Chương 156: Chỉ mành treo chuông
Kiếm Du Thái Hư
02/08/2017
Đoạn đường dài mấy dặm, mọi người ngay lập tức đi tới nơi.
Trên sườn núi, không thể ngờ có một sơn động rất rộng cao khoảng 4m, vừa đi vào trong vừa nhìn, sơn động rất sâu, một mảnh tối đen như mực, liếc mắt nhìn không thấy cuối.
“Sơn động này thật là tốt, chỉ cần phòng thủ ở miệng hang, cản trở bọn chúng một lúc là điều vẫn có thể làm được.” Tiêu Biệt Ly con mắt sáng lên.
Trần Phương Hoa lấy ra cái khiên Huyền Cấp cấp thấp, “Có cái khiên này, có thể cản trở gần nửa canh giờ là đủ rồi.”
Huyền Cấp cấp thấp khiên chắn vô cùng cứng rắn, đừng nói Địa Sát Cảnh nhất trọng tu vi, coi như là Địa Sát Cảnh cửu trọng tu vi, cũng rất khó đánh vỡ, truyền chân khí vào, hoàn toàn có thể làm suy yếu gần một nửa lực công kích.
Sơn động không sai biệt lắm sâu khoảng hơn trăm thước, ở chỗ sâu nhất có một không gian khá là rộng rãi, từ vết cào trên vách núi có thể đoán ở đây đã từng là nơi ở của một đầu yêu thú, hơn nữa còn là yêu thú cấp ba.
“Ta ở nơi này luyện hóa Quy Nguyên Thảo, kế tiếp nhờ vào mọi người thủ hộ.” Lý Phù Trần cũng không nhiều lời vô ích, liền ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công.
“Ta là người thứ nhất thủ hộ, Liễu sư đệ, ngươi trước tiên mau chóng chữa thương, người thứ hai đến phiên ngươi.” Tiêu Biệt Ly tiếp nhận cái khiên từ Trần Phương Hoa, hướng Liễu Vô Hoàng nói.
Liễu Vô Hoàng gật đầu, tương tự cũng ngồi xếp bằng xuống.
Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ 15 đỉnh phong, hiệu suất kinh người, chỉ vận chuyển mấy vòng tuần hoàn, Lý Phù Trần liền cảm thấy có một lực lượng thôn phệ đang được sinh ra, cực nóng nguyên khí tự do trong thiên địa, giống như là thủy triều cuồn cuồn hướng về phía Lý Phù Trần.
Lấy ra Quy Nguyên Thảo, Lý Phù Trần một ngụm nuốt xuống.
Chỉ sau chốc lát công phu, đám người Lệ Vô Huyết đã đuổi tới.
“Bọn chúng ở trong sơn động, giết vào trong.”
Hắc Bạch Song Sát dẫn đầu chạy vào trong động, khi hai người liên thủ thực lực mạnh kinh người, chính vì vậy nên không hề sợ trong sơn động sẽ có mai phục.
Thình thịch!
Nhưng mà ngay khi hai người lướt vào trong sơn động, một viên Bạch Chướng Đạn nổ tung, sương mù màu trắng nồng nặc khuếch tán ra, Hắc Bạch Song Sát thấy vậy lui ngay ra ngoài.
Không sợ mai phục không có nghĩa là không sợ, ít nhất cũng phải quan sát được tình hình, tầm nhìn bị che khuất khiến mọi người sinh ra cảnh giác.
“Biến mất cho ta.”
Bị một viên Bạch Chướng Đạn dọa cho phải rời khỏi sơn động, sắc mặt Hắc Bạch Song Sát vô cùng khó coi, Bạch Sát hừ lạnh một tiếng, đánh ra một cái chưởng phong về phía sơn động.
Vù vù hô!
Sức gió mãnh liệt giống như cuồng phong, cuốn theo sương mù màu trắng, đi sâu vào trong động, chỉ sau một khắc, một trận nổ truyền ra, sương mù màu trắng lại quay ngược trở về, kình khí hỗn loạn , mang theo vô số đá vụn, trùng kích về phía miệng hang tàn sát bừa bãi.
Hắc Bạch Song Sát chật vật không chịu nổi, sương mù màu trắng cùng kình khí hỗn loạn hòa lẫn với nhau tạo thành bạch sắc trong kình khí, rõ ràng là một đạo kiếm khí bất ngờ đánh tới, nếu như không phải hai người phản ứng nhanh nhạy, liền gia tăng lực lượng, tuyệt đối sẽ bị một kiếm đánh trọng thương.
“Chết tiệt.”
Hắc Bạch Song Sát nổi giận, hai người liên thủ hướng về phía sơn động đánh ra một chiêu.
Trong sơn động ngổn ngang những hòn đá vỡ, hai cỗ kình khí kết hợp với nhau, lấy phong thái không thể đón đỡ, đánh mạnh vào cái khiên Huyền Cấp cấp thấp.
Một ngụm máu tươi phun ra, Tiêu Biệt Ly nhất thời bị nội thương không nhẹ.
Thực lực của hắn so với từng người Hắc Sát và Bạch Sát đều nhỉnh hơn một chút, dưới sự liên thủ của hai người, cho dù lực đánh đã bị cái khiên làm suy yếu hơn phân nửa, cũng không phải là hắn có thể đơn giản ngăn cản được.
Một bên, Trần Phương Hoa cùng Vũ Văn Thiên chia ra đứng ở hai bên trái phải gần Tiêu Biệt Ly, không ngừng phát ra kiếm khí đánh về phía miệng hang, thiếu chút nữa kiếm khí đã gây thương tổn được Hắc Bạch Song Sát, đúng là kiếm khí do Trần Phương Hoa phát ra, về phần kiếm khí của Vũ Văn Thiên, chỉ có thể tạo được tác dụng phụ trợ.
“Bọn chúng đang trì hoãn thời gian, cùng tiến lên.”
Huyết Sát Lệ Vô Huyết rất khẩn trương, nếu để cho Lý Phù Trần đột phá đến Quy Nguyên Cảnh cửu trọng cảnh giới, bọn họ cho dù là tông phái nào cũng đều không phải là đối thủ của Thương Lan Tông, trừ khi tất cả người của 3 tông liên hợp lại.
11 người liên thủ đánh về phía sơn động, thanh thế kinh người không gì sánh được.
Cùng một lúc, vô số đao khí, kình khí, thương khí, giống như mưa rền gió dữ, bắn nhanh vào trong sơn động.
Ùng ùng!
Đáng tiếc sơn động quá nhỏ, vị trí phát lực của mọi người không giống nhau, kình khí còn chưa vào được sâu bên trong, đã bắt đầu va chạm vào nhau, khiến cho sơn động đổ nát, cùng một lúc, lượng lớn loạn thạch rơi xuống, bịt kín cả sơn động.
Đám người Lệ Vô Huyết da mặt nhăn nhó, bọn chúng không hề nghĩ tới sẽ gặp phải kết quả như thế này.
Bọn chúng cho rằng núi đá trong Bách Thảo Bí Cảnh cứng rắn gấp nhiều lần so với bên ngoài, có thể chịu được lực đạo rất lớn mới đúng.
“Loạn thạch không nhiều lắm, ba người chúng ta cùng đánh về phía trước.” U Linh Thiếu Gia Đoan Mộc Du nói.
“Chỉ có thể như vậy.” Lệ Vô Huyết gật đầu.
Đoan Mộc Du nói ba người tự nhiên là 3 kẻ mạnh nhất của 3 tông, theo thứ tự là Phong Đao Đoạn Hải, Huyết Sát Lệ Vô Huyết cùng với chính hắn.
3 người đứng sánh vai nhau, phát động chân khí, bắt đầu đánh về phía loạn thạch.
Phốc phốc phốc phốc!
Dưới vô số đao khí, thương kình cùng với chưởng phong tàn sát bừa bãi, loạn thạch đều bị đánh vỡ ra, hóa thành vô số đá vụn bụi bay mịt mù, lan tràn vào bên trong sơn động tàn sát bừa bãi.
Ba người Tiêu Biệt Ly đâu thể chặn được nhiều đá vụn như vậy, cả đám không ngừng lùi về phía sau.
Chén trà nhỏ thời gian trôi qua, đống loạn thạch rốt cục bị đánh tan nát, phía trước ngoại trừ khắp nơi đều là đá vụn, không có bất kỳ trở ngại nào nữa.
“Giết vào trong.”
Sơn động không sai biệt lắm rộng cỡ hai thước, có thể để cho ba người sánh vai nhau mà đi, mặc dù có hơi chen chúc.
Tiêu Biệt Ly không còn biện pháp nào nữa, chỉ có thể đem đám bảo vật giữ mạng ném về phía trước, cái gì Phích Lịch Đạn, cái gì Bạch Chướng Đạn, cái gì Châm Lông Trâu, tất cả đều quăng ra hết.
Thế nhưng ba người Lệ Vô Huyết, Đoan Mộc Du cùng với Đoạn Hải quá mạnh mẽ, khi ba người liên thủ, không quan tâm phía trước là cái gì, tất cả đều bị phá hủy, căn bản không thể cản trở bước tiến của ba người.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sơn động khắp nơi đều là sương mù màu trắng kèm theo đó là một ít bụi đá, cho dù tu vi đã đạt Địa Sát Cảnh, trong bóng tối cũng không nhìn thấy gì, thập phần hỗn loạn.
Phanh!
Tiêu Biệt Ly bị ba người liên thủ một kích đánh bay, cái khiên suýt nữa thì rời khỏi tay, bị nội thương rất nặng, hai tay cũng không thể cử động được.
“Ta đến.”
Đúng lúc này, Liễu Vô Hoàng chạy tới, nhận lấy cái khiên từ trên tay Tiêu Biệt Ly, bất quá Liễu Vô Hoàng cũng chỉ mạnh hơn Tiêu Biệt Ly một bậc mà thôi, đâu thể địch nổi sự liên thủ của 3 người, đồng dạng bị đánh thành trọng thương, kình phong cuồng bạo đem Trần Phương Hoa cùng Vũ Văn Thiên ở đằng sau đều đánh bay ra ngoài, ngã về phía Lý Phù Trần.
Ầm!
Đúng lúc này, linh khí kinh người bạo phát, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Lý Phù Trần.
Xích Hỏa Huyền Công đạt tới tần thứ 15 đỉnh phong, tốc độ Lý Phù Trần luyện hóa Quy Nguyên thảo nhanh hơn mấy thành, thời gian đột phá so với quá khứ cũng nhanh hơn mấy thành.
Linh khí cuồn cuộn tiến vào cơ thể, tu vi Lý Phù Trần tăng lên nhanh chóng, đạt tới Quy Nguyên Cảnh cửu trọng.
“Cực khổ cho các ngươi, ta đi đối phó bọn chúng.”
Lý Phù Trần khẽ quát một tiếng, kích phát Huyền Long Bí Pháp, dị tượng công pháp hiện lên, khí thế cực nóng cuồng bạo vô cùng bao phủ toàn bộ sơn động, lan tràn ra cả bên ngoài.
“Thiên Ngoại Lưu Tinh.”
Một đạo ánh sáng chói mắt không gì sánh được bắn ra, bắn nhanh về phía cửa sơn động.
“Không tốt, hắn đột phá, mau lùi lại.” Kiếm khí kéo tới, Lệ Vô Huyết huơ thương đón đỡ, chỉ là kiếm khí quá kinh khủng, lực phản chấn khiến hắn phải lùi lại liên tục, khí huyết sôi trào, hơn nữa trong sơn động tầm nhìn bị giới hạn, cái gì cũng nhìn không thấy, Lệ Vô Huyết không khỏi hoảng sợ nói.
“Còn muốn chạy, không có cửa đâu.” Lý Phù Trần nhanh chóng đuổi theo
Trên sườn núi, không thể ngờ có một sơn động rất rộng cao khoảng 4m, vừa đi vào trong vừa nhìn, sơn động rất sâu, một mảnh tối đen như mực, liếc mắt nhìn không thấy cuối.
“Sơn động này thật là tốt, chỉ cần phòng thủ ở miệng hang, cản trở bọn chúng một lúc là điều vẫn có thể làm được.” Tiêu Biệt Ly con mắt sáng lên.
Trần Phương Hoa lấy ra cái khiên Huyền Cấp cấp thấp, “Có cái khiên này, có thể cản trở gần nửa canh giờ là đủ rồi.”
Huyền Cấp cấp thấp khiên chắn vô cùng cứng rắn, đừng nói Địa Sát Cảnh nhất trọng tu vi, coi như là Địa Sát Cảnh cửu trọng tu vi, cũng rất khó đánh vỡ, truyền chân khí vào, hoàn toàn có thể làm suy yếu gần một nửa lực công kích.
Sơn động không sai biệt lắm sâu khoảng hơn trăm thước, ở chỗ sâu nhất có một không gian khá là rộng rãi, từ vết cào trên vách núi có thể đoán ở đây đã từng là nơi ở của một đầu yêu thú, hơn nữa còn là yêu thú cấp ba.
“Ta ở nơi này luyện hóa Quy Nguyên Thảo, kế tiếp nhờ vào mọi người thủ hộ.” Lý Phù Trần cũng không nhiều lời vô ích, liền ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công.
“Ta là người thứ nhất thủ hộ, Liễu sư đệ, ngươi trước tiên mau chóng chữa thương, người thứ hai đến phiên ngươi.” Tiêu Biệt Ly tiếp nhận cái khiên từ Trần Phương Hoa, hướng Liễu Vô Hoàng nói.
Liễu Vô Hoàng gật đầu, tương tự cũng ngồi xếp bằng xuống.
Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ 15 đỉnh phong, hiệu suất kinh người, chỉ vận chuyển mấy vòng tuần hoàn, Lý Phù Trần liền cảm thấy có một lực lượng thôn phệ đang được sinh ra, cực nóng nguyên khí tự do trong thiên địa, giống như là thủy triều cuồn cuồn hướng về phía Lý Phù Trần.
Lấy ra Quy Nguyên Thảo, Lý Phù Trần một ngụm nuốt xuống.
Chỉ sau chốc lát công phu, đám người Lệ Vô Huyết đã đuổi tới.
“Bọn chúng ở trong sơn động, giết vào trong.”
Hắc Bạch Song Sát dẫn đầu chạy vào trong động, khi hai người liên thủ thực lực mạnh kinh người, chính vì vậy nên không hề sợ trong sơn động sẽ có mai phục.
Thình thịch!
Nhưng mà ngay khi hai người lướt vào trong sơn động, một viên Bạch Chướng Đạn nổ tung, sương mù màu trắng nồng nặc khuếch tán ra, Hắc Bạch Song Sát thấy vậy lui ngay ra ngoài.
Không sợ mai phục không có nghĩa là không sợ, ít nhất cũng phải quan sát được tình hình, tầm nhìn bị che khuất khiến mọi người sinh ra cảnh giác.
“Biến mất cho ta.”
Bị một viên Bạch Chướng Đạn dọa cho phải rời khỏi sơn động, sắc mặt Hắc Bạch Song Sát vô cùng khó coi, Bạch Sát hừ lạnh một tiếng, đánh ra một cái chưởng phong về phía sơn động.
Vù vù hô!
Sức gió mãnh liệt giống như cuồng phong, cuốn theo sương mù màu trắng, đi sâu vào trong động, chỉ sau một khắc, một trận nổ truyền ra, sương mù màu trắng lại quay ngược trở về, kình khí hỗn loạn , mang theo vô số đá vụn, trùng kích về phía miệng hang tàn sát bừa bãi.
Hắc Bạch Song Sát chật vật không chịu nổi, sương mù màu trắng cùng kình khí hỗn loạn hòa lẫn với nhau tạo thành bạch sắc trong kình khí, rõ ràng là một đạo kiếm khí bất ngờ đánh tới, nếu như không phải hai người phản ứng nhanh nhạy, liền gia tăng lực lượng, tuyệt đối sẽ bị một kiếm đánh trọng thương.
“Chết tiệt.”
Hắc Bạch Song Sát nổi giận, hai người liên thủ hướng về phía sơn động đánh ra một chiêu.
Trong sơn động ngổn ngang những hòn đá vỡ, hai cỗ kình khí kết hợp với nhau, lấy phong thái không thể đón đỡ, đánh mạnh vào cái khiên Huyền Cấp cấp thấp.
Một ngụm máu tươi phun ra, Tiêu Biệt Ly nhất thời bị nội thương không nhẹ.
Thực lực của hắn so với từng người Hắc Sát và Bạch Sát đều nhỉnh hơn một chút, dưới sự liên thủ của hai người, cho dù lực đánh đã bị cái khiên làm suy yếu hơn phân nửa, cũng không phải là hắn có thể đơn giản ngăn cản được.
Một bên, Trần Phương Hoa cùng Vũ Văn Thiên chia ra đứng ở hai bên trái phải gần Tiêu Biệt Ly, không ngừng phát ra kiếm khí đánh về phía miệng hang, thiếu chút nữa kiếm khí đã gây thương tổn được Hắc Bạch Song Sát, đúng là kiếm khí do Trần Phương Hoa phát ra, về phần kiếm khí của Vũ Văn Thiên, chỉ có thể tạo được tác dụng phụ trợ.
“Bọn chúng đang trì hoãn thời gian, cùng tiến lên.”
Huyết Sát Lệ Vô Huyết rất khẩn trương, nếu để cho Lý Phù Trần đột phá đến Quy Nguyên Cảnh cửu trọng cảnh giới, bọn họ cho dù là tông phái nào cũng đều không phải là đối thủ của Thương Lan Tông, trừ khi tất cả người của 3 tông liên hợp lại.
11 người liên thủ đánh về phía sơn động, thanh thế kinh người không gì sánh được.
Cùng một lúc, vô số đao khí, kình khí, thương khí, giống như mưa rền gió dữ, bắn nhanh vào trong sơn động.
Ùng ùng!
Đáng tiếc sơn động quá nhỏ, vị trí phát lực của mọi người không giống nhau, kình khí còn chưa vào được sâu bên trong, đã bắt đầu va chạm vào nhau, khiến cho sơn động đổ nát, cùng một lúc, lượng lớn loạn thạch rơi xuống, bịt kín cả sơn động.
Đám người Lệ Vô Huyết da mặt nhăn nhó, bọn chúng không hề nghĩ tới sẽ gặp phải kết quả như thế này.
Bọn chúng cho rằng núi đá trong Bách Thảo Bí Cảnh cứng rắn gấp nhiều lần so với bên ngoài, có thể chịu được lực đạo rất lớn mới đúng.
“Loạn thạch không nhiều lắm, ba người chúng ta cùng đánh về phía trước.” U Linh Thiếu Gia Đoan Mộc Du nói.
“Chỉ có thể như vậy.” Lệ Vô Huyết gật đầu.
Đoan Mộc Du nói ba người tự nhiên là 3 kẻ mạnh nhất của 3 tông, theo thứ tự là Phong Đao Đoạn Hải, Huyết Sát Lệ Vô Huyết cùng với chính hắn.
3 người đứng sánh vai nhau, phát động chân khí, bắt đầu đánh về phía loạn thạch.
Phốc phốc phốc phốc!
Dưới vô số đao khí, thương kình cùng với chưởng phong tàn sát bừa bãi, loạn thạch đều bị đánh vỡ ra, hóa thành vô số đá vụn bụi bay mịt mù, lan tràn vào bên trong sơn động tàn sát bừa bãi.
Ba người Tiêu Biệt Ly đâu thể chặn được nhiều đá vụn như vậy, cả đám không ngừng lùi về phía sau.
Chén trà nhỏ thời gian trôi qua, đống loạn thạch rốt cục bị đánh tan nát, phía trước ngoại trừ khắp nơi đều là đá vụn, không có bất kỳ trở ngại nào nữa.
“Giết vào trong.”
Sơn động không sai biệt lắm rộng cỡ hai thước, có thể để cho ba người sánh vai nhau mà đi, mặc dù có hơi chen chúc.
Tiêu Biệt Ly không còn biện pháp nào nữa, chỉ có thể đem đám bảo vật giữ mạng ném về phía trước, cái gì Phích Lịch Đạn, cái gì Bạch Chướng Đạn, cái gì Châm Lông Trâu, tất cả đều quăng ra hết.
Thế nhưng ba người Lệ Vô Huyết, Đoan Mộc Du cùng với Đoạn Hải quá mạnh mẽ, khi ba người liên thủ, không quan tâm phía trước là cái gì, tất cả đều bị phá hủy, căn bản không thể cản trở bước tiến của ba người.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sơn động khắp nơi đều là sương mù màu trắng kèm theo đó là một ít bụi đá, cho dù tu vi đã đạt Địa Sát Cảnh, trong bóng tối cũng không nhìn thấy gì, thập phần hỗn loạn.
Phanh!
Tiêu Biệt Ly bị ba người liên thủ một kích đánh bay, cái khiên suýt nữa thì rời khỏi tay, bị nội thương rất nặng, hai tay cũng không thể cử động được.
“Ta đến.”
Đúng lúc này, Liễu Vô Hoàng chạy tới, nhận lấy cái khiên từ trên tay Tiêu Biệt Ly, bất quá Liễu Vô Hoàng cũng chỉ mạnh hơn Tiêu Biệt Ly một bậc mà thôi, đâu thể địch nổi sự liên thủ của 3 người, đồng dạng bị đánh thành trọng thương, kình phong cuồng bạo đem Trần Phương Hoa cùng Vũ Văn Thiên ở đằng sau đều đánh bay ra ngoài, ngã về phía Lý Phù Trần.
Ầm!
Đúng lúc này, linh khí kinh người bạo phát, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Lý Phù Trần.
Xích Hỏa Huyền Công đạt tới tần thứ 15 đỉnh phong, tốc độ Lý Phù Trần luyện hóa Quy Nguyên thảo nhanh hơn mấy thành, thời gian đột phá so với quá khứ cũng nhanh hơn mấy thành.
Linh khí cuồn cuộn tiến vào cơ thể, tu vi Lý Phù Trần tăng lên nhanh chóng, đạt tới Quy Nguyên Cảnh cửu trọng.
“Cực khổ cho các ngươi, ta đi đối phó bọn chúng.”
Lý Phù Trần khẽ quát một tiếng, kích phát Huyền Long Bí Pháp, dị tượng công pháp hiện lên, khí thế cực nóng cuồng bạo vô cùng bao phủ toàn bộ sơn động, lan tràn ra cả bên ngoài.
“Thiên Ngoại Lưu Tinh.”
Một đạo ánh sáng chói mắt không gì sánh được bắn ra, bắn nhanh về phía cửa sơn động.
“Không tốt, hắn đột phá, mau lùi lại.” Kiếm khí kéo tới, Lệ Vô Huyết huơ thương đón đỡ, chỉ là kiếm khí quá kinh khủng, lực phản chấn khiến hắn phải lùi lại liên tục, khí huyết sôi trào, hơn nữa trong sơn động tầm nhìn bị giới hạn, cái gì cũng nhìn không thấy, Lệ Vô Huyết không khỏi hoảng sợ nói.
“Còn muốn chạy, không có cửa đâu.” Lý Phù Trần nhanh chóng đuổi theo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.