Quyển 1 - Chương 102: Trang viên
Khoái Xan Điếm
14/08/2018
Lão tổ Trần gia mắng to một tiếng, đám người gia chủ Trần Thiên Uy đều
lộ vẻ sợ hãi thất thố, nhìn Phương Hạo Phi với vẻ chấn kinh.
Thiếu niên mày rậm sau lưng Trần Vũ lại bị lão tổ Trần gia kính như khách quý, thậm chí nhìn vẻ mặt còn hết sức nghiêm trọng.
Lão tổ Trần gia bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà trong lòng thì dấy lên sóng lớn.
Thiếu niên mày rậm này thoạt nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi, vậy mà tu vi lại cao thâm đến mức ngay cả hắn cũng nhìn không thấu.
Không đến hai mươi tuổi, lại có tu vi ít nhất Luyện Tạng trung kỳ.
Nếu đột phá Luyện Tạng kỳ quá trễ, tiềm lực đã hết, mấy chục năm sau, cơ bản khó mà tiến bộ thêm.
So sánh với thiếu niên này, chút thành tựu của lão tổ Trần gia, thật khó mà khoe ra ngoài.
- Dám hỏi tôn tính đại danh của thiếu hiệp, tệ xá chiêu đãi không chu toàn, mong rằng lượng giải...
Trần lão tổ ôm quyền, vẻ mặt có chút xấu hổ xin lỗi.
Rất nhanh, mấy vị tộc lão của Trần gia đã đưa lên cho Phương Hạo Phi một cái ghế dựa.
Đám người Trần Thiên Uy sợ hãi thấp thỏm, thiếu niên được Trần lão tổ cung kính đối đãi như vậy, lại suýt chút nữa bị bọn họ xem là tùy tùng.
Có thể tưởng tượng được, tu vi của thiếu niên lông mày rậm này, ít nhất là Luyện Tạng kỳ, thậm chí là thiên tài tinh anh trong tông môn.
- Các vị thúc bá không cần khách khí! Ta quả thật chỉ là một tùy tùng mà thôi.
Phương Hạo Phi cười xua tay.
Tùy tùng? Nói đùa sao?
Trần lão tổ làm sao có thể tin, trong lòng ngược lại bất an, chỉ sợ đối phương đang bất mãn nên nói mát.
- Thiếu hiệp, ngài đừng giỡn...
- Chúng ta xong rồi...
Đám cao tầng Trần gia đều thấp thỏm bất an.
Phương Hạo Phi dở khóc dở cười, nói:
- Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, Trần sư đệ mới là lĩnh đội, toàn bộ hành động đều nghe theo hắn. Chư vị thúc bá không cần khách khí.
Cái gì?
Trần Vũ là lĩnh đội?
Thiếu niên thiên tài trong tông môn này, thật sự chỉ là tùy tùng?
Đám tộc lão cao tầng của Trần gia đều ngây ra như phỗng, cả đám sắp rớt cằm tới nơi rồi.
Trợn mắt há hốc mồm.
Trần lão tổ, Trần Thiên Uy, bao gồm cả Trần phụ Trần mẫu, đều lộ vẻ mặt kinh ngạc quái dị.
Điều này thật sự khiến người khác khó mà tiếp nhận được.
Nửa năm trước, Trần Vũ không phải vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường sao? Lúc đó, gia tộc thậm chí còn bỏ qua việc duy trì tài nguyên cho hắn.
Chỉ trong mấy tháng gần đây, Trần Vũ mới tiến vào nội môn, từ từ quật khởi tại Vân Nhạc môn.
Chẳng qua, nhìn thần thái và ngữ khí của thiếu niên mày rậm này, không giống như đang diễn trò.
- Phương sư huynh, ngươi cứ yên tâm ngồi đi. Nếu cảm thấy không thoải mái có thể đi xung quanh dạo một vòng.
Trần Vũ cười nói.
- Ừm.
Phương Hạo Phi nhún vai đi ra khỏi phòng khách, chuyện của Trần gia, một ngoại nhân như hắn không tiện tham dự.
Cho đến tận khi Phương Hạo Phi rời đi, đám tộc lão cao tầng của Trần gia mới hoảng hốt bừng tỉnh.
Thần sắc đám người Trần lão tổ lúc nhìn Trần Vũ, càng thêm có một tia mùi vị không rõ.
Bọn họ dù ngốc cũng có thể hiểu được: “Trần Vũ bây giờ tuyệt đối không phải là một đệ tử bình thường ở Vân Nhạc môn nữa.”
- Vũ nhi, lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, ngươi thật sự lĩnh đội? Đệ tử thiên tài vừa rồi ít nhất cũng là tu vi Luyện Tạng kỳ, dường như cũng không phản đối việc ngươi lĩnh đội.
Trong mắt Trần mẫu Liễu Văn tràn ngập kỳ vọng vui sướng, không nhịn được hỏi.
- Bởi vì hài nhi muốn thuận tiện trở về thành Tương Dương, cho nên mới tìm cách giành lấy vị trí lĩnh đội. Theo nguyên tắc mà nói, lĩnh đội quả thật có quyền chủ động phân phó nhiệm vụ.
Trần Vũ đáp.
Đối với câu hỏi của mẹ, hắn không dám qua loa.
Hắn không biết chuyện hắn đạp vị hôn thê trong cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch có bị cha mẹ biết hay không.
Sau khi nghe Trần Vũ xác nhận, Trần phụ và Trần mẫu đều mừng rỡ không thôi. Gương mặt Trần lão tổ cũng giãn ra, Trần gia xuất hiện nhân kiệt như vậy thật đáng tự hào.
Mà gia chủ Trần Thiên Uy và vị tộc lão râu trắng kia thì đều lộ vẻ xấu hổ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Trước đó, hai người bọn họ thậm chí còn bức hôn Trần Vũ, thậm chí đoạn tuyệt tương trợ tài nguyên cho Trần Vũ.
- Chuyện ngày xưa, tạm thời không nhắc lại. Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, cố ý đi đường vòng để về thăm nhà một chuyến, còn một việc khác, chính là hôn ước của ta.
Lời nói của Trần Vũ chợt xoay chuyển.
Hôn ước này vốn không phải là ý nguyện của hắn.
Hơn nữa, theo lời đồn mà Trần Vũ nghe được trong giới tông môn, Dịch Vân Phi ái mộ Sở Uyển Ngọc đã lâu, dường như hai bên đã có tình cảm qua lại.
Cho dù Trần Vũ mạo hiểm đắc tội Dịch Vân Phi, cưới Sở Uyển Ngọc thì cũng vô ích, dưa hái xanh sẽ không ngọt (*).
Lúc Trần Vũ nói rõ nguyên nhân, đám tộc lão Trần gia đều ngơ ngác nhìn nhau.
Nếu là lúc trước, đám tộc lão này nói không chừng đã đập bàn đứng dậy.
Liên hôn là vì lợi ích của gia tộc, hi sinh chút lợi ích cá nhân thì có là gì? Huống chi, nếu theo tình huống lúc trước, Trần Vũ có thể lấy được Sở Uyển Ngọc đã xem là với cao rồi.
- Vũ nhi, chuyện này có chút phiền toái.
Trần phụ Trần Thiên Đức bỗng nhiên lên tiếng.
Phiền phức ư?
Trần Vũ nhìn cha mình.
Lúc này, xung quanh mọi người đều câm như hến, những tộc lão còn lại thậm chí còn không dám mở miệng.
- Thứ nhất, Sở gia là đại tộc tại Sở quốc, thực lực mạnh hơn Trần gia chúng ta không biết bao nhiêu lần, nghe nói gia tộc đó thậm chí có cường giả Hóa Khí Hậu Thiên tọa trấn.
Trần phụ than thở một tiếng.
Trần Vũ nhíu mày.
Quả thật, Sở gia thế lớn, nếu bên mình chủ động giải trừ hôn ước sẽ đắc tội với đại tộc này.
- Thứ hai, bây giờ Cốt Ma Cung xâm lấn, môn đồ bên ngoài đã duỗi ra nanh vuốt đến “Bắc Vân sáu quận”, thành Tương Dương chúng ta gần đây cũng không thái bình, thậm chí đám tay chân của Cốt Ma Cung còn bức ép lợi dụ, khiến chúng ta phải phụ thuộc, bằng không đến khi Cốt Ma Cung xâm lấn đến, sẽ bị diệt tộc.
Trần phụ trầm giọng nói.
- Cốt Ma Cung ở trong thế tục đã thẩm thấu đến mức này rồi sao? Ngay cả Trần gia cũng bị cảnh cáo uy hiếp.
Trần Vũ ngưng trọng nói.
- Bởi vì có hôn ước của ngươi và Sở Uyển Ngọc cho nên Trần gia và Sở gia chúng ta mới tạo thành đồng minh. Sở Phong Vân thậm chí hứa hẹn, nếu như Trần gia có nguy cơ thì Sở gia sẽ giúp một tay...
Gia chủ Trần Thiên Uy bổ sung.
- Nói như vậy, gia tộc chúng ta cần phải dựa vào cái hôn ước này để sinh tồn dưới sự che chở của Sở gia sao?
Trần Vũ cười lạnh một tiếng.
Theo hắn được biết, những gia tộc mạnh như Sở gia cũng đã bị Cốt Ma Cung diệt vài cái.
Nếu Cốt Ma Cung thật sự đánh tới nơi này, tất cả đều là mây trôi.
Một hôn ước nho nhỏ có thể tạo nên tác dụng gì?
Đến lúc đó, chỉ có thể bỏ qua sản nghiệp, cao chạy xa bay mà thôi.
Sở quốc không tránh được? Có thể đến nước láng giềng, thiên hạ rộng lớn, còn sợ không có đất dung thân sao?
Cuối cùng, Trần Vũ dứt khoát giải quyết. Dù sao cũng nhất định phải xóa bỏ hôn ước này.
Chủ yếu là cuộc mua bán này, quá không có lời rồi.
Nếu cưỡng ép lấy Sở Uyển Ngọc, tự nhiên vô cớ bị Dịch Vân Phi, thậm chí toàn bộ Thủy Nguyệt phái cừu thị.
Mấu chốt nhất là người ta vốn là nam hoan nữ ái, còn Trần Vũ chỉ là bên thứ ba, thậm chí còn dùng chân đạp vị hôn thê trên danh nghĩa một cái.
...
Xế chiều hôm đó, Trần Vũ dẫn theo Phương Hạo Phi, cùng cha mẹ đi tới một trang viên ở phía nam ngoại ô thành Tương Dương.
Mảnh trang viên trước mắt có diện tích mấy nghìn mẫu. Chính giữa trang viên có một cái hồ nước, có thể thấy được cá nhỏ đang bơi lội giữa các khóm hoa sen.
Bên cạnh hồ nước xây dựng một tòa phủ trạch phong cách điền viên.
Xung quanh phủ trạch còn có một đám lâm viên đủ loại hoa cỏ, cách xa một dặm cũng có thể ngửi được hương hoa ập vào mặt.
- A... Nơi này hoàn cảnh không tệ. Nếu như có thể tĩnh tu một đoạn thời gian ở đây thì cũng không tồi.
Phương Hạo Phi thở dài một hơi, nói.
Mảnh trang viên này là lãnh địa tư nhân của Trần Vũ.
Lúc đầu, hắn từng chém giết Hồng Hồ Tam Sát, ngoại trừ lãnh địa còn được tưởng thưởng vạn kim, phần lớn dùng để cải tạo thành mảnh trang viên này.
- Bái kiến thiếu gia.
Sau khi tiến vào phủ trạch điền viên bên cạnh hồ nước, có tám nô tám tỳ đứng bên cạnh chờ lệnh.
Tổng cộng mười sáu hạ nhân, phụ trách xử lý mảnh trang viên này.
- Vũ nhi, ngươi có hài lòng trang viên này không? Một vạn kim tưởng thưởng vẫn chưa dùng hết đâu.
Trần mẫu Liễu Văn cười nói.
- Cũng không tệ lắm, có một mảnh trang viên tư nhân vẫn là tâm nguyện lúc trước của ta.
Trần Vũ nhìn xung quanh một lượt, có cảm giác mình đã thỏa mãn.
Mảnh trang viên này, thổ địa rất màu mỡ, có núi có nước, ngoại trừ hoa cỏ phụ cận, xung quanh còn có vườn cây ăn quả và lương thực, có thể tự cấp tự túc.
Nếu không quan tâm đến nguy cơ Cốt Ma Cung xâm lấn, người bình thường có thể sống bình yên ở nơi này cả đời không lo lắng.
Đêm hôm đó, Trần Vũ bầu bạn với cha mẹ, qua đêm trong trang viên.
Đám tộc lão của Trần gia cũng cực kỳ thức thời, không đến quấy nhiễu Trần Vũ.
Đêm khuya, thành Tương Dương, phủ trạch của Vương gia.
Trong một gian mật thất.
- Vương gia chủ, các ngươi suy tính thế nào rồi? Nếu như có thể sớm đầu nhập, dựa vào Cốt Ma Cung, làm nội ứng cho chúng ta. Đợi đến khi thống nhất Sở quốc, các ngươi sẽ được hưởng đãi ngộ công thần.
Một thanh niên mũi ưng, bắt chéo hai chân, nói.
Bên cạnh hắn là một nam một nữ, trên người tản mát một luồng khí tức âm tà. Cả ba người đều là Luyện Tạng kỳ.
Phía đối diện là một trung niên để râu quai nón, hắn cắn răng nói:
- Chỉ cần các ngươi có thể giết chết Trần Vũ, chúng ta sẽ suy xét gia nhập quý cung. Người này là nghi phạm lớn nhất khiến con trai ta mất tích. Con trai Vương Lăng Vân của ta e rằng đã không còn trên đời này nữa rồi.
Trung niên để râu quai nón chính là Vương gia chủ.
- Trần Vũ? Là đệ tử Vân Nhạc môn mà các ngươi từng đề cập? Người này ở trong tông môn, làm sao hạ thủ?
Thanh niên mũi ưng hừ lạnh, nói.
Bên cạnh Vương gia chủ, một lão nhân khoảng bảy mươi tuổi lên tiếng:
- Vừa rồi chúng ta nhận được tin tức, Trần Vũ kia đã trở về thành Tương Dương.
- Người này đang ở thành Tương Dương? Đệ tử nội môn Thông Mạch kỳ?
Trong nụ cười của thanh niên mũi ưng có vài phần châm chọc, cùng đối mắt với một nam một nữ bên cạnh, sau đó cả ba cùng bật cười.
Đây quả thật là buồn ngủ mà gặp chiếu manh.
Ba người bọn họ là thành viên ngoại vi của Cốt Ma Cung, nếu có thể chém giết một tên đệ tử nội môn, vậy thì sẽ lập được công lớn.
Huống chi, một khi bắt giết được Trần Vũ, có thể khiến Vương gia gia nhập vào trận doanh của Cốt Ma Cung.
Đây là cơ hội tốt để nhất tiễn hạ song điêu.
- Chỉ là một Thông Mạch kỳ, cũng không đáng xem trọng. Nhưng nếu chúng ta giết người này, các ngươi phải bảo đảm làm nội ứng tại thế tục cho Cốt Ma Cung, cung cấp mạng lưới tin tức...
Thanh niên mũi ưng mỉm cười, nói.
- Nếu quý cung có thể giết được người này, chúng ta tất nhiên sẽ giữ lời. Suy cho cùng thì Vương gia chúng ta tại thành Tương Dương đã khó mà đặt chân nữa rồi. Chúng ta đã bị hai nhà Mạc, Trần vượt qua.
Vương gia chủ lạnh nhạt nói.
Lão tổ bảy mươi tuổi bên cạnh cũng gật đầu hứa hẹn.
- Các ngươi phải cẩn thận, thực lực chân chính của Trần Vũ kia, nghe nói có thể đối kháng với Luyện Tạng kỳ, bên cạnh hắn dường như còn có một đồng môn Luyện Tạng kỳ.
Vương gia chủ nhấn mạnh.
- Yên tâm! Đêm nay chúng ta sẽ đem đầu tiểu nhi kia đến đây.
Thanh niên mũi ưng cười dài một tiếng.
“Vù... Vù... Vù...”
Sóng khí âm phong cuốn lên, ba bóng người như quỷ mị dung nhập vào bóng đêm.
Nhìn ba người Cốt Ma Cung rời đi, Vương gia chủ và Vương lão tổ nhìn nhau, đều thở dài.
- Xem thế cục hiện nay, ba tông sớm muộn cũng khó mà chống cự nổi Cốt Ma Cung. Nghe đồn mấy chục năm trước, Cốt Ma Cung suýt nữa đã tiêu diệt ba tông, nếu không phải vì nước láng giềng dòm ngó thì bọn hắn đã sớm thành công rồi. Bây giờ, Cốt Ma Cung tĩnh dưỡng vài chục năm, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như trước, phần thắng chắc chắn rất lớn.
Vương lão tổ than thở một tiếng.
- Để cho Cốt Ma Cung đối phó với Trần Vũ, một mặt báo thù cho Vân nhi, đồng thời cũng xem thử thành ý của bọn họ. Suy cho cùng thì Cốt Ma Cung cũng là tà tông, chỉ cần có chút sai lầm thì cả tộc chúng ta sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
***
(*) Dưa hái xanh sẽ không ngọt: đồ không phải của mình không nên cưỡng cầu.
Thiếu niên mày rậm sau lưng Trần Vũ lại bị lão tổ Trần gia kính như khách quý, thậm chí nhìn vẻ mặt còn hết sức nghiêm trọng.
Lão tổ Trần gia bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà trong lòng thì dấy lên sóng lớn.
Thiếu niên mày rậm này thoạt nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi, vậy mà tu vi lại cao thâm đến mức ngay cả hắn cũng nhìn không thấu.
Không đến hai mươi tuổi, lại có tu vi ít nhất Luyện Tạng trung kỳ.
Nếu đột phá Luyện Tạng kỳ quá trễ, tiềm lực đã hết, mấy chục năm sau, cơ bản khó mà tiến bộ thêm.
So sánh với thiếu niên này, chút thành tựu của lão tổ Trần gia, thật khó mà khoe ra ngoài.
- Dám hỏi tôn tính đại danh của thiếu hiệp, tệ xá chiêu đãi không chu toàn, mong rằng lượng giải...
Trần lão tổ ôm quyền, vẻ mặt có chút xấu hổ xin lỗi.
Rất nhanh, mấy vị tộc lão của Trần gia đã đưa lên cho Phương Hạo Phi một cái ghế dựa.
Đám người Trần Thiên Uy sợ hãi thấp thỏm, thiếu niên được Trần lão tổ cung kính đối đãi như vậy, lại suýt chút nữa bị bọn họ xem là tùy tùng.
Có thể tưởng tượng được, tu vi của thiếu niên lông mày rậm này, ít nhất là Luyện Tạng kỳ, thậm chí là thiên tài tinh anh trong tông môn.
- Các vị thúc bá không cần khách khí! Ta quả thật chỉ là một tùy tùng mà thôi.
Phương Hạo Phi cười xua tay.
Tùy tùng? Nói đùa sao?
Trần lão tổ làm sao có thể tin, trong lòng ngược lại bất an, chỉ sợ đối phương đang bất mãn nên nói mát.
- Thiếu hiệp, ngài đừng giỡn...
- Chúng ta xong rồi...
Đám cao tầng Trần gia đều thấp thỏm bất an.
Phương Hạo Phi dở khóc dở cười, nói:
- Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, Trần sư đệ mới là lĩnh đội, toàn bộ hành động đều nghe theo hắn. Chư vị thúc bá không cần khách khí.
Cái gì?
Trần Vũ là lĩnh đội?
Thiếu niên thiên tài trong tông môn này, thật sự chỉ là tùy tùng?
Đám tộc lão cao tầng của Trần gia đều ngây ra như phỗng, cả đám sắp rớt cằm tới nơi rồi.
Trợn mắt há hốc mồm.
Trần lão tổ, Trần Thiên Uy, bao gồm cả Trần phụ Trần mẫu, đều lộ vẻ mặt kinh ngạc quái dị.
Điều này thật sự khiến người khác khó mà tiếp nhận được.
Nửa năm trước, Trần Vũ không phải vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường sao? Lúc đó, gia tộc thậm chí còn bỏ qua việc duy trì tài nguyên cho hắn.
Chỉ trong mấy tháng gần đây, Trần Vũ mới tiến vào nội môn, từ từ quật khởi tại Vân Nhạc môn.
Chẳng qua, nhìn thần thái và ngữ khí của thiếu niên mày rậm này, không giống như đang diễn trò.
- Phương sư huynh, ngươi cứ yên tâm ngồi đi. Nếu cảm thấy không thoải mái có thể đi xung quanh dạo một vòng.
Trần Vũ cười nói.
- Ừm.
Phương Hạo Phi nhún vai đi ra khỏi phòng khách, chuyện của Trần gia, một ngoại nhân như hắn không tiện tham dự.
Cho đến tận khi Phương Hạo Phi rời đi, đám tộc lão cao tầng của Trần gia mới hoảng hốt bừng tỉnh.
Thần sắc đám người Trần lão tổ lúc nhìn Trần Vũ, càng thêm có một tia mùi vị không rõ.
Bọn họ dù ngốc cũng có thể hiểu được: “Trần Vũ bây giờ tuyệt đối không phải là một đệ tử bình thường ở Vân Nhạc môn nữa.”
- Vũ nhi, lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, ngươi thật sự lĩnh đội? Đệ tử thiên tài vừa rồi ít nhất cũng là tu vi Luyện Tạng kỳ, dường như cũng không phản đối việc ngươi lĩnh đội.
Trong mắt Trần mẫu Liễu Văn tràn ngập kỳ vọng vui sướng, không nhịn được hỏi.
- Bởi vì hài nhi muốn thuận tiện trở về thành Tương Dương, cho nên mới tìm cách giành lấy vị trí lĩnh đội. Theo nguyên tắc mà nói, lĩnh đội quả thật có quyền chủ động phân phó nhiệm vụ.
Trần Vũ đáp.
Đối với câu hỏi của mẹ, hắn không dám qua loa.
Hắn không biết chuyện hắn đạp vị hôn thê trong cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch có bị cha mẹ biết hay không.
Sau khi nghe Trần Vũ xác nhận, Trần phụ và Trần mẫu đều mừng rỡ không thôi. Gương mặt Trần lão tổ cũng giãn ra, Trần gia xuất hiện nhân kiệt như vậy thật đáng tự hào.
Mà gia chủ Trần Thiên Uy và vị tộc lão râu trắng kia thì đều lộ vẻ xấu hổ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Trước đó, hai người bọn họ thậm chí còn bức hôn Trần Vũ, thậm chí đoạn tuyệt tương trợ tài nguyên cho Trần Vũ.
- Chuyện ngày xưa, tạm thời không nhắc lại. Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, cố ý đi đường vòng để về thăm nhà một chuyến, còn một việc khác, chính là hôn ước của ta.
Lời nói của Trần Vũ chợt xoay chuyển.
Hôn ước này vốn không phải là ý nguyện của hắn.
Hơn nữa, theo lời đồn mà Trần Vũ nghe được trong giới tông môn, Dịch Vân Phi ái mộ Sở Uyển Ngọc đã lâu, dường như hai bên đã có tình cảm qua lại.
Cho dù Trần Vũ mạo hiểm đắc tội Dịch Vân Phi, cưới Sở Uyển Ngọc thì cũng vô ích, dưa hái xanh sẽ không ngọt (*).
Lúc Trần Vũ nói rõ nguyên nhân, đám tộc lão Trần gia đều ngơ ngác nhìn nhau.
Nếu là lúc trước, đám tộc lão này nói không chừng đã đập bàn đứng dậy.
Liên hôn là vì lợi ích của gia tộc, hi sinh chút lợi ích cá nhân thì có là gì? Huống chi, nếu theo tình huống lúc trước, Trần Vũ có thể lấy được Sở Uyển Ngọc đã xem là với cao rồi.
- Vũ nhi, chuyện này có chút phiền toái.
Trần phụ Trần Thiên Đức bỗng nhiên lên tiếng.
Phiền phức ư?
Trần Vũ nhìn cha mình.
Lúc này, xung quanh mọi người đều câm như hến, những tộc lão còn lại thậm chí còn không dám mở miệng.
- Thứ nhất, Sở gia là đại tộc tại Sở quốc, thực lực mạnh hơn Trần gia chúng ta không biết bao nhiêu lần, nghe nói gia tộc đó thậm chí có cường giả Hóa Khí Hậu Thiên tọa trấn.
Trần phụ than thở một tiếng.
Trần Vũ nhíu mày.
Quả thật, Sở gia thế lớn, nếu bên mình chủ động giải trừ hôn ước sẽ đắc tội với đại tộc này.
- Thứ hai, bây giờ Cốt Ma Cung xâm lấn, môn đồ bên ngoài đã duỗi ra nanh vuốt đến “Bắc Vân sáu quận”, thành Tương Dương chúng ta gần đây cũng không thái bình, thậm chí đám tay chân của Cốt Ma Cung còn bức ép lợi dụ, khiến chúng ta phải phụ thuộc, bằng không đến khi Cốt Ma Cung xâm lấn đến, sẽ bị diệt tộc.
Trần phụ trầm giọng nói.
- Cốt Ma Cung ở trong thế tục đã thẩm thấu đến mức này rồi sao? Ngay cả Trần gia cũng bị cảnh cáo uy hiếp.
Trần Vũ ngưng trọng nói.
- Bởi vì có hôn ước của ngươi và Sở Uyển Ngọc cho nên Trần gia và Sở gia chúng ta mới tạo thành đồng minh. Sở Phong Vân thậm chí hứa hẹn, nếu như Trần gia có nguy cơ thì Sở gia sẽ giúp một tay...
Gia chủ Trần Thiên Uy bổ sung.
- Nói như vậy, gia tộc chúng ta cần phải dựa vào cái hôn ước này để sinh tồn dưới sự che chở của Sở gia sao?
Trần Vũ cười lạnh một tiếng.
Theo hắn được biết, những gia tộc mạnh như Sở gia cũng đã bị Cốt Ma Cung diệt vài cái.
Nếu Cốt Ma Cung thật sự đánh tới nơi này, tất cả đều là mây trôi.
Một hôn ước nho nhỏ có thể tạo nên tác dụng gì?
Đến lúc đó, chỉ có thể bỏ qua sản nghiệp, cao chạy xa bay mà thôi.
Sở quốc không tránh được? Có thể đến nước láng giềng, thiên hạ rộng lớn, còn sợ không có đất dung thân sao?
Cuối cùng, Trần Vũ dứt khoát giải quyết. Dù sao cũng nhất định phải xóa bỏ hôn ước này.
Chủ yếu là cuộc mua bán này, quá không có lời rồi.
Nếu cưỡng ép lấy Sở Uyển Ngọc, tự nhiên vô cớ bị Dịch Vân Phi, thậm chí toàn bộ Thủy Nguyệt phái cừu thị.
Mấu chốt nhất là người ta vốn là nam hoan nữ ái, còn Trần Vũ chỉ là bên thứ ba, thậm chí còn dùng chân đạp vị hôn thê trên danh nghĩa một cái.
...
Xế chiều hôm đó, Trần Vũ dẫn theo Phương Hạo Phi, cùng cha mẹ đi tới một trang viên ở phía nam ngoại ô thành Tương Dương.
Mảnh trang viên trước mắt có diện tích mấy nghìn mẫu. Chính giữa trang viên có một cái hồ nước, có thể thấy được cá nhỏ đang bơi lội giữa các khóm hoa sen.
Bên cạnh hồ nước xây dựng một tòa phủ trạch phong cách điền viên.
Xung quanh phủ trạch còn có một đám lâm viên đủ loại hoa cỏ, cách xa một dặm cũng có thể ngửi được hương hoa ập vào mặt.
- A... Nơi này hoàn cảnh không tệ. Nếu như có thể tĩnh tu một đoạn thời gian ở đây thì cũng không tồi.
Phương Hạo Phi thở dài một hơi, nói.
Mảnh trang viên này là lãnh địa tư nhân của Trần Vũ.
Lúc đầu, hắn từng chém giết Hồng Hồ Tam Sát, ngoại trừ lãnh địa còn được tưởng thưởng vạn kim, phần lớn dùng để cải tạo thành mảnh trang viên này.
- Bái kiến thiếu gia.
Sau khi tiến vào phủ trạch điền viên bên cạnh hồ nước, có tám nô tám tỳ đứng bên cạnh chờ lệnh.
Tổng cộng mười sáu hạ nhân, phụ trách xử lý mảnh trang viên này.
- Vũ nhi, ngươi có hài lòng trang viên này không? Một vạn kim tưởng thưởng vẫn chưa dùng hết đâu.
Trần mẫu Liễu Văn cười nói.
- Cũng không tệ lắm, có một mảnh trang viên tư nhân vẫn là tâm nguyện lúc trước của ta.
Trần Vũ nhìn xung quanh một lượt, có cảm giác mình đã thỏa mãn.
Mảnh trang viên này, thổ địa rất màu mỡ, có núi có nước, ngoại trừ hoa cỏ phụ cận, xung quanh còn có vườn cây ăn quả và lương thực, có thể tự cấp tự túc.
Nếu không quan tâm đến nguy cơ Cốt Ma Cung xâm lấn, người bình thường có thể sống bình yên ở nơi này cả đời không lo lắng.
Đêm hôm đó, Trần Vũ bầu bạn với cha mẹ, qua đêm trong trang viên.
Đám tộc lão của Trần gia cũng cực kỳ thức thời, không đến quấy nhiễu Trần Vũ.
Đêm khuya, thành Tương Dương, phủ trạch của Vương gia.
Trong một gian mật thất.
- Vương gia chủ, các ngươi suy tính thế nào rồi? Nếu như có thể sớm đầu nhập, dựa vào Cốt Ma Cung, làm nội ứng cho chúng ta. Đợi đến khi thống nhất Sở quốc, các ngươi sẽ được hưởng đãi ngộ công thần.
Một thanh niên mũi ưng, bắt chéo hai chân, nói.
Bên cạnh hắn là một nam một nữ, trên người tản mát một luồng khí tức âm tà. Cả ba người đều là Luyện Tạng kỳ.
Phía đối diện là một trung niên để râu quai nón, hắn cắn răng nói:
- Chỉ cần các ngươi có thể giết chết Trần Vũ, chúng ta sẽ suy xét gia nhập quý cung. Người này là nghi phạm lớn nhất khiến con trai ta mất tích. Con trai Vương Lăng Vân của ta e rằng đã không còn trên đời này nữa rồi.
Trung niên để râu quai nón chính là Vương gia chủ.
- Trần Vũ? Là đệ tử Vân Nhạc môn mà các ngươi từng đề cập? Người này ở trong tông môn, làm sao hạ thủ?
Thanh niên mũi ưng hừ lạnh, nói.
Bên cạnh Vương gia chủ, một lão nhân khoảng bảy mươi tuổi lên tiếng:
- Vừa rồi chúng ta nhận được tin tức, Trần Vũ kia đã trở về thành Tương Dương.
- Người này đang ở thành Tương Dương? Đệ tử nội môn Thông Mạch kỳ?
Trong nụ cười của thanh niên mũi ưng có vài phần châm chọc, cùng đối mắt với một nam một nữ bên cạnh, sau đó cả ba cùng bật cười.
Đây quả thật là buồn ngủ mà gặp chiếu manh.
Ba người bọn họ là thành viên ngoại vi của Cốt Ma Cung, nếu có thể chém giết một tên đệ tử nội môn, vậy thì sẽ lập được công lớn.
Huống chi, một khi bắt giết được Trần Vũ, có thể khiến Vương gia gia nhập vào trận doanh của Cốt Ma Cung.
Đây là cơ hội tốt để nhất tiễn hạ song điêu.
- Chỉ là một Thông Mạch kỳ, cũng không đáng xem trọng. Nhưng nếu chúng ta giết người này, các ngươi phải bảo đảm làm nội ứng tại thế tục cho Cốt Ma Cung, cung cấp mạng lưới tin tức...
Thanh niên mũi ưng mỉm cười, nói.
- Nếu quý cung có thể giết được người này, chúng ta tất nhiên sẽ giữ lời. Suy cho cùng thì Vương gia chúng ta tại thành Tương Dương đã khó mà đặt chân nữa rồi. Chúng ta đã bị hai nhà Mạc, Trần vượt qua.
Vương gia chủ lạnh nhạt nói.
Lão tổ bảy mươi tuổi bên cạnh cũng gật đầu hứa hẹn.
- Các ngươi phải cẩn thận, thực lực chân chính của Trần Vũ kia, nghe nói có thể đối kháng với Luyện Tạng kỳ, bên cạnh hắn dường như còn có một đồng môn Luyện Tạng kỳ.
Vương gia chủ nhấn mạnh.
- Yên tâm! Đêm nay chúng ta sẽ đem đầu tiểu nhi kia đến đây.
Thanh niên mũi ưng cười dài một tiếng.
“Vù... Vù... Vù...”
Sóng khí âm phong cuốn lên, ba bóng người như quỷ mị dung nhập vào bóng đêm.
Nhìn ba người Cốt Ma Cung rời đi, Vương gia chủ và Vương lão tổ nhìn nhau, đều thở dài.
- Xem thế cục hiện nay, ba tông sớm muộn cũng khó mà chống cự nổi Cốt Ma Cung. Nghe đồn mấy chục năm trước, Cốt Ma Cung suýt nữa đã tiêu diệt ba tông, nếu không phải vì nước láng giềng dòm ngó thì bọn hắn đã sớm thành công rồi. Bây giờ, Cốt Ma Cung tĩnh dưỡng vài chục năm, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như trước, phần thắng chắc chắn rất lớn.
Vương lão tổ than thở một tiếng.
- Để cho Cốt Ma Cung đối phó với Trần Vũ, một mặt báo thù cho Vân nhi, đồng thời cũng xem thử thành ý của bọn họ. Suy cho cùng thì Cốt Ma Cung cũng là tà tông, chỉ cần có chút sai lầm thì cả tộc chúng ta sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
***
(*) Dưa hái xanh sẽ không ngọt: đồ không phải của mình không nên cưỡng cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.