Chương 57
Hiểu Bạo
27/04/2022
Mặc dù Lam Khiên Mạch tỉnh dậy rất nhanh, nhưng thân thể vẫn còn rất
yếu, hơn nữa vẫn còn tác dụng của thuốc tê, nàng chỉ nói được với Ngôn
Thanh Hạm vài câu, thì lại ngủ mê man lần nữa. Đắp lại chăn cho nàng,
bác sĩ nói sức chịu đựng bây giờ của Lam Khiên Mạch rất kém, cũng rất sợ lạnh, nếu không được chăm sóc cẩn thận, thì bệnh tình sẽ càng trở nên
nghiêm trọng hơn, mà vết thương cũng sẽ không thể khá hơn được.
Đúng vậy, sinh hoạt trong bệnh viện rất là nhàm chán. Dì Trường cũng chỉ mang theo chi mình một ít quần áo để thay và một số đồ dùng thường ngày, cũng không có thứ gì để tiêu khiển cho hết thời gian. Trong tình trạng vô cùng chán, Ngôn Thanh Hạm đưa tay chống đầu, ngưng mắt nhìn khuôn mặt Lam Khiên Mạch đang ngủ say để gϊếŧ thời gian. Nhưng cô lại không ngờ mình chỉ nhìn như vậy đến mất hồn, đến nỗi Tạ Sương Sương gọi cô lúc nào cô cũng không biết.
''Thật ngại quá, mọi người đến rồi?'' Ngôn Thanh Hạm tự hỏi, từ nhỏ cho đến lớn cũng chưa từng làm chuyện thất lễ gì, nhưng mà sau khi quen biết Lam Khiên Mạch, cô phát hiện chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi khiến cho cô từ trước đó luôn rất lịch sự cũng trở nên xấu hổ trước moi chuyện. Như là ăn quà vặt, cãi lời Mạc Lâm yêu cầu, còn nhìn người kia đến ngây người.
Lúc này, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chính mình ở trong bệnh viện cư nhiên lại nhìn Lam Khiên Mạch đến xuất thần, đến cả mọi người cùng Tạ Sương Sương đã đến mà cô cũng không hay biết. Nghĩ như vậy, khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm lại lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng hoàn toàn biến thành trái cà chua nhỏ.
Ngôn Thanh Hạm ngại ngùng nghiêng đầu qua chỗ khác, liếc mắt nhìn Lăng Vi đứng cùng Tả Tĩnh Nhan. Cô phát hiện người đứng trước mặt đang dùng biểu cảm… Ngôn Thanh Hạm cũng không thể miêu tả được ánh mắt Lăng Vi lúc này, nó vừa bỉ ổi, vừa chế nhạo, cũng mang theo vài phần cảm giác hiểu rõ. Còn Tả Tình Nhan vẫn đứng yên tại chỗ, cũng không nhìn thấy được sự khác lạ của mình.
"Ngôn tiểu thư, có phải tiểu Lam Lam nhà tôi quá mê người, cho nên cô ngắm đến ngây người? không sao đâu, tôi hiểu mà, cô đừng có ngại a." có vài lúc, căn nguyên bệnh nghề nghiệp cũng không phải vô tình mà theo ra. Lúc này, Lăng Vi lại không kiềm hãm được cái bộ dạng bình thường khi đối phó với khách hàng của mình. Thấy cô vô cùng thân mật vỗ vai mình, chốc lát Ngôn Thanh Hạm cảm thấy tâm sự xấu hổ của mình bị người khác nhìn thấu.
"Cám ơn mọi người mới sáng sớm đã đến đây, Lăng tiểu thư nói đúng, nàng thật sự rất mê người, cũng khiến cho tôi không nỡ." tâm tình sau khi thả lỏng, Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói, ánh mắt lại nhìn Lam Khiên Mạch. Cô cảm thấy mình rất may mắn mới gặp được Lam Khiên Mạch, nữ nhân này thực sự là một người vô cùng tốt đẹp.
"Ngôn Ngôn, bồ đã canh ở đây một đêm rồi, về nghỉ một chút đi. Hôm nay đoàn làm phim của mình đều nghỉ cả, mình sẽ giúp bồ chăm sóc cho nàng." thấy vành mắt Ngôn Thanh Hạm đã thâm quầng, Tạ Sương Sương tận tình khuyên bảo. Lúc đầu, cô cho Lam Khiên Mạch tiếp cận Ngôn Thanh Hạm tuyệt đối là có ý xấu. Nhưng mà, trải tai nạn xe lần này, cô đối với Lam Khiên Mạch cách nhìn cũng có sự thay đổi lớn.
Mọi người luôn nói, hoạn nạn gặp chân tình. Những lời này dùng với Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch thì lại không hợp lắm. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy vụ tai nạn xe đó thảm hại thế nào, nhưng khi nghe Ngôn Thanh Hạm kể lại, Tạ Sương Sương cũng hiểu được tình huống khi đó có bao nhiêu nguy hiểm. Cô rất cảm kích Lam Khiên Mạch đã dũng cảm quên mình cứu Ngôn Thanh Hạm, cũng rất bội phục nghị lực của nàng.
Nếu như không phải chân chính yêu một người, thì tuyệt đối sẽ không vì đối phương mà hi sinh đến mức như vậy.
"Tiểu Sương, mình…" nghe thấy Tạ Sương Sương đề nghị, sắc mặt Ngôn Thanh Hạm lộ vẻ do dự. Cô cũng không muốn rời khỏi Lam Khiên Mạch lúc này, cho dù không phải vì nghỉ ngơi, thì cô cũng có vài chuyện liên quan đến vụ tai nạn xe và công ty cần xử lí. "Ngôn Ngôn, yên tâm đi, có ba người đều ở đây, chẳng lẽ ăn luôn nàng hay sao? thấy vành mắt bồ thâm quầng hết rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi."
Thấy Tạ Sương Sương vẫn mang mặt con nít nhưng ra vẻ lào thành, Ngôn Thanh Hạm cố nín cười, gật đầu. "Vậy phiền mọi người, tôi sẽ nhanh quay lại." Ngôn Thanh Hạm nói xong, gật đầu một cái với Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan, còn lưu luyến sờ mặt Lam Khiên Mạch một cái, rồi mới xoay người đi.
Khi vừa ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt Ngôn Thanh Hạm cũng tắt dần. Cô lấy di động mơi ra, mở danh bạ liên lạc ẩn nhấn vào một dãy số lạ, liền gọi đi. Di động kết nối, chỉ mới vang lên hai tiếng thì đối phương đã bắt máy. Nghe bên kia là giọng nữ trầm thấp còn có chút khàn khàn, con ngươi Ngôn Thanh Hạm chìm xuống.
"Tôi muốn nhờ giúp tôi một chuyện."
"Nói."
"Phiền cô giúp tôi tra hành tung gần đây của Mạc Lâm, tôi muốn biết hắn đã động tay làm gì sau lưng Mạc thị, kể cả gần đây hắn đi đâu, gặp ai."
"Lúc nào cần."
"Càng nhanh càng tốt."
"Ừm."
Giọng nữ lạnh lùng đáp ứng xong liền cúp máy, nghe trong di động truyền đến âm thanh tút tút, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ lắc đầu. Cái người này, trước sau vẫn như một tích tự như kim* (tiết kiệm lời không muốn nói nhiều) ngay cả khí tràng lạnh lùng kia nghe qua di động mình cũng cảm nhận được. Đã là người có gia đình rồi, mà mỗi ngày cũng chỉ có một bản mặt, cô ấy không sợ vị kia trong nhà sao?
Cất di động, Ngôn Thanh Hạm đi đến cửa bệnh viện. Nào ngờ cô mới vừa đến cửa chính, thì gặp được quản gia từ trên xe bước xuống, trên tay hắn ôm chính là Cát Cát bỏ chạy hôm tai nạn xe! "chú Vương." người nhà Mạc gia không thích mèo, cho nên trợ lí đắc lực đi theo Mạc Lam cũng sẽ có phản ứng khó chịu với động vật. Thấy hắn hơi cau mày ôm Cát Cát trong ngực, Ngôn Thanh Hạm tiến đến nhận lấy .
"Đại tiểu thư, đây là mèo của bạn cô sao?" chú Vương lịch sự hỏi, thấy khuôn mặt Ngôn Thanh hạm tiều tụy có chút lo lắng. "Phải, chú Vương, cám ơn chú đã đưa nó tới. Nhưng mà tôi có việc cần phải về nhà cũ Mạc gia một chuyến, không biết chú có thể đem nó về dùm tôi không?" "À được chứ."
Chú Vương nói xong, xoay người mở cửa xe, còn Ngôn Thanh Hạm thì ôm Cát Cát đã ủ rũ lên xe. Hiện tại gặp lại, Cát Cát cũng không còn thần thái mấy ngày qua. Cái đầu nhỏ của nó làm ổ trong ngực mình, không biết đang làm gì. Một lát sau, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mu bàn tay có chút ướŧ áŧ, cô tưởng Cát Cát liếm tay mình cho nên nâng khuôn mặt nhỏ của nó lên. Lúc này, Ngôn Thanh Hạm mới phát hiện trên đôi mắt xanh của Cát Cát đã mang theo một tầng hơi nước, khóe mắt bên cạnh cũng có một chút giọt nước trong suốt.
Phát hiện này khiến Ngôn Thanh Hạm vô cùng kinh ngạc, trước kia cô cũng đã từng nghe qua động vật cũng biết khóc, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu. Thấy bộ dạng Cát Cát ủy khuất, Ngôn Thanh Hạm đau lòng đem nó ôm vào ngực. Phát sinh chuyện tai nạn xe đó, đối với một con mèo chỉ mới ba tuổi như Cát Cát cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nó biết chạy trốn, cũng chỉ là phản ứng tự nhiên. Nhưng mà, tiểu gia hỏa này hiện tại chắc là đang nhớ mẹ nó rồi.
"Cát Cát ngoan, mẹ con không sao đâu, nàng ở trong bệnh viện, chò một chút ta đưa con đến thăm nàng, được không?" Ngôn Thanh Hạm vuốt đầu Cát Cát an ủi, cô không biết nó nghe có hiểu hay không, nhưng khi cô nói xong câu đó, thì quả nhiên Cát Cát không khóc nữa, mà đang làm ổ trong ngực mình ngủ.
Quay về Mạc gia, Ngôn Thanh Hạm tắm rửa một chút, sau đó gọi điện cho nhân viên Ngôn thị, nói cho bọn họ biết mình có vài chuyện riêng cần giải quyết, chuyện công ty tạm thời giao cho Mạc Lâm xử lý. Không thể không nói, công tác bảo mật của Mạc gia làm rất tốt. Chuyện tai nạn xe tối qua của cô cũng không hồ bị lan truyền ra ngoài, ngoại trừ mình Tạ Sương Sương cùng mấy người liên quan ra thì hầu như không có người nào biết.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, đem theo vào quyển sách mình hay đọc, Ngôn Thanh Hạm tắm xong cũng không đợi liền ôm Cát Cát tới bệnh viện. Cô nhớ Lam Khiên Mạch, dường như sắp phát điên, dù chỉ mới xa nhau có một lúc, nhưng cô lại cảm thấy kéo dài như mấy năm liền. Có lẽ đây thực sự là cảm giác khi yêu một người. Lúc nào cũng muốn được ở cạnh nàng, ngay cả một giây xa nhau cũng không nỡ.
Bởi vì có Mạc Lâm đặc biệt 'chiếu cố', cho nên Ngôn Thanh Hạm mới có thể ngang nhiên đem Cát Cát vào bệnh viện, bảo vệ cũng không có nói gì. Đi thang máy lên lầu, nhanh bước đến cửa phòng Lam Khiên Mạch. Khi Ngôn Thanh Hạm đang chuẩn bị đẩy cửa vào, thì phát hiện ở đó chỉ có một mình Lăng Vi.
Cô ngồi cạnh giường Lam Khiên Mạch, tự tay vuốt ve đầu nàng, mặt nàng, rồi đôi môi mỏng không ngừng vân vê lên, dường như muốn nói gì đó. Cuối cùng, cô chậm rãi cuối xuống, hôn lên trán Lam Khiên Mạch một cái. Ánh mặt trời lúc này chiếu vào, rơi lên gò má Lăng Vi, biểu tình của đối phương ôn nhu hiếm thấy, thậm chí khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy, chỉ có lúc Lăng Vi đối mặt với Lam Khiên Mạch thì mới xuất hiện biểu hiện đó.
Cái hôn này của Lăng Vi rất nhẹ, cô rất nhanh đứng dậy, nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm đứng trước cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng không có gì xấu hổ. Lăng Vi mỉm cười với Ngôn Thanh Hạm, sau đó là mang theo cảm xúc khiêu khích mãnh liệt. Ngôn Thanh Hạm liếc nhìn Tả Tĩnh Nhan và Tạ Sương Sương đang đứng một bên cửa khác đẩy cửa đi vào.
"Cám ơn đã chiếu cố nàng." Ngôn Thanh Hạm nói, đem Cát Cát ôm tới trước mặt Lam Khiên Mạch, con mèo nhỏ dường như khi vào phòng đã cảm giác được khí tức của Lam Khiên Mạch, liền lộn xộn trong ngực mình. Khi nó thấy Lam Khiên Mạch đang nằm ngủ trên giường, thì càng không ngoan ngoãn. Ngôn Thanh Hạm không dám thả nó ra, sợ nó làm tổn thương Lam Khiên Mạch, không thể làm gì khác là nhỏ giọng dỗ dành nó.
"Cát Cát, mẹ con đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi, con phải im lặng được không?" dường như Cát Cát nghe hiểu lời Ngôn Thanh Hạm nói, nó không giãy giụa nữa, mà dùng cái móng vuốt chỉa chỉa nơi nào đó. Thấy dáng vẻ nó vội vàng, Ngôn Thanh Hạm cười cười, đem Cát Cát thả lên giường. Con mèo nhỏ trước tiên đi tới gần mặt Lam Khiên Mạch nhìn một chút, sau đó đưa đầu lưỡi liếm liếm. Cuối cùng là đưa đầu dụi vào cổ Lam Khiên Mạch, thân thể nho nhỏ rúc vào trong không ngừng run rẩy. Ngôn Thanh Hạm biết, tiểu gia hỏa này đang sợ hãi. Cô vỗ nhẹ lưng cho Cát Cát, để nó được thoải mái.
"Chậc chậc, con mèo này rất thông minh, nhưng khi đóng phim thì lại thấy nó không minh được như vậy? cô quay lại rồi, thì tôi cũng phải đi rồi. Không bằng, Ngôn tiểu thư tiễn tôi một đoạn đường thì thế nào?" Lăng Vi nói, đi ra ngoài cửa. Cô liếc mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan đứng bên cạnh, như kỳ tích không chào hỏi gì với cô mà trực tiếp đi xuống lầu.
Thấy bóng lưng cô không chút lưu luyến, Tả Tĩnh Nhan cúi đầu, chậm rãi nhớ lại hồi nãy Lăng Vi hôn Lam Khiên Mạch. Thì ra, cái người này cũng có một mặt ôn nhu như vậy. Kỳ thật cô ấy thích là cô gái đó sao?
"Ha ha, Ngôn tiểu thư thực sự rất bình tĩnh, thấy nữ nhân của mình bị người khác đụng chạm cũng không có việc gì. Tôi nên nói cô lãnh đạm hay là căn bản không thèm quan tâm đây?" đứng trước cửa bệnh viện, Lăng Vi phun khói thuốc trong miệng ra ngoài, nói với Ngôn Thanh Hạm. "Lăng tiểu thư và Tiểu Mạch là bạn tốt, thân thiết giữa bạn bè, cũng chỉ là giới hạn bình thường." ngửi thấy mùi thuốc lá từ Lăng Vi, Ngôn Thanh Hạm hơi nhíu mày, cô thực sự không thích mùi thuốc lá.
"Ha ha, lời Ngôn tiểu thư nói thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Khi nãy tôi hôn hôn trán nàng, nếu như tôi hôn tiếp miệng nàng, rồi ngực nàng, sau đó là hôn lên nơi tư mật thì sao? như vậy, cô cũng coi là chuyện thân thiết giữa bạn bè luôn sao?" Lăng Vi nói, từ từ đi tới chỗ Ngôn Thanh Hạm. Cô cố ý thổi khói thuốc lên mặt đối phương, thấy bộ dạng người kia đang kiềm chế trong bất mãn, cô cười thầm trong lòng.
"Lăng tiểu thư, xin cô chú ý lời nói của mình. Tiểu Mạch đã là nữ nhân của tôi, thì tôi cũng không cho phép…"
"Đ*t! Đừng có mẹ nó nói mấy lời nhảm nhí này với tôi! Cô đừng tưởng là lên giường cùng nàng rồi, thì nàng sẽ là nữ nhân của cô. Cô biết nàng thích gì không? cô biết nàng sợ nhất chính là cô đơn và bóng tối hay không? cô biết vì sao nàng thích hút thuốc, nhưng lại vì cô mà từ bỏ không? nếu những thứ này cô không biết, thì cô không xứng nói câu đó."
Lời nói thô lỗ của Lăng Vi cũng không khiến cho Ngôn Thanh Hạm nổi giận, cô nhìn vào con ngươi khinh thường của đối phương, nhịn không được nhếch miệng. Đúng vậy, cô đúng là một người yêu không tương xứng. Thế nhưng, cái này cũng không khiến cô phải thay đổi hoàn toàn. Cô sẽ hiểu những gì Lam Khiên Mạch thích, cũng sẽ luôn ở bên cạnh nàng giúp nàng giải sầu lúc cô đơn. Nhưng mà hút thuốc, mình nhất định phải cho nàng bỏ, bởi vì hút thuốc có hại cho sức khỏe.
"Cô cười cái gì?" thấy Ngôn Thanh Hạm không giận mà còn cười với mình, Lăng Vi có chút sợ hãi.
"Lăng tiểu thư, tôi rất cảm ơn vì cô thay tôi quan tâm đến Tiểu Mạch, nàng có một người bạn như cô, thì cũng rất vui. Tôi biết cô và nàng cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, mà khi nãy cô làm như vậy thật ra cũng không phải chỉ muốn cho tôi thấy, mà là một người khác. Tôi sẽ không truy cứu chuyện cô ăn đậu hủ của Tiểu Mạch lần này, bất quá tôi hy vọng sẽ không còn lần sau nữa."
"Còn những điều cô nói kia, tôi thật sự là không biết. Thế nhưng, tôi chỉ mới biết nàng chưa tới hai tháng, còn hai người đã quen biết nhau ba năm. Tôi còn phải cùng nàng trải qua cả đời, cho nên sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết thói quen cùng sở thích của nàng. Đối tốt với nàng, không cần ai khác đến cảnh cáo tôi, những điều tôi muốn làm nhất định tôi sẽ làm."
"Ah…" nghe Ngôn Thanh Hạm nói một mạch dài như vậy, Lăng Vi có chút sửng sốt. Cái cô này là loại người nếu bạn muốn cãi nhau với cô ta, tuyệt đối sẽ bị cô ta nói tới nhục nhã không còn gì. Nhưng kiểu người luôn dùng lí luận như Ngôn Thanh Hạm, thì đúng là một lần muốn xét nét thì khiến mình muốn đỡ cũng không nổi. "Quên đi, cô nói mấy thứ Quỳnh Dao này tôi nghe tóm lại cũng không hiểu. Nói chung, cô phải đối tốt với nàng, nếu không tôi sẽ đem nàng nhét vào hậu cung của tôi. Nói thật cho cô biết, lão nương mơ ước có nàng cũng đã lâu rồi."
"Ha ha… Lăng tiểu thư quả nhiên rất thành thật. Kỳ thực, Tiểu Sương với tôi còn có Tĩnh Nhan, mấy người chúng tôi đều là bạn rất thân. Tôi cho là, chúng ta có thể thường xuyên tổ chức những buổi gặp mặt gắn kết tình cảm. Còn như Lăng tiểu thư cô đối với Tiểu Mạch có ý đồ không an phận cô đây, tôi cũng sẽ không cần giữ phép lịch sự mà mời cô đi cho." Ngôn Thanh Hạm nói xong, xoay người đi vào bệnh viện. Thấy bóng lưng người kia dần đi xa, nửa ngày Lăng Vi mới có phản ứng.
Ơ đây… đây đúng là uy hiếp trắng trợn mà!
Đúng vậy, sinh hoạt trong bệnh viện rất là nhàm chán. Dì Trường cũng chỉ mang theo chi mình một ít quần áo để thay và một số đồ dùng thường ngày, cũng không có thứ gì để tiêu khiển cho hết thời gian. Trong tình trạng vô cùng chán, Ngôn Thanh Hạm đưa tay chống đầu, ngưng mắt nhìn khuôn mặt Lam Khiên Mạch đang ngủ say để gϊếŧ thời gian. Nhưng cô lại không ngờ mình chỉ nhìn như vậy đến mất hồn, đến nỗi Tạ Sương Sương gọi cô lúc nào cô cũng không biết.
''Thật ngại quá, mọi người đến rồi?'' Ngôn Thanh Hạm tự hỏi, từ nhỏ cho đến lớn cũng chưa từng làm chuyện thất lễ gì, nhưng mà sau khi quen biết Lam Khiên Mạch, cô phát hiện chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi khiến cho cô từ trước đó luôn rất lịch sự cũng trở nên xấu hổ trước moi chuyện. Như là ăn quà vặt, cãi lời Mạc Lâm yêu cầu, còn nhìn người kia đến ngây người.
Lúc này, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chính mình ở trong bệnh viện cư nhiên lại nhìn Lam Khiên Mạch đến xuất thần, đến cả mọi người cùng Tạ Sương Sương đã đến mà cô cũng không hay biết. Nghĩ như vậy, khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm lại lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng hoàn toàn biến thành trái cà chua nhỏ.
Ngôn Thanh Hạm ngại ngùng nghiêng đầu qua chỗ khác, liếc mắt nhìn Lăng Vi đứng cùng Tả Tĩnh Nhan. Cô phát hiện người đứng trước mặt đang dùng biểu cảm… Ngôn Thanh Hạm cũng không thể miêu tả được ánh mắt Lăng Vi lúc này, nó vừa bỉ ổi, vừa chế nhạo, cũng mang theo vài phần cảm giác hiểu rõ. Còn Tả Tình Nhan vẫn đứng yên tại chỗ, cũng không nhìn thấy được sự khác lạ của mình.
"Ngôn tiểu thư, có phải tiểu Lam Lam nhà tôi quá mê người, cho nên cô ngắm đến ngây người? không sao đâu, tôi hiểu mà, cô đừng có ngại a." có vài lúc, căn nguyên bệnh nghề nghiệp cũng không phải vô tình mà theo ra. Lúc này, Lăng Vi lại không kiềm hãm được cái bộ dạng bình thường khi đối phó với khách hàng của mình. Thấy cô vô cùng thân mật vỗ vai mình, chốc lát Ngôn Thanh Hạm cảm thấy tâm sự xấu hổ của mình bị người khác nhìn thấu.
"Cám ơn mọi người mới sáng sớm đã đến đây, Lăng tiểu thư nói đúng, nàng thật sự rất mê người, cũng khiến cho tôi không nỡ." tâm tình sau khi thả lỏng, Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói, ánh mắt lại nhìn Lam Khiên Mạch. Cô cảm thấy mình rất may mắn mới gặp được Lam Khiên Mạch, nữ nhân này thực sự là một người vô cùng tốt đẹp.
"Ngôn Ngôn, bồ đã canh ở đây một đêm rồi, về nghỉ một chút đi. Hôm nay đoàn làm phim của mình đều nghỉ cả, mình sẽ giúp bồ chăm sóc cho nàng." thấy vành mắt Ngôn Thanh Hạm đã thâm quầng, Tạ Sương Sương tận tình khuyên bảo. Lúc đầu, cô cho Lam Khiên Mạch tiếp cận Ngôn Thanh Hạm tuyệt đối là có ý xấu. Nhưng mà, trải tai nạn xe lần này, cô đối với Lam Khiên Mạch cách nhìn cũng có sự thay đổi lớn.
Mọi người luôn nói, hoạn nạn gặp chân tình. Những lời này dùng với Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch thì lại không hợp lắm. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy vụ tai nạn xe đó thảm hại thế nào, nhưng khi nghe Ngôn Thanh Hạm kể lại, Tạ Sương Sương cũng hiểu được tình huống khi đó có bao nhiêu nguy hiểm. Cô rất cảm kích Lam Khiên Mạch đã dũng cảm quên mình cứu Ngôn Thanh Hạm, cũng rất bội phục nghị lực của nàng.
Nếu như không phải chân chính yêu một người, thì tuyệt đối sẽ không vì đối phương mà hi sinh đến mức như vậy.
"Tiểu Sương, mình…" nghe thấy Tạ Sương Sương đề nghị, sắc mặt Ngôn Thanh Hạm lộ vẻ do dự. Cô cũng không muốn rời khỏi Lam Khiên Mạch lúc này, cho dù không phải vì nghỉ ngơi, thì cô cũng có vài chuyện liên quan đến vụ tai nạn xe và công ty cần xử lí. "Ngôn Ngôn, yên tâm đi, có ba người đều ở đây, chẳng lẽ ăn luôn nàng hay sao? thấy vành mắt bồ thâm quầng hết rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi."
Thấy Tạ Sương Sương vẫn mang mặt con nít nhưng ra vẻ lào thành, Ngôn Thanh Hạm cố nín cười, gật đầu. "Vậy phiền mọi người, tôi sẽ nhanh quay lại." Ngôn Thanh Hạm nói xong, gật đầu một cái với Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan, còn lưu luyến sờ mặt Lam Khiên Mạch một cái, rồi mới xoay người đi.
Khi vừa ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt Ngôn Thanh Hạm cũng tắt dần. Cô lấy di động mơi ra, mở danh bạ liên lạc ẩn nhấn vào một dãy số lạ, liền gọi đi. Di động kết nối, chỉ mới vang lên hai tiếng thì đối phương đã bắt máy. Nghe bên kia là giọng nữ trầm thấp còn có chút khàn khàn, con ngươi Ngôn Thanh Hạm chìm xuống.
"Tôi muốn nhờ giúp tôi một chuyện."
"Nói."
"Phiền cô giúp tôi tra hành tung gần đây của Mạc Lâm, tôi muốn biết hắn đã động tay làm gì sau lưng Mạc thị, kể cả gần đây hắn đi đâu, gặp ai."
"Lúc nào cần."
"Càng nhanh càng tốt."
"Ừm."
Giọng nữ lạnh lùng đáp ứng xong liền cúp máy, nghe trong di động truyền đến âm thanh tút tút, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ lắc đầu. Cái người này, trước sau vẫn như một tích tự như kim* (tiết kiệm lời không muốn nói nhiều) ngay cả khí tràng lạnh lùng kia nghe qua di động mình cũng cảm nhận được. Đã là người có gia đình rồi, mà mỗi ngày cũng chỉ có một bản mặt, cô ấy không sợ vị kia trong nhà sao?
Cất di động, Ngôn Thanh Hạm đi đến cửa bệnh viện. Nào ngờ cô mới vừa đến cửa chính, thì gặp được quản gia từ trên xe bước xuống, trên tay hắn ôm chính là Cát Cát bỏ chạy hôm tai nạn xe! "chú Vương." người nhà Mạc gia không thích mèo, cho nên trợ lí đắc lực đi theo Mạc Lam cũng sẽ có phản ứng khó chịu với động vật. Thấy hắn hơi cau mày ôm Cát Cát trong ngực, Ngôn Thanh Hạm tiến đến nhận lấy .
"Đại tiểu thư, đây là mèo của bạn cô sao?" chú Vương lịch sự hỏi, thấy khuôn mặt Ngôn Thanh hạm tiều tụy có chút lo lắng. "Phải, chú Vương, cám ơn chú đã đưa nó tới. Nhưng mà tôi có việc cần phải về nhà cũ Mạc gia một chuyến, không biết chú có thể đem nó về dùm tôi không?" "À được chứ."
Chú Vương nói xong, xoay người mở cửa xe, còn Ngôn Thanh Hạm thì ôm Cát Cát đã ủ rũ lên xe. Hiện tại gặp lại, Cát Cát cũng không còn thần thái mấy ngày qua. Cái đầu nhỏ của nó làm ổ trong ngực mình, không biết đang làm gì. Một lát sau, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mu bàn tay có chút ướŧ áŧ, cô tưởng Cát Cát liếm tay mình cho nên nâng khuôn mặt nhỏ của nó lên. Lúc này, Ngôn Thanh Hạm mới phát hiện trên đôi mắt xanh của Cát Cát đã mang theo một tầng hơi nước, khóe mắt bên cạnh cũng có một chút giọt nước trong suốt.
Phát hiện này khiến Ngôn Thanh Hạm vô cùng kinh ngạc, trước kia cô cũng đã từng nghe qua động vật cũng biết khóc, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu. Thấy bộ dạng Cát Cát ủy khuất, Ngôn Thanh Hạm đau lòng đem nó ôm vào ngực. Phát sinh chuyện tai nạn xe đó, đối với một con mèo chỉ mới ba tuổi như Cát Cát cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nó biết chạy trốn, cũng chỉ là phản ứng tự nhiên. Nhưng mà, tiểu gia hỏa này hiện tại chắc là đang nhớ mẹ nó rồi.
"Cát Cát ngoan, mẹ con không sao đâu, nàng ở trong bệnh viện, chò một chút ta đưa con đến thăm nàng, được không?" Ngôn Thanh Hạm vuốt đầu Cát Cát an ủi, cô không biết nó nghe có hiểu hay không, nhưng khi cô nói xong câu đó, thì quả nhiên Cát Cát không khóc nữa, mà đang làm ổ trong ngực mình ngủ.
Quay về Mạc gia, Ngôn Thanh Hạm tắm rửa một chút, sau đó gọi điện cho nhân viên Ngôn thị, nói cho bọn họ biết mình có vài chuyện riêng cần giải quyết, chuyện công ty tạm thời giao cho Mạc Lâm xử lý. Không thể không nói, công tác bảo mật của Mạc gia làm rất tốt. Chuyện tai nạn xe tối qua của cô cũng không hồ bị lan truyền ra ngoài, ngoại trừ mình Tạ Sương Sương cùng mấy người liên quan ra thì hầu như không có người nào biết.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, đem theo vào quyển sách mình hay đọc, Ngôn Thanh Hạm tắm xong cũng không đợi liền ôm Cát Cát tới bệnh viện. Cô nhớ Lam Khiên Mạch, dường như sắp phát điên, dù chỉ mới xa nhau có một lúc, nhưng cô lại cảm thấy kéo dài như mấy năm liền. Có lẽ đây thực sự là cảm giác khi yêu một người. Lúc nào cũng muốn được ở cạnh nàng, ngay cả một giây xa nhau cũng không nỡ.
Bởi vì có Mạc Lâm đặc biệt 'chiếu cố', cho nên Ngôn Thanh Hạm mới có thể ngang nhiên đem Cát Cát vào bệnh viện, bảo vệ cũng không có nói gì. Đi thang máy lên lầu, nhanh bước đến cửa phòng Lam Khiên Mạch. Khi Ngôn Thanh Hạm đang chuẩn bị đẩy cửa vào, thì phát hiện ở đó chỉ có một mình Lăng Vi.
Cô ngồi cạnh giường Lam Khiên Mạch, tự tay vuốt ve đầu nàng, mặt nàng, rồi đôi môi mỏng không ngừng vân vê lên, dường như muốn nói gì đó. Cuối cùng, cô chậm rãi cuối xuống, hôn lên trán Lam Khiên Mạch một cái. Ánh mặt trời lúc này chiếu vào, rơi lên gò má Lăng Vi, biểu tình của đối phương ôn nhu hiếm thấy, thậm chí khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy, chỉ có lúc Lăng Vi đối mặt với Lam Khiên Mạch thì mới xuất hiện biểu hiện đó.
Cái hôn này của Lăng Vi rất nhẹ, cô rất nhanh đứng dậy, nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm đứng trước cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng không có gì xấu hổ. Lăng Vi mỉm cười với Ngôn Thanh Hạm, sau đó là mang theo cảm xúc khiêu khích mãnh liệt. Ngôn Thanh Hạm liếc nhìn Tả Tĩnh Nhan và Tạ Sương Sương đang đứng một bên cửa khác đẩy cửa đi vào.
"Cám ơn đã chiếu cố nàng." Ngôn Thanh Hạm nói, đem Cát Cát ôm tới trước mặt Lam Khiên Mạch, con mèo nhỏ dường như khi vào phòng đã cảm giác được khí tức của Lam Khiên Mạch, liền lộn xộn trong ngực mình. Khi nó thấy Lam Khiên Mạch đang nằm ngủ trên giường, thì càng không ngoan ngoãn. Ngôn Thanh Hạm không dám thả nó ra, sợ nó làm tổn thương Lam Khiên Mạch, không thể làm gì khác là nhỏ giọng dỗ dành nó.
"Cát Cát, mẹ con đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi, con phải im lặng được không?" dường như Cát Cát nghe hiểu lời Ngôn Thanh Hạm nói, nó không giãy giụa nữa, mà dùng cái móng vuốt chỉa chỉa nơi nào đó. Thấy dáng vẻ nó vội vàng, Ngôn Thanh Hạm cười cười, đem Cát Cát thả lên giường. Con mèo nhỏ trước tiên đi tới gần mặt Lam Khiên Mạch nhìn một chút, sau đó đưa đầu lưỡi liếm liếm. Cuối cùng là đưa đầu dụi vào cổ Lam Khiên Mạch, thân thể nho nhỏ rúc vào trong không ngừng run rẩy. Ngôn Thanh Hạm biết, tiểu gia hỏa này đang sợ hãi. Cô vỗ nhẹ lưng cho Cát Cát, để nó được thoải mái.
"Chậc chậc, con mèo này rất thông minh, nhưng khi đóng phim thì lại thấy nó không minh được như vậy? cô quay lại rồi, thì tôi cũng phải đi rồi. Không bằng, Ngôn tiểu thư tiễn tôi một đoạn đường thì thế nào?" Lăng Vi nói, đi ra ngoài cửa. Cô liếc mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan đứng bên cạnh, như kỳ tích không chào hỏi gì với cô mà trực tiếp đi xuống lầu.
Thấy bóng lưng cô không chút lưu luyến, Tả Tĩnh Nhan cúi đầu, chậm rãi nhớ lại hồi nãy Lăng Vi hôn Lam Khiên Mạch. Thì ra, cái người này cũng có một mặt ôn nhu như vậy. Kỳ thật cô ấy thích là cô gái đó sao?
"Ha ha, Ngôn tiểu thư thực sự rất bình tĩnh, thấy nữ nhân của mình bị người khác đụng chạm cũng không có việc gì. Tôi nên nói cô lãnh đạm hay là căn bản không thèm quan tâm đây?" đứng trước cửa bệnh viện, Lăng Vi phun khói thuốc trong miệng ra ngoài, nói với Ngôn Thanh Hạm. "Lăng tiểu thư và Tiểu Mạch là bạn tốt, thân thiết giữa bạn bè, cũng chỉ là giới hạn bình thường." ngửi thấy mùi thuốc lá từ Lăng Vi, Ngôn Thanh Hạm hơi nhíu mày, cô thực sự không thích mùi thuốc lá.
"Ha ha, lời Ngôn tiểu thư nói thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Khi nãy tôi hôn hôn trán nàng, nếu như tôi hôn tiếp miệng nàng, rồi ngực nàng, sau đó là hôn lên nơi tư mật thì sao? như vậy, cô cũng coi là chuyện thân thiết giữa bạn bè luôn sao?" Lăng Vi nói, từ từ đi tới chỗ Ngôn Thanh Hạm. Cô cố ý thổi khói thuốc lên mặt đối phương, thấy bộ dạng người kia đang kiềm chế trong bất mãn, cô cười thầm trong lòng.
"Lăng tiểu thư, xin cô chú ý lời nói của mình. Tiểu Mạch đã là nữ nhân của tôi, thì tôi cũng không cho phép…"
"Đ*t! Đừng có mẹ nó nói mấy lời nhảm nhí này với tôi! Cô đừng tưởng là lên giường cùng nàng rồi, thì nàng sẽ là nữ nhân của cô. Cô biết nàng thích gì không? cô biết nàng sợ nhất chính là cô đơn và bóng tối hay không? cô biết vì sao nàng thích hút thuốc, nhưng lại vì cô mà từ bỏ không? nếu những thứ này cô không biết, thì cô không xứng nói câu đó."
Lời nói thô lỗ của Lăng Vi cũng không khiến cho Ngôn Thanh Hạm nổi giận, cô nhìn vào con ngươi khinh thường của đối phương, nhịn không được nhếch miệng. Đúng vậy, cô đúng là một người yêu không tương xứng. Thế nhưng, cái này cũng không khiến cô phải thay đổi hoàn toàn. Cô sẽ hiểu những gì Lam Khiên Mạch thích, cũng sẽ luôn ở bên cạnh nàng giúp nàng giải sầu lúc cô đơn. Nhưng mà hút thuốc, mình nhất định phải cho nàng bỏ, bởi vì hút thuốc có hại cho sức khỏe.
"Cô cười cái gì?" thấy Ngôn Thanh Hạm không giận mà còn cười với mình, Lăng Vi có chút sợ hãi.
"Lăng tiểu thư, tôi rất cảm ơn vì cô thay tôi quan tâm đến Tiểu Mạch, nàng có một người bạn như cô, thì cũng rất vui. Tôi biết cô và nàng cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, mà khi nãy cô làm như vậy thật ra cũng không phải chỉ muốn cho tôi thấy, mà là một người khác. Tôi sẽ không truy cứu chuyện cô ăn đậu hủ của Tiểu Mạch lần này, bất quá tôi hy vọng sẽ không còn lần sau nữa."
"Còn những điều cô nói kia, tôi thật sự là không biết. Thế nhưng, tôi chỉ mới biết nàng chưa tới hai tháng, còn hai người đã quen biết nhau ba năm. Tôi còn phải cùng nàng trải qua cả đời, cho nên sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết thói quen cùng sở thích của nàng. Đối tốt với nàng, không cần ai khác đến cảnh cáo tôi, những điều tôi muốn làm nhất định tôi sẽ làm."
"Ah…" nghe Ngôn Thanh Hạm nói một mạch dài như vậy, Lăng Vi có chút sửng sốt. Cái cô này là loại người nếu bạn muốn cãi nhau với cô ta, tuyệt đối sẽ bị cô ta nói tới nhục nhã không còn gì. Nhưng kiểu người luôn dùng lí luận như Ngôn Thanh Hạm, thì đúng là một lần muốn xét nét thì khiến mình muốn đỡ cũng không nổi. "Quên đi, cô nói mấy thứ Quỳnh Dao này tôi nghe tóm lại cũng không hiểu. Nói chung, cô phải đối tốt với nàng, nếu không tôi sẽ đem nàng nhét vào hậu cung của tôi. Nói thật cho cô biết, lão nương mơ ước có nàng cũng đã lâu rồi."
"Ha ha… Lăng tiểu thư quả nhiên rất thành thật. Kỳ thực, Tiểu Sương với tôi còn có Tĩnh Nhan, mấy người chúng tôi đều là bạn rất thân. Tôi cho là, chúng ta có thể thường xuyên tổ chức những buổi gặp mặt gắn kết tình cảm. Còn như Lăng tiểu thư cô đối với Tiểu Mạch có ý đồ không an phận cô đây, tôi cũng sẽ không cần giữ phép lịch sự mà mời cô đi cho." Ngôn Thanh Hạm nói xong, xoay người đi vào bệnh viện. Thấy bóng lưng người kia dần đi xa, nửa ngày Lăng Vi mới có phản ứng.
Ơ đây… đây đúng là uy hiếp trắng trợn mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.