Chương 134: Mùa xuân hoa sẽ nở~
Chỉ Tiêm Đích Vịnh Thán Điều
10/12/2017
Mỗi ngày Victor bị ông xã chọc ghẹo tới không thể khép được chân, làm sao giờ!
Còn làm sao nữa?
Lão bại hoại hỏi loại vấn đề này, cũng giống như Mị Ma hôn người ta một cái rồi hỏi: “Muốn hôn nữa không?”, chẳng lẽ còn có thể trả lời phủ định sao?!
Victor quả thực muốn tuôn xuống hai dòng lệ mì, đưa tay vòng qua cổ Tyler, bất lực nói: “Được…được rồi” Anh bắt nạt người ta nhá QAQ. Tyler rốt cuộc ngừng một lúc, ôm lấy Victor để cậu ngồi trên hông mình, sau đó xấu xa nói: “Tôi mệt rồi, em tự động đi”
Victor: “…” Ai biểu anh cố tình tiêu hao thể lực! Về còn chống đẩy nhiều như vậy!
Tyler vừa ăn cướp vừa la làng nói: “Haizz, cũng do em dỗi tôi cả”
Victor: Ánh mắt tuyệt vọng.jpg
A! Sơn vô lăng! Thiên địa hợp (1)! Đồ cổ nhà ta sao có thể xấu xa như thế được!!!
Hai phút sau, Victor vẫn còn mặc áo, quần hoàn toàn mất tiêu, khẩn trương thẳng lưng ngồi xổm xuống, bàn tay sờ soạng…xác nhận vị trí.
Hai tay lão bại hoại kê sau đầu, nhìn qua có vẻ hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, chỉ là tràn ngập ám chỉ ưỡn hông một cái.
Victor đỏ từ mặt đến cổ, không ngừng nuốt nước bọt, cuối cùng chuẩn bị tốt tâm lý, đầu ngẩng lên định anh dũng hi sinh ——
Lúc này chuông cửa vang lên.
Victor: “…”
Tyler: “…Không được để ý!”
Quản gia trí tuệ nhân tạo núp trong loa không dám hiện thân quấy rầy họ, yếu ớt nói: “Thưa ngài, bên ngoài là taxi tự phục vụ, một vị tiểu thư hảo tâm giúp các ngài mang mèo về nhà”
Dường như để xác minh lời cô nói, ngoài cửa rất nhanh đã vang lên tiếng mèo kêu meo meo.
Taxi tự phục vụ là phương tiện giao thông hoàn toàn tự động hóa, hoàn toàn có thể dùng để chuyển phát nhanh phiên bản xa xỉ. Bên trong còn chở một người máy phụ trợ, chủ yếu giúp đỡ người già yếu bệnh tật có thai lên xe, đương nhiên…ôm mèo đến cũng có.
Nếu không để ý đến người máy này, nó có thể ôm mèo, đứng ở cửa cả ngày, khiến cho đèn khách luôn luôn sáng.
Hơn nữa rất rõ ràng, có thể nghe thấy tiếng mèo kêu “Meo meo” ngoài cửa đây này!
Ngay lúc đấy, lão bại hoại dùng sức.
Cả người Victor run lên, trốn tránh nói: “Không không không, chí ít để em ra mở cửa trước đã”
Tyler: “Không cho đi”
Victor: “…”
Nương theo ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng mèo kêu, Victor vô cùng sụp đổ “tự mình động”, bởi vì quá xấu hổ nên mẫn cảm dị thường, sau một vài tháng rốt cuộc lại không nhịn được bị [ beep——] khóc.
Lão bại hoại cảm thấy mĩ mãn, cuối cùng mới đi mở cửa ký nhận con mèo kia.
Con mèo trắng này tuổi có vẻ không lớn, mặt vừa tròn vừa dẹt, đôi mắt màu lam có hơi muốn ăn đòn híp lại quan sát người ta.
Tyler đặt nó trên bàn trà, ra lệnh: “Ngồi, không được nhúc nhích”
Con mèo kia bị hắn dọa hoảng, ước chừng lớn một vòng, mắt nhìn hắn không chớp, thăm dò co mình lại thành một nắm nằm sấp trên điều khiển TV.
Victor vừa mới đi ra từ phòng tắm, cả người ướt sũng, so với mèo trắng còn đáng thương hơn, nằm nghiêng trên sopha.
Tyler quan sát cả người lẫn mèo một lúc, nói: “Mèo ở đâu ra vậy?”
Con mèo này xuất hiện lần đầu tiên là hôm nay khi Victor mang theo nó lên khán phòng, nghĩ sao cũng là trong khoảng thời gian ngắn ngủi Victor ra ngoài xách về.
Xem ra, con mèo này rất gần người, vừa nhìn đã biết là mèo nhà, đã quen được người nuôi, mềm nhũn như không xương, nửa điểm công kích cũng không có.
Quả nhiên, Victor nói: “Là…là con mèo bạn cùng phòng trước đây của em mới nuôi”
Tyler rót một cốc sữa bò cho Victor: “Cậu ta không tự nuôi à?”
Victor bưng sữa bò, thành thành thật thật khai báo: “Thực ra bạn gái cậu ấy muốn nuôi mèo, đặt tên là ‘Ái Phi’. Bạn cùng phòng của em vốn không thích mèo, sau này nuôi hơn một năm thấy cũng rất đáng yêu, cho nên từ từ cũng thích. Kết quả hôm nay bạn gái cậu ấy bỗng nhiên nói muốn nuôi trẻ con, hóa ra cô nàng muốn có con nhưng bởi vì cậu ấy vẫn chưa đồng ý cho nên mới nuôi thú cưng trước để thăm dò…Kết quả anh đoán xem, cậu ấy hầu hạ miêu đại gia quen rồi, cảm thấy nuôi một đứa trẻ kèm với mèo cũng rất tốt”
Tyler: “…”
Một tiếng sấm vang ầm ầm, lão già trúng lôi.
Victor còn nói: “Bạn gái cậu ấy mang thai rồi. Sau khi có thai, cái cô này lại nói mèo quá hiếu động, phải sinh con xong rồi mới nuôi tiếp, nên…nên tiện đường đem mèo đến chỗ em”
Tyler nói: “Bọn họ cũng ở đây à?”
Victor gật đầu: “Vâng, tới xem giải quốc gia mà, bạn cùng phòng của em từ lâu đã là fan eSport, còn mang em đi xem thi đấu cơ”
Mèo trắng bị “qua cầu rút ván” không hề có cảm giác gì với cuộc đối thoại của họ, thản nhiên liếm móng vuốt, rửa mặt, sau đó bỗng nhiên lấy lại tinh thần, khàn giọng kêu một tiếng “Meo ——“.
Tyler dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu một lần nữa nhìn vật nhỏ này, thử vươn tay thăm dò cầm móng vuốt trắng xù lông của nó.
Mèo trắng có hơi sợ hắn, tiếng kêu nháy mắt biến thành một tiếng “Meo…” non nớt.
Victor dựa trên vai Tyler, nhỏ giọng nói: “Anh xem, mèo đích xác không khác gì trẻ con mà, phải quan tâm, săn sóc, che chở, thế nhưng mèo thì bớt lo hơn chút. Bạn cùng phòng của em nói, nếu không phải học được làm sao hầu hạ miêu đại gia, đúng là không dám tưởng tượng phải nuôi một đứa trẻ có thể quấy hai tư giờ như thế nào”
Tyler chậm rãi nheo hai mắt lại, tỉnh táo: “…Em cũng thích trẻ con à?”
Victor sửng sốt một lát, thật sự suy nghĩ về chuyện này: “Trẻ con…thú vị mà. Giờ muốn con rất là tiện, rất nhiều bệnh viện đều có thể bảo đảm tỷ lệ thành công thụ tinh nhân tạo trên 99%, chỉ cần cung cấp gene của hai bên là được. Hơn nữa nuôi trẻ con cũng không phiền vậy đâu, chúng ta có thể tìm người máy nội trợ, Athena cũng có thể giúp đỡ mà”
Tyler trầm tư một lát, không nói gì.
Victor nói: “Thực ta em cũng không nghĩ nhiều vậy, chỉ là thấy con mèo này rất đáng yêu thôi”“Ừm” Tyler trầm ngâm một chốc, lát sau sắp xếp từ ngữ mới nói, “Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này. Đời sau…tôi không nghĩ rằng mình có thể gánh vác trách nhiệm đó. Em chờ tôi ngẫm lại đã”
Thành thật mà nói, phản ứng đầu tiên của Victor là vầy: Đồ cổ của mình nhất định là bởi liên quan đến những việc đã trải qua thời thơ ấu, anh ấy sợ mình sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn giống thế với đứa nhỏ, sợ mình không có cách nào làm tròn trách nhiệm của cha mẹ…
Ôi, ngược quá đi!
Victor đau lòng không thôi, có chút hối hận đã tiện tay đem mèo trắng về nuôi, thực ra cậu chỉ cảm thấy đồ cổ sẽ thích mà thôi…
Lúc Tyler đi gặp cha Duy mẹ Duy, tuy rằng mặt ngoài không có biểu hiện gì thế nhưng tâm trạng thực ra rất tốt, mang theo một chút cảm xúc yêu thích ngưỡng mộ phức tạp ——Victor nhìn thấy, cậu cảm thấy được đồ cổ nhà mình cũng sẽ thích tình cảm ràng buộc giữa cha con.
Victor tâm sự nặng nề mà trêu đùa mèo trắng, suýt nữa té lăn trên đất.
Tyler vừa ngẩng đầu đã thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu: “Nghĩ gì mà cau mày suốt thế?”
Victor ấp úng giải thích với hắn.
Tyler nhíu mày, nhìn ra được cậu suy nghĩ gì, vì thế duỗi cánh tay ra, ôm lấy Victor, nói rằng: “Nhóc con, em suy nghĩ nhiều quá rồi. Người đàn ông của em chỉ đơn thuần không thích trẻ con với thú cưng thôi”
Victor: “…”
Victor cực kỳ khiếp sợ! Trên đời này sao lại có người không thích mèo cơ chứ!
Tyler vuốt lông mày cậu, buồn cười nói: “Có những thứ, quá mỏng manh quá yếu ớt, chỉ là trông đẹp mà thôi, muốn sống sót được hoàn toàn phải dựa vào sự chăm sóc của người khác, em cảm thấy tôi sẽ thích loại hoa thố ti (2) đó sao?”
Victor rất mờ mịt: “Chăm sóc người khác cũng rất vui vẻ mà…Hơn nữa nếu là đứa trẻ huyết mạch tương liên, đảm bảo anh sẽ rất thích cho coi”
Tyler nheo mắt, câu chuyện của Mị Ma vô dụng làm hắn sợ.
Haizzz, bộ tộc Ác Ma này, không có một ai sẽ chăm sóc con cả. Mị Ma thường quyến rũ kẻ mạnh, sinh ra một đứa trẻ có nửa dòng máu kẻ đó, sau đấy xem đứa con như thập toàn đại bổ hoàn mà ăn thịt…
Trong thiên tính không có thuộc tính “mẫu tử tình thâm (3)”.
Trái lại Tinh Linh sẽ rất chăm sóc con cái, thiên tính của họ mặc kệ là chủng tộc gì, hễ là con non bọn họ đều theo bản năng muốn chăm sóc. Đáng tiếc là, Tyler có người mẹ bán Tinh Linh không làm tấm gương tốt, nên hắn không kế thừa đặc tính gì ngoài trừ tình cảm một lòng của Tinh Linh.
Nói tóm lại, Tyler không thích trẻ con, không thích thú cưng, không thích thứ yếu đuối cần người chăm sóc.
“Chuyện con cái nói sau đi” Cuối cùng hắn nói.
Victor đối với chuyện này tỏ vẻ rất khiếp sợ: “Anh chưa bao giờ thể hiện chán ghét thứ gì rõ ràng như vậy cả!”
“À, thực ra tôi rất ghét” Bậc thầy sát thủ nhịn cười nói: “Tôi còn ghét sườn hầm dưa hấu (4) nữa, thật sự ăn không ngon gì cả”
Victor: “…”
Tyler lười biếng giải thích: “Tôi trải qua huấn luyện, sẽ không biểu hiện đam mê của mình ra ngoài”
Victor trợn tròn mắt hỏi: “Cái món dưa hấu hầm thực ra em nhìn ra rồi! Em còn biết anh ghét một số hải sản, mướp đắng…Anh còn ghét gì nữa?”
Tyler nói: “Ừm, không có gì. Trong ăn uống, đại khái còn ghét nội tạng, da lông, nấm kim châm, đầu cá, trà xanh, các loại móng…Phải phân loại chút, trong thịt không thích thịt heo, thịt dê, thịt vịt, trong cá không thích cá chuối, mực, cá bơn, cá hoa vàng, trong rau củ không thích cải cúc…”
Tiếp đó hắn một hơi liệt ra hơn hai mươi chủng loại thức ăn.
Victor khiếp sợ đến chết lặng, may là trong đó có rất nhiều thứ ngay cả cậu cũng không ăn, cho nên cơ bản chưa từng làm.
——đồ cổ nhà họ lại khó hầu đến vậy! Ghét thì thôi, hắn còn chưa bao giờ nói ra!!!
Nói xong cái cuối cùng, Tyler nói: “So sánh một chút, thực ra mèo cũng không đáng ghét như vậy. Em muốn nuôi thì sau này đi nhận một con đi”
Nói xong, hắn gắng gượng đưa tay sờ mèo trắng.
Mèo trắng phát ra tiếng kêu khàn khàn lại triền miên.
Tyler nghe mà có cảm cảm giác không đúng, hỏi: “Có phải nó động dục không?”
Victor còn đang cuồng ghi chép, nghe vậy mờ mịt nói: “Ơ, giờ đúng là tới mùa xuân rồi…”
Vừa dứt lời, liền thấy mèo trắng lại bị đồ cổ sờ, bỗng nhiên cả người mềm nhũn duỗi dài, sau đó nhổng cái đuôi lên cao, mông cũng nhắm ngay hắn mà vểnh lên.
Tyler: “…”
Victor: “…”
Một tiếng “Lạch cạch”, bút rơi xuống đất, biểu cảm của Victor như bị sét đánh.
Đồ cổ sờ mèo cái hai phát làm nó động dục luôn rồi!
Còn làm sao nữa?
Lão bại hoại hỏi loại vấn đề này, cũng giống như Mị Ma hôn người ta một cái rồi hỏi: “Muốn hôn nữa không?”, chẳng lẽ còn có thể trả lời phủ định sao?!
Victor quả thực muốn tuôn xuống hai dòng lệ mì, đưa tay vòng qua cổ Tyler, bất lực nói: “Được…được rồi” Anh bắt nạt người ta nhá QAQ. Tyler rốt cuộc ngừng một lúc, ôm lấy Victor để cậu ngồi trên hông mình, sau đó xấu xa nói: “Tôi mệt rồi, em tự động đi”
Victor: “…” Ai biểu anh cố tình tiêu hao thể lực! Về còn chống đẩy nhiều như vậy!
Tyler vừa ăn cướp vừa la làng nói: “Haizz, cũng do em dỗi tôi cả”
Victor: Ánh mắt tuyệt vọng.jpg
A! Sơn vô lăng! Thiên địa hợp (1)! Đồ cổ nhà ta sao có thể xấu xa như thế được!!!
Hai phút sau, Victor vẫn còn mặc áo, quần hoàn toàn mất tiêu, khẩn trương thẳng lưng ngồi xổm xuống, bàn tay sờ soạng…xác nhận vị trí.
Hai tay lão bại hoại kê sau đầu, nhìn qua có vẻ hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, chỉ là tràn ngập ám chỉ ưỡn hông một cái.
Victor đỏ từ mặt đến cổ, không ngừng nuốt nước bọt, cuối cùng chuẩn bị tốt tâm lý, đầu ngẩng lên định anh dũng hi sinh ——
Lúc này chuông cửa vang lên.
Victor: “…”
Tyler: “…Không được để ý!”
Quản gia trí tuệ nhân tạo núp trong loa không dám hiện thân quấy rầy họ, yếu ớt nói: “Thưa ngài, bên ngoài là taxi tự phục vụ, một vị tiểu thư hảo tâm giúp các ngài mang mèo về nhà”
Dường như để xác minh lời cô nói, ngoài cửa rất nhanh đã vang lên tiếng mèo kêu meo meo.
Taxi tự phục vụ là phương tiện giao thông hoàn toàn tự động hóa, hoàn toàn có thể dùng để chuyển phát nhanh phiên bản xa xỉ. Bên trong còn chở một người máy phụ trợ, chủ yếu giúp đỡ người già yếu bệnh tật có thai lên xe, đương nhiên…ôm mèo đến cũng có.
Nếu không để ý đến người máy này, nó có thể ôm mèo, đứng ở cửa cả ngày, khiến cho đèn khách luôn luôn sáng.
Hơn nữa rất rõ ràng, có thể nghe thấy tiếng mèo kêu “Meo meo” ngoài cửa đây này!
Ngay lúc đấy, lão bại hoại dùng sức.
Cả người Victor run lên, trốn tránh nói: “Không không không, chí ít để em ra mở cửa trước đã”
Tyler: “Không cho đi”
Victor: “…”
Nương theo ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng mèo kêu, Victor vô cùng sụp đổ “tự mình động”, bởi vì quá xấu hổ nên mẫn cảm dị thường, sau một vài tháng rốt cuộc lại không nhịn được bị [ beep——] khóc.
Lão bại hoại cảm thấy mĩ mãn, cuối cùng mới đi mở cửa ký nhận con mèo kia.
Con mèo trắng này tuổi có vẻ không lớn, mặt vừa tròn vừa dẹt, đôi mắt màu lam có hơi muốn ăn đòn híp lại quan sát người ta.
Tyler đặt nó trên bàn trà, ra lệnh: “Ngồi, không được nhúc nhích”
Con mèo kia bị hắn dọa hoảng, ước chừng lớn một vòng, mắt nhìn hắn không chớp, thăm dò co mình lại thành một nắm nằm sấp trên điều khiển TV.
Victor vừa mới đi ra từ phòng tắm, cả người ướt sũng, so với mèo trắng còn đáng thương hơn, nằm nghiêng trên sopha.
Tyler quan sát cả người lẫn mèo một lúc, nói: “Mèo ở đâu ra vậy?”
Con mèo này xuất hiện lần đầu tiên là hôm nay khi Victor mang theo nó lên khán phòng, nghĩ sao cũng là trong khoảng thời gian ngắn ngủi Victor ra ngoài xách về.
Xem ra, con mèo này rất gần người, vừa nhìn đã biết là mèo nhà, đã quen được người nuôi, mềm nhũn như không xương, nửa điểm công kích cũng không có.
Quả nhiên, Victor nói: “Là…là con mèo bạn cùng phòng trước đây của em mới nuôi”
Tyler rót một cốc sữa bò cho Victor: “Cậu ta không tự nuôi à?”
Victor bưng sữa bò, thành thành thật thật khai báo: “Thực ra bạn gái cậu ấy muốn nuôi mèo, đặt tên là ‘Ái Phi’. Bạn cùng phòng của em vốn không thích mèo, sau này nuôi hơn một năm thấy cũng rất đáng yêu, cho nên từ từ cũng thích. Kết quả hôm nay bạn gái cậu ấy bỗng nhiên nói muốn nuôi trẻ con, hóa ra cô nàng muốn có con nhưng bởi vì cậu ấy vẫn chưa đồng ý cho nên mới nuôi thú cưng trước để thăm dò…Kết quả anh đoán xem, cậu ấy hầu hạ miêu đại gia quen rồi, cảm thấy nuôi một đứa trẻ kèm với mèo cũng rất tốt”
Tyler: “…”
Một tiếng sấm vang ầm ầm, lão già trúng lôi.
Victor còn nói: “Bạn gái cậu ấy mang thai rồi. Sau khi có thai, cái cô này lại nói mèo quá hiếu động, phải sinh con xong rồi mới nuôi tiếp, nên…nên tiện đường đem mèo đến chỗ em”
Tyler nói: “Bọn họ cũng ở đây à?”
Victor gật đầu: “Vâng, tới xem giải quốc gia mà, bạn cùng phòng của em từ lâu đã là fan eSport, còn mang em đi xem thi đấu cơ”
Mèo trắng bị “qua cầu rút ván” không hề có cảm giác gì với cuộc đối thoại của họ, thản nhiên liếm móng vuốt, rửa mặt, sau đó bỗng nhiên lấy lại tinh thần, khàn giọng kêu một tiếng “Meo ——“.
Tyler dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu một lần nữa nhìn vật nhỏ này, thử vươn tay thăm dò cầm móng vuốt trắng xù lông của nó.
Mèo trắng có hơi sợ hắn, tiếng kêu nháy mắt biến thành một tiếng “Meo…” non nớt.
Victor dựa trên vai Tyler, nhỏ giọng nói: “Anh xem, mèo đích xác không khác gì trẻ con mà, phải quan tâm, săn sóc, che chở, thế nhưng mèo thì bớt lo hơn chút. Bạn cùng phòng của em nói, nếu không phải học được làm sao hầu hạ miêu đại gia, đúng là không dám tưởng tượng phải nuôi một đứa trẻ có thể quấy hai tư giờ như thế nào”
Tyler chậm rãi nheo hai mắt lại, tỉnh táo: “…Em cũng thích trẻ con à?”
Victor sửng sốt một lát, thật sự suy nghĩ về chuyện này: “Trẻ con…thú vị mà. Giờ muốn con rất là tiện, rất nhiều bệnh viện đều có thể bảo đảm tỷ lệ thành công thụ tinh nhân tạo trên 99%, chỉ cần cung cấp gene của hai bên là được. Hơn nữa nuôi trẻ con cũng không phiền vậy đâu, chúng ta có thể tìm người máy nội trợ, Athena cũng có thể giúp đỡ mà”
Tyler trầm tư một lát, không nói gì.
Victor nói: “Thực ta em cũng không nghĩ nhiều vậy, chỉ là thấy con mèo này rất đáng yêu thôi”“Ừm” Tyler trầm ngâm một chốc, lát sau sắp xếp từ ngữ mới nói, “Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này. Đời sau…tôi không nghĩ rằng mình có thể gánh vác trách nhiệm đó. Em chờ tôi ngẫm lại đã”
Thành thật mà nói, phản ứng đầu tiên của Victor là vầy: Đồ cổ của mình nhất định là bởi liên quan đến những việc đã trải qua thời thơ ấu, anh ấy sợ mình sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn giống thế với đứa nhỏ, sợ mình không có cách nào làm tròn trách nhiệm của cha mẹ…
Ôi, ngược quá đi!
Victor đau lòng không thôi, có chút hối hận đã tiện tay đem mèo trắng về nuôi, thực ra cậu chỉ cảm thấy đồ cổ sẽ thích mà thôi…
Lúc Tyler đi gặp cha Duy mẹ Duy, tuy rằng mặt ngoài không có biểu hiện gì thế nhưng tâm trạng thực ra rất tốt, mang theo một chút cảm xúc yêu thích ngưỡng mộ phức tạp ——Victor nhìn thấy, cậu cảm thấy được đồ cổ nhà mình cũng sẽ thích tình cảm ràng buộc giữa cha con.
Victor tâm sự nặng nề mà trêu đùa mèo trắng, suýt nữa té lăn trên đất.
Tyler vừa ngẩng đầu đã thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu: “Nghĩ gì mà cau mày suốt thế?”
Victor ấp úng giải thích với hắn.
Tyler nhíu mày, nhìn ra được cậu suy nghĩ gì, vì thế duỗi cánh tay ra, ôm lấy Victor, nói rằng: “Nhóc con, em suy nghĩ nhiều quá rồi. Người đàn ông của em chỉ đơn thuần không thích trẻ con với thú cưng thôi”
Victor: “…”
Victor cực kỳ khiếp sợ! Trên đời này sao lại có người không thích mèo cơ chứ!
Tyler vuốt lông mày cậu, buồn cười nói: “Có những thứ, quá mỏng manh quá yếu ớt, chỉ là trông đẹp mà thôi, muốn sống sót được hoàn toàn phải dựa vào sự chăm sóc của người khác, em cảm thấy tôi sẽ thích loại hoa thố ti (2) đó sao?”
Victor rất mờ mịt: “Chăm sóc người khác cũng rất vui vẻ mà…Hơn nữa nếu là đứa trẻ huyết mạch tương liên, đảm bảo anh sẽ rất thích cho coi”
Tyler nheo mắt, câu chuyện của Mị Ma vô dụng làm hắn sợ.
Haizzz, bộ tộc Ác Ma này, không có một ai sẽ chăm sóc con cả. Mị Ma thường quyến rũ kẻ mạnh, sinh ra một đứa trẻ có nửa dòng máu kẻ đó, sau đấy xem đứa con như thập toàn đại bổ hoàn mà ăn thịt…
Trong thiên tính không có thuộc tính “mẫu tử tình thâm (3)”.
Trái lại Tinh Linh sẽ rất chăm sóc con cái, thiên tính của họ mặc kệ là chủng tộc gì, hễ là con non bọn họ đều theo bản năng muốn chăm sóc. Đáng tiếc là, Tyler có người mẹ bán Tinh Linh không làm tấm gương tốt, nên hắn không kế thừa đặc tính gì ngoài trừ tình cảm một lòng của Tinh Linh.
Nói tóm lại, Tyler không thích trẻ con, không thích thú cưng, không thích thứ yếu đuối cần người chăm sóc.
“Chuyện con cái nói sau đi” Cuối cùng hắn nói.
Victor đối với chuyện này tỏ vẻ rất khiếp sợ: “Anh chưa bao giờ thể hiện chán ghét thứ gì rõ ràng như vậy cả!”
“À, thực ra tôi rất ghét” Bậc thầy sát thủ nhịn cười nói: “Tôi còn ghét sườn hầm dưa hấu (4) nữa, thật sự ăn không ngon gì cả”
Victor: “…”
Tyler lười biếng giải thích: “Tôi trải qua huấn luyện, sẽ không biểu hiện đam mê của mình ra ngoài”
Victor trợn tròn mắt hỏi: “Cái món dưa hấu hầm thực ra em nhìn ra rồi! Em còn biết anh ghét một số hải sản, mướp đắng…Anh còn ghét gì nữa?”
Tyler nói: “Ừm, không có gì. Trong ăn uống, đại khái còn ghét nội tạng, da lông, nấm kim châm, đầu cá, trà xanh, các loại móng…Phải phân loại chút, trong thịt không thích thịt heo, thịt dê, thịt vịt, trong cá không thích cá chuối, mực, cá bơn, cá hoa vàng, trong rau củ không thích cải cúc…”
Tiếp đó hắn một hơi liệt ra hơn hai mươi chủng loại thức ăn.
Victor khiếp sợ đến chết lặng, may là trong đó có rất nhiều thứ ngay cả cậu cũng không ăn, cho nên cơ bản chưa từng làm.
——đồ cổ nhà họ lại khó hầu đến vậy! Ghét thì thôi, hắn còn chưa bao giờ nói ra!!!
Nói xong cái cuối cùng, Tyler nói: “So sánh một chút, thực ra mèo cũng không đáng ghét như vậy. Em muốn nuôi thì sau này đi nhận một con đi”
Nói xong, hắn gắng gượng đưa tay sờ mèo trắng.
Mèo trắng phát ra tiếng kêu khàn khàn lại triền miên.
Tyler nghe mà có cảm cảm giác không đúng, hỏi: “Có phải nó động dục không?”
Victor còn đang cuồng ghi chép, nghe vậy mờ mịt nói: “Ơ, giờ đúng là tới mùa xuân rồi…”
Vừa dứt lời, liền thấy mèo trắng lại bị đồ cổ sờ, bỗng nhiên cả người mềm nhũn duỗi dài, sau đó nhổng cái đuôi lên cao, mông cũng nhắm ngay hắn mà vểnh lên.
Tyler: “…”
Victor: “…”
Một tiếng “Lạch cạch”, bút rơi xuống đất, biểu cảm của Victor như bị sét đánh.
Đồ cổ sờ mèo cái hai phát làm nó động dục luôn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.