Chương 127: Phiên ngoại 42
Nhu Nhược Căng Trì
18/11/2022
Khi ngọt ngào, chị sẽ nói: "Give me a break, PLEASE!"
Khi thẳng thắn, chị sẽ nói: "I want to be alone, please." Nếu như tôi đáp lại là "OK", chị sẽ nói thêm "Thank you."
Đương nhiên, có lúc, thi thoảng, khá là, vô cùng, hiếm thấy, chị cũng sẽ nói: "YOU! OUT! NOW!"
Sau đó thấy tôi đần mặt ra như con gà mái, chị sẽ nói thêm câu "PLEASE!"
Ai cũng nói người Anh coi chữ "please" như dấu chấm câu, tôi luôn đồng tình.
- --------
08-05-2007 - 08:19:10
Hi, chào mọi người, biến mất đã lâu ngày, đã khiến mọi người lo lắng.
Tôi và Thẩm Phương đều đang rất tốt, không có chuyện gì xảy ra cả, đang phiền lòng chuyện khác cơ.
Báo cáo đơn giản lịch trình mấy ngày nay nhé, coi như lời xin lỗi với mọi người.
Chủ tử tôi vừa về tử thứ Sáu, tôi đến sân bay để đón chị. Thứ Bảy đến London ăn uống chơi bời. Sáng Chủ Nhật cũng thế.
Buổi chiều tôi về trước, vì gần đây có nhiều việc phải thu xếp. Ban đầu định đi xem bóng với chủ tử, nhưng vật vã mãi vẫn không mua nổi vé của tôi. Thẩm Phương luôn là một fan của Arsenal, mùa giải nào chị cũng đặt trước vé bạch kim, nhưng thật ra chị cũng không đi xem được bao nhiêu trận.
Tuần này lại có một giải bóng quan trọng, những người Pay As Go như tôi không kiếm được vé là chuyện bình thường. Vì vậy, tôi quay về làm việc, chị đi cổ vũ trận bóng với bạn. Xem xong trận đấu, chị nhờ người nhà chở đến đây.
Hôm nay nước Anh được nghỉ thêm một ngày, tôi và chị cùng đi thăm người họ hàng xa đang đi học của chị, ăn một bữa cơm, buổi chiều đi dạo loanh quanh rồi đưa chị đi.
Kể từ khi tôi và Thẩm Phương bắt đầu lại từ đầu với nhau, một nơi mà tôi từng nghĩ là rất xa như London, giờ đây chạy đi chạy lại hai nơi cảm giác chỉ như lên phố vậy. Cảm giác rất lạ.
Chị đi được vài ngày rồi về nước luôn, đầu tiên là đến Thượng Hải, sau đó về Hong Kong vài ngày thăm ông già ở nhà và Lão Yêu vừa vội vã chạy về nhà góp vui.
Lần này tôi là người được hời, tự dưng có thêm rất nhiều đồ ăn ngon. Có cả thuốc lá, là điếu 5mg của Trung Nam Hải, thơm chết mất, ha ha, nghe nói đây là hàng siêu cấp vô địch khó mua ở Thượng Hải!! Còn có một điếu nữa, là cái gì đỉnh Phù Dung Vương ấy, nghe nói... ừmm, nghe chủ tử tôi nói... mọi người đừng cười chị ấy, hãy cho tôi mặt mũi... chủ tử tôi quả quyết rằng: "hình như" giá tiền của nó còn đắt hơn cả một con gấu trúc. Để tôi nói này, đoán chừng là, chị ấy đã bị tên bán thuốc lừa! Chắc chắn!
Haha, cũng không lạ, nước trong bể sâu lắm, chị ấy chỉ là một cô gái ngốc đã ra nước ngoài tận N năm, không lừa chị ấy thì lừa ai.
Tôi thậm chí còn không biết Phù Dung Vương là thuốc lá ở vùng nào, cũng không quan tâm, chỉ thích mỗi Trung Nam Hải, hahaha... Khi Thẩm Phương đưa thuốc lá cho chúng tôi, chị có vẻ không vui, vừa đưa thuốc lá cho tôi với bàn tay vẫn nắm thật chặt, vừa "ra hiệu ngầm" bằng cách kêu ca: "Chị thực sự nghĩ chị đang hại em..." Nghĩ lại thấy chị thật đáng yêu, biểu cảm lúc đó thật là vừa bất lực vừa vô tội.
Thật ra vẫn còn rất nhiều chuyện thú vị, cô gái nhỏ tác động đến tâm tư của tôi nhiều hơn bất kỳ ai khác. Nhưng hôm nay thôi không viết nữa, một là, muộn rồi, hai là, có một chuyện khác xảy ra với người khác khiến tôi đang rất buồn. Thực ra cũng rất ân hận, cũng không biết phải nói gì nữa, hình như cứ nói là sai. Tôi nghĩ tôi già rồi.
Lúc này mới nhớ ra, Bà Cụ Non từng nghiêm túc nói với tôi về điều kiện tìm bạn đời: "Thứ nhất, phải lớn hơn em, thứ hai, từng có kinh nghiệm yêu đương ít nhất một lần."
Tôi lúc đó thật ra rất bất ngờ, sao tư tưởng của bọn trẻ bây giờ "thoáng" quá. Điều này thật mâu thuẫn với khái niệm "trinh tiết" hồi xưa của chúng tôi. Nhưng sau khi nghe lời em ấy giải thích, tôi cạn lời, có lẽ, trẻ con ngày nay giác ngộ sớm hơn chúng tôi.
"Tìm người lớn tuổi hơn là bởi vì, dù khi còn trẻ người ta rất nhiệt tình trong chuyện yêu đương, nhưng lại không trân trọng, luôn nghĩ dù không có người này, sau này sẽ luôn có người khác. Những người chưa từng yêu cũng vậy, chưa từng nếm trải cảm giác đánh mất, ắt sẽ không hiểu tại sao cần phải trân trọng, chưa từng trải qua đau khổ, cũng sẽ không biết làm sao để thương người khác..."
Nội dung đại ý là như vậy. Hôm nay nói chuyện này cho Thẩm Phương, chị rất xúc động. Nếu không phải vì chúng tôi đã trải qua bao nhiêu gian nan, làm sao có thể giống như hôm nay, dù phải đối mặt với bao nhiêu cửa ải khó lường trong tương lai, hai người vẫn sẽ bật ô lên, ngồi trên thảm cỏ, ngắm cơn mưa lớt phớt rơi xuống, nghịch bùn bôi lên áo quần nhau như hai đứa ngốc, hoàn toàn bỏ quên mọi chuyện sau lưng, tập trung hưởng thụ cảm giác ấm áp.
Khi thẳng thắn, chị sẽ nói: "I want to be alone, please." Nếu như tôi đáp lại là "OK", chị sẽ nói thêm "Thank you."
Đương nhiên, có lúc, thi thoảng, khá là, vô cùng, hiếm thấy, chị cũng sẽ nói: "YOU! OUT! NOW!"
Sau đó thấy tôi đần mặt ra như con gà mái, chị sẽ nói thêm câu "PLEASE!"
Ai cũng nói người Anh coi chữ "please" như dấu chấm câu, tôi luôn đồng tình.
- --------
08-05-2007 - 08:19:10
Hi, chào mọi người, biến mất đã lâu ngày, đã khiến mọi người lo lắng.
Tôi và Thẩm Phương đều đang rất tốt, không có chuyện gì xảy ra cả, đang phiền lòng chuyện khác cơ.
Báo cáo đơn giản lịch trình mấy ngày nay nhé, coi như lời xin lỗi với mọi người.
Chủ tử tôi vừa về tử thứ Sáu, tôi đến sân bay để đón chị. Thứ Bảy đến London ăn uống chơi bời. Sáng Chủ Nhật cũng thế.
Buổi chiều tôi về trước, vì gần đây có nhiều việc phải thu xếp. Ban đầu định đi xem bóng với chủ tử, nhưng vật vã mãi vẫn không mua nổi vé của tôi. Thẩm Phương luôn là một fan của Arsenal, mùa giải nào chị cũng đặt trước vé bạch kim, nhưng thật ra chị cũng không đi xem được bao nhiêu trận.
Tuần này lại có một giải bóng quan trọng, những người Pay As Go như tôi không kiếm được vé là chuyện bình thường. Vì vậy, tôi quay về làm việc, chị đi cổ vũ trận bóng với bạn. Xem xong trận đấu, chị nhờ người nhà chở đến đây.
Hôm nay nước Anh được nghỉ thêm một ngày, tôi và chị cùng đi thăm người họ hàng xa đang đi học của chị, ăn một bữa cơm, buổi chiều đi dạo loanh quanh rồi đưa chị đi.
Kể từ khi tôi và Thẩm Phương bắt đầu lại từ đầu với nhau, một nơi mà tôi từng nghĩ là rất xa như London, giờ đây chạy đi chạy lại hai nơi cảm giác chỉ như lên phố vậy. Cảm giác rất lạ.
Chị đi được vài ngày rồi về nước luôn, đầu tiên là đến Thượng Hải, sau đó về Hong Kong vài ngày thăm ông già ở nhà và Lão Yêu vừa vội vã chạy về nhà góp vui.
Lần này tôi là người được hời, tự dưng có thêm rất nhiều đồ ăn ngon. Có cả thuốc lá, là điếu 5mg của Trung Nam Hải, thơm chết mất, ha ha, nghe nói đây là hàng siêu cấp vô địch khó mua ở Thượng Hải!! Còn có một điếu nữa, là cái gì đỉnh Phù Dung Vương ấy, nghe nói... ừmm, nghe chủ tử tôi nói... mọi người đừng cười chị ấy, hãy cho tôi mặt mũi... chủ tử tôi quả quyết rằng: "hình như" giá tiền của nó còn đắt hơn cả một con gấu trúc. Để tôi nói này, đoán chừng là, chị ấy đã bị tên bán thuốc lừa! Chắc chắn!
Haha, cũng không lạ, nước trong bể sâu lắm, chị ấy chỉ là một cô gái ngốc đã ra nước ngoài tận N năm, không lừa chị ấy thì lừa ai.
Tôi thậm chí còn không biết Phù Dung Vương là thuốc lá ở vùng nào, cũng không quan tâm, chỉ thích mỗi Trung Nam Hải, hahaha... Khi Thẩm Phương đưa thuốc lá cho chúng tôi, chị có vẻ không vui, vừa đưa thuốc lá cho tôi với bàn tay vẫn nắm thật chặt, vừa "ra hiệu ngầm" bằng cách kêu ca: "Chị thực sự nghĩ chị đang hại em..." Nghĩ lại thấy chị thật đáng yêu, biểu cảm lúc đó thật là vừa bất lực vừa vô tội.
Thật ra vẫn còn rất nhiều chuyện thú vị, cô gái nhỏ tác động đến tâm tư của tôi nhiều hơn bất kỳ ai khác. Nhưng hôm nay thôi không viết nữa, một là, muộn rồi, hai là, có một chuyện khác xảy ra với người khác khiến tôi đang rất buồn. Thực ra cũng rất ân hận, cũng không biết phải nói gì nữa, hình như cứ nói là sai. Tôi nghĩ tôi già rồi.
Lúc này mới nhớ ra, Bà Cụ Non từng nghiêm túc nói với tôi về điều kiện tìm bạn đời: "Thứ nhất, phải lớn hơn em, thứ hai, từng có kinh nghiệm yêu đương ít nhất một lần."
Tôi lúc đó thật ra rất bất ngờ, sao tư tưởng của bọn trẻ bây giờ "thoáng" quá. Điều này thật mâu thuẫn với khái niệm "trinh tiết" hồi xưa của chúng tôi. Nhưng sau khi nghe lời em ấy giải thích, tôi cạn lời, có lẽ, trẻ con ngày nay giác ngộ sớm hơn chúng tôi.
"Tìm người lớn tuổi hơn là bởi vì, dù khi còn trẻ người ta rất nhiệt tình trong chuyện yêu đương, nhưng lại không trân trọng, luôn nghĩ dù không có người này, sau này sẽ luôn có người khác. Những người chưa từng yêu cũng vậy, chưa từng nếm trải cảm giác đánh mất, ắt sẽ không hiểu tại sao cần phải trân trọng, chưa từng trải qua đau khổ, cũng sẽ không biết làm sao để thương người khác..."
Nội dung đại ý là như vậy. Hôm nay nói chuyện này cho Thẩm Phương, chị rất xúc động. Nếu không phải vì chúng tôi đã trải qua bao nhiêu gian nan, làm sao có thể giống như hôm nay, dù phải đối mặt với bao nhiêu cửa ải khó lường trong tương lai, hai người vẫn sẽ bật ô lên, ngồi trên thảm cỏ, ngắm cơn mưa lớt phớt rơi xuống, nghịch bùn bôi lên áo quần nhau như hai đứa ngốc, hoàn toàn bỏ quên mọi chuyện sau lưng, tập trung hưởng thụ cảm giác ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.