Chương 20
Hiểu Bạo
26/04/2022
"Tả Tĩnh Nhan?" Lam Khiên Mạch nghi hoặc hỏi ngược lại, tối hôm qua mọi
chú ý của nàng đều đặt trên người Ngôn Thanh Hạm. Nhớ tới mình lén nhìn
cô, mà cô sao lại không phát hiện ra mình đang nhìn chăm chú, cho nên
cũng không có chú ý đến sự tồn tại của những người còn lại. Đối với Tả
Tĩnh Nhan trong ấn tượng của nàng đó là một phụ nữ đang ngồi cãi nhau
với Lăng Vi, vóc dáng cao ráo, tướng mạo dường như cũng không tệ.
"Không sai, chính là cô ta." Lâng Vi đứng dậy ngồi vào ghế sofa bên cạnh, coi Lam Khiên Mạch như cái gối ôm kéo lại ôm vào ngực, cái móng heo còn không quên rờ mó trước ngực đối phương. "Tại sao lại là cô ấy?" Quen biết hai năm cũng đã lâu, Lam Khiên Mạch cũng tự nhận là hiểu biết tính cách của Lăng Vi. Cô gái này luôn thích tranh đoạt háo thắng, đối với người trêu chọc cô nhất định sẽ bị ăn miếng trả miếng, trả lai gấp 10 lần. Cho dù là cô nương đã từng đụng chạm trong hội quán dám ở sau lưng cô lời ong tiếng ve đều ngậm miệng, thì làm sao cô có thể thủ hạ lưu tình với Tả Tĩnh Nhan dám chọc cô chứ? Còn có tâm tư muốn thu vào hậu cung nữa không đúng sao?
"Chị chọn cô ta, dĩ nhiên là có lý do của mình. Lúc đầu chị chỉ muốn chiếm hữu cô ta, thêm chút trừng phạt nho nhỏ, cho cô ta biết kết quả việc chọc người không nên chọc. Nhưng sáng nay chị suy nghĩ lại cảm thấy hứng thú của chị với cô ta càng nhiều hơn."
"Hả? Là gì vậy?"
"Đương nhiên là… tài liệu liên quan đến cô ta."
"Cha của Tả Tĩnh Nhan là Tả Khang là một con ma cờ bạc, suốt ngày không có chuyện gì làm chỉ dựa vào việc sửa xe ven đường kiếm sống nuôi gia đình qua ngày. Mỗi khi mẹ của Tả Tĩnh Nhan là Lý Mai được phát lương, thì hắn lại lấy đi hết để đến một chỗ khác đánh bài. Không biết là do vận may kém hay là do ông trời không muốn giúp hắn, Tả Khang cả đời đánh bạc nhiều như vậy nhưng chưa hề thắng nổi lần nào."
"Khi đó Tả Tĩnh Nhan còn rất nhỏ, vì vô tình đóng một vai phụ trong một bộ phim mà được vào giới giải trí. Là đứa bé trong một gia đình nghèo, nhìn cũng là một minh tinh gọn gàng xinh đẹp, kiếm được cũng nhiều tiền, mà thiếu nữ ngu ngốc này vì có thể sớm kiếm được tiền mà mua được nhiều đồ dùng trong nhà nên đã nghỉ học, chuyên tâm lao vào giới giải trí."
"Vì cô ta không có căn bản về diễn xuất, ca hát ngũ âm cũng không được, duy nhất chỉ có thể là vóc người hoàn mỹ cao ngạo kia, cho nên đổi nghề sang làm người mẫu. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nghề người mẫu lại đúng lúc là một nghề còn mới có thể kiếm được miếng cơm, đối với cô ta mà nói thì không còn gì tốt hơn rồi.''
''Khi đó Tả Tĩnh Nhan còn nhỏ còn ngây ngô, cô ta cho là chỉ cần làm minh tinh thì cái gì cũng không cần phải làm, tiền cứ như vậy đống to đống nhỏ thi nhau kéo đến. Thái độ làm việc của cô như vậy trêu chọc không ít các tiền bối trong giới người mẫu, còn lạm quyền với người mới. Một người mẫu trong số đó có kinh nghiệm dày dặn không biết đã nói gì cùng với người môi giới của Tả Tĩnh Nhan. Từ đó trở đi cơ hội ra sân của cô ta càng ngày càng ít đi, cuối cùng như là không khí vậy, bị quên lãng đi.''
''Cứ như vậy ngây ngô dại dột lặn lộn hơn một năm, đỉnh điểm Tả Tĩnh Nhan cũng không tìm ra được. Còn Tả Khang nợ nần chồng chất, mỗi ngày luôn đứng trước cửa công ty cô làm đòi tiền, con số cũng không nhỏ. Cô cũng chỉ là một người mẫu nho nhỏ bị đóng băng, bình thường cả cơ hội ra sân cũng không có, miếng cơm có được cũng khó khăn, tiền đâu ra đưa cho ba cô? Vì vậy cô ta bắt đầu giấu công ty ra ngoài làm thêm, làm mẫu ảnh cho mấy toàn soạn báo nhỏ, kết quả bị công ty bắt được, tố cáo cô vi phạm hợp đồng, khiến cô phải bồi thường hợp đồng một khoản tiền lớn.''
''Tả gia vốn thiếu nợ đã nhiều, giờ lại gặp chuyện lớn như vậy, cha mẹ cô liền dọn đồ bỏ trốn. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Tả Tĩnh Nhan đột nhiên trả hết nợ, từ đó trở đi cũng biệt tích trong giới giải trí, bóng người cũng không gặp lại, cho đến vài năm trước mới thấy động tĩnh lại.''
''Sau khi đi làm lại cô ấy cũng không tệ, liên tục được diễn những bộ phim lớn, phát ngôn cùng vai diễn liên tục kéo đến. Hai năm trước còn ôm được giải ảnh hậu lớn, cho đến hôm nay mới leo lên được vị trí chị gái phim điện ảnh và truyền hình. Cô ta đối với bên ngoài tuyên bố mình năm nay 32 tuổi, thật ra tuổi cô ta không phải như vậy mà là 42 rồi, nói cách khác khi cô ta 17 tuổi đã bốc hơi khỏi nhân gian, rồi biến mất 20 năm.''
"Mà sau khi cô ta quay lại giới giải trí liên tiếp nhận diễn mấy bộ phim kia đều cho một thương nhân địa ốc của thành phố X đầu tư, nhân vật chính vốn không phải cô ta, mà là do thương gia đầu tư kia đã đặc biệt yêu cầu đổi thành cô. Nói khó nghe thì là cô ta có được thành tựu như ngày hôm nay, chính là trèo lên giường lăn lộn với một người đàn ông nên mới nổi được như vậy."
"Ha ha, em nhớ hình như Lăng đại tiểu thư của chúng ta chưa bao giờ cham qua đàn ông, sao bây giờ lại có hứng thú với một đại minh tinh như vậy? Khẩu vị của chị khi nào lại nặng như vậy?" Nghe qua tiểu sử của Tả Tĩnh Nhan, Lam Khiên Mạch nhíu mày hỏi. Nàng tỉ mỉ nhớ lại dung mạo đối phương, đích xác là bảo dưỡng rất tốt khi còn trẻ, căn bản thì người bình thường cũng không nhìn ra cô ta đã 42 tuổi. Chỉ sợ nhìn gương mặt trẻ trung kia có người còn tin là cô chỉ mới 26 hay 27 gì mà thôi.
Nhưng ngoại trừ không nhìn ra được số tuổi thật thì khí chất của Tả Tĩnh Nhan dường như cũng không tệ. Khó mà tưởng tượng được một người có gia thế như vậy lại trưởng thành trở thành một người phụ nữ như thế, thậm chí còn dám cùng Lăng Vi cái người luôn tản ra khí chất của một con nhỏ lưu manh mà cãi nhau. Nếu như không phải lúc đó lòng nàng chỉ đang chú ý đến Ngôn Thanh Hạm sợ là cũng sẽ nhìn sang người phụ nữ kia.
"Cục cưng Tiểu Lam Lam, chẳng lẽ em không biết gần đây chị rất thích khẩu vị nặng hay sao? Chị rất muốn biết người phụ nữ này trong 20 năm mất tích kia đã trải qua chuyện gì, sao cô ta có thể từ một cô bé ngây thơ lột xác thành một người phụ nữ trưởng thành như vậy được. Chuyện liên quan đến sự biến mất của cô ta trong giới giải trí lúc đó khiến chị không tìm được chút dấu vết nào, có lẽ có thế lực nào đó đứng sau đã dọn sạch sẽ chuyện này. Có thể đem mọi tài liệu hủy đi trước mặt Lăng Vi ta thì tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường."
"Chị thật ra là có hứng thú với cô ta hay là chỉ tò mò với núi dựa đứng sau lưng cô ta?" Lam Khiên Mạch rút ra một điếu thuốc tính châm lửa, nhưng lại lắc đầu bỏ lại. Không biết tại sao, khi vừa muốn hút thuốc nàng lại nhớ đến khuôn mặt của Ngôn Thanh Hạm ôn nhu vui vẻ. Cô ấy không thích mùi thuốc lá, mình có nên vì cô ấy chuẩn bị cai thuốc hay không? haiz… nghĩ lại cũng thấy thật khó chịu.
"Lam, em biết chị muốn làm gì mà. Đối với con mồi điều thú vị nhất là không phải đánh gục nàng, mà là phải khiến cho nàng cam tâm tình nguyện nằm dưới người mình. Tả Tĩnh Nhan cô không phải luôn tự cho mình là thanh cao hay sao? Cô ta không phải chỉ luôn xem thường mấy người như chúng ta hay sao? Chị muốn cho cô ta biết, chính cô ta cũng không hề sạch sẽ gì."
"Trong tay chị có mấy thứ này chỉ cần tùy ý tung ra cũng có thể khiến cho cô ta thân bại danh liệt, từ đây trở thành trò cười cho giới giải trí. Nhưng mà… làm vậy không phải rất là nhàm chán hay sao?"
"Ha? Vậy làm sao mới có thể khiến chị không thấy chán đây? Dùng mấy thứ này uy hiếp cô ta? Sau đó ép cô ta vào Tiêu Tương Các?"
"Ha ha, nghe ra cũng có ý được đó, nhưng chị không muốn làm người xấu như vậy đâu. Em cũng biết mà, cho đến giờ chị không hề thích miễn cưỡng người khác lên giường mình."
"Lăng Vi, không phải chị cũng chỉ là một biểu tử (kỹ nữ) còn muốn lập đền thờ trinh tiết làm gì?"
"Tiểu Lam Lam, sao em có thể nói lão bản hiền lành nhân hậu của em như vậy chứ?"
"Hơ hừ, vậy em nên nói thế nào đây? Lão bản chị thật là thông minh tuyệt đỉnh, tài nghệ song tuyệt, y quan cầm thú, nhân phẩm tệ hại a."
"Lam Khiên Mạch, nói đến y quan cầm thú nhân phẩm tệ hại, chúng ta hẳn là như nhau chứ?"
"Ha ha, điểm này sao em có thể so được với lão bản như ngài chứ? Em bất quá tiện miệng một chút thôi, nhưng chị là đao thật thương thật a." Lam Khiên Mạch mặt đầy chán ghét nhìn Lăng Vi, mắt phượng nheo lại vài phần muốn nói lại thôi. Đôi mắt xinh đẹp của nàng nâng lên, tạo thành hình cong lưỡi liềm. Nụ cười quyến rũ kia như là Đát Kỷ tái thế, nhưng lại tràn đầy chế nhạo. Nếu như muốn tìm một từ để hình dung nụ cười này, thì chính là muốn đánh. Nhưng mà hiện tại trong lòng Lăng Vi không nghĩ đến muốn đánh Lam Khiên Mạch, mà là…
"Nè, chị đã nói rồi đừng có mà câu dẫn chị."
"Ha ha, thật xin lỗi ai kêu chị thiên sinh lệ chất khó bỏ như vậy chứ?" Lâm Khiên Mạch vừa nói vừa làm bộ mình vô tội. Nhìn đôi mắt ủy khuất của nàng đang híp lại cùng một bên vai đang lộ ra da thịt trắng kiều, còn có sợi dây áo ngực bên trên, Lăng Vi chỉ cảm thấy thân thể so với trước đó càng nóng lợi hại hơn.
Cái con nhỏ chết bầm này khi nào lại bắt đầu làm vẻ thích đồ lót thanh thuần như vậy chứ? Không phải nàng luôn thích đồ lót phong tao màu đen hay sao? nhưng mà nói tới màu trắng cũng rất là hợp với nàng.
"Yêu tinh, thật muốn ăn em." Lăng Vị vừa nói vừa ôm Lam Khiên Mạch cho ngồi lên chân mình, nổi thú tính dùng sức hôn nàng. Nhưng mà đột nhiên khuôn mặt của Tả Tĩnh Nhan lại thoáng lên trong đầu khiến cô khẽ cau mày.
"Không sai, chính là cô ta." Lâng Vi đứng dậy ngồi vào ghế sofa bên cạnh, coi Lam Khiên Mạch như cái gối ôm kéo lại ôm vào ngực, cái móng heo còn không quên rờ mó trước ngực đối phương. "Tại sao lại là cô ấy?" Quen biết hai năm cũng đã lâu, Lam Khiên Mạch cũng tự nhận là hiểu biết tính cách của Lăng Vi. Cô gái này luôn thích tranh đoạt háo thắng, đối với người trêu chọc cô nhất định sẽ bị ăn miếng trả miếng, trả lai gấp 10 lần. Cho dù là cô nương đã từng đụng chạm trong hội quán dám ở sau lưng cô lời ong tiếng ve đều ngậm miệng, thì làm sao cô có thể thủ hạ lưu tình với Tả Tĩnh Nhan dám chọc cô chứ? Còn có tâm tư muốn thu vào hậu cung nữa không đúng sao?
"Chị chọn cô ta, dĩ nhiên là có lý do của mình. Lúc đầu chị chỉ muốn chiếm hữu cô ta, thêm chút trừng phạt nho nhỏ, cho cô ta biết kết quả việc chọc người không nên chọc. Nhưng sáng nay chị suy nghĩ lại cảm thấy hứng thú của chị với cô ta càng nhiều hơn."
"Hả? Là gì vậy?"
"Đương nhiên là… tài liệu liên quan đến cô ta."
"Cha của Tả Tĩnh Nhan là Tả Khang là một con ma cờ bạc, suốt ngày không có chuyện gì làm chỉ dựa vào việc sửa xe ven đường kiếm sống nuôi gia đình qua ngày. Mỗi khi mẹ của Tả Tĩnh Nhan là Lý Mai được phát lương, thì hắn lại lấy đi hết để đến một chỗ khác đánh bài. Không biết là do vận may kém hay là do ông trời không muốn giúp hắn, Tả Khang cả đời đánh bạc nhiều như vậy nhưng chưa hề thắng nổi lần nào."
"Khi đó Tả Tĩnh Nhan còn rất nhỏ, vì vô tình đóng một vai phụ trong một bộ phim mà được vào giới giải trí. Là đứa bé trong một gia đình nghèo, nhìn cũng là một minh tinh gọn gàng xinh đẹp, kiếm được cũng nhiều tiền, mà thiếu nữ ngu ngốc này vì có thể sớm kiếm được tiền mà mua được nhiều đồ dùng trong nhà nên đã nghỉ học, chuyên tâm lao vào giới giải trí."
"Vì cô ta không có căn bản về diễn xuất, ca hát ngũ âm cũng không được, duy nhất chỉ có thể là vóc người hoàn mỹ cao ngạo kia, cho nên đổi nghề sang làm người mẫu. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nghề người mẫu lại đúng lúc là một nghề còn mới có thể kiếm được miếng cơm, đối với cô ta mà nói thì không còn gì tốt hơn rồi.''
''Khi đó Tả Tĩnh Nhan còn nhỏ còn ngây ngô, cô ta cho là chỉ cần làm minh tinh thì cái gì cũng không cần phải làm, tiền cứ như vậy đống to đống nhỏ thi nhau kéo đến. Thái độ làm việc của cô như vậy trêu chọc không ít các tiền bối trong giới người mẫu, còn lạm quyền với người mới. Một người mẫu trong số đó có kinh nghiệm dày dặn không biết đã nói gì cùng với người môi giới của Tả Tĩnh Nhan. Từ đó trở đi cơ hội ra sân của cô ta càng ngày càng ít đi, cuối cùng như là không khí vậy, bị quên lãng đi.''
''Cứ như vậy ngây ngô dại dột lặn lộn hơn một năm, đỉnh điểm Tả Tĩnh Nhan cũng không tìm ra được. Còn Tả Khang nợ nần chồng chất, mỗi ngày luôn đứng trước cửa công ty cô làm đòi tiền, con số cũng không nhỏ. Cô cũng chỉ là một người mẫu nho nhỏ bị đóng băng, bình thường cả cơ hội ra sân cũng không có, miếng cơm có được cũng khó khăn, tiền đâu ra đưa cho ba cô? Vì vậy cô ta bắt đầu giấu công ty ra ngoài làm thêm, làm mẫu ảnh cho mấy toàn soạn báo nhỏ, kết quả bị công ty bắt được, tố cáo cô vi phạm hợp đồng, khiến cô phải bồi thường hợp đồng một khoản tiền lớn.''
''Tả gia vốn thiếu nợ đã nhiều, giờ lại gặp chuyện lớn như vậy, cha mẹ cô liền dọn đồ bỏ trốn. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Tả Tĩnh Nhan đột nhiên trả hết nợ, từ đó trở đi cũng biệt tích trong giới giải trí, bóng người cũng không gặp lại, cho đến vài năm trước mới thấy động tĩnh lại.''
''Sau khi đi làm lại cô ấy cũng không tệ, liên tục được diễn những bộ phim lớn, phát ngôn cùng vai diễn liên tục kéo đến. Hai năm trước còn ôm được giải ảnh hậu lớn, cho đến hôm nay mới leo lên được vị trí chị gái phim điện ảnh và truyền hình. Cô ta đối với bên ngoài tuyên bố mình năm nay 32 tuổi, thật ra tuổi cô ta không phải như vậy mà là 42 rồi, nói cách khác khi cô ta 17 tuổi đã bốc hơi khỏi nhân gian, rồi biến mất 20 năm.''
"Mà sau khi cô ta quay lại giới giải trí liên tiếp nhận diễn mấy bộ phim kia đều cho một thương nhân địa ốc của thành phố X đầu tư, nhân vật chính vốn không phải cô ta, mà là do thương gia đầu tư kia đã đặc biệt yêu cầu đổi thành cô. Nói khó nghe thì là cô ta có được thành tựu như ngày hôm nay, chính là trèo lên giường lăn lộn với một người đàn ông nên mới nổi được như vậy."
"Ha ha, em nhớ hình như Lăng đại tiểu thư của chúng ta chưa bao giờ cham qua đàn ông, sao bây giờ lại có hứng thú với một đại minh tinh như vậy? Khẩu vị của chị khi nào lại nặng như vậy?" Nghe qua tiểu sử của Tả Tĩnh Nhan, Lam Khiên Mạch nhíu mày hỏi. Nàng tỉ mỉ nhớ lại dung mạo đối phương, đích xác là bảo dưỡng rất tốt khi còn trẻ, căn bản thì người bình thường cũng không nhìn ra cô ta đã 42 tuổi. Chỉ sợ nhìn gương mặt trẻ trung kia có người còn tin là cô chỉ mới 26 hay 27 gì mà thôi.
Nhưng ngoại trừ không nhìn ra được số tuổi thật thì khí chất của Tả Tĩnh Nhan dường như cũng không tệ. Khó mà tưởng tượng được một người có gia thế như vậy lại trưởng thành trở thành một người phụ nữ như thế, thậm chí còn dám cùng Lăng Vi cái người luôn tản ra khí chất của một con nhỏ lưu manh mà cãi nhau. Nếu như không phải lúc đó lòng nàng chỉ đang chú ý đến Ngôn Thanh Hạm sợ là cũng sẽ nhìn sang người phụ nữ kia.
"Cục cưng Tiểu Lam Lam, chẳng lẽ em không biết gần đây chị rất thích khẩu vị nặng hay sao? Chị rất muốn biết người phụ nữ này trong 20 năm mất tích kia đã trải qua chuyện gì, sao cô ta có thể từ một cô bé ngây thơ lột xác thành một người phụ nữ trưởng thành như vậy được. Chuyện liên quan đến sự biến mất của cô ta trong giới giải trí lúc đó khiến chị không tìm được chút dấu vết nào, có lẽ có thế lực nào đó đứng sau đã dọn sạch sẽ chuyện này. Có thể đem mọi tài liệu hủy đi trước mặt Lăng Vi ta thì tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường."
"Chị thật ra là có hứng thú với cô ta hay là chỉ tò mò với núi dựa đứng sau lưng cô ta?" Lam Khiên Mạch rút ra một điếu thuốc tính châm lửa, nhưng lại lắc đầu bỏ lại. Không biết tại sao, khi vừa muốn hút thuốc nàng lại nhớ đến khuôn mặt của Ngôn Thanh Hạm ôn nhu vui vẻ. Cô ấy không thích mùi thuốc lá, mình có nên vì cô ấy chuẩn bị cai thuốc hay không? haiz… nghĩ lại cũng thấy thật khó chịu.
"Lam, em biết chị muốn làm gì mà. Đối với con mồi điều thú vị nhất là không phải đánh gục nàng, mà là phải khiến cho nàng cam tâm tình nguyện nằm dưới người mình. Tả Tĩnh Nhan cô không phải luôn tự cho mình là thanh cao hay sao? Cô ta không phải chỉ luôn xem thường mấy người như chúng ta hay sao? Chị muốn cho cô ta biết, chính cô ta cũng không hề sạch sẽ gì."
"Trong tay chị có mấy thứ này chỉ cần tùy ý tung ra cũng có thể khiến cho cô ta thân bại danh liệt, từ đây trở thành trò cười cho giới giải trí. Nhưng mà… làm vậy không phải rất là nhàm chán hay sao?"
"Ha? Vậy làm sao mới có thể khiến chị không thấy chán đây? Dùng mấy thứ này uy hiếp cô ta? Sau đó ép cô ta vào Tiêu Tương Các?"
"Ha ha, nghe ra cũng có ý được đó, nhưng chị không muốn làm người xấu như vậy đâu. Em cũng biết mà, cho đến giờ chị không hề thích miễn cưỡng người khác lên giường mình."
"Lăng Vi, không phải chị cũng chỉ là một biểu tử (kỹ nữ) còn muốn lập đền thờ trinh tiết làm gì?"
"Tiểu Lam Lam, sao em có thể nói lão bản hiền lành nhân hậu của em như vậy chứ?"
"Hơ hừ, vậy em nên nói thế nào đây? Lão bản chị thật là thông minh tuyệt đỉnh, tài nghệ song tuyệt, y quan cầm thú, nhân phẩm tệ hại a."
"Lam Khiên Mạch, nói đến y quan cầm thú nhân phẩm tệ hại, chúng ta hẳn là như nhau chứ?"
"Ha ha, điểm này sao em có thể so được với lão bản như ngài chứ? Em bất quá tiện miệng một chút thôi, nhưng chị là đao thật thương thật a." Lam Khiên Mạch mặt đầy chán ghét nhìn Lăng Vi, mắt phượng nheo lại vài phần muốn nói lại thôi. Đôi mắt xinh đẹp của nàng nâng lên, tạo thành hình cong lưỡi liềm. Nụ cười quyến rũ kia như là Đát Kỷ tái thế, nhưng lại tràn đầy chế nhạo. Nếu như muốn tìm một từ để hình dung nụ cười này, thì chính là muốn đánh. Nhưng mà hiện tại trong lòng Lăng Vi không nghĩ đến muốn đánh Lam Khiên Mạch, mà là…
"Nè, chị đã nói rồi đừng có mà câu dẫn chị."
"Ha ha, thật xin lỗi ai kêu chị thiên sinh lệ chất khó bỏ như vậy chứ?" Lâm Khiên Mạch vừa nói vừa làm bộ mình vô tội. Nhìn đôi mắt ủy khuất của nàng đang híp lại cùng một bên vai đang lộ ra da thịt trắng kiều, còn có sợi dây áo ngực bên trên, Lăng Vi chỉ cảm thấy thân thể so với trước đó càng nóng lợi hại hơn.
Cái con nhỏ chết bầm này khi nào lại bắt đầu làm vẻ thích đồ lót thanh thuần như vậy chứ? Không phải nàng luôn thích đồ lót phong tao màu đen hay sao? nhưng mà nói tới màu trắng cũng rất là hợp với nàng.
"Yêu tinh, thật muốn ăn em." Lăng Vị vừa nói vừa ôm Lam Khiên Mạch cho ngồi lên chân mình, nổi thú tính dùng sức hôn nàng. Nhưng mà đột nhiên khuôn mặt của Tả Tĩnh Nhan lại thoáng lên trong đầu khiến cô khẽ cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.