Quyển 1 - Chương 16: lâu đến phá phủ trầm chu
Yên Vũ Giang Nam
27/03/2014
Nhưng là váy ở đâu ra? Thiên Dạ nỗ lực suy nghĩ câu hỏi khó này. Hắn lắc lắc đầu tìm nhìn chuyển hướng những nữ nhân bên cạnh liền hiểu ra. Đây
là cảm giác uống say sao? Hình như rất hay a! Thiên Dạ khẽ cảm nhận hưng phấn trào dâng.
Tống Tử Ninh và hai thiếu niên kia không ngừng nói gì đó, còn bất chợt hỏi hắn mấy câu. Nhưng là ý thức của Thiên Dạ luôn mông lung không nghe rõ được, hay có thể là nghe rõ nhưng không quá hiểu. Dù sao thì hắn còn nắm được đại khái đối phương nói gì, ba con ruồi đầu to này không ngừng ông ông câu uống, lại uống, uống! Ngoài ra còn có một ý nữa là Thiên Dạ đã say, mau nhận thua mặc váy vào khiêu vũ đi, như vậy thì không cần phải uống nữa.
Tống Tử Ninh cười đầy xấu xa với Thiên Dạ rồi thuận tay kéo một nữ hài bên cạnh bắt đầu cởi váy của nàng ra. Nữ hài này cũng không tránh mà lại lắc lắc eo thon để cái váy từng chút một tụt xuống.
Nhưng là Thiên Dạ không cảm thấy mình đã say. "Ta đương nhiên còn có thể uống! Tới, uống!" Thiên Dạ hào ngôn tráng ngữ giơ cao chén lập tức đổ vào cổ họng, một chén rồi lại một chén.
Nếu như hắn đã khiêu chiến thì Tống Tử Ninh và hai thiếu niên kia đương nhiên không chịu yếu kém, cũng uống tiếp.
Thiên Dạ mơ hồ nhìn trời đêm, sao hắn cảm giác đêm nay trăng thật sáng mà sao vừa mới bên trái lại đã sang phải thế này. Bầu trời đêm nay sao yên ắng thế này. Dưới cảnh đêm tĩnh lặng, Thiên Dạ nhịn không được ngáp một cái muốn đi ngủ. Vừa nghĩ tới đây hắn đã nằm xuống nhất là cảm giác gối đầu lên thứ gì đó mềm mại thật thoải mái.
Nhưng chỉ mấy giây sau, hắn đột ngột giật mình ngồi chổm dậy! Không thể an tĩnh như này được, vừa rồi cả đám còn vừa ca vừa uống rượu cơ mà, sao đột nhiên an tĩnh vậy?
Thiên Dạ mới đưa mắt nhìn sang thì ngạc nhiên phát hiện đám thiếu nam thiếu nữ ngổn ngang đầy đất, mỗi người đều ngủ say như chết. Hắn ngây ngốc cả lúc lâu mới hiểu ra bọn họ đã say.
Một trận rượu này Thiên Dạ đánh ngã ba đối thủ mạnh mẽ. Mà sau khi đổ môi lạnh, hắn cuối cùng hoàn toàn thanh tỉnh. Nhưng là tỉnh lại quá sớm cũng không phải chuyện tốt, nhìn vào hiện trường ngổn ngang này hắn lại không biết nên xử lý như nào. Nếu như kéo mười tên say như lợn chết này về thì thật không dễ chịu chút nào.
Ngay lúc này, sau người Thiên Dạ đột nhiên vang lên thanh âm mềm dịu: "Nơi này hình như rất náo nhiệt!"
Vừa nghe thấy thanh âm này, Thiên Dạ theo bản năng nhảy dựng lên lớn tiếng nói: "Giáo quan!"
Trương Tĩnh đi ra từ trong rừng cây nhìn đống vỏ trai lổn ngổn sau đó như cười như không nói: "Đều là ngươi làm?"
"Đây là, không." Thiên Dạ không biết nên trả lời như nào nữa. Chốc lát này hắn đột nhiên cảm giác không khí quái lạ, hai mắt Trương Tĩnh như đặc biệt sáng, phảng phất có mùi vị nguy hiểm đâu đây.
Trương Tĩnh nhìn lên nhìn xuống mấy lần Thiên Dạ, đột nhiên thở dài, ánh sáng trong mắt cũng thu lại.
Nàng vẫy vẫy tay tịch mịch nói: "Ngươi về trước đi, nơi này không cần ngươi lo. Sáng mai đến chỗ Âm Ảnh giáo quan báo danh, hắn sẽ dạy mình ngươi một lớp, đây là phần thưởng dành cho ngươi."
Thiên Dạ lập tức vừa mừng vừa sợ, Âm Ảnh không chỉ là chuyên gia súng ống mà còn là cao thủ ám sát, nếu được hắn chỉ dạy riêng một tuần thì quá tốt rồi. Về đến phòng ngủ, dưới tác dụng của một bụng rượu mạnh, hắn rất nhanh đã ngủ say.
Sáng hôm sau, hắn bị thanh âm huyên náo trên thao trường đánh thức. Hắn vừa mới đến đã thấy Tống Tử Ninh và hai thiếu niên đêm qua bị trói chặt trên cột, toàn thân lõa lỗ mà trên thân mỗi người đều có ba vết roi.
Ba người này đều là kẻ mạnh trong kẻ mạnh, nghe nói còn xuất thân môn phiệt thế gia. Nào ngờ hiện tại không những đồng loạt bị đánh còn bị lột sạch treo trên cột thị chúng nữa! Đối với đám trẻ xuất thân bần hàn thì đây không phải tin tức nhỏ. Không phải lúc nào cũng có cơ hội nhìn mông đít trắng hếu của ba kẻ mạnh này được…
Mà tin tức làm tất cả kinh ngạc là lý do vì sao ba người này lại nhếch nhác như vậy. Nghe nói tối qua ba kẻ này đấu rượu với một người mà lại bị đối phương đánh ngã nữa. Một màn này bị Trương Tĩnh nhìn thấy, vị ma nữ này lập tức cho rằng ba người này làm mất mặt mũi của nàng cho nên cho mỗi người ba roi còn treo lên thị chúng một ngày nữa.
Chuyện này chẳng qua chỉ là khúc đệm nhỏ trong trại huấn luyện, nhưng từ đó về sau Tống Tử Ninh không chịu uống rượu cùng với Thiên Dạ nữa, hễ nhắc đến rượu là hắn lại lảng tránh. Thật ra Thiên Dạ cũng khá tiếc nuối với chuyện này, hắn thật sự ưa thích cảm giác say nhưng là không có Tống Tử Ninh, hắn không có đồng nào sao mua nổi rượu chứ, dù cho là loại rượu kém nhất.
Trong nháy mắt ba tháng trôi qua. Tống Tử Ninh đã châm đốt tiết điểm nguyên lực thứ hai, trực tiếp đi tham gia kiểm tra tốt nghiệp, không chút huyền niệm thành công vĩnh viễn rời khỏi trại huấn luyện Hoàng Tuyền.
Lúc đó Thiên Dạ đang ở trong phòng tu luyện chịu đựng từng cơn sóng nguyên lực. Khi đi ra thì hắn thu được tin này cùng với một hộp gỗ Trương Tĩnh đưa cho, bên trong là bốn khối 'chu nhan huyết'.
Một năm trước, Hứa Lãng cũng đã tốt nghiệp. Lúc đó, Thiên Dạ vẫn còn đang nỗ lực xung kích tầng chắn tiết điểm khí hải. Hắn có thể chịu được mười hai vòng sóng nguyên lực xung kích nhưng tiến độ này chỉ tính là bậc trung trong nhóm.
Trải qua vô số lần đào thải, những đứa còn lại dù là thiên phú hay tính tình đều là tuyệt giai. Đại đa số đứa trẻ đã có thể tạo được mười lăm vòng sóng nguyên lực nhưng sóng nguyên lực chồng càng nhiều thì đau đớn phải chịu càng nhiều cho nên có thể chịu được mười lăm vòng sóng lác đác không đến mười người.
Sóng nguyên lực chồng thêm càng nhiều thì lực xung kích càng mạnh, hấp thu nguyên lực bên ngoài càng nhiều nhưng đau đớn và tổn hại với thân thể cũng tăng thêm theo cấp số nhân. Binh phạt quyết khảo nghiệm ý chí và thân thể của kẻ tu luyện, thiếu một trong hai là không được. Cho nên trong quân đội đế quốc, xưa nay đều lấy số lượng vòng sóng nguyên lực chịu được để luận anh hùng. Bình thường thì bảy tám vòng là loại gan bé, mười lần trở lên là bình thường, nếu đến mười lăm mười sáu vòng có thể ngẩng cao đầu rồi. Nếu như hơn hai mươi vòng thì có thể đi ngang quân phương rồi.
Nghe nói khi Tống Tử Ninh tốt nghiệp có thể chịu đựng mười bảy vòng sóng nguyên lực mà hiện tại trong nhóm có mấy đứa có thể chịu được mười lăm vòng sóng nguyên lực, khoảng cách với châm đốt tiết điểm không còn xa nữa. Trong số mười học viên đứng đầu nhóm, Thiên Dạ có thể chịu được số vòng nguyên lực ít nhất.
Nhưng là không ai biết Thiên Dạ phải chịu bao nhiêu đau đớn. Mười hai vòng sóng nguyên lực của Thiên Dạ mang đến đau đớn bằng với mười chín vòng sóng nguyên lực của người bình thường!
Lại nửa năm trôi qua, trong nhóm lại có chín đứa tốt nghiệp. Tốc độ tu luyện của Thiên Dạ vẫn rất chậm chạp, cho đến lúc này hắn miễn cưỡng chịu được mười lăm vòng sóng nhưng còn cách châm đốt tiết điểm rất xa.
Nhóm lại được bổ sung thêm học viên, trong đó quá nửa tuổi nhỏ hơn Thiên Dạ. Thiên Dạ khi tiến vào trại huấn luyện là nhỏ tuổi nhất nhưng hiện tại đã là thành viên lớn tuổi trong nhóm. Những học viên gộp nhóm đều có thể chịu được mười lăm vòng sóng nguyên lực, chỉ riêng khởi điểm này đã tương đương Thiên Dạ nhưng là mỗi người bọn họ còn tiến bộ nhanh hơn Thiên Dạ nhiều, bởi vì Thiên Dạ phải tích lũy gấp ba nguyên lực mới thu được kết quả ngang họ.
Càng về sau tốc độ tu luyện của Thiên Dạ càng chậm. Hắn phát hiện vết thương cũ không chỉ làm hắn đau đớn hơn mà còn làm tầng chắn tiết điểm khí hải kiên cố hơn người khác nhiều. Nguyên lực gấp ba, mười lăm vòng nguyên lực với người khác là đủ để làm tầng chắn lung lay muốn ngã nhưng với Thiên Dạ thì nguyên lực cuộn trào này như đập vào núi mà ngọn núi còn không chút chấn động!
Dưới tình huống này đến cả Trương Tĩnh cũng bó tay, chỉ có thể bảo hắn chầm chậm tích lũy nguyên lực, tương lai đến lúc sẽ tự châm đốt tiết điểm được. Cứ như vậy, khi Thiên Dạ có thể chịu được mười bảy vòng sóng nguyên lực xung kích thì tầng chắn tiết điểm mới bắt đầu rung động. Lúc này hắn đã mười lăm tuổi, cũng lớn tuổi nhất trong nhóm.
Nhóm này đã là nhóm cao cấp nhất trại huấn luyện, những đứa trẻ được bổ sung trong mấy tháng nữa sẽ châm đốt tiết điểm, qua một thời gian ổn định thực lực sẽ tiến hành kiểm tra tốt nghiệp.
Nội dung kiểm tra tốt nghiệp của Hoàng Tuyền trước giờ chỉ có một, đó chính là vào sơn cốc phía sau săn giết tinh thạch thằn lằn. Những con thằn lằn trưởng thành dài quá mười mét này có thể đánh ngang với chiến binh cấp 2. Dù cho những học viên còn sống đến lúc tốt nghiệp đều là thiên tài một trong trăm thì cũng không chắc đã hoàn thành được bài kiểm tra tốt nghiệp. Nghe nói tỉ lệ tử vong trong bài kiểm tra tốt nghiệp lên đến 15%.
Nghe nói bất cứ ai chỉ cần thành công vượt qua kiểm tra tốt nghiệp thì thực lực ngang với một đại đội trưởng của quân chính quy đế quốc.
Nhưng là hiện tại Thiên Dạ không châm đốt được tiết điểm thứ hai, dù cho hắn đủ năng lực thực chiến cũng không được tham gia kiểm tra tốt nghiệp. Ở Hoàng Tuyền, quy củ là quy củ, sẽ không thay đổi vì bất cứ lý do nào.
Trong thời gian này Thiên Dạ cũng không phải không có thu hoạch, ở những môn không liên quan đến tu luyện nguyên lực, hắn đều giành được thành tích cao nhất. Nhưng nguyên lực là căn bản, không có nguyên lực thì thành tích gì cũng là hư vô.
Trong nháy mắt, Thiên Dạ đã sắp mười sáu tuổi. Vào đêm trước mười sáu tuổi, hắn không ngủ mà lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, một mình ngắm nhìn ánh trăng.
"Đã mười sáu." Thiên Dạ lặng lẽ nghĩ. Hắn nhớ tới cuộc gặp thay đổi vận mệnh hắn.
Thiên Dạ thật ra cũng không biết sinh nhật của mình, ngay cả tuổi cũng là Cổ Thác Hải dùng bí pháp kiểm nghiệm, cho nên Lâm Hi Đường dùng ngày hắn nhặt Thiên Dạ về từ bãi rác làm ngày sinh nhật của Thiên Dạ.
Cho đến hiện tại, Thiên Dạ vẫn nhớ đến bàn tay to lớn ấm áp rắn chắc kia. Trong thế giới của hắn trước đó chỉ có bóng đêm và rết lạnh, là bàn tay kia mang đến tia sáng đầu tiên cho hắn. Lúc đó Thiên Dạ như chim non mới phá vỏ mà ra, trong lòng hắn đã ngầm coi Lâm Hi Đường thành cha mình. Dù cho đến hiện tại, hắn vẫn không thể nói ra chút ý nguyện nho nhỏ này.
Hắn lặng lẽ ngồi xuống lắng lại tâm tình bắt đầu tu luyện. Trong đêm đặc thù này, hắn quyết định liều tất cả, liều chịu đựng mười tám vòng sóng nguyên lực. Nếu như thành công thì châm đốt tiết điểm chỉ chờ ngày đến mà thôi nhưng nếu như thất bại, hắn sẽ bị lực phản chấn làm thương nặng không thể khôi phục, thậm chí có thể trực tiếp bạo thể mà chết.
Thiên Dạ đã dừng bước ở tiết điểm khí hải quá lâu rồi, đã đến lúc hắn phải phá phủ trầm chu.
Tống Tử Ninh và hai thiếu niên kia không ngừng nói gì đó, còn bất chợt hỏi hắn mấy câu. Nhưng là ý thức của Thiên Dạ luôn mông lung không nghe rõ được, hay có thể là nghe rõ nhưng không quá hiểu. Dù sao thì hắn còn nắm được đại khái đối phương nói gì, ba con ruồi đầu to này không ngừng ông ông câu uống, lại uống, uống! Ngoài ra còn có một ý nữa là Thiên Dạ đã say, mau nhận thua mặc váy vào khiêu vũ đi, như vậy thì không cần phải uống nữa.
Tống Tử Ninh cười đầy xấu xa với Thiên Dạ rồi thuận tay kéo một nữ hài bên cạnh bắt đầu cởi váy của nàng ra. Nữ hài này cũng không tránh mà lại lắc lắc eo thon để cái váy từng chút một tụt xuống.
Nhưng là Thiên Dạ không cảm thấy mình đã say. "Ta đương nhiên còn có thể uống! Tới, uống!" Thiên Dạ hào ngôn tráng ngữ giơ cao chén lập tức đổ vào cổ họng, một chén rồi lại một chén.
Nếu như hắn đã khiêu chiến thì Tống Tử Ninh và hai thiếu niên kia đương nhiên không chịu yếu kém, cũng uống tiếp.
Thiên Dạ mơ hồ nhìn trời đêm, sao hắn cảm giác đêm nay trăng thật sáng mà sao vừa mới bên trái lại đã sang phải thế này. Bầu trời đêm nay sao yên ắng thế này. Dưới cảnh đêm tĩnh lặng, Thiên Dạ nhịn không được ngáp một cái muốn đi ngủ. Vừa nghĩ tới đây hắn đã nằm xuống nhất là cảm giác gối đầu lên thứ gì đó mềm mại thật thoải mái.
Nhưng chỉ mấy giây sau, hắn đột ngột giật mình ngồi chổm dậy! Không thể an tĩnh như này được, vừa rồi cả đám còn vừa ca vừa uống rượu cơ mà, sao đột nhiên an tĩnh vậy?
Thiên Dạ mới đưa mắt nhìn sang thì ngạc nhiên phát hiện đám thiếu nam thiếu nữ ngổn ngang đầy đất, mỗi người đều ngủ say như chết. Hắn ngây ngốc cả lúc lâu mới hiểu ra bọn họ đã say.
Một trận rượu này Thiên Dạ đánh ngã ba đối thủ mạnh mẽ. Mà sau khi đổ môi lạnh, hắn cuối cùng hoàn toàn thanh tỉnh. Nhưng là tỉnh lại quá sớm cũng không phải chuyện tốt, nhìn vào hiện trường ngổn ngang này hắn lại không biết nên xử lý như nào. Nếu như kéo mười tên say như lợn chết này về thì thật không dễ chịu chút nào.
Ngay lúc này, sau người Thiên Dạ đột nhiên vang lên thanh âm mềm dịu: "Nơi này hình như rất náo nhiệt!"
Vừa nghe thấy thanh âm này, Thiên Dạ theo bản năng nhảy dựng lên lớn tiếng nói: "Giáo quan!"
Trương Tĩnh đi ra từ trong rừng cây nhìn đống vỏ trai lổn ngổn sau đó như cười như không nói: "Đều là ngươi làm?"
"Đây là, không." Thiên Dạ không biết nên trả lời như nào nữa. Chốc lát này hắn đột nhiên cảm giác không khí quái lạ, hai mắt Trương Tĩnh như đặc biệt sáng, phảng phất có mùi vị nguy hiểm đâu đây.
Trương Tĩnh nhìn lên nhìn xuống mấy lần Thiên Dạ, đột nhiên thở dài, ánh sáng trong mắt cũng thu lại.
Nàng vẫy vẫy tay tịch mịch nói: "Ngươi về trước đi, nơi này không cần ngươi lo. Sáng mai đến chỗ Âm Ảnh giáo quan báo danh, hắn sẽ dạy mình ngươi một lớp, đây là phần thưởng dành cho ngươi."
Thiên Dạ lập tức vừa mừng vừa sợ, Âm Ảnh không chỉ là chuyên gia súng ống mà còn là cao thủ ám sát, nếu được hắn chỉ dạy riêng một tuần thì quá tốt rồi. Về đến phòng ngủ, dưới tác dụng của một bụng rượu mạnh, hắn rất nhanh đã ngủ say.
Sáng hôm sau, hắn bị thanh âm huyên náo trên thao trường đánh thức. Hắn vừa mới đến đã thấy Tống Tử Ninh và hai thiếu niên đêm qua bị trói chặt trên cột, toàn thân lõa lỗ mà trên thân mỗi người đều có ba vết roi.
Ba người này đều là kẻ mạnh trong kẻ mạnh, nghe nói còn xuất thân môn phiệt thế gia. Nào ngờ hiện tại không những đồng loạt bị đánh còn bị lột sạch treo trên cột thị chúng nữa! Đối với đám trẻ xuất thân bần hàn thì đây không phải tin tức nhỏ. Không phải lúc nào cũng có cơ hội nhìn mông đít trắng hếu của ba kẻ mạnh này được…
Mà tin tức làm tất cả kinh ngạc là lý do vì sao ba người này lại nhếch nhác như vậy. Nghe nói tối qua ba kẻ này đấu rượu với một người mà lại bị đối phương đánh ngã nữa. Một màn này bị Trương Tĩnh nhìn thấy, vị ma nữ này lập tức cho rằng ba người này làm mất mặt mũi của nàng cho nên cho mỗi người ba roi còn treo lên thị chúng một ngày nữa.
Chuyện này chẳng qua chỉ là khúc đệm nhỏ trong trại huấn luyện, nhưng từ đó về sau Tống Tử Ninh không chịu uống rượu cùng với Thiên Dạ nữa, hễ nhắc đến rượu là hắn lại lảng tránh. Thật ra Thiên Dạ cũng khá tiếc nuối với chuyện này, hắn thật sự ưa thích cảm giác say nhưng là không có Tống Tử Ninh, hắn không có đồng nào sao mua nổi rượu chứ, dù cho là loại rượu kém nhất.
Trong nháy mắt ba tháng trôi qua. Tống Tử Ninh đã châm đốt tiết điểm nguyên lực thứ hai, trực tiếp đi tham gia kiểm tra tốt nghiệp, không chút huyền niệm thành công vĩnh viễn rời khỏi trại huấn luyện Hoàng Tuyền.
Lúc đó Thiên Dạ đang ở trong phòng tu luyện chịu đựng từng cơn sóng nguyên lực. Khi đi ra thì hắn thu được tin này cùng với một hộp gỗ Trương Tĩnh đưa cho, bên trong là bốn khối 'chu nhan huyết'.
Một năm trước, Hứa Lãng cũng đã tốt nghiệp. Lúc đó, Thiên Dạ vẫn còn đang nỗ lực xung kích tầng chắn tiết điểm khí hải. Hắn có thể chịu được mười hai vòng sóng nguyên lực xung kích nhưng tiến độ này chỉ tính là bậc trung trong nhóm.
Trải qua vô số lần đào thải, những đứa còn lại dù là thiên phú hay tính tình đều là tuyệt giai. Đại đa số đứa trẻ đã có thể tạo được mười lăm vòng sóng nguyên lực nhưng sóng nguyên lực chồng càng nhiều thì đau đớn phải chịu càng nhiều cho nên có thể chịu được mười lăm vòng sóng lác đác không đến mười người.
Sóng nguyên lực chồng thêm càng nhiều thì lực xung kích càng mạnh, hấp thu nguyên lực bên ngoài càng nhiều nhưng đau đớn và tổn hại với thân thể cũng tăng thêm theo cấp số nhân. Binh phạt quyết khảo nghiệm ý chí và thân thể của kẻ tu luyện, thiếu một trong hai là không được. Cho nên trong quân đội đế quốc, xưa nay đều lấy số lượng vòng sóng nguyên lực chịu được để luận anh hùng. Bình thường thì bảy tám vòng là loại gan bé, mười lần trở lên là bình thường, nếu đến mười lăm mười sáu vòng có thể ngẩng cao đầu rồi. Nếu như hơn hai mươi vòng thì có thể đi ngang quân phương rồi.
Nghe nói khi Tống Tử Ninh tốt nghiệp có thể chịu đựng mười bảy vòng sóng nguyên lực mà hiện tại trong nhóm có mấy đứa có thể chịu được mười lăm vòng sóng nguyên lực, khoảng cách với châm đốt tiết điểm không còn xa nữa. Trong số mười học viên đứng đầu nhóm, Thiên Dạ có thể chịu được số vòng nguyên lực ít nhất.
Nhưng là không ai biết Thiên Dạ phải chịu bao nhiêu đau đớn. Mười hai vòng sóng nguyên lực của Thiên Dạ mang đến đau đớn bằng với mười chín vòng sóng nguyên lực của người bình thường!
Lại nửa năm trôi qua, trong nhóm lại có chín đứa tốt nghiệp. Tốc độ tu luyện của Thiên Dạ vẫn rất chậm chạp, cho đến lúc này hắn miễn cưỡng chịu được mười lăm vòng sóng nhưng còn cách châm đốt tiết điểm rất xa.
Nhóm lại được bổ sung thêm học viên, trong đó quá nửa tuổi nhỏ hơn Thiên Dạ. Thiên Dạ khi tiến vào trại huấn luyện là nhỏ tuổi nhất nhưng hiện tại đã là thành viên lớn tuổi trong nhóm. Những học viên gộp nhóm đều có thể chịu được mười lăm vòng sóng nguyên lực, chỉ riêng khởi điểm này đã tương đương Thiên Dạ nhưng là mỗi người bọn họ còn tiến bộ nhanh hơn Thiên Dạ nhiều, bởi vì Thiên Dạ phải tích lũy gấp ba nguyên lực mới thu được kết quả ngang họ.
Càng về sau tốc độ tu luyện của Thiên Dạ càng chậm. Hắn phát hiện vết thương cũ không chỉ làm hắn đau đớn hơn mà còn làm tầng chắn tiết điểm khí hải kiên cố hơn người khác nhiều. Nguyên lực gấp ba, mười lăm vòng nguyên lực với người khác là đủ để làm tầng chắn lung lay muốn ngã nhưng với Thiên Dạ thì nguyên lực cuộn trào này như đập vào núi mà ngọn núi còn không chút chấn động!
Dưới tình huống này đến cả Trương Tĩnh cũng bó tay, chỉ có thể bảo hắn chầm chậm tích lũy nguyên lực, tương lai đến lúc sẽ tự châm đốt tiết điểm được. Cứ như vậy, khi Thiên Dạ có thể chịu được mười bảy vòng sóng nguyên lực xung kích thì tầng chắn tiết điểm mới bắt đầu rung động. Lúc này hắn đã mười lăm tuổi, cũng lớn tuổi nhất trong nhóm.
Nhóm này đã là nhóm cao cấp nhất trại huấn luyện, những đứa trẻ được bổ sung trong mấy tháng nữa sẽ châm đốt tiết điểm, qua một thời gian ổn định thực lực sẽ tiến hành kiểm tra tốt nghiệp.
Nội dung kiểm tra tốt nghiệp của Hoàng Tuyền trước giờ chỉ có một, đó chính là vào sơn cốc phía sau săn giết tinh thạch thằn lằn. Những con thằn lằn trưởng thành dài quá mười mét này có thể đánh ngang với chiến binh cấp 2. Dù cho những học viên còn sống đến lúc tốt nghiệp đều là thiên tài một trong trăm thì cũng không chắc đã hoàn thành được bài kiểm tra tốt nghiệp. Nghe nói tỉ lệ tử vong trong bài kiểm tra tốt nghiệp lên đến 15%.
Nghe nói bất cứ ai chỉ cần thành công vượt qua kiểm tra tốt nghiệp thì thực lực ngang với một đại đội trưởng của quân chính quy đế quốc.
Nhưng là hiện tại Thiên Dạ không châm đốt được tiết điểm thứ hai, dù cho hắn đủ năng lực thực chiến cũng không được tham gia kiểm tra tốt nghiệp. Ở Hoàng Tuyền, quy củ là quy củ, sẽ không thay đổi vì bất cứ lý do nào.
Trong thời gian này Thiên Dạ cũng không phải không có thu hoạch, ở những môn không liên quan đến tu luyện nguyên lực, hắn đều giành được thành tích cao nhất. Nhưng nguyên lực là căn bản, không có nguyên lực thì thành tích gì cũng là hư vô.
Trong nháy mắt, Thiên Dạ đã sắp mười sáu tuổi. Vào đêm trước mười sáu tuổi, hắn không ngủ mà lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, một mình ngắm nhìn ánh trăng.
"Đã mười sáu." Thiên Dạ lặng lẽ nghĩ. Hắn nhớ tới cuộc gặp thay đổi vận mệnh hắn.
Thiên Dạ thật ra cũng không biết sinh nhật của mình, ngay cả tuổi cũng là Cổ Thác Hải dùng bí pháp kiểm nghiệm, cho nên Lâm Hi Đường dùng ngày hắn nhặt Thiên Dạ về từ bãi rác làm ngày sinh nhật của Thiên Dạ.
Cho đến hiện tại, Thiên Dạ vẫn nhớ đến bàn tay to lớn ấm áp rắn chắc kia. Trong thế giới của hắn trước đó chỉ có bóng đêm và rết lạnh, là bàn tay kia mang đến tia sáng đầu tiên cho hắn. Lúc đó Thiên Dạ như chim non mới phá vỏ mà ra, trong lòng hắn đã ngầm coi Lâm Hi Đường thành cha mình. Dù cho đến hiện tại, hắn vẫn không thể nói ra chút ý nguyện nho nhỏ này.
Hắn lặng lẽ ngồi xuống lắng lại tâm tình bắt đầu tu luyện. Trong đêm đặc thù này, hắn quyết định liều tất cả, liều chịu đựng mười tám vòng sóng nguyên lực. Nếu như thành công thì châm đốt tiết điểm chỉ chờ ngày đến mà thôi nhưng nếu như thất bại, hắn sẽ bị lực phản chấn làm thương nặng không thể khôi phục, thậm chí có thể trực tiếp bạo thể mà chết.
Thiên Dạ đã dừng bước ở tiết điểm khí hải quá lâu rồi, đã đến lúc hắn phải phá phủ trầm chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.