Chương 46
Hiểu Bạo
27/04/2022
"Tiểu Mạch, chị không muốn làm chuyện ấy lúc này, ưm!" thân thể đột
nhiên bị tốc độ cực nhanh lật lại, tiếp đó ngã trên giường. Ngôn Thanh
Hạm kêu lên một tiếng, nheo mắt nhìn Lam Khiên Mạch nằm trên người mình. Đối phương không biết từ lúc nào đã tháo khăn tắm ra rồi, chỉ còn lại
chiếc qυầи ɭóŧ màu đen. Vóc người ngạo nhân kia không hề che dấu mà
triển lộ trước mặt mình, sợ là sẽ làm không ít nữ nhân phải tự ti mặc
cảm.
"Thanh Hạm, chị biết không? mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc, ngoại trừ eo cùng xương sống phải chịu áp lực lớn ra, thì đối với bộ ngực gánh nặng cũng không nhẹ nha. Ngồi nhìn vì tính nhiều không chỉ nhiễm phóng xạ, còn khiến cho đường hô hấp dễ nhiễm khuẩn gây bệnh nữa. Nếu đã nói giúp chị xoa bóp toàn thân, em cũng không nên bỏ qua vị trí này nha."
"Lam Khiên Mạch, đừng quậy mà." Ngôn Thanh Hạm có chút tức giận nói, lời đã nói như vậy, cô sao không đoán ra được người kia muốn làm gì? nhìn lại thì hai tay kia đã đặt lên ngực mình, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, thậm chí ngay cả phản kháng cơ bản nhất cũng quên làm, sắc mặt chỉ ửng đỏ quay qua một bên, không dám nhìn Lam Khiên Mạch.
Nếu như đối mặt hiện tại không phải là nữ nhân này, Ngôn Thanh Hạm có thể không chút lưu tình mà đá văng đối phương. Nhưng mà, đối với Lam Khiên Mạch, cô không thể nào làm chuyện tuyệt tình như vậy. Dù sao quan hệ hai người vẫn còn đó, Ngôn Thanh Hạm không nghĩ, cũng không muốn tuyệt tình cự tuyệt nàng như vậy.
"Thanh Hạm chị đang nghĩ cái gì vậy? không lẽ chị lại nghĩ em là cái người hay thích động dục đến vậy sao? Em biết chị rất mệt mỏi, cho nên sẽ không miễn cưỡng chị làm gì. Tin em, cũng chỉ xoa bóp thôi, được không?'' Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói, đôi mắt đỏ sậm thoáng qua chút bất đắc dĩ cùng thống khổ. Nhìn bộ dạng nàng cúi đầu, lúc này Ngôn Thanh Hạm mới phát hiện chuyện mình là là một đại sai lầm.
Có lẽ, cô đã thật sự dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Lam Khiên Mạch tùy trước đến giờ luôn là một người biết tiến thoái hơn nữa cũng biết làm sao để giữ chặt một người từng chút một, các nàng từng ba lần tiếp xúc thân mật, mặc dù mỗi lần đều là nàng chủ động, nhưng mọi thứ đều do mình cam tâm tình nguyện nên mới có hành động tiếp theo.
Hôm nay thấy người kia vì mình mà nghiêm túc xoa bóp, Ngôn Thanh Hạm lần đầu tiên cảm thấy chán ghét sự xúc động của mình. Rõ ràng thích nữ nhân này, tại sao còn muốn cự tuyệt, làm tổn thương chứ? Ngôn Thanh Hạm, cô đang do dự gì vậy? Lại đang sợ cái gì chứ hả? Hay là đang do dự có phải mình phạm vào thế tục thích một nữ nhân? Hay sợ mình sẽ thật sự yêu Lam Khiên Mạch, sau này sẽ phải gánh vác nhiều trách nhiệm khó khăn?
Mọi câu hỏi trong đầu đếm không hết như muốn nổ tung, Ngôn Thanh Hạm không biết câu trả lời, lại càng không biết nên giải quyết thế nào. Cô hiện tại chỉ có một suy nghĩ đó chính là không muốn để cho Lam Khiên Mạch thất vọng, khiến cho nàng vì mình mà thương tâm. Ngôn Thanh Hạm, cô không nên làm một nữ nhân nhát gan, nếu không, cô căn bản cũng không xứng với Lam Khiên Mạch.
''Tiểu Mạch, thật xin lỗi, chị chỉ có chút không quen thôi. Nếu như em muốn, thật ra thì chị…''
''Này, Thanh Hạm, chị biết không? Chị là bảo bối của em, là người hiện tại em coi trọng nhất. Em biết chị lo lắng,cũng hiểu được chị nghĩ gì. Chị không muốn em, là bởi vì chị không cách nào chắc chắn cảm giác với em. Chị cũng không muốn cùng em tiến thêm một bước để phát sinh quan hệ, cũng là vì có sự cố kị.''
''Ba lần trước kia, chúng ta xuất hiện cũng chỉ là người lạ, hoan ái bất quá chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Chị hy vọng sau khi khẳng định cảm giác với em mới đem mình giao cho em, cũng hy vọng lần đầu tiên chúng ta làʍ ŧìиɦ cũng không phải là trong tình trạng mơ hồ này. Chị nghĩ em đều hiểu, cho nên chị cũng không cần phải xin lỗi gì hết. Em phải cám ơn chị, đã nghiêm túc đối đãi thật sự với em.''
"Tiểu Mạch…" Ngôn Thanh Hạm đau lòng sờ lên khuôn mặt gầy nhỏ của Lam Khiên Mạch, mỗi lần nghe người này tâm tình thân mật như vậy, thì trong lòng cô cũng hiện lên chua xót. Chuyện cho đến bây giờ, cô cũng đã không thể khống chế được mà thích Lam Khiên Mạch rồi, càng muốn biết những chuyện sau lưng nàng hơn.
"Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, em giúp chị xoa bóp, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm được không?"
"Ừ."
Ngôn Thanh Hạm nói xong chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đã từng có người nói, khi một người con gái đem sự yếu ớt chân thực nhất của cô ấy để lộ trước mặt bạn, thì đó là cô ấy đã hoàn toàn tin tưởng vào bạn. Lúc này nhìn Ngôn Thanh Hạm đem thân thể giao cho mình, Lam Khiên Mạch thỏa mãn cong cong khóe miệng, tiếp đó hôn một cái lên cổ đối phương.
Hai tay nắm lấy bờ vai gầy nhỏ, âm ái xoa nắn có tiết tấu. Tiếp đó từ từ trượt xuống, hướng đến hai khối tròn mềm cao ngất. Lam Khiên Mạch không dùng nhiều sức, chỉ đem lực đạo nhẹ nhàng thả lên. Khi lòng bàn tay tiếp xúc cùng với hai khối tròn kia, cô khép chặt hai chân, trong lòng tự nhắc nhở mình không được vượt qua phạm vi xoa bóp.
Năm ngón tay khép lại, nhưng không thể đem hai khối đỉnh mềm mại của Ngôn Thanh Hạm cầm hết được. Lam Khiên Mạch không thể làm gì khác hơn là bỏ đi mấy thứ cầu kì, đưa bàn tay vòng theo đường hai khối cầu kia, dùng hai tay nhẹ nhàng chia ra hai hướng bên ngoài mà nắn bóp.
Nhìn thấy khuôn mặt người kia vì xoa bóp mà ửng đỏ, hay tay vốn thả lỏng cũng đã níu chặt lấy ra giường. Lam Khiên Mạch ho khan vài tiếng, cho âm thanh khàn khàn của mình khôi phục lại bình thường.
"Thanh Hạm thoải mái không? bác sĩ từng nói làm như vậy có thể lưu thông tuần máu trong ngực, còn có thể giúp ngực nở to lần hai nha."
"Nhưng mà, chị không cần nở ngực thêm lần nữa." Ngôn Thanh Hạm mở mắt ra, nhỏ giọng nói. Cô quay đầu sang một bên, đỏ mặt cắn môi nói, bộ dạng không dám nhìn mình.
Lam Khiên Mạch cảm thấy Ngôn Thanh Hạm như vậy giống như là một tiểu cô nương mới vừa hai mươi, trẻ trung mà thuần chân. Nàng không kiềm chế được cúi người, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, còn có vài phần quyến luyến không muốn rời. "Bất quá, em hy vọng Thanh Hạm có thể phát dục thêm lần nữa. Như vậy, sau này em sẽ nằm trên mà ngủ."
Lam Khiên Mạch vừa nói, đem cái đầu nhỏ tựa vào ngực Ngôn Thanh Hạm. Cảm thấy vành tai nàng đang đè lên đỉnh ngực của mình, lần đầu tiên Ngôn Thanh Hạm rùng mình, tiếp đó cũng không dám lộn xộn nữa, thậm chí đến cả thở mạnh cũng sợ sẽ phát sinh chuyện kì quái. "Chỗ này của Thanh Hạm thật mềm, giống như là bánh bao vậy, em rất thích." Lam khiên Mạch nũng nịu nói, cố ý dùng đầu cọ lên một cái.
Khi mái tóc mượt mà cọ lên vị trí tư mật của nữ nhân, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy chỗ bị Lam Khiên Mạch cọ vào vô cùng thoải mái, thiếu chút nữa thì rên thành tiếng. Vì phòng ngừa nàng lại khiêu khích mình, Ngôn Thanh Hạm đưa tay sờ đầu Lam Khiên Mạch, giống như là mẹ đang an ủi đứa nhỏ xấu tính vậy.
"Thanh Hạm, em có thể hỏi chị một chuyện được không?"
"Ừ."
"Thân thể của chi bây giờ, còn giống như trước nữa không?"
"Ý em là sao?" Ngôn Thanh Hạm cũng không biết Lam Khiên Mạch hỏi thân thể mình là về phương diện nào? nếu như nói là khỏe mạnh thì cô cảm thấy mình cũng không tệ lắm.
"Ha ha, tiểu ngu ngốc Thanh Hạm, tại sao nhất định phải bắt em hỏi thẳng như vậy chứ? Ý em là, thân thể chị còn giống như khi trước không có cảm giác gì không? mới khi nãy em làm cho chị như vậy, bên dưới của chị có ướt không?" nghe hỏi như vậy Ngôn Thanh Hạm liền nhìn thẳng Lam Khiên Mạch, ngẩn ra một hồi lâu. Cô thật sự không hiểu, nữ nhân này sao có thể lật mặt nhanh như vậy nói mấy chuyện mắc cỡ này.
Hơn nữa, nếu chỉ một chút thì thôi. Nhưng mà lần nào Lam Khiên Mạch nói đến chuyện này thì bản mặt lại như con nít vô hại. Kết hợp cùng đôi mắt chứa đầy sao lấp lánh còn có thần thái vô tội, cảm giác đó giống như là đứa bé hỏi người lớn hôm nay đi công viên chơi cái gì. Ngôn Thanh Hạm im lặng, quả thật cô không biết làm sao để trả lời vấn đề này, không thể làm gì khác hơn là chống người ngồi dậy.
"Tiểu Mạch, chị thấy đói, chúng ta đi ăn cơm được không?"
"Ai yo ~, Thanh Hạm lại đánh trống lảng giỏi thật, vậy chúng ta dọn dẹp một chút, sau đó cùng đi ăn cơm nhà."
"Ừ, được."
Lam Khiên Mạch ra khỏi giường, đi đến một căn phòng khác của nhà trọ thay quần áo, còn Ngôn Thanh Hạm thì vào phòng tắm. Đứng trước gương, cô nhìn bộ ngực dựng thẳng của mình có hơi thất thần. Trái anh đào nằm trên đỉnh màu hồng dường như còn nở to ra hơn, có phải chứng minh là du͙ƈ vọиɠ của mình ngày càng sâu?
Không muốn nhìn thấy cảnh như vậy nữa, Ngôn Thanh Hạm xoay người đi vài bước, rất nhanh liền cảm giác được giữa hai chân có chút khó chịu. Khom người cởϊ qυầи lót màu trắng ra, nhìn chất lỏng trong suốt long lanh trên đó, sắc mặt vừa khôi phục lại đỏ lên. Cô không chút do dự cởϊ qυầи lót ra ném vào túi giặt quần áo, làm bộ như không có chuyện gì. Không lâu sau, cô nhìn thấy Lam Khiên Mạch cũng đi vào phòng tắm, cho đến khi người này trở ra lần nữa, Ngôn Thanh Hạm luôn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình có thêm vào phần trêu đùa cùng mập mờ.
Mưa cả ngày cũng ngừng, thời tiết quanh tiểu trấn cũng bắt đầu lạnh. Ánh nắng chiều màu cam, ánh nắng tản mắt làm một màn rực rỡ cuối cùng trước khi hạ xuống. Đối với cổ trấn này Ngôn Thanh Hạm cũng không quen, nhưng cô rất thích khí tức và phong cách ở đây. Khi còn ở nước ngoài, cô cũng thường xuyên đến những trấn nhỏ như vậy để tìm cảm giác, sáng tạo ra một ít tác phẩm. Nhưng mà tâm tình lúc này, tựa hồ so với trước kia còn tốt hơn rất nhiều.
Cùng Lam Khiên Mạch tay trong tay đi dưới con đường lát đá, mua xuống không khí vô cùng mát mẻ, khiến Ngôn Thanh Hạm nhịn không được hít sâu vài hơi. Nhìn người bên cạnh, bộ dạng của nàng cũng rất vui vẻ, không còn để ý đến chuyện không vui khi nãy trong nhà trọ nữa. "Thanh Hạm muốn ăn gì?" đột nhiên, Lam Khiên Mạch mở miệng hỏi, nghe nàng hỏi, Ngôn Thanh Hạm cũng không biết nên trả lời thế nào. Dù sao, đây cũng là lần đầu cô đến chỗ này, dĩ nhiên cũng không biết tiểu trấn này có gì đặc sắc.
"Em muốn ăn gì? thật ra chị cũng không biết chỗ này có món gì đặc sắc." Ngôn Thanh Hạm không đáp mà hỏi ngược lại.
"Nếu vậy, em dẫn Thanh Hạm đi ăn mì được không? em nhớ chỗ này có một quán mì rất ngon, em rất thích húp nước mì của nó."
"Em đã từng tới đây rồi hả?"
Ngôn Thanh Hạm nắm được điểm chính trong lời nói của Lam Khiên Mạch, lúc này cô mới nhớ đến đối phương hình như không phải là lần đầu đến chỗ này. Nhất là khi xuống máy bay, dù là phản ứng hay bộ dạng cũng giống như là đã ở đây từ lâu. "Đúng vậy, trước kia khi rảnh rỗi em sẽ đến chỗ này. Cũng chỉ có một mình em, nhưng mà bây giờ, em lại có chị."
"Tiểu Mạch." lời Lam Khiên Mạch nói ra khiến cho Ngôn Thanh Hạm thêm đau lòng, nhưng mà nghe nàng nói như vậy, chính mình cũng có thể tưởng tượng được một cô gái một mình cô đơn tới tiểu trấn này như thế nào, một mình thuê trọ, một mình ngắm cảnh, cuối cùng một mình quay về.
"Được rồi, Thanh Hạm đừng như vậy, coi em là một thiếu nữ cô độc hướng nội. Đi thôi, quán mì ở đằng trước, sắp đến rồi." Lam Khiên Mạch nói xong, kéo tay Ngôn Thanh Hạm đi vào một con hẻm nhỏ. Nhìn nàng nhảy nhót phía trước mình, Ngôn Thanh Hạm không tự chủ được mà bật cười.
Nữ nhân này thật sự có rất nhiều mặt, khi thì yêu nhiêu vũ mị, giống như yêu tinh trên trời rơi xuống. Khi thì giống như đứa bé đáng yêu, thích ăn quà vặt, còn tự mình nghiên cứu làm kẹo ngọt. Cũng có nhiều lúc, nàng như một người yêu thích hợp, đối với mình bỏ ta tất cả ôn nhu và quan tâm. Nhưng mà, thỉnh thoảng nàng lại cũng sẽ lộ ra biểu tình bi thương cô tịch. Khiến người ta không đành lòng muốn ôm nàng vào lòng, không muốn buông ra.
Lam Khiên Mạch, thật sự cái nào mới chính là em? hay là, tất cả đều là chính em?
Bất quá, cho dù không biết cũng không quan trọng. Bởi vì, cho dù em là người nào, thì chị vẫn như vậy…
Thích.
"Thanh Hạm, chị biết không? mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc, ngoại trừ eo cùng xương sống phải chịu áp lực lớn ra, thì đối với bộ ngực gánh nặng cũng không nhẹ nha. Ngồi nhìn vì tính nhiều không chỉ nhiễm phóng xạ, còn khiến cho đường hô hấp dễ nhiễm khuẩn gây bệnh nữa. Nếu đã nói giúp chị xoa bóp toàn thân, em cũng không nên bỏ qua vị trí này nha."
"Lam Khiên Mạch, đừng quậy mà." Ngôn Thanh Hạm có chút tức giận nói, lời đã nói như vậy, cô sao không đoán ra được người kia muốn làm gì? nhìn lại thì hai tay kia đã đặt lên ngực mình, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, thậm chí ngay cả phản kháng cơ bản nhất cũng quên làm, sắc mặt chỉ ửng đỏ quay qua một bên, không dám nhìn Lam Khiên Mạch.
Nếu như đối mặt hiện tại không phải là nữ nhân này, Ngôn Thanh Hạm có thể không chút lưu tình mà đá văng đối phương. Nhưng mà, đối với Lam Khiên Mạch, cô không thể nào làm chuyện tuyệt tình như vậy. Dù sao quan hệ hai người vẫn còn đó, Ngôn Thanh Hạm không nghĩ, cũng không muốn tuyệt tình cự tuyệt nàng như vậy.
"Thanh Hạm chị đang nghĩ cái gì vậy? không lẽ chị lại nghĩ em là cái người hay thích động dục đến vậy sao? Em biết chị rất mệt mỏi, cho nên sẽ không miễn cưỡng chị làm gì. Tin em, cũng chỉ xoa bóp thôi, được không?'' Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói, đôi mắt đỏ sậm thoáng qua chút bất đắc dĩ cùng thống khổ. Nhìn bộ dạng nàng cúi đầu, lúc này Ngôn Thanh Hạm mới phát hiện chuyện mình là là một đại sai lầm.
Có lẽ, cô đã thật sự dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Lam Khiên Mạch tùy trước đến giờ luôn là một người biết tiến thoái hơn nữa cũng biết làm sao để giữ chặt một người từng chút một, các nàng từng ba lần tiếp xúc thân mật, mặc dù mỗi lần đều là nàng chủ động, nhưng mọi thứ đều do mình cam tâm tình nguyện nên mới có hành động tiếp theo.
Hôm nay thấy người kia vì mình mà nghiêm túc xoa bóp, Ngôn Thanh Hạm lần đầu tiên cảm thấy chán ghét sự xúc động của mình. Rõ ràng thích nữ nhân này, tại sao còn muốn cự tuyệt, làm tổn thương chứ? Ngôn Thanh Hạm, cô đang do dự gì vậy? Lại đang sợ cái gì chứ hả? Hay là đang do dự có phải mình phạm vào thế tục thích một nữ nhân? Hay sợ mình sẽ thật sự yêu Lam Khiên Mạch, sau này sẽ phải gánh vác nhiều trách nhiệm khó khăn?
Mọi câu hỏi trong đầu đếm không hết như muốn nổ tung, Ngôn Thanh Hạm không biết câu trả lời, lại càng không biết nên giải quyết thế nào. Cô hiện tại chỉ có một suy nghĩ đó chính là không muốn để cho Lam Khiên Mạch thất vọng, khiến cho nàng vì mình mà thương tâm. Ngôn Thanh Hạm, cô không nên làm một nữ nhân nhát gan, nếu không, cô căn bản cũng không xứng với Lam Khiên Mạch.
''Tiểu Mạch, thật xin lỗi, chị chỉ có chút không quen thôi. Nếu như em muốn, thật ra thì chị…''
''Này, Thanh Hạm, chị biết không? Chị là bảo bối của em, là người hiện tại em coi trọng nhất. Em biết chị lo lắng,cũng hiểu được chị nghĩ gì. Chị không muốn em, là bởi vì chị không cách nào chắc chắn cảm giác với em. Chị cũng không muốn cùng em tiến thêm một bước để phát sinh quan hệ, cũng là vì có sự cố kị.''
''Ba lần trước kia, chúng ta xuất hiện cũng chỉ là người lạ, hoan ái bất quá chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Chị hy vọng sau khi khẳng định cảm giác với em mới đem mình giao cho em, cũng hy vọng lần đầu tiên chúng ta làʍ ŧìиɦ cũng không phải là trong tình trạng mơ hồ này. Chị nghĩ em đều hiểu, cho nên chị cũng không cần phải xin lỗi gì hết. Em phải cám ơn chị, đã nghiêm túc đối đãi thật sự với em.''
"Tiểu Mạch…" Ngôn Thanh Hạm đau lòng sờ lên khuôn mặt gầy nhỏ của Lam Khiên Mạch, mỗi lần nghe người này tâm tình thân mật như vậy, thì trong lòng cô cũng hiện lên chua xót. Chuyện cho đến bây giờ, cô cũng đã không thể khống chế được mà thích Lam Khiên Mạch rồi, càng muốn biết những chuyện sau lưng nàng hơn.
"Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, em giúp chị xoa bóp, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm được không?"
"Ừ."
Ngôn Thanh Hạm nói xong chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đã từng có người nói, khi một người con gái đem sự yếu ớt chân thực nhất của cô ấy để lộ trước mặt bạn, thì đó là cô ấy đã hoàn toàn tin tưởng vào bạn. Lúc này nhìn Ngôn Thanh Hạm đem thân thể giao cho mình, Lam Khiên Mạch thỏa mãn cong cong khóe miệng, tiếp đó hôn một cái lên cổ đối phương.
Hai tay nắm lấy bờ vai gầy nhỏ, âm ái xoa nắn có tiết tấu. Tiếp đó từ từ trượt xuống, hướng đến hai khối tròn mềm cao ngất. Lam Khiên Mạch không dùng nhiều sức, chỉ đem lực đạo nhẹ nhàng thả lên. Khi lòng bàn tay tiếp xúc cùng với hai khối tròn kia, cô khép chặt hai chân, trong lòng tự nhắc nhở mình không được vượt qua phạm vi xoa bóp.
Năm ngón tay khép lại, nhưng không thể đem hai khối đỉnh mềm mại của Ngôn Thanh Hạm cầm hết được. Lam Khiên Mạch không thể làm gì khác hơn là bỏ đi mấy thứ cầu kì, đưa bàn tay vòng theo đường hai khối cầu kia, dùng hai tay nhẹ nhàng chia ra hai hướng bên ngoài mà nắn bóp.
Nhìn thấy khuôn mặt người kia vì xoa bóp mà ửng đỏ, hay tay vốn thả lỏng cũng đã níu chặt lấy ra giường. Lam Khiên Mạch ho khan vài tiếng, cho âm thanh khàn khàn của mình khôi phục lại bình thường.
"Thanh Hạm thoải mái không? bác sĩ từng nói làm như vậy có thể lưu thông tuần máu trong ngực, còn có thể giúp ngực nở to lần hai nha."
"Nhưng mà, chị không cần nở ngực thêm lần nữa." Ngôn Thanh Hạm mở mắt ra, nhỏ giọng nói. Cô quay đầu sang một bên, đỏ mặt cắn môi nói, bộ dạng không dám nhìn mình.
Lam Khiên Mạch cảm thấy Ngôn Thanh Hạm như vậy giống như là một tiểu cô nương mới vừa hai mươi, trẻ trung mà thuần chân. Nàng không kiềm chế được cúi người, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, còn có vài phần quyến luyến không muốn rời. "Bất quá, em hy vọng Thanh Hạm có thể phát dục thêm lần nữa. Như vậy, sau này em sẽ nằm trên mà ngủ."
Lam Khiên Mạch vừa nói, đem cái đầu nhỏ tựa vào ngực Ngôn Thanh Hạm. Cảm thấy vành tai nàng đang đè lên đỉnh ngực của mình, lần đầu tiên Ngôn Thanh Hạm rùng mình, tiếp đó cũng không dám lộn xộn nữa, thậm chí đến cả thở mạnh cũng sợ sẽ phát sinh chuyện kì quái. "Chỗ này của Thanh Hạm thật mềm, giống như là bánh bao vậy, em rất thích." Lam khiên Mạch nũng nịu nói, cố ý dùng đầu cọ lên một cái.
Khi mái tóc mượt mà cọ lên vị trí tư mật của nữ nhân, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy chỗ bị Lam Khiên Mạch cọ vào vô cùng thoải mái, thiếu chút nữa thì rên thành tiếng. Vì phòng ngừa nàng lại khiêu khích mình, Ngôn Thanh Hạm đưa tay sờ đầu Lam Khiên Mạch, giống như là mẹ đang an ủi đứa nhỏ xấu tính vậy.
"Thanh Hạm, em có thể hỏi chị một chuyện được không?"
"Ừ."
"Thân thể của chi bây giờ, còn giống như trước nữa không?"
"Ý em là sao?" Ngôn Thanh Hạm cũng không biết Lam Khiên Mạch hỏi thân thể mình là về phương diện nào? nếu như nói là khỏe mạnh thì cô cảm thấy mình cũng không tệ lắm.
"Ha ha, tiểu ngu ngốc Thanh Hạm, tại sao nhất định phải bắt em hỏi thẳng như vậy chứ? Ý em là, thân thể chị còn giống như khi trước không có cảm giác gì không? mới khi nãy em làm cho chị như vậy, bên dưới của chị có ướt không?" nghe hỏi như vậy Ngôn Thanh Hạm liền nhìn thẳng Lam Khiên Mạch, ngẩn ra một hồi lâu. Cô thật sự không hiểu, nữ nhân này sao có thể lật mặt nhanh như vậy nói mấy chuyện mắc cỡ này.
Hơn nữa, nếu chỉ một chút thì thôi. Nhưng mà lần nào Lam Khiên Mạch nói đến chuyện này thì bản mặt lại như con nít vô hại. Kết hợp cùng đôi mắt chứa đầy sao lấp lánh còn có thần thái vô tội, cảm giác đó giống như là đứa bé hỏi người lớn hôm nay đi công viên chơi cái gì. Ngôn Thanh Hạm im lặng, quả thật cô không biết làm sao để trả lời vấn đề này, không thể làm gì khác hơn là chống người ngồi dậy.
"Tiểu Mạch, chị thấy đói, chúng ta đi ăn cơm được không?"
"Ai yo ~, Thanh Hạm lại đánh trống lảng giỏi thật, vậy chúng ta dọn dẹp một chút, sau đó cùng đi ăn cơm nhà."
"Ừ, được."
Lam Khiên Mạch ra khỏi giường, đi đến một căn phòng khác của nhà trọ thay quần áo, còn Ngôn Thanh Hạm thì vào phòng tắm. Đứng trước gương, cô nhìn bộ ngực dựng thẳng của mình có hơi thất thần. Trái anh đào nằm trên đỉnh màu hồng dường như còn nở to ra hơn, có phải chứng minh là du͙ƈ vọиɠ của mình ngày càng sâu?
Không muốn nhìn thấy cảnh như vậy nữa, Ngôn Thanh Hạm xoay người đi vài bước, rất nhanh liền cảm giác được giữa hai chân có chút khó chịu. Khom người cởϊ qυầи lót màu trắng ra, nhìn chất lỏng trong suốt long lanh trên đó, sắc mặt vừa khôi phục lại đỏ lên. Cô không chút do dự cởϊ qυầи lót ra ném vào túi giặt quần áo, làm bộ như không có chuyện gì. Không lâu sau, cô nhìn thấy Lam Khiên Mạch cũng đi vào phòng tắm, cho đến khi người này trở ra lần nữa, Ngôn Thanh Hạm luôn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình có thêm vào phần trêu đùa cùng mập mờ.
Mưa cả ngày cũng ngừng, thời tiết quanh tiểu trấn cũng bắt đầu lạnh. Ánh nắng chiều màu cam, ánh nắng tản mắt làm một màn rực rỡ cuối cùng trước khi hạ xuống. Đối với cổ trấn này Ngôn Thanh Hạm cũng không quen, nhưng cô rất thích khí tức và phong cách ở đây. Khi còn ở nước ngoài, cô cũng thường xuyên đến những trấn nhỏ như vậy để tìm cảm giác, sáng tạo ra một ít tác phẩm. Nhưng mà tâm tình lúc này, tựa hồ so với trước kia còn tốt hơn rất nhiều.
Cùng Lam Khiên Mạch tay trong tay đi dưới con đường lát đá, mua xuống không khí vô cùng mát mẻ, khiến Ngôn Thanh Hạm nhịn không được hít sâu vài hơi. Nhìn người bên cạnh, bộ dạng của nàng cũng rất vui vẻ, không còn để ý đến chuyện không vui khi nãy trong nhà trọ nữa. "Thanh Hạm muốn ăn gì?" đột nhiên, Lam Khiên Mạch mở miệng hỏi, nghe nàng hỏi, Ngôn Thanh Hạm cũng không biết nên trả lời thế nào. Dù sao, đây cũng là lần đầu cô đến chỗ này, dĩ nhiên cũng không biết tiểu trấn này có gì đặc sắc.
"Em muốn ăn gì? thật ra chị cũng không biết chỗ này có món gì đặc sắc." Ngôn Thanh Hạm không đáp mà hỏi ngược lại.
"Nếu vậy, em dẫn Thanh Hạm đi ăn mì được không? em nhớ chỗ này có một quán mì rất ngon, em rất thích húp nước mì của nó."
"Em đã từng tới đây rồi hả?"
Ngôn Thanh Hạm nắm được điểm chính trong lời nói của Lam Khiên Mạch, lúc này cô mới nhớ đến đối phương hình như không phải là lần đầu đến chỗ này. Nhất là khi xuống máy bay, dù là phản ứng hay bộ dạng cũng giống như là đã ở đây từ lâu. "Đúng vậy, trước kia khi rảnh rỗi em sẽ đến chỗ này. Cũng chỉ có một mình em, nhưng mà bây giờ, em lại có chị."
"Tiểu Mạch." lời Lam Khiên Mạch nói ra khiến cho Ngôn Thanh Hạm thêm đau lòng, nhưng mà nghe nàng nói như vậy, chính mình cũng có thể tưởng tượng được một cô gái một mình cô đơn tới tiểu trấn này như thế nào, một mình thuê trọ, một mình ngắm cảnh, cuối cùng một mình quay về.
"Được rồi, Thanh Hạm đừng như vậy, coi em là một thiếu nữ cô độc hướng nội. Đi thôi, quán mì ở đằng trước, sắp đến rồi." Lam Khiên Mạch nói xong, kéo tay Ngôn Thanh Hạm đi vào một con hẻm nhỏ. Nhìn nàng nhảy nhót phía trước mình, Ngôn Thanh Hạm không tự chủ được mà bật cười.
Nữ nhân này thật sự có rất nhiều mặt, khi thì yêu nhiêu vũ mị, giống như yêu tinh trên trời rơi xuống. Khi thì giống như đứa bé đáng yêu, thích ăn quà vặt, còn tự mình nghiên cứu làm kẹo ngọt. Cũng có nhiều lúc, nàng như một người yêu thích hợp, đối với mình bỏ ta tất cả ôn nhu và quan tâm. Nhưng mà, thỉnh thoảng nàng lại cũng sẽ lộ ra biểu tình bi thương cô tịch. Khiến người ta không đành lòng muốn ôm nàng vào lòng, không muốn buông ra.
Lam Khiên Mạch, thật sự cái nào mới chính là em? hay là, tất cả đều là chính em?
Bất quá, cho dù không biết cũng không quan trọng. Bởi vì, cho dù em là người nào, thì chị vẫn như vậy…
Thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.