Chương 6
Bạch Bạch Vạn Tuế
07/10/2015
Tối đến, bầu trời như bóng tối được khảm ngàn vạn viên dạ minh châu nhỏ xíu, xinh đẹp động lòng người.
Phượng Phi mặc bộ trung y rộng rãi, tay phải ôm gối đầu mềm mại, tay trái đưa lên dụi dụi mắt còn đang ngái ngủ.
"Ngài còn chưa ngủ sao?"
Nam nhân đang ngồi dưới mái hiên, ngẩn người ngắm trăng, nghe tiếng trẻ con khe khẽ như tiếng mèo lười nhác vang lên đằng sau thì quay đầu lại, nhíu mày hỏi:
"Sao lại tỉnh rồi?"
Phượng Phi đến gần hắn, ngồi xuống bên cạnh, hấp hấp cái mũi rồi trả lời:
"Ta lạnh nên tỉnh, liền thấy bóng người ngoài này."
Hắn khẽ cười, xoa xoa đầu nàng, tiện tay truyền cho nàng chút địa nhiệt, liền thấy nàng lộ ra vẻ mặt thoải mái lười nhác, không khỏi cười khẽ. Thật là một cái tiểu miêu nhi khả ái.
"Đã khuya như vậy ngài không ngủ sao? Có phải vì ta chiếm phòng ngủ của ngài?"
Hắn chỉ nhẹ lắc đầu, lại nhìn lên ánh trăng xinh đẹp.
"Nơi này do thần thức của ta duy trì, nếu ta ngủ, chúng ta liền không có chỗ dung thân."
Phượng Phi lại ngây ngốc nhìn hắn, khuôn mặt non nớt tròn tròn mềm mịn thật khiến người ta dâng lên cảm giác muốn hảo hảo yêu thương một phen. Đến hắn cũng không nhịn được dùng bàn tay có thể che kín cả khuôn mặt nàng mà nhẹ nhàng vuốt vuốt cái má phấn nộn.
"Nếu vậy ta thức cùng ngài được không? Ngài ngồi một mình như vậy rất buồn chán đi."
Nàng hỏi hắn, nhưng lại làm ra vẻ mặt quyết tâm cùng đồng cảm, làm hắn bật cười. Hắn thấy được, trong quá khứ của nàng, đều có một bóng dáng nho nhỏ ngủ không an ổn, tỉnh dậy sẽ ngồi cô độc ở mái hiên này, giống như hắn, lặng lẽ ngắm trăng.
Phượng Phi thấy hắn cười, liền nhận định hắn không phản đối. Hai người dưới ánh sáng dịu nhẹ của trăng tròn, thủ thỉ nói chuyện. Chỉ thấy nàng hào hứng nói những chuyện lặt vặt nàng đã từng trải qua, đôi lúc sẽ thấy hắn trầm thấp "Ân" một tiếng, biểu thị mình đang nghe. Một âm thanh trong trẻo như nước suối nguồn, một âm thanh ấm áp như tiếng đàn trầm, hòa quyện làm một, phá vỡ sự tĩnh mịch vốn có, thật khiến lòng người an ổn ngọt ngào.
********
Hắn nhìn tiểu hài tử đang cuộn tròn trong lòng mình. Tóc bạch kim mềm như tơ lụa quý giá, trung y trắng sạch sẽ, làn da bạch ngọc mềm mịn, toàn thân nhỏ nhỏ trắng trắng mềm mềm như tiểu bạch thỏ nổi bật trên một thân hắc y của hắn. Một vài lọn tóc đen nhánh của hắn rủ xuống trước ngực, quấn lấy tóc trắng mềm mượt của nàng. Hắn ngây ngốc nhìn hồi lâu, trái tim như có sợi lông vũ quét qua, tê dại và vui thích. Hắn không hiểu cảm xúc này là gì, càng kích thích hắn tò mò muốn biết.
Hắn sống ở đây đã hơn tám ngàn năm, một mình. Mỗi ngày ngoại trừ ngẩn người thì vẫn là ngẩn người. Tòa tiểu viện này tám ngàn năm nay vẫn thế, chăn đệm chưa một lần bung ra, bàn trà chưa một lần pha nước, nhà bếp chưa một lần được mở cửa, ngay cả đĩa bánh bao cũng làm vật trang trí. Hiện tại, xem ra cuộc sống của hắn nhất định phong phú. Tiểu hài tử thiên đế đó (số tuổi của anh này thực sự... ==!) nếu không cần tiểu khả ái này, vậy hắn rất vui lòng chứa chấp nàng.
Trời sắp sáng rồi, nàng thích ăn gì nhỉ?
Phượng Phi mặc bộ trung y rộng rãi, tay phải ôm gối đầu mềm mại, tay trái đưa lên dụi dụi mắt còn đang ngái ngủ.
"Ngài còn chưa ngủ sao?"
Nam nhân đang ngồi dưới mái hiên, ngẩn người ngắm trăng, nghe tiếng trẻ con khe khẽ như tiếng mèo lười nhác vang lên đằng sau thì quay đầu lại, nhíu mày hỏi:
"Sao lại tỉnh rồi?"
Phượng Phi đến gần hắn, ngồi xuống bên cạnh, hấp hấp cái mũi rồi trả lời:
"Ta lạnh nên tỉnh, liền thấy bóng người ngoài này."
Hắn khẽ cười, xoa xoa đầu nàng, tiện tay truyền cho nàng chút địa nhiệt, liền thấy nàng lộ ra vẻ mặt thoải mái lười nhác, không khỏi cười khẽ. Thật là một cái tiểu miêu nhi khả ái.
"Đã khuya như vậy ngài không ngủ sao? Có phải vì ta chiếm phòng ngủ của ngài?"
Hắn chỉ nhẹ lắc đầu, lại nhìn lên ánh trăng xinh đẹp.
"Nơi này do thần thức của ta duy trì, nếu ta ngủ, chúng ta liền không có chỗ dung thân."
Phượng Phi lại ngây ngốc nhìn hắn, khuôn mặt non nớt tròn tròn mềm mịn thật khiến người ta dâng lên cảm giác muốn hảo hảo yêu thương một phen. Đến hắn cũng không nhịn được dùng bàn tay có thể che kín cả khuôn mặt nàng mà nhẹ nhàng vuốt vuốt cái má phấn nộn.
"Nếu vậy ta thức cùng ngài được không? Ngài ngồi một mình như vậy rất buồn chán đi."
Nàng hỏi hắn, nhưng lại làm ra vẻ mặt quyết tâm cùng đồng cảm, làm hắn bật cười. Hắn thấy được, trong quá khứ của nàng, đều có một bóng dáng nho nhỏ ngủ không an ổn, tỉnh dậy sẽ ngồi cô độc ở mái hiên này, giống như hắn, lặng lẽ ngắm trăng.
Phượng Phi thấy hắn cười, liền nhận định hắn không phản đối. Hai người dưới ánh sáng dịu nhẹ của trăng tròn, thủ thỉ nói chuyện. Chỉ thấy nàng hào hứng nói những chuyện lặt vặt nàng đã từng trải qua, đôi lúc sẽ thấy hắn trầm thấp "Ân" một tiếng, biểu thị mình đang nghe. Một âm thanh trong trẻo như nước suối nguồn, một âm thanh ấm áp như tiếng đàn trầm, hòa quyện làm một, phá vỡ sự tĩnh mịch vốn có, thật khiến lòng người an ổn ngọt ngào.
********
Hắn nhìn tiểu hài tử đang cuộn tròn trong lòng mình. Tóc bạch kim mềm như tơ lụa quý giá, trung y trắng sạch sẽ, làn da bạch ngọc mềm mịn, toàn thân nhỏ nhỏ trắng trắng mềm mềm như tiểu bạch thỏ nổi bật trên một thân hắc y của hắn. Một vài lọn tóc đen nhánh của hắn rủ xuống trước ngực, quấn lấy tóc trắng mềm mượt của nàng. Hắn ngây ngốc nhìn hồi lâu, trái tim như có sợi lông vũ quét qua, tê dại và vui thích. Hắn không hiểu cảm xúc này là gì, càng kích thích hắn tò mò muốn biết.
Hắn sống ở đây đã hơn tám ngàn năm, một mình. Mỗi ngày ngoại trừ ngẩn người thì vẫn là ngẩn người. Tòa tiểu viện này tám ngàn năm nay vẫn thế, chăn đệm chưa một lần bung ra, bàn trà chưa một lần pha nước, nhà bếp chưa một lần được mở cửa, ngay cả đĩa bánh bao cũng làm vật trang trí. Hiện tại, xem ra cuộc sống của hắn nhất định phong phú. Tiểu hài tử thiên đế đó (số tuổi của anh này thực sự... ==!) nếu không cần tiểu khả ái này, vậy hắn rất vui lòng chứa chấp nàng.
Trời sắp sáng rồi, nàng thích ăn gì nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.