Chương 139: Phiên ngoại 54
Nhu Nhược Căng Trì
30/11/2022
Thoáng chốc đã 8 tháng kể từ ngày tôi viết bài này. Bây giờ tôi đang
ngồi đây và nhớ lại tâm trạng lúc đầu khi đăng ký ID, cứ như một giấc mơ dài vậy. Đặc biệt là mối tình giữa Thẩm Phương và tôi, dường như thật
khó tin.
Đôi khi, trong lúc ngẩn ngơ, tôi thường có ảo giác và cảm thấy tất mọi thứ đều là hư ảo, tôi, Thẩm Phương, những cảm giác này và những lời bình của các bạn. Mỗi khi cảm giác này ập đến, tôi luôn như bị chết đứng, không dám động đậy, sợ rằng nếu làm sai điều gì đó, sẽ khiến tất cả qua đi như một giấc mộng. Sau đó, dần dần, tôi nghe thấy tiếng động bên cạnh, hoặc tôi sẽ cầm điện thoại lên lật tìm nhật ký cuộc gọi hoặc những tin nhắn gửi đến, lại dần dần, tôi vùng vẫy thoát ra khỏi sự hoảng loạn này, đơ ra một lúc, không biết phải làm sao.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đang quá hạnh phúc nên luôn lo được lo mất. Mà những hạnh phúc này đều do chị ấy ban cho. Vậy cũng có nghĩa là, tất cả những gì tôi lo lắng cũng chỉ có mình chị mà thôi.
Vào đêm trước khi tôi đi, tianya của tôi đã xây đến tầng 90. Tất nhiên, nếu không có sự hỗ trợ và khuyến khích của các bạn, cũng như không có những lời khiển trách thiện chí đó, tôi không thể có được như ngày hôm nay. Người Trung Quốc quan niệm: Ơn nhiều nói sao cho hết. Vậy thì thôi vậy, tôi không sến nữa.
Ban đầu tôi định viết đặc sắc hơn, không chỉ tổng kết lại những gì đã xảy ra trong 8 tháng khắc cốt ghi tâm vừa qua, mà còn cảm ơn các bạn đọc đã quan tâm và ủng hộ chúng tôi. Tôi đã có ý nghĩ này từ tháng trước, cũng đã thử viết một vài thứ, vài điều lãng mạn hoặc gây hài. Nhưng thật bất lực, cuộc sống luôn chảy như dòng thác, luôn tiến về phía trước không ngừng nghỉ, tâm trạng của tôi cũng biến đổi theo từng ngày. Hôm nay xem xong trận thi đấu, ăn cơm, ngồi xuống hút hai điếu thuốc, dường như vẫn chưa hạ bút được. Vô vàn tâm trạng, viết không nên lời. Có thể do tôi đã dần bí từ sau khi vừa trả lời hơn 1.000 tin nhắn. Bí từ cũng không sao, nhưng đây lại mỉm cười với cái máy tính. Thôi kệ vậy.
Nhiều bạn đã hỏi vô số lần, rằng tại sao Thẩm Phương không lên đây nói về cảm nhận của chị ấy. Trước đây tôi chưa trả lời câu hỏi này. Bây giờ, có thể nói, là chị ấy không muốn. Đại khái là vì quan niệm khác nhau, chị luôn cho rằng việc tôi phơi cuộc sống và cảm xúc thầm kín của mình ra ánh sáng cho mọi người xem là điều quá mức riêng tư, đặc biệt là ở phần trước. Cũng giống như, cho dù ánh nắng ngoài cửa sổ kia có rực rỡ đến đâu, chị vẫn sẽ không lấy đồ lót ra phơi ngay cả khi đó là sân nhà của chị. Được rồi, tôi tôn trọng chị ấy, cũng xin mọi người thông cảm.
Còn về việc tôi tiếp tục viết sau khi chúng tôi quay lại, ban đầu chị cũng phản đối, nhưng thái độ của chị cũng dần đổi sang "để tôi tự quyết định". Còn tôi, lý do tại sao tôi vẫn tiếp tục viết bất chấp sự phản đối của chị, là vì ngoài sự nuối tiếc không nỡ rời xa các bạn đọc ở đây, còn cả vì, tôi muốn dùng sức mạnh của bài viết và những lời bình luận ở đây làm động lực khiến tôi không còn sợ hãi hay lo lắng về mối tình vẫn chưa được công khai của chúng tôi. Vì dù gì thì, chúng tôi là thiểu số, cho dù đây là ở Anh đi chăng nữa.
Bây giờ nhìn lại những bài viết lúc đầu của tôi, thấy toàn là lo lắng và thấp thỏm, nhưng bây giờ tôi đã thoải mái phóng khoáng đến nỗi không biết xấu hổ là gì. Chắc hẳn động lực này đã phát huy tác dụng. Vì thế, Thẩm Phương cũng không phản đối nữa, e rằng chị sẽ âm thầm vui mừng. Đỡ nhiều rắc rối hẳn. Bánh xe Pháp luân phải đọc bài kinh văn 5 lần mỗi ngày, tôi đây cứ cách ba bữa lại lên mạng lảm nhảm, 8 tháng sau trở thành một gay hàng thật giá thật. Đương nhiên, 8 tháng trước tôi cũng gay, nhưng vẫn có "ý nghĩ" hoàn tục. Bây giờ thì, bất ngờ chưa, cả đời này vẫn sẽ gay vậy. 8 tháng trước, tôi còn kêu gào với nữ cán bộ mặc áo Lênin màu xanh rằng: "Không phải les thì tuyệt đối đừng có thử", 8 tháng sau, tôi không những vẽ đường cho hươu chạy, mà còn cho rằng chỉ cần có cảm xúc thật lòng, đến cả việc người ta yêu đười ươi tôi cũng dám ủng hộ.
Khụ khụ, xem ra mạng xã hội cũng thật thần kỳ như Thuý Hoa vậy.
Đương nhiên, sự thần kỳ của bổn lâu không dừng lại ở đó. Bổn lâu còn có thể tác động từ xa cân nặng của người khác. Đừng ồn ào, có Lão Yêu làm chứng.
Cũng chính vào ngày thứ hai khi chủ tử tôi đến. Tôi nhận được một cuộc gọi quốc tế tại công ty. Nói chuyện riêng với Lão Yêu rất lâu, từ 3 giờ nói chuyện đến lúc gần tan làm. Nói chuyện đến mức điện thoại tự động sập nguồn mới thôi.
Lão Yêu đích thân nói với tôi, anh ấy bị tôi giày vò đến nỗi "giảm từ 85kg còn hơn 70kg chỉ trong nửa năm". Lúc đó, anh ấy còn sụt sịt nước mắt nước mũi, doạ tôi cũng khóc sướt mướt rồi nhận lỗi, hôm qua khi chủ tử tôi nói chuyện riêng với anh trai chị, tôi cố ý bảo chị chuyển lời cho Lão Yêu, bảo anh ấy nhớ chuyển phí chỉnh hình giảm cân cho tôi, đúng mà, anh ấy giảm đến hơn 70kg, đẹp trai ra bao nhiêu. Thôi được rồi, nể tình có chủ tử tôi, tính nửa giá cho anh ấy vậy (miễn trả séc, có thể chuyển khoản).
Chủ tử lại lườm tôi, nói tôi, lắm lời. Tôi nói, không phải em đang cướp của người giàu chia cho người nghèo sao. Ai bảo lúc đó không nhận ra kịp chứ.
Lúc đó, Lão Yêu cứ nghẹn ngào không nói ra hơi, sau đó nói với tôi: "Anh rất hận mày... nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ hết cho mày." Nói xong, lại khóc long trời lở đất.
Tôi cũng nghẹn ngào theo... cuối cùng tôi phát hiện. nếu tôi thất nghiệp, tôi có thể mở một Club giảm béo cho ác quỷ... tôi mát tay thật đấy!
Lão Yêu sụt sịt rất lâu sau mới nói: "Nếu không vì em gái anh, anh sẽ bóp mày đến chết."
Tôi nghĩ tôi nên viết lại, làm cái biên bản, nếu sau này tôi xảy ra chuyện gì đó, cảnh sát Hồng Kông sẽ tìm ra manh mối. Nhưng mà, anh là người muốn giết em, cớ gì anh phải khóc còn thương tâm hơn em vậy?
Hơn nữa, hận tôi, muốn giết tôi, e rằng không chỉ có mỗi mình Lão Yêu. Thật ra, vấn đề nào cũng có hai mặt. Ở trên đây, tôi có thể nhìn thấy mọi người ai cũng chúc phúc cho tôi, nhưng ngoài đời, ngoài những người bạn nam nữ thân thiết ở Anh của Thẩm Phương ra, đặc biệt là chị Sue, người luôn kiếm chuyện đấu võ mồm với tôi mỗi khi gặp nhau, phần lớn mọi người đều không có phản ứng phấn khởi nào cho cam.
Tôi rất khó để đánh giá rốt cuộc mối quan hệ của chúng tôi là đúng hay sai, vì chúng ta khó lòng mà khách quan nổi khi đắm chìm vào tình yêu. Nhưng vài ngày trước, Thẩm Phương nói với tôi rằng chị ấy mơ thấy mẹ, ngày đó tôi đã nghĩ, nếu tôi là mẹ của Thẩm Phương, tôi sẽ làm gì?
Tự nhiên, nghĩ mà ủ rũ.
Hôm qua Lão Yêu lại gọi điện đến uy hiếp tôi, nói: "Nếu mày đối xử tốt với Thẩm Phương, nếu em ấy vui, mày muốn làm gì thì làm. Nếu mày còn khốn nạn như mấy năm trước, thì mày tự nghĩ đi..." Chà, trước khi giao lại điện thoại cho Thẩm Phương, tôi phát hiện ra rằng Lão Yêu thật thông minh, sao anh ấy biết điện thoại của tôi có thể ghi âm nhỉ? Không để lại bằng chứng, đúng là vô ích.
Thế mà, Thẩm Phương vẫn nhẫn tâm nói chuyện với Lão Yêu rất lâu. Khi đặt điện thoại xuống, chị cười haha nói với tôi: "Anh ấy doạ em đấy."
Trong lòng tôi đương nhiên hiểu, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Làm gì, lừa ai vậy."
Thẩm Phương bỗng nhiên nghiêm túc: "Thật đấy, nhưng thực ra anh ấy rất quan tâm em, nói với em này, thật ra Mr X không phải bạn chị, mà là bạn của anh ấy."
Mr X mà Thẩm Phương đề cập đến, là một người Do Thái. Cũng làm nghề "làm ăn" giống Lão Yêu, nghe nói, vài năm trước anh ấy lăn lộn ở Hong Kong, hiện tại đã trở về "thành phố tài chính" London và Phố Wall. Anh ấy có nhà ở nhiều nơi, có một căn vừa hay cũng ở thành phố tôi sống. Có lần tôi đến London công tác, Thẩm Phương cứ khăng khăng muốn tôi đi ăn trưa cùng chị với một người bạn nữa mà không nói lý do tại sao, cũng chính là quý ông này.
Bữa ăn diễn ra rất nhanh, nghe nói anh ấy phải vội về NY vài giờ trước, anh X rất đỉnh, cứ như đang đóng phim vậy, ăn được hai miếng lại trả lời email bằng con Blackberry. Thực sự khiến tôi nôn ra máu. Trước khi đi, anh lấy ra một bức thư và dúi vào tay tôi, bảo tôi hãy tận hưởng nó. Trong phong bao thư này, là chiếc "chìa khóa" vào một trong những căn nhà của anh ấy. Nhưng lúc đó tôi còn nghĩ anh ấy là bạn của Thẩm Phương, thấy thật kỳ lạ, tại sao Thẩm Phương đi gặp bạn bè mà phải ăn mặc lịch sự đến thế, ăn nói cũng lễ phép. Hơn nữa, trông cả hai có vẻ không thân thiết lắm. À, hoá ra anh ấy là bạn của Lão Yêu, Thẩm Phương cũng chỉ là đã từng gặp qua.
Xem ra, phong cách này của Lão Yêu và em gái anh ấy thật giống nhau, lấy việc "thầm lặng" giúp đỡ người khác làm niềm vui.
Từ từ, viết đến đây bỗng dưng tôi có một "linh cảm", Lão Yêu chửi tôi lên bờ xuống ruộng như vậy mà vẫn quan tâm tôi đến thế, chẳng lẽ anh ấy đã sớm biết chủ tử tôi định mãi mãi ở bên tôi sao? Nghi lắm, nghi lắm.
Không ổn, đoạn này lạc đề nhiều quá, phải ngừng chủ đề này lại ở đây, ngừng lại, không nói về Lão Yêu nữa, mặc dù thành thật mà nói, tôi nghĩ anh ấy thực sự quan tâm đến tôi. Đương nhiên, tôi hiểu, mục đích chính của người ta là vì thương yêu cô em gái bé bỏng. Đây cũng là tình cảm hiển nhiên của con người, không ai lại bỏ bê người nhà mình cả. Tôi nghĩ Lão Yêu không quá coi thường tôi, vì nếu như vậy, theo tính khí của anh ấy mà nói, đoán chắc anh ấy sẽ chia cách chúng tôi bằng thủ đoạn gì đó, chứ không phải chống nạnh giúp chúng tôi tìm nhà. Hê hê, ngại quá, tôi quá là thông minh, hie hie hie~
Hình như tôi càng viết càng nhảm. Không được, tôi phải thần thái lên, phải nghiêm túc lên. Nghỉ ngơi một chút, hút thuốc. Smoke ban đang bắt đầu được thi hành, trạm hút thuốc trên công ty đã bị dỡ bỏ, tôi vẫn chưa bỏ hẳn thuốc. Đứng trên đường hút, có một bạn đồng bào du học sinh đi qua cứ nhìn tôi, tôi đoán có lẽ bạn ấy đang phân tích xem tôi có phải mấy loại người Nhật lùn không. Vì thế, chỉ đành nhịn, về nhà trốn trong sân sau hút. Như vậy cũng tốt, phải bỏ dần. Bị bắt là phạt 200 đấy. Nghỉ ngơi giữa hiệp một chút.
Đôi khi, trong lúc ngẩn ngơ, tôi thường có ảo giác và cảm thấy tất mọi thứ đều là hư ảo, tôi, Thẩm Phương, những cảm giác này và những lời bình của các bạn. Mỗi khi cảm giác này ập đến, tôi luôn như bị chết đứng, không dám động đậy, sợ rằng nếu làm sai điều gì đó, sẽ khiến tất cả qua đi như một giấc mộng. Sau đó, dần dần, tôi nghe thấy tiếng động bên cạnh, hoặc tôi sẽ cầm điện thoại lên lật tìm nhật ký cuộc gọi hoặc những tin nhắn gửi đến, lại dần dần, tôi vùng vẫy thoát ra khỏi sự hoảng loạn này, đơ ra một lúc, không biết phải làm sao.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đang quá hạnh phúc nên luôn lo được lo mất. Mà những hạnh phúc này đều do chị ấy ban cho. Vậy cũng có nghĩa là, tất cả những gì tôi lo lắng cũng chỉ có mình chị mà thôi.
Vào đêm trước khi tôi đi, tianya của tôi đã xây đến tầng 90. Tất nhiên, nếu không có sự hỗ trợ và khuyến khích của các bạn, cũng như không có những lời khiển trách thiện chí đó, tôi không thể có được như ngày hôm nay. Người Trung Quốc quan niệm: Ơn nhiều nói sao cho hết. Vậy thì thôi vậy, tôi không sến nữa.
Ban đầu tôi định viết đặc sắc hơn, không chỉ tổng kết lại những gì đã xảy ra trong 8 tháng khắc cốt ghi tâm vừa qua, mà còn cảm ơn các bạn đọc đã quan tâm và ủng hộ chúng tôi. Tôi đã có ý nghĩ này từ tháng trước, cũng đã thử viết một vài thứ, vài điều lãng mạn hoặc gây hài. Nhưng thật bất lực, cuộc sống luôn chảy như dòng thác, luôn tiến về phía trước không ngừng nghỉ, tâm trạng của tôi cũng biến đổi theo từng ngày. Hôm nay xem xong trận thi đấu, ăn cơm, ngồi xuống hút hai điếu thuốc, dường như vẫn chưa hạ bút được. Vô vàn tâm trạng, viết không nên lời. Có thể do tôi đã dần bí từ sau khi vừa trả lời hơn 1.000 tin nhắn. Bí từ cũng không sao, nhưng đây lại mỉm cười với cái máy tính. Thôi kệ vậy.
Nhiều bạn đã hỏi vô số lần, rằng tại sao Thẩm Phương không lên đây nói về cảm nhận của chị ấy. Trước đây tôi chưa trả lời câu hỏi này. Bây giờ, có thể nói, là chị ấy không muốn. Đại khái là vì quan niệm khác nhau, chị luôn cho rằng việc tôi phơi cuộc sống và cảm xúc thầm kín của mình ra ánh sáng cho mọi người xem là điều quá mức riêng tư, đặc biệt là ở phần trước. Cũng giống như, cho dù ánh nắng ngoài cửa sổ kia có rực rỡ đến đâu, chị vẫn sẽ không lấy đồ lót ra phơi ngay cả khi đó là sân nhà của chị. Được rồi, tôi tôn trọng chị ấy, cũng xin mọi người thông cảm.
Còn về việc tôi tiếp tục viết sau khi chúng tôi quay lại, ban đầu chị cũng phản đối, nhưng thái độ của chị cũng dần đổi sang "để tôi tự quyết định". Còn tôi, lý do tại sao tôi vẫn tiếp tục viết bất chấp sự phản đối của chị, là vì ngoài sự nuối tiếc không nỡ rời xa các bạn đọc ở đây, còn cả vì, tôi muốn dùng sức mạnh của bài viết và những lời bình luận ở đây làm động lực khiến tôi không còn sợ hãi hay lo lắng về mối tình vẫn chưa được công khai của chúng tôi. Vì dù gì thì, chúng tôi là thiểu số, cho dù đây là ở Anh đi chăng nữa.
Bây giờ nhìn lại những bài viết lúc đầu của tôi, thấy toàn là lo lắng và thấp thỏm, nhưng bây giờ tôi đã thoải mái phóng khoáng đến nỗi không biết xấu hổ là gì. Chắc hẳn động lực này đã phát huy tác dụng. Vì thế, Thẩm Phương cũng không phản đối nữa, e rằng chị sẽ âm thầm vui mừng. Đỡ nhiều rắc rối hẳn. Bánh xe Pháp luân phải đọc bài kinh văn 5 lần mỗi ngày, tôi đây cứ cách ba bữa lại lên mạng lảm nhảm, 8 tháng sau trở thành một gay hàng thật giá thật. Đương nhiên, 8 tháng trước tôi cũng gay, nhưng vẫn có "ý nghĩ" hoàn tục. Bây giờ thì, bất ngờ chưa, cả đời này vẫn sẽ gay vậy. 8 tháng trước, tôi còn kêu gào với nữ cán bộ mặc áo Lênin màu xanh rằng: "Không phải les thì tuyệt đối đừng có thử", 8 tháng sau, tôi không những vẽ đường cho hươu chạy, mà còn cho rằng chỉ cần có cảm xúc thật lòng, đến cả việc người ta yêu đười ươi tôi cũng dám ủng hộ.
Khụ khụ, xem ra mạng xã hội cũng thật thần kỳ như Thuý Hoa vậy.
Đương nhiên, sự thần kỳ của bổn lâu không dừng lại ở đó. Bổn lâu còn có thể tác động từ xa cân nặng của người khác. Đừng ồn ào, có Lão Yêu làm chứng.
Cũng chính vào ngày thứ hai khi chủ tử tôi đến. Tôi nhận được một cuộc gọi quốc tế tại công ty. Nói chuyện riêng với Lão Yêu rất lâu, từ 3 giờ nói chuyện đến lúc gần tan làm. Nói chuyện đến mức điện thoại tự động sập nguồn mới thôi.
Lão Yêu đích thân nói với tôi, anh ấy bị tôi giày vò đến nỗi "giảm từ 85kg còn hơn 70kg chỉ trong nửa năm". Lúc đó, anh ấy còn sụt sịt nước mắt nước mũi, doạ tôi cũng khóc sướt mướt rồi nhận lỗi, hôm qua khi chủ tử tôi nói chuyện riêng với anh trai chị, tôi cố ý bảo chị chuyển lời cho Lão Yêu, bảo anh ấy nhớ chuyển phí chỉnh hình giảm cân cho tôi, đúng mà, anh ấy giảm đến hơn 70kg, đẹp trai ra bao nhiêu. Thôi được rồi, nể tình có chủ tử tôi, tính nửa giá cho anh ấy vậy (miễn trả séc, có thể chuyển khoản).
Chủ tử lại lườm tôi, nói tôi, lắm lời. Tôi nói, không phải em đang cướp của người giàu chia cho người nghèo sao. Ai bảo lúc đó không nhận ra kịp chứ.
Lúc đó, Lão Yêu cứ nghẹn ngào không nói ra hơi, sau đó nói với tôi: "Anh rất hận mày... nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ hết cho mày." Nói xong, lại khóc long trời lở đất.
Tôi cũng nghẹn ngào theo... cuối cùng tôi phát hiện. nếu tôi thất nghiệp, tôi có thể mở một Club giảm béo cho ác quỷ... tôi mát tay thật đấy!
Lão Yêu sụt sịt rất lâu sau mới nói: "Nếu không vì em gái anh, anh sẽ bóp mày đến chết."
Tôi nghĩ tôi nên viết lại, làm cái biên bản, nếu sau này tôi xảy ra chuyện gì đó, cảnh sát Hồng Kông sẽ tìm ra manh mối. Nhưng mà, anh là người muốn giết em, cớ gì anh phải khóc còn thương tâm hơn em vậy?
Hơn nữa, hận tôi, muốn giết tôi, e rằng không chỉ có mỗi mình Lão Yêu. Thật ra, vấn đề nào cũng có hai mặt. Ở trên đây, tôi có thể nhìn thấy mọi người ai cũng chúc phúc cho tôi, nhưng ngoài đời, ngoài những người bạn nam nữ thân thiết ở Anh của Thẩm Phương ra, đặc biệt là chị Sue, người luôn kiếm chuyện đấu võ mồm với tôi mỗi khi gặp nhau, phần lớn mọi người đều không có phản ứng phấn khởi nào cho cam.
Tôi rất khó để đánh giá rốt cuộc mối quan hệ của chúng tôi là đúng hay sai, vì chúng ta khó lòng mà khách quan nổi khi đắm chìm vào tình yêu. Nhưng vài ngày trước, Thẩm Phương nói với tôi rằng chị ấy mơ thấy mẹ, ngày đó tôi đã nghĩ, nếu tôi là mẹ của Thẩm Phương, tôi sẽ làm gì?
Tự nhiên, nghĩ mà ủ rũ.
Hôm qua Lão Yêu lại gọi điện đến uy hiếp tôi, nói: "Nếu mày đối xử tốt với Thẩm Phương, nếu em ấy vui, mày muốn làm gì thì làm. Nếu mày còn khốn nạn như mấy năm trước, thì mày tự nghĩ đi..." Chà, trước khi giao lại điện thoại cho Thẩm Phương, tôi phát hiện ra rằng Lão Yêu thật thông minh, sao anh ấy biết điện thoại của tôi có thể ghi âm nhỉ? Không để lại bằng chứng, đúng là vô ích.
Thế mà, Thẩm Phương vẫn nhẫn tâm nói chuyện với Lão Yêu rất lâu. Khi đặt điện thoại xuống, chị cười haha nói với tôi: "Anh ấy doạ em đấy."
Trong lòng tôi đương nhiên hiểu, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Làm gì, lừa ai vậy."
Thẩm Phương bỗng nhiên nghiêm túc: "Thật đấy, nhưng thực ra anh ấy rất quan tâm em, nói với em này, thật ra Mr X không phải bạn chị, mà là bạn của anh ấy."
Mr X mà Thẩm Phương đề cập đến, là một người Do Thái. Cũng làm nghề "làm ăn" giống Lão Yêu, nghe nói, vài năm trước anh ấy lăn lộn ở Hong Kong, hiện tại đã trở về "thành phố tài chính" London và Phố Wall. Anh ấy có nhà ở nhiều nơi, có một căn vừa hay cũng ở thành phố tôi sống. Có lần tôi đến London công tác, Thẩm Phương cứ khăng khăng muốn tôi đi ăn trưa cùng chị với một người bạn nữa mà không nói lý do tại sao, cũng chính là quý ông này.
Bữa ăn diễn ra rất nhanh, nghe nói anh ấy phải vội về NY vài giờ trước, anh X rất đỉnh, cứ như đang đóng phim vậy, ăn được hai miếng lại trả lời email bằng con Blackberry. Thực sự khiến tôi nôn ra máu. Trước khi đi, anh lấy ra một bức thư và dúi vào tay tôi, bảo tôi hãy tận hưởng nó. Trong phong bao thư này, là chiếc "chìa khóa" vào một trong những căn nhà của anh ấy. Nhưng lúc đó tôi còn nghĩ anh ấy là bạn của Thẩm Phương, thấy thật kỳ lạ, tại sao Thẩm Phương đi gặp bạn bè mà phải ăn mặc lịch sự đến thế, ăn nói cũng lễ phép. Hơn nữa, trông cả hai có vẻ không thân thiết lắm. À, hoá ra anh ấy là bạn của Lão Yêu, Thẩm Phương cũng chỉ là đã từng gặp qua.
Xem ra, phong cách này của Lão Yêu và em gái anh ấy thật giống nhau, lấy việc "thầm lặng" giúp đỡ người khác làm niềm vui.
Từ từ, viết đến đây bỗng dưng tôi có một "linh cảm", Lão Yêu chửi tôi lên bờ xuống ruộng như vậy mà vẫn quan tâm tôi đến thế, chẳng lẽ anh ấy đã sớm biết chủ tử tôi định mãi mãi ở bên tôi sao? Nghi lắm, nghi lắm.
Không ổn, đoạn này lạc đề nhiều quá, phải ngừng chủ đề này lại ở đây, ngừng lại, không nói về Lão Yêu nữa, mặc dù thành thật mà nói, tôi nghĩ anh ấy thực sự quan tâm đến tôi. Đương nhiên, tôi hiểu, mục đích chính của người ta là vì thương yêu cô em gái bé bỏng. Đây cũng là tình cảm hiển nhiên của con người, không ai lại bỏ bê người nhà mình cả. Tôi nghĩ Lão Yêu không quá coi thường tôi, vì nếu như vậy, theo tính khí của anh ấy mà nói, đoán chắc anh ấy sẽ chia cách chúng tôi bằng thủ đoạn gì đó, chứ không phải chống nạnh giúp chúng tôi tìm nhà. Hê hê, ngại quá, tôi quá là thông minh, hie hie hie~
Hình như tôi càng viết càng nhảm. Không được, tôi phải thần thái lên, phải nghiêm túc lên. Nghỉ ngơi một chút, hút thuốc. Smoke ban đang bắt đầu được thi hành, trạm hút thuốc trên công ty đã bị dỡ bỏ, tôi vẫn chưa bỏ hẳn thuốc. Đứng trên đường hút, có một bạn đồng bào du học sinh đi qua cứ nhìn tôi, tôi đoán có lẽ bạn ấy đang phân tích xem tôi có phải mấy loại người Nhật lùn không. Vì thế, chỉ đành nhịn, về nhà trốn trong sân sau hút. Như vậy cũng tốt, phải bỏ dần. Bị bắt là phạt 200 đấy. Nghỉ ngơi giữa hiệp một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.