Việt Tố Việt Ái

Chương 64

Hiểu Bạo

27/04/2022

Hương vị thức ăn men theo khe cửa lặng lẽ len vào, từng chút tràn ngập cả căn phòng. Cô gái lười biếng nằm trên giường, để lộ cả tấm lưng, màu da trắng nõn hòa cùng màu trắng của chăn bông như muốn quyện lại cùng nhau. Có lẽ ngửi được hương vị, cô gái nhích nhích cánh mũi, rồi dùng khuôn mặt cạ cạ trên gối, ăn vạ không muốn dậy. Cho đến khi khuôn mặt bị người hôn lên, cả người ngã vào một thứ khác so với giường còn mềm mại ấm áp hơn, nàng thỏa mãn nhếch miệng.

"Tiểu mèo lười, dậy ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp." nhìn Lam Khiên Mạch nằm trong ngực mình không chịu dậy, Ngôn Thanh Hạm cưng chiều nói. Vụ tai nạn xe đã qua được hai tháng, vết thương trên người Lam Khiên Mạch cũng đã khỏi hẳn. Ngày xuất viện, Ngôn Thanh Hạm xin nghỉ làm, sáng sớm liền chạy đến bệnh viện đón nàng.

Mặc áo lông vừa nặng vừa dày, Lam Khiên Mạch ghét bỏ nhìn mình trong gương, rồi nhìn Ngôn Thanh Hạm đứng sau chỉ mặc một cái áo khoác ngoài. Có trời mới biết, đã bao lâu rồi nàng không có mặc đến mấy bộ đồ vừa dày vừa nặng như vậy. Mặc dù nhìn qua sẽ trẻ hơn nhiều, nhưng khi đứng cạnh Ngôn Thanh Hạm, căn bản cũng không thể xứng đôi được.

"Thanh Hạm, em không mặc áo lông này được không, nó thật kỳ cục à."

"Không được, người em cần phải được giữ ấm, hiện tại là mùa đông, lỡ như bị cảm lạnh thì phải làm sao đây? với ra ngoài rồi thì lên xe liền sẽ không ai nhìn thấy đâu." dù chỉ là vấn đề nhỏ nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn rất đúng.

Nhìn Lam Khiên Mạch trước mặt cô mặc như quả cầu, nhẹ nhàng vuốt mặt nàng. Dù đã qua hơn một tháng, nhưng cô vẫn không thể quên được vụ tai nạn xe khiến mình sợ hãi kia. Bình thường, chỉ cần rảnh rỗi, thì cả người đầy máu của Lam Khiên Mạch sẽ xuất hiện trong đầu. Ngôn Thanh Hạm vốn là người không theo bất kỳ tín ngưỡng nào, nhưng sau khi xuất hiện chuyện đó, mỗi khi nhớ đến thì tâm hồn cô như bị đả kích. Cũng may, Lam Khiên Mạch vẫn còn sống, mình vẫn còn có thể nhìn thấy nàng, bắt lấy nàng, ôm nàng, hôn nàng.

Trong khoảng thời gian Lam Khiên Mạch nằm viện, căn bản 24 giờ Ngôn Thanh Hạm đều ở bên cạnh nàng. Cho đến sau đó thân thể Lam Khiên Mạch dần khỏe lại, tự mình xuống giường, cô mới nghe theo đối phương nói quay về đi làm lại. Công việc bị dồn lại hơn nửa tháng không xử lí, Ngôn Thanh Hạm tất nhiên là bận rộn cực kỳ. Cũng mặc kệ công tác có bao nhiêu bận rộn, cũng sẽ mỗi tối đến bồi Lam Khiên Mạch, thậm chí là ở lại trong bệnh viện.

Mắt thấy thân hình gầy gò của Lam Khiên Mạch cuối cùng cũng nuôi lên được chút thịt, Ngôn Thanh Hạm so với ai khác thì cũng đều hài lòng một chút. Nhưng cô cũng không hề phát hiện chỉ là trong hai mươi mấy ngày ngắn ngủi, chính cô lại gầy đi nhìn không ra hình dạng, ngay cả tây trang mặc vào cũng bị rộng hơn. Lam Khiên Mạch cũng không nỡ để Ngôn Thanh Hạm chịu cực như vậy, không chỉ một lần nhắc nhở cô về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng mà, bề ngoài Ngôn Thanh Hạm nhìn vào mềm dịu như nước, nhưng tính khí bên trong thì còn lì lợm hơn nhiều. Cô biết Lam Khiên Mạch đau lòng vì mình chịu cực, cũng biết nàng kỳ thực rất sợ cô đơn. Mỗi khi mình làm thêm giờ, đến khuya mới về đến bệnh viện. Mỗi lần về lại nhìn thấy, Lam Khiên Mạch nằm trên giường co chặt người ôm lấy thân thể mình mà run lên. Sau khi phát hiện mình về thì lại xích người qua lập tức che dấu đi.

Ngôn Thanh Hạm tức giận Lam Khiên Mạch chính là điểm đó, bất luận có chuyện gì, nàng cũng chỉ biết chịu đựng mà không nói với mình. Dù cho một người cực khổ chịu đựng thì chính mình cũng không thấy ổn chút nào. Ngôn Thanh Hạm không rõ lắm Lam Khiên Mạch trở nên như vậy có phải là do có liên quan gì đến vết thương sau lưng nàng hay không, chỉ là mặc kệ Lam Khiên Mạch đã từng chịu tổn thương gì, cô cũng sẽ không để cho nữ nhân này phải chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào nữa.

"Chậc chậc, Thanh Hạm thật là bá đạo, đêm qua đem người ta làm nhiều lần như vậy, còn không cho người ta nghỉ ngơi." Lam Khiên Mạch nói, tự tay ôm lấy Ngôn Thanh Hạm. Theo động tác của nàng, chăn đắp trên người cũng trượt xuống giường. Chỉ nhìn thấy đồng thể trắng nõn lộ ra ấn ký màu ô mai, rải rác trên xương xanh quai, trên ngực mà nhiều hơn chính là phần xung quanh bụng.

Nhìn đến 'tác phẩm' của mình không thể nào quen hơn nữa, Ngôn Thanh Hạm không được tự nhiên dời mắt đi, bộ dạng phi lễ chớ nhìn. "Ha ha, Thanh Hạm lại xấu hổ, hai tai đỏ lên rồi kìa. Cũng đâu phải là chưa thấy qua, sao còn dỗi cái gì chứ? hơn nữa, em nhớ tối hôm qua chị đem mấy cái ấn ký này lên người em, hình như còn rất vui vẻ nữa đó nha."



Lam Khiên Mạch nâng cằm của Ngôn Thanh Hạm, để cô quay đầu nhìn mình. Hai người im lặng nhìn nhau, so với Ngôn Thanh Hạm thích tránh né, thì Lam Khiên Mạch lại vô cùng thoải mái. Ánh rơi vào thân thể xícɦ ɭõa của nàng còn có khuôn mặt cười phá lệ rực rỡ. Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ, tình hình hiện tại Lam Khiên Mạch đang ở thế yếu, nhưng tại sao nàng vẫn áp được mình? lẽ nào, thực sự là chân trần thì sợ người đeo giày*?

*Nguyên văn: Quang cước đích bất phạ xuyên hài(光脚的不怕穿鞋): chân trần thì sợ gì người đeo giày. Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn | vua cũng thua thằng liều, không có gì để mất; cùi không sợ lở

Trong lòng Ngôn Thanh Hạm nghĩ đến chuyện này, nhưng với một bảo bảo luôn ngoan ngoãn như cô, cho dù biết đáp án, sợ là cũng không làm được. Có câu nói, đối phó với lưu manh thì càng phải lưu manh hơn nàng. Đối phó với mặt dày thì mặt phải dày hơn nàng. Giống như Lam Khiên Mạch vừa lưu manh công thêm mặt dày còn nhiều cái thô bỉ, Ngôn Thanh Hạm gặp phải nàng, đã định là trò đùa vận mệnh.

"Được rồi, mau dậy ăn đi, đợi chút nữa sẽ lạnh hết đó." Ngôn Thanh Hạm nói, ôm Lam Khiên Mạch dậy, ai ngờ đối phương này đưa tay níu cổ áo sơ mi cô lại, vô cùng mập mờ cười với mình. Nụ cười này ngoại trừ giống như tiểu nữ nhân đang hạnh phúc thì còn có chút gì đó giống như cười nhạo không thể nói ra. "Thanh Hạm đánh thức làm hư mộng đẹp của người ta, không lẽ không đền cho người ta cái gì sao?"

Ngôn Thanh Hạm vẫn luôn cho là, Lam Khiên Mạch đã thay đổi nhiều. Nàng có thể lãnh khốc như băng, u buồn như mùa thu, cũng có thể nhu tình như nước, quyến rũ như yêu nghiệt. Bất luận là tư thái nào của nàng, cũng có thể dễ dàng hấp dẫn chính mình, khiến cô không kiềm chế được mà muốn đến gần thân mật.

Hiện tại nữ nhân này mềm mại như vật thể không xương nằm trong ngực mình, làn da trắng nõn trên người còn ô mai rải đều do mình quá kích động mà ấn xuống. Nghĩ đến đôi mắt bao ham tìиɦ ɖu͙ƈ của nàng, còn có tiếng thân ngâm thở dốc thật tuyệt vời, cùng với tư thế mê người khi được mình đưa lên đỉnh không gì sánh được. Ngôn Thanh Hạm cũng không ngờ được mình đối với chuyện trên giường lại mê muội đến như vậy.

Là Lam Khiên Mạch thay đổi cô, khiến cô từ một người thanh tâm quả dục không có dục vong, biến thành một người có du͙ƈ vọиɠ. Đến lúc này Ngôn Thanh Hạm cũng không nghĩ vẩn vơ nữa mà chậm rãi cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi Lam Khiên Mạch. Tuy nhiên cô đã nhiều lần hưởng dụng cánh môi của người này, nhưng mà… Vẫn không thấy đủ.

Cái hôn buổi sáng kết thúc, Lam Khiên Mạch rốt cuộc cũng ngoan ngoãn chịu mặc quần áo rời giường, xuống ăn sáng. Ngồi trên bàn ăn, nàng nhìn sandwich cùng sữa tươi để trên bàn, giơ ngón tay cái với Ngôn Thanh Hạm. Từ sau khi Lam Khiên Mạch xuất viện về, cả hai vẫn luôn ở trong nhà của Ngôn Thanh Hạm.

Sở dĩ ở đây mà không có đến nhà Lam Khiên Mạch nguyên nhân chủ yếu là do bên này rộng hơn bên kia. Trước kia là do Ngôn Thanh Hạm cố kỵ Mạc Lâm, sợ hắn phát hiện quan hệ của mình và Lam Khiên Mạch, cho nên không thể dọn đến nhà đối phương. Hiện tại chuyện của các nàng bại lộ, cũng không cần phải che che dấu dấu nữa.

''Meo meo…'' Trong lúc Lam Khiên Mạch còn đang dựa lên người Ngôn Thanh Hạm ăn sandwich, thì có tiếng mèo nho nhỏ dưới gầm bàn truyền ra. Nàng cúi đầu nhìn, đó là Cát Cát mới vừa dậy đi ra tự ôm chân mình cọ cọ, đôi mắt xanh nhỏ tội nghiệp nhìn sandwich trong tay mình, rõ ràng cho thấy nó đang đói bụng.

''Ngô, Thanh Hạm chị không cho Cát Cát ăn sao? Hình như nó đang đói bụng?'' Lam Khiên Mạch nói, lấy môt cọng rau xanh trên bàn đưa cho Cát Cát. Ai ngờ tiểu gia hỏa kia ngay cả nghe cũng không thèm nghe, vẫn cứ nhìn chằm chằm sandwich trong tay mình không chịu chuyển mắt. ''Cát Cát giống y như em, đều là mèo lười. Khi nãy chị đem thức ăn cho nó, cuối cùng để hồi lâu nó cũng không chịu ra ăn, giống y như người nào đó.''

''À… Thì ra là vậy, vậy để em cho nó ăn là được, chị nhanh đi làm đi không khéo lại muộn đó.'' Lam Khiên Mạch đem sandwich cho vào trong miệng, đứng dậy đi chuẩn bị đồ ăn cho Cát Cát. Thấy bóng lưng nàng rời đi, Ngôn Thanh Hạm nhíu mày, nhanh đi tới ôm chặt lấy nàng. ''Tiểu Mạch, đột nhiên chị… Không muốn đi làm nữa.''

''Ha ha, không ngờ cũng có lúc Thanh Hạm lại bốc đồng như vậy.'' Nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch vừa cười vừa nói. Nàng xoay người lại, đem đối phương ôm vào ngực, dùng khuôn mặt cọ lên đầu cô. '' Thanh Hạm ngoan, chị không đi làm, ai nuôi mẹ con em đây? Phải biết là, chị là trụ cột gia đình a."



"Hả? em không phải lão bản quán rượu sao? nếu là lời lão bản nói, thì tiền lương cũng không thiếu a!?" Ngôn Thanh Hạm nói nhỏ, trong lời nói còn có thêm vài phần ý xấu.

"Này, cái quán rượu nhỏ đó sao đủ nuôi sống gia đình chúng ta được? sợ là tiền mua đồ họp cho Cát Cát cũng không đủ nữa là. Cho nên, Thanh Hạm phải cực khổ cho chị đi kiếm tiền rồi, nếu không… cả nhà mình chỉ còn nước ra đường ngủ."

"Được rồi, chị đi trước, em ở nhà cẩn thận, không được mang vác đồ nặng biết chưa?"

"Được được được, chị yên tâm đi, em cũng không phải là thương binh liệt sĩ." Lam Khiên Mạch thúc dục Ngôn Thanh Hạm, đem cô đẩy ra ngoài, sau đó chạy đến bệ cửa sổ, nhìn cô từ từ lái xe đi. Ánh nắng buổi sáng rất đẹp, Lam Khiên Mạch nằm trên ban công, tùy ý để ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người mình, từ từ nhắm hai mắt lại.

Thanh Hạm, cuộc sống như vậy thực sự rất đẹp. Nhưng mà càng yên bình, thì em lại càng cảm thấy bất an. Nỗi sợ của em, chị có thể cảm nhận được không?

Khoảng cách từ nhà Ngôn Thanh Hạm đến Ngôn thị chỉ mất 20 phút đi đường, cô lái xe vào bãi đậu, cầm túi xách của mình đi tới phòng làm việc. Từ khi quay lại công ty đến nay, mỗi ngày cô luôn bận rộn công việc, cho dù đến bây giờ, cũng vẫn như vậy, Sở dĩ cô vội vàng cũng không chỉ có công việc đơn giản, mà còn có vài chuyện không thể cho người khác biết được.

Báo cáo vụ tai nạn xe lần đó đều trên tay cô, trên báo cáo ghi chức năng của xe đột nhiên ngừng, nguyên nhân chủ yếu là phụ tùng đột nhiên bị hỏng, gây ra phản ứng dây chuyền. Xem qua kết quả này rõ ràng chỉ là làm cho có, Ngôn Thanh Hạm cũng không có truy đến cùng, mà mời những người khác đến điều tra lại vị tai nạn xe.

Không sai, xe bị người khác động vào. Không chỉ phanh bị cắt một nửa, ngay cả túi khí giữ an toàn cũng bị phá hỏng hoàn toàn. Đêm hôm đó, những kẻ kia dùng chiếc xe màu xám ép mình vào con đường vắng, cuối cùng dùng xe tải đâm một cú chí mạng.

Ngôn Thanh Hạm nghĩ, nếu như không phải Lam Khiên Mạch cứu mình, thì có thể cô đã chết.

Nếu xác định nguyên nhân tai nạn xe là do sự cố, vậy thì điểm nghi ngờ lớn nhất là, thật ra là ai muốn đem mình vào chỗ chết. Lúc đầu, Ngôn Thanh Hạm hoài nghi đến Mạc Sâm. Nhưng căn cứ vào tư liệu báo cáo, trước khi mình xảy ra tai nạn hắn cũng không có biểu hiện lạ gì hay làm chuyện gì khác thường. Nếu vậy, cũng không thể không loại hắn ra khỏi mục những người đáng nghi. Nhưng mà, không phải là hắn thì là ai?

Ngôn Thanh Hạm vừa nghĩ vừa đi, rất nhanh đến phòng làm việc. Ai ngờ cô vừa ngồi xuống không bao lâu, dưới đại sảnh tiếp tân gọi điện lên nói có một vị phu nhân họ Chiến đến tìm cô, không có lịch hẹn trước. Họ Chiến sao? Ngôn Thanh Hạm suy nghĩ một hồi, xác định mình không có quen người nào họ Chiến cả. Dù sao họ này cũng ít thấy, nếu mình biết thì nhất định sẽ không quên.

Suy đi nghĩ lại, Ngôn Thanh Hạm nói với tiếp tân đại sảnh cho mời nữ nhân kia. Cũng không lâu lắm, cửa phòng bị đẩy ra, Ngôn Thanh Hạm chú ý đến cái đầu tiên không phải là tướng mạo người kia, mà là mùi hoa oải hương nhàn nhạt trên cơ thể người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Việt Tố Việt Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook