Chương 41: Anh Nhìn Thấy Em Nha…
Cổ Hi
13/11/2022
Triệu Nguyên sợ tới mức nhảy dựng lên, gã vội vàng nâng kiếm lên làm giá đỡ.
Đột nhiên “Tranh” một tiếng, thân thể này bị đánh bay ra ngoài, cánh tay đau nhức tựa như cái giá rời rạc.
Dưới trạng thái kinh hoảng, gã phát hiện bản thân đã quên rót khư lực vào cánh tay, đã dùng thân thể bản thân hứng lấy toàn bộ một kích này.
Hai người khác đã phản ứng lại, vội vàng lao lên nghênh đón, yểm trợ cho Triệu Nguyên.
Lưu Phong đứng ở lối vào thang lầu, gần như không đếm xỉa đến bọn họ, chỉ yên tĩnh chăm chú nhìn.
Thanh niên kia lại mang theo ba người Hứa Thâm đứng trong thang lầu quan sát, xuyên thấu qua khoảng cách nhỏ hẹp của lối vào, có thể nhìn thấy hình ảnh ba người Triệu Nguyên đối chiến cùng khư, nhưng không xem được đầy đủ.
Hai mắt Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh lập tức nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên trong, sắc mặt hơi chuyển thành màu trắng. Chưa kể tới con khư thú hung tàn nọ, chỉ nhắc đến tình cảnh những phần còn lại của chân tay cụt cùng với máu tươi vương vãi, rơi rụng đầy trên mặt đất bốn phía tại lối vào thang lầu kia thôi, cũng đủ khiến da đầu kẻ khác run lên rồi.
Rất nhanh, dưới sự yểm trợ của hai vị đội viên kia, ba người Triệu Nguyên đã chiến thành ngang tay cùng khư thú tại phần gấp khúc chật chội trong hành lang.
Bỗng nhiên khư thú lao vút đi, phóng tới chỗ sâu trong đoạn hành lang dài, tựa như đang muốn chạy trốn.
Nó cảm nhận được ngoại trừ ba con mồi trước mắt, bên cạnh còn có hai luồng khí tức cường đại. Đó không phải con mồi, ngược lại là nguy hiểm.
Hơn nữa. . .
Mắt thấy khư thú muốn chạy trốn, ba người Triệu Nguyên vừa sợ vừa vội, cũng nhanh chóng lao theo đuổi giết nó.
Lưu Phong theo sát đằng sau, tránh cho ba người gặp chuyện không may.
"Chúng ta cũng đi theo." Thanh niên nói.
"Đại ca ca. . ."
Hứa Thâm đang muốn đi theo, bỗng nhiên hắn lại nghe được âm thanh truyền đến từ trong hàng lang, rồi theo bản năng nhìn thoáng qua bên kia. Ngay lập tức, trong mắt hắn xuất hiện một cô bé mặc váy áo màu trắng đang đứng trong hành lang dài hun hút ấy.
Dáng vẻ chừng bảy tám tuổi, màu da trắng nõn.
Mà trong khoảnh khắc Hứa Thâm nhìn thấy cô bé, hắn cũng phát hiện ra đôi mắt đối phương khẽ nheo lại, lộ ra một nụ cười như ánh trăng non.
Không tốt. . .
Trong nháy mắt, cả người Hứa Thâm trở nên căng thẳng, cái loại cảm giác quen thuộc này.
"Anh nhìn thấy em nha. . ." Cô bé ha ha cười.
Đáng chết!
Trong lòng Hứa Thâm chấn động, hắn cố gắng kiềm chế không cho vẻ mặt của mình biến hóa, nhưng hắn biết hẳn là đã không còn kịp nữa rồi.
Ngay sau đó, ở trong mắt Hứa Thâm, phần thân dưới lớp váy áo trên người cô bé nọ đột nhiên phình ra, kéo căng lớp váy áo ấy, để lộ ra nửa người bên dưới đã hóa thành một con côn trùng có cái bụng cực lớn, hai bên sườn mọc ra đôi chân to lớn.
"Em đến đây. . ." Bóng dáng cô bé nọ lay động rất nhanh, cấp tốc theo vách tường bò sát đến, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hồn nhiên lúc trước.
Lông tơ toàn thân Hứa Thâm dựng thẳng lên, không tự kiềm chế được, bước chân lập tức đẩy nhanh hơn về phía trước.
"Hả?" Bỗng nhiên thanh niên kia nghe được tiếng “Đô đô” cảnh báo truyền đến từ dụng cụ trong tay, gã cúi đầu nhìn xuống, con ngươi lập tức co rút lại.
Căn cứ theo dụng cụ biểu hiện ra, ở ngay bên cạnh bọn họ vừa có thêm một luồng khư lực dao động, cấp bậc cực cao, rõ ràng có tiêu chuẩn cấp D.
Hơn nữa dao động nọ đang ở ngay dưới chân bọn họ. . . và nhanh chóng tiếp cận!
"Chạy mau!" Đột nhiên thanh niên ấy phản ứng lại, hét lớn một tiếng.
Sau đó, gã rút kiếm thật nhanh, cũng tiện đà xoay người túm lấy Kỳ Thiên Minh vẫn đang sững sờ đứng tại chỗ, ném ra phía sau mình, rồi khẩn trương nhìn chăm chú vào lối vào thang lầu.
"Anh cũng nhìn thấy em. . ." Cô bé váy trắng nọ đang bò dọc theo vách tường tiến đến, ven đường còn để lại một mảng chất lỏng dính nhầy trên tường, vừa nhìn thấy dáng vẻ thanh niên, đôi mắt lại cười thành hình trăng non.
Tới lúc này, Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh mới mơ hồ nghe được âm thanh khàn khàn ấy, cả hai hoảng sợ quay đầu lại, lập tức chạm phải cô bé với dáng vẻ dữ tợn, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị đang bay vút đến.
Hành động tốc độ cao nhanh như thiểm điện kia, khiến cho hai người cảm thấy tầm mắt mơ hồ, không thể tập trung được.
Khư thú!
Hai người khiếp sợ, không nghĩ tới ở phía sau bọn họ lại đột nhiên nhảy ra một con khư thú.
"Lưu ca!" Thanh niên vừa nghênh đón khư thú vừa rống to.
“Bành” một tiếng, đột nhiên cánh tay của cô bé nọ biến thành bộ phận trên người một con côn trùng, tựa như đôi lưỡi hái sắc bén trên tay con bọ ngựa, nhanh chóng chém tới, thanh niên giơ kiếm chống đỡ lại bị đánh bay, đập lên vách tường nơi hành lang gấp khúc.
Thanh niên khụ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Đây là khư thú cấp D hàng thật giá thật. . .
Nhưng làm sao nó có thể xuất hiện tại nơi này???
Đột nhiên “Tranh” một tiếng, thân thể này bị đánh bay ra ngoài, cánh tay đau nhức tựa như cái giá rời rạc.
Dưới trạng thái kinh hoảng, gã phát hiện bản thân đã quên rót khư lực vào cánh tay, đã dùng thân thể bản thân hứng lấy toàn bộ một kích này.
Hai người khác đã phản ứng lại, vội vàng lao lên nghênh đón, yểm trợ cho Triệu Nguyên.
Lưu Phong đứng ở lối vào thang lầu, gần như không đếm xỉa đến bọn họ, chỉ yên tĩnh chăm chú nhìn.
Thanh niên kia lại mang theo ba người Hứa Thâm đứng trong thang lầu quan sát, xuyên thấu qua khoảng cách nhỏ hẹp của lối vào, có thể nhìn thấy hình ảnh ba người Triệu Nguyên đối chiến cùng khư, nhưng không xem được đầy đủ.
Hai mắt Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh lập tức nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên trong, sắc mặt hơi chuyển thành màu trắng. Chưa kể tới con khư thú hung tàn nọ, chỉ nhắc đến tình cảnh những phần còn lại của chân tay cụt cùng với máu tươi vương vãi, rơi rụng đầy trên mặt đất bốn phía tại lối vào thang lầu kia thôi, cũng đủ khiến da đầu kẻ khác run lên rồi.
Rất nhanh, dưới sự yểm trợ của hai vị đội viên kia, ba người Triệu Nguyên đã chiến thành ngang tay cùng khư thú tại phần gấp khúc chật chội trong hành lang.
Bỗng nhiên khư thú lao vút đi, phóng tới chỗ sâu trong đoạn hành lang dài, tựa như đang muốn chạy trốn.
Nó cảm nhận được ngoại trừ ba con mồi trước mắt, bên cạnh còn có hai luồng khí tức cường đại. Đó không phải con mồi, ngược lại là nguy hiểm.
Hơn nữa. . .
Mắt thấy khư thú muốn chạy trốn, ba người Triệu Nguyên vừa sợ vừa vội, cũng nhanh chóng lao theo đuổi giết nó.
Lưu Phong theo sát đằng sau, tránh cho ba người gặp chuyện không may.
"Chúng ta cũng đi theo." Thanh niên nói.
"Đại ca ca. . ."
Hứa Thâm đang muốn đi theo, bỗng nhiên hắn lại nghe được âm thanh truyền đến từ trong hàng lang, rồi theo bản năng nhìn thoáng qua bên kia. Ngay lập tức, trong mắt hắn xuất hiện một cô bé mặc váy áo màu trắng đang đứng trong hành lang dài hun hút ấy.
Dáng vẻ chừng bảy tám tuổi, màu da trắng nõn.
Mà trong khoảnh khắc Hứa Thâm nhìn thấy cô bé, hắn cũng phát hiện ra đôi mắt đối phương khẽ nheo lại, lộ ra một nụ cười như ánh trăng non.
Không tốt. . .
Trong nháy mắt, cả người Hứa Thâm trở nên căng thẳng, cái loại cảm giác quen thuộc này.
"Anh nhìn thấy em nha. . ." Cô bé ha ha cười.
Đáng chết!
Trong lòng Hứa Thâm chấn động, hắn cố gắng kiềm chế không cho vẻ mặt của mình biến hóa, nhưng hắn biết hẳn là đã không còn kịp nữa rồi.
Ngay sau đó, ở trong mắt Hứa Thâm, phần thân dưới lớp váy áo trên người cô bé nọ đột nhiên phình ra, kéo căng lớp váy áo ấy, để lộ ra nửa người bên dưới đã hóa thành một con côn trùng có cái bụng cực lớn, hai bên sườn mọc ra đôi chân to lớn.
"Em đến đây. . ." Bóng dáng cô bé nọ lay động rất nhanh, cấp tốc theo vách tường bò sát đến, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hồn nhiên lúc trước.
Lông tơ toàn thân Hứa Thâm dựng thẳng lên, không tự kiềm chế được, bước chân lập tức đẩy nhanh hơn về phía trước.
"Hả?" Bỗng nhiên thanh niên kia nghe được tiếng “Đô đô” cảnh báo truyền đến từ dụng cụ trong tay, gã cúi đầu nhìn xuống, con ngươi lập tức co rút lại.
Căn cứ theo dụng cụ biểu hiện ra, ở ngay bên cạnh bọn họ vừa có thêm một luồng khư lực dao động, cấp bậc cực cao, rõ ràng có tiêu chuẩn cấp D.
Hơn nữa dao động nọ đang ở ngay dưới chân bọn họ. . . và nhanh chóng tiếp cận!
"Chạy mau!" Đột nhiên thanh niên ấy phản ứng lại, hét lớn một tiếng.
Sau đó, gã rút kiếm thật nhanh, cũng tiện đà xoay người túm lấy Kỳ Thiên Minh vẫn đang sững sờ đứng tại chỗ, ném ra phía sau mình, rồi khẩn trương nhìn chăm chú vào lối vào thang lầu.
"Anh cũng nhìn thấy em. . ." Cô bé váy trắng nọ đang bò dọc theo vách tường tiến đến, ven đường còn để lại một mảng chất lỏng dính nhầy trên tường, vừa nhìn thấy dáng vẻ thanh niên, đôi mắt lại cười thành hình trăng non.
Tới lúc này, Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh mới mơ hồ nghe được âm thanh khàn khàn ấy, cả hai hoảng sợ quay đầu lại, lập tức chạm phải cô bé với dáng vẻ dữ tợn, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị đang bay vút đến.
Hành động tốc độ cao nhanh như thiểm điện kia, khiến cho hai người cảm thấy tầm mắt mơ hồ, không thể tập trung được.
Khư thú!
Hai người khiếp sợ, không nghĩ tới ở phía sau bọn họ lại đột nhiên nhảy ra một con khư thú.
"Lưu ca!" Thanh niên vừa nghênh đón khư thú vừa rống to.
“Bành” một tiếng, đột nhiên cánh tay của cô bé nọ biến thành bộ phận trên người một con côn trùng, tựa như đôi lưỡi hái sắc bén trên tay con bọ ngựa, nhanh chóng chém tới, thanh niên giơ kiếm chống đỡ lại bị đánh bay, đập lên vách tường nơi hành lang gấp khúc.
Thanh niên khụ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Đây là khư thú cấp D hàng thật giá thật. . .
Nhưng làm sao nó có thể xuất hiện tại nơi này???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.