Chương 80
Hiểu Bạo
27/04/2022
"Lam Khiên Mạch! Em hỗn đản! em dám… dám lấy con mèo này!" nhìn một
người một mèo trước mắt, Lăng Vi thét lớn, cả khuôn mặt vì phẫn nộ mà đỏ lên. Nghĩ đến mình mới vừa mới hôn một con mèo, còn là một con ăn xong
cá tiểu □. Lăng Vi bật dậy khỏi sofa, giống như mắc tiểu chạy đến wc bắt đầu chải răng.
Nhìn thấy đối phương tức đến xấu xa, còn có ánh mắt Cát Cát như bị tổn thương lòng. Lam Khiên Mạch cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nằm bẹp xuống sofa cười rộ lên. Hôm nay đến đây một chuyến thực sự đáng giá, không chỉ được uống rượu, còn làm Lăng Vi buồn nôn. Lam Khiên Mạch càng nghĩ càng hài lòng, tiếng cười phát ra càng xán lạn.
"Cười 'em gái' cưng!" không lâu sau Lăng Vi chải răng xong đi ra, nhìn thấy Lam Khiên Mạch ôm Cát Cát cười bộ dạng vô cùng vui vẻ. Cô nhào tới sofa bắt tay Lam Khiên Mạch lạ áp dưới người mình. Đôi mắt nâu tràn đầy lửa giận hận không thể 'ăn sạch sẽ' Lam Khiên Mạch, trước dâm sau gϊếŧ cũng như nhau.
"Kỳ thực, khi nãy em chỉ đùa với chị một chút thôi, ai kêu chị ăn trong chén còn muốn trong nồi."
"Vậy khi nãy là cưng đùa chị?" nghĩ đến bộ dạng phong tình vạn chủng vừa rồi của Lam Khiên Mạch, Lăng Vi khó chịu nhíu mày. Cô cũng tự nói, nữ nhân chết tiệt này sao tự dưng lại không có liêm sỉ như vậy, thì ra là đùa với mình!
"Em không phải chỉ đùa với chị, chỉ là muốn thử kiểm tra chị một chút thôi. Lăng Vi chị đã có Tả Tĩnh Nhan, không nên sản sinh vọng tưởng với nữ nhân khác cho dù chỉ là một chút. Cũng như khi nãy, nếu như ở chỗ này câu dẫn chị không phải em, mà là những cô gái khác. Chuyện này bị Tả Tĩnh Nhan biết, vậy hậu quả sẽ như thế nào đây?"
Nghe lời Lam Khiên Mạch nói, Lăng Vi từ trên người nàng trượt xuống, đem bình rượu còn dư cho vào miệng uống, cuối cùng bật cười. "Chị thừa nhận, chị thật sự không phải là người tốt gì, càng không phải người biết an phận thủ thường. Lam, thật sự trước kia chị cũng từng có ý với em. Nhưng hiện tại, tình cảm chị đối với em cũng chỉ là tình bạn bè, nhiều hơn thì là những ý nghĩ không yên phận. Nếu như người vừa rồi câu dẫn chị không em, chỉ sợ chị cũng không dễ bị mê hoặc được."
"Lăng Vi, trong lòng em chị cũng là người bạn tốt nhất. Chị đã có quyết định, vì sao còn chưa ra tay? Tạ Sương Sương cũng thích Tả Tĩnh Nha, lẽ nào chị cứ để mặc như vậy cho các nàng tiếp tục sao?"
"Cưng yên tâm, hai người đó tuyệt đối không có khả năng đâu, Nhan Nhan căn bản không thích kiểu như Tạ Sương Sương."
"Chị thật tự tin, không biết khi nãy ai còn nói với em, có đôi khi chị cảm thấy mình rất tiện." Lam Khiên Mạch học cách nói chuyện trước đó của Lăng Vi, đem lời đối phương lặp lại. Nhìn thấy người kia đen mặt, Lam Khiên Mạch vội ôm chặt Cát Cát, lẩn tránh thật xa.
"Được rồi, đừng nói chuyện của chị nữa, gần đây cưng với Ngôn Thanh Hạm sao rồi? chị không có nói đến cuộc sống, mà là những chuyện khác, cưng có nói chuyện trước kia cho cô ấy biết chưa?" Lăng Vi nói, ánh mắt nhìn bàn tay trái còn đeo bao tay của Lam Khiên Mạch. Cô nghĩ, người này dường như còn chưa thẳng thắn.
"Vẫn chưa, bởi vì thực sự em không biết nên mở miệng thế nào. Hơn nữa, ông ngoại cô ấy cũng đã biết chuyện tụi em." nói đến Ngôn Thanh Hạm, vẻ mặt cười đùa của Lam Khiên Mạch trước đó cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng tăng thêm vài phần hạnh phúc cùng ôn nhu. "Mạc Lâm đã biết? ha ha, chúc mừng cưng, trúng giải nhất. Lão gia tử kia, không dễ chọc đâu."
Lăng Vi nói xong, lấy một điếu thuốc trong bao ra đưa lên miệng ngậm, lấy bật lửa 'tách' một tiếng liền châm lửa. Nhìn cô ngồi trên sofa híp mắt càn rỡ hút nhả liên tục. Lam Khiên Mạch nắm chặt quả đấm, rất nhanh một điếu khác xuất hiện trước mặt nàng. "Không cần, em cai rồi." đem điếu thuốc đẩy ra, Lam Khiên Mạch nhỏ giọng nói. Thấy nàng cật lực kiềm chế thuốc lá, Lăng Vi cũng không nói gì, chỉ cau mày đem điếu thuốc bỏ vào trong bao.
"Xem ra cưng thực sự vì cô ấy mà thay đổi nhiều rồi, rượu thuốc lá cũng cái, quán bar cũng không đi, ngay cả chuyện đó cũng không còn làm tiếp ạ!?" Lăng Vị tháo bao tay trái Lam Khiên Mạch xuống, nhẹ nhàng vuốt cánh tay đầy vết sẹo. Bên trên đầy vết tích khác nhau, có sâu, có cạn, có dài, có ngắn, nhưng không có vết mới.
Nhìn đến đây, mắt Lăng Vi lóe lên cũng hiểu rõ, trong đó còn mang theo chút đau lòng. Trong ấn tượng của cô, Lam Khiên Mạch luôn là người nén nhịn chịu đựng rất giỏi, thích đem tâm sự giấu trong lòng. Khi hai người mới quen, mỗi ngày Lam Khiên Mạch luôn tránh mình ở lì trong phòng của nàng. Ngoại trừ đi ăn đi vệ sinh, thì chính là đờ ra và ngủ.
Khi đó Lăng Vi chỉ cảm thấy Lam Khiên Mạch rất kỳ quái, giống như một người bị bệnh tự kỷ, còn không thì giống như bị bệnh tâm thần. Ngày hôm đó khi Lăng Vi quay về, Lam Khiên Mạch đột nhiên muốn đi làm, bất luận là việc gì nàng đều làm hết. Lúc đầu Lăng Vi nói với nàng, chính mình có rất nhiều tiền, nuôi nàng vẫn không sao. Nhưng mà từ đó về sau, Lam Khiên Mạch cũng không hề ăn cơm nước cô mua về, thậm chí cả nước bọt cũng không nuốt.
Rơi vào đường cùng, Lăng Vi bất đắc dĩ đem Lam Khiên Mạch đến Tiêu Tương Các, để nàng làm 'nhân viên phục vụ' việc như những người khác. Đối với những người bên ngoài nhìn vào thì Tiêu Tương Các giống như một quán bar giải trí. Nhưng mà những hội viên là khách VIP nơi này đều biết, phía sau Tiêu Tương Các còn mua bán thứ gì.
Vị trí địa lí Tiêu Tương Các hảo, hoàn cảnh cũng rất tốt, trong đó 'nhân viên phục vụ' lại là trong trăm có một. Có thể vào Tiêu Tương Các tiêu pha còn trở thành hội viên VIP thì là những người không giàu có thì cao quý, thậm chí là những nhân vật có mặt mũi ở thành phố X này. Vì thế, càng nhiều người, thì khẩu vị cũng sẽ khác nhau rất lớn. Người đến nơi này, không chỉ giới hạn mỗi nam nhân tìm nữ nhân, nữ nhân tìm nam nhân. Còn có nam nhân tìm nam nhân, nữ nhân tìm nữ nhân trong nhóm đặc biệt, đúng lúc Lam Khiên Mạch lại làm trong nhóm tiếp khách nữ.
Thân là nhân viên phục vụ, nhiệm vụ chính của các nàng chính là đem đến vui vẻ cho khách hàng. Cho dù là hầu hạ bọn họ, hay để bọn họ tùy ý phát tiết. Chỉ cần không quá phận, tiền có thể cầm, thì vẫn nên thỏa mãn các yêu cầu của khách. Lam Khiên Mạch bản thân cũng là một trong những thành viên đó, không thể nghi ngờ cái đó rất đặc biệt.
Bởi vì nàng là người mới, vóc người tướng mạo khí chất vô cùng hoàn mỹ lại hiếm thấy, tất nhiên sẽ có không ít khách đến tìm nàng. Nhưng mà, nữ nhân này rõ ràng giống như Đát Kỷ yêu mị chuyển thế không chỉ có kỹ thuật kém muốn chết, lúc làm việc ngay cả y phục càng không muốn cởi. Lần 1 lần 2, quyết không thể đến ba bốn lần tiếp nữa. Hầu như mỗi ngày đều có khách đến chỗ Lăng Vi trách cứ, nói Lam Khiên Mạch không tốt đủ đường, muốn phải giáo huấn nàng thật tốt, nhưng mỗi lần như vậy đều bị Lăng Vi ép xuống.
Ngày đó, lại thêm một vị khách bất mãn Lam Khiên Mạch đến trách cứ. Thực sự không nhịn được Lăng Vi nổi giận đến phòng nghỉ của Lam Khiên Mạch, khi cô vừa đẩy cửa vào, liền thấy người kia đang tàn phá tay trái của mình đến không chịu nổi. Vết thương trên đó, cho dù đã khép lại hay mới tạo thành, nếu so với lần đầu gặp thì còn nhiều hơn. Nhìn không được Lăng Vi ngăn hành động tự ngược này của Lam Khiên Mạch lại, phát hiện đối phương lại nhìn cô cười ngây ngô.
Đây không phải lần đầu Lăng Vi nhìn thấy Lam Khiên Mạch cười, đây cũng là nụ cười khó coi nhất của nàng, khiến người ta nhìn thấy một lần cũng vô cùng đau lòng. Mắt thấy Lam Khiên Mạch không ngừng dùng lưỡi đao nhỏ rạch lên tay mình, Lăng Vi liền bắt tay nàng lại, đem nàng đè xuống đất. "Con mẹ nó cô cuối cùng là bị sao vậy? có năng lực chịu đựng thì đi tìm chết a, ở đây một nhìn tự chơi trò hại mình, giả bộ ép bức cái gì!?" Lăng Vi còn nhớ kỹ, cô nói như vậy với Lam Khiên Mạch. Người kia nghe thấy lời cô nói, còn dùng bàn tay dính đầy máu tươi ôm lấy cô, cho dù cô giãy dụa thế nào cũng không muốn buông ra.
"Lăng Vi, tôi đau quá, đau muốn chết. Nói cho tôi biết…. rốt cuộc có cách nào mới có thể khiến tôi thoải mái một chút?" nếu như đổi thành những người khác làm chuyện như vậy với mình, Lăng Vi tuyệt đối sẽ không chút do dự nói cho họ biết, đi chết đi. Nhưng mà, cô nhìn đôi mắt đỏ bừng tràn ngập tuyệt vọng của Lam Khiên Mạch , sống mũi không tự chủ được mà xót theo.
Lăng Vi tin là chỉ cần cô nói Lam Khiên Mạch đi chết đi, nữ nhân này tuyệt đối không chút do dự mà làm như vậy.
"Nếu đau như vậy, quên đi cũng không tốt hơn sao? trong phòng tôi có rất nhiều rượu, cô uống tùy ý, cô muốn uống bao nhiêu thì uống. Còn có thuốc lá, hút thuốc cũng có thể thoải mái một chút." Lăng Vi nói xong liền điện cho thủ hạ đem tất cả rượu trong phòng mình đưa đến. Mắt thấy Lam Khiên Mạch đờ đẫn mở một bình rượu ra, đổ vào miệng, cho đến khi say ngất đi, Lăng Vi mới thở dài một hơi.
Từ đó về sau số lần Lam Khiên Mạch tự ngược mình thực sự rất nhiều, nhưng nàng cũng trở thành một người nghiện hút thuốc nghiện rượu không hơn không kém. Thậm chí còn uống rượu đến nỗi xuất huyết dạ dày, đến bệnh viện nằm. Chỉ là cho dù Lam Khiên Mạch có uống nhiều rượu, một ngày hút hết hai gói thuốc lá thì Lăng Vi cũng không hề cản ngăn. Vì cô biết, làm như vậy, so với để Lam Khiên Mạch tự hại chính mình còn tốt hơn nhiều…
Hiện tại cái người đã từng dùng rượu làm thức ăn, thiếu thuốc lá không thể sống qua ngày lại vì nữ nhân Ngôn Thanh Hạm đem hai thứ này vứt ra sau đầu. Lăng Vi không thể không thừa nhận, sức mạnh tình yêu thật vĩ đại. Mà Lam Khiên Mạch nữ nhân này đối với chính mình quả thật rất độc ác, ác đến mức khiến người ta rợn cả tóc gáy, rồi lại đau lòng hận không thể chia sẻ một ít thống khổ cùng nàng.
"Nếu muốn làm vợ người khác, tất nhiên phải khá hơn nhiều rồi. Lăng Vi nói thật, em cũng không sợ ông ngoại Ngôn Thanh Hạm sẽ làm gì, chỉ là em sợ cô ấy sẽ bỏ em trước một bước. Nếu như ngay cả cô ấy cũng buông tha, mặc kệ em có cố gắng thế nào thì tất cả đều vô dụng."
"Này, đừng nói tình khổ như vậy chứ. Nếu cô ta buông tha em, cùng lắm thì chị đem em thu hồi là được rồi."
"Chị? không cần đầu, em dù gì cũng không có tư tưởng muốn làm tiểu tam đâu. Hơn nữa, sắp đến sinh nhật cô ấy, em không mong là trong lúc sinh nhật lại gây ra chuyện không vui."
"Thật không? Ngôn đại tiểu thư cũng có sinh nhật nữa à? cưng chuẩn bị quà gì rồi, hiến thân hả?"
"Hiến thân? bài này quá cũ rồi. Hôm đó cô ấy sẽ đến Mạc gia dự tiệc, chỉ thể ở cùng em vào buổi tối."
"Hả? sao chị lại ngửi thấy mùi oán phụ nồng đậm vậy ta? xem ra Ngôn Thanh Hạm cũng có chuyện không làm được a, chỉ nói đến sinh nhật thì chị đây so với cô ta tự do hơn nhiều, có cần suy nghĩ muốn cùng chị một chút không?" cái gọi là có được rồi quên đi vết sẹo đau, Lăng Vi tuyệt đối chính là người như vậy. Nếu như cô còn nhớ rõ mùi vị khi nãy cùng Cát Cát hôn nhau, tuyệt đối sẽ không tiếp tục đùa giỡn Lam Khiên Mạch.
"Với chị? tại sao em phải cùng với một người vừa hôn mèo?"
"Bảo bối, chúng ta có thể miễn bàn việc này không?"
"Được, vậy chị muốn nói gì?"
"Chị muốn nói là, Lăng gia nhà chị và Mạc gia có chút giao tình. Cũng như chuyện sinh nhật Ngôn Thanh Hạm vậy, thư mời thì tự nhiên không thiếu. Nếu em khiến tâm tình tôi tốt, nói không chừng chị đây sẽ dẫn cưng đi theo a."
"Ừm."
"Này, đây là phản ứng cưng nên có sao?" thấy Lam Khiên Mạch đối với đề nghị của mình lạnh nhạt, nháy mắt Lăng Vi cảm thấy mình như đứa con nít đang khoe bảo vật với người lớn trong nhà, kết quả không ai thèm để ý cảm giác còn bi thảm hơn. "Lăng Vi, cám ơn chị. Bất quá với trường hợp này em cũng không cần đến, cô ấy cũng không muốn em xuất hiện ở đó."
"Không có gì là không tốt, Lam Khiên Mạch tin chị đi, mỗi cô gái đều hy vọng trong tiệc sinh nhật của mình luôn có người yêu bên cạnh. Em đến, đối với cô ấy tuyệt đối chính là một kinh hỉ siêu cấp lớn. Nói đến thì cũng không phải Ngôn Thanh Hạm dẫn em đi, mà là chị tìm cưng đi chung. Cho dù Mạc lão gia tử có trách tội xuống, cũng sẽ không liên quan đến người kia của cưng."
"Để em suy nghĩ thêm đi."
"Được rồi, cưng cứ suy nghĩ đi. Đi, chúng ta ra ngoài xem bọn họ diễn cái cảnh hôn chết tiệt kia xong chưa. Tạ Sương Sương tên khốn đó bình thường hôn không được Nhan Nhan của chị, bây giờ lại cố ý làm sai đủ kiểu, nhân cơ hội đó hôn thêm vài cái."
Lăng Vi nói xong, kéo theo Lam Khiên Mạch từ trong phòng ra ngoài. Hai người vừa đến phòng quay, thì khiến cho các nhân viên công tác phải chú ý. Lúc này, Cao Lâm vẫn còn đang xem hình ảnh các nàng diễn. Còn Tạ Sương Sương và Tả Tĩnh Nhan im lặng ngồi một bên xem kịch bản, chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo.
Lanh mắt Lăng Vi liếc mắt liền nhìn thấy thợ trang điểm không ngừng vẽ đi vẽ lại trên cổ Tả Tĩnh Nhan, vì cảnh tiếp theo là tạo ra dấu hôn. Nhìn thấy vậy Lăng Vi đột nhiên bật cười. Cô đi lên trước, dưới ánh mắt nhìn đầy kinh ngạc của nhân viên đem cả người Tả Tĩnh Nhan đặt lên bàn trang điểm, cúi đầu hôn lên cổ nàng.
"Các đồng chí, đồ trang điểm ở đây rất đắt, mấy vết hôn như vậy, tìm tôi thì được rồi."
Nhìn thấy đối phương tức đến xấu xa, còn có ánh mắt Cát Cát như bị tổn thương lòng. Lam Khiên Mạch cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nằm bẹp xuống sofa cười rộ lên. Hôm nay đến đây một chuyến thực sự đáng giá, không chỉ được uống rượu, còn làm Lăng Vi buồn nôn. Lam Khiên Mạch càng nghĩ càng hài lòng, tiếng cười phát ra càng xán lạn.
"Cười 'em gái' cưng!" không lâu sau Lăng Vi chải răng xong đi ra, nhìn thấy Lam Khiên Mạch ôm Cát Cát cười bộ dạng vô cùng vui vẻ. Cô nhào tới sofa bắt tay Lam Khiên Mạch lạ áp dưới người mình. Đôi mắt nâu tràn đầy lửa giận hận không thể 'ăn sạch sẽ' Lam Khiên Mạch, trước dâm sau gϊếŧ cũng như nhau.
"Kỳ thực, khi nãy em chỉ đùa với chị một chút thôi, ai kêu chị ăn trong chén còn muốn trong nồi."
"Vậy khi nãy là cưng đùa chị?" nghĩ đến bộ dạng phong tình vạn chủng vừa rồi của Lam Khiên Mạch, Lăng Vi khó chịu nhíu mày. Cô cũng tự nói, nữ nhân chết tiệt này sao tự dưng lại không có liêm sỉ như vậy, thì ra là đùa với mình!
"Em không phải chỉ đùa với chị, chỉ là muốn thử kiểm tra chị một chút thôi. Lăng Vi chị đã có Tả Tĩnh Nhan, không nên sản sinh vọng tưởng với nữ nhân khác cho dù chỉ là một chút. Cũng như khi nãy, nếu như ở chỗ này câu dẫn chị không phải em, mà là những cô gái khác. Chuyện này bị Tả Tĩnh Nhan biết, vậy hậu quả sẽ như thế nào đây?"
Nghe lời Lam Khiên Mạch nói, Lăng Vi từ trên người nàng trượt xuống, đem bình rượu còn dư cho vào miệng uống, cuối cùng bật cười. "Chị thừa nhận, chị thật sự không phải là người tốt gì, càng không phải người biết an phận thủ thường. Lam, thật sự trước kia chị cũng từng có ý với em. Nhưng hiện tại, tình cảm chị đối với em cũng chỉ là tình bạn bè, nhiều hơn thì là những ý nghĩ không yên phận. Nếu như người vừa rồi câu dẫn chị không em, chỉ sợ chị cũng không dễ bị mê hoặc được."
"Lăng Vi, trong lòng em chị cũng là người bạn tốt nhất. Chị đã có quyết định, vì sao còn chưa ra tay? Tạ Sương Sương cũng thích Tả Tĩnh Nha, lẽ nào chị cứ để mặc như vậy cho các nàng tiếp tục sao?"
"Cưng yên tâm, hai người đó tuyệt đối không có khả năng đâu, Nhan Nhan căn bản không thích kiểu như Tạ Sương Sương."
"Chị thật tự tin, không biết khi nãy ai còn nói với em, có đôi khi chị cảm thấy mình rất tiện." Lam Khiên Mạch học cách nói chuyện trước đó của Lăng Vi, đem lời đối phương lặp lại. Nhìn thấy người kia đen mặt, Lam Khiên Mạch vội ôm chặt Cát Cát, lẩn tránh thật xa.
"Được rồi, đừng nói chuyện của chị nữa, gần đây cưng với Ngôn Thanh Hạm sao rồi? chị không có nói đến cuộc sống, mà là những chuyện khác, cưng có nói chuyện trước kia cho cô ấy biết chưa?" Lăng Vi nói, ánh mắt nhìn bàn tay trái còn đeo bao tay của Lam Khiên Mạch. Cô nghĩ, người này dường như còn chưa thẳng thắn.
"Vẫn chưa, bởi vì thực sự em không biết nên mở miệng thế nào. Hơn nữa, ông ngoại cô ấy cũng đã biết chuyện tụi em." nói đến Ngôn Thanh Hạm, vẻ mặt cười đùa của Lam Khiên Mạch trước đó cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng tăng thêm vài phần hạnh phúc cùng ôn nhu. "Mạc Lâm đã biết? ha ha, chúc mừng cưng, trúng giải nhất. Lão gia tử kia, không dễ chọc đâu."
Lăng Vi nói xong, lấy một điếu thuốc trong bao ra đưa lên miệng ngậm, lấy bật lửa 'tách' một tiếng liền châm lửa. Nhìn cô ngồi trên sofa híp mắt càn rỡ hút nhả liên tục. Lam Khiên Mạch nắm chặt quả đấm, rất nhanh một điếu khác xuất hiện trước mặt nàng. "Không cần, em cai rồi." đem điếu thuốc đẩy ra, Lam Khiên Mạch nhỏ giọng nói. Thấy nàng cật lực kiềm chế thuốc lá, Lăng Vi cũng không nói gì, chỉ cau mày đem điếu thuốc bỏ vào trong bao.
"Xem ra cưng thực sự vì cô ấy mà thay đổi nhiều rồi, rượu thuốc lá cũng cái, quán bar cũng không đi, ngay cả chuyện đó cũng không còn làm tiếp ạ!?" Lăng Vị tháo bao tay trái Lam Khiên Mạch xuống, nhẹ nhàng vuốt cánh tay đầy vết sẹo. Bên trên đầy vết tích khác nhau, có sâu, có cạn, có dài, có ngắn, nhưng không có vết mới.
Nhìn đến đây, mắt Lăng Vi lóe lên cũng hiểu rõ, trong đó còn mang theo chút đau lòng. Trong ấn tượng của cô, Lam Khiên Mạch luôn là người nén nhịn chịu đựng rất giỏi, thích đem tâm sự giấu trong lòng. Khi hai người mới quen, mỗi ngày Lam Khiên Mạch luôn tránh mình ở lì trong phòng của nàng. Ngoại trừ đi ăn đi vệ sinh, thì chính là đờ ra và ngủ.
Khi đó Lăng Vi chỉ cảm thấy Lam Khiên Mạch rất kỳ quái, giống như một người bị bệnh tự kỷ, còn không thì giống như bị bệnh tâm thần. Ngày hôm đó khi Lăng Vi quay về, Lam Khiên Mạch đột nhiên muốn đi làm, bất luận là việc gì nàng đều làm hết. Lúc đầu Lăng Vi nói với nàng, chính mình có rất nhiều tiền, nuôi nàng vẫn không sao. Nhưng mà từ đó về sau, Lam Khiên Mạch cũng không hề ăn cơm nước cô mua về, thậm chí cả nước bọt cũng không nuốt.
Rơi vào đường cùng, Lăng Vi bất đắc dĩ đem Lam Khiên Mạch đến Tiêu Tương Các, để nàng làm 'nhân viên phục vụ' việc như những người khác. Đối với những người bên ngoài nhìn vào thì Tiêu Tương Các giống như một quán bar giải trí. Nhưng mà những hội viên là khách VIP nơi này đều biết, phía sau Tiêu Tương Các còn mua bán thứ gì.
Vị trí địa lí Tiêu Tương Các hảo, hoàn cảnh cũng rất tốt, trong đó 'nhân viên phục vụ' lại là trong trăm có một. Có thể vào Tiêu Tương Các tiêu pha còn trở thành hội viên VIP thì là những người không giàu có thì cao quý, thậm chí là những nhân vật có mặt mũi ở thành phố X này. Vì thế, càng nhiều người, thì khẩu vị cũng sẽ khác nhau rất lớn. Người đến nơi này, không chỉ giới hạn mỗi nam nhân tìm nữ nhân, nữ nhân tìm nam nhân. Còn có nam nhân tìm nam nhân, nữ nhân tìm nữ nhân trong nhóm đặc biệt, đúng lúc Lam Khiên Mạch lại làm trong nhóm tiếp khách nữ.
Thân là nhân viên phục vụ, nhiệm vụ chính của các nàng chính là đem đến vui vẻ cho khách hàng. Cho dù là hầu hạ bọn họ, hay để bọn họ tùy ý phát tiết. Chỉ cần không quá phận, tiền có thể cầm, thì vẫn nên thỏa mãn các yêu cầu của khách. Lam Khiên Mạch bản thân cũng là một trong những thành viên đó, không thể nghi ngờ cái đó rất đặc biệt.
Bởi vì nàng là người mới, vóc người tướng mạo khí chất vô cùng hoàn mỹ lại hiếm thấy, tất nhiên sẽ có không ít khách đến tìm nàng. Nhưng mà, nữ nhân này rõ ràng giống như Đát Kỷ yêu mị chuyển thế không chỉ có kỹ thuật kém muốn chết, lúc làm việc ngay cả y phục càng không muốn cởi. Lần 1 lần 2, quyết không thể đến ba bốn lần tiếp nữa. Hầu như mỗi ngày đều có khách đến chỗ Lăng Vi trách cứ, nói Lam Khiên Mạch không tốt đủ đường, muốn phải giáo huấn nàng thật tốt, nhưng mỗi lần như vậy đều bị Lăng Vi ép xuống.
Ngày đó, lại thêm một vị khách bất mãn Lam Khiên Mạch đến trách cứ. Thực sự không nhịn được Lăng Vi nổi giận đến phòng nghỉ của Lam Khiên Mạch, khi cô vừa đẩy cửa vào, liền thấy người kia đang tàn phá tay trái của mình đến không chịu nổi. Vết thương trên đó, cho dù đã khép lại hay mới tạo thành, nếu so với lần đầu gặp thì còn nhiều hơn. Nhìn không được Lăng Vi ngăn hành động tự ngược này của Lam Khiên Mạch lại, phát hiện đối phương lại nhìn cô cười ngây ngô.
Đây không phải lần đầu Lăng Vi nhìn thấy Lam Khiên Mạch cười, đây cũng là nụ cười khó coi nhất của nàng, khiến người ta nhìn thấy một lần cũng vô cùng đau lòng. Mắt thấy Lam Khiên Mạch không ngừng dùng lưỡi đao nhỏ rạch lên tay mình, Lăng Vi liền bắt tay nàng lại, đem nàng đè xuống đất. "Con mẹ nó cô cuối cùng là bị sao vậy? có năng lực chịu đựng thì đi tìm chết a, ở đây một nhìn tự chơi trò hại mình, giả bộ ép bức cái gì!?" Lăng Vi còn nhớ kỹ, cô nói như vậy với Lam Khiên Mạch. Người kia nghe thấy lời cô nói, còn dùng bàn tay dính đầy máu tươi ôm lấy cô, cho dù cô giãy dụa thế nào cũng không muốn buông ra.
"Lăng Vi, tôi đau quá, đau muốn chết. Nói cho tôi biết…. rốt cuộc có cách nào mới có thể khiến tôi thoải mái một chút?" nếu như đổi thành những người khác làm chuyện như vậy với mình, Lăng Vi tuyệt đối sẽ không chút do dự nói cho họ biết, đi chết đi. Nhưng mà, cô nhìn đôi mắt đỏ bừng tràn ngập tuyệt vọng của Lam Khiên Mạch , sống mũi không tự chủ được mà xót theo.
Lăng Vi tin là chỉ cần cô nói Lam Khiên Mạch đi chết đi, nữ nhân này tuyệt đối không chút do dự mà làm như vậy.
"Nếu đau như vậy, quên đi cũng không tốt hơn sao? trong phòng tôi có rất nhiều rượu, cô uống tùy ý, cô muốn uống bao nhiêu thì uống. Còn có thuốc lá, hút thuốc cũng có thể thoải mái một chút." Lăng Vi nói xong liền điện cho thủ hạ đem tất cả rượu trong phòng mình đưa đến. Mắt thấy Lam Khiên Mạch đờ đẫn mở một bình rượu ra, đổ vào miệng, cho đến khi say ngất đi, Lăng Vi mới thở dài một hơi.
Từ đó về sau số lần Lam Khiên Mạch tự ngược mình thực sự rất nhiều, nhưng nàng cũng trở thành một người nghiện hút thuốc nghiện rượu không hơn không kém. Thậm chí còn uống rượu đến nỗi xuất huyết dạ dày, đến bệnh viện nằm. Chỉ là cho dù Lam Khiên Mạch có uống nhiều rượu, một ngày hút hết hai gói thuốc lá thì Lăng Vi cũng không hề cản ngăn. Vì cô biết, làm như vậy, so với để Lam Khiên Mạch tự hại chính mình còn tốt hơn nhiều…
Hiện tại cái người đã từng dùng rượu làm thức ăn, thiếu thuốc lá không thể sống qua ngày lại vì nữ nhân Ngôn Thanh Hạm đem hai thứ này vứt ra sau đầu. Lăng Vi không thể không thừa nhận, sức mạnh tình yêu thật vĩ đại. Mà Lam Khiên Mạch nữ nhân này đối với chính mình quả thật rất độc ác, ác đến mức khiến người ta rợn cả tóc gáy, rồi lại đau lòng hận không thể chia sẻ một ít thống khổ cùng nàng.
"Nếu muốn làm vợ người khác, tất nhiên phải khá hơn nhiều rồi. Lăng Vi nói thật, em cũng không sợ ông ngoại Ngôn Thanh Hạm sẽ làm gì, chỉ là em sợ cô ấy sẽ bỏ em trước một bước. Nếu như ngay cả cô ấy cũng buông tha, mặc kệ em có cố gắng thế nào thì tất cả đều vô dụng."
"Này, đừng nói tình khổ như vậy chứ. Nếu cô ta buông tha em, cùng lắm thì chị đem em thu hồi là được rồi."
"Chị? không cần đầu, em dù gì cũng không có tư tưởng muốn làm tiểu tam đâu. Hơn nữa, sắp đến sinh nhật cô ấy, em không mong là trong lúc sinh nhật lại gây ra chuyện không vui."
"Thật không? Ngôn đại tiểu thư cũng có sinh nhật nữa à? cưng chuẩn bị quà gì rồi, hiến thân hả?"
"Hiến thân? bài này quá cũ rồi. Hôm đó cô ấy sẽ đến Mạc gia dự tiệc, chỉ thể ở cùng em vào buổi tối."
"Hả? sao chị lại ngửi thấy mùi oán phụ nồng đậm vậy ta? xem ra Ngôn Thanh Hạm cũng có chuyện không làm được a, chỉ nói đến sinh nhật thì chị đây so với cô ta tự do hơn nhiều, có cần suy nghĩ muốn cùng chị một chút không?" cái gọi là có được rồi quên đi vết sẹo đau, Lăng Vi tuyệt đối chính là người như vậy. Nếu như cô còn nhớ rõ mùi vị khi nãy cùng Cát Cát hôn nhau, tuyệt đối sẽ không tiếp tục đùa giỡn Lam Khiên Mạch.
"Với chị? tại sao em phải cùng với một người vừa hôn mèo?"
"Bảo bối, chúng ta có thể miễn bàn việc này không?"
"Được, vậy chị muốn nói gì?"
"Chị muốn nói là, Lăng gia nhà chị và Mạc gia có chút giao tình. Cũng như chuyện sinh nhật Ngôn Thanh Hạm vậy, thư mời thì tự nhiên không thiếu. Nếu em khiến tâm tình tôi tốt, nói không chừng chị đây sẽ dẫn cưng đi theo a."
"Ừm."
"Này, đây là phản ứng cưng nên có sao?" thấy Lam Khiên Mạch đối với đề nghị của mình lạnh nhạt, nháy mắt Lăng Vi cảm thấy mình như đứa con nít đang khoe bảo vật với người lớn trong nhà, kết quả không ai thèm để ý cảm giác còn bi thảm hơn. "Lăng Vi, cám ơn chị. Bất quá với trường hợp này em cũng không cần đến, cô ấy cũng không muốn em xuất hiện ở đó."
"Không có gì là không tốt, Lam Khiên Mạch tin chị đi, mỗi cô gái đều hy vọng trong tiệc sinh nhật của mình luôn có người yêu bên cạnh. Em đến, đối với cô ấy tuyệt đối chính là một kinh hỉ siêu cấp lớn. Nói đến thì cũng không phải Ngôn Thanh Hạm dẫn em đi, mà là chị tìm cưng đi chung. Cho dù Mạc lão gia tử có trách tội xuống, cũng sẽ không liên quan đến người kia của cưng."
"Để em suy nghĩ thêm đi."
"Được rồi, cưng cứ suy nghĩ đi. Đi, chúng ta ra ngoài xem bọn họ diễn cái cảnh hôn chết tiệt kia xong chưa. Tạ Sương Sương tên khốn đó bình thường hôn không được Nhan Nhan của chị, bây giờ lại cố ý làm sai đủ kiểu, nhân cơ hội đó hôn thêm vài cái."
Lăng Vi nói xong, kéo theo Lam Khiên Mạch từ trong phòng ra ngoài. Hai người vừa đến phòng quay, thì khiến cho các nhân viên công tác phải chú ý. Lúc này, Cao Lâm vẫn còn đang xem hình ảnh các nàng diễn. Còn Tạ Sương Sương và Tả Tĩnh Nhan im lặng ngồi một bên xem kịch bản, chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo.
Lanh mắt Lăng Vi liếc mắt liền nhìn thấy thợ trang điểm không ngừng vẽ đi vẽ lại trên cổ Tả Tĩnh Nhan, vì cảnh tiếp theo là tạo ra dấu hôn. Nhìn thấy vậy Lăng Vi đột nhiên bật cười. Cô đi lên trước, dưới ánh mắt nhìn đầy kinh ngạc của nhân viên đem cả người Tả Tĩnh Nhan đặt lên bàn trang điểm, cúi đầu hôn lên cổ nàng.
"Các đồng chí, đồ trang điểm ở đây rất đắt, mấy vết hôn như vậy, tìm tôi thì được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.