Chương 94
Hiểu Bạo
27/04/2022
"Thanh Hạm…" Lam Khiên Mạch thích gọi tên Ngôn Thanh Hạm, bất cứ lúc nào, vô luận chỗ nào, càng không nói nàng đang làm gì, nghĩ gì. Trên thế giới có rất nhiều người trùng tên, mỗi chỗ đều sẽ có một người tên Ngôn Thanh Hạm. Nhưng mà, Ngôn Thanh Hạm thuộc về nàng, cũng chỉ có người này thôi.
Bàn ăn nhà Ngôn Thanh Hạm rất lớn, đều cùng là loại bàn dài trong tiệc lớn ở Mạc gia, vừa lớn lại vừa chắc. Lúc này, cô bị mình đè lên đó, áo lông màu trắng bị mình làm cho nhăn nhúm không chịu nổi, ngay cả váy cũng bị xốc lên không còn nguyên vẹn.
Có lẽ do quá xấu hổ, sau khi nói xong câu đó Ngôn Thanh Hạm cũng không dám nhìn mình, chỉ dùng tay nắm chặt lấy vạt áo, vẻ mặt khẩn trương. Lam Khiên Mạch không nhìn Ngôn Thanh Hạm như vậy, nhưng lại luyến tiếc ngưng lại tiến độ xâm lược. Nàng thực sự muốn nữ nhân này, dù cho mỗi ngày đều gặp mặt, nàng vẫn cảm thấy không đủ.
"Thanh Hạm, em muốn hảo hảo yêu chị." Lam Khiên Mạch nói, chậm rãi cuối đầu xuống, hôn lên cánh môi Ngôn Thanh Hạm. Ở chung với nhau đã lâu, hôn môi là chuyện không còn xa lạ đối với hai người. Chỉ là lúc này Lam Khiên Mạch lại nhạy cảm phát hiện ra Ngôn Thanh Hạm hôn mang theo vào phần khiếp đảm, còn có chút khẩn trương. Vì để cô bình tĩnh lại, Lam Khiên Mạch đưa tay lên vai xoa để an ủi cô, nhẹ nhàng ma sát.
"Tiểu Mạch…" hô hấp không được bình ổn, còn sinh ra vài lần nghiêm trọng cùng lo lắng. Cảm thấy tay Lam Khiên Mạch đã len vào trong áo lông, đang xoa ngực mình qua lớp nội y. Ngôn Thanh Hạm cắn môi dưới, để phòng ngừa chính mình phát sinh âm thanh kỳ quái, nhưng trong lòng cái thẹn cùng sự chờ mong đang giao hòa nhau, càng lúc càng nghiêm trọng.
"Em đây, vẫn bên cạnh chị." Lam Khiên Mạch đáp lời Ngôn Thanh Hạm, sau khi rời khỏi đôi môi đã bị nàng hôn đến đỏ hồng. Quần áo Ngôn Thanh Hạm màu trắng, bao lấy da thịt, mọi thứ đều thuần trắng. Bên bàn cơm còn bày đồ ăn các nàng chưa ăn xong, còn có bánh kem do nàng tự tay làm. Những thứ này căn bản cũng không tác dụng gì, nhưng vì Ngôn Thanh Hạm động tình, đột ngột bị dính vào màu sắc tìиɦ ɖu͙ƈ.
"Thanh Hạm, bộ dạng chị lúc này thật đáng yêu." Lam Khiên Mạch nói xong, kéo áo lông của Ngôn Thanh Hạm ra, rồi giúp cô cởi ra. Không mặc áo, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy khô nóng trong người giãn đi rất nhiều, cảm giác lửa thiêu da thịt lúc đầu cũng không còn khó chịu nữa, trở nên mát mẻ không gì sánh được. Nhận thấy ánh mắt Lam Khiên Mạch nhìn mình, Ngôn Thanh Hạm đưa tay che ngực và bụng, ngẩng đầu nhìn Lam Khiên Mạch.
Cái nhìn này, mang theo mê hoặc không nói ra được. Như con mèo nhỏ vô tội, như là yêu nghiệt làm hại nhân gian. Lam Khiên Mạch luôn thấy Ngôn Thanh Hạm có ba loại tính cách, bề ngoài cô cao quý, ưu nhã, không làm chuyện vô lễ. Như mọi người thường biết, hoàn mỹ không chỗ thiếu sót.
Nhưng mà, Ngôn Thanh Hạm nội liễm cũng không phải người dễ đến gần. Cô có thể lịch sự với bạn, sau khi thân thiết thì hai bên sẽ thành người lạ. Dù cho gặp mặt cô vẫn sẽ đối đãi với bạn như người tốt, nhưng trong lòng cô bạn cũng chỉ là người xa lạ, người dưng.
Tóm lại người này có hai tính cách, trước mặt mình Ngôn Thanh Hạm là tổng hợp của hai bản thể kia. Cô ôn nhu, có khí chất, cũng không vì việc nhỏ mà nổi giận, lại không biết mắc lỗi của những người bình thường. Cũng như chính cô, biết mua đồ ăn vặt cho mình khi đi trên đường, giúp mình tắm cho Cát Cát. Cũng như bây giờ, nằm dưới thân mình, cổ họng cô đang phát ra giai điệu độc nhất vô nhị.
Lam Khiên Mạch không biết mình như thế nào tiến vào trong lòng Ngôn Thanh Hạm, có lẽ do lần đầu các nàng gặp nhau quá mức kỳ dị, e là hai người cũng đã cô đơn lâu lắm rồi, đều cần một nửa sưởi ấm cho mình. Mặc kệ nguyên nhân là gì, các nàng cùng xuất hiện rồi hiểu nhau, yêu nhau cho đến nay.
Cho dù trong lòng nhiều bất an, thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm lúc này, trong lòng Lam Khiên Mạch đang không ổn định cùng chỉ hóa thành một vùng nước ấm. Nàng thực sự rất yêu nữ nhân này, yêu đến nỗi không thể mỗi giờ mỗi khác có thể đem cô ôm vào trong ngực, yêu đến từng giây từng phút luôn muốn ở cùng cô. Khiến mỗi cái biến hóa biểu tình của cô, mỗi cái nhỏ hay động tác không thể nhận ra đều ghi trong lòng.
"Thanh Hạm, thả lỏng, để em yêu chị." những lời này cũng không phải là thoải mái, mà là một cam kết. Thương chị, yêu chị, sớm không còn là mong ước của em, trách nhiệm của em. Mà là điều nhất định em phải làm, ai cũng không thể ngăn cản.
Ràng buộc cuối cùng trước ngực cũng bỏ xuống, khiến bộ ngực bị ép đến nóng cũng phồng lên bị môi lưỡi ngậm lấy, tiếng thứ nhất vì kɦoáı ƈảʍ mà sinh ra tiếng ngân khẽ từ miệng. Ngôn Thanh Hạm run rẩy thân thể ôm lấy Lam Khiên Mạch. Đối với cô mà nói, chuyện làʍ ŧìиɦ cũng không phải là điều kiện tất yếu để duy trì quan hệ. Cô vốn không thích làm chuyện đó, nhất là sau khi kết hôn với Chu Ninh, đối với chuyện này cô càng bài xích.
Nếu như không phải gặp Lam Khiên Mạch, cô sẽ không nghĩ đến, mình cũng sẽ phát ra âm thanh phóng đãng khó xử này. Nếu như không phải bị Lam Khiên Mạch yêu thương như vậy, nàng cũng không hiểu, cảm giác làʍ ŧìиɦ để lên đỉnh là như thế nào. Thân thể vì càng lúc càng nhạy cảm cùng khiêu khích nhỏ nhẹ khiến mình trở nên ẩm ướt dị thường, nhiệt lưu tràn ra giữa hai chân khiến qυầи ɭóŧ ướt nhẹ, dính vào giải đất mẫn cảm, làm cho Ngôn Thanh Hạm càng đói khát khó nhịn.
"Thanh Hạm, muốn không?" Ngôn Thanh Hạm biết, Lam Khiên Mạch luôn thích đùa giỡn mình vào lúc này. Cô cũng chọn không trả lời, mà nhắm hai mắt lại, dùng thân thể cảm nhận sự tồn tại của đối phương. Nhận thấy tay nàng tiến vào đáy quần, vỗ vào địa phương tư mật. Ngôn Thanh Hạm hốt hoảng phát hiện, chính mình chỉ chớp mắt đã quên mất cảm giác thẹn thùng, thậm chí là quên đi các nàng đang làʍ ŧìиɦ trên bàn cơm.
Váy bị ném xuống đất, ngay cả thân thể cùng tư thế từ nằm thành quỳ trên bàn. Đầu gối tiếp xúc với mặt bàn, khiến cảm giác đau nhói làm cho Ngôn Thanh Hạm tỉnh táo lại. Lúc này, trở ngại cuối cùng trên người cô đang bị Lam Khiên Mạch từ từ tháo xuống, đầu ngón tay mịn màng chạm vào da thịt, giống như thanh đao xẹt qua dây điện. Mang đến không chỉ có dòng điện lưu, còn có cả đom đóm lan cả cánh đồng cháy rực.
Tựa như thấy mình khó chịu, Lam Khiên Mạch cũng không cởϊ qυầи lót ra ngay, mà để mảnh vải còn dính ướt ngay tại giữa hai chân mình, để cô nhìn thấy nơi bị ướt đang rời khỏi vị trí. Ngôn Thanh Hạm chỉ nhìn thoáng qua, liền vội đưa tay che lại, giống như tiểu bạch thỏ đang kinh sợ.
"Thanh Hạm đang ướt." hứng thú lớn nhất của Lam Khiên Mạch chính là trong lúc cùng mình làm chuyện đó nói ra bốn chữ này. Có lẽ khi mới bắt đầu, thân thể mình có khiêu khích cỡ nào cũng không phản ứng, mới có thể khiến đối phương thích nói những chuyện như vậy. "Đừng nói nữa." Ngôn Thanh Hạm hạ giọng ra lệnh, tuy là mệnh lệnh cô muốn, nhưng ngữ điệu nghe ra lại đột nhiên biến thành khẩn cầu.
"Thanh Hạm không cho em nói, vậy em cũng không nói. Bất quá, cái mông Thanh Hạm thật đáng yêu, khai khối bạch bạch nộn nộn, mỗi lần nhìn thấy, em thật muốn xoa bóp, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội." trọng tâm câu chuyện liền biến thành cái khác càng thêm thô bỉ, Lam Khiên Mạch nói tay liền sờ đến.
Với chuyện làʍ ŧìиɦ Ngôn Thanh Hạm còn bảo thủ. Dù cùng Lam Khiên Mạch thân mật nhiều lần, chỗ này cũng chưa từng bị đối phương sắc tình bóp đến. Cảm giác đối phương bóp chỗ đó của mình đồng thời dùng bàn tay đeo bao tay xoa bộ ngực của mình, rê rê mơn mớn xúc cảm phối hợp cương nhu có đủ, rất nhanh thịt viên đã lớn tròn trịa ra hẳn.
"Tiểu Mạch… đừng… ưm!" Ngôn Thanh Hạm không ngờ Lam Khiên Mạch tiến vào trong mình, bị khiêu khích không chịu nổi thân thể động tình bị lấp đầy. Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu lên, chuẩn bị nhận công kích của đối phương, lại không ngờ Lam Khiên Mạch chỉ đi vào rồi dừng lại, nhanh chóng rút ra. Đạt được lại mất đi, còn không bằng chưa có được. Những lời hình dung cảm giác Ngôn Thanh Hạm lúc này, không quá thích hợp. Cô quay đầu nhìn Lam Khiên Mạch, không rõ người này tại sao lại muốn lui ra ngoài, khiến cho thân thể cô càng thêm khó chịu.
"Thanh Hạm đừng vội, nếu là quà sinh nhật, không có bánh sinh nhật thì sao được?" cách nói chuyện của Lam Khiên Mạch vẫn rất khiêu khích, Ngôn Thanh Hạm không biết trong tình huống này bánh sinh nhật có liên quan gì. Nhưng mà, khi cô nhìn thấy Lam Khiên Mạch vươn tay, dùng ngón tay quét một miếng kem sau đó có chút bất an.
"Tiểu Mạch… em…"
"Thanh Hạm không phải do lúc em yêu chị ăn cái gì, nên mới mất hứng chứ? không phải vậy, em ăn chung có được không?" nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm cạn lời. Cô không hiểu lời này có ý gì, lẽ nào người vừa muốn ăn vừa muốn làm chuyện ấy?
"Thanh Hạm suy nghĩ vẻ mặt thật đáng yêu, em ăn cũng không phải ăn cái này ah. Nhưng em nghĩ hẳn là chị sẽ thích em ăn chị như vậy."
Trong lúc Ngôn Thanh Hạm sững sờ, Lam Khiên Mạch đã quét thêm một miếng kem. Nhìn nàng dùng kem trắng tinh trét lên lưng mình. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy trên người mát lạnh, nháy mắt, sau lưng bị kem tô đều hết một mảng. "Lam Khiên Mạch." không nói đến thực sự phát sinh, cho dù là mơ Ngôn Thanh Hạm cũng không nghĩ tự nhiên sẽ bị người khác trét kem lên người. Khó chịu cũng không biết làm gì, khiến cô hô đủ tên Lam Khiên Mạch.
"Thanh Hạm đừng buồn, em sẽ không lãng phí những thứ này, em muốn thoa một chút lên thân thể chị. Để kem mang theo mùi vị của chị, rồi em sẽ ăn tươi." cái lưỡi đánh vòng qua lại trên thắt lưng, cuối cùng chạy dọc theo cột sống lên trước, đi đến chỗ dính kem. Thoáng nhìn tai Ngôn Thanh Hạm đỏ lên, Lam Khiên Mạch cười cười, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm kem bên trên.
Vì để trong tủ lạnh cả đêm, kem không còn ấm, mà hiện lên cảm giác mát nhẹ. Lưỡi ấm nóng cùng kem mát lạnh hợp lại, da bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà ửng hồng. Chúng nó cùng tưa lưỡi ma sát lẫn nhau, cảm giác ngứa ngáy cùng nhột nhột trên da thấm vào trong lòng khiến thân thể Ngôn thanh Hạm vốn nóng ran như bốc cháy.
"Lam… Lam Khiên Mạch… đừng làm rộn." Ngôn Thanh Hạm nằm trên bàn, nói đứt quãng. Cô thấy đầu gối của mình càng lúc càng mềm, ngay cả tay chống thân thể cũng không còn nhiều khí lực. Hạ thể trở nên trống rỗng, lên men thậm chí là có chút đau. Dòng nước ấm càng lúc càng nhiều chật chội muốn phá cửa ra, thậm chí còn có vài giọt rơi trên bàn, phát sinh tiếng rơi tách tách giòn vang.
"Xem ra Thanh Hạm rất thích em làm bánh sinh nhật nha, chỗ này, luôn chảy nước miếng, nhìn qua bộ dạng rất đói." Lam Khiên Mạch nói xong khẽ hôn lên nơi ướt đẫm giữa hai chân, lập tức lấy một miếng trái cây trên dĩa cầm lên thưởng thức. "Tiểu Mạch, đừng dày vò chị." Ngôn Thanh Hạm hơi lộ chút khẩn cầu nói, cái này là lần đầu tiên, Lam Khiên Mạch còn làm chuyện đó chậm rãi như vậy. Cô thực sự cảm thấy rất khó chịu, thì ra không muốn chiếm được là loại cảm giác này.
"Thanh Hạm, chị biết trong đống hoa quả em thích cái gì nhất không?"
"Chị… không biết." Ngôn Thanh Hạm giật giật chân quỵ đến tê dại, nhỏ giọng nói.
"Thanh Hạm thực sự thành thật nha, kỳ thực a, em thích nhất chính là nho đen. Tuy hình dáng giống nho thường, nhưng mùi vị lại khác nhau."
"Mỗi lần ăn, em thích lột vỏ của nó ra, thưởng thức lớp thịt trong suốt bên trong. Nó rất đẹp, toàn thân ướt đẫm, còn tản mát từng đợt khí tức dụ người. Mỗi lần nhìn nó như vậy, em không kịp đợi liền bỏ vào miệng, tinh tế thưởng thức mùi vị của nó. Bất quá, cho dù em thích ăn nho, nhưng so với Thanh Hạm, cũng không có gì so sánh rồi. Bởi vì Thanh Hạm của em là thức ăn ngon nhất trên đời này."
"Tiểu Mạch… đừng làm rộn, chị… thực sự… a!" thân thể trống rỗng đã lâu đột nhiên bị lấp đầy, nhưng phải ngón tay theo dự liệu. Cảm giác có vật thể tròn đang trượt vào trong cơ thể mình, Ngôn Thanh Hạm mở to mắt nhìn tay Lam Khiên Mạch không có, đáp án không thể tin xuất hiện trong đầu, nháy mắt khiến cho sắc mặt cô từ trắng trở nên đỏ bừng dị thường.
"Em… em sao lại…." Ngôn Thanh Hạm ấp úng nói, không biết là xấu hổ hay phẫn nộ, cả người cô đều đang run rẩy, hai tròng mắt liền một tầng dịch thể trong suốt bao trùm.
"Thanh Hạm ngoan, không sao đâu. Em chỉ muốn hảo hảo yêu chị, không hơn. Đâu rồi, vừa rồi, thoải mái không? "dứt lời Lam Khiên Mạch đưa đến trước mặt Ngôn Thanh Hạm.
"Tiểu Mạch… đừng quậy."
"Không phải ah, em không có quậy, chỉ muốn làm cho Thanh Hạm thoải mái. Còn nhớ rõ không? em nói rồi, em mãi mãi cũng không làm tổn thương chị. Hơn nữa, Thanh Hạm cũng có cảm giác a, chỗ đó lại ướt hơn rồi." thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm luống cuống, Lam Khiên Mạch đau lòng lại thương tiếc vuốt mặt cô.
Nàng thực sự rất thích Ngôn Thanh Hạm nhu nhược, rất nhiều lần, Lam Khiên Mạch luôn muốn đem nữ nhân này áp dưới người, một lần rồi lại một lần tiến nhập cô, nhìn cô vì mình mà điên cuồng, đưa chị ấy lên đỉnh cực hạn của tìиɦ ɖu͙ƈ. Nhưng mà mỗi lần làm chuyện đó Lam Khiên Mạch đều lo lắng suy nghĩ của Ngôn Thanh Hạm nên không dám làm bậy. Nàng biết Ngôn Thanh Hạm không phải người thích chuyện trên giường, nhưng mà nếu yêu một người đến tận xương tủy, du͙ƈ vọиɠ ham muốn này sao có thể dừng đơn giản được?
"Không phải, chị…. ưm!" thân thể lần nữa bị xâm chiếm, vật cản tròn tròn chà xát qua lại nơi mẫn cảm đã lâu. Từng đợt va chạm điện lưu khoái hoạt khiến Ngôn Thanh Hạm rên nhẹ một tiếng, cô xụi lơ nằm trên bàn, dùng đôi mắt mọng nước nhìn Lam Khiên Mạch.
Tiểu Mạch, nếu như em thích, vậy thì chị sẽ tiếp nhận.
Bàn ăn nhà Ngôn Thanh Hạm rất lớn, đều cùng là loại bàn dài trong tiệc lớn ở Mạc gia, vừa lớn lại vừa chắc. Lúc này, cô bị mình đè lên đó, áo lông màu trắng bị mình làm cho nhăn nhúm không chịu nổi, ngay cả váy cũng bị xốc lên không còn nguyên vẹn.
Có lẽ do quá xấu hổ, sau khi nói xong câu đó Ngôn Thanh Hạm cũng không dám nhìn mình, chỉ dùng tay nắm chặt lấy vạt áo, vẻ mặt khẩn trương. Lam Khiên Mạch không nhìn Ngôn Thanh Hạm như vậy, nhưng lại luyến tiếc ngưng lại tiến độ xâm lược. Nàng thực sự muốn nữ nhân này, dù cho mỗi ngày đều gặp mặt, nàng vẫn cảm thấy không đủ.
"Thanh Hạm, em muốn hảo hảo yêu chị." Lam Khiên Mạch nói, chậm rãi cuối đầu xuống, hôn lên cánh môi Ngôn Thanh Hạm. Ở chung với nhau đã lâu, hôn môi là chuyện không còn xa lạ đối với hai người. Chỉ là lúc này Lam Khiên Mạch lại nhạy cảm phát hiện ra Ngôn Thanh Hạm hôn mang theo vào phần khiếp đảm, còn có chút khẩn trương. Vì để cô bình tĩnh lại, Lam Khiên Mạch đưa tay lên vai xoa để an ủi cô, nhẹ nhàng ma sát.
"Tiểu Mạch…" hô hấp không được bình ổn, còn sinh ra vài lần nghiêm trọng cùng lo lắng. Cảm thấy tay Lam Khiên Mạch đã len vào trong áo lông, đang xoa ngực mình qua lớp nội y. Ngôn Thanh Hạm cắn môi dưới, để phòng ngừa chính mình phát sinh âm thanh kỳ quái, nhưng trong lòng cái thẹn cùng sự chờ mong đang giao hòa nhau, càng lúc càng nghiêm trọng.
"Em đây, vẫn bên cạnh chị." Lam Khiên Mạch đáp lời Ngôn Thanh Hạm, sau khi rời khỏi đôi môi đã bị nàng hôn đến đỏ hồng. Quần áo Ngôn Thanh Hạm màu trắng, bao lấy da thịt, mọi thứ đều thuần trắng. Bên bàn cơm còn bày đồ ăn các nàng chưa ăn xong, còn có bánh kem do nàng tự tay làm. Những thứ này căn bản cũng không tác dụng gì, nhưng vì Ngôn Thanh Hạm động tình, đột ngột bị dính vào màu sắc tìиɦ ɖu͙ƈ.
"Thanh Hạm, bộ dạng chị lúc này thật đáng yêu." Lam Khiên Mạch nói xong, kéo áo lông của Ngôn Thanh Hạm ra, rồi giúp cô cởi ra. Không mặc áo, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy khô nóng trong người giãn đi rất nhiều, cảm giác lửa thiêu da thịt lúc đầu cũng không còn khó chịu nữa, trở nên mát mẻ không gì sánh được. Nhận thấy ánh mắt Lam Khiên Mạch nhìn mình, Ngôn Thanh Hạm đưa tay che ngực và bụng, ngẩng đầu nhìn Lam Khiên Mạch.
Cái nhìn này, mang theo mê hoặc không nói ra được. Như con mèo nhỏ vô tội, như là yêu nghiệt làm hại nhân gian. Lam Khiên Mạch luôn thấy Ngôn Thanh Hạm có ba loại tính cách, bề ngoài cô cao quý, ưu nhã, không làm chuyện vô lễ. Như mọi người thường biết, hoàn mỹ không chỗ thiếu sót.
Nhưng mà, Ngôn Thanh Hạm nội liễm cũng không phải người dễ đến gần. Cô có thể lịch sự với bạn, sau khi thân thiết thì hai bên sẽ thành người lạ. Dù cho gặp mặt cô vẫn sẽ đối đãi với bạn như người tốt, nhưng trong lòng cô bạn cũng chỉ là người xa lạ, người dưng.
Tóm lại người này có hai tính cách, trước mặt mình Ngôn Thanh Hạm là tổng hợp của hai bản thể kia. Cô ôn nhu, có khí chất, cũng không vì việc nhỏ mà nổi giận, lại không biết mắc lỗi của những người bình thường. Cũng như chính cô, biết mua đồ ăn vặt cho mình khi đi trên đường, giúp mình tắm cho Cát Cát. Cũng như bây giờ, nằm dưới thân mình, cổ họng cô đang phát ra giai điệu độc nhất vô nhị.
Lam Khiên Mạch không biết mình như thế nào tiến vào trong lòng Ngôn Thanh Hạm, có lẽ do lần đầu các nàng gặp nhau quá mức kỳ dị, e là hai người cũng đã cô đơn lâu lắm rồi, đều cần một nửa sưởi ấm cho mình. Mặc kệ nguyên nhân là gì, các nàng cùng xuất hiện rồi hiểu nhau, yêu nhau cho đến nay.
Cho dù trong lòng nhiều bất an, thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm lúc này, trong lòng Lam Khiên Mạch đang không ổn định cùng chỉ hóa thành một vùng nước ấm. Nàng thực sự rất yêu nữ nhân này, yêu đến nỗi không thể mỗi giờ mỗi khác có thể đem cô ôm vào trong ngực, yêu đến từng giây từng phút luôn muốn ở cùng cô. Khiến mỗi cái biến hóa biểu tình của cô, mỗi cái nhỏ hay động tác không thể nhận ra đều ghi trong lòng.
"Thanh Hạm, thả lỏng, để em yêu chị." những lời này cũng không phải là thoải mái, mà là một cam kết. Thương chị, yêu chị, sớm không còn là mong ước của em, trách nhiệm của em. Mà là điều nhất định em phải làm, ai cũng không thể ngăn cản.
Ràng buộc cuối cùng trước ngực cũng bỏ xuống, khiến bộ ngực bị ép đến nóng cũng phồng lên bị môi lưỡi ngậm lấy, tiếng thứ nhất vì kɦoáı ƈảʍ mà sinh ra tiếng ngân khẽ từ miệng. Ngôn Thanh Hạm run rẩy thân thể ôm lấy Lam Khiên Mạch. Đối với cô mà nói, chuyện làʍ ŧìиɦ cũng không phải là điều kiện tất yếu để duy trì quan hệ. Cô vốn không thích làm chuyện đó, nhất là sau khi kết hôn với Chu Ninh, đối với chuyện này cô càng bài xích.
Nếu như không phải gặp Lam Khiên Mạch, cô sẽ không nghĩ đến, mình cũng sẽ phát ra âm thanh phóng đãng khó xử này. Nếu như không phải bị Lam Khiên Mạch yêu thương như vậy, nàng cũng không hiểu, cảm giác làʍ ŧìиɦ để lên đỉnh là như thế nào. Thân thể vì càng lúc càng nhạy cảm cùng khiêu khích nhỏ nhẹ khiến mình trở nên ẩm ướt dị thường, nhiệt lưu tràn ra giữa hai chân khiến qυầи ɭóŧ ướt nhẹ, dính vào giải đất mẫn cảm, làm cho Ngôn Thanh Hạm càng đói khát khó nhịn.
"Thanh Hạm, muốn không?" Ngôn Thanh Hạm biết, Lam Khiên Mạch luôn thích đùa giỡn mình vào lúc này. Cô cũng chọn không trả lời, mà nhắm hai mắt lại, dùng thân thể cảm nhận sự tồn tại của đối phương. Nhận thấy tay nàng tiến vào đáy quần, vỗ vào địa phương tư mật. Ngôn Thanh Hạm hốt hoảng phát hiện, chính mình chỉ chớp mắt đã quên mất cảm giác thẹn thùng, thậm chí là quên đi các nàng đang làʍ ŧìиɦ trên bàn cơm.
Váy bị ném xuống đất, ngay cả thân thể cùng tư thế từ nằm thành quỳ trên bàn. Đầu gối tiếp xúc với mặt bàn, khiến cảm giác đau nhói làm cho Ngôn Thanh Hạm tỉnh táo lại. Lúc này, trở ngại cuối cùng trên người cô đang bị Lam Khiên Mạch từ từ tháo xuống, đầu ngón tay mịn màng chạm vào da thịt, giống như thanh đao xẹt qua dây điện. Mang đến không chỉ có dòng điện lưu, còn có cả đom đóm lan cả cánh đồng cháy rực.
Tựa như thấy mình khó chịu, Lam Khiên Mạch cũng không cởϊ qυầи lót ra ngay, mà để mảnh vải còn dính ướt ngay tại giữa hai chân mình, để cô nhìn thấy nơi bị ướt đang rời khỏi vị trí. Ngôn Thanh Hạm chỉ nhìn thoáng qua, liền vội đưa tay che lại, giống như tiểu bạch thỏ đang kinh sợ.
"Thanh Hạm đang ướt." hứng thú lớn nhất của Lam Khiên Mạch chính là trong lúc cùng mình làm chuyện đó nói ra bốn chữ này. Có lẽ khi mới bắt đầu, thân thể mình có khiêu khích cỡ nào cũng không phản ứng, mới có thể khiến đối phương thích nói những chuyện như vậy. "Đừng nói nữa." Ngôn Thanh Hạm hạ giọng ra lệnh, tuy là mệnh lệnh cô muốn, nhưng ngữ điệu nghe ra lại đột nhiên biến thành khẩn cầu.
"Thanh Hạm không cho em nói, vậy em cũng không nói. Bất quá, cái mông Thanh Hạm thật đáng yêu, khai khối bạch bạch nộn nộn, mỗi lần nhìn thấy, em thật muốn xoa bóp, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội." trọng tâm câu chuyện liền biến thành cái khác càng thêm thô bỉ, Lam Khiên Mạch nói tay liền sờ đến.
Với chuyện làʍ ŧìиɦ Ngôn Thanh Hạm còn bảo thủ. Dù cùng Lam Khiên Mạch thân mật nhiều lần, chỗ này cũng chưa từng bị đối phương sắc tình bóp đến. Cảm giác đối phương bóp chỗ đó của mình đồng thời dùng bàn tay đeo bao tay xoa bộ ngực của mình, rê rê mơn mớn xúc cảm phối hợp cương nhu có đủ, rất nhanh thịt viên đã lớn tròn trịa ra hẳn.
"Tiểu Mạch… đừng… ưm!" Ngôn Thanh Hạm không ngờ Lam Khiên Mạch tiến vào trong mình, bị khiêu khích không chịu nổi thân thể động tình bị lấp đầy. Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu lên, chuẩn bị nhận công kích của đối phương, lại không ngờ Lam Khiên Mạch chỉ đi vào rồi dừng lại, nhanh chóng rút ra. Đạt được lại mất đi, còn không bằng chưa có được. Những lời hình dung cảm giác Ngôn Thanh Hạm lúc này, không quá thích hợp. Cô quay đầu nhìn Lam Khiên Mạch, không rõ người này tại sao lại muốn lui ra ngoài, khiến cho thân thể cô càng thêm khó chịu.
"Thanh Hạm đừng vội, nếu là quà sinh nhật, không có bánh sinh nhật thì sao được?" cách nói chuyện của Lam Khiên Mạch vẫn rất khiêu khích, Ngôn Thanh Hạm không biết trong tình huống này bánh sinh nhật có liên quan gì. Nhưng mà, khi cô nhìn thấy Lam Khiên Mạch vươn tay, dùng ngón tay quét một miếng kem sau đó có chút bất an.
"Tiểu Mạch… em…"
"Thanh Hạm không phải do lúc em yêu chị ăn cái gì, nên mới mất hứng chứ? không phải vậy, em ăn chung có được không?" nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm cạn lời. Cô không hiểu lời này có ý gì, lẽ nào người vừa muốn ăn vừa muốn làm chuyện ấy?
"Thanh Hạm suy nghĩ vẻ mặt thật đáng yêu, em ăn cũng không phải ăn cái này ah. Nhưng em nghĩ hẳn là chị sẽ thích em ăn chị như vậy."
Trong lúc Ngôn Thanh Hạm sững sờ, Lam Khiên Mạch đã quét thêm một miếng kem. Nhìn nàng dùng kem trắng tinh trét lên lưng mình. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy trên người mát lạnh, nháy mắt, sau lưng bị kem tô đều hết một mảng. "Lam Khiên Mạch." không nói đến thực sự phát sinh, cho dù là mơ Ngôn Thanh Hạm cũng không nghĩ tự nhiên sẽ bị người khác trét kem lên người. Khó chịu cũng không biết làm gì, khiến cô hô đủ tên Lam Khiên Mạch.
"Thanh Hạm đừng buồn, em sẽ không lãng phí những thứ này, em muốn thoa một chút lên thân thể chị. Để kem mang theo mùi vị của chị, rồi em sẽ ăn tươi." cái lưỡi đánh vòng qua lại trên thắt lưng, cuối cùng chạy dọc theo cột sống lên trước, đi đến chỗ dính kem. Thoáng nhìn tai Ngôn Thanh Hạm đỏ lên, Lam Khiên Mạch cười cười, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm kem bên trên.
Vì để trong tủ lạnh cả đêm, kem không còn ấm, mà hiện lên cảm giác mát nhẹ. Lưỡi ấm nóng cùng kem mát lạnh hợp lại, da bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà ửng hồng. Chúng nó cùng tưa lưỡi ma sát lẫn nhau, cảm giác ngứa ngáy cùng nhột nhột trên da thấm vào trong lòng khiến thân thể Ngôn thanh Hạm vốn nóng ran như bốc cháy.
"Lam… Lam Khiên Mạch… đừng làm rộn." Ngôn Thanh Hạm nằm trên bàn, nói đứt quãng. Cô thấy đầu gối của mình càng lúc càng mềm, ngay cả tay chống thân thể cũng không còn nhiều khí lực. Hạ thể trở nên trống rỗng, lên men thậm chí là có chút đau. Dòng nước ấm càng lúc càng nhiều chật chội muốn phá cửa ra, thậm chí còn có vài giọt rơi trên bàn, phát sinh tiếng rơi tách tách giòn vang.
"Xem ra Thanh Hạm rất thích em làm bánh sinh nhật nha, chỗ này, luôn chảy nước miếng, nhìn qua bộ dạng rất đói." Lam Khiên Mạch nói xong khẽ hôn lên nơi ướt đẫm giữa hai chân, lập tức lấy một miếng trái cây trên dĩa cầm lên thưởng thức. "Tiểu Mạch, đừng dày vò chị." Ngôn Thanh Hạm hơi lộ chút khẩn cầu nói, cái này là lần đầu tiên, Lam Khiên Mạch còn làm chuyện đó chậm rãi như vậy. Cô thực sự cảm thấy rất khó chịu, thì ra không muốn chiếm được là loại cảm giác này.
"Thanh Hạm, chị biết trong đống hoa quả em thích cái gì nhất không?"
"Chị… không biết." Ngôn Thanh Hạm giật giật chân quỵ đến tê dại, nhỏ giọng nói.
"Thanh Hạm thực sự thành thật nha, kỳ thực a, em thích nhất chính là nho đen. Tuy hình dáng giống nho thường, nhưng mùi vị lại khác nhau."
"Mỗi lần ăn, em thích lột vỏ của nó ra, thưởng thức lớp thịt trong suốt bên trong. Nó rất đẹp, toàn thân ướt đẫm, còn tản mát từng đợt khí tức dụ người. Mỗi lần nhìn nó như vậy, em không kịp đợi liền bỏ vào miệng, tinh tế thưởng thức mùi vị của nó. Bất quá, cho dù em thích ăn nho, nhưng so với Thanh Hạm, cũng không có gì so sánh rồi. Bởi vì Thanh Hạm của em là thức ăn ngon nhất trên đời này."
"Tiểu Mạch… đừng làm rộn, chị… thực sự… a!" thân thể trống rỗng đã lâu đột nhiên bị lấp đầy, nhưng phải ngón tay theo dự liệu. Cảm giác có vật thể tròn đang trượt vào trong cơ thể mình, Ngôn Thanh Hạm mở to mắt nhìn tay Lam Khiên Mạch không có, đáp án không thể tin xuất hiện trong đầu, nháy mắt khiến cho sắc mặt cô từ trắng trở nên đỏ bừng dị thường.
"Em… em sao lại…." Ngôn Thanh Hạm ấp úng nói, không biết là xấu hổ hay phẫn nộ, cả người cô đều đang run rẩy, hai tròng mắt liền một tầng dịch thể trong suốt bao trùm.
"Thanh Hạm ngoan, không sao đâu. Em chỉ muốn hảo hảo yêu chị, không hơn. Đâu rồi, vừa rồi, thoải mái không? "dứt lời Lam Khiên Mạch đưa đến trước mặt Ngôn Thanh Hạm.
"Tiểu Mạch… đừng quậy."
"Không phải ah, em không có quậy, chỉ muốn làm cho Thanh Hạm thoải mái. Còn nhớ rõ không? em nói rồi, em mãi mãi cũng không làm tổn thương chị. Hơn nữa, Thanh Hạm cũng có cảm giác a, chỗ đó lại ướt hơn rồi." thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm luống cuống, Lam Khiên Mạch đau lòng lại thương tiếc vuốt mặt cô.
Nàng thực sự rất thích Ngôn Thanh Hạm nhu nhược, rất nhiều lần, Lam Khiên Mạch luôn muốn đem nữ nhân này áp dưới người, một lần rồi lại một lần tiến nhập cô, nhìn cô vì mình mà điên cuồng, đưa chị ấy lên đỉnh cực hạn của tìиɦ ɖu͙ƈ. Nhưng mà mỗi lần làm chuyện đó Lam Khiên Mạch đều lo lắng suy nghĩ của Ngôn Thanh Hạm nên không dám làm bậy. Nàng biết Ngôn Thanh Hạm không phải người thích chuyện trên giường, nhưng mà nếu yêu một người đến tận xương tủy, du͙ƈ vọиɠ ham muốn này sao có thể dừng đơn giản được?
"Không phải, chị…. ưm!" thân thể lần nữa bị xâm chiếm, vật cản tròn tròn chà xát qua lại nơi mẫn cảm đã lâu. Từng đợt va chạm điện lưu khoái hoạt khiến Ngôn Thanh Hạm rên nhẹ một tiếng, cô xụi lơ nằm trên bàn, dùng đôi mắt mọng nước nhìn Lam Khiên Mạch.
Tiểu Mạch, nếu như em thích, vậy thì chị sẽ tiếp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.