Chương 70
Hiểu Bạo
27/04/2022
Thân thể nữ nhân cất dấu rất nhiều bí mật, mà bí mật cũng không khó tìm, chỉ sợ bạn không có năng lực đó, không có tâm tư tìm chúng. Thân thể
Ngôn Thanh Hạm không mẫn cảm, ngược lại cả người lại lộ ra sự cấm dục
cùng cự tuyệt. Lam Khiên Mạch tin, chính mình sớm muộn sẽ khiến đối
phương phải vì mình mà điên cuồng, ướt đẫm.
"Thanh Hạm, nếu thấy khó chịu thì nói em biết." Lam Khiên Mạch nói ra như liều thuốc để giảm bớt khẩn trương, Ngôn Thanh Hạm cởi nội y của mình ra, chủ động giang hai tay để nàng có thể rút đi tầng cản trở cuối cùng trên người mình. Nội y chậm rãi rơi xuống trên làn dã trắng, hai khỏa tròn trịa từ trong nhảy ra.
Màu sắc của nó trắng nõn gần như trong suốt, kiều đĩnh viên mãn, cao thấp cũng không thể một tay nắm hết được. Nhận thấy chính mình không có ý xấu gì, hai đứa nhỏ kia dần dần cởi bở ngượng ngùng, bắt đầu thả lỏng thân thể của chúng. khiến cho viên thịt hồng trên đó dần nở rộ.
"Thanh Hạm, có cảm giác không?" Lam Khiên Mạch nói, cúi đầu xuống khỏa thịt mềm bên trái của Ngôn Thanh Hạm xuất phát. Nàng cố ý đem mái tóc dài vén lên, như vậy mới có thể nhìn thấy rõ động tác của nàng. Với chuyện trên giường, Ngôn Thanh Hạm rất là bảo thủ, sự khiêu khích đủ kiểu đối với nàng tuyệt đối là một sự khiêu chiến lớn.
"Thanh Hạm đừng sợ, để em hảo hảo yêu nó." Lam Khiên Mạch nói xong, trong lúc Ngôn Thanh Hạm còn đang nhìn theo thì ngậm thứ trái cây màu đỏ kia vào trong miệng. Nháy mắt, hương vị thanh thuần tràn đầy khắp nơi. Lam Khiên Mạch biết, đây chính là mùi vị của Ngôn Thanh Hạm, không phải là bất kỳ loại nước hoa nào, càng không phải là mùi hương từ sữa tắm, mà là mùi hương chân chính từ trên cơ thể này.
"Tiểu Mạch." bộ vị nhạy cảm bị đối đãi như vậy, hơn nữa cộng thêm âm thanh mềm mại cùng hiệu quả của thị giác. Ngôn Thanh Hạm tự tay xoa đầu Lam Khiên Mạch, tựa như mẹ đang dỗ dành con nhỏ đòi bú sữa vậy. "Thanh Hạm gọi, có chuyện gì sao?" Lam Khiên Mạch đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, tắm mắt nàng cũng không có nhìn khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm, mà đang nhìn cái đỉnh vươn lên vừa liếm qua.
Chung quanh trái cây đỏ còn dính một lớp nước, chất lỏng trong suốt được ánh đèn chiếu lên phá lệ rực rỡ, trái cây căng mọng dưới ánh sáng của đèn chiếu nhìn qua càng thêm mỹ hảo hơn, càng câu nhân hơn. Lam Khiên Mạch cứ như vậy không nhúc nhích mà ngắm nhìn, chỉ sợ chớp mắt sẽ bỏ qua mỹ cảnh này.
"Đừng nhìn." Ngôn Thanh Hạm nhìn theo tầm mắt của Lam Khiên Mạch, cũng nhìn thấy một màn như vậy. Cô muốn đưa tay che mắt Lam Khiên Mạch, nhưng lại cảm thấy hành động này quá không nên, không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt mình lại.
"Ha ha, Thanh Hạm thật đáng yêu." thấy Ngôn Thanh Hạm nhắm mắt lại, Lam Khiên Mạch cũng mò người nhích lên. Bởi vì chân trái còn bị thương, nàng cũng chỉ đành đem trọng lượng đặt lên chân phải.
"Tiểu Mạch, em… ưm!" Ngôn Thanh Hạm muốn nói với Lam Khiên Mạch không muốn để nàng quậy phá. Nhưng lời nói còn chưa dứt, thì đôi môi đã bị xâm lấn. Biết đó là đầu lưỡi Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm vội vàng dừng lại muốn khép hàm răng lại, không muốn để cho người kia ở trong miệng mình tùy ý châm ngòi thổi gió.
Một khi chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ được khai pháo, thì không thể dừng lại được. Ngôn Thanh Hạm khép hờ hai mắt nhìn Lam Khiên Mạch chuyên tâm hôn mình, cô tự tay ôm lấy cả bầu trời đang lơ lửng trên người mình, sử dụng thân thể muốn đối phương dính chặt với mình. Khi hai bộ ngực căng đầy của hai người đè ép lẫn nhau, thân thể Ngôn Thanh Hạm run rẩy, Lam Khiên Mạch lại càng thoải mái phát ra tiếng hừ.
"Thanh Hạm…. chị có cảm giác, đúng không?" vừa hôn xong, Lam Khiên Mạch thở hổn hển. Nàng dùng khỏa bên phải của mình cọ xát với khỏa bên trái của Ngôn Thanh Hạm, đồng thời dùng tay nhẹ nhàng nắn bóp khỏa còn lại. Cảm giác ngọn núi của đối phương dường như còn dựng cao lên nữa, Lam khiên Mạch thoải mãn cong khóe môi.
"Tiểu Mạch… chị…. thích… ưm…" tiếng thở dốc nặng nề, ngôn ngũ đứt quãng, mọi dấu hiệu đang biểu thị phản ứng chân thật của thân thể. Lam Khiên mạch cúi đầu ngừng mắt nhìn Ngôn Thanh Hạm, nàng biết mỗi khi nữ nhân động tình thì vô cùng xinh đẹp, lại không ngờ rằng Ngôn Thanh Hạm đẹp như vậy.
Hiện tại, đôi mắt ôn nhu cơ trí kia đã dần bị tìиɦ ɖu͙ƈ thay thế, ngoại trừ hình ảnh của mình thì không còn những thứ khác. Bởi vì nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, hai cánh môi đã có dấu hiệu sưng lên, ngay cả miệng vết thương đang khép lại cũng đã nứt ra, mơ hồ lộ ra vết máu. Hình ảnh này cũng khiến người ta không cảm thấy xấu xí, ngược lại còn có sự cám dỗ gợi cảm không thể tả được.
Lam Khiên Mạch vươn đầu lưỡi đem vết máu dưới môi Ngôn Thanh Hạm liếm sạch, tay phải tự do lả lướt trên thân thể người bên dưới, di chuyển đến giữa cái bụng phẳng. Nàng dùng bàn tay yêu thương xoa lấy, có khi cũng trấn an cái rốn nho nhỏ. Nghe tiếng Ngôn Thanh Hạm thở dốc, nàng cười liếm cổ cô.
Như một vampire tham lam
Nàng như bị nhốt trong phòng tối đã lâu, đối với máu cùng du͙ƈ vọиɠ tình ái luôn khao khát khiến nàng ngày đêm phải chịu nhiều dày vò. Lúc này, lại thấy ánh mặt trời, nàng không kịp chờ đợi muốn với chơi, muốn hò hét. Cái lưỡi lướt qua làn da trắng nõn, cẩn thận liếm cái cổ, rồi đến hai ngọn núi cao vút, đến vùng xương sườn, cuối cùng tới vùng bình nguyên ngay bàn tay.
Trải qua ma sát vừa rồi, đầu lưỡi nóng bỏng như là bị lửa đốt qua. Nó dò vào trong cái rốn nhỏ, ở bên trong cuồng quấy không ngừng nghỉ. Thế nhưng cái vật nhỏ lõm xuống kia lại không thể chịu nổi thân thể của nó, không thể làm gì khác hơn nó lại đi vòng quanh đó, dọc theo cái rốn mà lượn quanh.
"Tiểu Mạch…" thuận miệng gọi tên người yêu nhất là vào lúc này. Ngôn Thanh Hạm không hề biết, thì ra chuyện chăn gối cũng mệt như vậy. Cô không biết tỉ mỉ, kinh nghiệm cùng với Lam Khiên Mạch cũng chỉ có vài lần. Trước kia, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy khi vợ chồng cùng nhau làm chuyện này chỉ để sinh con nối dõi. Nhưng mà, sau khi quen biết Lam Khiên Mạch, cô phát hiện sự thật dường như không đơn giản giống như mình nghĩ.
Thì ra du͙ƈ vọиɠ cũng biết nuốt lòng người. Mà cũng như cô hiện giờ, càng lúc càng… vội vã.
Thừa lúc Lam Khiên Mạch không chú ý, Ngôn Thanh Hạm dùng sức kẹp chặt hai chân, lập tức cảm giác được một cổ ẩm ướt. Không cần nhìn Ngôn Thanh Hạm cũng biết qυầи ɭóŧ của mình đã bị ướt. Lần này ướt so với mấy lần trước càng nhiều hơn, nghiêm trọng hơn, thân thể mang cảm giác trống rỗng vô cùng lớn lại chưa từng có. Cắn môi dưới, Ngôn Thanh Hạm rất muốn nói với Lam Khiên Mạch cô thực sự rất khó chịu.
"Thanh Hạm sắp đợi không nổi rồi phải không?" bản thân quan tâm người yêu, cho dù Lam Khiên Mạch đang chăm chú lấy lòng Ngôn Thanh Hạm, cũng vẫn cảm nhận được cô đang có chút mờ ám. Cảm thấy Ngôn Thanh Hạm kẹp chặt hai chân, Lam Khiên Mạch dùng lòng bàn tay đè lên địa phương giữa hai chân cô, không ngoài dự đoán chỗ đó rất nóng.
"Tiểu Mạch… đừng…" đừng có dày vò chị. Có mấy chữ Ngôn Thanh Hạm nói không nên lời, nhưng vẫn có thể dùng ánh mắt nói với đối phương. Nhìn thấy cô vì khó chịu mà hai mắt ngấn nước, Lam Khiên Mạch hôn lên trán cô, tự tay cởϊ qυầи lót trên người cô. Cởi bỏ đó lớp che chắn, ánh mắt nàng nhìn lên mảng trong suốt trên qυầи ɭóŧ. Giữa chỗ đó đã bị thấm ướt, còn đang hiển lộ như có như không trên đám rừng đen.
"Thanh Hạm muốn." Lam Khiên Mạch đùa giỡn Ngôn Thanh Hạm cũng không biết dừng lại, nàng áp lên người cô lần nữa, đưa miệng tiến tai đối phương nhẹ nhàng nói, tiện đà đem cái lưỡi nhỏ dò vào trong tai. Lỗ tai bị chặn lại như vậy, Ngôn Thanh Hạm càng thêm xấu hổ, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái. Vì vậy, cô không có chống cự, mà nhắm hai mắt lại hưởng thụ.
Thị giác không có thì xúc giác càng nhạy cảm. Ngôn Thanh Hạm có thể cảm giác được tay phải Lam Khiên Mạch đang vuốt ve bộ vị tư mật của mình dưới lớp đáy qυầи ɭóŧ, cái này tê dại như chạm phải điện khiến cô thoải mái không biết làm gì, không thể làm gì khác hơn là dùng tay nắm chặt ra giường để mình không phát ra tiếng.
"Thanh Hạm, chị ướt nhiều thật." ngay cả sự thực bị nói ra trực tiếp như vậy thì vẫn cảm thấy luôn quá khó xử. Ngôn Thanh Hạm quay đầu đi chỗ khác, sợ đối mặt với Lam Khiên Mạch. Cô cảm thấy thực sự vô cùng ngại ngùng, chỉ mới bị đối đãi như vậy thì đã có cảm giác mãnh liệt rồi. Cô không nên phóng đãng như vậy.
"Thanh Hạm mở mắt nhìn em. Không được xấu hổ, cũng không cần sợ. Em biết chị đang nghĩ gì, kỳ thực chuyện này cũng không cần thấy thẹn. Em chạm vào chị có cảm giác, là bởi vì chị yêu em. Nói thật, em rất vui." âm thanh Lam Khiên Mạch từ đỉnh đầu truyền đến, Ngôn Thanh Hạm mở mắt ra nhìn vào đôi mắt đỏ sậm nghiêm túc của nàng.
Bên trong đó, là khuôn mặt ửng đỏ của mình, chỉ có mỗi một mình mình.
"Tiểu Mạch, cám ơn em." Ngôn Thanh Hạm không biết vì sao mình lại muốn nói cám ơn, có lẽ là cám ơn Lam Khiên Mạch luôn đối với mình chuyên tâm, cám ơn vì các nàng có thể quen biết nhau. "Ha ha, đứa ngốc, nói cám ơn cái gì. Cái này em chỉ muốn giúp chỉ cởi a, ướt hết rồi còn gì." Lam Khiên Mạch nói, vươn tay cởi ra cái qυầи ɭóŧ còn lại trên người Ngôn Thanh Hạm vứt đi, để thánh địa trong đó được hấp thụ ánh mặt trời.
Chỗ này đã bị chôn vùi rất lâu rồi, tựa như ngôi mộ lặng im ngàn năm, đang đợi người đến đào lên. Chỉ là đã qua lâu như vậy nó vẫn còn bảo trì được hình thái hoàn mỹ như trước. Như khi vừa mới sinh ra màu sáng căng mọng, mảnh rừng đen rậm rạp, còn có bốn cánh cửa ngọc môn mở rộng hướng mình, cùng với đinh trân châu vươn cao.
Lam Khiên Mạch muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện lúc này cổ họng mình đã sớm khô khốc, căn bản không thể phát ra được âm thanh nào. Ánh rơi vào con suối không ngừng tràn ra dòng nước trong suốt, Lam Khiên Mạch không nghĩ nhiều, nàng như một người bệnh hành tẩu trên sa mạc lâu năm, tựa như người cuồng khát hôn lên khối hoa có nguồn suối kia có thể cứu vớt nàng.
Tận lực mút vào, liếm lấy.
"Tiểu Mạch… đừng…." đột nhiên công kích khiến Ngôn Thanh Hạm không kịp chuẩn bị, cô bất đắc dĩ phải dạng hai chân ra, vô lực để Lam Khiên Mạch vội vã xâm nhập. Địa phương tư mật được người yêu âu yếm, dù đây không phải lần đầu làm chuyện này, nhưng vẫn khiến Ngôn Thanh Hạm không chịu nổi. Rất nhanh, cô liền phát sinh tiếng thở dốc đứt quãng.
Lam Khiên Mạch phát hiện, nàng muốn hút khô dòng suối trong suốt kia, thì dòng chảy bên trong nó lại tràn ra càng nhiều. Nhìn đến cái động khẩu nho nhỏ Lam Khiên Mạch phát hiện, nó dường như bằng với kích cỡ ngón tay út của mình. Nghĩ đến bản thân muốn tiến vào chỗ này, nàng có chút lo lắng nhìn Ngôn Thanh Hạm nằm trên giường.
Nàng, không muốn để cô đau nhức.
"Làm sao vậy?" cảm thấy Lam Khiên Mạch đột nhiên dừng động tác lại, Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ nói. Cô cảm thấy thân thể rất khó chịu, nhất là chỗ tư mật đó, dường như có lửa đốt bên trong, lại giống như vừa mất đi gì đó, càng muốn được Lam Khiên Mạch lấp đầy hơn. Có kinh nghiệm từ những lần trước, Ngôn Thanh Hạm cũng hiểu rõ, đây chính là du͙ƈ vọиɠ của cô.
"Thanh Hạm, em sợ làm chị đau, chỗ đó rất nhỏ." Lam Khiên Mạch nói ám chỉ không rõ ràng, nhưng Ngôn Thanh Hạm cũng biết nàng đang nói cái gì. Nhìn chân mày nàng nhíu chặt, đôi mắt do dự, Ngôn Thanh Hạm không sợ cười cười nắm lấy tay phải Lam Khiên Mạch, đặt vào giữa hai chân mình.
"Tiểu Mạch, chị không sợ, tiếp tục đi!" được người yêu cổ động, khiến lòng mình cũng phấn chấn thêm dễ dàng. Nhìn khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm so với khi nãy còn đỏ hơn, Lam Khiên Mạch cũng không nỡ. Nữ nhân này thân thể vốn bảo thủ, cuối cùng thì cần bao nhiêu quyết tâm, mới làm hành động như vừa rồi? Nghĩ như vậy, Lam Khiên Mạch cúi xuống lần nữa hôn Ngôn Thanh Hạm.
"Thanh Hạm, chị chịu một chút, có lẽ sẽ rất đau." Lam Khiên Mạch nói dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn lên vùng hoa hạch nhạy cảm của Ngôn Thanh Hạm, đồng thời đem ngón giữa không có móng tay thăm dò xung quanh. Nàng để chất lỏng trong suốt bao quanh ngón tay, sau đó mới chậm rãi thăm dò bên trong.
Nhưng mà chỉ tiến vào nửa ngón tay, Lam Khiên Mạch liền bị nóng rực cùng thiết chặt bên trong khiến cho chấn động. Nàng biết trước cửa động còn có ngăn trở đang chờ mình. Sau khi đột phá, Ngôn Thanh Hạm liền trở thành nữ nhân của mình. Chỉ là chuyện mơ ước đến lúc thực sự tiến hành thì nàng lại không dám nữa.
"Thanh Hạm, em…" Lam Khiên Mạch đang do dự, bởi vì chỗ đó của Ngôn Thanh Hạm rất chặt nếu trực tiếp đi vào nhất định sẽ rất đau.
"Con bé ngốc, chị không sợ đau, vào đi." Ngôn Thanh Hạm vờ thả lỏng nói, trong lòng cũng khẩn trương không kém. Mắt thấy khuôn mặt cô đầy mồ hôi còn có ánh mắt lóe sáng, Lam Khiên Mạch cắn môi dưới, đưa ngón giữa thẳng tắp tiến vào bên trong.
Khi ngón tay đột phá tấm màng quý giá mỏng manh kia, Lam Khiên Mạch cảm giác rõ ràng thân thể Ngôn Thanh Hạm run lên. Ngay sau đó, nhìn cô dùng sức cực đại ôm mình vào trong ngực.
"Thanh Hạm, xin lỗi, có phải rất đau đúng không?" thấy Ngôn Thanh Hạm không chịu mở miệng, Lam Khiên Mạch lo lắng hỏi.
"Không có gì, có em ôm chị, thì không đau." Ngôn Thanh Hạm nằm trên giường mỉm cười, nụ cười kia ôn nhu như nước, nóng rực như nham thạch đang chảy, chỉ một ánh mắt đã hòa tan trái tim Lam Khiên Mạch.
Nàng nhẹ nhàng do thám bên trong, hôn lên nơi yếu ớt giữa hai chân Ngôn Thanh Hạm.
Thanh Hạm, Thanh Hạm của em…
"Thanh Hạm, nếu thấy khó chịu thì nói em biết." Lam Khiên Mạch nói ra như liều thuốc để giảm bớt khẩn trương, Ngôn Thanh Hạm cởi nội y của mình ra, chủ động giang hai tay để nàng có thể rút đi tầng cản trở cuối cùng trên người mình. Nội y chậm rãi rơi xuống trên làn dã trắng, hai khỏa tròn trịa từ trong nhảy ra.
Màu sắc của nó trắng nõn gần như trong suốt, kiều đĩnh viên mãn, cao thấp cũng không thể một tay nắm hết được. Nhận thấy chính mình không có ý xấu gì, hai đứa nhỏ kia dần dần cởi bở ngượng ngùng, bắt đầu thả lỏng thân thể của chúng. khiến cho viên thịt hồng trên đó dần nở rộ.
"Thanh Hạm, có cảm giác không?" Lam Khiên Mạch nói, cúi đầu xuống khỏa thịt mềm bên trái của Ngôn Thanh Hạm xuất phát. Nàng cố ý đem mái tóc dài vén lên, như vậy mới có thể nhìn thấy rõ động tác của nàng. Với chuyện trên giường, Ngôn Thanh Hạm rất là bảo thủ, sự khiêu khích đủ kiểu đối với nàng tuyệt đối là một sự khiêu chiến lớn.
"Thanh Hạm đừng sợ, để em hảo hảo yêu nó." Lam Khiên Mạch nói xong, trong lúc Ngôn Thanh Hạm còn đang nhìn theo thì ngậm thứ trái cây màu đỏ kia vào trong miệng. Nháy mắt, hương vị thanh thuần tràn đầy khắp nơi. Lam Khiên Mạch biết, đây chính là mùi vị của Ngôn Thanh Hạm, không phải là bất kỳ loại nước hoa nào, càng không phải là mùi hương từ sữa tắm, mà là mùi hương chân chính từ trên cơ thể này.
"Tiểu Mạch." bộ vị nhạy cảm bị đối đãi như vậy, hơn nữa cộng thêm âm thanh mềm mại cùng hiệu quả của thị giác. Ngôn Thanh Hạm tự tay xoa đầu Lam Khiên Mạch, tựa như mẹ đang dỗ dành con nhỏ đòi bú sữa vậy. "Thanh Hạm gọi, có chuyện gì sao?" Lam Khiên Mạch đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, tắm mắt nàng cũng không có nhìn khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm, mà đang nhìn cái đỉnh vươn lên vừa liếm qua.
Chung quanh trái cây đỏ còn dính một lớp nước, chất lỏng trong suốt được ánh đèn chiếu lên phá lệ rực rỡ, trái cây căng mọng dưới ánh sáng của đèn chiếu nhìn qua càng thêm mỹ hảo hơn, càng câu nhân hơn. Lam Khiên Mạch cứ như vậy không nhúc nhích mà ngắm nhìn, chỉ sợ chớp mắt sẽ bỏ qua mỹ cảnh này.
"Đừng nhìn." Ngôn Thanh Hạm nhìn theo tầm mắt của Lam Khiên Mạch, cũng nhìn thấy một màn như vậy. Cô muốn đưa tay che mắt Lam Khiên Mạch, nhưng lại cảm thấy hành động này quá không nên, không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt mình lại.
"Ha ha, Thanh Hạm thật đáng yêu." thấy Ngôn Thanh Hạm nhắm mắt lại, Lam Khiên Mạch cũng mò người nhích lên. Bởi vì chân trái còn bị thương, nàng cũng chỉ đành đem trọng lượng đặt lên chân phải.
"Tiểu Mạch, em… ưm!" Ngôn Thanh Hạm muốn nói với Lam Khiên Mạch không muốn để nàng quậy phá. Nhưng lời nói còn chưa dứt, thì đôi môi đã bị xâm lấn. Biết đó là đầu lưỡi Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm vội vàng dừng lại muốn khép hàm răng lại, không muốn để cho người kia ở trong miệng mình tùy ý châm ngòi thổi gió.
Một khi chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ được khai pháo, thì không thể dừng lại được. Ngôn Thanh Hạm khép hờ hai mắt nhìn Lam Khiên Mạch chuyên tâm hôn mình, cô tự tay ôm lấy cả bầu trời đang lơ lửng trên người mình, sử dụng thân thể muốn đối phương dính chặt với mình. Khi hai bộ ngực căng đầy của hai người đè ép lẫn nhau, thân thể Ngôn Thanh Hạm run rẩy, Lam Khiên Mạch lại càng thoải mái phát ra tiếng hừ.
"Thanh Hạm…. chị có cảm giác, đúng không?" vừa hôn xong, Lam Khiên Mạch thở hổn hển. Nàng dùng khỏa bên phải của mình cọ xát với khỏa bên trái của Ngôn Thanh Hạm, đồng thời dùng tay nhẹ nhàng nắn bóp khỏa còn lại. Cảm giác ngọn núi của đối phương dường như còn dựng cao lên nữa, Lam khiên Mạch thoải mãn cong khóe môi.
"Tiểu Mạch… chị…. thích… ưm…" tiếng thở dốc nặng nề, ngôn ngũ đứt quãng, mọi dấu hiệu đang biểu thị phản ứng chân thật của thân thể. Lam Khiên mạch cúi đầu ngừng mắt nhìn Ngôn Thanh Hạm, nàng biết mỗi khi nữ nhân động tình thì vô cùng xinh đẹp, lại không ngờ rằng Ngôn Thanh Hạm đẹp như vậy.
Hiện tại, đôi mắt ôn nhu cơ trí kia đã dần bị tìиɦ ɖu͙ƈ thay thế, ngoại trừ hình ảnh của mình thì không còn những thứ khác. Bởi vì nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, hai cánh môi đã có dấu hiệu sưng lên, ngay cả miệng vết thương đang khép lại cũng đã nứt ra, mơ hồ lộ ra vết máu. Hình ảnh này cũng khiến người ta không cảm thấy xấu xí, ngược lại còn có sự cám dỗ gợi cảm không thể tả được.
Lam Khiên Mạch vươn đầu lưỡi đem vết máu dưới môi Ngôn Thanh Hạm liếm sạch, tay phải tự do lả lướt trên thân thể người bên dưới, di chuyển đến giữa cái bụng phẳng. Nàng dùng bàn tay yêu thương xoa lấy, có khi cũng trấn an cái rốn nho nhỏ. Nghe tiếng Ngôn Thanh Hạm thở dốc, nàng cười liếm cổ cô.
Như một vampire tham lam
Nàng như bị nhốt trong phòng tối đã lâu, đối với máu cùng du͙ƈ vọиɠ tình ái luôn khao khát khiến nàng ngày đêm phải chịu nhiều dày vò. Lúc này, lại thấy ánh mặt trời, nàng không kịp chờ đợi muốn với chơi, muốn hò hét. Cái lưỡi lướt qua làn da trắng nõn, cẩn thận liếm cái cổ, rồi đến hai ngọn núi cao vút, đến vùng xương sườn, cuối cùng tới vùng bình nguyên ngay bàn tay.
Trải qua ma sát vừa rồi, đầu lưỡi nóng bỏng như là bị lửa đốt qua. Nó dò vào trong cái rốn nhỏ, ở bên trong cuồng quấy không ngừng nghỉ. Thế nhưng cái vật nhỏ lõm xuống kia lại không thể chịu nổi thân thể của nó, không thể làm gì khác hơn nó lại đi vòng quanh đó, dọc theo cái rốn mà lượn quanh.
"Tiểu Mạch…" thuận miệng gọi tên người yêu nhất là vào lúc này. Ngôn Thanh Hạm không hề biết, thì ra chuyện chăn gối cũng mệt như vậy. Cô không biết tỉ mỉ, kinh nghiệm cùng với Lam Khiên Mạch cũng chỉ có vài lần. Trước kia, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy khi vợ chồng cùng nhau làm chuyện này chỉ để sinh con nối dõi. Nhưng mà, sau khi quen biết Lam Khiên Mạch, cô phát hiện sự thật dường như không đơn giản giống như mình nghĩ.
Thì ra du͙ƈ vọиɠ cũng biết nuốt lòng người. Mà cũng như cô hiện giờ, càng lúc càng… vội vã.
Thừa lúc Lam Khiên Mạch không chú ý, Ngôn Thanh Hạm dùng sức kẹp chặt hai chân, lập tức cảm giác được một cổ ẩm ướt. Không cần nhìn Ngôn Thanh Hạm cũng biết qυầи ɭóŧ của mình đã bị ướt. Lần này ướt so với mấy lần trước càng nhiều hơn, nghiêm trọng hơn, thân thể mang cảm giác trống rỗng vô cùng lớn lại chưa từng có. Cắn môi dưới, Ngôn Thanh Hạm rất muốn nói với Lam Khiên Mạch cô thực sự rất khó chịu.
"Thanh Hạm sắp đợi không nổi rồi phải không?" bản thân quan tâm người yêu, cho dù Lam Khiên Mạch đang chăm chú lấy lòng Ngôn Thanh Hạm, cũng vẫn cảm nhận được cô đang có chút mờ ám. Cảm thấy Ngôn Thanh Hạm kẹp chặt hai chân, Lam Khiên Mạch dùng lòng bàn tay đè lên địa phương giữa hai chân cô, không ngoài dự đoán chỗ đó rất nóng.
"Tiểu Mạch… đừng…" đừng có dày vò chị. Có mấy chữ Ngôn Thanh Hạm nói không nên lời, nhưng vẫn có thể dùng ánh mắt nói với đối phương. Nhìn thấy cô vì khó chịu mà hai mắt ngấn nước, Lam Khiên Mạch hôn lên trán cô, tự tay cởϊ qυầи lót trên người cô. Cởi bỏ đó lớp che chắn, ánh mắt nàng nhìn lên mảng trong suốt trên qυầи ɭóŧ. Giữa chỗ đó đã bị thấm ướt, còn đang hiển lộ như có như không trên đám rừng đen.
"Thanh Hạm muốn." Lam Khiên Mạch đùa giỡn Ngôn Thanh Hạm cũng không biết dừng lại, nàng áp lên người cô lần nữa, đưa miệng tiến tai đối phương nhẹ nhàng nói, tiện đà đem cái lưỡi nhỏ dò vào trong tai. Lỗ tai bị chặn lại như vậy, Ngôn Thanh Hạm càng thêm xấu hổ, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái. Vì vậy, cô không có chống cự, mà nhắm hai mắt lại hưởng thụ.
Thị giác không có thì xúc giác càng nhạy cảm. Ngôn Thanh Hạm có thể cảm giác được tay phải Lam Khiên Mạch đang vuốt ve bộ vị tư mật của mình dưới lớp đáy qυầи ɭóŧ, cái này tê dại như chạm phải điện khiến cô thoải mái không biết làm gì, không thể làm gì khác hơn là dùng tay nắm chặt ra giường để mình không phát ra tiếng.
"Thanh Hạm, chị ướt nhiều thật." ngay cả sự thực bị nói ra trực tiếp như vậy thì vẫn cảm thấy luôn quá khó xử. Ngôn Thanh Hạm quay đầu đi chỗ khác, sợ đối mặt với Lam Khiên Mạch. Cô cảm thấy thực sự vô cùng ngại ngùng, chỉ mới bị đối đãi như vậy thì đã có cảm giác mãnh liệt rồi. Cô không nên phóng đãng như vậy.
"Thanh Hạm mở mắt nhìn em. Không được xấu hổ, cũng không cần sợ. Em biết chị đang nghĩ gì, kỳ thực chuyện này cũng không cần thấy thẹn. Em chạm vào chị có cảm giác, là bởi vì chị yêu em. Nói thật, em rất vui." âm thanh Lam Khiên Mạch từ đỉnh đầu truyền đến, Ngôn Thanh Hạm mở mắt ra nhìn vào đôi mắt đỏ sậm nghiêm túc của nàng.
Bên trong đó, là khuôn mặt ửng đỏ của mình, chỉ có mỗi một mình mình.
"Tiểu Mạch, cám ơn em." Ngôn Thanh Hạm không biết vì sao mình lại muốn nói cám ơn, có lẽ là cám ơn Lam Khiên Mạch luôn đối với mình chuyên tâm, cám ơn vì các nàng có thể quen biết nhau. "Ha ha, đứa ngốc, nói cám ơn cái gì. Cái này em chỉ muốn giúp chỉ cởi a, ướt hết rồi còn gì." Lam Khiên Mạch nói, vươn tay cởi ra cái qυầи ɭóŧ còn lại trên người Ngôn Thanh Hạm vứt đi, để thánh địa trong đó được hấp thụ ánh mặt trời.
Chỗ này đã bị chôn vùi rất lâu rồi, tựa như ngôi mộ lặng im ngàn năm, đang đợi người đến đào lên. Chỉ là đã qua lâu như vậy nó vẫn còn bảo trì được hình thái hoàn mỹ như trước. Như khi vừa mới sinh ra màu sáng căng mọng, mảnh rừng đen rậm rạp, còn có bốn cánh cửa ngọc môn mở rộng hướng mình, cùng với đinh trân châu vươn cao.
Lam Khiên Mạch muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện lúc này cổ họng mình đã sớm khô khốc, căn bản không thể phát ra được âm thanh nào. Ánh rơi vào con suối không ngừng tràn ra dòng nước trong suốt, Lam Khiên Mạch không nghĩ nhiều, nàng như một người bệnh hành tẩu trên sa mạc lâu năm, tựa như người cuồng khát hôn lên khối hoa có nguồn suối kia có thể cứu vớt nàng.
Tận lực mút vào, liếm lấy.
"Tiểu Mạch… đừng…." đột nhiên công kích khiến Ngôn Thanh Hạm không kịp chuẩn bị, cô bất đắc dĩ phải dạng hai chân ra, vô lực để Lam Khiên Mạch vội vã xâm nhập. Địa phương tư mật được người yêu âu yếm, dù đây không phải lần đầu làm chuyện này, nhưng vẫn khiến Ngôn Thanh Hạm không chịu nổi. Rất nhanh, cô liền phát sinh tiếng thở dốc đứt quãng.
Lam Khiên Mạch phát hiện, nàng muốn hút khô dòng suối trong suốt kia, thì dòng chảy bên trong nó lại tràn ra càng nhiều. Nhìn đến cái động khẩu nho nhỏ Lam Khiên Mạch phát hiện, nó dường như bằng với kích cỡ ngón tay út của mình. Nghĩ đến bản thân muốn tiến vào chỗ này, nàng có chút lo lắng nhìn Ngôn Thanh Hạm nằm trên giường.
Nàng, không muốn để cô đau nhức.
"Làm sao vậy?" cảm thấy Lam Khiên Mạch đột nhiên dừng động tác lại, Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ nói. Cô cảm thấy thân thể rất khó chịu, nhất là chỗ tư mật đó, dường như có lửa đốt bên trong, lại giống như vừa mất đi gì đó, càng muốn được Lam Khiên Mạch lấp đầy hơn. Có kinh nghiệm từ những lần trước, Ngôn Thanh Hạm cũng hiểu rõ, đây chính là du͙ƈ vọиɠ của cô.
"Thanh Hạm, em sợ làm chị đau, chỗ đó rất nhỏ." Lam Khiên Mạch nói ám chỉ không rõ ràng, nhưng Ngôn Thanh Hạm cũng biết nàng đang nói cái gì. Nhìn chân mày nàng nhíu chặt, đôi mắt do dự, Ngôn Thanh Hạm không sợ cười cười nắm lấy tay phải Lam Khiên Mạch, đặt vào giữa hai chân mình.
"Tiểu Mạch, chị không sợ, tiếp tục đi!" được người yêu cổ động, khiến lòng mình cũng phấn chấn thêm dễ dàng. Nhìn khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm so với khi nãy còn đỏ hơn, Lam Khiên Mạch cũng không nỡ. Nữ nhân này thân thể vốn bảo thủ, cuối cùng thì cần bao nhiêu quyết tâm, mới làm hành động như vừa rồi? Nghĩ như vậy, Lam Khiên Mạch cúi xuống lần nữa hôn Ngôn Thanh Hạm.
"Thanh Hạm, chị chịu một chút, có lẽ sẽ rất đau." Lam Khiên Mạch nói dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn lên vùng hoa hạch nhạy cảm của Ngôn Thanh Hạm, đồng thời đem ngón giữa không có móng tay thăm dò xung quanh. Nàng để chất lỏng trong suốt bao quanh ngón tay, sau đó mới chậm rãi thăm dò bên trong.
Nhưng mà chỉ tiến vào nửa ngón tay, Lam Khiên Mạch liền bị nóng rực cùng thiết chặt bên trong khiến cho chấn động. Nàng biết trước cửa động còn có ngăn trở đang chờ mình. Sau khi đột phá, Ngôn Thanh Hạm liền trở thành nữ nhân của mình. Chỉ là chuyện mơ ước đến lúc thực sự tiến hành thì nàng lại không dám nữa.
"Thanh Hạm, em…" Lam Khiên Mạch đang do dự, bởi vì chỗ đó của Ngôn Thanh Hạm rất chặt nếu trực tiếp đi vào nhất định sẽ rất đau.
"Con bé ngốc, chị không sợ đau, vào đi." Ngôn Thanh Hạm vờ thả lỏng nói, trong lòng cũng khẩn trương không kém. Mắt thấy khuôn mặt cô đầy mồ hôi còn có ánh mắt lóe sáng, Lam Khiên Mạch cắn môi dưới, đưa ngón giữa thẳng tắp tiến vào bên trong.
Khi ngón tay đột phá tấm màng quý giá mỏng manh kia, Lam Khiên Mạch cảm giác rõ ràng thân thể Ngôn Thanh Hạm run lên. Ngay sau đó, nhìn cô dùng sức cực đại ôm mình vào trong ngực.
"Thanh Hạm, xin lỗi, có phải rất đau đúng không?" thấy Ngôn Thanh Hạm không chịu mở miệng, Lam Khiên Mạch lo lắng hỏi.
"Không có gì, có em ôm chị, thì không đau." Ngôn Thanh Hạm nằm trên giường mỉm cười, nụ cười kia ôn nhu như nước, nóng rực như nham thạch đang chảy, chỉ một ánh mắt đã hòa tan trái tim Lam Khiên Mạch.
Nàng nhẹ nhàng do thám bên trong, hôn lên nơi yếu ớt giữa hai chân Ngôn Thanh Hạm.
Thanh Hạm, Thanh Hạm của em…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.