Chương 211: Huyết chiến
Kiếm Du Thái Hư
18/10/2017
Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao
Lăng mộ có diện tích rất lớn, có thể gặp được Phàn Thiên Vũ đã là rất may mắn, suốt một canh giờ sau đó, hai người không hề thấy ai, cũng như cánh cửa của một căn phòng nào cả.
Càng đi vào sâu bên trong, hai người càng cảm thấy mất phương hướng, chỉ có thể đi tiếp theo bản năng.
Lại trôi qua một canh giờ, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy người khác.
Chỉ tiếc là, người này là kẻ mà bọn họ không muốn gặp.
Nơi này là một cái ngã tư trong lăng mộ, bốn phương thông suốt, diện tích lại rất rộng, có phương viên hơn trăm thước, từ một con đường nào đó trong 4 con đường, Phó Sùng Sơn cùng Lệ Vô Huyết đang từ từ tiến tới.
“Lý Phù Trần, không thể không nói vận may của ngươi cũng thật là kém, rất nhiều lần gặp phải ta, xem ra đến ông trời cũng muốn thu phục ngươi.” Lệ Vô Huyết từ trong túi trữ vật lấy ra một lá cờ nhỏ màu đỏ tươi, từ trên lá cờ tỏa ra gợn sóng màu máu dập dờn, hắn nhếch miệng cười gằn.
Lý Phù Trần nói: “Hươu chết về tay ai cũng còn chưa rõ, có thể, chết chính là các ngươi.”
“Nói khoác không biết ngượng, coi như ngươi có rất nhiều bảo vật thì, hôm nay cũng khó lòng thoát khỏi cái chết.” Phó Sùng Sơn nhìn chằm chằm Lý Phù Trần, giống như là đang nhìn xác chết vậy.
Ở trong mắt hắn, Lý Phù Trần đã là một xác chết.
Nếu như có Phàn Thiên Tùng ở đây, còn có thể tìm được đường sống, thế nhưng chỉ có một mình Lý Phù Trần, thì chết chắc.
“Phó Sùng Sơn, Lý Phù Trần giao cho ngươi, còn Phàn Thiên Vũ để ta lo.” Lệ Vô Huyết cũng là kẻ thức thời, mặc dù hắn có rất nhiều bảo vật quý giá, thế nhưng thực lực của bản thân dù sao cũng không cao, khó có thể phát huy uy lực của bảo vật đến cực hạn, hắn không dám hứa chắc có thể đối phó Lý Phù Trần, thế nhưng đối phó một Phàn Thiên Vũ, thì vẫn dư sức.
“Yên tâm, chỉ cần mười đao.” Phó Sùng Sơn tự tin nói.
Trên thực tế, nếu như Lý Phù Trần không có bảo vật, thì hắn tự tin chỉ cần ba đao là có thể giải quyết Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần truyền âm cho Phàn Thiên Vũ: “Ngươi đi trước đi.”
Hắn không muốn Phàn Thiên Vũ rơi vào hiểm cảnh, chuyện của chính mình, thì chính mình đối mặt là được, dù sao thì Phàn Thiên Vũ không phải Phàn Thiên Tùng, thực lực có chút yếu, một khi xảy ra sơ xuất, hắn không biết phải ăn nói thế nào với Phàn Thiên Tùng.
Phàn Thiên Vũ lắc đầu, “Sinh tử chém giết đối với ta mà nói cũng là một cách rèn luyện, huống hồ, ta cũng có một vài bảo vật, không hẳn là không đối phó được Lệ Vô Huyết.”
Nàng là Địa Sát Cảnh bốn tầng cảnh giới, còn Lệ Vô Huyết chỉ là Địa Sát Cảnh ba tầng cảnh giới, chưa đánh đã chạy, thì nàng còn tu luyện làm gì.
“Vậy ngươi cẩn thận một chút.”
Lý Phù Trần không khuyên nữa, bởi vì ngay lúc này Phó Sùng Sơn cùng Lệ Vô Huyết chuẩn bị động thủ, nếu tiếp tục khuyên, có thể dẫn đến tự loạn trận cước.
“Ta hiểu.” Phàn Thiên Vũ gật đầu, trên tay cầm một đôi Tử Ngọ Uyên Ương Việt.
“Giết!”
Lệ Vô Huyết xông về phía Phàn Thiên Vũ, chỉ thấy lá cờ nhỏ màu đỏ máu trong tay hắn lay động, từ trên lá cờ tỏa ra tinh lực ngập trời, giống như là thác nước cuốn về phía Phàn Thiên Vũ.
Lá cờ này rõ ràng là một kiện vũ khí đặc biệt, giúp tăng lên thực lực cho võ giả sử dụng nó, hơn rất nhiều so với vũ khí bình thường, hơn nữa cấp bậc của lá cờ nhỏ màu máu này cũng không thấp, chí ít cũng là Huyền Cấp cấp cao.
“Rách!”
Phàn Thiên Vũ hai tay múa Tử Ngọ Uyên Ương Việt, phóng ra vô số ánh đao chém về phía thác nước tinh lực.
“Ta khuyên ngươi nên giơ tay chịu trói, có như vậy ngươi mới có thể chết toàn thây, bằng không ta sẽ chém ngươi thành nhiều mảnh.” Không có nhìn Lệ Vô Huyết cùng Phàn Thiên Vũ, Phó Sùng Sơn lạnh lùng nói với Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần nói: “Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”
Trong lúc nói chuyện, Lý Phù Trần đã âm thầm kích phát Huyền Long bí pháp, chuyển hóa Phần Thiên Chân Khí trong cơ thể thành Huyền Long Chân Khí.
“Chết!” Phó Sùng Sơn bổ ra một đao.
Một đao này vô cùng nhanh, vô cùng tàn nhẫn, giống như là muốn chém tan Hư Không.
Xoạt xoạt!
Mặt đất bị chém ra một khe hở, đá vụn bay tán loạn, một đao này của Phó Sùng Sơn đã chém hụt.
“Ồ!”
Phó Sùng Sơn cảm giác được, tốc độ của Lý Phù Trần rõ ràng nhanh hơn, quỷ dị hơn so với lúc đánh một trận cùng Từ Hắc Sơn ở Mê Vụ Thành.
“Khinh công chân ý cùng cước pháp chân ý.” Phó Sùng Sơn nhíu mày.
Đồng thời sử dụng 2 loại chân ý, khả năng tăng cường tốc độ cùng với sự linh hoạt không phải chỉ là một hai điểm, mà là gấp đôi trở lên.
Vận chuyển Phong Ảnh Quyết cùng Vô Ảnh Cước, hiện tại Lý Phù Trần không khác gì quỷ mị.
Bất kể là mặt đất, vách tường, hay là trần nhà, giống như là đất bằng, một điểm trở ngại đều không có, một điểm trì trệ cũng không.
Phong Ảnh chân ý cùng Vô Ảnh chân ý đan dệt vào nhau, Lý Phù Trần đã hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của trọng lượng.
Sở dĩ hắn từ bỏ vận chuyển Phần Thiên Chân Công, là bởi vì Phó Sùng Sơn có thực lực quá mạnh, nếu cứng đối cứng thì một chút hy vọng chiến thắng cũng không có, không bằng mạo hiểm, trực tiếp vận chuyển Phong Ảnh Quyết, tăng cường tốc độ cùng sự linh hoạt.
Hắn tin rằng trong thời gian ngắn, hẳn là sẽ không bị đao của đối phương chém trúng.
“Ta không phải là Từ Hắc Sơn, nếu như ngươi cho rằng chỉ có như vậy là có thể khiến ta phải bó tay, vậy thì ngươi sai rồi.” Phó Sùng Sơn thân thể không nhúc nhích, sử dụng lỗ tai cùng mắt cộng thêm khả năng cảm ứng của bản thân, toàn lực cảm ứng quỹ tích di động của Lý Phù Trần.
“Nơi này.” Phó Sùng Sơn bổ một đao về phía Hư Không.
Trong hư không thình lình có một bóng người hiện lên, có điều bóng người này nhanh chóng bay ngược trở lại, tránh được một đao kia.
Ào ào ào…
Phó Sùng Sơn bổ liên tiếp mười mấy đao về phía Hư Không, mỗi một đao đều chém chính xác theo quỹ tích di động của Lý Phù Trần, may là Lý Phù Trần phản ứng cũng rất nhanh, mỗi một lần đều có thể sớm nhận ra hướng chém của Phó Sùng Sơn.
“Mười đao đã qua.” Giọng nói của Lý Phừ Trần vang lên từ bốn phương tám hướng.
“Hừ!” Phó Sùng Sơn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có phần khó coi.
“Thiên La Địa Võng Thức!”
Phó Sùng Sơn sử dụng sát chiêu, đao chiêu vừa ra, trong hư không xuất hiện vô số ánh đao, ánh đao đan vào nhau giống như là một tấm lưới, phủ kín bốn phương tám hướng, phong tỏa ngăn cản Lý Phù Trần.
Giây phút sinh tử, Lý Phù Trần vận dụng chân ý tới cực hạn, thân thể hoặc là lướt ngang, hoặc là vặn vẹo, hoặc là lên xuống, chỉ trong nháy mắt, ít nhất cũng làm ra bảy, tám cái động tác.
Bùm bùm!
Lưới đao xới tung mặt đất, cát đá vụn bay tán loạn, thế nhưng Lý Phù Trần vẫn không mất một sợi tóc.
“Không thể?” Phó Sưng Sơn tỏ ra kinh hãi.
Hắn chưa từng thấy ai có thể né tránh được sát chiêu Thiên La Địa Võng Thức này, cho dù có, thì cũng không nên là Lý Phù Trần, mà phải là cao thủ cỡ Tô Mộc Vũ.
Lý Phù Trần con mắt vô cùng tinh tường, Thiên La Địa Võng Thức của Phó Sùng Sơn bề ngoài thì không hề có kẽ hở, nhưng trên thực tế, ánh đao vẫn phân biệt trước sau, không phải phát ra cùng một lúc, nếu như là đồng loạt phát ra, thì hắn cũng không có cách nào để né tránh cả.
“Chính là thời điểm này.”
Lý Phù Trần trong nháy mắt bạo phát sát ý, trong tay xuất hiện một cái nỏ, Phá Ma Tiễn đã được lắp sẵn, nhanh chóng rót chân khí vào, một tiếng nổ nhỏ vang lên, Phá Ma Tiễn bắn về phía đối thủ.
“Không tốt.” Phó Sùng Sơn cảm thấy rợn tóc gáy.
Sử dụng sát chiêu, vừa có lợi vừa có hại, cần phải có thời gian để vận sức phát chiêu, thì khi hồi khí cũng cần một thời gian nhất định, hiện tại đúng là thời điểm hắn đang hồi khí, không thể nghi ngờ động tác chậm hơn một phần so với lúc bình thường.
“Phá cho ta!”
Không kịp vung đao ngăn cản, Phó Sùng Sơn cấp tốc tăng cường hộ thể chân khí che chắn toàn thân, bức tường chân khí dầy tới một thước, ngăn cản Phá Ma Tiễn ở phía trước.
Phốc!
Phá Ma tiễn là vũ khí chuyên dùng để phá chân khí hộ thể, một mũi tên liền bắn thủng hộ thể chân khí của Phó Sùng Sơn, sau đó đâm sâu vào trong cơ thể Phó Sùng Sơn, máu tươi bắn tung tóe.
“Lý Phù Trần, ta muốn ngươi chết.”
Phó Sùng Sơn gào lên vô cùng dữ tợn, lần thứ hai có vô số ánh đao bao phủ hướng về phía Lý Phù Trần.
“Hiệu quả không sai” Lý Phù Trần nhanh chóng tránh né ánh đao.
Sở dĩ hắn không sử dụng mảnh vỡ vũ khí Địa Cấp, bởi vì hắn cảm thấy không chắc chắn khi sử dụng mảnh vỡ vũ khí Địa Cấp, mà Phá Ma Tiễn không cần phải chú ý quá nhiều, chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở, thì một mũi tên liền có thể bắn thủng hộ thể chân khí của đối phương, là điều chắc chắn.
Phốc!
Bỗng nhiên xuất hiện một vệt ánh đao, với tốc độ cực nhanh, giống như là tia chớp.
Mặc dù Lý Phù Trần đã tận lực né tránh, nhưng vẫn bị ánh đao chém sượt qua người, nơi ngực trái máu chảy ồ ạt.
Hắn quay lại nhìn về phía Phó Sùng Sơn, lúc này khí thế của Phó Sùng Sơn tăng mạnh, lên đến đỉnh điểm.
Rất rõ ràng, đối phương đã kích phát bí pháp.
Lăng mộ có diện tích rất lớn, có thể gặp được Phàn Thiên Vũ đã là rất may mắn, suốt một canh giờ sau đó, hai người không hề thấy ai, cũng như cánh cửa của một căn phòng nào cả.
Càng đi vào sâu bên trong, hai người càng cảm thấy mất phương hướng, chỉ có thể đi tiếp theo bản năng.
Lại trôi qua một canh giờ, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy người khác.
Chỉ tiếc là, người này là kẻ mà bọn họ không muốn gặp.
Nơi này là một cái ngã tư trong lăng mộ, bốn phương thông suốt, diện tích lại rất rộng, có phương viên hơn trăm thước, từ một con đường nào đó trong 4 con đường, Phó Sùng Sơn cùng Lệ Vô Huyết đang từ từ tiến tới.
“Lý Phù Trần, không thể không nói vận may của ngươi cũng thật là kém, rất nhiều lần gặp phải ta, xem ra đến ông trời cũng muốn thu phục ngươi.” Lệ Vô Huyết từ trong túi trữ vật lấy ra một lá cờ nhỏ màu đỏ tươi, từ trên lá cờ tỏa ra gợn sóng màu máu dập dờn, hắn nhếch miệng cười gằn.
Lý Phù Trần nói: “Hươu chết về tay ai cũng còn chưa rõ, có thể, chết chính là các ngươi.”
“Nói khoác không biết ngượng, coi như ngươi có rất nhiều bảo vật thì, hôm nay cũng khó lòng thoát khỏi cái chết.” Phó Sùng Sơn nhìn chằm chằm Lý Phù Trần, giống như là đang nhìn xác chết vậy.
Ở trong mắt hắn, Lý Phù Trần đã là một xác chết.
Nếu như có Phàn Thiên Tùng ở đây, còn có thể tìm được đường sống, thế nhưng chỉ có một mình Lý Phù Trần, thì chết chắc.
“Phó Sùng Sơn, Lý Phù Trần giao cho ngươi, còn Phàn Thiên Vũ để ta lo.” Lệ Vô Huyết cũng là kẻ thức thời, mặc dù hắn có rất nhiều bảo vật quý giá, thế nhưng thực lực của bản thân dù sao cũng không cao, khó có thể phát huy uy lực của bảo vật đến cực hạn, hắn không dám hứa chắc có thể đối phó Lý Phù Trần, thế nhưng đối phó một Phàn Thiên Vũ, thì vẫn dư sức.
“Yên tâm, chỉ cần mười đao.” Phó Sùng Sơn tự tin nói.
Trên thực tế, nếu như Lý Phù Trần không có bảo vật, thì hắn tự tin chỉ cần ba đao là có thể giải quyết Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần truyền âm cho Phàn Thiên Vũ: “Ngươi đi trước đi.”
Hắn không muốn Phàn Thiên Vũ rơi vào hiểm cảnh, chuyện của chính mình, thì chính mình đối mặt là được, dù sao thì Phàn Thiên Vũ không phải Phàn Thiên Tùng, thực lực có chút yếu, một khi xảy ra sơ xuất, hắn không biết phải ăn nói thế nào với Phàn Thiên Tùng.
Phàn Thiên Vũ lắc đầu, “Sinh tử chém giết đối với ta mà nói cũng là một cách rèn luyện, huống hồ, ta cũng có một vài bảo vật, không hẳn là không đối phó được Lệ Vô Huyết.”
Nàng là Địa Sát Cảnh bốn tầng cảnh giới, còn Lệ Vô Huyết chỉ là Địa Sát Cảnh ba tầng cảnh giới, chưa đánh đã chạy, thì nàng còn tu luyện làm gì.
“Vậy ngươi cẩn thận một chút.”
Lý Phù Trần không khuyên nữa, bởi vì ngay lúc này Phó Sùng Sơn cùng Lệ Vô Huyết chuẩn bị động thủ, nếu tiếp tục khuyên, có thể dẫn đến tự loạn trận cước.
“Ta hiểu.” Phàn Thiên Vũ gật đầu, trên tay cầm một đôi Tử Ngọ Uyên Ương Việt.
“Giết!”
Lệ Vô Huyết xông về phía Phàn Thiên Vũ, chỉ thấy lá cờ nhỏ màu đỏ máu trong tay hắn lay động, từ trên lá cờ tỏa ra tinh lực ngập trời, giống như là thác nước cuốn về phía Phàn Thiên Vũ.
Lá cờ này rõ ràng là một kiện vũ khí đặc biệt, giúp tăng lên thực lực cho võ giả sử dụng nó, hơn rất nhiều so với vũ khí bình thường, hơn nữa cấp bậc của lá cờ nhỏ màu máu này cũng không thấp, chí ít cũng là Huyền Cấp cấp cao.
“Rách!”
Phàn Thiên Vũ hai tay múa Tử Ngọ Uyên Ương Việt, phóng ra vô số ánh đao chém về phía thác nước tinh lực.
“Ta khuyên ngươi nên giơ tay chịu trói, có như vậy ngươi mới có thể chết toàn thây, bằng không ta sẽ chém ngươi thành nhiều mảnh.” Không có nhìn Lệ Vô Huyết cùng Phàn Thiên Vũ, Phó Sùng Sơn lạnh lùng nói với Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần nói: “Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”
Trong lúc nói chuyện, Lý Phù Trần đã âm thầm kích phát Huyền Long bí pháp, chuyển hóa Phần Thiên Chân Khí trong cơ thể thành Huyền Long Chân Khí.
“Chết!” Phó Sùng Sơn bổ ra một đao.
Một đao này vô cùng nhanh, vô cùng tàn nhẫn, giống như là muốn chém tan Hư Không.
Xoạt xoạt!
Mặt đất bị chém ra một khe hở, đá vụn bay tán loạn, một đao này của Phó Sùng Sơn đã chém hụt.
“Ồ!”
Phó Sùng Sơn cảm giác được, tốc độ của Lý Phù Trần rõ ràng nhanh hơn, quỷ dị hơn so với lúc đánh một trận cùng Từ Hắc Sơn ở Mê Vụ Thành.
“Khinh công chân ý cùng cước pháp chân ý.” Phó Sùng Sơn nhíu mày.
Đồng thời sử dụng 2 loại chân ý, khả năng tăng cường tốc độ cùng với sự linh hoạt không phải chỉ là một hai điểm, mà là gấp đôi trở lên.
Vận chuyển Phong Ảnh Quyết cùng Vô Ảnh Cước, hiện tại Lý Phù Trần không khác gì quỷ mị.
Bất kể là mặt đất, vách tường, hay là trần nhà, giống như là đất bằng, một điểm trở ngại đều không có, một điểm trì trệ cũng không.
Phong Ảnh chân ý cùng Vô Ảnh chân ý đan dệt vào nhau, Lý Phù Trần đã hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của trọng lượng.
Sở dĩ hắn từ bỏ vận chuyển Phần Thiên Chân Công, là bởi vì Phó Sùng Sơn có thực lực quá mạnh, nếu cứng đối cứng thì một chút hy vọng chiến thắng cũng không có, không bằng mạo hiểm, trực tiếp vận chuyển Phong Ảnh Quyết, tăng cường tốc độ cùng sự linh hoạt.
Hắn tin rằng trong thời gian ngắn, hẳn là sẽ không bị đao của đối phương chém trúng.
“Ta không phải là Từ Hắc Sơn, nếu như ngươi cho rằng chỉ có như vậy là có thể khiến ta phải bó tay, vậy thì ngươi sai rồi.” Phó Sùng Sơn thân thể không nhúc nhích, sử dụng lỗ tai cùng mắt cộng thêm khả năng cảm ứng của bản thân, toàn lực cảm ứng quỹ tích di động của Lý Phù Trần.
“Nơi này.” Phó Sùng Sơn bổ một đao về phía Hư Không.
Trong hư không thình lình có một bóng người hiện lên, có điều bóng người này nhanh chóng bay ngược trở lại, tránh được một đao kia.
Ào ào ào…
Phó Sùng Sơn bổ liên tiếp mười mấy đao về phía Hư Không, mỗi một đao đều chém chính xác theo quỹ tích di động của Lý Phù Trần, may là Lý Phù Trần phản ứng cũng rất nhanh, mỗi một lần đều có thể sớm nhận ra hướng chém của Phó Sùng Sơn.
“Mười đao đã qua.” Giọng nói của Lý Phừ Trần vang lên từ bốn phương tám hướng.
“Hừ!” Phó Sùng Sơn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có phần khó coi.
“Thiên La Địa Võng Thức!”
Phó Sùng Sơn sử dụng sát chiêu, đao chiêu vừa ra, trong hư không xuất hiện vô số ánh đao, ánh đao đan vào nhau giống như là một tấm lưới, phủ kín bốn phương tám hướng, phong tỏa ngăn cản Lý Phù Trần.
Giây phút sinh tử, Lý Phù Trần vận dụng chân ý tới cực hạn, thân thể hoặc là lướt ngang, hoặc là vặn vẹo, hoặc là lên xuống, chỉ trong nháy mắt, ít nhất cũng làm ra bảy, tám cái động tác.
Bùm bùm!
Lưới đao xới tung mặt đất, cát đá vụn bay tán loạn, thế nhưng Lý Phù Trần vẫn không mất một sợi tóc.
“Không thể?” Phó Sưng Sơn tỏ ra kinh hãi.
Hắn chưa từng thấy ai có thể né tránh được sát chiêu Thiên La Địa Võng Thức này, cho dù có, thì cũng không nên là Lý Phù Trần, mà phải là cao thủ cỡ Tô Mộc Vũ.
Lý Phù Trần con mắt vô cùng tinh tường, Thiên La Địa Võng Thức của Phó Sùng Sơn bề ngoài thì không hề có kẽ hở, nhưng trên thực tế, ánh đao vẫn phân biệt trước sau, không phải phát ra cùng một lúc, nếu như là đồng loạt phát ra, thì hắn cũng không có cách nào để né tránh cả.
“Chính là thời điểm này.”
Lý Phù Trần trong nháy mắt bạo phát sát ý, trong tay xuất hiện một cái nỏ, Phá Ma Tiễn đã được lắp sẵn, nhanh chóng rót chân khí vào, một tiếng nổ nhỏ vang lên, Phá Ma Tiễn bắn về phía đối thủ.
“Không tốt.” Phó Sùng Sơn cảm thấy rợn tóc gáy.
Sử dụng sát chiêu, vừa có lợi vừa có hại, cần phải có thời gian để vận sức phát chiêu, thì khi hồi khí cũng cần một thời gian nhất định, hiện tại đúng là thời điểm hắn đang hồi khí, không thể nghi ngờ động tác chậm hơn một phần so với lúc bình thường.
“Phá cho ta!”
Không kịp vung đao ngăn cản, Phó Sùng Sơn cấp tốc tăng cường hộ thể chân khí che chắn toàn thân, bức tường chân khí dầy tới một thước, ngăn cản Phá Ma Tiễn ở phía trước.
Phốc!
Phá Ma tiễn là vũ khí chuyên dùng để phá chân khí hộ thể, một mũi tên liền bắn thủng hộ thể chân khí của Phó Sùng Sơn, sau đó đâm sâu vào trong cơ thể Phó Sùng Sơn, máu tươi bắn tung tóe.
“Lý Phù Trần, ta muốn ngươi chết.”
Phó Sùng Sơn gào lên vô cùng dữ tợn, lần thứ hai có vô số ánh đao bao phủ hướng về phía Lý Phù Trần.
“Hiệu quả không sai” Lý Phù Trần nhanh chóng tránh né ánh đao.
Sở dĩ hắn không sử dụng mảnh vỡ vũ khí Địa Cấp, bởi vì hắn cảm thấy không chắc chắn khi sử dụng mảnh vỡ vũ khí Địa Cấp, mà Phá Ma Tiễn không cần phải chú ý quá nhiều, chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở, thì một mũi tên liền có thể bắn thủng hộ thể chân khí của đối phương, là điều chắc chắn.
Phốc!
Bỗng nhiên xuất hiện một vệt ánh đao, với tốc độ cực nhanh, giống như là tia chớp.
Mặc dù Lý Phù Trần đã tận lực né tránh, nhưng vẫn bị ánh đao chém sượt qua người, nơi ngực trái máu chảy ồ ạt.
Hắn quay lại nhìn về phía Phó Sùng Sơn, lúc này khí thế của Phó Sùng Sơn tăng mạnh, lên đến đỉnh điểm.
Rất rõ ràng, đối phương đã kích phát bí pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.