Chương 7: Người Sống Sót Sau Sự Kiện Khư Thú Cấp C 'dục Ma Cơ'
Cổ Hi
06/11/2022
Đám vệ binh tuần tra vừa vào nhà đã bị cậu thiếu niên vẫn ngồi yên lặng trong phòng khách dọa sợ. Rất khó có thể tưởng tượng nổi, lại có một thiếu niên đang yên tĩnh ngồi ngay ngắn ở trong cảnh tượng luyện ngục này. Một màn trước mắt, tựa như đã khắc họa hình ảnh đối lập chân thực nhất giữa ánh sáng nhỏ nhoi và thế giới âm u, máu tanh, dơ bẩn.
"Đừng sợ, cậu ấy chính là người sống sót." Một đội viên lên tiếng an ủi những vệ binh tuần tra này.
"Mấy người là ai? Vì sao tới nhà tôi?" Thiếu niên hơi bực bội đứng dậy, bàn tay trực tiếp cầm lấy phần lưng ghế dựa, có vẻ hơi phòng bị và khẩn trương.
Đội viên trẻ tuổi lúc trước được gọi là "Tiểu Diệp" tiến lên, hòa nhã nói: "Em đừng sợ, nơi này vừa xảy ra chuyện, bọn họ đều là vệ binh tuần tra trong thành, tới nơi này để hỗ trợ điều tra, không phải người xấu."
"Vệ binh tuần tra?" Thiếu niên khẩn trương nói: "Đó không phải những người chỉ tới cửa khi người ta phạm tội thôi sao? Tôi và ma ma của tôi đều rất thành thật, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật!"
Tiểu Diệp nghĩ đến một màn trước khi Dục Ma Cơ chết cùng với lời nói và cách xưng hô của thiếu niên, thật hiển nhiên, vị ma ma trong miệng thiếu niên trước mắt này, chính là Dục Ma Cơ vừa bị chém giết kia.
Thành thật sao. . . Tiểu Diệp ngửi mùi hôi đến gay mũi chung quanh, hơi hơi cười khổ, nói: "Không liên quan tới hai người. Chỉ là ở nơi này vừa xuất hiện kẻ bắt cóc hành hung, cho nên tạm thời chúng tôi cần em rời đi theo chúng tôi trở về trong cục chấp nhận điều tra."
"Kẻ bắt cóc?" Thiếu niên càng thêm khẩn trương. Tuy cậu không có mắt, nhưng thân thể liên tục rung động không yên kia lại có thể khiến người ta cảm nhận được cậu đang sợ hãi: "Vậy, vậy ma ma của tôi đâu?"
"Ma ma của em. . ."
Tiểu Diệp nhìn từ thi thể phụ nữ chỉ còn nửa người đã bị hư thối nghiêm trọng, được người dùng cáng nâng đi qua bên người mình, khóe miệng khẽ động, nói: "Bà ấy rất bất hạnh, đã gặp nạn rồi."
"Không có khả năng!" Thiếu niên kia hơi ngẩn ngơ, chợt kêu to lên, tựa như không thể thừa nhận được đả kích như vậy.
Tiểu Diệp khẽ thở dài, sau đó vẫy vẫy tay với vệ binh tuần tra bên người, ra hiệu cho họ đưa thiếu niên ấy đi ra ngoài.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Ở thời điểm thiếu niên ấy bị vệ binh tuần tra mang đi, cậu vẫn còn đang kích động kêu to: "Vừa rồi ma ma của tôi vẫn còn ở cùng một chỗ với tôi, tuyệt đối không có khả năng sẽ gặp chuyện không may!"
Tiểu Diệp nhìn thiếu niên bị mang đi kia, ngầm thở dài, nói: "Có đôi khi, là vụ dân cũng thật may mắn."
"Đúng vậy, dù sao có vài thứ, thấy quá rõ ràng chỉ khiến bản thân thêm bi ai thôi." Đội viên khác bên cạnh hắn bình tĩnh nói.
. . .
. . .
"Họ tên?"
"Hứa Thâm."
"Tuổi?"
"18."
"Địa chỉ gia đình?"
"Nhà số 13, tiểu khu Nguyệt Sinh, đường Mạc Nại, khu Hắc Quang."
Bên trong một gian mật thất, hai nhân viên mặc đồng phục màu đen gồm một nam một nữ, đang quan sát thiếu niên trước mắt và ghi chép tin tức về cậu ấy trên bản hồ sơ.
Bản hồ sơ này tên là ——
《 Người sống sót sau sự kiện khư thú cấp C 'Dục Ma Cơ'》
Hai nhân viên công tác nhìn thiếu niên trước mặt, từ đáy mắt lộ ra vài phần đồng tình, bọn họ đã nghe nói về sự kiện lần này từ đồng sự của mình đang làm việc trong bộ Tác Chiến
Thiếu niên trước mắt là người sống sót trong sự kiện cấp C, đã gặp phải bất hạnh đáng sợ, bị khư thú cấp C nuôi dưỡng. . . Chỉ ngẫm lại thôi cũng khiến kẻ khác không rét mà run!
Nhưng may mắn duy nhất chính là, cậu ấy là một vụ dân.
Không thể thấy, mới có thể duy trì cuộc sống bình thường tại một nơi có hoàn cảnh khủng bố như vậy, nếu không đã sớm nổi điên, kêu to lên và bị ăn từ lâu rồi.
"Xin hỏi, có phải ma ma của tôi đã thật sự xảy ra chuyện hay không?"
Lúc này, Hứa Thâm vừa mở miệng run rẩy dò hỏi, mặc dù trên đường đi đến cục này, cậu luôn được những người khác an ủi, động viên, nhưng hiển nhiên là cậu ấy còn chưa thể thừa nhận được đả kích lớn như vậy.
Hai người liếc nhau, cuối cùng cô gái trẻ tuổi kia thở dài, nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng thực không may, ma ma của cậu đã sớm qua đời. Và căn cứ theo báo cáo kiểm tra thi thể do sở Tuần Tra gửi đến, thì hẳn là ma ma của cậu đã chết từ ba tháng trước."
Ba tháng. . . Vậy là thiếu niên này đã sinh sống cùng một chỗ với khư thú cấp C trong suốt ba tháng thời gian. . . Từ đáy lòng cô gái trẻ tuổi âm thầm rung động, đôi mắt cô nhìn về phía thiếu niên trước mắt càng thêm đồng tình, thậm chí còn có vài phần kính nể không hiểu.
Cô vừa nói xong, nam đồng sự bên cạnh đã lấy khuỷu tay huých qua một cái, rồi dùng ánh mắt ra hiệu.
Cô gái trẻ tuổi khẽ lắc đầu, lại thở dài nói: "Sớm hay muộn chúng ta cũng phải cho cậu ấy biết được chuyện này. Hơn nữa, lúc trước chúng ta cũng phải đối mặt với chuyện như vậy mà, không phải sao?"
"Đừng sợ, cậu ấy chính là người sống sót." Một đội viên lên tiếng an ủi những vệ binh tuần tra này.
"Mấy người là ai? Vì sao tới nhà tôi?" Thiếu niên hơi bực bội đứng dậy, bàn tay trực tiếp cầm lấy phần lưng ghế dựa, có vẻ hơi phòng bị và khẩn trương.
Đội viên trẻ tuổi lúc trước được gọi là "Tiểu Diệp" tiến lên, hòa nhã nói: "Em đừng sợ, nơi này vừa xảy ra chuyện, bọn họ đều là vệ binh tuần tra trong thành, tới nơi này để hỗ trợ điều tra, không phải người xấu."
"Vệ binh tuần tra?" Thiếu niên khẩn trương nói: "Đó không phải những người chỉ tới cửa khi người ta phạm tội thôi sao? Tôi và ma ma của tôi đều rất thành thật, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật!"
Tiểu Diệp nghĩ đến một màn trước khi Dục Ma Cơ chết cùng với lời nói và cách xưng hô của thiếu niên, thật hiển nhiên, vị ma ma trong miệng thiếu niên trước mắt này, chính là Dục Ma Cơ vừa bị chém giết kia.
Thành thật sao. . . Tiểu Diệp ngửi mùi hôi đến gay mũi chung quanh, hơi hơi cười khổ, nói: "Không liên quan tới hai người. Chỉ là ở nơi này vừa xuất hiện kẻ bắt cóc hành hung, cho nên tạm thời chúng tôi cần em rời đi theo chúng tôi trở về trong cục chấp nhận điều tra."
"Kẻ bắt cóc?" Thiếu niên càng thêm khẩn trương. Tuy cậu không có mắt, nhưng thân thể liên tục rung động không yên kia lại có thể khiến người ta cảm nhận được cậu đang sợ hãi: "Vậy, vậy ma ma của tôi đâu?"
"Ma ma của em. . ."
Tiểu Diệp nhìn từ thi thể phụ nữ chỉ còn nửa người đã bị hư thối nghiêm trọng, được người dùng cáng nâng đi qua bên người mình, khóe miệng khẽ động, nói: "Bà ấy rất bất hạnh, đã gặp nạn rồi."
"Không có khả năng!" Thiếu niên kia hơi ngẩn ngơ, chợt kêu to lên, tựa như không thể thừa nhận được đả kích như vậy.
Tiểu Diệp khẽ thở dài, sau đó vẫy vẫy tay với vệ binh tuần tra bên người, ra hiệu cho họ đưa thiếu niên ấy đi ra ngoài.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Ở thời điểm thiếu niên ấy bị vệ binh tuần tra mang đi, cậu vẫn còn đang kích động kêu to: "Vừa rồi ma ma của tôi vẫn còn ở cùng một chỗ với tôi, tuyệt đối không có khả năng sẽ gặp chuyện không may!"
Tiểu Diệp nhìn thiếu niên bị mang đi kia, ngầm thở dài, nói: "Có đôi khi, là vụ dân cũng thật may mắn."
"Đúng vậy, dù sao có vài thứ, thấy quá rõ ràng chỉ khiến bản thân thêm bi ai thôi." Đội viên khác bên cạnh hắn bình tĩnh nói.
. . .
. . .
"Họ tên?"
"Hứa Thâm."
"Tuổi?"
"18."
"Địa chỉ gia đình?"
"Nhà số 13, tiểu khu Nguyệt Sinh, đường Mạc Nại, khu Hắc Quang."
Bên trong một gian mật thất, hai nhân viên mặc đồng phục màu đen gồm một nam một nữ, đang quan sát thiếu niên trước mắt và ghi chép tin tức về cậu ấy trên bản hồ sơ.
Bản hồ sơ này tên là ——
《 Người sống sót sau sự kiện khư thú cấp C 'Dục Ma Cơ'》
Hai nhân viên công tác nhìn thiếu niên trước mặt, từ đáy mắt lộ ra vài phần đồng tình, bọn họ đã nghe nói về sự kiện lần này từ đồng sự của mình đang làm việc trong bộ Tác Chiến
Thiếu niên trước mắt là người sống sót trong sự kiện cấp C, đã gặp phải bất hạnh đáng sợ, bị khư thú cấp C nuôi dưỡng. . . Chỉ ngẫm lại thôi cũng khiến kẻ khác không rét mà run!
Nhưng may mắn duy nhất chính là, cậu ấy là một vụ dân.
Không thể thấy, mới có thể duy trì cuộc sống bình thường tại một nơi có hoàn cảnh khủng bố như vậy, nếu không đã sớm nổi điên, kêu to lên và bị ăn từ lâu rồi.
"Xin hỏi, có phải ma ma của tôi đã thật sự xảy ra chuyện hay không?"
Lúc này, Hứa Thâm vừa mở miệng run rẩy dò hỏi, mặc dù trên đường đi đến cục này, cậu luôn được những người khác an ủi, động viên, nhưng hiển nhiên là cậu ấy còn chưa thể thừa nhận được đả kích lớn như vậy.
Hai người liếc nhau, cuối cùng cô gái trẻ tuổi kia thở dài, nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng thực không may, ma ma của cậu đã sớm qua đời. Và căn cứ theo báo cáo kiểm tra thi thể do sở Tuần Tra gửi đến, thì hẳn là ma ma của cậu đã chết từ ba tháng trước."
Ba tháng. . . Vậy là thiếu niên này đã sinh sống cùng một chỗ với khư thú cấp C trong suốt ba tháng thời gian. . . Từ đáy lòng cô gái trẻ tuổi âm thầm rung động, đôi mắt cô nhìn về phía thiếu niên trước mắt càng thêm đồng tình, thậm chí còn có vài phần kính nể không hiểu.
Cô vừa nói xong, nam đồng sự bên cạnh đã lấy khuỷu tay huých qua một cái, rồi dùng ánh mắt ra hiệu.
Cô gái trẻ tuổi khẽ lắc đầu, lại thở dài nói: "Sớm hay muộn chúng ta cũng phải cho cậu ấy biết được chuyện này. Hơn nữa, lúc trước chúng ta cũng phải đối mặt với chuyện như vậy mà, không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.