Chương 154: Phiên ngoại 1
Chỉ Tiêm Đích Vịnh Thán Điều
12/12/2017
[Odin cùng chồng trở về khu Địa Cầu, nghi vấn có kế hoạch hội nghị mới]
[Giải quốc gia eSport Ngoại hạng lần thứ 1171 sắp đến, tuyển thủ Odin đẳng cấp Đại Ma Vương có ý định cạnh tranh hay không?]
[Sắp tới sẽ định ra《 Pháp luật hiện hành quản lý nhân khẩu công dân dị giới 》, chủ tịch Lý xuất hiện ở khu Địa Cầu…]
Chồng chồng hai người vừa mới đáp phi thuyền xuống đã bị truyền thông chụp lại.
Tyler thuận tay mở ô ra che mặt lại, cùng Victor đi ra ngoài từ lối đi đặc biệt.
Victor nói: “Anh chào hỏi đi, fan của anh đều đáng yêu lắm đó”
“Không đáng yêu bằng em”
Kết hôn hơn hai năm, Victor đã không còn là Khả ngây thơ bị ghẹo cái là đỏ mặt nữa, nghe vậy cười nói: “Rồi rồi rồi, anh là đáng yêu nhất”
Tyler: “Từ ‘đáng yêu’ này được cấu thành bởi ‘yêu’ và em”
Victor không nhịn được nở nụ cười, giơ hai tay lên nói: “Em chịu thua rồi, em đáng yêu nhất. Mau tới yêu em đi”
Tyler nghiêng đầu hôn cậu một cái.
Hai người không biết xấu hổ đi tiếp, Victor vừa cười vừa nói: “Đi đâu trước đây?”
Tới nghĩa trang trước.
Bùi Nhung được an táng trong một nghĩa trang công cộng, là một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, trên bia mộ chỉ viết tên.
Hắn báo mất tích đã nhiều năm, em gái ruột của hắn Bùi Anh vẫn không thừa nhận cái chết của hắn ——cũng chẳng bởi gì khác, chỉ là một khi Bùi Nhung chết đi, dựa theo di chúc của hắn, di sản về cơ bản không có phần của cô ta.
Nhưng Bùi Anh không cản được tiến trình của pháp luật tinh tế, Bùi Nhung sau ba năm mất tích, cuối cùng cũng được cho là đã chết về mặt pháp luật.
Ngôi mộ này là Tyler nặc danh quyên tặng, cách vài năm lại trở về đây nhìn.
Thực tế cũng không có gì đáng xem, Tyler đặt một bó hoa, coi như là tưởng nhớ một chút sự khó khăn gian khổ khi vừa mới xuyên đến thời đại tinh tế.
“Em rất biết ơn anh ta” Victor nói, “Có cơ hội thì xem phim anh ta đóng nhé, nghe bảo hay lắm”
Hai người đứng đó mặc niệm hai phút, rồi đi ra ngoài.
Không nghĩ tới bọn họ lại gặp Bùi Anh ở trên đường.
Cô gái này xem chừng rất chật vật, tuy rằng quần áo trang sức cũng coi như là hàng hiệu, nhưng từ mức độ mài mòn thì đã cũ quá rồi. Lúc cô ta đi tới thì chảy nước mắt, điệu bộ cực kỳ thành thạo nói: “Xin hỏi các anh là fan điện ảnh của anh trai tôi sao?”
Cô ta không nhận ra Tyler.
Victor nhìn Tyler rồi mới nói với cô ta: “Cũng không hẳn, bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi”
Bùi Anh nói: “Nơi này rất lạnh lẽo đúng không? Anh trai tôi lúc còn sống thích náo nhiệt, cho nên chúng tôi định dời mộ anh ấy tới chỗ lớn hơn, giờ đang gây quỹ. Nếu các anh là fan điện ảnh của anh ấy, chắc chắn là không mốn thấy anh ấy trên trời có linh không được thanh thản, vậy nên các anh có bằng lòng quyên góp một chút không?”
Victor quả thật chịu thua, nói rằng: “Dời mộ mới làm anh ta không được thanh thản chứ, em gái? Không phải nghe bảo Bùi Nhung là người rất im lặng khiêm tốn ư?”
Bùi Anh vội la lên: “Đó là lừa truyền thông và fan thôi! Anh ấy rất thích mộ mới, tôi là em gái ảnh, tôi rõ nhất”
Victor không còn gì để nói: “…”
Tyler thì lại lời ít mà ý nhiều, nói: “Không quyên, cút”
Đồ cổ phóng ra một chút sát khí, Bùi Anh lập tức sợ tới chân nhũn cả ra, hoàn toàn không có sức lực nói dối trước mặt hắn, nhanh nhanh chóng chóng cút ra xa.
Hai người tiếp tục đi ra ngoài, nhìn thấy Bùi Anh bị chồng cô ta túm tóc lôi vào WC.
Xa xa nhìn một màn này, Victor nói: “Không giúp một chút à?”
Tyler nói: “Cô ta có thể ly hôn bất cứ lúc nào, chỉ là không muốn thôi. Không ai có thể giúp được”
Victor kinh ngạc.
Bùi Anh không muốn ly hôn, vẫn đang không ngừng tố khố với hòm thư cá nhân của Bùi Nhung đã chết rồi kia, vừa van xin anh trai ngoan ngoãn phục tùng kia trở về nuôi cô ta, vừa oán hận ông chồng bắt cô ta ra ngoài làm việc. Bùi Anh không muốn làm việc, làm “bà chủ gia đình” hơn mười năm thực tế cũng không làm việc nhà, nhưng chỉ cần vẫn còn quan hệ hôn nhân, chồng cô ta chí ít phải cho cô ta chút cơm ăn —— vì thế cô ta liều chết tiếp tục ăn không ngồi rồi, bị đánh đập tàn nhẫn liền đi lừa fan, cầm số tiền quyên góp kia tiếp tục giả vờ làm bà chủ giàu có.
Victor thở dài nói: “Đúng là nhiều con sâu mọt đã quen với việc được cho ăn, đến khi gặm gạo xong rồi thì không chịu đi kiếm ăn nữa, nằm trong thùng gạo chờ chết”
Bọn họ quay lại ở chung cư cũ.
Người bạn cùng phòng năm đó của Victor đã chuyển ra ngoài ở với bà xã từ lâu, trong phòng trống trơn, chỉ có quản gia trí tuệ nhân tạo một lần nữa chờ chủ nhân trở về.
Thế là chồng chồng hai người làm loạn một trận trong phòng, mệt mỏi lại nằm sóng đôi trên sopha, hoài niệm một hồi về quá khứ.
Trong nhà có cân điện tử, Victor đứng lên cái cân, nói: “Á, lại nặng thêm rồi”
Tyler tựa ở bên cạnh, bưng cốc uống ca cao nóng, nói: “Em cao hơn chút rồi”
Victor đo đo, cậu thật sự sắp cao tới mắt Tyler, sau đấy có hơi lo lắng nói: “Hỏng rồi, còn nặng thêm nữa thì anh có ôm nổi không?”
Tyler nói: “Còn nhớ một lần em một tháng gầy đi 2.8kg không?”
Nét mặt già nua của Victor đỏ ửng: “Anh nói tuần trăng mặt năm ngoái hay là tuần trăng mật năm kia, hay là năm kìa…”
Tyler: “Gần thế, tuần trăng mặt năm ngoái là 2.7kg, năm kìa là ở hành tinh sa mạc, em một phát gầy đi hơn 3kg”
Victor không nhịn được: “Thực ra có liên quan gì đến khí hậu đâu, mình gần như không ra khỏi cửa mà!”
Tyler khen ngợi gật đầu: “Vậy nên, bản chất của vấn đề là ‘đủ lượng vận động’”
Victor chua xót nói: “Thực ra cũng đâu có liên quan quá nhiều đến vận động. Chẳng qua là chúng mình ở trên giường suốt không có gì ăn, một ngày một bữa đương nhiên gầy xọp là phải rồi…”
Nói đến chuyện này, Tyler lập tức tính sổ nói: “Ai lại ăn vào cái thời điểm đó? Em lại còn giấu quả hạch dưới gối nữa chứ, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn tức đây”
“Em đã nói bao lần rồi! Qủa óc chó đó không phải để ăn!”
“Thế để làm gì?”
Victor hờn dỗi nói: “Dùng để lúc anh làm lố quá thì đập chết anh!”
Thế là cặp chồng chồng già tức giận, mỗi người túm một cái gối, quay sang đánh nhau trên giường.
Đánh đánh, lông vũ bay đầy trời, tôn lên bản mặt đẹp đẽ của cái người đối diện cầm gối khí thế hùng hổ.
——Chồng chồng hai người lại cảm thấy cảnh tượng này có phần lãng mạn, tiếp tục đánh nhau trên giường thì khá là đáng tiếc, thế là dứt khoát làm luôn.
…
Hai tiếng sau, bọn họ ngừng.
Tyler đột nhiên nói: “Ngày mai sau khi họp xong em còn có việc không?”
“Không có” Victor sau khi xong việc thì ngoan y như con chim cút nhỏ, đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Em cố ý sắp xếp một tuần nghỉ, hiệp hội tưởng em đang bận chuyện bên này, người bên này thì lại tưởng em đang bận chuyện của hiệp hội”
Chồng chồng hai người cùng vui vẻ.
Bọn họ có thời gian chìm đắm vào game không thể nào tự kìm chế rồi!!!
“Game” này đương nhiên là dị giới đã mua về ba năm trước.
Giờ căn cứ nơi đó đã phát triển có khuông có dạng, cơ bản có thể tự cấp tự túc, mỗi tháng định lượng sản xuất đồ ăn, khoáng vật, vũ khí thiết bị, thuốc thang…đủ để cung cấp cho ít nhất một trăm người đang chơi trong căn cứ.
Nhưng chồng chồng hai người cũng không có dự định mở cửa dị giới này, vẫn chỉ có hai người chơi chủng điền trong căn cứ ——phải nói, đây là một hành vi cực kỳ lãng phí cực kỳ xa xỉ: Bọn họ có cả một dị giới nguyên thủy có thể dạo chơi, nhưng thực tế bọn họ lại chỉ lẳng lặng quan sát, nhiều nhất nhìn thấy cái gì hay thì chuyển về trong căn cứ quan sát ở khoảng cách gần thôi!
Phần lớn thời gian là bọn họ chơi dưỡng thành, Victor không có việc gì làm liền chuyển hạt giống của thời đại tinh tế qua đây nuôi trồng thử ——vật chất muốn xuyên qua lỗ sâu, chỉ mấy hạt giống nho nhỏ này thôi đã mất đến mấy trăm nghìn rồi. Có điều mấy trăm nghìn đối với hai cao phú soái mà nói thật sự là quá lời, gần đây Victor còn định đem một cây non qua, thử vun bón ở dị giới.
Dị giới này có một loài chim ăn rất ngon, Victor đặc biệt lôi kéo một người chăn nuôi tới căn cứ, chuyên cung cấp giống ăn thịt——thế nhưng đồ cổ không hài lòng lắm, hắn cảm thấy mùi vị hoang dã ngon hơn, cho nên thường xuyên mang theo một ba lô phi tiêu đi ra ngoài lắc lư, thỉnh thoảng xách về một sinh vật cỡ lớn để khai trai (2).
Hai người đều không ăn nội tạng, da lông, quý ngài sát thủ thân là đổ cổ còn xoi mói hơn, có 60% bộ phận trên người con mồi hắn sẽ không đụng đến——mấy thứ đồ thừa này bình thường đều do căn cứ xử lý, dần dà, trên sân xử lý liền tụ tập một ít sinh vật dị giới ăn thịt, ăn xác thối. Khi bọn chúng gặp phải thời điềm sinh tồn khó khăn sẽ tự giác chạy tới xin giúp đỡ, sau khi ổn rồi thì chúng nó lại tự động biến mất, trong đó phần lớn qua một thời gian ngắn sẽ mang một ít đá quý, khoáng vật, con mồi…có giá trị về, xem như là “phí nằm viện” của mình.
Trong đó có một động vật họ mèo bề ngoài rất giống linh miêu (1) (mèo rừng), chân nó sau khi từng bị thương một lần thì hay bị gãy xương, thường xuyên tìm giúp đỡ ở đây, lăn lộn đến thân quen với Victor.
Tyler lại tỏ vẻ rất ghét bỏ: “Tôi ghét mèo, đặc biệt là loại mèo cần người chăm này”
Victor nói: “Nó còn tự lực cánh sinh nhé, mỗi lần chăm nó xong, nó đều mang con mồi về. Thực ra có khác mấy mèo thả rông đâu…”
Nói tới đây, con linh miêu này liền thăm dò nhìn Tyler, dùng sườn mặt cọ vào mắt cá chân của hắn một cái.
Tyler: “…Nhìn tao làm gì, tao thật sự không thích mày”
Linh miêu: “Grừ grừ”
Tyler: “Lần trước là Victor muốn, mày tưởng tao thích để ý mày à?”
Linh miêu: “Grừ grừ”
Tyler: “Ha, mày nghĩ nhiều rồi”
Linh miêu: “Grừ grừ”
Tyler: “Không sờ, cút”
…
Victor bên cạnh mặt đen xì.
Đồ cổ lại bắt đầu nói tiếng mèo rồi.
Con mèo này lần này bị gãy xương đùi còn bị một loại sinh vật cỡ lớn nào đó thừa cơ cắn một cái, phải tĩnh dưỡng thêm hai ngày mới tốt lên được.
Buổi tối Victor chuẩn bị cho nó một ổ chó —— ạch, trong căn cứ chỉ làm ổ chó, không chuẩn bị ổ mèo. Con mèo này chắc là có linh hồn chó trong cơ thể, lập tức vô cùng sung sướng chui vào ổ chó, trung thành tuyệt đối giữ nhà.
Buổi tối, Tyler đứng một lúc trước giá vũ khí, tiện tay chọn súng lúc, nói rằng: “Tôi ra ngoài chơi hai ngày”
Giá trị vũ lực của hắn ở đây quả thực đánh khắp thiên hạ không địch thủ, Victor vô cùng yên tâm: “Muộn nhất là ngày mốt phải trở lại đấy. Bọn Phạm Đa nói muốn qua đây làm khách”
Tyler cầm khẩu súng, lại kiểm tra Khải Ca cùng Sầm Tịch trên thắt lưng, chuẩn bị đi ra ngoài, đi tới hôn Victor một cái.
Victor cười nói: “Còn cả sinh vật kiểu sư tử cắn mèo của mình, anh cũng đừng quá đáng quá đấy, cảnh cáo một chút thôi là được, người ta cũng phải sinh sống nữa mà”
Tyler mặt lạnh te nói: “Tôi chỉ đi dạo thôi”
Nói xong, đằng đằng sát khi đi ra cửa.
“Cute chết mất hi hi hi hi” Victor nằm sấp trên giường lăn lộn, bỗng nhiên lại đứng dậy, hô lên về phía ngoài cửa sổ: “Cha mi đi báo thù cho mi rồi, chờ ảnh về mi lại cố gắng biểu hiện, ngậm dép lê chẳng hạn, tao sẽ tranh thủ để mi được vào nhà ngủ, biết chưa?”
Linh miêu cách cửa sổ: “Grừ grừ!”
[Giải quốc gia eSport Ngoại hạng lần thứ 1171 sắp đến, tuyển thủ Odin đẳng cấp Đại Ma Vương có ý định cạnh tranh hay không?]
[Sắp tới sẽ định ra《 Pháp luật hiện hành quản lý nhân khẩu công dân dị giới 》, chủ tịch Lý xuất hiện ở khu Địa Cầu…]
Chồng chồng hai người vừa mới đáp phi thuyền xuống đã bị truyền thông chụp lại.
Tyler thuận tay mở ô ra che mặt lại, cùng Victor đi ra ngoài từ lối đi đặc biệt.
Victor nói: “Anh chào hỏi đi, fan của anh đều đáng yêu lắm đó”
“Không đáng yêu bằng em”
Kết hôn hơn hai năm, Victor đã không còn là Khả ngây thơ bị ghẹo cái là đỏ mặt nữa, nghe vậy cười nói: “Rồi rồi rồi, anh là đáng yêu nhất”
Tyler: “Từ ‘đáng yêu’ này được cấu thành bởi ‘yêu’ và em”
Victor không nhịn được nở nụ cười, giơ hai tay lên nói: “Em chịu thua rồi, em đáng yêu nhất. Mau tới yêu em đi”
Tyler nghiêng đầu hôn cậu một cái.
Hai người không biết xấu hổ đi tiếp, Victor vừa cười vừa nói: “Đi đâu trước đây?”
Tới nghĩa trang trước.
Bùi Nhung được an táng trong một nghĩa trang công cộng, là một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, trên bia mộ chỉ viết tên.
Hắn báo mất tích đã nhiều năm, em gái ruột của hắn Bùi Anh vẫn không thừa nhận cái chết của hắn ——cũng chẳng bởi gì khác, chỉ là một khi Bùi Nhung chết đi, dựa theo di chúc của hắn, di sản về cơ bản không có phần của cô ta.
Nhưng Bùi Anh không cản được tiến trình của pháp luật tinh tế, Bùi Nhung sau ba năm mất tích, cuối cùng cũng được cho là đã chết về mặt pháp luật.
Ngôi mộ này là Tyler nặc danh quyên tặng, cách vài năm lại trở về đây nhìn.
Thực tế cũng không có gì đáng xem, Tyler đặt một bó hoa, coi như là tưởng nhớ một chút sự khó khăn gian khổ khi vừa mới xuyên đến thời đại tinh tế.
“Em rất biết ơn anh ta” Victor nói, “Có cơ hội thì xem phim anh ta đóng nhé, nghe bảo hay lắm”
Hai người đứng đó mặc niệm hai phút, rồi đi ra ngoài.
Không nghĩ tới bọn họ lại gặp Bùi Anh ở trên đường.
Cô gái này xem chừng rất chật vật, tuy rằng quần áo trang sức cũng coi như là hàng hiệu, nhưng từ mức độ mài mòn thì đã cũ quá rồi. Lúc cô ta đi tới thì chảy nước mắt, điệu bộ cực kỳ thành thạo nói: “Xin hỏi các anh là fan điện ảnh của anh trai tôi sao?”
Cô ta không nhận ra Tyler.
Victor nhìn Tyler rồi mới nói với cô ta: “Cũng không hẳn, bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi”
Bùi Anh nói: “Nơi này rất lạnh lẽo đúng không? Anh trai tôi lúc còn sống thích náo nhiệt, cho nên chúng tôi định dời mộ anh ấy tới chỗ lớn hơn, giờ đang gây quỹ. Nếu các anh là fan điện ảnh của anh ấy, chắc chắn là không mốn thấy anh ấy trên trời có linh không được thanh thản, vậy nên các anh có bằng lòng quyên góp một chút không?”
Victor quả thật chịu thua, nói rằng: “Dời mộ mới làm anh ta không được thanh thản chứ, em gái? Không phải nghe bảo Bùi Nhung là người rất im lặng khiêm tốn ư?”
Bùi Anh vội la lên: “Đó là lừa truyền thông và fan thôi! Anh ấy rất thích mộ mới, tôi là em gái ảnh, tôi rõ nhất”
Victor không còn gì để nói: “…”
Tyler thì lại lời ít mà ý nhiều, nói: “Không quyên, cút”
Đồ cổ phóng ra một chút sát khí, Bùi Anh lập tức sợ tới chân nhũn cả ra, hoàn toàn không có sức lực nói dối trước mặt hắn, nhanh nhanh chóng chóng cút ra xa.
Hai người tiếp tục đi ra ngoài, nhìn thấy Bùi Anh bị chồng cô ta túm tóc lôi vào WC.
Xa xa nhìn một màn này, Victor nói: “Không giúp một chút à?”
Tyler nói: “Cô ta có thể ly hôn bất cứ lúc nào, chỉ là không muốn thôi. Không ai có thể giúp được”
Victor kinh ngạc.
Bùi Anh không muốn ly hôn, vẫn đang không ngừng tố khố với hòm thư cá nhân của Bùi Nhung đã chết rồi kia, vừa van xin anh trai ngoan ngoãn phục tùng kia trở về nuôi cô ta, vừa oán hận ông chồng bắt cô ta ra ngoài làm việc. Bùi Anh không muốn làm việc, làm “bà chủ gia đình” hơn mười năm thực tế cũng không làm việc nhà, nhưng chỉ cần vẫn còn quan hệ hôn nhân, chồng cô ta chí ít phải cho cô ta chút cơm ăn —— vì thế cô ta liều chết tiếp tục ăn không ngồi rồi, bị đánh đập tàn nhẫn liền đi lừa fan, cầm số tiền quyên góp kia tiếp tục giả vờ làm bà chủ giàu có.
Victor thở dài nói: “Đúng là nhiều con sâu mọt đã quen với việc được cho ăn, đến khi gặm gạo xong rồi thì không chịu đi kiếm ăn nữa, nằm trong thùng gạo chờ chết”
Bọn họ quay lại ở chung cư cũ.
Người bạn cùng phòng năm đó của Victor đã chuyển ra ngoài ở với bà xã từ lâu, trong phòng trống trơn, chỉ có quản gia trí tuệ nhân tạo một lần nữa chờ chủ nhân trở về.
Thế là chồng chồng hai người làm loạn một trận trong phòng, mệt mỏi lại nằm sóng đôi trên sopha, hoài niệm một hồi về quá khứ.
Trong nhà có cân điện tử, Victor đứng lên cái cân, nói: “Á, lại nặng thêm rồi”
Tyler tựa ở bên cạnh, bưng cốc uống ca cao nóng, nói: “Em cao hơn chút rồi”
Victor đo đo, cậu thật sự sắp cao tới mắt Tyler, sau đấy có hơi lo lắng nói: “Hỏng rồi, còn nặng thêm nữa thì anh có ôm nổi không?”
Tyler nói: “Còn nhớ một lần em một tháng gầy đi 2.8kg không?”
Nét mặt già nua của Victor đỏ ửng: “Anh nói tuần trăng mặt năm ngoái hay là tuần trăng mật năm kia, hay là năm kìa…”
Tyler: “Gần thế, tuần trăng mặt năm ngoái là 2.7kg, năm kìa là ở hành tinh sa mạc, em một phát gầy đi hơn 3kg”
Victor không nhịn được: “Thực ra có liên quan gì đến khí hậu đâu, mình gần như không ra khỏi cửa mà!”
Tyler khen ngợi gật đầu: “Vậy nên, bản chất của vấn đề là ‘đủ lượng vận động’”
Victor chua xót nói: “Thực ra cũng đâu có liên quan quá nhiều đến vận động. Chẳng qua là chúng mình ở trên giường suốt không có gì ăn, một ngày một bữa đương nhiên gầy xọp là phải rồi…”
Nói đến chuyện này, Tyler lập tức tính sổ nói: “Ai lại ăn vào cái thời điểm đó? Em lại còn giấu quả hạch dưới gối nữa chứ, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn tức đây”
“Em đã nói bao lần rồi! Qủa óc chó đó không phải để ăn!”
“Thế để làm gì?”
Victor hờn dỗi nói: “Dùng để lúc anh làm lố quá thì đập chết anh!”
Thế là cặp chồng chồng già tức giận, mỗi người túm một cái gối, quay sang đánh nhau trên giường.
Đánh đánh, lông vũ bay đầy trời, tôn lên bản mặt đẹp đẽ của cái người đối diện cầm gối khí thế hùng hổ.
——Chồng chồng hai người lại cảm thấy cảnh tượng này có phần lãng mạn, tiếp tục đánh nhau trên giường thì khá là đáng tiếc, thế là dứt khoát làm luôn.
…
Hai tiếng sau, bọn họ ngừng.
Tyler đột nhiên nói: “Ngày mai sau khi họp xong em còn có việc không?”
“Không có” Victor sau khi xong việc thì ngoan y như con chim cút nhỏ, đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Em cố ý sắp xếp một tuần nghỉ, hiệp hội tưởng em đang bận chuyện bên này, người bên này thì lại tưởng em đang bận chuyện của hiệp hội”
Chồng chồng hai người cùng vui vẻ.
Bọn họ có thời gian chìm đắm vào game không thể nào tự kìm chế rồi!!!
“Game” này đương nhiên là dị giới đã mua về ba năm trước.
Giờ căn cứ nơi đó đã phát triển có khuông có dạng, cơ bản có thể tự cấp tự túc, mỗi tháng định lượng sản xuất đồ ăn, khoáng vật, vũ khí thiết bị, thuốc thang…đủ để cung cấp cho ít nhất một trăm người đang chơi trong căn cứ.
Nhưng chồng chồng hai người cũng không có dự định mở cửa dị giới này, vẫn chỉ có hai người chơi chủng điền trong căn cứ ——phải nói, đây là một hành vi cực kỳ lãng phí cực kỳ xa xỉ: Bọn họ có cả một dị giới nguyên thủy có thể dạo chơi, nhưng thực tế bọn họ lại chỉ lẳng lặng quan sát, nhiều nhất nhìn thấy cái gì hay thì chuyển về trong căn cứ quan sát ở khoảng cách gần thôi!
Phần lớn thời gian là bọn họ chơi dưỡng thành, Victor không có việc gì làm liền chuyển hạt giống của thời đại tinh tế qua đây nuôi trồng thử ——vật chất muốn xuyên qua lỗ sâu, chỉ mấy hạt giống nho nhỏ này thôi đã mất đến mấy trăm nghìn rồi. Có điều mấy trăm nghìn đối với hai cao phú soái mà nói thật sự là quá lời, gần đây Victor còn định đem một cây non qua, thử vun bón ở dị giới.
Dị giới này có một loài chim ăn rất ngon, Victor đặc biệt lôi kéo một người chăn nuôi tới căn cứ, chuyên cung cấp giống ăn thịt——thế nhưng đồ cổ không hài lòng lắm, hắn cảm thấy mùi vị hoang dã ngon hơn, cho nên thường xuyên mang theo một ba lô phi tiêu đi ra ngoài lắc lư, thỉnh thoảng xách về một sinh vật cỡ lớn để khai trai (2).
Hai người đều không ăn nội tạng, da lông, quý ngài sát thủ thân là đổ cổ còn xoi mói hơn, có 60% bộ phận trên người con mồi hắn sẽ không đụng đến——mấy thứ đồ thừa này bình thường đều do căn cứ xử lý, dần dà, trên sân xử lý liền tụ tập một ít sinh vật dị giới ăn thịt, ăn xác thối. Khi bọn chúng gặp phải thời điềm sinh tồn khó khăn sẽ tự giác chạy tới xin giúp đỡ, sau khi ổn rồi thì chúng nó lại tự động biến mất, trong đó phần lớn qua một thời gian ngắn sẽ mang một ít đá quý, khoáng vật, con mồi…có giá trị về, xem như là “phí nằm viện” của mình.
Trong đó có một động vật họ mèo bề ngoài rất giống linh miêu (1) (mèo rừng), chân nó sau khi từng bị thương một lần thì hay bị gãy xương, thường xuyên tìm giúp đỡ ở đây, lăn lộn đến thân quen với Victor.
Tyler lại tỏ vẻ rất ghét bỏ: “Tôi ghét mèo, đặc biệt là loại mèo cần người chăm này”
Victor nói: “Nó còn tự lực cánh sinh nhé, mỗi lần chăm nó xong, nó đều mang con mồi về. Thực ra có khác mấy mèo thả rông đâu…”
Nói tới đây, con linh miêu này liền thăm dò nhìn Tyler, dùng sườn mặt cọ vào mắt cá chân của hắn một cái.
Tyler: “…Nhìn tao làm gì, tao thật sự không thích mày”
Linh miêu: “Grừ grừ”
Tyler: “Lần trước là Victor muốn, mày tưởng tao thích để ý mày à?”
Linh miêu: “Grừ grừ”
Tyler: “Ha, mày nghĩ nhiều rồi”
Linh miêu: “Grừ grừ”
Tyler: “Không sờ, cút”
…
Victor bên cạnh mặt đen xì.
Đồ cổ lại bắt đầu nói tiếng mèo rồi.
Con mèo này lần này bị gãy xương đùi còn bị một loại sinh vật cỡ lớn nào đó thừa cơ cắn một cái, phải tĩnh dưỡng thêm hai ngày mới tốt lên được.
Buổi tối Victor chuẩn bị cho nó một ổ chó —— ạch, trong căn cứ chỉ làm ổ chó, không chuẩn bị ổ mèo. Con mèo này chắc là có linh hồn chó trong cơ thể, lập tức vô cùng sung sướng chui vào ổ chó, trung thành tuyệt đối giữ nhà.
Buổi tối, Tyler đứng một lúc trước giá vũ khí, tiện tay chọn súng lúc, nói rằng: “Tôi ra ngoài chơi hai ngày”
Giá trị vũ lực của hắn ở đây quả thực đánh khắp thiên hạ không địch thủ, Victor vô cùng yên tâm: “Muộn nhất là ngày mốt phải trở lại đấy. Bọn Phạm Đa nói muốn qua đây làm khách”
Tyler cầm khẩu súng, lại kiểm tra Khải Ca cùng Sầm Tịch trên thắt lưng, chuẩn bị đi ra ngoài, đi tới hôn Victor một cái.
Victor cười nói: “Còn cả sinh vật kiểu sư tử cắn mèo của mình, anh cũng đừng quá đáng quá đấy, cảnh cáo một chút thôi là được, người ta cũng phải sinh sống nữa mà”
Tyler mặt lạnh te nói: “Tôi chỉ đi dạo thôi”
Nói xong, đằng đằng sát khi đi ra cửa.
“Cute chết mất hi hi hi hi” Victor nằm sấp trên giường lăn lộn, bỗng nhiên lại đứng dậy, hô lên về phía ngoài cửa sổ: “Cha mi đi báo thù cho mi rồi, chờ ảnh về mi lại cố gắng biểu hiện, ngậm dép lê chẳng hạn, tao sẽ tranh thủ để mi được vào nhà ngủ, biết chưa?”
Linh miêu cách cửa sổ: “Grừ grừ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.