Chương 9
Bạch Bạch Vạn Tuế
07/10/2015
"Phượng Nhi, mau qua đây."
Huyền y mỹ nam tử từ trong thính phòng bước ra, không nhanh không chậm gọi nữ hài đồng đang luyện chữ dưới tán cây hoa lê thanh mát.
Phượng Phi liền nhanh nhẹn đưa giấy bút thu vào trong tiểu không gian tùy thân, rồi chạy đến trước mặt nam nhân. Mộc Huyền rất tự nhiên đưa tay nhấc bổng nàng đặt trong ngực. Phượng Phi ổn định vị trí thoải mái trong lòng hắn liền ngước mắt tròn lên hỏi:
"Hiện tại liền đi đâu sao?"
Mỗi ngày hắn đều trong thính phòng chừng một canh giờ, rồi đến bồi nàng luyện chữ, đánh đàn. Hôm nay hẳn là muốn làm gì đó? (YY: Làm...làm gì đó...0_0)
Nhưng hắn chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Nàng cũng không hỏi thêm, liền an tĩnh nhìn xung quanh một chút.
Hắn đưa nàng lên một ngọn đồi cỏ, tầm nhìn thoáng mát, gió nhè nhẹ thổi, khiến tâm hồn thật thư thái. Nàng đưa mắt nhìn qua phía bên kia đồi, nơi đó là một khu rừng thật lớn hình thoi ngang, ở trung tâm là một hồ nước trong vắt tĩnh lặng. Xung quanh hồ khoảng trăm thước đều không có cây xanh, chỉ có một nền cỏ mơn mởn đẹp mắt. Xa hơn một chút là một khoảng đất rộng trống trải, những cây hoa dại cùng lau sậy mọc tươi tốt, khi có gió sẽ lay động, nhìn từ xa như có ngàn ngọn sóng dập dềnh lướt.
Mộc Huyền ôm nàng trong lòng, thong thả đi xuống cánh rừng, mà hướng hắn đi đến là hồ nước kia.
Đứng ở trên đỉnh đồi nhìn xuống, hồ nước giống như con ngươi của đôi mắt là cánh rừng. Nhưng nhìn gần, quả thật lớn đến không thấy bờ bên kia. Nàng thật hoài nghi mình đang đứng trên cửa sông lớn nhìn ra biển a!
Huyền Mộc thả nàng xuống, liền nhảy xuống hồ nước. Sau đó cái đầu hắn liền ngoi lên, hai tay đưa ra tiếp nàng xuống. Cả hai cùng chìm xuống. Hồ nước sâu không thấy đáy, càng xuống dưới càng tối đen. Phượng Phi quay sang nhìn Huyền Mộc, thắc mắc:
"Chúng ta thực sự phải xuống?"
Huyền Mộc nhìn qua nàng, cánh tay đưa qua quét nàng vào ngực, quét cả mái tóc bạch kim đang phiêu diêu trong dòng nước. Thẳng cho đến khi nàng đã nằm gọn trong lòng hắn, chừa ra khuôn mặt, hắn liền nhìn hướng phía đáy hồ. Đột nhiên hắc mâu u tịch của hắn sáng lên, bắn ra một đạo thanh quang thẳng xuống đáy hồ. Trong phút chốc, dòng nước chấn động không ngừng. Phượng phi híp mắt nhìn chấm nho nhỏ đang phi đến bọn họ. Chỉ trong chốc lát, nàng trợn tròn mắt. Bao quanh bọn họ là một cái cự long lớn đến vĩ đại.
"Thanh...Long...?"
Nàng nhìn Huyền Mộc, chỉ thấy hắn nhẹ gật đầu, rồi hướng phía đầu cự long trầm trầm nói:
"Thanh Long, hôm nay cấp ngươi nhận diện nàng."
Cự long híp mắt nhìn nàng, Huyền Mộc cũng nhẹ nhàng buông nàng ra. Phượng Phi do dự nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười khích lệ, liền hít sâu một hơi, chầm chậm đến gần đầu lớn của cự long. Thấy cự long không có phản ứng, liền rụt rè đưa tay đến gần chạm nó. Tay nhỏ bé của nàng đụng vào chóp mũi nó, thấy nó vẫn im lặng đánh giá mình, liền nhè nhẹ xoa xoa một chút, rồi nhanh chóng rúc vào lòng Huyền Mộc. Hắn chỉ cười khẽ, liền ôm nàng lên bờ, mà Thanh Long cũng cùng theo sau.
Huyền Mộc đặt nàng xuống đất. Nàng quay đầu nhìn cự long vảy thanh sắc lóe sáng dưới ánh nắng, cái mũi nó phun ra một ngụm khí, ngay lập tức, trước mặt Phượng Phi hiện ra một mỹ nam tử mái tóc bạch kim phất phơ trong gió, đôi thanh mâu ôn thuần, bạc môi khẽ nhếch lên độ cong ôn nhu xinh đẹp, thanh y rộng rãi tùy ý, rõ ràng là mỹ nam tử ôn nhu động lòng người, khiến nàng ngạc nhiên bật thốt:
"Thanh Long trong truyền thuyết uy hùng tráng vũ, không ngờ lại là mỹ nam tử ôn nhuận như ngọc a!"
Thanh Long bật cười, bước đến gần, khẽ cúi đầu kêu một tiếng "Chủ nhân" với Huyền Mộc, ánh mắt đầy ý cười lại đặt trên người tiểu hài tử bên cạnh.
"Như thế nào? Tiểu công chúa liền thích Thanh Long uy vũ hay Thanh Long ôn nhuận đây?"
Nữ hài tử khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt linh động, môi hồng xinh xắn nhấc lên nụ cười ngọt ngào.
"Đương nhiên là Thanh Long ôn nhuận a! Nhân gian có câu 'thứ sắc khả cơm' (sắc đẹp có thể thay cơm) Hôm nay ta nhất định có thể không cần ăn cơm nữa rồi!"
Thanh Long nghe nàng nói, liền bật cười ha hả, Huyền Mộc bên cạnh nhướng mày, thần sắc phức tạp khó hiểu. Hắn nhàn nhạt nói:
"Được rồi, liền tiếp tục đi thôi."
Huyền y mỹ nam tử từ trong thính phòng bước ra, không nhanh không chậm gọi nữ hài đồng đang luyện chữ dưới tán cây hoa lê thanh mát.
Phượng Phi liền nhanh nhẹn đưa giấy bút thu vào trong tiểu không gian tùy thân, rồi chạy đến trước mặt nam nhân. Mộc Huyền rất tự nhiên đưa tay nhấc bổng nàng đặt trong ngực. Phượng Phi ổn định vị trí thoải mái trong lòng hắn liền ngước mắt tròn lên hỏi:
"Hiện tại liền đi đâu sao?"
Mỗi ngày hắn đều trong thính phòng chừng một canh giờ, rồi đến bồi nàng luyện chữ, đánh đàn. Hôm nay hẳn là muốn làm gì đó? (YY: Làm...làm gì đó...0_0)
Nhưng hắn chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Nàng cũng không hỏi thêm, liền an tĩnh nhìn xung quanh một chút.
Hắn đưa nàng lên một ngọn đồi cỏ, tầm nhìn thoáng mát, gió nhè nhẹ thổi, khiến tâm hồn thật thư thái. Nàng đưa mắt nhìn qua phía bên kia đồi, nơi đó là một khu rừng thật lớn hình thoi ngang, ở trung tâm là một hồ nước trong vắt tĩnh lặng. Xung quanh hồ khoảng trăm thước đều không có cây xanh, chỉ có một nền cỏ mơn mởn đẹp mắt. Xa hơn một chút là một khoảng đất rộng trống trải, những cây hoa dại cùng lau sậy mọc tươi tốt, khi có gió sẽ lay động, nhìn từ xa như có ngàn ngọn sóng dập dềnh lướt.
Mộc Huyền ôm nàng trong lòng, thong thả đi xuống cánh rừng, mà hướng hắn đi đến là hồ nước kia.
Đứng ở trên đỉnh đồi nhìn xuống, hồ nước giống như con ngươi của đôi mắt là cánh rừng. Nhưng nhìn gần, quả thật lớn đến không thấy bờ bên kia. Nàng thật hoài nghi mình đang đứng trên cửa sông lớn nhìn ra biển a!
Huyền Mộc thả nàng xuống, liền nhảy xuống hồ nước. Sau đó cái đầu hắn liền ngoi lên, hai tay đưa ra tiếp nàng xuống. Cả hai cùng chìm xuống. Hồ nước sâu không thấy đáy, càng xuống dưới càng tối đen. Phượng Phi quay sang nhìn Huyền Mộc, thắc mắc:
"Chúng ta thực sự phải xuống?"
Huyền Mộc nhìn qua nàng, cánh tay đưa qua quét nàng vào ngực, quét cả mái tóc bạch kim đang phiêu diêu trong dòng nước. Thẳng cho đến khi nàng đã nằm gọn trong lòng hắn, chừa ra khuôn mặt, hắn liền nhìn hướng phía đáy hồ. Đột nhiên hắc mâu u tịch của hắn sáng lên, bắn ra một đạo thanh quang thẳng xuống đáy hồ. Trong phút chốc, dòng nước chấn động không ngừng. Phượng phi híp mắt nhìn chấm nho nhỏ đang phi đến bọn họ. Chỉ trong chốc lát, nàng trợn tròn mắt. Bao quanh bọn họ là một cái cự long lớn đến vĩ đại.
"Thanh...Long...?"
Nàng nhìn Huyền Mộc, chỉ thấy hắn nhẹ gật đầu, rồi hướng phía đầu cự long trầm trầm nói:
"Thanh Long, hôm nay cấp ngươi nhận diện nàng."
Cự long híp mắt nhìn nàng, Huyền Mộc cũng nhẹ nhàng buông nàng ra. Phượng Phi do dự nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười khích lệ, liền hít sâu một hơi, chầm chậm đến gần đầu lớn của cự long. Thấy cự long không có phản ứng, liền rụt rè đưa tay đến gần chạm nó. Tay nhỏ bé của nàng đụng vào chóp mũi nó, thấy nó vẫn im lặng đánh giá mình, liền nhè nhẹ xoa xoa một chút, rồi nhanh chóng rúc vào lòng Huyền Mộc. Hắn chỉ cười khẽ, liền ôm nàng lên bờ, mà Thanh Long cũng cùng theo sau.
Huyền Mộc đặt nàng xuống đất. Nàng quay đầu nhìn cự long vảy thanh sắc lóe sáng dưới ánh nắng, cái mũi nó phun ra một ngụm khí, ngay lập tức, trước mặt Phượng Phi hiện ra một mỹ nam tử mái tóc bạch kim phất phơ trong gió, đôi thanh mâu ôn thuần, bạc môi khẽ nhếch lên độ cong ôn nhu xinh đẹp, thanh y rộng rãi tùy ý, rõ ràng là mỹ nam tử ôn nhu động lòng người, khiến nàng ngạc nhiên bật thốt:
"Thanh Long trong truyền thuyết uy hùng tráng vũ, không ngờ lại là mỹ nam tử ôn nhuận như ngọc a!"
Thanh Long bật cười, bước đến gần, khẽ cúi đầu kêu một tiếng "Chủ nhân" với Huyền Mộc, ánh mắt đầy ý cười lại đặt trên người tiểu hài tử bên cạnh.
"Như thế nào? Tiểu công chúa liền thích Thanh Long uy vũ hay Thanh Long ôn nhuận đây?"
Nữ hài tử khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt linh động, môi hồng xinh xắn nhấc lên nụ cười ngọt ngào.
"Đương nhiên là Thanh Long ôn nhuận a! Nhân gian có câu 'thứ sắc khả cơm' (sắc đẹp có thể thay cơm) Hôm nay ta nhất định có thể không cần ăn cơm nữa rồi!"
Thanh Long nghe nàng nói, liền bật cười ha hả, Huyền Mộc bên cạnh nhướng mày, thần sắc phức tạp khó hiểu. Hắn nhàn nhạt nói:
"Được rồi, liền tiếp tục đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.