Vĩnh Biệt Người

Chương 22: Phiên ngoại 4: Together (2) - (BE)

Hựu Lam

27/02/2022

Câu chuyện của hai người họ kết thúc không có hậu, chẳng khác gì một trò hề. Rồi sau khi người này khôi phục trí nhớ, có lẽ sẽ phát hiện ra rằng y cũng góp mặt vào kế hoạch "The Truman Show*" này sớm thôi.

(*TTO - The Truman Show kể về người đàn ông 30 tuổi bị biến thành nhân vật chính trong chương trình thực tế về cuộc đời anh mà anh không hề hay biết. Tất cả mọi thứ xung quanh anh ta bao gồm cả cô vợ xinh đẹp, bác sĩ v...v... cả những người dưng tình cờ gặp trên đường đều là diễn viên quần chúng cả, cuộc đời anh ta tưởng chừng như viên mãn nhưng thực chất chỉ là một show truyền hình thực tế hay đúng hơn là một vở kịch với 5000 diễn viên.)

Trời xui quỷ khiến thế nào mà Mộ Phỉ lại chợt hỏi cậu: "Anh... Anh có hận em không?"

Người trong phòng kia thoáng giật mình, tiếp đó lại lâm vào trầm tư.

Mộ Phỉ nói xong cũng cảm thấy có hơi hối hận, sợ mình sẽ trở thành ngòi nổ mất, bởi người ở trong đó lúc này có khác gì quả bom hẹn giờ đâu.

Sau một hồi lâu, người nọ mới nhẹ nhàng cất lời.

"... Mấy việc đó đều không còn quan trọng nữa." Giọng Kỷ Thanh Nghiên khàn đặc, ngữ điệu lại rất bình tĩnh. "Hiện giờ tôi chỉ muốn tìm... Anh ấy thôi."

Mộ Phỉ dường như ngộ ra được gì đó.

Thế giới giữa cậu và người đó chưa bao giờ cho phép người khác xen vào.

Môi y mấp máy vài lần rồi cũng thôi không hỏi nữa: "Ừa, em sẽ hỏi giúp anh một chút xem sao."

Kỷ Thanh Nghiên vẫn bị cơn rồi loạn của pheromone tra tấn ngày đêm, nhưng sự tồn tại của Mộ Phỉ tương đương với thuốc an thần nơi người kia, càng hiệu quả hơn chích thuốc nhiều. Vì vậy mà khoảng thời gian này y gần như là ở luôn lại nhà chính của nhà họ Kỷ, y bị mẹ Kỷ cho người giám sát chặt chẽ - mỗi ngày chỉ cần hết giờ học là mẹ Kỷ sẽ cho người lái xe đến đón y, cốt là để cho y phải ở bên cạnh Kỷ Thanh Nghiên từng giờ từng phút.

Mộ Phỉ mệt mỏi không tả xiết, cũng không tiện đến đồn cảnh sát hỏi người ta được. Nhưng y biết tên tuổi ngoại hình và chiều cao ước chừng của người đó, thế nên y chỉ có thể bí mật nhờ một vài người bạn thân cùng lớp giúp đỡ nghe ngóng, mới đầu không ôm hy vọng gì mấy, sau lại không ngờ... nhanh thế mà đã tra ra được tin tức của người ấy.

"... Bệnh viện ư?"

Nhà họ Mộ có truyền thống làm bác sĩ lâu đời, hiện tại y đang theo học chuyên ngành y tá, đương nhiên bạn bè và bạn học của y cũng tham gia vào lĩnh vực công việc này. Thằng bạn đó nói rằng có nhìn thấy hồ sơ của người kia tại bệnh viện nơi cậu ta thực tập trước đây, nom có vẻ diện mạo của người đó khá giống với những gì y mô tả.

Mộ Phỉ có hơi chần chừ, trước giờ y là kẻ sợ phiền phức nhất, lúc này cũng sợ mình sẽ bước vào vòng xoáy cận sâu không rõ trước mắt.

Nhưng mà y lại nhớ đến âm thanh cầu xin của người nào đó.

Y thở dài, nhờ thằng bạn nhìn kỹ hơn chút nữa.

... Kết quả mới có mấy ngày y đã nhận được tin tức chi tiết hơn từ thằng bạn làm việc hiệu suất cao kia.

Tay chân Mộ Phỉ lạnh buốt, mang theo vẻ mặt hốt hoảng quay về nhà họ Kỷ.

Người kia lâu lâu sẽ tỉnh táo được đôi chút, khi đó sẽ liên tục hỏi y có nghe được tin của Anh Quan hay không, rồi sau đó không nghe được thông tin mình muốn thì triệu chứng lại càng ngày càng tăng lên. Tối hôm qua người kia lại phát điên thêm một buổi nữa, dù cho có pheromone độ phù hợp cao của Omega như y cũng vô dụng, mỗi ngày Mộ Phỉ đều sống trong lo sợ như giẫm trên tầng băng mỏng, gương mặt vốn trắng nõn nà xưa giờ cũng nhuộm một mảng xanh đen vì thiếu ngủ.

Thế nhưng hiện tại khi biết chuyện rồi, y lại càng không dám mở miệng.

Tin tức mà y nhận được còn tuyệt vọng hơn so với những gì y tưởng tượng.

Y không tài nào tưởng tượng nổi, Alpha vốn không thể chịu được tí kích thích nào như kia phải chăng sẽ hoàn toàn sụp đổ khi nghe tin này.

Y ngây người làm tổ trên ghế salon, trong phòng lại vang đến tiếng vùng vẫy giằng thoát khỏi xiềng xích đang trói buộc của người đàn ông nọ đinh tai nhức óc – Xem ra người kia lại phát bệnh rồi.

Y ngớ người, đầu óc cũng loạn cả lên sau khi mẹ Kỷ vội vã chạy từ trên lầu xuống nói cho y biết tin ấy. Chỉ trong một đêm mà bà như già đi rất nhiều, tóc mai xưa giờ luôn tỉ mỉ chau chuốt đã nhiễm một màn sương trắng, nếp nhăn nơi khóe mắt càng rõ hơn làm người ta đau xót.

Mẹ Kỷ nhìn lướt qua góc nhỏ y đang trốn, trong mắt không còn thất vọng như trước mà tựa như rất hận vì y vừa làm ra một chuyện ngớ ngẩn gì đó hơn. Mộ Phỉ vô thức cúi đầu, cố thu người lại thật nhỏ.

Y cảm thấy bản thân mình không có tội, song cũng chẳng dám cãi lại một nữ cường Alpha tiếng vang vang khắp giới thương trường như bà. Y chỉ còn nước mong anh trai có thể nhanh nhanh về cứu mình thôi.

Trong một tiếng vang đinh tai nhức óc, mẹ Kỷ nhanh như chớp gọi điện cho bác sĩ Mộ, sau đó tay run run gõ cửa phòng Kỷ Thanh Nghiên.

"Thanh Nghiên, Thanh Nghiên? Là mẹ, là mẹ đây... Bác sĩ Mộ sắp đến rồi, con..."

"Cút đi, đệt mẹ các người cút đi hết cho tôi一一 CÚT!"

Pheromone bùng nổ làm Mộ Phỉ đau thấu tim cang, mặt mày trắng bệch. Mẹ Kỷ ở ngoài cửa dù sắp không đứng vững nổi nữa nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói chuyện với Kỷ Thanh Nghiên. Còn tên Alpha nóng nảy bên trong thì vẫn cứ giận dữ quát: "...Nếu không phải vì các người, làm sao mà tôi biết được一一 sao anh Quan có thể bị 一一 bị tôi ép đi chứ... Mẹ nó các người cút hết đi一一"

Mẹ Kỷ run lên, sắc mặt nhợt nhạt, nói: "... Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi..."

"CÚT一一一一一一一一"

Người bên trong kia hoàn toàn không bị bà làm rung động, ngược lại càng kích động hơn nữa.

"..."

Mẹ Kỷ khép mắt lại hít một hơi thật sâu, chậm chạp đi đến bên ghế sofa ngồi. Một lúc sau, bà đưa tay che lên mặt mình.

Mộ Phỉ chưa bao giờ trông thấy bà nhếch nhác như vậy, mà cũng không dám đến gần bà quá. Y thấp thỏm muôn phần, không dám nhìn thẳng vào mẹ Kỷ.

"Từ mai trở đi đừng dùng thuốc ức chế nữa." Đột nhiên mẹ Kỷ cất giọng lạnh tanh. "Càng dùng thì hiện quả càng giảm đi nhiều."

Mộ Phỉ mở to mắt.

Không dùng thuốc ức chế, y sẽ bị cái luồng pheromone kia dập chết đó biết không?!

Giấy kết hôn của Kỷ Thanh Nghiên và y đã sớm thành mớ giấy bỏ đi bởi vì cậu đã khôi phục ký ức rồi. Y cũng không hiểu vì sao mình lại muốn tiếp tục trị liệu cho Kỷ Thanh Nghiên nữa.

Y không phải loại người không những toàn tâm toàn ý dâng tặng người ta, mà còn không một lời oán trách như Quan Nghị. Đối với y thì có cái gì quý hơn sinh mạng mình đâu chứ?

... Anh hai, xin anh đấy, mau đến đây đi.

Bác sĩ Mộ đang vội vàng chạy đến.

Đầu tiên hắn nhìn chằm chằm một góc hẻo lánh trong phòng khách, sắc mặt của Mộ Phỉ trông rất khó coi. Sau đó lại nghe tiếng người bên trong phòng đang điên cuồng giãy khỏi xiềng xích, cùng với đó là tiếng rống và gầm gừ.

"Cậu đến rồi, mau cho Thanh Nghiên một liều thuốc an thần đi." Mẹ Kỷ đứng phắc dậy, nói nhanh: "Em trai cậu bây giờ không còn tác dụng nữa rồi..."

"Bỏ qua cho Phỉ Phỉ đi." Bác sĩ Mộ nói.

Mộ Phỉ đột ngột ngẩng đầu, trong mắt tóe ra ánh sáng hy vọng.

Mẹ Kỷ im lặng, bác sĩ Mộ lại thở dài: "Bây giờ đã không còn cách nào rồi, trừ khi bà có thể tìm được Quan tiên sinh, kêu ngài ấy về trị liệu cùng Phỉ Phỉ, hoặc là..."

Mẹ Kỷ ngắt lời: "Quan Nghị... nó sẽ không về được nữa đâu."

Bà nói với giọng điệu rất chi là quỷ dị, giống như chắc chắn rằng anh vĩnh viễn không về là không về, ẩn trong đó như trào lên sự tuyệt vọng một cách khó hiểu.

Mộ Phỉ giật mình, chẳng lẽ... bà ấy biết rồi?

"Tôi hiểu ý của bà, nhưng mà thật sự không thể xóa kí ức hay thôi miên được đâu." Bác sĩ Mộ kiên quyết nói. "Nếu làm thêm lần nữa, não bộ cậu ta sẽ bị tổn thương không chữa trị được, không khác với tàn tật là bao."

Mặt Mẹ Kỷ trắng bệch mím chặt môi.

"Tôi đồng ý cho Phỉ Phỉ giúp đỡ Thanh Nghiên trong khoảng thời gian này, nhưng không có nghĩa bà là được quyền không coi em ấy là người." Bác sĩ Mộ cẩn thận từng li từng tí nhìn em trai, lạnh nhạt nói: "Kỷ Thanh Nghiên là đứa con duy nhất của bà, vậy Phỉ Phỉ cũng là đứa em duy nhất của tôi. Nếu bà tiếp tục giam giữ Phỉ Phỉ, tôi cũng sẽ không trị cho Kỷ Thanh Nghiên nữa."

Anh hai...

Mộ Phỉ bật khóc. Khoảng thời gian này áp lực lên người y quá lớn, y chỉ là một Omega, vậy mà cả ngày lẫn đêm đều bị Pheromone Alpha đe dọa khủng bố. Nếu sớm biết bị như vậy thì năm đó y sẽ không dại dột như thế này.

"Cậu Mộ!" Mẹ Kỷ gấp lắm rồi, đôi mắt đỏ hoe gằn tên hắn.

Bác sĩ Mộ nói: "Năm đó ngoài việc đuổi Quan Nghị đi, tẩy kí ức, thôi miên... rõ ràng còn một cách khác tốt hơn, vậy mà bà vẫn không chịu làm."

Mẹ Kỷ thở phì phò, đôi tay nắm chặt thành quyền: "Cậu câm miệng đi..."

"Nếu như lúc cậu ta còn nhỏ được bà dẫn đi cắt tuyến thể, vậy thì cậu ta không cần phải gắng gượng chống chọi với pheromone của mình nhiều năm đến thế..."



"Câm miệng! Nó là đứa con duy nhất của tôi, cắt đi tuyến thể Alpha thì còn là người nữa à?"

Bác sĩ Mộ khẽ trề môi dưới nói: "Vâng, đúng là không bằng Beta hay Omega, nhưng dù sao cũng tốt hơn bây giờ nhiều chứ? Tuyến thể thật sự quan trọng đến thế ư?"

Mẹ Kỷ sững người, cứng ngắc cả buổi trời mới nghĩ đến điều gì đó, sau mới không cam lòng mà phản bác: "... Thế cậu nói xem, nếu như Thanh Nghiên cắt bỏ tuyến thể thì các người còn chịu dẫn Omega duy nhất trong nhà là Mộ Phỉ đến nhà chúng tôi nữa không?"

... Lần này đến lượt bác sĩ Mộ im lặng.

Tận sâu trong lòng hai người học đều mang chút tâm tư nhỏ không tiện giải thích, thế rồi hôm nay lại bị lộ ra giữa ánh mắt trời, tình huống khó xử đến mức hai kẻ trung niên vốn khéo ăn khéo nói lại không thốt lên được lời nào.

Chẳng biết từ lúc nào trong phòng đã không còn tiếng động.

Mộ Phỉ là người đầu tiên nhận ra – độ phù hợp pheromone của y và Kỷ Thanh Nghiên rất cao nên y gần như tức thì cảm nhận được pheromone của người kia đã từ từ ổn định. Mẹ Kỷ cũng nhanh chóng nhận ra, bà loạng choạng chạy tới gõ cửa phòng Kỷ Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên, Thanh Nghiên, con có ổn không?"

"... Mẹ."

Alpha trong phòng đột nhiên lên tiếng, lúc này giọng nói của cậu nghe rất bình tĩnh.

"Mẹ để cho bác sĩ Mộ cắt bỏ tuyến thể của con đi."

Bác sĩ Mộ kinh ngạc quay đầu nhìn cánh cửa trước mặt.

"Con không thể nào ở cùng với bất kỳ Omega nào nữa cả, con chỉ muốn... Thấy anh Quan thôi."

"Xem như đây là lần cuối cùng con cầu xin mẹ."

Động tác của mẹ Kỷ khẽ ngừng lại.

"... Được, mẹ sẽ giúp con tìm Quan Nghị." Dường như bà đã hạ quyết tâm, nhẹ nhàng cất lời. "Nhưng con phải cố chịu đựng, không thì con sẽ không trụ nổi đến khi cậu ta đến đâu."

Bà đang nói dối.

Mộ Phỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ kia, trong lòng sáng tỏ như gương.

... Rõ ràng Quan Nghị đã...

Vào một đêm vừa hoang đường lại vừa hỗn loạn như vậy, y bỗng đưa ra một quyết định.

Lúc anh trai có ý muốn dẫn y về nhà, y hiếm khi tình nguyện nhận việc ở lại đây một đêm nữa.

Điều này thật sự không hề giống với tình tình thường ngày của y. Anh trai mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn y, còn y thì lại không dám đối mặt thẳng với người anh giỏi hiểu thấu lòng người này, nên chỉ biết im lặng nhắm mắt lại.

Trái lại mẹ Kỷ thấy đêm nay y còn chấp nhận ở lại thì mới nhẹ thở phào một hơi.

Không có ý gì khác, chỉ là y cảm thấy Kỷ Thanh Nghiên cho đến tận giờ vẫn còn mơ mơ màng màng thật sự quá đáng thương thôi.

Chờ cho mọi người đều ngủ say, y mới lặng lẽ di chuyển đến cửa phòng của Kỷ Thanh Nghiên, cơ thể y vừa đau nhức vừa tê liệt vì ngồi quá lâu, đến nhúc nhích thôi cũng khó chịu khôn xiết.

"Kỷ Thanh Nghiên này, em đã hỏi được tin của Quan Nghị rồi." Mộ Phỉ thấp giọng nói, "Có điều bất kể anh nghe được gì đi chăng nữa cũng không được làm ra hành động gì đâu đó, được không?"

Bởi vì y còn nhớ bên trong phòng có lắp camera, y không muốn rước phiền phức vào người.

Người trong phòng sững lại một lúc lâu mới nén được sự ngạc nhiên và run rẩy mà nói được.

Mộ Phỉ nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực mình.

Đêm nay y không hề dùng bất cứ thuốc ức chế nào, y muốn dùng giải phóng tối đa nồng độ pheromone Omega của mình để cố gắng giữ cho thần chí của người Alpha này tỉnh táo hơn chút. Y biết, cuộc nói chuyện này sẽ cực kỳ khó khăn.

Bởi vì Quan Nghị anh ấy đã...

Tự sát.

Hơn nửa tháng trước, Quan Nghị bị chuẩn ra bệnh ung thư phổi tế bào nhỏ giai đoạn cuối với tỷ lệ chữa khỏi rất thấp tại bệnh viện nơi bạn y đang làm bác sĩ thực tập.

Khi ấy bệnh viện đã khuyên anh nên làm phẫu thuật sớm một chút, thế rồi lại bị người đàn ông kia từ chối một cách dửng dưng.

Qua chưa được mấy ngày nữa, Quan Nghị lại gọi đến, nói rằng muốn sắp xếp thời gian để bàn bạc các vấn đề liên quan đến việc điều trị bằng phẫu thuật, nhưng anh hiện đang đi công tác ở một tỉnh khác nên mấy ngày nữa mới có thể đến được.

Ban đầu mọi việc đều đã thu xếp ổn thỏa, nhưng đến ngày hôm ấy anh lại không xuất hiện.

Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến mạng người, vì vậy bệnh viện gọi lại thì mới phát hiện điện thoại thực ra là điện thoại cố định của khách sạn. Vào thời điểm đó khách không trả phòng, điện thoại cũng không liên lạc được. Nhân viên khách sạn phải đích thân đến cửa để kiểm tra phòng nhưng lại phát hiện ra——

Người kia tự nhốt mình trong phòng tắm rồi tự cắt cổ tay bằng dao cạo râu trước cuộc hẹn với bác sĩ một ngày.

Lúc đó nước và máu tươi đều hòa lẫn vào nhau đọng lại thành một vũng lớn.

Còn người nọ thì... cơ thể đã lạnh từ lâu, không còn hơi thở.

Phải tuyệt vọng đến mức nào mới khiến cho một người chọn cách tự kết liễu mạng sống của mình chỉ mấy ngày trước phẫu thuật đây...

"... Mẹ anh cũng biết chuyện đó." Mộ Phỉ thành thật kể, rồi lại ngạc nhiên khi thấy pheromone của Alpha sau cửa thế mà rất ổn định, ngoại trừ lúc y vừa bắt đầu nói đến đoạn người kia tự sát thì có tăng vọt một cách đột ngột, còn lại thì tựa như bị người đè nén lại, bình lặng hệt như một vũng nước đọng. Mộ Phỉ lại lấy can đảm mà kể tiếp: "Sau đó khách sạn liên lạc với cha mẹ anh Quan, mấy người đó đến đem... Quan Nghị đi. Vì chuyện này khá lớn nên công ty của nhà họ Quan gần đây như đang trong nước sôi lửa bỏng, mà họ lại không muốn lên tiếng về chuyện này cho nên... Không có nhiều người biết lắm. "

"Những gì cần nói em đều nói hết rồi. Từ mai mẹ anh sẽ không còn hạn chế quyền tự do của em nữa, em sẽ đến khách sạn hỏi lại lần nữa, em có người bạn làm ở đó. Hình như lúc đó Quan Nghị có đặt phòng một tình nhân thì phải."

"Anh ổn chứ?"

"... Kỷ Thanh Nghiên?"

"Anh ngủ rồi hả?"

"...Hi?"

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, Alpha không phản hồi gì với y - nhưng pheromone của cậu lần này không vượt ra khỏi tầm kiểm soát, Mộ Phỉ cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Y yên lòng phun thuốc ức chế xong rồi đi chỗ khác, nào có biết rằng người đàn ông sau cánh cửa kia đã khóc không thành tiếng từ bao giờ.

"..."

"Anh... Quan..."

Anh Quan không còn nữa...?

Sao có thể...

Sau khi hồi phục trí nhớ, cậu còn chưa kịp chính thức gặp mặt anh lấy một lần.

Còn chưa kịp nói với anh câu xin lỗi, câu em yêu anh nữa.

Anh Quan lại còn bị bệnh.

Khoảng thời gian anh Quan sinh bệnh, cậu còn hẹn hò với người khác, du lịch với người ta... chẳng khác gì một thằng ngu, chẳng biết một cái gì hết.

Cậu còn nói với anh Quan cả tỉ thứ, toàn là những chuyện quỷ ma mà anh Quan không muốn nghe nhất.

Anh Quan lại chưa bao giờ tỏ ra mất kiên nhẫn, thậm chí còn an ủi cậu.

Anh Quan vốn dĩ bị cậu ép phải ra đi.

... Trước khi anh ấy chết, chắc chắn vẫn còn chìm trong nỗi tuyệt vọng.

Quán rượu kia, căn phòng tình nhân nọ... vốn là chỗ bọn họ bí mật hò hẹn, nơi bí mật sống cùng nhau khi đó.



Sao cậu có thể quên cho đến tận bây giờ cả cuộc đời của anh Quan chỉ có mỗi mình cậu thôi chứ...

Alpha cắn chặt lấy mu bàn tay của mình, dòng máu ấm nóng trào ra giữa kẽ răng nhỏ giọt hòa lẫn với nước mắt mặn chát, cậu dường như chẳng cảm giác được bất kỳ đau đớn nào trên người mình nữa. Bởi lẽ nỗi đau quá lớn trong thâm tâm cứ như muốn xé toạc toàn bộ cơ thể cậu ra làm đôi.

Cậu gần như bị nhấn chìm vào một thế giới hỗn loạn khác trong bóng tối.

Tại sao, cậu lại còn sống cơ chứ.

Nếu người chết là cậu thì tốt biết bao.

Tại sao lại là anh Quan của cậu chứ...

Anh Quan lúc nào cũng vững vàng và trưởng thành như vậy, cho đến bây giờ cậu chưa từng ngờ đến, cuối cùng Anh Quan vậy mà lại chọn cách cắt cổ tay để kết liễu đời mình.

Đều là do cậu hại.

Nếu như lúc trước cậu can đảm thêm một chút nữa thì mọi thứ sẽ không thành ra như thế này.

Người nên xuống địa ngục... đáng ra phải là cậu mới đúng.

Mộ Phỉ hệt như đang hoàn thành nhiệm vụ, ngày hôm sau y lập tức chạy đến khách sạn kia, lúc quay về còn xách theo một cái hộp chứa đồ.

"... Em nghe anh em nói mẹ anh cuối cùng cũng quyết định cho anh cắt tuyến thể rồi. Chúc mừng anh sắp được giải thoát nhá." Mộ Phỉ nói, "Đứa bạn làm việc trong khách sạn nói với em khi phân loại di vật của anh Quan, cha mẹ anh Quan chỉ đem theo quần áo này nọ của anh ấy đi thôi, còn cố tình bỏ lại một mớ hành lý để bọn họ quăng đi. Mấy người đó không biết có nên vứt ngay không, cái em nói em có quen ảnh, thằng bạn cũng nói giúp vài câu... Không ngờ anh Quan ít bạn đến vậy, em là người bạn duy nhất đến lấy di vật của anh ấy nên em mang đến cho anh này."

"..." Hai mắt Kỷ Thanh Nghiên chầm chậm đảo láo liên, cậu khẽ cử động tay, vết máu từ tối qua đã khô lại, khi nhúc nhích mới có cảm giác đau âm ỉ.

Mộ Phỉ nghe được tiếng thở hổn hển bị kìm nén của người đàn ông bên trong, sau khi chắc chắn cậu vẫn còn tỉnh táo mới bình tĩnh lại nói tiếp: "Anh biết không, trong đó còn có tranh của anh... Em để đồ ở cửa nhé, anh có thể mở cửa ra chút được không?"

"..."

"Thôi thôi, anh chờ em đi rồi hẵng mở... Em vẫn còn sợ lắm. Hình như tối nay anh trai em sẽ tiến hành phẫu thuật cho anh đấy, thế nên anh tranh thủ xem trước khi bị mẹ anh phát hiện đi. Dì ấy và anh trai em đang thảo luận về ca phẫu thuật của anh ban đêm nên có vẻ còn nhiều thời gian lắm ấy. "

"... Em đi đây."

Mộ Phỉ ngó dáo dác xung quanh rồi mới kéo cái hộp đến trước cổng, sau đó lén lút ra về.

Kỷ Thanh Nghiên chậm chạp đi đến mở cửa.

Trên thực tế, bởi vì cuộc phẫu thuật diễn ra vào ban đêm, sau khi bác sĩ Mộ tiêm thuốc an thần vào buổi sáng, mẹ Kỷ không thèm khóa cửa lại, cũng không cho bất cứ ai đến trông coi cậu. Dù sao mấy sợi dây xích hạn chế cử động của cậu chỉ đủ để cậu đi đến cửa phòng hoặc phòng tắm bên trong phòng thôi.

Sáng nay cậu cố gắng thể hiện một bộ mặt tràn đầy hy vọng vào tương lai. Mọi người đều cho rằng cậu đã chấp nhận với sự sắp đặt của mẹ -- còn có câu nói dối trá "Ráng chờ anh Quan về gặp con sau khi phẫu thuật xong" kia.

Cậu vươn tay từ từ kéo cái hộp vào phòng.

Đây chỉ là một cái hộp chứa đồ* hết sức bình thường mà thôi.

Vừa mới mở ra, đập vào mắt cậu chính là bức chân dung màu xanh mà năm đó cậu vẽ cho anh Quan.

Cậu kinh ngạc, rồi lại thẫn thờ nhìn bức chân dung. Dù trải qua nhiều năm nhưng bức chân dung vẫn trông như mới, bốn góc của bức tranh được quấn chặt, tựa như có thể cảm nhận được chủ nhân của bức chân dung này đã nâng niu nó cẩn thận đến mức nào.

Đến giờ phút này cậu mới thật sự nhận ra rằng, anh Quan đã không còn nữa rồi.

Bởi vì cậu mù quáng tin vào một điều, anh Quan chắc chắn sẽ không bao giờ vứt bức tranh này đi.

Anh ấy yêu cậu rất nhiều.

Dù cho có bị phản bội, bị tổn thương, bị... Quên đi.

...

Quan Nghị đang cười.

Lâu lắm rồi cậu mới thấy Quan Nghị nở nụ cười thoải mái và dịu dàng như vậy...

Kỷ Thanh Nghiên thẫn thờ đưa tay chạm đến nét tươi cười trên mặt người kia, trong đầu bỗng hiện vẻ mặt của anh khi trông thấy cậu vẽ Phỉ Phỉ.

Để cho một người tận mắt chứng kiến ​​người mình yêu đặt trọn vẹn tình yêu vốn dĩ thuộc về mình vào một người khác, đó phải là tâm trạng tuyệt vọng đến cỡ nào?

Cậu lại nhớ đến từng giọt nước mắt của Quan Nghị tại khoảng khắc nói tạm biệt với mình.

... Anh Quan bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ và ổn trọng là thế, nhưng thực tế cũng có lúc rất yếu ớt.

Nếu là trước đây, cậu sẽ ôm chặt lấy anh Quan khi anh không yên lòng, an ủi anh bằng tình yêu của mình.

Sau khi mất trí nhớ, cậu đã khiến anh Quan bóc ra từng tầng đau đớn và tổn thương, để rồi cuối cùng thậm chí còn bắt anh phải chịu đựng nỗi đau của bệnh nan y.

...

Trong hộp vẫn còn một số vật dụng nho nhỏ khác. Vé đi du lịch cùng nhau, ghi chép chiến lược, ảnh chụp chung, cả vé xem phim... đều được anh cẩn thận thu gom, hơn nữa từng nếp nhăn đều được vuốt phẳng từng cái một, như thể mọi thứ đều là báu vật quý giá.

Hai mắt Kỷ Thanh Nghiên đã ướt đẫm.

Ngốc quá... Nếu lúc trước anh lấy bất kỳ món đồ nào trong chiếc hộp này ra cho mình xem, có lẽ mình sẽ có khả năng khôi phục trí nhớ rồi.

Vì sao lại phải tự hi sinh bản thân chứ...

Anh biết rất rõ chuyện mình không màng sống chết mà. Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh thôi là được.

Còn bây giờ, một mình cậu sống thì có ý nghĩa gì chứ?

Thật sự quá ngu ngốc...

Mẹ Kỷ bước từng bước xuống cầu thang.

Cửa phòng không có ai, hôm nay nhóc Mộ Phỉ kia quả nhiên không chịu đến, nhưng bởi vì tối nay Thanh Nghiên phải phẫu thuật... Nên bà để cho nhau một chút không gian tự do.

Lần này thuốc an thần của bác sĩ Mộ rất hiệu quả, cuối cùng hôm nay bà không còn nghe thấy Thanh Nghiên nổi điên nữa, cũng hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.

"Thanh Nghiên." Bà nương tay gõ cửa nhè nhẹ, "Đêm nay phải làm phẫu thuật, con chuẩn bị xong hết chưa?"

"Mẹ có điều tra cả rồi, sau khi cắt bỏ tuyến Alpha vẫn có thể lắp thêm một tuyến nhân tạo, mặc dù không bằng cái tự nhiên nhưng mà có còn hơn không. Vậy nên, bây giờ mẹ đang kiếm tuyến thể Alpha nhân tạo nào phù hợp với con, chắc sẽ sớm có thông tin thôi."

"Con cũng phải tỉnh lại đi, Quan... Ừm chỉ khi nào con khỏe lên mẹ mới cho nó tới thăm con."

Trong phòng mãi vẫn không có tiếng động nào, vốn dĩ bà cho rằng khi nhắc đến tên Quan Nghị, chắc chắn Thanh Nghiên sẽ có phản ứng.

Bà nghi ngờ.

Bà suy đi nghĩ lại, cuối cùng không nhịn được bèn mở cửa – Đương lúc giây phút trông thấy cảnh tượng bên trong phòng, bà thét lên một tiếng đến tan nát cõi lòng.

"Thanh... Thanh Nghiên..."

"Thanh Nghiên à ---"

...

Alpha trẻ tuổi nọ, dùng một cái bàn chải đánh răng không biết đã bị mài thành lưỡi dao sắt nhọn từ bao giờ, ghim thẳng vào cổ họng của mình.

Tận đến trước khi chết, một tay còn lại của cậu vẫn ôm chặt bức chân dung màu lam nọ vào lòng.

Tựa như bọn họ vẫn còn bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vĩnh Biệt Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook