Chương 13
Bạch Bạch Vạn Tuế
07/10/2015
"Này là gì?"
Hắn xoa xoa hoa văn đó, nhàn nhạt hỏi.
"Phượng Nhi có biết nếu đeo vòng sinh mệnh của người khác thì kết cục sẽ như thế nào?"
Nàng gật đầu.
"Nếu có khả năng khống chế thì có thể hấp thụ năng lượng của nó, nếu không thể, thì tinh linh thạch của chính mình sẽ bị vỡ thành trăm mảnh."
Hắn "ân" một tiếng rồi nói:
"Chỉ cần có ấn kí này, tinh linh thạch của ta sẽ không làm hại Phượng Nhi."
Nói rồi, hắn tháo chiếc vòng trên cổ hắn, đeo lên cổ nàng. Hai viên tinh linh thạch gặp nhau, lóe sáng một cái liền nhập lại làm một, giống như thái cực, một bên đen tuyền, một bên trong suốt, thật xinh đẹp.
"Chu Tước liền có thể tiếp cận ngươi rồi."
"Nhưng tại sao ngài lại..."
Phượng Phi đưa lên bàn tay nhỏ xoa xoa khuôn mặt vốn sắc bén uy nghiêm giờ lại đầy ý cười ôn nhu. Nơi có ấn kí hắn vừa hôn lên như có một dòng nước ấm ngọt ngào chảy xuôi vào tim. Khuôn ngực vững chãi của hắn, bàn tay to lớn của hắn, đôi mắt sâu thẳm của hắn, mái tóc đen mượt như nhung của hắn, bạc môi xinh đẹp của hắn, tất cả của hắn đều làm cho tâm nàng thực ấm áp, thực mềm mại.
Hắn vươn tay ôm nàng áp vào lòng hắn, để nàng lắng nghe nhịp tim an bình vững vàng của hắn.
"Ta chỉ muốn bảo hộ tiểu bảo bối của ta thực vẹn toàn."
***********
Phượng Phi mỗi ngày đều cùng Huyền Vũ và Chu Tước ngoạn khắp không gian này, chơi thật vui vẻ. Buổi sáng đi hái nấm, tìm mật, buổi chiều nghịch nước cùng Thanh Long, buổi tối ôm Bạch Hổ ngủ, sáng dậy trong lòng Huyền Mộc. Cứ thế qua hơn một trăm năm, Phượng Phi đã thành đại cô nương khả ái kiều diễm.
Về đêm, trời lạnh. Nàng rúc sâu trong ngực hắn, để hắn bao bọc chính mình thật ấm áp. Huyền Mộc theo thói quen, ngẩn người ngắm nàng. Nữ hài tử mới ngày nào nhỏ như cục bột mềm mịn, giờ đã xinh đẹp yêu kiều như vậy, khiến hắn thực muốn một ngụm nuốt trọn nàng vào bụng, để không ai có thể tìm thấy nàng. Hắn cười khổ. Ngày đó sắp đến rồi, mà hắn ngày càng không thể rời xa tiểu nhân nhi này. Mà nàng cũng càng ngày càng ỷ lại hắn. Không biết khi hắn đi rồi, nàng sẽ như thế nào đây? Liệu nàng có chịu nổi tình cảnh đó hay không? Bảo bối hắn cẩn thận che chở giữ gìn, hắn luyến tiếc nàng đau lòng. Nhưng hắn không thể làm gì khác. Nếu hắn phản kháng, nàng có hận hắn không? Nàng có lẽ sẽ hận hắn, vì nàng thực yêu thương họ. Hắn chỉ có thể cố gắng để nàng không bị khi dễ. Không có hắn, hi vọng nàng sẽ không phải chịu ủy khuất.
Hắn xoa xoa hoa văn đó, nhàn nhạt hỏi.
"Phượng Nhi có biết nếu đeo vòng sinh mệnh của người khác thì kết cục sẽ như thế nào?"
Nàng gật đầu.
"Nếu có khả năng khống chế thì có thể hấp thụ năng lượng của nó, nếu không thể, thì tinh linh thạch của chính mình sẽ bị vỡ thành trăm mảnh."
Hắn "ân" một tiếng rồi nói:
"Chỉ cần có ấn kí này, tinh linh thạch của ta sẽ không làm hại Phượng Nhi."
Nói rồi, hắn tháo chiếc vòng trên cổ hắn, đeo lên cổ nàng. Hai viên tinh linh thạch gặp nhau, lóe sáng một cái liền nhập lại làm một, giống như thái cực, một bên đen tuyền, một bên trong suốt, thật xinh đẹp.
"Chu Tước liền có thể tiếp cận ngươi rồi."
"Nhưng tại sao ngài lại..."
Phượng Phi đưa lên bàn tay nhỏ xoa xoa khuôn mặt vốn sắc bén uy nghiêm giờ lại đầy ý cười ôn nhu. Nơi có ấn kí hắn vừa hôn lên như có một dòng nước ấm ngọt ngào chảy xuôi vào tim. Khuôn ngực vững chãi của hắn, bàn tay to lớn của hắn, đôi mắt sâu thẳm của hắn, mái tóc đen mượt như nhung của hắn, bạc môi xinh đẹp của hắn, tất cả của hắn đều làm cho tâm nàng thực ấm áp, thực mềm mại.
Hắn vươn tay ôm nàng áp vào lòng hắn, để nàng lắng nghe nhịp tim an bình vững vàng của hắn.
"Ta chỉ muốn bảo hộ tiểu bảo bối của ta thực vẹn toàn."
***********
Phượng Phi mỗi ngày đều cùng Huyền Vũ và Chu Tước ngoạn khắp không gian này, chơi thật vui vẻ. Buổi sáng đi hái nấm, tìm mật, buổi chiều nghịch nước cùng Thanh Long, buổi tối ôm Bạch Hổ ngủ, sáng dậy trong lòng Huyền Mộc. Cứ thế qua hơn một trăm năm, Phượng Phi đã thành đại cô nương khả ái kiều diễm.
Về đêm, trời lạnh. Nàng rúc sâu trong ngực hắn, để hắn bao bọc chính mình thật ấm áp. Huyền Mộc theo thói quen, ngẩn người ngắm nàng. Nữ hài tử mới ngày nào nhỏ như cục bột mềm mịn, giờ đã xinh đẹp yêu kiều như vậy, khiến hắn thực muốn một ngụm nuốt trọn nàng vào bụng, để không ai có thể tìm thấy nàng. Hắn cười khổ. Ngày đó sắp đến rồi, mà hắn ngày càng không thể rời xa tiểu nhân nhi này. Mà nàng cũng càng ngày càng ỷ lại hắn. Không biết khi hắn đi rồi, nàng sẽ như thế nào đây? Liệu nàng có chịu nổi tình cảnh đó hay không? Bảo bối hắn cẩn thận che chở giữ gìn, hắn luyến tiếc nàng đau lòng. Nhưng hắn không thể làm gì khác. Nếu hắn phản kháng, nàng có hận hắn không? Nàng có lẽ sẽ hận hắn, vì nàng thực yêu thương họ. Hắn chỉ có thể cố gắng để nàng không bị khi dễ. Không có hắn, hi vọng nàng sẽ không phải chịu ủy khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.