Chương 90: Phiên ngoại 4
Nhu Nhược Căng Trì
30/10/2022
Đi thỉnh an Thẩm Phương đây, trước giờ Thẩm Phương không làm khó bản thân, sáng suốt, rất sáng suốt.
Chuẩn bị sau này chữ ký của tôi sẽ đổi thành DB, Dung Beetle, bọ cứt.
Hi, tôi không phải tấm gương tốt, tôi kiểm điểm, tôi ảnh hưởng xấu đến trẻ nhỏ.
Tôi cũng nghĩ mình là một người rất phiền phức, lúc nào cũng khiến tâm trạng của người xác xấu đi.
Cả ngày hôm nay viết đại cương, đọc vô số báo cáo và tài liệu, ngày mai sẽ chính thức bắt tay vào công việc, tất cả sẽ bắt đầu đi vào hoạt động, thời gian bắt đầu là 10 giờ sáng. Từ 10 giờ đến 5 giờ chiều, về cơ bản không thấy có cơ hội nào để nghỉ ngơi ăn uống, nhưng hi vọng có cơ hội để uống một chút nước.
Nghĩ đến đây khiến tôi rất phiền, hình như tôi có một chứng khủng hoảng tiền công việc, lần nào trước khi có job mới đến cũng như vậy. Lần nào cũng phải đợi cho đến khi mọi mục lục đều đã được Set Up xong xuôi mới dần dần ổn định lại được.
Cả sáng nay nói chuyện với Thẩm Phương đều mang không khí trầm mặc, Thẩm Phương hỏi tôi có phải đã nói hết lời ngon tiếng ngọt rồi không, không còn chuyện gì để nói với chị ấy nữa chứ gì. Tôi nói, đâu có, thật ra em cũng không biết em bị làm sao nữa, chứng khủng khoảng trước khi bắt đầu công việc ấy mà.
Thẩm Phương vừa rồi đến kiểm tra, nghe nói là lo lắng tôi chạy ra ngoài uống rượu quẩy bar. Tôi nói, em làm có tâm trạng đi bar, em đang chết nghẹt trong trạng thái hốt hoảng, ý chí sa sút, đứng ngồi không yên. Vì vậy, cô gái đáng thương bắt đầu lo lắng cùng tôi. Em xin lỗi chị, không phải là chuyện cười của chị không buồn cười, cũng không phải do lời bài hát của chị không ấm áp, là do em đang mất kiểm soát hormone, I feel down, I'm insane, so just leave me along for a while.
Là ai đã nói rằng có người yêu ở bên cạnh thì tâm trạng sẽ luôn tốt? Khi tôi còn là nobody, đối với tôi, chuyện tình cảm cũng là nothing. Hy vọng ngày mai sẽ đến sớm, hy vọng áp lực sẽ qua nhanh.
Nên là, Thẩm Phương nói, thật ra chị cũng rất không vui. Tôi nói, thấy chưa, đôi lúc chuyện tình yêu phiền phức lắm, khi chị còn độc thân, chị sẽ không cần phải sầu lo vì nỗi buồn của người khác.......
Thế mà Thẩm Phương lại cười: "Em cứ nói đi, không sao đâu, dù sao chị cũng hiểu biết nhiều hơn em, khi em upset, lời nào em cũng nói ra được, em cứ nói đi, chị không nói nữa, đợi lát nữa em không buồn nữa thì đến đây sám hối cho chị."
Mười phút sau, tôi bắt đầu sám hối.
Sau đó tôi hỏi chị: "Có phải em là người rất phiền phức không?", chị ấy nói: "Nhiều lúc cũng có." Tôi rất không tự tin: "Thế có phải chị hơi hối hận rồi không?"
Trích lời Thẩm Phương —- Chẳng có gì phải hối hận, chị đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, nếu như chị vẫn giữ tính khí luôn dễ dàng bị em chọc giận như 2 năm trước, thì chị đã không bắt đầu lại với em.
Tôi phải ghi lại câu nói trên, để sau này làm bậy còn lấy ra làm vòng kim cô đội lên đầu chị.
Cơ mà vẫn rất depressed. Hy vọng mau đến cuối tuần, Thẩm Phương sẽ đến cứu rỗi tui.
Cô gái này chưa bàn bạc với tôi mà đã dứt khoát mua vé liên tục đến tận tháng 3, phải làm sao đây? Hơn một tháng sau tôi sẽ phải vùi đầu vào công việc. Nhưng tôi có thể dành thời gian ngồi 2 tiếng tàu hoả cuối tuần. Thế là tôi nói: "Nếu em có việc đột ngột thì sao?" "Việc gì?" "Đi gặp bạn bè ấy."
"Cũng được, em đi gặp bạn bè của em, chị ở nhà em đợi em về.
"Người có tiền thích ở quê" —- Bà Cụ Non nổi hứng bình luận.
Thẩm Phương đại nhân, em hoàn toàn không thể quản nổi chị nữa rồi, lớn hơn em có một tí mà hung dữ quá, Director thì có gì ghê gớm cơ chứ, hứ, đợi khi em 30 tuổi, em sẽ thêm một chữ Chief đằng trước cho chị xem, xí.
(Director: giám đốc; Chief Director: Tổng giám đốc điều hành)
Nhưng tôi thực sự không muốn nghiên cứu thêm nữa. Nếu như thực sự có thể không làm nghiên cứu, vậy sau này muốn cái chức Chief thì có ích lợi gì?
Sick! Piece Of ShXt! Không nghĩ nữa, đi nghĩ về thí nghiệm đây. Các đồng nghiệp, các bạn, nhất định ngày mai phải làm tốt, đừng để tuột xích. Tôi có thể lấy khoản tiền tiết kiệm cho mẹ để đãi các bạn đi uống Cafe, miễn là không xảy ra vấn đề gì. Please!
Niệm thần chú, ngày mai mặt trời sẽ mọc, ngày mai là một ngày mới (niệm N lần, uống thuốc ngủ, ngủ!)
Hết rồi, sụp đổ rồi. Hôm nay không phải ngày tốt lành gì, mong rằng sẽ không ai giống như tôi.
Chuẩn bị sau này chữ ký của tôi sẽ đổi thành DB, Dung Beetle, bọ cứt.
Hi, tôi không phải tấm gương tốt, tôi kiểm điểm, tôi ảnh hưởng xấu đến trẻ nhỏ.
Tôi cũng nghĩ mình là một người rất phiền phức, lúc nào cũng khiến tâm trạng của người xác xấu đi.
Cả ngày hôm nay viết đại cương, đọc vô số báo cáo và tài liệu, ngày mai sẽ chính thức bắt tay vào công việc, tất cả sẽ bắt đầu đi vào hoạt động, thời gian bắt đầu là 10 giờ sáng. Từ 10 giờ đến 5 giờ chiều, về cơ bản không thấy có cơ hội nào để nghỉ ngơi ăn uống, nhưng hi vọng có cơ hội để uống một chút nước.
Nghĩ đến đây khiến tôi rất phiền, hình như tôi có một chứng khủng hoảng tiền công việc, lần nào trước khi có job mới đến cũng như vậy. Lần nào cũng phải đợi cho đến khi mọi mục lục đều đã được Set Up xong xuôi mới dần dần ổn định lại được.
Cả sáng nay nói chuyện với Thẩm Phương đều mang không khí trầm mặc, Thẩm Phương hỏi tôi có phải đã nói hết lời ngon tiếng ngọt rồi không, không còn chuyện gì để nói với chị ấy nữa chứ gì. Tôi nói, đâu có, thật ra em cũng không biết em bị làm sao nữa, chứng khủng khoảng trước khi bắt đầu công việc ấy mà.
Thẩm Phương vừa rồi đến kiểm tra, nghe nói là lo lắng tôi chạy ra ngoài uống rượu quẩy bar. Tôi nói, em làm có tâm trạng đi bar, em đang chết nghẹt trong trạng thái hốt hoảng, ý chí sa sút, đứng ngồi không yên. Vì vậy, cô gái đáng thương bắt đầu lo lắng cùng tôi. Em xin lỗi chị, không phải là chuyện cười của chị không buồn cười, cũng không phải do lời bài hát của chị không ấm áp, là do em đang mất kiểm soát hormone, I feel down, I'm insane, so just leave me along for a while.
Là ai đã nói rằng có người yêu ở bên cạnh thì tâm trạng sẽ luôn tốt? Khi tôi còn là nobody, đối với tôi, chuyện tình cảm cũng là nothing. Hy vọng ngày mai sẽ đến sớm, hy vọng áp lực sẽ qua nhanh.
Nên là, Thẩm Phương nói, thật ra chị cũng rất không vui. Tôi nói, thấy chưa, đôi lúc chuyện tình yêu phiền phức lắm, khi chị còn độc thân, chị sẽ không cần phải sầu lo vì nỗi buồn của người khác.......
Thế mà Thẩm Phương lại cười: "Em cứ nói đi, không sao đâu, dù sao chị cũng hiểu biết nhiều hơn em, khi em upset, lời nào em cũng nói ra được, em cứ nói đi, chị không nói nữa, đợi lát nữa em không buồn nữa thì đến đây sám hối cho chị."
Mười phút sau, tôi bắt đầu sám hối.
Sau đó tôi hỏi chị: "Có phải em là người rất phiền phức không?", chị ấy nói: "Nhiều lúc cũng có." Tôi rất không tự tin: "Thế có phải chị hơi hối hận rồi không?"
Trích lời Thẩm Phương —- Chẳng có gì phải hối hận, chị đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, nếu như chị vẫn giữ tính khí luôn dễ dàng bị em chọc giận như 2 năm trước, thì chị đã không bắt đầu lại với em.
Tôi phải ghi lại câu nói trên, để sau này làm bậy còn lấy ra làm vòng kim cô đội lên đầu chị.
Cơ mà vẫn rất depressed. Hy vọng mau đến cuối tuần, Thẩm Phương sẽ đến cứu rỗi tui.
Cô gái này chưa bàn bạc với tôi mà đã dứt khoát mua vé liên tục đến tận tháng 3, phải làm sao đây? Hơn một tháng sau tôi sẽ phải vùi đầu vào công việc. Nhưng tôi có thể dành thời gian ngồi 2 tiếng tàu hoả cuối tuần. Thế là tôi nói: "Nếu em có việc đột ngột thì sao?" "Việc gì?" "Đi gặp bạn bè ấy."
"Cũng được, em đi gặp bạn bè của em, chị ở nhà em đợi em về.
"Người có tiền thích ở quê" —- Bà Cụ Non nổi hứng bình luận.
Thẩm Phương đại nhân, em hoàn toàn không thể quản nổi chị nữa rồi, lớn hơn em có một tí mà hung dữ quá, Director thì có gì ghê gớm cơ chứ, hứ, đợi khi em 30 tuổi, em sẽ thêm một chữ Chief đằng trước cho chị xem, xí.
(Director: giám đốc; Chief Director: Tổng giám đốc điều hành)
Nhưng tôi thực sự không muốn nghiên cứu thêm nữa. Nếu như thực sự có thể không làm nghiên cứu, vậy sau này muốn cái chức Chief thì có ích lợi gì?
Sick! Piece Of ShXt! Không nghĩ nữa, đi nghĩ về thí nghiệm đây. Các đồng nghiệp, các bạn, nhất định ngày mai phải làm tốt, đừng để tuột xích. Tôi có thể lấy khoản tiền tiết kiệm cho mẹ để đãi các bạn đi uống Cafe, miễn là không xảy ra vấn đề gì. Please!
Niệm thần chú, ngày mai mặt trời sẽ mọc, ngày mai là một ngày mới (niệm N lần, uống thuốc ngủ, ngủ!)
Hết rồi, sụp đổ rồi. Hôm nay không phải ngày tốt lành gì, mong rằng sẽ không ai giống như tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.