Chương 72
Hiểu Bạo
27/04/2022
Dưới lớp mềm ấm áp, còn có cả người mình yêu. Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, Lam Khiên Mạch vươn tay chậm rãi họa theo đường nét người trong
ngực mình. Nàng cũng lo sợ chạm nhẹ vào một cái sẽ khiến nữ nhân này
tỉnh giấc. Cho nên đành phải dùng cách như vậy để giải quyết khát vọng
trong lòng.
Thân thể nhích nhích, lập tức liền chạm vào làn da nhuận hoạt của người bên cạnh. Lam Khiên Mạch cười ôm lấy Ngôn Thanh Hạm hai tay siết chặt lại. Đối phương vẫn bị nàng quấy rầy mà tỉnh lại, vẻ mặt ai oán nhìn nàng. "Đừng quậy, để chị ngủ thêm một chút nữa." âm thanh khàn khàn dụ người, còn thêm biểu tình làm nũng lười biếng.
Trong ký ức Ngôn Thanh Hạm luôn rất ưu nhã, cho dù bỏ đi những phần quý khí này, thì cô cũng luôn ở trên cao không thể chạm đến. Tối qua Lam Khiên Mạch đã được nhìn thấy được sự yêu nhiêu của Ngôn Thanh Hạm, không ngờ được khi cô ấy lười biếng cũng khả ái đến như vậy. Nhìn người kia mím môi cọ đầu liên tục không chịu dậy, Lam Khiên Mạch hôn nhẹ lên môi cô, không nỡ buông ra.
"Thanh Hạm, 8:00 am rồi, hôm nay chị không đi làm sao?" mặc dù rất muốn để Ngôn Thanh Hạm nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, nhưng Lam Khiên Mạch cũng biết hôm nay không phải là ngày nghỉ, ở công ty Ngôn Thanh Hạm vẫn còn rất nhiều công vụ cần xử lí.
"Ừm, không đi." nghe Ngôn Thanh Hạm không chút do dự đáp lại, Lam Khiên Mạch phì cười một tiếng. Nàng cũng không gọi người kia dậy nữa, còn cô thì lại kéo nàng đi ngủ tiếp. Công việc cái gì, Ngôn thị cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Đối với Lam Khiên Mạch mà nói, thế giới của nàng cũng chỉ có một mình Ngôn Thanh Hạm. Chỉ cần người này được hài lòng thì cái gì nàng cũng mặc kệ.
"Tiểu Mạch…" lúc này, Ngôn Thanh Hạm nằm trong chăn buồn chán gọi tên nàng. Lam Khiên Mạch bị lôi vào trong, lộ ra khuôn mặt ửng đỏ của đối phương, hỏi cô sao vậy. "Không có gì, chị cảm thấy cuộc sống hiện tại quá bình lặng, an nhàn đến mức khiến chị cảm thấy có chút bất an." Ngôn Thanh Hạm luôn thẳng thắn, không chút dấu diếm.
Không sai, Ngôn Thanh Hạm luôn là một người bảo thủ. Cô luôn cho rằng, trước hôn nhân những hành động không lí trí không nên chạm đến. Hiện tại cô đã đem thân thể giao cho Lam Khiên Mạch, tất nhiên sẽ có cả thủy chung. Ngưng mắt nhìn gò má xinh đẹp của Lam Khiên Mạch, trong lòng Ngôn Thanh Hạm cười nhạo mình thật ngây thơ, mà cũng hiểu được vì sao Lam Khiên Mạch luôn sợ mình sẽ rời bỏ nàng.
Hiện tại yên bình chỉ là sự giả dối bề ngoài, trước mặt các nàng vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Mạc Lâm cũng đã biết quan hệ giữa các nàng, vì sao còn chưa hành động cái gì? theo lí mà nói, hắn cho dù có thương cảm mình thì cũng nhất định không cho cô làm những chuyện nhục nhã khiến danh tiếng hai nhà Mạc Ngôn thành như vậy.
Lời giải thích duy nhất là đang ngủ đông, hiện tại Mạc Lâm giống như là Câu Tiễn nằm gai nếm mật, hắn đang chờ đợi cơ hội thích hợp để chia rẽ mình và Lam Khiên Mạch. Cũng có thể hắn chỉ cho là mình cùng nàng chẳng qua đang vui đùa với nhau, đến khi chán ngán, tự nhiên sẽ chia tay. Nếu Mạc Lâm có suy nghĩ như vậy, Ngôn Thanh Hạm dám chắc lúc này đây, chuyện mình làm sẽ không thất bại và ông ngoại đã tính nhầm.
Lam Khiên Mạch là nữ nhân tốt, là một người rất hợp với mình. Ngôn Thanh Hạm cho đến giờ luôn biết rõ mình cần gì, khi còn nhỏ cô luôn được cha mẹ thương yêu, được cùng người thân trong gia đình ăn cơm chung. Thế nhưng, cô biết cha mẹ bề bộn công tác nhiều việc, căn bản không có thời gian ở bên cạnh mình. Cho nên, Ngôn Thanh Hạm tự ép chính mình quen chuyện này, quên đi cái vọng tưởng đó.
Sau này, Ngôn Thanh Hạm muốn theo học nghệ thuật, không muốn theo con đường thương gia kia. Cô không ngờ tâm nguyện này lại dễ dàng đạt được như vậy, thế nhưng vì lòng hiếu tâm với cha mẹ cuối cùng cô vẫn phải chọn gia nhập Ngôn Thị, từng bước thay đổi thành một thương nhân. Có thể nói, nguyện vọng này là tự Ngôn Thanh Hạm đã buông tha.
Hiện tại cô cũng đã 28, sắp đến sinh nhật 29 rồi. Ngôn Thanh Hạm cũng hiểu rõ mình không còn trẻ nữa, đối với cô những điều cô muốn cô cũng hiểu rất rõ. Cô muốn được cha mẹ yêu thương, muốn bước trên con đường nghệ thuật. Nhưng mà, cho dù có đem hai mong muốn mãnh liệt này hòa chung thành một, thì cũng không sánh bằng khát vọng cô đối với Lam Khiên Mạch.
Cô muốn Lam Khiên Mạch, thầm nghĩ muốn có nữ nhân này. Vì nàng, mình có thể không cần làm thiên kim Ngôn thị, một tổng giám đốc, thậm chí có thể bỏ cả địa vị thân gia. Ngôn Thanh Hạm cô chỉ cần Lam Khiên Mạch.
"Thanh Hạm đang nghĩ gì vậy? đôi mắt đăm chiêu quá." nhận thấy Ngôn Thanh Hạm thất thần, Lam Khiên Mạch cười hỏi. Nàng cười rộ lên nhìn rất đẹp mắt còn có thể nhìn thấy được hai lúm đồng tiền hiện ra từ hai bên. Đôi mi cong vuốt, mắt phượng hẹp dài chớp chớp nheo lại, chỉ chừa một khe hở. Cho dù là như vậy, Ngôn Thanh Hạm vẫn có thể nhìn thấy được hình ảnh của mình từ trong đó.
"Không có gì, chị đang nghĩ nên làm thế nào để thuyết phục ông ngoại cho chúng được sống chung với nhau." Ngôn Thanh Hạm cảm thấy cô cần phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu không đừng nói là Lam Khiên Mạch, ngay đến cả chính bản thân cô cũng khó mà đảm bảo được. Mạc Lâm muốn chia rẽ các nàng thế nào, thì chung quy vẫn là ông ngoại của mình, cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không thể làm tổn thương đến mình được.
Nhưng mà kẻ đứng sau vụ tai nạn xe kia thật sự muốn mạng của cô. Một ngày còn chưa tìm ra hắn, Ngôn Thanh Hạm vẫn không thể yên tâm được. Nghĩ đến báo cáo hôm đó mình có được, trong mắt Ngôn Thanh Hạm lóe lên chút do dự. Cô thực sự không muốn cùng người nhà mình xung đột.
"Thanh Hạm, đừng sợ, cho dù thế nào em cũng sẽ không rời khỏi chị. Cho dù ông ngoại ngoại chị đem chi phiếu cho bao nhiêu tiền, em cũng sẽ không nhận, chị yên tâm đi."
"Ha ha, em nghĩ nhiều rồi, ông ngoại sẽ không làm như vậy đâu." nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm bật cười. Người này đang nghĩ đến phim thần tượng rồi sao? nếu như thủ đoạn của Mạc Lâm đơn giản như vậy, thì cô cũng không cần phải vắt óc nghĩ cách đối phó rồi.
"Thanh Hạm đang nghĩ em ngốc hả? nhưng mà… ngu ngốc thì hình như cũng không cách nào dạy chị □□ đâu nha." Lam Khiên Mạch cười cười vẻ mặt đầy □□, lời nói chế nhạo. Cảm giác cái tay người nào đó lại bắt đầu không đứng đắn ở trong chăn qua lại nắn bóp hông mình, mặt Ngôn Thanh Hạm đỏ lên, vờ như đang dỗi hất tay Lam Khiên Mạch ra.
"Không cho phép quậy."
"Ha ha, Thanh Hạm xấu hổ kìa, rõ ràng tối hôm qua mới làm xong. Chị còn có cái gì mà không dám nữa chứ? chỗ đó, còn khó chịu lắm hả?"
"Á… không sao."
Nghe Lam Khiên đột nhiên đổi sang chất giọng ôn nhu, Ngôn Thanh Hạm nhỏ giọng nói. Mặc dù khi cử động thân thể phần hông nhích một chút dẫn đến bên dưới hai chân vẫn còn có chút đau, nhưng cũng không quá mức khó chịu. Ngôn Thanh Hạm không muốn để Lam Khiên Mạch lo lắng, tự nhiên nói xạo. "Thanh Hạm còn cậy mạnh, tối hôm qua mệt như vậy, nhất định vẫn còn ê ẩm a? em giúp chị xoa bóp một chút được không?"
Lời nói tiếp diễn Ngôn Thanh Hạm cảm thấy giữa hai chân đột nhiên mát lạnh, nhìn xuống dưới thì ra bàn tay Lam Khiên Mạch đặt trên hông không biết đã dời xuống đó từ khi nào, trực tiếp để trên chỗ hai chân đang khép lại. Biến cố đột ngột như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm trở tay không kịp, nếu cô kịp phản ứng ý nghĩ đầu tiên cũng không phải là cự tuyệt mà là bị hạnh phúc trong lòng nhiễm đỏ cả mặt.
"Thanh Hạm kẹp chặt như vậy, em không vào được, đến, dạng hai chân ra." nghe Lam Khiên Mạch nói, khuôn mặt vốn đã hồng của Ngôn Thanh Hạm lại thêm một tia tiên diễm. Cô không ngừng lắc đầu, thậm chí không dám nhìn Lam Khiên Mạch. Khả ái còn đáng yêu như vậy khiến người ta nhịn không được lại muốn khi dễ tiếp.
"Yên tâm, em không có làm những chuyện khác, chỉ giúp chị xoa một chút thôi, ngoan." Lam Khiên Mạch từng bước hướng dẫn nói, nàng liền đưa tay vào giữa hai chân Ngôn Thanh Hạm. Nhìn bộ dạng đối phương đỏ mặt cắn môi dưới không dám phản kháng, Lam Khiên Mạch cảm thấy mình như con sói đói xấu xa, còn Ngôn Thanh Hạm như là tiểu hồng mao bị mình ăn sạch sẽ.
"Ừm…" bộ vị yếu ớt giữa hai chân bị bàn tay Lam Khiên Mạch che chở, Ngôn Thanh Hạm hừ nhẹ một tiếng. Dù sao nơi đó tối qua cùng thân thể đã được thanh tẩy bằng □□, hiện tại vẫn còn mẫn cảm, chỉ cần chạm vào thì không thể nào không có cảm giác. "Thanh Hạm ngoan đừng phát ra âm thanh, nếu không em nhịn không nổi đâu."
Cảm giác được nhiệt độ cao trên người Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm biết nàng có ý gì, lập tức cắn môi, ôm chặt nàng không dám phát ra tiếng nữa. Phát hiện bàn tay kia lại dùng tốc độ chậm chạp vỗ về nhào nặn, thân thể Ngôn Thanh Hạm run rẩy, không tự chủ kẹp chặt hai chân.
Nhưng mà, chính do động tác này lại khiến Lam Khiên Mạch phải dùng sức trên vùng nhạy cảm của cô. Ngôn Thanh Hạm vùi đầu vào cổ đối phương, khẽ cắn ngón tay phòng ngừa mình phát ra âm thanh. "Được rồi, Thanh Hạm có thoải mái không?" Lam Khiên Mạch nói rút tay ra. Nhìn mu bàn tay còn có chất dính ướt, nàng đột nhiên vươn lưỡi đem chất lỏng trong suốt kia liếm sạch, đồng thời còn phát ra tiếng nuốt vào ực ực.
"Em…" màn trình diễn nuy mị như vậy diễn ra trước mắt, Ngôn Thanh Hạm thật sự giận dỗi Lam Khiên Mạch còn hành động như vậy còn đối với phản ứng ngượng ngùng của thân thể mình không biết dừng lại. Thực sự không nổi đôi mắt mị hoặc của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm nắm lấy đồ cạnh giường, muốn đến phòng tắm.
Ai ngờ, hai chân cô chỉ vừa chạm đất thì đã nhìn thấy Cát Cát nằm dưới sàn. Thấy con mèo nhỏ nhìn chằm chằm hai chân của mình, Ngôn Thanh Hạm nhớ đến hình như nó vẫn luôn ở đây, không hề rời đi. Nếu vậy tối qua mình và Lam Khiên Mạch làm chuyện ấy, có phải là đã bị Cát Cát nhìn thấy hết rồi không?
Sự thật này khiến Ngôn Thanh Hạm quẫn bách không thôi, nhìn lại đôi mắt Cát Cát dường như đang quan sát, Ngôn Thanh Hạm chỉ thấy sau lưng chợt lạnh, giống như mẫu mẫu đang làm chuyện ấy thì bị con nhỏ chứng kiến. Đột nhiên cô lại không muốn đi tắm nữa, trong lòng lại muốn nằm lại giường.
"Làm sao vậy?" thấy Ngôn Thanh Hạm vừa bước xuống lại quay lại, Lam Khiên Mạch nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, chị muốn nghỉ ngơi một lúc, em ngủ cùng chị được không?"
"Ừm." có trời mới biết Lam Khiên Mạch luôn ước 24 giờ đều có thể dính chung một chỗ với Ngôn Thanh Hạm, hiện tại nghe được đối phương nói như vậy, nàng tự nhiên sẽ cao hứng mà đồng ý.
Cứ như vậy hai cái tên lười lại chui vào chăn ngủ. Cũng không lâu lắm, cái tiếng nuốt ực ực kia vang lên lần nữa. Nghe thấy âm thanh này, Ngôn Thanh Hạm lại không tự chủ mà nhớ đến một màn nuy mị khi nãy. Cô biết Lam Khiên Mạch đang đùa với mình, khiến tinh thần cô cũng dỗi đi liền nhéo nàng một cái, khiến người phía sau kêu lên.
"A, Thanh Hạm sao lại nhéo người ta, đau quá."
"Ai kêu em không đàng hoàng."
"Nhưng mà, em không có làm gì hết mà."
Vô duyên vô cớ bị nhéo một cái Lam Khiên Mạch vô cùng ủy khuất nói. Nhìn nàng cắn môi bộ dạng đáng thương nhìn mình, đôi mắt ửng nước. Ngôn Thanh Hạm có chút ngượng ngùng xoa xoa eo nàng, có lẽ do thần kinh của mình còn quá mẫn cảm, mới tránh nhầm người kia.
"Không có gì có lẽ chị nghe nhầm." nói xong Ngôn Thanh Hạm lần thứ hai nhắm mắt lại, nhưng không lâu sau cô lại nghe thấy tiếng nuốt cực thô bỉ này. Lúc này cô cũng không có lỗ mãng như khi nãy nghiêm phạt Lam Khiên Mạch, mà mở mắt nhìn người bên cạnh. Thì phát hiện, đối phương vẻ mặt hoài nghi nhìn cô. Hai người men theo âm thanh nhìn tới bên giường, ánh mắt thẳng tắp nhìn đến Cát Cát đang ngồi cạnh giường.
Lúc này, con mèo nhỏ đang dùng đầu lưỡi liếm liếm cái đệm thịt nhỏ dưới chân, âm thanh trong miệng phát ra âm thanh nuốt nuốt giống y như Lam Khiên Mạch. Cuối cùng nó vươn cái móng vuốt nhỏ kia, chọt chọt vào con vịt cao su dưới người nó, từ trên ngực con vịt, rồi đến vị trí giữa hai chân.
"Tiểu Mạch… chị muốn đi tắm."
"Ừm, em đi với chị."
"Ừ."
Hai người nói xong, nhân lúc Cát Cát không chú ý, nhanh lấy đồ trên giường mặc vào vội vàng rồi cùng nhau chạy vào phòng tắm như bỏ trốn.
Tiêu rồi! Yêu yêu bị nhìn thấy hết rồi!
Tác giả có lời muốn nói: thêm một truyện ngắn!
Hiểu Bạo: Cát Cát, ngươi thật bỉ ổi! còn dám… còn dám dùng tiểu thịt trảo của ngươi chọt vào chỗ đó của vịt người ta! thật xấu xa mà! thực sự quá xấu xa mà! đến đây! xem ta trừng phạt ngươi thế nào!
Cát Cát: meo!!! meo!!! meo!!! (phiên dịch: ta thấy mẹ Lam Lam chọt chọt mẹ Ngôn Ngôn như vậy mà)
Hiểu Bạo: này, Lam Lam Ngôn Ngôn! hai ngươi làm việc sao không nhốt tên sắc quỷ này ~ ngươi xem đi, hiện tại nó càng thêm bỉ ổi rồi!
Cát Cát: meo !!! meo !!! (ta muốn chọt tiểu Vi Vi, chỗ này Cát Cát đứng thẳng bằng hai chân)
Lăng Vi: Lam Khiên Mạch, em mau đem cái thứ bỉ ổi này đi mau!
Lam Lam: Ngôn Ngôn, chúng ta tiếp tục chuyện tối qua đi!!
Ngôn Ngôn: Ừm, nhưng mà lần này chị muốn ở trên.
Hiểu Bạo: S tỷ tỷ, chúng ta cũng tiếp tục chuyện tối qua đi!
S tỷ tỷ: Ừm, nhưng mà không có nến với nước đá, ngươi đi mua một ít đi!
Mọi người: Ặc ~ ==', tối qua các ngươi làm cái gì a…
Thân thể nhích nhích, lập tức liền chạm vào làn da nhuận hoạt của người bên cạnh. Lam Khiên Mạch cười ôm lấy Ngôn Thanh Hạm hai tay siết chặt lại. Đối phương vẫn bị nàng quấy rầy mà tỉnh lại, vẻ mặt ai oán nhìn nàng. "Đừng quậy, để chị ngủ thêm một chút nữa." âm thanh khàn khàn dụ người, còn thêm biểu tình làm nũng lười biếng.
Trong ký ức Ngôn Thanh Hạm luôn rất ưu nhã, cho dù bỏ đi những phần quý khí này, thì cô cũng luôn ở trên cao không thể chạm đến. Tối qua Lam Khiên Mạch đã được nhìn thấy được sự yêu nhiêu của Ngôn Thanh Hạm, không ngờ được khi cô ấy lười biếng cũng khả ái đến như vậy. Nhìn người kia mím môi cọ đầu liên tục không chịu dậy, Lam Khiên Mạch hôn nhẹ lên môi cô, không nỡ buông ra.
"Thanh Hạm, 8:00 am rồi, hôm nay chị không đi làm sao?" mặc dù rất muốn để Ngôn Thanh Hạm nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, nhưng Lam Khiên Mạch cũng biết hôm nay không phải là ngày nghỉ, ở công ty Ngôn Thanh Hạm vẫn còn rất nhiều công vụ cần xử lí.
"Ừm, không đi." nghe Ngôn Thanh Hạm không chút do dự đáp lại, Lam Khiên Mạch phì cười một tiếng. Nàng cũng không gọi người kia dậy nữa, còn cô thì lại kéo nàng đi ngủ tiếp. Công việc cái gì, Ngôn thị cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Đối với Lam Khiên Mạch mà nói, thế giới của nàng cũng chỉ có một mình Ngôn Thanh Hạm. Chỉ cần người này được hài lòng thì cái gì nàng cũng mặc kệ.
"Tiểu Mạch…" lúc này, Ngôn Thanh Hạm nằm trong chăn buồn chán gọi tên nàng. Lam Khiên Mạch bị lôi vào trong, lộ ra khuôn mặt ửng đỏ của đối phương, hỏi cô sao vậy. "Không có gì, chị cảm thấy cuộc sống hiện tại quá bình lặng, an nhàn đến mức khiến chị cảm thấy có chút bất an." Ngôn Thanh Hạm luôn thẳng thắn, không chút dấu diếm.
Không sai, Ngôn Thanh Hạm luôn là một người bảo thủ. Cô luôn cho rằng, trước hôn nhân những hành động không lí trí không nên chạm đến. Hiện tại cô đã đem thân thể giao cho Lam Khiên Mạch, tất nhiên sẽ có cả thủy chung. Ngưng mắt nhìn gò má xinh đẹp của Lam Khiên Mạch, trong lòng Ngôn Thanh Hạm cười nhạo mình thật ngây thơ, mà cũng hiểu được vì sao Lam Khiên Mạch luôn sợ mình sẽ rời bỏ nàng.
Hiện tại yên bình chỉ là sự giả dối bề ngoài, trước mặt các nàng vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Mạc Lâm cũng đã biết quan hệ giữa các nàng, vì sao còn chưa hành động cái gì? theo lí mà nói, hắn cho dù có thương cảm mình thì cũng nhất định không cho cô làm những chuyện nhục nhã khiến danh tiếng hai nhà Mạc Ngôn thành như vậy.
Lời giải thích duy nhất là đang ngủ đông, hiện tại Mạc Lâm giống như là Câu Tiễn nằm gai nếm mật, hắn đang chờ đợi cơ hội thích hợp để chia rẽ mình và Lam Khiên Mạch. Cũng có thể hắn chỉ cho là mình cùng nàng chẳng qua đang vui đùa với nhau, đến khi chán ngán, tự nhiên sẽ chia tay. Nếu Mạc Lâm có suy nghĩ như vậy, Ngôn Thanh Hạm dám chắc lúc này đây, chuyện mình làm sẽ không thất bại và ông ngoại đã tính nhầm.
Lam Khiên Mạch là nữ nhân tốt, là một người rất hợp với mình. Ngôn Thanh Hạm cho đến giờ luôn biết rõ mình cần gì, khi còn nhỏ cô luôn được cha mẹ thương yêu, được cùng người thân trong gia đình ăn cơm chung. Thế nhưng, cô biết cha mẹ bề bộn công tác nhiều việc, căn bản không có thời gian ở bên cạnh mình. Cho nên, Ngôn Thanh Hạm tự ép chính mình quen chuyện này, quên đi cái vọng tưởng đó.
Sau này, Ngôn Thanh Hạm muốn theo học nghệ thuật, không muốn theo con đường thương gia kia. Cô không ngờ tâm nguyện này lại dễ dàng đạt được như vậy, thế nhưng vì lòng hiếu tâm với cha mẹ cuối cùng cô vẫn phải chọn gia nhập Ngôn Thị, từng bước thay đổi thành một thương nhân. Có thể nói, nguyện vọng này là tự Ngôn Thanh Hạm đã buông tha.
Hiện tại cô cũng đã 28, sắp đến sinh nhật 29 rồi. Ngôn Thanh Hạm cũng hiểu rõ mình không còn trẻ nữa, đối với cô những điều cô muốn cô cũng hiểu rất rõ. Cô muốn được cha mẹ yêu thương, muốn bước trên con đường nghệ thuật. Nhưng mà, cho dù có đem hai mong muốn mãnh liệt này hòa chung thành một, thì cũng không sánh bằng khát vọng cô đối với Lam Khiên Mạch.
Cô muốn Lam Khiên Mạch, thầm nghĩ muốn có nữ nhân này. Vì nàng, mình có thể không cần làm thiên kim Ngôn thị, một tổng giám đốc, thậm chí có thể bỏ cả địa vị thân gia. Ngôn Thanh Hạm cô chỉ cần Lam Khiên Mạch.
"Thanh Hạm đang nghĩ gì vậy? đôi mắt đăm chiêu quá." nhận thấy Ngôn Thanh Hạm thất thần, Lam Khiên Mạch cười hỏi. Nàng cười rộ lên nhìn rất đẹp mắt còn có thể nhìn thấy được hai lúm đồng tiền hiện ra từ hai bên. Đôi mi cong vuốt, mắt phượng hẹp dài chớp chớp nheo lại, chỉ chừa một khe hở. Cho dù là như vậy, Ngôn Thanh Hạm vẫn có thể nhìn thấy được hình ảnh của mình từ trong đó.
"Không có gì, chị đang nghĩ nên làm thế nào để thuyết phục ông ngoại cho chúng được sống chung với nhau." Ngôn Thanh Hạm cảm thấy cô cần phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu không đừng nói là Lam Khiên Mạch, ngay đến cả chính bản thân cô cũng khó mà đảm bảo được. Mạc Lâm muốn chia rẽ các nàng thế nào, thì chung quy vẫn là ông ngoại của mình, cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không thể làm tổn thương đến mình được.
Nhưng mà kẻ đứng sau vụ tai nạn xe kia thật sự muốn mạng của cô. Một ngày còn chưa tìm ra hắn, Ngôn Thanh Hạm vẫn không thể yên tâm được. Nghĩ đến báo cáo hôm đó mình có được, trong mắt Ngôn Thanh Hạm lóe lên chút do dự. Cô thực sự không muốn cùng người nhà mình xung đột.
"Thanh Hạm, đừng sợ, cho dù thế nào em cũng sẽ không rời khỏi chị. Cho dù ông ngoại ngoại chị đem chi phiếu cho bao nhiêu tiền, em cũng sẽ không nhận, chị yên tâm đi."
"Ha ha, em nghĩ nhiều rồi, ông ngoại sẽ không làm như vậy đâu." nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm bật cười. Người này đang nghĩ đến phim thần tượng rồi sao? nếu như thủ đoạn của Mạc Lâm đơn giản như vậy, thì cô cũng không cần phải vắt óc nghĩ cách đối phó rồi.
"Thanh Hạm đang nghĩ em ngốc hả? nhưng mà… ngu ngốc thì hình như cũng không cách nào dạy chị □□ đâu nha." Lam Khiên Mạch cười cười vẻ mặt đầy □□, lời nói chế nhạo. Cảm giác cái tay người nào đó lại bắt đầu không đứng đắn ở trong chăn qua lại nắn bóp hông mình, mặt Ngôn Thanh Hạm đỏ lên, vờ như đang dỗi hất tay Lam Khiên Mạch ra.
"Không cho phép quậy."
"Ha ha, Thanh Hạm xấu hổ kìa, rõ ràng tối hôm qua mới làm xong. Chị còn có cái gì mà không dám nữa chứ? chỗ đó, còn khó chịu lắm hả?"
"Á… không sao."
Nghe Lam Khiên đột nhiên đổi sang chất giọng ôn nhu, Ngôn Thanh Hạm nhỏ giọng nói. Mặc dù khi cử động thân thể phần hông nhích một chút dẫn đến bên dưới hai chân vẫn còn có chút đau, nhưng cũng không quá mức khó chịu. Ngôn Thanh Hạm không muốn để Lam Khiên Mạch lo lắng, tự nhiên nói xạo. "Thanh Hạm còn cậy mạnh, tối hôm qua mệt như vậy, nhất định vẫn còn ê ẩm a? em giúp chị xoa bóp một chút được không?"
Lời nói tiếp diễn Ngôn Thanh Hạm cảm thấy giữa hai chân đột nhiên mát lạnh, nhìn xuống dưới thì ra bàn tay Lam Khiên Mạch đặt trên hông không biết đã dời xuống đó từ khi nào, trực tiếp để trên chỗ hai chân đang khép lại. Biến cố đột ngột như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm trở tay không kịp, nếu cô kịp phản ứng ý nghĩ đầu tiên cũng không phải là cự tuyệt mà là bị hạnh phúc trong lòng nhiễm đỏ cả mặt.
"Thanh Hạm kẹp chặt như vậy, em không vào được, đến, dạng hai chân ra." nghe Lam Khiên Mạch nói, khuôn mặt vốn đã hồng của Ngôn Thanh Hạm lại thêm một tia tiên diễm. Cô không ngừng lắc đầu, thậm chí không dám nhìn Lam Khiên Mạch. Khả ái còn đáng yêu như vậy khiến người ta nhịn không được lại muốn khi dễ tiếp.
"Yên tâm, em không có làm những chuyện khác, chỉ giúp chị xoa một chút thôi, ngoan." Lam Khiên Mạch từng bước hướng dẫn nói, nàng liền đưa tay vào giữa hai chân Ngôn Thanh Hạm. Nhìn bộ dạng đối phương đỏ mặt cắn môi dưới không dám phản kháng, Lam Khiên Mạch cảm thấy mình như con sói đói xấu xa, còn Ngôn Thanh Hạm như là tiểu hồng mao bị mình ăn sạch sẽ.
"Ừm…" bộ vị yếu ớt giữa hai chân bị bàn tay Lam Khiên Mạch che chở, Ngôn Thanh Hạm hừ nhẹ một tiếng. Dù sao nơi đó tối qua cùng thân thể đã được thanh tẩy bằng □□, hiện tại vẫn còn mẫn cảm, chỉ cần chạm vào thì không thể nào không có cảm giác. "Thanh Hạm ngoan đừng phát ra âm thanh, nếu không em nhịn không nổi đâu."
Cảm giác được nhiệt độ cao trên người Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm biết nàng có ý gì, lập tức cắn môi, ôm chặt nàng không dám phát ra tiếng nữa. Phát hiện bàn tay kia lại dùng tốc độ chậm chạp vỗ về nhào nặn, thân thể Ngôn Thanh Hạm run rẩy, không tự chủ kẹp chặt hai chân.
Nhưng mà, chính do động tác này lại khiến Lam Khiên Mạch phải dùng sức trên vùng nhạy cảm của cô. Ngôn Thanh Hạm vùi đầu vào cổ đối phương, khẽ cắn ngón tay phòng ngừa mình phát ra âm thanh. "Được rồi, Thanh Hạm có thoải mái không?" Lam Khiên Mạch nói rút tay ra. Nhìn mu bàn tay còn có chất dính ướt, nàng đột nhiên vươn lưỡi đem chất lỏng trong suốt kia liếm sạch, đồng thời còn phát ra tiếng nuốt vào ực ực.
"Em…" màn trình diễn nuy mị như vậy diễn ra trước mắt, Ngôn Thanh Hạm thật sự giận dỗi Lam Khiên Mạch còn hành động như vậy còn đối với phản ứng ngượng ngùng của thân thể mình không biết dừng lại. Thực sự không nổi đôi mắt mị hoặc của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm nắm lấy đồ cạnh giường, muốn đến phòng tắm.
Ai ngờ, hai chân cô chỉ vừa chạm đất thì đã nhìn thấy Cát Cát nằm dưới sàn. Thấy con mèo nhỏ nhìn chằm chằm hai chân của mình, Ngôn Thanh Hạm nhớ đến hình như nó vẫn luôn ở đây, không hề rời đi. Nếu vậy tối qua mình và Lam Khiên Mạch làm chuyện ấy, có phải là đã bị Cát Cát nhìn thấy hết rồi không?
Sự thật này khiến Ngôn Thanh Hạm quẫn bách không thôi, nhìn lại đôi mắt Cát Cát dường như đang quan sát, Ngôn Thanh Hạm chỉ thấy sau lưng chợt lạnh, giống như mẫu mẫu đang làm chuyện ấy thì bị con nhỏ chứng kiến. Đột nhiên cô lại không muốn đi tắm nữa, trong lòng lại muốn nằm lại giường.
"Làm sao vậy?" thấy Ngôn Thanh Hạm vừa bước xuống lại quay lại, Lam Khiên Mạch nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, chị muốn nghỉ ngơi một lúc, em ngủ cùng chị được không?"
"Ừm." có trời mới biết Lam Khiên Mạch luôn ước 24 giờ đều có thể dính chung một chỗ với Ngôn Thanh Hạm, hiện tại nghe được đối phương nói như vậy, nàng tự nhiên sẽ cao hứng mà đồng ý.
Cứ như vậy hai cái tên lười lại chui vào chăn ngủ. Cũng không lâu lắm, cái tiếng nuốt ực ực kia vang lên lần nữa. Nghe thấy âm thanh này, Ngôn Thanh Hạm lại không tự chủ mà nhớ đến một màn nuy mị khi nãy. Cô biết Lam Khiên Mạch đang đùa với mình, khiến tinh thần cô cũng dỗi đi liền nhéo nàng một cái, khiến người phía sau kêu lên.
"A, Thanh Hạm sao lại nhéo người ta, đau quá."
"Ai kêu em không đàng hoàng."
"Nhưng mà, em không có làm gì hết mà."
Vô duyên vô cớ bị nhéo một cái Lam Khiên Mạch vô cùng ủy khuất nói. Nhìn nàng cắn môi bộ dạng đáng thương nhìn mình, đôi mắt ửng nước. Ngôn Thanh Hạm có chút ngượng ngùng xoa xoa eo nàng, có lẽ do thần kinh của mình còn quá mẫn cảm, mới tránh nhầm người kia.
"Không có gì có lẽ chị nghe nhầm." nói xong Ngôn Thanh Hạm lần thứ hai nhắm mắt lại, nhưng không lâu sau cô lại nghe thấy tiếng nuốt cực thô bỉ này. Lúc này cô cũng không có lỗ mãng như khi nãy nghiêm phạt Lam Khiên Mạch, mà mở mắt nhìn người bên cạnh. Thì phát hiện, đối phương vẻ mặt hoài nghi nhìn cô. Hai người men theo âm thanh nhìn tới bên giường, ánh mắt thẳng tắp nhìn đến Cát Cát đang ngồi cạnh giường.
Lúc này, con mèo nhỏ đang dùng đầu lưỡi liếm liếm cái đệm thịt nhỏ dưới chân, âm thanh trong miệng phát ra âm thanh nuốt nuốt giống y như Lam Khiên Mạch. Cuối cùng nó vươn cái móng vuốt nhỏ kia, chọt chọt vào con vịt cao su dưới người nó, từ trên ngực con vịt, rồi đến vị trí giữa hai chân.
"Tiểu Mạch… chị muốn đi tắm."
"Ừm, em đi với chị."
"Ừ."
Hai người nói xong, nhân lúc Cát Cát không chú ý, nhanh lấy đồ trên giường mặc vào vội vàng rồi cùng nhau chạy vào phòng tắm như bỏ trốn.
Tiêu rồi! Yêu yêu bị nhìn thấy hết rồi!
Tác giả có lời muốn nói: thêm một truyện ngắn!
Hiểu Bạo: Cát Cát, ngươi thật bỉ ổi! còn dám… còn dám dùng tiểu thịt trảo của ngươi chọt vào chỗ đó của vịt người ta! thật xấu xa mà! thực sự quá xấu xa mà! đến đây! xem ta trừng phạt ngươi thế nào!
Cát Cát: meo!!! meo!!! meo!!! (phiên dịch: ta thấy mẹ Lam Lam chọt chọt mẹ Ngôn Ngôn như vậy mà)
Hiểu Bạo: này, Lam Lam Ngôn Ngôn! hai ngươi làm việc sao không nhốt tên sắc quỷ này ~ ngươi xem đi, hiện tại nó càng thêm bỉ ổi rồi!
Cát Cát: meo !!! meo !!! (ta muốn chọt tiểu Vi Vi, chỗ này Cát Cát đứng thẳng bằng hai chân)
Lăng Vi: Lam Khiên Mạch, em mau đem cái thứ bỉ ổi này đi mau!
Lam Lam: Ngôn Ngôn, chúng ta tiếp tục chuyện tối qua đi!!
Ngôn Ngôn: Ừm, nhưng mà lần này chị muốn ở trên.
Hiểu Bạo: S tỷ tỷ, chúng ta cũng tiếp tục chuyện tối qua đi!
S tỷ tỷ: Ừm, nhưng mà không có nến với nước đá, ngươi đi mua một ít đi!
Mọi người: Ặc ~ ==', tối qua các ngươi làm cái gì a…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.