Chương 74
Nhu Nhược Căng Trì
23/10/2022
Gần như trong hai ngày đó, dù có ra ngoài mua sắm, tôi cũng cố chấp hỏi
về câu nói đó không ngừng nghỉ, dùng thủ thể loại biện pháp cứng và mềm, ngoan cường kháng chiến, không buông tha, không bỏ cuộc, nhưng vẫn thất bại.
Hỏi chị, trong lúc tôi đang uống coca và được ánh mắt dịu dàng ấm áp của chị bao quanh; hỏi chị, khi tôi thăm lại chốn cũ, chỉ về "hiện trường vụ án" ban xưa; hỏi chị, một cách động tình khi dường như đã đọc hiểu nội tâm của chị trong lúc tôi mua chiếc áo khoác có kiểu dáng gần giống chiếc trước đó, vẫn trong tiệm quần áo ấy. Nhưng đáp án mà tôi nhận được vẫn vậy. Cuối cùng, tôi mỉm cười, hỏi: "Chị nghĩ em sẽ không yêu chị, vậy cớ sao chị lại tốt với em đến thế? Chị rất ngốc sao?" Thẩm Phương cười, nói: "Đúng vậy, cứ coi như chị rất ngốc là được."
Tại một tiệm cà phê bên trong trung tâm thương mại, tôi nhìn chị kiên nhẫn giải thích cho tôi về các loại cà phê, chỉnh sửa phát âm cho tôi mặc cho có vô vàn khó khăn. Tôi chợt nói với chị, nếu em đã phải lòng chị thì sao. Chị vẫn chỉ như một người chị lớn, liếc mắt nhìn tôi không chút bận tâm: "Mau uống cà phê đi... em thử vị này..."
Đến khi chúng tôi ra khỏi quán cà phê và đứng trên thang cuốn, chị bỗng nói với tôi: "Em nghe bài này đi."
Tôi cười, nói: "Đã qua Giáng sinh mà sao vẫn bật bài này nhỉ, người Anh thích bài hát này đến thế sao?"
Thẩm Phương cười và nhìn về phương xa: "Chị cũng rất thích." Chị chầm chậm quay đầu sang phía tôi, ánh mắt lấp lánh, nói: "Mỗi lần nghe bài này, chị đều nghĩ về em."
Đến rất lâu rất lâu sau, tôi mới ngồi xuống cẩn thận đọc lời bài hát và nghĩ về tâm tình của Thẩm Phương lúc đó. Dần dần, dường như tôi mới hiểu ra một chút, nhưng rốt cuộc vẫn mông lung không rõ. Tuy nhiên, từ đó trở đi, mỗi năm khi đến lễ Giáng sinh, mỗi khi tôi nghe bài hát này, tôi sẽ tự nhiên nhớ tới Thẩm Phương, lúc đó chị có yêu tôi không? Chị có biết lúc đó tôi cũng bắt đầu xiêu lòng vì chị không?
Dường như chị luôn hiểu tôi hơn cả bản thân tôi, nhưng, tại sao chị cứ mãi đưa tôi câu trả lời trái ngược như vậy?
Tôi nghĩ tôi mãi mãi sẽ không đủ IQ để suy đoán tâm tư của Thẩm Phương
Thời gian hạnh phúc ngắn ngủi trôi qua, tôi không thể không quay đầu lại và đối mặt với vấn đề trước mắt.
Lời giới thiệu từ ông Scott khiến tôi có rất nhiều cơ hội phỏng vấn ở các trường. Tôi đã thảo luận với Thẩm Phương xem nên chọn trường nào, tôi hi vọng được tham khảo lời nhận xét từ chị, nhưng, đến cuối cùng tôi vẫn cứng đầu cho rằng, trường nào cho tôi nhiều tiền nhất, tôi sẽ đi học trường đó? Tôi không hề quan tâm đến những thứ như môn học, trường lớp hay giáo viên.
Còn về tình hình bên mẹ, tôi vẫn phải kiên nhẫn giải thích, hình như bạn trai nói với mẹ rằng lý do chúng tôi chia tay có liên quan đến việc làm ăn của tôi và bố. Tôi không biết mẹ đã biết được bao nhiêu, chỉ là mẹ vô cùng không hài lòng về việc tôi từ bỏ mối tình 9 năm để theo đuổi vật chất, "mày với bố đều giống nhau", lời đánh giá này đã khiến tôi hổ thẹn rất lâu. Đêm hôm đó, tôi ôm Thẩm Phương oà khóc một trận, tôi ngẩng đầu lên, hỏi Thẩm Phương: "Em thực sự là người kinh khủng đến vậy sao?"
Trước mặt tôi là một khuôn mặt cũng bị nước mắt làm ướt đẫm: "Cảnh Minh, đừng nói vậy, chị không biết chính xác em đã làm gì, nhưng em thật sự không phải người vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm."
Tôi lại vùi đầu vào lòng Thẩm Phương, về những việc tôi từng làm, đúng là tôi chưa từng nói với chị. Nếu như chị biết, liệu chị có còn đáng giá tôi như vậy nữa không? Tôi khẽ thở dài: "Tại sao chỉ có chị mới nhìn nhận em như vậy?"
"Nếu như em thật sự tôn thờ tiền bạc... thì, em chắc chắn đã yêu chị...",
Tôi lại thở dài, con gái khi yêu, đúng là rất ngốc.
Thẩm Phương bảo tôi trước hết đừng giải thích với mẹ. Dường như, việc liên hệ với một trường đại học tốt mới là chuyện mà chị cho rằng là điều tôi nên làm.
Cuối cùng, tôi chọn được 3 trường trong số đó, đồng thời lên được cái hẹn với giáo viên bên đó.
Thẩm Phương lại đưa ra một quyết định khiến tôi cảm động, chị sẽ đi cùng tôi lên phía bắc, chị ấy nói, tinh thần của tôi đang không được ổn định, nên cần được chăm sóc. Tôi chỉ lịch sự từ chối cho hợp lễ tắc khi chị tự mình đặt khách sạn cho cả hành trình và chuẩn bị đầy đủ cả xe lẫn đồ dùng, nhưng sau đó liền sung sướng tiếp nhận. Đúng là lúc đó tôi không muốn rời xa chị, dường như chị đã trở thành một bến đỗ kiên cố duy nhất mà tôi có thể dựa vào. Không có chị bầu bạn, đến cả có dũng khí bước ra khỏi nhà tôi cũng không có.
Chúng tôi dành ra mỗi ngày đến một trường đại học khác nhau. Buổi tối quay về khách sạn, Thẩm Phương sẽ không nuông chiều ý muốn buông thả và vô lại của tôi, mà nghiêm khắc bảo tôi ôn lại những câu hỏi có thể sẽ bị hỏi và luyện thêm lời tự trần thuật bản thân. Trong mắt chị, vốn tiếng Anh nửa nạc nửa mỡ của tôi đủ để giao tiếp trong đời sống thông thường, nhưng nếu muốn những giáo viên mà tôi chưa từng gặp bao giờ quyết định có nhận tôi hay không chỉ dựa trên một hoặc hai giờ phỏng vấn, tôi cần phải chuẩn bị rất nhiều.
Có vẻ như chị còn lo lắng hơn cả tôi, lúc nào cũng sửa phát âm cho tôi từng chữ một, cho đến khi tôi đọc lên khiến chị hài lòng, chị cũng để tôi ở lại phòng một mình, còn chị sẽ đến phòng gym hoặc bể bơi ở khách sạn, hoặc sẽ đi uống cà phê. Và về nhu cầu thân mật mỗi tối của tôi, chị cũng rất thẳng thắn từ chối, không có ngoại lệ.
Rất nhanh, nhờ yêu cầu nghiêm ngặt của chị, tôi dần dần đi vào trạng thái, đặc biệt là hai ngôi trường sau. Nếu không có trường hợp ngoại lệ, giám thị sẽ đưa ra quyết định ngay tại chỗ và tiến hành các thủ tục ngay lập tức. Theo cách nói mê tín dị đoan, tôi nghĩ Thẩm Phương thực sự rất "vượng" tôi, chỉ cần có chị ở đó, tôi luôn có vận may to lớn dù công sức bỏ ra không đáng là bao.
Đến buổi phỏng vấn cuối cùng kết thúc, tôi nóng lòng quay về khách sạn với Thẩm Phương, "đòi" chị một cách ngang tàn hống hách. Chị cười và nâng mặt tôi lên, nói: "Em điên rồi." Tôi cười tít mắt, cắn lên tai chị, tuỳ ý trêu đùa, nói: "Tại bị chị bắt nhịn mà."
Sau khi mọi thứ kết thúc, tôi ôm chị rúc vào chiếc chăn ấm áp, liên tưởng đến tương lai mai sau. "Thế cuối cùng em chọn trường nào?" Chị nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay tôi, tôi trả lời ngay mà không cần nghĩ: "Để xem trường nào cho em kinh phí cao đã." Thẩm Phương có ý kiến khác: "Môn học rất quan trọng, research cũng vậy, thật ra trường đại học tốt hay xấu không quan trọng, nhưng nếu học môn hot, sau này sẽ dễ tìm việc hơn." Thấy tôi vẫn thờ ơ, cuối cùng chị cũng không nhịn được mà hỏi: "Em thật sự rất quan tâm đến vấn đề tiền bạc sao?" Tôi thấy chị trở nên nghiêm túc, bèn nhào đến hôn chị: "Em chính là người như vậy, tiểu thư, chị nhìn nhầm rồi."
"Cảnh Minh, em đừng nói mình như thế."
"Chị đó, chị đúng là ngốc. Tình yêu luôn khiến người ta mù quáng, chị biết không, đại tiểu thư, lại còn nói không yêu em."
Chị không nói gì nữa, chỉ cười rồi lại ngả vào lòng tôi. Tôi chợt nghĩ, có phải tôi đã yêu chị? Làm sao có thể? Tôi mới kết thúc mối quan hệ với bạn trai chưa đầy một tháng, có lẽ, là do tôi quá cô đơn. Có vẻ như, tôi không nên lấy chị ra lấp đầy khoảng trống của tình yêu. Nhưng, tôi thật sự không muốn rời xa chị, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
Về phía mẹ tôi, xem ra còn tốn sức hơn cả việc trường lớp. Qua những cuộc điện thoại đến và đi, tôi dần nhận ra rằng mẹ không hoàn toàn biết về hành vi đáng xấu hổ của tôi.
Tôi không biết mình có nên nói thật với mẹ hay không, nếu tôi nói, chắc mẹ sẽ không trách tôi vì tiền mà lấy lòng bố và bỏ bạn trai, nhưng tôi nghĩ mẹ sẽ rất đau lòng vì những gì tôi làm, tôi rất sợ phải nghe mẹ trách móc bản thân vì đã mang lại cho tôi một cuộc sống khốn khổ như trước đây. Tôi thực sự không muốn khiến mẹ đem những chuyện này liên luỵ đến mẹ, dù gì thì tôi cũng là một người trưởng thành, tất cả mọi chuyện là do tôi chọn, dù có phải chịu quả báo, cũng chỉ cần một mình tôi chịu.
Hơn nữa, điều khiến tôi lo lắng hơn cả là, một khi tôi nói ra, tất cả sự giả dối sẽ bị bản tính liêm khiết của mẹ tôi vạch trần, tôi không thể mường tượng ra phản ứng của Ji Shang và bố tôi đối với vấn đề này. Có lẽ, tôi không những mất đi bạn trai, mà còn sẽ chết một cách rất khó coi.
Nhưng tôi cũng có chút biết ơn bạn trai, dù sao thì anh ấy cũng không tiết lộ toàn bộ lý do chia tay, anh bạn này đúng là đàn ông.
Tôi nghĩ, vẫn cứ để mẹ hiểu lầm thì tốt hơn. Tôi không ngừng gieo rắc sự khác biệt về tư tưởng và tiền đồ cho mẹ và bạn trai, mẹ tôi có vẻ đồng ý với quan điểm của tôi, nhưng bà vẫn nói: "Đừng bỏ Hiểu Quân, dù sao các con cũng là thanh mai trúc mã, 9 năm đó... "
Tôi vốn là một người dễ bị ảnh hưởng, huống chi đó là người mẹ mà tôi chưa từng làm trái ý. Tôi bắt đầu có chút dao động. Đương nhiên, tôi đem những thứ này nói cho Thẩm Phương, tôi nghĩ nên để chị biết.
Sau khi tôi nói xong, Thẩm Phương không nói gì. Tôi đợi một lúc lâu, có chút sợ sệt: "Chị giận à?" Lúc đó chị mới cười, nói: "Không, mẹ em nói cũng có lý." Tôi đờ ra, không hiểu rốt cuộc ý chị là gì, tôi nói: "Có lẽ anh ấy không thể khiến em hoàn toàn hài lòng, không chỉ về mặt sự nghiệp, mà còn về mặt tình cảm," nói đến đây, tôi cố ý nhìn qua Thẩm Phương: "Nhưng dù sao đã ở bên nhau quá lâu, hơn nữa em nghĩ anh ấy chia tay em là vì hiểu lầm em tức giận, cho nên... "
Tôi không biết tiếp theo nên nói thế nào, thật ra đến tôi cũng chưa nghĩ tới. Tôi nghĩ cảm giác khi ở bên Thẩm Phương rất tốt, nhưng tôi không thể cứ trốn mãi ở đây.
Tôi thực sự không tập trung được nữa.
Một ngày nọ, trong bữa cơm tối, Thẩm Phương thấy tôi ủ rũ vì bị mẹ nói mãi không thôi, tự dưng chị chủ động nói: "Sắp đến Tết Nguyên Đán, em về nhà một chuyến đi."
Tôi bất ngờ, nghĩ, có phải chị bị tra tấn bởi sự thiếu quyết đoán của tôi nên không cần tôi nữa hay sao? Thẩm Phương nhìn tôi, nói: "Phải có lời giải thích rõ ràng cho chuyện này, dây dưa lâu rồi, đối với ai cũng không tốt." Tôi nghĩ "ai" mà chị nói bao gồm cả chị.
Buổi tối khi đi ngủ, tôt bỗng không chịu nổi nữa, vùi đầu vào trong ngực chị, lắng nghe nhịp tim chị, nghĩ rằng có lẽ không cần quá sợ hãi nữa. Tôi ôm Thẩm Phương, thủ thỉ với chị: "Thẩm Phương, có vẻ như em không thể sống nổi nếu rời xa chị." Thẩm Phương nhẹ nhàng an ủi tôi, chậm rãi nói: "Sao em còn trẻ mà đã có tóc bạc vậy?".
Tôi để mặc đầu ngón tay chị đùa nghịch trên đỉnh đầu tôi, tôi lại không thể kìm được mà nói: "Em thực sự không muốn rời xa chị."
Bàn tay đó chợt khựng lại. Giọng chị nghe rất lý trí: "Em không như chị. Chị có thể làm chủ cảm xúc và cuộc sống của chính mình, bố chị, anh trai chị đã không còn quản chị từ lâu, gia đình chị chỉ liên lạc qua loa cho có tình cảm, ai nấy đều có cuộc sống của riêng mình. Nhưng, em thì khác, sớm muộn gì mẹ em cũng cần một câu trả lời. Lẽ nào, em định trốn nơi chị mãi sao?"
Tôi ngẩng đầu lên: "Em không trốn ở nơi chị, em chỉ là..." Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi chị: "Nếu như mẹ vẫn muốn em ở bên bạn trai thì sao?" Thẩm Phương nói: "Vậy phải xem ý em thế nào." Tôi không nói gì, lại vùi đầu vào trong vòng tay chị.
Sau một lúc, tôi nói: "Sẽ ra sao nếu em chọn ở bên anh ấy?" Thẩm Phương nghĩ một lúc: "Tại sao?" Tôi thở dài: "Chắc do thói quen. Dù sao chúng em cũng đã ở bên nhau như vậy, vả lại, anh ấy tốt với em như vậy, đã đợi em những 9 năm. Nếu anh ấy vẫn yêu em,... có lẽ em không có lý do gì để được mới nới cũ."
"Nếu em không yêu anh ấy, em cũng sẽ ở bên anh ấy sao?" Thẩm Phương hỏi tôi.
"Nếu anh ấy muốn, có lẽ vậy. Dù sao ngày xưa cũng đã đồng ý, đây không phải một trò chơi gia đình, làm sao có thể nói suông, nếu thế, thì em khác nào... khác nào một con thú cơ chứ."
Tôi biết Thẩm Phương sẽ thấy buồn, nhưng nếu tôi không nói sự thật với chị ấy, có lẽ sau này, chị sẽ còn buồn hơn nữa.
Thẩm Phương thật sự không nói gì nữa.
Tôi ôm chị thật chặt: "Thẩm Phương, thật ra em... thật ra..." Tôi cũng không biết mình đang muốn diễn đạt điều gì, chỉ biết ôm chị chặt hơn. Tôi bắt đầu nghẹn ngào. Tại sao tôi lại nhơ nhớp, bẩn thỉu đến thế.
Bàn tay Thẩm Phương nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, như đang dỗ dành một đứa trẻ nũng nịu, chị nhẹ nhàng nói: "Easy, easy..."
Sáng hôm sau, tôi thức dậy từ sớm, thấy Thẩm Phương đang say giấc khi đang quay mặt vào tôi, tôi không kìm được mà tiến đến ôm chặt chị một lần nữa. Hình như điều đó đã làm chị tỉnh, chị mơ mơ màng màng co người lại trong vòng tay tôi. Tôi lại không nhịn được thở dài, thì thầm bên tai chị: "Thẩm Phương, em thật sự không muốn rời đi, em xin lỗi."
Sáng ngày hôm đó, Thẩm Phương đi làm. Tôi gọi lại cho mẹ tôi, nói với mẹ rằng tôi sắp về nhà một chuyến. Mẹ rất vui: "May mà con vẫn có lương tâm hơn bố."
Đặt điện thoại xuống, tôi lại đi nấu cơm cho Thẩm Phương. Tôi cố gắng nấu tất cả những món mà tôi giỏi nhất, tôi cảm thấy bản thân nợ chị rất nhiều, làm thế nào cũng không thể trả hết.
Đến tối chị mới về. Nhìn thấy một bàn toàn là các món từ đông, tây, nam, bắc, có vẻ chị rất vui. Chị cười và lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho tôi: "Đây, thưởng cho em."
Tôi liếc nhìn, hóa ra là vé máy bay về nhà. Tôi nhìn xuống, đằng sau tên và lịch trình bay của tôi, hình như vẫn còn, thật ngạc nhiên, tôi nhìn thấy tên của Thẩm Phương. Tôi nhìn chị như một con ngốc: "Sao chị lại đi cùng em?"
Chị đang gặm món sườn xào chua ngọt tôi làm, thong thả nhún vai: "Lâu rồi chưa về Bắc Kinh ăn Tết, đi chơi xem, nghe em nói ở đó náo nhiệt hơn Hồng Kông nhiều."
Tôi thực sự có chút không hiểu chị định đi chăm sóc tôi hay định phá rối? Nhưng tôi vẫn rất thương chị. Tôi cố gắng hết sức nói "cảm ơn chị" bằng giọng điệu ấm áp nhất có thể.
Thẩm Phương liếc nhìn tôi và nói: "Em đừng nghĩ nhiều. Chúng ta... thật ra chưa đến mức đó..."
Chị cúi đầu ăn cơm. Tôi bị câu nói này làm cho nhói lòng một lúc, nhưng lại bình thường lại nhanh chóng, tôi không biết xấu hổ nói: "Em không tin."
Hỏi chị, trong lúc tôi đang uống coca và được ánh mắt dịu dàng ấm áp của chị bao quanh; hỏi chị, khi tôi thăm lại chốn cũ, chỉ về "hiện trường vụ án" ban xưa; hỏi chị, một cách động tình khi dường như đã đọc hiểu nội tâm của chị trong lúc tôi mua chiếc áo khoác có kiểu dáng gần giống chiếc trước đó, vẫn trong tiệm quần áo ấy. Nhưng đáp án mà tôi nhận được vẫn vậy. Cuối cùng, tôi mỉm cười, hỏi: "Chị nghĩ em sẽ không yêu chị, vậy cớ sao chị lại tốt với em đến thế? Chị rất ngốc sao?" Thẩm Phương cười, nói: "Đúng vậy, cứ coi như chị rất ngốc là được."
Tại một tiệm cà phê bên trong trung tâm thương mại, tôi nhìn chị kiên nhẫn giải thích cho tôi về các loại cà phê, chỉnh sửa phát âm cho tôi mặc cho có vô vàn khó khăn. Tôi chợt nói với chị, nếu em đã phải lòng chị thì sao. Chị vẫn chỉ như một người chị lớn, liếc mắt nhìn tôi không chút bận tâm: "Mau uống cà phê đi... em thử vị này..."
Đến khi chúng tôi ra khỏi quán cà phê và đứng trên thang cuốn, chị bỗng nói với tôi: "Em nghe bài này đi."
Tôi cười, nói: "Đã qua Giáng sinh mà sao vẫn bật bài này nhỉ, người Anh thích bài hát này đến thế sao?"
Thẩm Phương cười và nhìn về phương xa: "Chị cũng rất thích." Chị chầm chậm quay đầu sang phía tôi, ánh mắt lấp lánh, nói: "Mỗi lần nghe bài này, chị đều nghĩ về em."
Đến rất lâu rất lâu sau, tôi mới ngồi xuống cẩn thận đọc lời bài hát và nghĩ về tâm tình của Thẩm Phương lúc đó. Dần dần, dường như tôi mới hiểu ra một chút, nhưng rốt cuộc vẫn mông lung không rõ. Tuy nhiên, từ đó trở đi, mỗi năm khi đến lễ Giáng sinh, mỗi khi tôi nghe bài hát này, tôi sẽ tự nhiên nhớ tới Thẩm Phương, lúc đó chị có yêu tôi không? Chị có biết lúc đó tôi cũng bắt đầu xiêu lòng vì chị không?
Dường như chị luôn hiểu tôi hơn cả bản thân tôi, nhưng, tại sao chị cứ mãi đưa tôi câu trả lời trái ngược như vậy?
Tôi nghĩ tôi mãi mãi sẽ không đủ IQ để suy đoán tâm tư của Thẩm Phương
Thời gian hạnh phúc ngắn ngủi trôi qua, tôi không thể không quay đầu lại và đối mặt với vấn đề trước mắt.
Lời giới thiệu từ ông Scott khiến tôi có rất nhiều cơ hội phỏng vấn ở các trường. Tôi đã thảo luận với Thẩm Phương xem nên chọn trường nào, tôi hi vọng được tham khảo lời nhận xét từ chị, nhưng, đến cuối cùng tôi vẫn cứng đầu cho rằng, trường nào cho tôi nhiều tiền nhất, tôi sẽ đi học trường đó? Tôi không hề quan tâm đến những thứ như môn học, trường lớp hay giáo viên.
Còn về tình hình bên mẹ, tôi vẫn phải kiên nhẫn giải thích, hình như bạn trai nói với mẹ rằng lý do chúng tôi chia tay có liên quan đến việc làm ăn của tôi và bố. Tôi không biết mẹ đã biết được bao nhiêu, chỉ là mẹ vô cùng không hài lòng về việc tôi từ bỏ mối tình 9 năm để theo đuổi vật chất, "mày với bố đều giống nhau", lời đánh giá này đã khiến tôi hổ thẹn rất lâu. Đêm hôm đó, tôi ôm Thẩm Phương oà khóc một trận, tôi ngẩng đầu lên, hỏi Thẩm Phương: "Em thực sự là người kinh khủng đến vậy sao?"
Trước mặt tôi là một khuôn mặt cũng bị nước mắt làm ướt đẫm: "Cảnh Minh, đừng nói vậy, chị không biết chính xác em đã làm gì, nhưng em thật sự không phải người vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm."
Tôi lại vùi đầu vào lòng Thẩm Phương, về những việc tôi từng làm, đúng là tôi chưa từng nói với chị. Nếu như chị biết, liệu chị có còn đáng giá tôi như vậy nữa không? Tôi khẽ thở dài: "Tại sao chỉ có chị mới nhìn nhận em như vậy?"
"Nếu như em thật sự tôn thờ tiền bạc... thì, em chắc chắn đã yêu chị...",
Tôi lại thở dài, con gái khi yêu, đúng là rất ngốc.
Thẩm Phương bảo tôi trước hết đừng giải thích với mẹ. Dường như, việc liên hệ với một trường đại học tốt mới là chuyện mà chị cho rằng là điều tôi nên làm.
Cuối cùng, tôi chọn được 3 trường trong số đó, đồng thời lên được cái hẹn với giáo viên bên đó.
Thẩm Phương lại đưa ra một quyết định khiến tôi cảm động, chị sẽ đi cùng tôi lên phía bắc, chị ấy nói, tinh thần của tôi đang không được ổn định, nên cần được chăm sóc. Tôi chỉ lịch sự từ chối cho hợp lễ tắc khi chị tự mình đặt khách sạn cho cả hành trình và chuẩn bị đầy đủ cả xe lẫn đồ dùng, nhưng sau đó liền sung sướng tiếp nhận. Đúng là lúc đó tôi không muốn rời xa chị, dường như chị đã trở thành một bến đỗ kiên cố duy nhất mà tôi có thể dựa vào. Không có chị bầu bạn, đến cả có dũng khí bước ra khỏi nhà tôi cũng không có.
Chúng tôi dành ra mỗi ngày đến một trường đại học khác nhau. Buổi tối quay về khách sạn, Thẩm Phương sẽ không nuông chiều ý muốn buông thả và vô lại của tôi, mà nghiêm khắc bảo tôi ôn lại những câu hỏi có thể sẽ bị hỏi và luyện thêm lời tự trần thuật bản thân. Trong mắt chị, vốn tiếng Anh nửa nạc nửa mỡ của tôi đủ để giao tiếp trong đời sống thông thường, nhưng nếu muốn những giáo viên mà tôi chưa từng gặp bao giờ quyết định có nhận tôi hay không chỉ dựa trên một hoặc hai giờ phỏng vấn, tôi cần phải chuẩn bị rất nhiều.
Có vẻ như chị còn lo lắng hơn cả tôi, lúc nào cũng sửa phát âm cho tôi từng chữ một, cho đến khi tôi đọc lên khiến chị hài lòng, chị cũng để tôi ở lại phòng một mình, còn chị sẽ đến phòng gym hoặc bể bơi ở khách sạn, hoặc sẽ đi uống cà phê. Và về nhu cầu thân mật mỗi tối của tôi, chị cũng rất thẳng thắn từ chối, không có ngoại lệ.
Rất nhanh, nhờ yêu cầu nghiêm ngặt của chị, tôi dần dần đi vào trạng thái, đặc biệt là hai ngôi trường sau. Nếu không có trường hợp ngoại lệ, giám thị sẽ đưa ra quyết định ngay tại chỗ và tiến hành các thủ tục ngay lập tức. Theo cách nói mê tín dị đoan, tôi nghĩ Thẩm Phương thực sự rất "vượng" tôi, chỉ cần có chị ở đó, tôi luôn có vận may to lớn dù công sức bỏ ra không đáng là bao.
Đến buổi phỏng vấn cuối cùng kết thúc, tôi nóng lòng quay về khách sạn với Thẩm Phương, "đòi" chị một cách ngang tàn hống hách. Chị cười và nâng mặt tôi lên, nói: "Em điên rồi." Tôi cười tít mắt, cắn lên tai chị, tuỳ ý trêu đùa, nói: "Tại bị chị bắt nhịn mà."
Sau khi mọi thứ kết thúc, tôi ôm chị rúc vào chiếc chăn ấm áp, liên tưởng đến tương lai mai sau. "Thế cuối cùng em chọn trường nào?" Chị nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay tôi, tôi trả lời ngay mà không cần nghĩ: "Để xem trường nào cho em kinh phí cao đã." Thẩm Phương có ý kiến khác: "Môn học rất quan trọng, research cũng vậy, thật ra trường đại học tốt hay xấu không quan trọng, nhưng nếu học môn hot, sau này sẽ dễ tìm việc hơn." Thấy tôi vẫn thờ ơ, cuối cùng chị cũng không nhịn được mà hỏi: "Em thật sự rất quan tâm đến vấn đề tiền bạc sao?" Tôi thấy chị trở nên nghiêm túc, bèn nhào đến hôn chị: "Em chính là người như vậy, tiểu thư, chị nhìn nhầm rồi."
"Cảnh Minh, em đừng nói mình như thế."
"Chị đó, chị đúng là ngốc. Tình yêu luôn khiến người ta mù quáng, chị biết không, đại tiểu thư, lại còn nói không yêu em."
Chị không nói gì nữa, chỉ cười rồi lại ngả vào lòng tôi. Tôi chợt nghĩ, có phải tôi đã yêu chị? Làm sao có thể? Tôi mới kết thúc mối quan hệ với bạn trai chưa đầy một tháng, có lẽ, là do tôi quá cô đơn. Có vẻ như, tôi không nên lấy chị ra lấp đầy khoảng trống của tình yêu. Nhưng, tôi thật sự không muốn rời xa chị, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
Về phía mẹ tôi, xem ra còn tốn sức hơn cả việc trường lớp. Qua những cuộc điện thoại đến và đi, tôi dần nhận ra rằng mẹ không hoàn toàn biết về hành vi đáng xấu hổ của tôi.
Tôi không biết mình có nên nói thật với mẹ hay không, nếu tôi nói, chắc mẹ sẽ không trách tôi vì tiền mà lấy lòng bố và bỏ bạn trai, nhưng tôi nghĩ mẹ sẽ rất đau lòng vì những gì tôi làm, tôi rất sợ phải nghe mẹ trách móc bản thân vì đã mang lại cho tôi một cuộc sống khốn khổ như trước đây. Tôi thực sự không muốn khiến mẹ đem những chuyện này liên luỵ đến mẹ, dù gì thì tôi cũng là một người trưởng thành, tất cả mọi chuyện là do tôi chọn, dù có phải chịu quả báo, cũng chỉ cần một mình tôi chịu.
Hơn nữa, điều khiến tôi lo lắng hơn cả là, một khi tôi nói ra, tất cả sự giả dối sẽ bị bản tính liêm khiết của mẹ tôi vạch trần, tôi không thể mường tượng ra phản ứng của Ji Shang và bố tôi đối với vấn đề này. Có lẽ, tôi không những mất đi bạn trai, mà còn sẽ chết một cách rất khó coi.
Nhưng tôi cũng có chút biết ơn bạn trai, dù sao thì anh ấy cũng không tiết lộ toàn bộ lý do chia tay, anh bạn này đúng là đàn ông.
Tôi nghĩ, vẫn cứ để mẹ hiểu lầm thì tốt hơn. Tôi không ngừng gieo rắc sự khác biệt về tư tưởng và tiền đồ cho mẹ và bạn trai, mẹ tôi có vẻ đồng ý với quan điểm của tôi, nhưng bà vẫn nói: "Đừng bỏ Hiểu Quân, dù sao các con cũng là thanh mai trúc mã, 9 năm đó... "
Tôi vốn là một người dễ bị ảnh hưởng, huống chi đó là người mẹ mà tôi chưa từng làm trái ý. Tôi bắt đầu có chút dao động. Đương nhiên, tôi đem những thứ này nói cho Thẩm Phương, tôi nghĩ nên để chị biết.
Sau khi tôi nói xong, Thẩm Phương không nói gì. Tôi đợi một lúc lâu, có chút sợ sệt: "Chị giận à?" Lúc đó chị mới cười, nói: "Không, mẹ em nói cũng có lý." Tôi đờ ra, không hiểu rốt cuộc ý chị là gì, tôi nói: "Có lẽ anh ấy không thể khiến em hoàn toàn hài lòng, không chỉ về mặt sự nghiệp, mà còn về mặt tình cảm," nói đến đây, tôi cố ý nhìn qua Thẩm Phương: "Nhưng dù sao đã ở bên nhau quá lâu, hơn nữa em nghĩ anh ấy chia tay em là vì hiểu lầm em tức giận, cho nên... "
Tôi không biết tiếp theo nên nói thế nào, thật ra đến tôi cũng chưa nghĩ tới. Tôi nghĩ cảm giác khi ở bên Thẩm Phương rất tốt, nhưng tôi không thể cứ trốn mãi ở đây.
Tôi thực sự không tập trung được nữa.
Một ngày nọ, trong bữa cơm tối, Thẩm Phương thấy tôi ủ rũ vì bị mẹ nói mãi không thôi, tự dưng chị chủ động nói: "Sắp đến Tết Nguyên Đán, em về nhà một chuyến đi."
Tôi bất ngờ, nghĩ, có phải chị bị tra tấn bởi sự thiếu quyết đoán của tôi nên không cần tôi nữa hay sao? Thẩm Phương nhìn tôi, nói: "Phải có lời giải thích rõ ràng cho chuyện này, dây dưa lâu rồi, đối với ai cũng không tốt." Tôi nghĩ "ai" mà chị nói bao gồm cả chị.
Buổi tối khi đi ngủ, tôt bỗng không chịu nổi nữa, vùi đầu vào trong ngực chị, lắng nghe nhịp tim chị, nghĩ rằng có lẽ không cần quá sợ hãi nữa. Tôi ôm Thẩm Phương, thủ thỉ với chị: "Thẩm Phương, có vẻ như em không thể sống nổi nếu rời xa chị." Thẩm Phương nhẹ nhàng an ủi tôi, chậm rãi nói: "Sao em còn trẻ mà đã có tóc bạc vậy?".
Tôi để mặc đầu ngón tay chị đùa nghịch trên đỉnh đầu tôi, tôi lại không thể kìm được mà nói: "Em thực sự không muốn rời xa chị."
Bàn tay đó chợt khựng lại. Giọng chị nghe rất lý trí: "Em không như chị. Chị có thể làm chủ cảm xúc và cuộc sống của chính mình, bố chị, anh trai chị đã không còn quản chị từ lâu, gia đình chị chỉ liên lạc qua loa cho có tình cảm, ai nấy đều có cuộc sống của riêng mình. Nhưng, em thì khác, sớm muộn gì mẹ em cũng cần một câu trả lời. Lẽ nào, em định trốn nơi chị mãi sao?"
Tôi ngẩng đầu lên: "Em không trốn ở nơi chị, em chỉ là..." Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi chị: "Nếu như mẹ vẫn muốn em ở bên bạn trai thì sao?" Thẩm Phương nói: "Vậy phải xem ý em thế nào." Tôi không nói gì, lại vùi đầu vào trong vòng tay chị.
Sau một lúc, tôi nói: "Sẽ ra sao nếu em chọn ở bên anh ấy?" Thẩm Phương nghĩ một lúc: "Tại sao?" Tôi thở dài: "Chắc do thói quen. Dù sao chúng em cũng đã ở bên nhau như vậy, vả lại, anh ấy tốt với em như vậy, đã đợi em những 9 năm. Nếu anh ấy vẫn yêu em,... có lẽ em không có lý do gì để được mới nới cũ."
"Nếu em không yêu anh ấy, em cũng sẽ ở bên anh ấy sao?" Thẩm Phương hỏi tôi.
"Nếu anh ấy muốn, có lẽ vậy. Dù sao ngày xưa cũng đã đồng ý, đây không phải một trò chơi gia đình, làm sao có thể nói suông, nếu thế, thì em khác nào... khác nào một con thú cơ chứ."
Tôi biết Thẩm Phương sẽ thấy buồn, nhưng nếu tôi không nói sự thật với chị ấy, có lẽ sau này, chị sẽ còn buồn hơn nữa.
Thẩm Phương thật sự không nói gì nữa.
Tôi ôm chị thật chặt: "Thẩm Phương, thật ra em... thật ra..." Tôi cũng không biết mình đang muốn diễn đạt điều gì, chỉ biết ôm chị chặt hơn. Tôi bắt đầu nghẹn ngào. Tại sao tôi lại nhơ nhớp, bẩn thỉu đến thế.
Bàn tay Thẩm Phương nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, như đang dỗ dành một đứa trẻ nũng nịu, chị nhẹ nhàng nói: "Easy, easy..."
Sáng hôm sau, tôi thức dậy từ sớm, thấy Thẩm Phương đang say giấc khi đang quay mặt vào tôi, tôi không kìm được mà tiến đến ôm chặt chị một lần nữa. Hình như điều đó đã làm chị tỉnh, chị mơ mơ màng màng co người lại trong vòng tay tôi. Tôi lại không nhịn được thở dài, thì thầm bên tai chị: "Thẩm Phương, em thật sự không muốn rời đi, em xin lỗi."
Sáng ngày hôm đó, Thẩm Phương đi làm. Tôi gọi lại cho mẹ tôi, nói với mẹ rằng tôi sắp về nhà một chuyến. Mẹ rất vui: "May mà con vẫn có lương tâm hơn bố."
Đặt điện thoại xuống, tôi lại đi nấu cơm cho Thẩm Phương. Tôi cố gắng nấu tất cả những món mà tôi giỏi nhất, tôi cảm thấy bản thân nợ chị rất nhiều, làm thế nào cũng không thể trả hết.
Đến tối chị mới về. Nhìn thấy một bàn toàn là các món từ đông, tây, nam, bắc, có vẻ chị rất vui. Chị cười và lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho tôi: "Đây, thưởng cho em."
Tôi liếc nhìn, hóa ra là vé máy bay về nhà. Tôi nhìn xuống, đằng sau tên và lịch trình bay của tôi, hình như vẫn còn, thật ngạc nhiên, tôi nhìn thấy tên của Thẩm Phương. Tôi nhìn chị như một con ngốc: "Sao chị lại đi cùng em?"
Chị đang gặm món sườn xào chua ngọt tôi làm, thong thả nhún vai: "Lâu rồi chưa về Bắc Kinh ăn Tết, đi chơi xem, nghe em nói ở đó náo nhiệt hơn Hồng Kông nhiều."
Tôi thực sự có chút không hiểu chị định đi chăm sóc tôi hay định phá rối? Nhưng tôi vẫn rất thương chị. Tôi cố gắng hết sức nói "cảm ơn chị" bằng giọng điệu ấm áp nhất có thể.
Thẩm Phương liếc nhìn tôi và nói: "Em đừng nghĩ nhiều. Chúng ta... thật ra chưa đến mức đó..."
Chị cúi đầu ăn cơm. Tôi bị câu nói này làm cho nhói lòng một lúc, nhưng lại bình thường lại nhanh chóng, tôi không biết xấu hổ nói: "Em không tin."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.