ha ha, cái gì cũng trễ rồi!!!
Cuộc chiến này, kéo dài 3 ngày 3 đêm, từ đó về sau family Hiểu Bạo mất đi 2 khách trọ. Không ai biết các nàng đi đâu, chỉ biết là, sau khi các nàng rời đi thì trong phòng còn quanh quẩn chút âm thanh yd, qua hồi lâu không tiêu tan…
Hiểu Bạo: khụ khụ, thực sự thì, tiểu kịch trường này, hoàn toàn vì gần đây Lăng lão bản quá thảm, cho nên để nàng sống lại thô bỉ một chút. Lăng lão bản ah, tiểu thân ngươi phải nhanh dưỡng hảo, như vậy mới có thể khôi phục khí chất công quân ngang ngược ah!
mọi người: nhưng mà, cp phụ ngươi nói phiên ngoại không phải Lăng lão bản bị áp sao?
Hiểu Bạo: đúng vậy, Lăng lão bản bị áp, nhưng vẫn ngang ngược, cường thụ điển phạm ah.
Lăng Vi: hừ hừ! ← trạng thái đắc ý… thuận tiện chảy máu mũi.
Mấy ngày qua mỗi lần Lăng Vi đi vệ sinh đều phải để Tả Tĩnh Nhan đỡ đi, một mình ngồi dậy thì đau đến tê tâm. Thấy Lăng Vi đau đến toát mồ hôi đầy đầu nhưng giấu không dám nói với mình, Tả Tĩnh Nhan nhìn thấy trong mắt, thì trong lòng đau muốn vỡ nát, nhưng mà ngoại trừ những vết thương này ra, điều khiến Tả Tĩnh Nhan lo lắng hơn chính tình trạng thân thể Lăng Vi không còn tốt được như trước nữa.
Khi lau người cho Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan phát hiện trên người đối phương ngoại trừ một chút vết thương đã từng thấy quá, còn có thêm nhiều vết thương mới. Mặc dù đã hết bệnh, nhưng mà cổ thân thể gầy gò cùng gò má lõm xuống không thể che dấu được. Trong đó, có vết bầm do gậy đánh, có lưỡi dao cắt đứt gân. Tả Tĩnh Nhan không biết trong khoảng thời gian mình rời đi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn gò má người này lõm xuống thật sâu, thì cũng tưởng tượng được mình khiến cô bị tổn thương sâu thế nào.
Hối hận chưa bao giờ có khiến Tả Tĩnh Nhan đêm không thể chợp mắt, mỗi khi nghe Lăng Vi vào nửa đêm khẽ phát ra tiếng rên vì đâu, nàng cũng sẽ hôn nhẹ lên trán Lăng Vi, lau đi mồ hôi trên người cô. Cuộc sống kéo dài qua một tuần, Lăng Vi sốt cao không giảm, nửa tỉnh nửa mê sau đó mới khôi phục lại bình thường được. Vết thương trên người cô phải nuôi suốt một tháng với lành lại được.
Hôm nay, khi Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan còn ôm nhau ngủ chung, thì bị người giúp việc của Qúy gia gõ cửa đánh thức, nói là Qúy Mục Nhiễm ở dưới lầu chờ các nàng. Phải biết là tính cách của Qúy Mục Nhiễm, từ trước đến giờ không thể quá ba lần. Hôm nay, đối phương gọi các nàng dậy sớm như vậy, nhất định là xảy ra đại sự.
Nghĩ vậy, Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan liền đi vệ sinh cá nhân, sau đó vội vã đi xuống lầu. Nhưng khi các nàng đến phòng khách mới phát hiện, Qúy Mục Nhiễm gọi các nàng xuống mặt lạnh nhạt đang ngồi trên bàn ăn, ăn một bữa sáng đầy tinh xảo, giữa mi vũ không có gì là cấp bách, đến nhíu mày cũng không nhíu một cái. Để tỏ lòng tôn trọng, Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan ngồi đối diện Qúy Mục Nhiễm, chờ đợi cô chủ động mở miệng. Hơn 10 phút trôi qua, đối phương vẫn im lặng như cũ uống sữa tươi, xem báo, căn bản giống như không có gặp các nàng vậy.
"Tôi nói, Qúy đại đương gia, sáng sớm như vậy cô gọi tôi và Nhan Nhan đến đây, không phải là để chúng tôi nhìn cô sáng chứ?" cuối cùng không chịu nổi bầu không khí im lặng như vậy, Lăng Vi mở miệng hỏi. Có trời mới biết, đã bao lâu cô không phải dậy vào đúng 7 giờ sáng. Làm ơn đi, cô rất mệt có được không?
"Ừ." Qúy Mục Nhiễm đúng là người kiệm ngữ, trả lời cũng rất ngắn gọn.
"Hả? cô ừ cái gì mà ừ a, cũng không phải đi &**" thấy mình không được chú ý đến, Lăng Vi có chút khó chịu, đến cách nói chuyện cũng ẩu tả. Nhìn dáng vẻ Qúy Mục Nhiễm cau mày, Lăng Vi phát hiện cô đã chọc giận cái bản mặt tê liệt này rồi.
"Lăng tiểu thư, mong cô chú ý ngôn hành cử chỉ, đừng quên mạng cô, còn nằm trong tay tôi." Qúy Mục Nhiễm không mặn không nhạt trả lời, rõ ràng là ngôn ngữ uy hiếp, lại bị cô nói rất hời hợt. Sau khi nói xong, thậm chí coi như không có chuyện gì mà ăn điểm tâm.
"Mẹ kiếp, cô không nói thì thôi, cô nói đến thì tôi tức lộn ruột. Cô và nữ nhân chết bầm Ngôn Thanh Hạm kia cùng nhau gạt tôi bày ra kết hoạch giả chết gì đó, lỡ như tôi chết rồi thì phải làm sao? ai phụ trách a? cái người nổ súng đó sao? nàng chạy đâu rồi? đánh bà xong, giờ còn chưa nói tiếng xin lỗi!"
Lăng Vi giương nanh múa vuốt nói, cuối cùng không quên sờ ngực mình một cái, nhìn Tả Tĩnh Nhan bày ra bộ dạng bị đau. Nhìn người kia nàng vội vàng đưa tay xoa cho cô. Dù biết Lăng Vi đang diễn trò, nhưng Tả Tĩnh Nhan cũng không thể không để ý đến đối phương. Lăng Vi, thực sự khiến mình rất đau lòng.
"Liên quan đến chuyện giả chết, tôi và Ngôn cũng là bất đắc dĩ thôi. Nếu cô còn mãi quẩn lấy chuyện này không nhả, tôi không ngại cho cô chết thêm lần nữa." Qúy Mục Nhiễm nói xong, siết chặt cái ly trong tay, khi cô dùng sức, cái ly trắng nứt ra một khe hở cạn. Đồng thời chất lỏng bên trong cũng không có chảy ra, lại nổi lên uy hiếp đầy hiệu quả.
Cùng là người trong nghề, Lăng Vi tự nhân cô cũng có thể dùng tay không bóp vỡ ly, chỉ bất quá đơn giản bóp vỡ mà thôi, không như Qúy Mục Nhiễm bóp vỡ mà không bóp xấu cũng rất khó. Cái này không chỉ dựa vào lực mạnh, mà còn phải dựa vào sự chính xác tính toán, cùng với lực đạo, cực cao cùng khống lực. Lăng Vi tự nhận không làm được điểm này, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua lúc này.
"Khụ khụ, Qúy đương gia, Qúy đại tiểu thư, Qúy mỹ nhân, Qúy lão bản, Qúy đại đại đại đại đại nữ vương!" Qúy mặt than, Qúy ngạo kiều, Qúy ngu si! Lăng Vi vừa nói với Qúy Mục Nhiễm vừa đặt ngoại hiệu cho cô, không ngừng đưa tay quơ quơ trước mặt cô, trong lòng suy nghĩ những từ hình dung thích hợp cho Qúy Mục Nhiễm. Làm sao đây, bất luận cô quấy rối Qúy Mục Nhiễm thế nào, thì người kia vẫn bất vi sở động, tựa như đối mặt với không khí.
"Ai nha ~ mệt chết tui. Nhan Nhan, cuộc sống này thật khó khăn. Nếu mỗi ngày đều gặp người này, em có lẽ sẽ giảm thọ mất." đùa giỡn Qúy Mục Nhiễm không có kết quả, Lăng Vi lại nói với Tả Tĩnh Nhan. Âm thanh rất lớn, rõ ràng không nói thầm, mà là nói cho Qúy Mục Nhiễm nghe.
"Em nghe lời, im lặng, đừng có quậy được không?" thấy bộ dạng Lăng Vi xấu tính, Tả Tĩnh Nhan nhỏ giọng dỗ ngọt cô, ngẩng đầu nhìn về phía Qúy Mục Nhiễm. "Qúy tiểu thư, Lăng Vi thân thể vừa khỏe, không thể ngồi lâu được. Cô có lời gì, cứ việc nói thẳng, chúng tôi rất cám ơn cô đã trợ giúp, tất nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của cô."
"Kế hoạch bắt đầu." Tả Tĩnh Nhan mở miệng, Qúy Mục Nhiễm ngược lại không có coi thường nàng, mà thấp giọng trả lời.
"Là kế hoạch gì?" thấy Qúy Mục Nhiễm nguyện ý trả lời mình, Tả Tĩnh Nhan tiếp tục hỏi.
"Tôi tra được, Thành Khang và Lăng Long còn có nhất đường chủ đang là đường chủ tiền nhiệm của Lăng Vân Đường Ứng Hùng có hợp tác với nhau. Hắn gạt Lăng Long lấy được một ít tội chứng của Lăng Vân Đường, trong đó ngoại trừ Lăng Vi, còn có những thứ uy hiếp nghiêm trọng hơn. Hiện tại, Lăng Long và Lăng Kha đang bị chứng cớ này khống chế. Không ngoài dự đoán, Thanh Khanh rất nhanh sẽ hợp tác với Ứng Hùng, đem Lăng Vân Đường cùng Lăng gia của các người thu tóm."
"Đ*t, Thành Khang tên cặn bã đó, tôi muốn mạng chó của hắn!" Qúy Mục Nhiễm vừa nói xong, Lăng Vi liền đứng dậy mắng. Nhìn cô kích động che ngực, không ngừng thở dốc. Tả Tĩnh Nhan sợ thân thể cô chịu không nổi, vội ấn cô ngồi lại, nhẹ nhàng trấn an sau lưng cô. "Đừng tức giận, tình trạng thân thể hiện tại của em không thể quá kích động. Không lẽ em không biết, nhìn thấy em khó chịu, thì chị sẽ đau lòng sao?"
Lời Tả Tĩnh Nhan nói phát ra từ trong lòng, mỗi khi nhìn thấy bộ dạng Lăng Vi ôm ngực quặn đau, lòng nàng cũng không dễ chịu được. Nếu như không phải là mình, Lăng Vi cũng sẽ không phải chịu tội như vậy. Nghĩ đến người này có thể bị di chứng lưu lại, Tả Tĩnh Nhan hận không thể chịu đau thay cô, thay Lăng Vi chịu tất cả mọi thống khổ.
"Qúy Mục Nhiễm, khi nào bọn họ động thủ." thấy Tả Tĩnh Nhan khẩn trương với mình như vậy, Lăng Vi vội đè xuống lửa giận trong lòng, thấp giọng hỏi. Nụ cười trên mặt cô đã sớm tắt không còn nhìn thấy, ngay cả mâu giữa tùy ý khoe khoang cũng biến mất không còn. Có, cũng chỉ là lửa giận hết sức khắc chế, cùng với đủ loại sát ý.
"Tối ngày mốt."
"Hả? nhanh như vậy? tôi nghĩ, bọn họ chắc là không kịp đợi muốn ngồi lên cái ghế kia của Lăng Vân Đường chúng tôi rồi. Mặc dù thời gian rất gấp, bất quá tôi nghĩ với bản lãnh của Qúy đương gia, chắc là chuẩn bị xong mọi thứ rồi."
Những lời này của Lăng Vi, không phải câu nghi vấn, mà là thực sự khẳng định, thấy trong mắt cô có tín nhiệm với mình, Qúy Mục Nhiễm gật đầu, tỏ ý hai người cùng cô lên thư phòng trên lầu. Khi ba người đi vào, Qúy Mục Nhiễm trước tiên khóa cửa lại, lúc này mới ngồi vào vị trí, lấy bản đồ ra. Tấm bản đồ này, Lăng Vi không thể quen thuộc hơn nữa, chính là bản đồ tổng bộ của Lăng Vân đường ở thành phố X này.
"Tôi tra được, gần đây Thành Khang và Ứng Hùng liên kết với những tổ chức hắc đạo nhỏ không ít, định tối ngày mốt đến Lăng Vân Đường tiến hành đánh úp. Hôm đó, lão đường chủ mới của Lăng Vân Đường được tiếp nhận nghi thức, Lăng Long và Lăng Kha cũng sẽ xuất hiện ở đó. Theo tôi biết, bọn họ mang đến không ít người, cùng với sự buông lỏng của Lăng Vân Đường hoàn toàn khác xa một cuộc chiến."
"Lăng Vi, tôi và cô vốn không có giao tình gì, Ngôn là bạn cũ của tôi, nếu cô ấy mở miệng, Qúy Mục Nhiễm chỉ có thể bán nhân tình này cho cô. Bất quá, sau khi chuyện này thành công, tôi muốn có 10% cổ phần của Lăng thị, còn có một phần địa bàn của Lăng Vân Đường."
"Ha ha…"
Nghe Qúy Mục Nhiễm nói, Lăng Vi cười ha ha, cái cười này không phải là kiểu sau khi bị đánh cướp thì không biết làm gì, ngược lại có vài phần tán thưởng bên trong. "Qúy Mục Nhiễm a Qúy Mục Nhiễm, không ngờ cô nhìn qua im lìm lại như cái hồ lô vậy, khẩu vụ ngược lại không nhỏ. Cô có biết, những thứ này thêm vào, thì trị giá bao nhiêu tiền không?"
"Tôi nghĩ, Lăng lão bản là một người làm ăn, trận đánh này cô không chỉ có thù lao, còn có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Lăng thị. Mua bán như vậy, cô nhất định sẽ không lỗ vốn."
"Được, đồng ý, Qúy Mục Nhiễm, cô là người bạn này, Lăng Vi tôi đã ước định."
"Tối ngày mốt, Qúy gia sẽ toàn lực tương trợ."
Nhìn thấy hai người định đoạt xong, Tả Tĩnh Nhan lắc đầu cười. Nàng thay Lăng Vi cao hứng đồng thời, cũng cười người này sắc mặt thay đổi quá nhanh đi. Khi nãy còn như nước với lửa cùng Qúy Mục Nhiễm, lúc này thì lại phấn chấn không thôi. Tả Tĩnh Nhan ngẩng đầu nhìn xung quanh thư phòng, khi xoay người lại, vô tình liếc thấy bức vẽ treo trên tường.
Đó là bản thảo hình xăm, vẽ trên giấy trắng, bất ngờ là hình sói được vẽ bằng bút chì. Vì chất liệu giấy đã úa vàng có thể thấy được niên đại không nhỏ. Nhìn qua bức vẽ hẳn là một vị cao thủ vẽ. Hình sói bề ngoài không rõ ràng, nhưng đường răng nanh hiển lộ trên đó không sót chút nào. Chung quanh còn có một vòng lửa quấn quanh, ánh mắt đen phản chiếu ánh lửa, nhưng không chút sợ hãi.
Ký ức chợt ùa về vào cái đêm đau đớn đó, nàng vì kiếm tiền mà đem thân thể giao cho một người đàn ông xa lạ. Hôm nay, Tả Tĩnh Nhan cũng không còn nhớ được bộ dạng của đối phương hay bề ngoài, nhưng mà, sau lưng hình xăm chó sói của người đó nàng vẫn không thể quên được. Cái đầu sói có thần thái, ánh mắt, kể cả hình xăm, đều giống như đúc bản thảo. Nhìn qua Tả Tĩnh Nhan thất thần đi đến, đưa tay sờ bức thảo đó. Nhìn một lần rồi lại một lần, cuối cùng nàng kích động đến mù quáng.
"Nhan Nhan, sao vậy?" Lăng Vi phát hiện Tả Tĩnh Nhan khác thường trước tiên, nhìn hai vai nàng run rẩy còn hốc mắt đỏ lên, Lăng Vi liền hoảng hồn. "Nhan Nhan, chị sao vậy? có phải khó chịu ở đâu không? hay là em nói gì khiến chị không vui? chị yên tâm, nếu chị không muốn tối mốt em đi, thì em sẽ không đi. Cái gì em cũng đều nghe chị, đừng khóc, có được không?"
"Không, không phải vậy, Lăng Vi, chị tìm được, chị tìm được nó rồi." lời Tả Tĩnh Nhan nói không mạch lạc, tiếp đó nhìn về phía Qúy Mục Nhiễm đang ngồi. Nàng không chớp mắt mà nhìn người kia, ngay cả Qúy Mục Nhiễm cũng không biết Tả Tĩnh Nhan xảy ra chuyện gì. Hình như, đối phương nhìn thấy bản thảo bức xăm kia thì trở nên kỳ lạ.
"Tả tiểu thư, có chuyện gì sao?" nhận thấy không ổn, Qúy Mục Nhiễm hỏi. Cô cảm thấy Tả Tĩnh Nhan khác thường như vậy có liên quan đến bản thảo kia.
"Qúy tiểu thư, mạo muội hỏi cô, bức vẽ này, là cô làm sao có được?" qua hồi lâu, Tả Tĩnh Nhan mới chậm rãi mở miệng. Không ai biết cảm thụ của nàng lúc này, bức vẽ nàng tìm nhiều năm, thì cũng đã nhiều năm. Cái hy vọng muốn thấy đó, lại như cảm giác sợ hãi rồi thất vọng, nàng đã trải qua.
"Bản vẽ này do tay cha tôi tự vẽ, là tượng trưng cho đàn ông Qúy gia."
"Có bị truyền ra ngoài, hay bị người khác họa theo không?"
"Tuyệt đối không có, chỉ có duy nhất người Qúy gia mới có hình xăm này. Trước mắt mà nói, tất cả nam nhân trong Qúy gia, thì chỉ có mỗi cha tôi trên người có hình xăm này."
"Lần trước cô nói, cô có một cô em gái, mẹ đẻ của nàng đâu? sinh nhật của nàng là ngày nào?"
Nghe Tả Tĩnh Nhan liên tiếp đặt câu hỏi, Qúy Mục Nhiễm hiển nhiên có chút không vui, nhưng mà thấy bộ dạng Tả Tĩnh Nhan khẩn trương còn có thần thái đau lòng của Lăng Vi, cô cũng không tiện cự tuyệt mà trả lời. "Gia muội sau khi thi hành nhiệm vụ của Lăng lão bản thì cùng bạn ra nước ngoài du lịch rồi, mẹ đẻ của nàng chúng tôi không biết, chỉ biết nàng sinh ngày 17 tháng 1."
"Ha ha…" nghe Qúy Mục Nhiễm trả lời, Tả Tĩnh Nhan cười đến thất hồn lạc phách, ngay sau đó lần nữa xoay người đi đến bức vẽ hình xăm kia. Nhưng mà, nàng bước chưa được vài bước, thì cả người liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói: hú yeah ~ há há há há ha ha ha! ← mọi người: kiểu cười quỷ dị gì vậy! hoan nghên mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ, tiểu kịch trường!
Như vậy, từ chương này trở đi đã tiết lộ bí mật lớn nhất, rốt cuộc tiến vào thời khắc hiểu cái này rồi, chắc hẳn xem đến đây, chỉ cần bạn xem qua [Thiết ngục mê tình] cũng sẽ biết, ai là con gái Tả tỷ tỷ rồi chứ? nói đến dự tính này, thực sự đã sớm viết bên Thiết ngục mê tình, nếu mọi người có quên, thì có thể ôn lại chương 48 trong TNMT, khi Phong Phong nói thật với Tần Nhuế, từng có đoạn văn này: "Cho đến khi em 5 tuổi, một đám nam nhân mặc tây trang đen đến cô nhi viện đưa em đi, đến một biệt thự lớn sang trọng. Em mới biết, em tên là Qúy Duyệt Phong. Mà cha em, là Qúy Chấn Đồ, là lão đại hắc bang ở thành phố X này. Mẹ em là cùng hắn phong lưu một đêm, không cẩn thận mang thai em, sau khi sinh em, thì trực tiếp vứt bỏ em, là một nữ minh tinh."
Ngoài ra, trong chính văn chương 100, khi Nhiễm tỷ xăm hình cho Phong Phong, có nói qua: " hình chó sói, là tượng trưng cho nam nhân Qúy gia. Còn phượng hoàng, là đại biểu của nữ nhân Qúy gia. Con vật này trên lưng mẹ ta cùng ta, đều là tự tay Qúy Chấn Đồ xăm, từ hôm nay trở đi, ta cho phép ngươi chính thức trở thành người Qúy gia, bất luận sinh tử."
Tóm lại, trong hai cái phục bút văn mặc dù không nói rõ, nhưng nếu xem kỹ, mọi người cũng phát hiện ra. Ngoài ra, TNMT so với VTVA phát sớm hơn 2 năm. Phong Phong ra sân trong ngục giam là khi 25 tuổi, kết thúc năm 27 tuổi. Tả tỷ tỷ thì 15 tuổi sinh con, hôn mê 22 năm, 37 tuổi tỉnh lại gia nhập giới giải trí, 5 năm lăn lộn, bắt đầu ra sân năm 42 tuổi. (ps: thời gian có sửa đổi qua, mọi người có thể lại VTVA phần trước nga!)
Tóm lại, giải thích nhiều như vậy, để cho mọi người có căn cứ lý luận, trước nói qua con gái Tả tỷ tỷ rất manh, bây giờ biết rồi, mọi người có cảm thấy rất manh không? bất quá, Tiểu Phong Phong lại bỏ lỡ cơ hội được gặp mẹ rồi, Hiểu Bạo xấu xa không muốn để mẹ con các nàng nhận nhau!
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường đi, nhân vật chính tham gia kỳ này là: nhóm 1 người thô bỉ, si hán (Lăng lão bản) đối ứng là nhóm trêu đùa: nhóm bách hợp, thực ra thì, cũng có thể gọi là nhóm ra sức si hán thô bỉ (tử thần, trạc trạc) không nói nhiều nữa, bắt đầu thôi ╮(╯▽╰)╭
Từ sau khi Lăng lão bản bị Tĩnh Nhan tỷ phản công, khí tràng nhược thụ trên người nồng nặc, biểu hiện quan trọng chính là ngày thường Lăng lão bản luôn vui vẻ tách hai chân ngang ngược ngồi trên sofa, hôm nay, lại ngồi hình chữ bát nhỏ, vô cùng thục nữ ở trên sofa, trên cổ còn mang vài vết hôn. Đối mặt với chuyện mình càng ngày càng thụ, Lăng lão bản vẫn yên tâm thoải mái, không cảm thấy có gì lạ, nhưng mà người chung quanh lại cảm giác ác ý đến trên người Lăng lão bản.
từ thần: khụ khụ, Lăng lão bản, tay ngài… (nhìn Lăng lão bản ánh mắt quyến rũ như tơ, tay để lên vai mình, tử thần không để ý vặn vẹo vai.)
Lăng Vi: tiểu thần tử ah, ngươi chạy vặt cho ta, cũng làm hơn 10 năm, gần đây có ham muốn lên chức không ah? (mọi người: chạy vặt, chạy mấy năm? lâu đến mức củi mục ah!)
tử thần: lão bản, ta mãi võ không bán thân ah.
Lăng Vi: thì sao, trong đầu ngươi mỗi ngày đang nghĩ gì vậy? ta muốn ngươi bán thân sao? (mọi người: Lăng lão bản, ngươi đanh tính cái gì đó!)
tử thần: khụ khụ, được rồi, lão bản, vậy ngươi…
trạc trạc: trong lúc tử thần muốn nói chuyện, Tả tỷ tỷ vừa từ trong phòng đi ra đã thấy trạc trạc và Lăng lão bản, hệt như sói đói nhào quan, dùng cặp chân đeo vớ ren cao màu đen rè tiền cọ tới cọ lui trên người Lăng lão bản. (mọi người: đang yy.)
Lăng lão bản: làm gì vậy?
trạc trạc: Lăng lão bản, nghe nói tối qua ngươi lại bị áp.
Lăng lão bản: nói chuyện chính.
trạc trạc: Lăng lão bản, tối qua lúc ngươi làm việc, ta ở bên ngoài nhìn lén.
Lăng lão bản: ngươi muốn chết phải không?
trạc trạc: tử thần cũng có xem cùng.
Lăng lão bản: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ← Lăng lão bản cười gian, không giống thói quen.
tử thần: này, trạc trạc chết tiệt, ngươi nói gì, không phải ngươi yêu cầu đi xem sao?
trạc trạc: đúng vậy, ta yêu cầu, nhưng mà, cái ống nhòm nhìn thấu đó, là ngươi mua ah. Ngươi vẫn nói với ta, Lăng lão bản có cái eo nhỏ cùng cái mông đó thật muốn áp.
tử thần: khi nào, không phải ngươi nói ngực Lăng lão bản nhìn rất có cảm giác, vừa nhìn muốn sờ một cái sao? ngươi bây giờ sờ đi ah.
trạc trạc: ta liền sờ. (trạc trạc nói, đưa tay ra dùng sức nắm ngực Lăng lão bản. Mọi người: cái này muốn tìm chết.) ta sờ xong rồi, đến ngươi.
tử thần: hừ, vậy thì có gì không dám (tử thần nói, đứng dậy muốn sờ Lăng lão bản, ai ngờ ngồi lâu quá tê chân, liền té lên người Lăng lão bản.)
trạc trạc: này! ngươi dám trước 1 bước, chờ ta! (vì vậy, 2 người cùng nhau áp Lăng lão bản, nháy mắt máu văng khắp nơi. Mọi người: máu gì? Hiểu Bạo: máu mũi!!!)
Lăng lão bản nhìn mình bị người đè điên cuồng chảy máu, còn đưa tay sờ mình, nàng cười, cái cười này căn bản không giống bình thường mà là ác ah!
Lăng lão bản: ha ha, các ngươi thật lớn mật. Xem ra, các ngươi không biết, trong cái nhà này, bỉ ổi nhất là ai. Các ngươi nghĩ ta thụ mấy lần thì sẽ thụ luôn sao? sai! hoàn toàn sai! Lăng lão bản nói, chợt đem trạc trạc và tử thần đè dưới người, ngay sau đó, cái dòng máu mũi của Lăng lão bản phun ra. (mọi người: Lăng lão bản, ngươi lại hắc hóa!)
trạc trạc: lão… lão bản tha mạng ah, chỉ cần ngươi ôn nhu một chút, muốn đối đãi ta thế nào cũng được, ta bán thân không mải võ.
tử thần: Lăng lão bản, ta mải võ không bán thân ah, không đúng, ta chỉ muốn áp ngươi ah!
Lăng lão bản: ha ha, cái gì cũng trễ rồi!!!
Cuộc chiến này, kéo dài 3 ngày 3 đêm, từ đó về sau family Hiểu Bạo mất đi 2 khách trọ. Không ai biết các nàng đi đâu, chỉ biết là, sau khi các nàng rời đi thì trong phòng còn quanh quẩn chút âm thanh yd, qua hồi lâu không tiêu tan…
Hiểu Bạo: khụ khụ, thực sự thì, tiểu kịch trường này, hoàn toàn vì gần đây Lăng lão bản quá thảm, cho nên để nàng sống lại thô bỉ một chút. Lăng lão bản ah, tiểu thân ngươi phải nhanh dưỡng hảo, như vậy mới có thể khôi phục khí chất công quân ngang ngược ah!
mọi người: nhưng mà, cp phụ ngươi nói phiên ngoại không phải Lăng lão bản bị áp sao?
Hiểu Bạo: đúng vậy, Lăng lão bản bị áp, nhưng vẫn ngang ngược, cường thụ điển phạm ah.
Lăng Vi: hừ hừ! ← trạng thái đắc ý… thuận tiện chảy máu mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.