Chương 26
Nhu Nhược Căng Trì
10/07/2022
Hôm đó, chị nặc một chiếc áo khoác màu đen. Tôi thấy chị cởi áo khoác
xuống, vắt lên thành ghế với cử chỉ nhẹ nhàng. Thân hình chị mảnh mai,
nơi cổ áo lộ ra tấm da thịt trắng như tuyết, trên cổ là sợi dây chuyền
pha lê óng ánh màu xanh lam nhạt rủ xuống chạm tới ngực. Ánh mắt của
chị, dường như cũng lấp lánh hệt như sợi pha lê, giữa đôi mày phảng phất nỗi buồn lo khó nói lên lời. Dưới ánh hoàng hôn soi rọi căn phòng nhỏ,
sự xuất hiện của chị trước mắt tôi, cứ ngỡ như là một vị thiên sứ.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chị, nhìn chị tiến tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, đầu ngón tay chị lạnh lẽo, tôi lại ngửi thấy hương thơm dễ chịu. Chị dịu dàng nói: "Khó chịu lắm không?"
Tôi cố rặn ra một nụ cười, tôi nghĩ chắc hẳn nhìn sẽ gượng ép lắm.
Những ngón tay chị trượt trên má tôi, lành lạnh, ngưa ngứa, tôi thở một hơi dài. Lại nghe chị nói: "Sắc mặt lại không tốt, xanh xao thế này, thương quá."
Tôi nhìn vào đôi mắt chị, hệt như hồ nước mùa thu, dập dờn dậy sóng, mà vẫn thâm sâu.
Tôi chợt thấy có cảm giác thật ấm áp, thấy như mình thật an toàn, rất an toàn. Hệt như một đứa trẻ lang thang đã lưu lạc lâu năm cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, về lại với vòng tay của người mẹ. Chỉ là, người mang lại cho tôi cảm giác này, không phải là mẹ tôi, không phải là người bạn trai đã yêu đương với tôi 9 năm, mà lại là một cô gái xa lạ mà tôi mới gặp chưa lâu.
Tôi không kìm nổi mà thở dài, cúi gằm xuống.
Tôi cảm thấy ngón tay của Thẩm Phương trượt dài từ đôi má tôi và vuốt vẹ mái tóc tôi, thật ấm áp như thế.
Chị chợt nói: "Này, hoá ra em có nhiều tóc bạc như vậy."
Tôi giả vờ bình tĩnh, cười cười: "Đúng vậy,
Tôi ngẩng đầu nhìn chị, tôi thấy đôi mắt chị, xinh đẹp, đau thương. Vẻ đau thương ấy là dành cho tôi sao?
Chị nhìn tôi và cười, nói với giọng điệu thương cảm: "Chị nhổ giúp em nhé, tuổi nhỏ vậy mà đã có nhiều tóc bạc."
Tôi cúi đầu xuống, mặc cho những ngón tay chị nhẹ nhàng nhảy múa trên tóc tôi. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy mí mắt của mình trở nên nặng trĩu. Có lẽ do bị ốm, hoặc có thể là do mùi hương của chị.
Không biết vì sao, nhưng tôi vô thức đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể chị. Tôi cảm thấy cơ thể chị thật ấm áp trong vòng tay của tôi. Tôi gục đầu trước ngực chị. Mùi hương trên cơ thể chị khiến cả người tôi như được thư giãn. Đầu tôi bắt đầu mơ hồ. Tôi nghe thấy chị hỏi: "Em sao thế?"
Tôi cũng không biết mình bị sao nữa, chỉ mơ hồ nói: "Em buồn ngủ."
Hình như tay chị khựng lại. Qua một lúc sau, chị nhẹ nhàng thuận theo vuốt tóc tôi, tay còn lại khẽ vỗ về tấm lưng tôi. Cảm giác êm đềm như hồi còn nhỏ được mẹ ôm vào lòng và dỗ dành vậy. Chỉ là cảm giác ấy đã quá xa vời trong trí nhớ của tôi. Dựa vào lòng chị và được chị nhẹ nhàng dỗ dành như thế này, thật thoải mái.
Không biết đã qua bao lâu, tôi thực sự cảm thấy mình sắp chìm vào giấc ngủ. Tôi thấy hơi ngại, rời xa vòng tay chị một lát, thấy chị đang nhìn tôi, trong mắt chị đều là ý cười và tình ưu ái, giống như một người chị lớn đang nhìn em gái, hoặc có thể nói là, giống như một người mẹ nhìn đứa con gái nhỏ của mình vậy. Chị cười nhẹ và lại hỏi: "Sao vậy? Không ngủ nữa à?"
Tôi nhìn nụ cười xinh đẹp của chị ấy, tôi ngốc nghếch hỏi chị, cũng như đang tự hỏi mình: "Thẩm Phương, tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?"
Nụ cười của chị như đông cứng lại. Chị ngẩng đầu lên và nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ôm tôi một lần nữa như như ban nãy. Qua một lúc, chị khẽ đáp rằng: "Chị cũng không biết tại sao." Tôi nghe chị lặng lẽ thở dài, và nói tiếp:
"Ngay từ lần đầu tiên chị nhìn thấy em ở sân bay, đã thấy em ngồi một mình trên ghế với gương mặt buồn bã, hoặc cũng do hôm đó tâm trạng chị cũng không vui sao nổi. Nhìn thấy em, chị cứ như đang chiêm ngưỡng nỗi đau của chính mình vậy.
Sue muốn làm chị vui, nên cô ấy cá với chị rằng khi đếm đến 3, em nhất định sẽ khóc thành tiếng. Nhưng, dù cô ấy có đếm bao nhiêu lần, em vẫn gắng gượng kìm nén tâm trạng của mình. Chị có thể thấy ẩn sâu trong đôi mắt em là nỗi buồn và tuyệt vọng, bọn chị nhìn nỗi buồn đó đang dần dần ngấn đầy trong đôi mắt em, cứ ngỡ như nó sẽ chảy xuống, nhưng lại bị em kìm nén trở lại. Cho đến khi nước mắt em cuối cùng cũng tuôn rơi, dường như chị cũng không kìm được mà khóc nấc. Đương nhiên là chị khóc cho chính mình, nhưng vì bị tâm trạng của em khơi thông dòng nước.
Sau này, chị lại gặp em. Trong cơn mưa, trên con phố. Em vẫn giữ dáng vẻ dè dặt như vậy. Trong sự dè dặt ấy lại mang niềm tự hào và nỗi bướng bỉnh. Hoặc có lẽ do những người trẻ tuổi đều luôn tự hào. Nhưng chị luôn rối bời bởi ánh mắt em. Thật khó có thể tìm thấy dấu tích của tuổi trẻ trong ánh mắt em, nó lạnh nhạt, pha chút kiêu hãnh, tuyệt nhiên không thể nhìn ra sự ấm áp và nhiệt tình mà một thiếu niên nên có. Trên con phố đó, em ngã xuống đường, chị hét lên tên em nhưng không thấy em đáp lại, chị lại thấy ánh mắt em như nhìn về nơi xa xăm, nơi đó chỉ toàn là một khoảng không lạnh lẽo, hoàn toàn chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Sau này, khi tiếp xúc với em. Em luôn chọc cho chị vui, nhưng bản thân em lại không phát hiện ra rằng, chính em lại không có một lần nào vui vẻ cả, cho dù bọn chị có náo loạn đến mức nào đi nữa, nụ cười của em vẫn mãi chỉ là đạo cụ ứng phó cho qua hoàn cảnh, không có lấy một tia cảm xúc nào. Mà đôi mắt em, cho dù em có cười, có vui, nhưng vẫn mãi lạnh lùng, vẫn mang chút tuyệt vọng và buồn bã.
Cảnh Minh, tại sao, em có khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp như vậy, mà ánh mắt lại lãnh đạm như thế. Tại sao, một cô bé 23 tuổi lại sở hữu đôi mắt của một người 32 tuổi.
Chị rất muốn khiến em vui. Chị cũng không biết tại sao. Có thể trên đời này còn rất nhiều người cần được giúp đỡ hơn em. Nhưng, không biết tại sao. Mỗi lần chị nhìn thấy em, chị cũng thấy như mình rất cô đơn. Chị muốn đối xử tốt với em, nhưng em cứ luôn cố tình từ chối chị. Nhưng chị vẫn không thể nào kiềm chế bản thân khỏi việc quan tâm đến em. Chị muốn làm tan đi sự lạnh lùng trong mắt em. Đôi mắt em không phù hợp với khuôn mặt em, em có biết không?"
Cứ như thế, tôi ôm chị ấy, lặng yên nghe lời rủ rỉ trong vòng tay của chị. Trong mắt tôi có lạnh lùng và tuyệt vọng sao? Tôi không biết, có lẽ đã quá lâu quá lâu tôi không nhìn mình thật kỹ trong gương.
Tôi áp mặt vào ngực chị, trên má truyền đến độ ấm cơ thể của chị, tôi ngửi thấy mùi thơm từ chị, nghe giọng nói dịu dàng của chị. Tôi có chút bối rối. Đúng vậy, là bối rối. Tôi chợt nhớ đến những câu nói của Wendy. Đột nhiên bộ não tôi có ý thức trở lại, nhưng tôi không đẩy chị ra ngay lập tức như trước. Mà, bản thân tôi cũng rất kinh ngạc.
Tôi chầm chậm rời khỏi nơi ngực của chị, chầm chậm quay đầu lại, chầm chậm quay, cho đến khi môi tôi chạm vào làn da mịn màng của chị ấy. Tôi thấy hình như lồng ngực chị run rẩy.
Dừng lại, tôi hơi sợ, trong thâm tâm tôi cũng tự hỏi mình, ngươi điên rồi, ngươi đang làm gì vậy? Có lẽ ngày đó tôi thực sự ấm đầu. Tôi tự nhủ, chị ấy có phải "như vậy" không? Có thật không? Hay là tôi thử xem chị ấy có phải không?
Thế là, không biết vì sao lá gan mình lại trở nên lớn hơn. Cánh tay tôi dùng thêm chút lực, ôm chị càng chặt hơn. Lại thử di chuyển bờ môi trên ngực chị một chút. Không biết vì sao người chị lại thơm đến vậy. Có vẻ như tôi nghe thấy tiếng tim chị đập, hoặc có lẽ là tim tôi, thình thịch, thình thịch, đập rất nhanh.
Đột nhiên, chị lui người về phía sau. Tôi ngây người ra, không biết nên làm gì. Tôi nghĩ tai tôi ửng đỏ cả rồi, không dám nhìn thẳng vào chị, mà chỉ cúi đầu và thu tay lại.
Chị vươn tay ra, chạm vào mặt tôi, nâng đầu tôi lên đối diện với chị. Tôi thấy chị cười, đôi mắt chị cũng biết cười. Tôi đang nghĩ làm sao để lấp liếm hành động hớ hênh của mình. Chị nhẹ nhàng ấn vào môi tôi, nghiêm túc hỏi: "Cảnh Minh, em có bạn trai đúng không?"
Tôi gật đầu theo phản xạ.
"Em yêu người ấy, người ấy cũng yêu em đúng không?"
Tôi không hiểu ý chị là gì, chỉ biết lại gật đầu.
Thẩm Phương không nói gì nữa, tay chị vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, rất lâu sau, chị mới nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Vậy em đừng như thế, em không phải vậy, thì đừng có thử, được không?"
Tôi nhìn chị, không biết nói gì hơn.
Chị ấy lại nói: "Đồng ý với chị, nếu như em không phải như vậy, thì đừng vì tò mò mà thử, được không?" Sau đó, chị dường như đang tự nói với chính mình: "Loại tình cảm này không phải trào lưu, thứ tình cảm như thế này, có lẽ, nặng nề hơn nhiều. Nếu như em đã có cho mình một tình yêu đẹp, thì đừng tò mò hay vì gì đó mà dấn thân vào. Làm thế sẽ không công bằng cho bạn trai em, cho em, và cả cho chị."
- --------
Lý do tại sao hôm nay tôi lại viết nhiều như vậy, là vì có một người bạn nhỏ, cô ấy là sinh viên trong phòng thí nghiệm của một cố vấn Tiến sĩ làm việc cùng tôi, đến từ vùng càng phương Bắc hơn cả quê hương tôi. Cô ấy có một khuôn mặt trẻ trung, đi cùng đó là ánh mắt và tinh thần cũng trẻ trung không kém. Cô ấy để tóc còn ngắn hơn tôi, và nói rằng cô ấy thích "Siêu Nữ Thanh", là Ngọc Mễ gì đó. Mấy chuyện này tôi không rõ lắm.
Năm nay cô ấy tốt nghiệp thạc sĩ, đang ngồi viết luận văn trong căn phòng bên cạnh tôi đây.
Ban đầu, tôi đã nói với cô ấy rằng đợi đến khi cô ấy kết thúc công việc nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, và trường đại học không còn cấp tiền cho cô ấy nữa, cô có thể chuyển đến nhà tôi mà ở. Tôi làm thế là vì tôi đã từng được Thẩm Phương giúp đỡ theo kiểu đó. Nên là, vào tháng trước, cô ấy chuyển đến thật.
Chúng tôi rất hiếm khi trò chuyện. Bởi vì thời gian biểu của chúng tôi gần như trái ngược hoàn toàn. Cô ấy rất yên tĩnh, và hầu như tôi cũng không nghe thấy cô ấy phát ra tiếng động nào. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ ra ngoài đi vệ sinh, thỉnh thoảng cô ấy sẽ xuống nhà nấu một gói mì. Cô ấy nói với tôi, cô ấy làm vậy vì sợ ảnh hưởng tới tôi, vì nhìn tôi khi ở nhà rất khác với tôi khi ra đường, khi ở ngoài tôi khá là dễ gần. Cô ấy nói, cô ấy hơi sợ tôi.
Khoảng chừng 20 ngày trước, tôi đến London một chuyến. Khi trở lại, tâm trạng tôi không tốt lắm. Tôi ngồi dưới phòng khách tầng 1 nghe nhạc uống rượu một mình. Cho tới tận nửa đêm, có lẽ đó là giờ hoạt động cao điểm của cô ấy, hoặc có lẽ do tiếng nhạc của tôi đã làm ảnh hưởng cô ấy. Nên, cô ấy xuống tầng.
Tôi không biết chúng tôi đã bắt đầu trò chuyện như thế nào, có lẽ, là do tôi nói với cô ấy rằng tôi đang nhớ nhung một người mà tôi từng có tình cảm.
Những gì cô ấy nói sau đó đã khiến tôi rất kinh ngạc. Cô ấy nói, sắp tới cô ấy dự định chung sống cả đời cùng một người phụ nữ, vì đàn ông rất không đáng tin cậy.
Chắc là do tôi đã ra nước ngoài quá lâu, tôi thật sự không biết rằng ở Trung Quốc, loại chuyện này không còn cấm kỵ như hồi xưa nữa.
Tôi khéo léo nói với cô ấy, thực ra loại tình cảm này rất đáng sợ. Cô ấy nói, cô ấy đã có dự tính trong lòng rồi, nhưng hình như trước đây cô ấy chưa từng yêu ai cả.
Nên tôi nghĩ một lúc, rồi kể cho cô ấy chuyện của tôi và Thẩm Phương.
Tôi hầu như không bao giờ đề cập đến chuyện này với bất kỳ ai. Tôi thấy xấu hổ khi phải kể ra. Hôm đó, có lẽ do tôi đã uống nhiều rượu, hoặc có lẽ do cô ấy đã tiết lộ rằng mình là lesbian trước.
Chúng tôi đã nói chuyện cả một buổi tối. Cô ấy nói với tôi về một trang mạng có tên là Thiên Nhai (Tianya), đó là nơi cô ấy thường lui tới. Trong đó có rất nhiều câu chuyện với đủ thể loại. Thế là, vài ngày sau đó, tôi bắt đầu viết xuống chút hồi ức của mình.
Khi bắt đầu viết những điều này, chỉ có một mục đích là nhắc nhở bản thân mình. Có lẽ do những câu chuyện này luôn bám víu trong sâu thẳm trái tim tôi, muốn khi viết ra hết, thì sẽ quên được.
Sau đó, tôi từng nhận được cuộc điện thoại từ cô ấy ở công ty, cô ấy vui mừng nói: "Truyện của chị đã được 1000 người xem." Lúc đó tôi rất bất ngờ, tôi không hề nói với cô ấy là tôi viết những thứ này. Tôi cũng không biết làm sao mà cô ấy tìm thấy bài đăng của tôi, hơn nữa lại còn xem cho hết, cho tới tận đêm, cô ấy còn gửi cho tôi một vài "cảm nhận khi đọc xong" qua MSN??
Tôi không biết liệu cô ấy có đang đọc những dòng này không, hoặc là theo lời cô ấy nói, cô ấy chỉ là "chiếc tàu ngầm" thôi.
Viết tới đây, tôi chỉ là muốn nói cho cô ấy biết những lời mà Thẩm Phương từng nói với tôi lúc đó: "Nếu như em không phải vậy, thì đừng vì tò mò mà thử, loại tình cảm này không phải trào lưu, thứ tình cảm như thế này, có lẽ, nặng nề hơn nhiều."
Thật ra, tình yêu đồng tính và tình yêu dị tính không có gì khác nhau cả. Xin đừng nhìn nhận nó bằng con mắt nhuốm màu như tôi đã từng. Tuy nhiên, tình yêu đồng giới không thực sự tốt đẹp trong sáng như bạn nghĩ. Trong một tình yêu như vậy, có thể có tiếng cười, có hạnh phúc, đồng thời cũng có sự phản bội, và tổn thương.
Tình cảm của tôi và bạn trai của tôi, và sau đó là tình cảm của tôi và Thẩm Phương, đều rất chân thành, nhưng dù chúng ta đều biết như vậy, nhưng chúng ta không có cách nào đảo ngược sự thật đau đớn mà cả đời tôi khó có thể nào quên, rằng tôi và Thẩm Phương đã sớm đường ai nấy đi.
Nếu như bạn thực sự muốn tìm một người đồng hành cùng mình đến đầu bạc răng long, có lẽ tìm một người bạn trai sẽ dễ dàng hơn. Các bạn sẽ yêu thương lẫn nhau, nâng khay ngang mày, cùng nhau già đi như người bình thường. Nếu như không phải vì tôi quá tham lam, tôi nghĩ, tôi thực sự có thể chung sống mãi mãi với bạn trai của mình, mà không phải với Thẩm Phương, mặc dù tôi yêu Thẩm Phương nhiều như tôi yêu bạn trai của mình.
Nói lời này ra có lẽ sẽ đắc tội với rất nhiều người, tôi biết trang web này là gì. Tôi chỉ muốn khuyên những bạn mà ban đầu không phải "như thế", nhưng lại bị các phương tiện truyền thông kỳ lạ ảnh hưởng và muốn đi thử, rằng đây không phải chỉ là trò chơi chạy theo xu hướng, đến cuối cùng bạn sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Hôm nay viết đến đây thôi.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chị, nhìn chị tiến tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, đầu ngón tay chị lạnh lẽo, tôi lại ngửi thấy hương thơm dễ chịu. Chị dịu dàng nói: "Khó chịu lắm không?"
Tôi cố rặn ra một nụ cười, tôi nghĩ chắc hẳn nhìn sẽ gượng ép lắm.
Những ngón tay chị trượt trên má tôi, lành lạnh, ngưa ngứa, tôi thở một hơi dài. Lại nghe chị nói: "Sắc mặt lại không tốt, xanh xao thế này, thương quá."
Tôi nhìn vào đôi mắt chị, hệt như hồ nước mùa thu, dập dờn dậy sóng, mà vẫn thâm sâu.
Tôi chợt thấy có cảm giác thật ấm áp, thấy như mình thật an toàn, rất an toàn. Hệt như một đứa trẻ lang thang đã lưu lạc lâu năm cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, về lại với vòng tay của người mẹ. Chỉ là, người mang lại cho tôi cảm giác này, không phải là mẹ tôi, không phải là người bạn trai đã yêu đương với tôi 9 năm, mà lại là một cô gái xa lạ mà tôi mới gặp chưa lâu.
Tôi không kìm nổi mà thở dài, cúi gằm xuống.
Tôi cảm thấy ngón tay của Thẩm Phương trượt dài từ đôi má tôi và vuốt vẹ mái tóc tôi, thật ấm áp như thế.
Chị chợt nói: "Này, hoá ra em có nhiều tóc bạc như vậy."
Tôi giả vờ bình tĩnh, cười cười: "Đúng vậy,
Tôi ngẩng đầu nhìn chị, tôi thấy đôi mắt chị, xinh đẹp, đau thương. Vẻ đau thương ấy là dành cho tôi sao?
Chị nhìn tôi và cười, nói với giọng điệu thương cảm: "Chị nhổ giúp em nhé, tuổi nhỏ vậy mà đã có nhiều tóc bạc."
Tôi cúi đầu xuống, mặc cho những ngón tay chị nhẹ nhàng nhảy múa trên tóc tôi. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy mí mắt của mình trở nên nặng trĩu. Có lẽ do bị ốm, hoặc có thể là do mùi hương của chị.
Không biết vì sao, nhưng tôi vô thức đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể chị. Tôi cảm thấy cơ thể chị thật ấm áp trong vòng tay của tôi. Tôi gục đầu trước ngực chị. Mùi hương trên cơ thể chị khiến cả người tôi như được thư giãn. Đầu tôi bắt đầu mơ hồ. Tôi nghe thấy chị hỏi: "Em sao thế?"
Tôi cũng không biết mình bị sao nữa, chỉ mơ hồ nói: "Em buồn ngủ."
Hình như tay chị khựng lại. Qua một lúc sau, chị nhẹ nhàng thuận theo vuốt tóc tôi, tay còn lại khẽ vỗ về tấm lưng tôi. Cảm giác êm đềm như hồi còn nhỏ được mẹ ôm vào lòng và dỗ dành vậy. Chỉ là cảm giác ấy đã quá xa vời trong trí nhớ của tôi. Dựa vào lòng chị và được chị nhẹ nhàng dỗ dành như thế này, thật thoải mái.
Không biết đã qua bao lâu, tôi thực sự cảm thấy mình sắp chìm vào giấc ngủ. Tôi thấy hơi ngại, rời xa vòng tay chị một lát, thấy chị đang nhìn tôi, trong mắt chị đều là ý cười và tình ưu ái, giống như một người chị lớn đang nhìn em gái, hoặc có thể nói là, giống như một người mẹ nhìn đứa con gái nhỏ của mình vậy. Chị cười nhẹ và lại hỏi: "Sao vậy? Không ngủ nữa à?"
Tôi nhìn nụ cười xinh đẹp của chị ấy, tôi ngốc nghếch hỏi chị, cũng như đang tự hỏi mình: "Thẩm Phương, tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?"
Nụ cười của chị như đông cứng lại. Chị ngẩng đầu lên và nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ôm tôi một lần nữa như như ban nãy. Qua một lúc, chị khẽ đáp rằng: "Chị cũng không biết tại sao." Tôi nghe chị lặng lẽ thở dài, và nói tiếp:
"Ngay từ lần đầu tiên chị nhìn thấy em ở sân bay, đã thấy em ngồi một mình trên ghế với gương mặt buồn bã, hoặc cũng do hôm đó tâm trạng chị cũng không vui sao nổi. Nhìn thấy em, chị cứ như đang chiêm ngưỡng nỗi đau của chính mình vậy.
Sue muốn làm chị vui, nên cô ấy cá với chị rằng khi đếm đến 3, em nhất định sẽ khóc thành tiếng. Nhưng, dù cô ấy có đếm bao nhiêu lần, em vẫn gắng gượng kìm nén tâm trạng của mình. Chị có thể thấy ẩn sâu trong đôi mắt em là nỗi buồn và tuyệt vọng, bọn chị nhìn nỗi buồn đó đang dần dần ngấn đầy trong đôi mắt em, cứ ngỡ như nó sẽ chảy xuống, nhưng lại bị em kìm nén trở lại. Cho đến khi nước mắt em cuối cùng cũng tuôn rơi, dường như chị cũng không kìm được mà khóc nấc. Đương nhiên là chị khóc cho chính mình, nhưng vì bị tâm trạng của em khơi thông dòng nước.
Sau này, chị lại gặp em. Trong cơn mưa, trên con phố. Em vẫn giữ dáng vẻ dè dặt như vậy. Trong sự dè dặt ấy lại mang niềm tự hào và nỗi bướng bỉnh. Hoặc có lẽ do những người trẻ tuổi đều luôn tự hào. Nhưng chị luôn rối bời bởi ánh mắt em. Thật khó có thể tìm thấy dấu tích của tuổi trẻ trong ánh mắt em, nó lạnh nhạt, pha chút kiêu hãnh, tuyệt nhiên không thể nhìn ra sự ấm áp và nhiệt tình mà một thiếu niên nên có. Trên con phố đó, em ngã xuống đường, chị hét lên tên em nhưng không thấy em đáp lại, chị lại thấy ánh mắt em như nhìn về nơi xa xăm, nơi đó chỉ toàn là một khoảng không lạnh lẽo, hoàn toàn chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Sau này, khi tiếp xúc với em. Em luôn chọc cho chị vui, nhưng bản thân em lại không phát hiện ra rằng, chính em lại không có một lần nào vui vẻ cả, cho dù bọn chị có náo loạn đến mức nào đi nữa, nụ cười của em vẫn mãi chỉ là đạo cụ ứng phó cho qua hoàn cảnh, không có lấy một tia cảm xúc nào. Mà đôi mắt em, cho dù em có cười, có vui, nhưng vẫn mãi lạnh lùng, vẫn mang chút tuyệt vọng và buồn bã.
Cảnh Minh, tại sao, em có khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp như vậy, mà ánh mắt lại lãnh đạm như thế. Tại sao, một cô bé 23 tuổi lại sở hữu đôi mắt của một người 32 tuổi.
Chị rất muốn khiến em vui. Chị cũng không biết tại sao. Có thể trên đời này còn rất nhiều người cần được giúp đỡ hơn em. Nhưng, không biết tại sao. Mỗi lần chị nhìn thấy em, chị cũng thấy như mình rất cô đơn. Chị muốn đối xử tốt với em, nhưng em cứ luôn cố tình từ chối chị. Nhưng chị vẫn không thể nào kiềm chế bản thân khỏi việc quan tâm đến em. Chị muốn làm tan đi sự lạnh lùng trong mắt em. Đôi mắt em không phù hợp với khuôn mặt em, em có biết không?"
Cứ như thế, tôi ôm chị ấy, lặng yên nghe lời rủ rỉ trong vòng tay của chị. Trong mắt tôi có lạnh lùng và tuyệt vọng sao? Tôi không biết, có lẽ đã quá lâu quá lâu tôi không nhìn mình thật kỹ trong gương.
Tôi áp mặt vào ngực chị, trên má truyền đến độ ấm cơ thể của chị, tôi ngửi thấy mùi thơm từ chị, nghe giọng nói dịu dàng của chị. Tôi có chút bối rối. Đúng vậy, là bối rối. Tôi chợt nhớ đến những câu nói của Wendy. Đột nhiên bộ não tôi có ý thức trở lại, nhưng tôi không đẩy chị ra ngay lập tức như trước. Mà, bản thân tôi cũng rất kinh ngạc.
Tôi chầm chậm rời khỏi nơi ngực của chị, chầm chậm quay đầu lại, chầm chậm quay, cho đến khi môi tôi chạm vào làn da mịn màng của chị ấy. Tôi thấy hình như lồng ngực chị run rẩy.
Dừng lại, tôi hơi sợ, trong thâm tâm tôi cũng tự hỏi mình, ngươi điên rồi, ngươi đang làm gì vậy? Có lẽ ngày đó tôi thực sự ấm đầu. Tôi tự nhủ, chị ấy có phải "như vậy" không? Có thật không? Hay là tôi thử xem chị ấy có phải không?
Thế là, không biết vì sao lá gan mình lại trở nên lớn hơn. Cánh tay tôi dùng thêm chút lực, ôm chị càng chặt hơn. Lại thử di chuyển bờ môi trên ngực chị một chút. Không biết vì sao người chị lại thơm đến vậy. Có vẻ như tôi nghe thấy tiếng tim chị đập, hoặc có lẽ là tim tôi, thình thịch, thình thịch, đập rất nhanh.
Đột nhiên, chị lui người về phía sau. Tôi ngây người ra, không biết nên làm gì. Tôi nghĩ tai tôi ửng đỏ cả rồi, không dám nhìn thẳng vào chị, mà chỉ cúi đầu và thu tay lại.
Chị vươn tay ra, chạm vào mặt tôi, nâng đầu tôi lên đối diện với chị. Tôi thấy chị cười, đôi mắt chị cũng biết cười. Tôi đang nghĩ làm sao để lấp liếm hành động hớ hênh của mình. Chị nhẹ nhàng ấn vào môi tôi, nghiêm túc hỏi: "Cảnh Minh, em có bạn trai đúng không?"
Tôi gật đầu theo phản xạ.
"Em yêu người ấy, người ấy cũng yêu em đúng không?"
Tôi không hiểu ý chị là gì, chỉ biết lại gật đầu.
Thẩm Phương không nói gì nữa, tay chị vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, rất lâu sau, chị mới nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Vậy em đừng như thế, em không phải vậy, thì đừng có thử, được không?"
Tôi nhìn chị, không biết nói gì hơn.
Chị ấy lại nói: "Đồng ý với chị, nếu như em không phải như vậy, thì đừng vì tò mò mà thử, được không?" Sau đó, chị dường như đang tự nói với chính mình: "Loại tình cảm này không phải trào lưu, thứ tình cảm như thế này, có lẽ, nặng nề hơn nhiều. Nếu như em đã có cho mình một tình yêu đẹp, thì đừng tò mò hay vì gì đó mà dấn thân vào. Làm thế sẽ không công bằng cho bạn trai em, cho em, và cả cho chị."
- --------
Lý do tại sao hôm nay tôi lại viết nhiều như vậy, là vì có một người bạn nhỏ, cô ấy là sinh viên trong phòng thí nghiệm của một cố vấn Tiến sĩ làm việc cùng tôi, đến từ vùng càng phương Bắc hơn cả quê hương tôi. Cô ấy có một khuôn mặt trẻ trung, đi cùng đó là ánh mắt và tinh thần cũng trẻ trung không kém. Cô ấy để tóc còn ngắn hơn tôi, và nói rằng cô ấy thích "Siêu Nữ Thanh", là Ngọc Mễ gì đó. Mấy chuyện này tôi không rõ lắm.
Năm nay cô ấy tốt nghiệp thạc sĩ, đang ngồi viết luận văn trong căn phòng bên cạnh tôi đây.
Ban đầu, tôi đã nói với cô ấy rằng đợi đến khi cô ấy kết thúc công việc nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, và trường đại học không còn cấp tiền cho cô ấy nữa, cô có thể chuyển đến nhà tôi mà ở. Tôi làm thế là vì tôi đã từng được Thẩm Phương giúp đỡ theo kiểu đó. Nên là, vào tháng trước, cô ấy chuyển đến thật.
Chúng tôi rất hiếm khi trò chuyện. Bởi vì thời gian biểu của chúng tôi gần như trái ngược hoàn toàn. Cô ấy rất yên tĩnh, và hầu như tôi cũng không nghe thấy cô ấy phát ra tiếng động nào. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ ra ngoài đi vệ sinh, thỉnh thoảng cô ấy sẽ xuống nhà nấu một gói mì. Cô ấy nói với tôi, cô ấy làm vậy vì sợ ảnh hưởng tới tôi, vì nhìn tôi khi ở nhà rất khác với tôi khi ra đường, khi ở ngoài tôi khá là dễ gần. Cô ấy nói, cô ấy hơi sợ tôi.
Khoảng chừng 20 ngày trước, tôi đến London một chuyến. Khi trở lại, tâm trạng tôi không tốt lắm. Tôi ngồi dưới phòng khách tầng 1 nghe nhạc uống rượu một mình. Cho tới tận nửa đêm, có lẽ đó là giờ hoạt động cao điểm của cô ấy, hoặc có lẽ do tiếng nhạc của tôi đã làm ảnh hưởng cô ấy. Nên, cô ấy xuống tầng.
Tôi không biết chúng tôi đã bắt đầu trò chuyện như thế nào, có lẽ, là do tôi nói với cô ấy rằng tôi đang nhớ nhung một người mà tôi từng có tình cảm.
Những gì cô ấy nói sau đó đã khiến tôi rất kinh ngạc. Cô ấy nói, sắp tới cô ấy dự định chung sống cả đời cùng một người phụ nữ, vì đàn ông rất không đáng tin cậy.
Chắc là do tôi đã ra nước ngoài quá lâu, tôi thật sự không biết rằng ở Trung Quốc, loại chuyện này không còn cấm kỵ như hồi xưa nữa.
Tôi khéo léo nói với cô ấy, thực ra loại tình cảm này rất đáng sợ. Cô ấy nói, cô ấy đã có dự tính trong lòng rồi, nhưng hình như trước đây cô ấy chưa từng yêu ai cả.
Nên tôi nghĩ một lúc, rồi kể cho cô ấy chuyện của tôi và Thẩm Phương.
Tôi hầu như không bao giờ đề cập đến chuyện này với bất kỳ ai. Tôi thấy xấu hổ khi phải kể ra. Hôm đó, có lẽ do tôi đã uống nhiều rượu, hoặc có lẽ do cô ấy đã tiết lộ rằng mình là lesbian trước.
Chúng tôi đã nói chuyện cả một buổi tối. Cô ấy nói với tôi về một trang mạng có tên là Thiên Nhai (Tianya), đó là nơi cô ấy thường lui tới. Trong đó có rất nhiều câu chuyện với đủ thể loại. Thế là, vài ngày sau đó, tôi bắt đầu viết xuống chút hồi ức của mình.
Khi bắt đầu viết những điều này, chỉ có một mục đích là nhắc nhở bản thân mình. Có lẽ do những câu chuyện này luôn bám víu trong sâu thẳm trái tim tôi, muốn khi viết ra hết, thì sẽ quên được.
Sau đó, tôi từng nhận được cuộc điện thoại từ cô ấy ở công ty, cô ấy vui mừng nói: "Truyện của chị đã được 1000 người xem." Lúc đó tôi rất bất ngờ, tôi không hề nói với cô ấy là tôi viết những thứ này. Tôi cũng không biết làm sao mà cô ấy tìm thấy bài đăng của tôi, hơn nữa lại còn xem cho hết, cho tới tận đêm, cô ấy còn gửi cho tôi một vài "cảm nhận khi đọc xong" qua MSN??
Tôi không biết liệu cô ấy có đang đọc những dòng này không, hoặc là theo lời cô ấy nói, cô ấy chỉ là "chiếc tàu ngầm" thôi.
Viết tới đây, tôi chỉ là muốn nói cho cô ấy biết những lời mà Thẩm Phương từng nói với tôi lúc đó: "Nếu như em không phải vậy, thì đừng vì tò mò mà thử, loại tình cảm này không phải trào lưu, thứ tình cảm như thế này, có lẽ, nặng nề hơn nhiều."
Thật ra, tình yêu đồng tính và tình yêu dị tính không có gì khác nhau cả. Xin đừng nhìn nhận nó bằng con mắt nhuốm màu như tôi đã từng. Tuy nhiên, tình yêu đồng giới không thực sự tốt đẹp trong sáng như bạn nghĩ. Trong một tình yêu như vậy, có thể có tiếng cười, có hạnh phúc, đồng thời cũng có sự phản bội, và tổn thương.
Tình cảm của tôi và bạn trai của tôi, và sau đó là tình cảm của tôi và Thẩm Phương, đều rất chân thành, nhưng dù chúng ta đều biết như vậy, nhưng chúng ta không có cách nào đảo ngược sự thật đau đớn mà cả đời tôi khó có thể nào quên, rằng tôi và Thẩm Phương đã sớm đường ai nấy đi.
Nếu như bạn thực sự muốn tìm một người đồng hành cùng mình đến đầu bạc răng long, có lẽ tìm một người bạn trai sẽ dễ dàng hơn. Các bạn sẽ yêu thương lẫn nhau, nâng khay ngang mày, cùng nhau già đi như người bình thường. Nếu như không phải vì tôi quá tham lam, tôi nghĩ, tôi thực sự có thể chung sống mãi mãi với bạn trai của mình, mà không phải với Thẩm Phương, mặc dù tôi yêu Thẩm Phương nhiều như tôi yêu bạn trai của mình.
Nói lời này ra có lẽ sẽ đắc tội với rất nhiều người, tôi biết trang web này là gì. Tôi chỉ muốn khuyên những bạn mà ban đầu không phải "như thế", nhưng lại bị các phương tiện truyền thông kỳ lạ ảnh hưởng và muốn đi thử, rằng đây không phải chỉ là trò chơi chạy theo xu hướng, đến cuối cùng bạn sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Hôm nay viết đến đây thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.