Chương 138: Lại là kiếm ý
Kiếm Du Thái Hư
05/04/2017
Dịch giả: rolland
- Chỉ là một Võ giả Quy Nguyên cảnh thất trọng cũng dám lên bêu xấu, theo ta nhìn, hắn không thể hợp cách.
- Nghe nói hắn cùng Phách Kiếm sư huynh có mâu thuẫn.
- Vậy thì hắn thảm rồi, Phách Kiếm sư huynh tùy tiện ra một kiếm, là có thể ngược hắn thành chó.
- Mỏi mắt trông chờ! Ngược lại ta muốn nhìn, hắn lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu bao nhiêu.
Lúc này, Lý Phù Trần được vạn chúng chú mục, nhưng ánh mắt nhìn hắn đều mang theo chất vấn.
Ngay cả Trần Phương Hoa cũng không quá coi trọng Lý Phù Trần.
Không phải không coi trọng Lý Phù Trần có thể lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu bao nhiêu, mà là không coi trọng Lý Phù Trần có thể toàn thân lui ra trong tay Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng.
Sau khảo hạch chính là tỷ thí lôi đài, lấy tính cách báo đạo của Liễu Vô Hoàng nhất định sẽ ngăn trở Lý Phù Trần.
Đi tới trước Huyền Thiết Khoáng Thạch, Lý Phù Trần đánh giá.
Trãi qua hơn ba ngàn người khảo hạch, trên Huyền Thiết Khoáng Thạch xuất hiện dấu vết chồng chất.
"Ta còn chưa từng thử nghiệm trên Huyền Thiết Khoáng Thạch, không biết nếu không dùng tới Huyền Long Bí Pháp thì có thể lưu lại dấu vết sâu bao nhiêu."
Đối với những chuyện không biết, Lý Phù Trần không quá nắm chắc, hắn chỉ có thể cố hết sức.
Thoáng lui về sau nửa nước, tìm được cách xuất thủ cho công kích lớn nhất, Lý Phù Trần ra tay.
Không ai thấy động tác của Lý Phù Trần.
Chỉ có thể nhìn thấy tay phải của Lý Phù Trần chuyển động một chút, một đạo lưu quang giống như lưu tinh từ trên trời rơi xuống, xuyên vào Huyền Thiết Khoáng Thạch, ý chí trong chớp mắt kia làm tâm thần của người khác dao động.
Phốc!
Trên Huyền Thiết Khoáng Thạch xuất hiện một lỗ thủng rộng cỡ ngón tay, cát mịm ào ào chảy ra.
- Đây là... kiếm ý!
Trần Phương Hoa há to miệng, nửa ngày không khép lại.
"Kiếm ý thật đáng sợ."
Con ngươi của Tiêu Biệt Ly co rút lại.
Nếu nói Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng Phi là vô địch, thì Lưu Tinh kiếm ý của Lý Phù Trần chính là cực hạn sát thương, cực hạn tốc độ, cái trước làm người khác không cách nào phản kháng, cái sau thì làm người khác không cách nào phản ứng kịp.
Bạch Đào cùng Lạc Nhất Sơn trố mắt nhìn nhau, có một loại cảm giác "người mới thay người cũ" không biết hình dung ra sao.
- Đây còn là người sao?
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, trên mặt đau rát.
- Quy Nguyên cảnh thất trọng lĩnh ngộ kiếm ý, có thể so với Kiếm Si sư huynh năm đó a.
- Không sai, Kiếm Si sư huynh cũng ở Quy Nguyên cảnh thất trọng lĩnh ngộ kiếm ý.
- Ngộ tính kiếm đạo có thể so với Kiếm Si sư huynh, đây quả thực là yêu nghiệt a!
Sau khi Lý Phù Trần bộc lộ ra kiếm ý, tất cả mọi người không ai khinh bỉ Lý Phù Trần nữa.
Bọn họ không có tư cách khinh bỉ Lý Phù Trần.
Không ai có thể khinh bỉ Lý Phù Trần.
Muốn khinh bỉ Lý Phù Trần, ít nhất phải lĩnh ngộ kiếm ý, nếu không, ngươi dựa vào cái gì xem thường Lý Phù Trần.
"Có ý tứ, khó trách không vâng lời ta, nguyên lai là lĩnh ngộ kiếm ý, ngược lại ta xem thường ngươi, nhưng mà, ngươi có kiếm ý, ta cũng có kiếm ý, hơn tu vi của ta, so với ngươi cao hơn hai trọng."
Sắc mặt của Liễu Vô Hoàng âm trầm, trong lòng thầm nói.
"Đáng chết!"
Sắc mặt của Vũ Văn Thiên còn âm trầm hơn cả Liễu Vô Hoàng.
Kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai của hắn cũng đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, nhưng là cách Xuất Thần Nhập Hóa còn chênh lệch cực lớn.
Lý Phù Trần, một lần nữa vượt lên trước mặt hắn.
Chấp Sự Nội Tông kinh ngạc một chút, cầm một cây thước dài nhỏ xem xét.
- Hai tấc... hai tấc chín.
Chấp Sự Nội Tông run giọng nói.
Vốn tưởng rằng hai tấc tám đã là cực hạn, không nghĩ tới Lý Phù Trần phá vỡ cực hạn, đạt tới hai tấc chín.
Hít!
Trên quảng trường, tiếng hít một ngụm khí lạnh liên tục vang lên.
Lý Phù Trần mới có tu vi Quy Nguyên cảnh thất trọng a, nếu đạt tới Quy Nguyên cảnh cửu trọng, chẳng phải muốn nghịch thiên.
- Lý sư đệ, làm sao ngươi làm được vậy.
Chờ Lý Phù Trần xuống đài, Trần Phương Hoa liền vội vàng hỏi, Triệu Minh Nguyệt cũng mặt đầy đi theo tò mò.
Coi như Lý Phù Trần lĩnh ngộ kiếm ý, công pháp cảnh giới cao đi nữa, nhưng không có lý do vượt qua Liễu Vô Hoàng a.
Theo Trần Phương Hoa biết, công pháp cảnh giới của Liễu Vô Hoàng đã đạt đến tầng thứ mười ba, chỉ so với Lý Phù Trần thấp một tầng.
Lý Phù Trần nói:
- Chờ các ngươi lĩnh ngộ kiếm ý thì sẽ biết.
Không lĩnh ngộ kiếm ý, thì không biết chênh lệch giữa có và không kiếm ý.
Nếu như kiếm ý của Lý Phù Trần tương đương với Liễu Vô Hoàng, tối đa Lý Phù Trần chỉ có thể ở khắc trên Huyền Thiết Khoáng Thạch hơn hai tấc mà thôi, không thể nào vượt qua hai tấc tám.Nhưng Lưu Tinh kiếm ý của Lý Phù Trần cao siêu hơn Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng.
Trong mắt Lý Phù Trần, kiếm ý của Liễu Vô Hoàng đang ở tầng thứ "phát ra không thể thu lại", không tới "tuỳ tâm sở dục".
Dĩ nhiên, ngoại trừ cái này, lực lượng thân thể của Lý Phù Trần mạnh hơn so với Liễu Vô Hoàng.
Lực lượng thân thể 4 vạn cân, cũng thuộc về tầng thứ đứng đầu Thương Lan Tông.
Lý Phù Trần cũng biết, công pháp luyện thể của Thương Lan Tôngchỉ có Huyền cấp Cao giai, không có Huyền cấp Đỉnh giai, trong phạm vi trăm ngàn dặm, chỉ có Thiên Sát Môn có công pháp luyện thể Huyền cấp Đỉnh giai, Thương Lan Tông, Cuồng Đao Tông cùng các tông môn khác không có.
- Lĩnh ngộ kiếm ý, nói dễ như vậy sao.
Trần Phương Hoa lắc đầu.
Thông thường mà nói, căn cốt tứ tinh phải đến Địa Sát cảnh mới có thể lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ có cực ít người lịnh ngộ kiếm ý ở Quy Nguyên cảnh mà thôi.
- Ngươi đúng là một tên yêu nghiệt!
Triệu Minh Nguyệt không biết nói gì.
Một buổi sáng qua đi, khảo hạch tư cách kết thúc.
Hơn bốn ngàn người chỉ có năm mươi hai người thông qua khảo hạch.
Trung bình mười người mới có một cái.
Tỷ thí thủ lôi đài vào buổi chiều, mọi người trước tiên đi dùng cơm trưa.
Giờ ngọ ba khắc.
Quảng trường tỷ thí lại náo nhiệt lên.
Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn cao giọng nói:
- Tỷ thí thủ đài tổng cộng có mười lôi đài, ai tự nhận có thực lực, thì có thể trực tiếp đứng lên, nghênh tiếp người khiêu chiến.
- Quy tắc của tỷ thí, mỗi người chỉ có ba lượt khiêu chiên, ba lượt thua, đào thải.
- Nếu chủ lôi đài có thể thắng mười trận liên tiếp, thì trực tiếp tiến vào top mười Nội Tông, không cần nghênh đón khiêu chiến nữa.
- Tốt lắm, tỷ thí thủ đài bắt đầu.
Nói xong, Triệu Vô Tẫn ngồi xuống.
- Vậy coi như ta là chủ lôi đài số 1 đi!
Tiêu Biệt Ly đứng trên lôi đài số 1.
- Ta số 2.
- Ta số 3.
Năm mươi hai người, có mười người đứng trên lôi đài.
Nhưng Liễu Vô Hoàng cùng Lý Phù Trần đều không đứng trên đó.
Hai người nhìn nhau, chiến ý tràn ngập.
- Tiêu Biệt Ly, Tào Quang ta tới tiếp ngươi.
Một bóng người nhảy lên lôi đài số 1.
Tào Quang, Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng là một căn cốt tứ tinh.
Trên khảo hạch tư cách, vết kiếm sâu một tấc chín, không hề kém hơn Bạch Đào cùng Lạc Nhất Sơn.
- Tào Quang, ngươi không phải là đối thủ của ta, không cần lãng phí cơ hội.
Tiêu Biệt Ly nói.
Tào Quang nói:
- Chưa chắc, tiếp kiếm.
- Đã như vậy, Tào Quang, ta sẽ cho ngươi biết một chút về Phi Thiên kiếm ý của ta.
Tiêu Biệt Ly xuất kiếm.
Kiếm vừa ra, rung động toàn trường.
Phi Thiên Kiếm Pháp vô cùng sắc bén, trên tay Tiêu Biệt Ly tựa như sống lại, Phi Thiên kiếm ý mờ mịt ác liệt, trong nháy mắt phá vỡ kiếm pháp phòng ngự của Tào Quang.
Phốc!
Tào Quang phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh xuống lôi đài, mặt đầy kinh hoàng,
- Ngươi cũng lĩnh ngộ kiếm ý?
Tiêu Biệt Ly cười.
- Trời ạ! Tiêu Biệt Ly sư huynh cũng lĩnh ngộ kiếm ý.
- Quả thật núi cao còn có núi cao hơn, vốn cho rằng chỉ có Phách Kiếm sư huynh cùng Lý Phù Trần lĩnh ngộ kiếm ý, không nghĩ tới Tiêu sư huynh cũng lĩnh ngộ kiếm ý, có cái để coi rồi.
Mọi người kinh hãi.
"Quả nhiên."
Lý Phù Trần âm thầm gật đầu, Tiêu Biệt Ly quả nhiên lĩnh ngộ kiếm ý.
Phi Thiên kiếm ý, mờ mịt ác liệt, khó phòng bị nhất.
- Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy.
Triệu Vô Tẫn gật gật đầu, mặt đầy mỉm cười.
- Chỉ là một Võ giả Quy Nguyên cảnh thất trọng cũng dám lên bêu xấu, theo ta nhìn, hắn không thể hợp cách.
- Nghe nói hắn cùng Phách Kiếm sư huynh có mâu thuẫn.
- Vậy thì hắn thảm rồi, Phách Kiếm sư huynh tùy tiện ra một kiếm, là có thể ngược hắn thành chó.
- Mỏi mắt trông chờ! Ngược lại ta muốn nhìn, hắn lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu bao nhiêu.
Lúc này, Lý Phù Trần được vạn chúng chú mục, nhưng ánh mắt nhìn hắn đều mang theo chất vấn.
Ngay cả Trần Phương Hoa cũng không quá coi trọng Lý Phù Trần.
Không phải không coi trọng Lý Phù Trần có thể lưu lại trên Huyền Thiết Khoáng Thạch dấu vết sâu bao nhiêu, mà là không coi trọng Lý Phù Trần có thể toàn thân lui ra trong tay Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng.
Sau khảo hạch chính là tỷ thí lôi đài, lấy tính cách báo đạo của Liễu Vô Hoàng nhất định sẽ ngăn trở Lý Phù Trần.
Đi tới trước Huyền Thiết Khoáng Thạch, Lý Phù Trần đánh giá.
Trãi qua hơn ba ngàn người khảo hạch, trên Huyền Thiết Khoáng Thạch xuất hiện dấu vết chồng chất.
"Ta còn chưa từng thử nghiệm trên Huyền Thiết Khoáng Thạch, không biết nếu không dùng tới Huyền Long Bí Pháp thì có thể lưu lại dấu vết sâu bao nhiêu."
Đối với những chuyện không biết, Lý Phù Trần không quá nắm chắc, hắn chỉ có thể cố hết sức.
Thoáng lui về sau nửa nước, tìm được cách xuất thủ cho công kích lớn nhất, Lý Phù Trần ra tay.
Không ai thấy động tác của Lý Phù Trần.
Chỉ có thể nhìn thấy tay phải của Lý Phù Trần chuyển động một chút, một đạo lưu quang giống như lưu tinh từ trên trời rơi xuống, xuyên vào Huyền Thiết Khoáng Thạch, ý chí trong chớp mắt kia làm tâm thần của người khác dao động.
Phốc!
Trên Huyền Thiết Khoáng Thạch xuất hiện một lỗ thủng rộng cỡ ngón tay, cát mịm ào ào chảy ra.
- Đây là... kiếm ý!
Trần Phương Hoa há to miệng, nửa ngày không khép lại.
"Kiếm ý thật đáng sợ."
Con ngươi của Tiêu Biệt Ly co rút lại.
Nếu nói Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng Phi là vô địch, thì Lưu Tinh kiếm ý của Lý Phù Trần chính là cực hạn sát thương, cực hạn tốc độ, cái trước làm người khác không cách nào phản kháng, cái sau thì làm người khác không cách nào phản ứng kịp.
Bạch Đào cùng Lạc Nhất Sơn trố mắt nhìn nhau, có một loại cảm giác "người mới thay người cũ" không biết hình dung ra sao.
- Đây còn là người sao?
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, trên mặt đau rát.
- Quy Nguyên cảnh thất trọng lĩnh ngộ kiếm ý, có thể so với Kiếm Si sư huynh năm đó a.
- Không sai, Kiếm Si sư huynh cũng ở Quy Nguyên cảnh thất trọng lĩnh ngộ kiếm ý.
- Ngộ tính kiếm đạo có thể so với Kiếm Si sư huynh, đây quả thực là yêu nghiệt a!
Sau khi Lý Phù Trần bộc lộ ra kiếm ý, tất cả mọi người không ai khinh bỉ Lý Phù Trần nữa.
Bọn họ không có tư cách khinh bỉ Lý Phù Trần.
Không ai có thể khinh bỉ Lý Phù Trần.
Muốn khinh bỉ Lý Phù Trần, ít nhất phải lĩnh ngộ kiếm ý, nếu không, ngươi dựa vào cái gì xem thường Lý Phù Trần.
"Có ý tứ, khó trách không vâng lời ta, nguyên lai là lĩnh ngộ kiếm ý, ngược lại ta xem thường ngươi, nhưng mà, ngươi có kiếm ý, ta cũng có kiếm ý, hơn tu vi của ta, so với ngươi cao hơn hai trọng."
Sắc mặt của Liễu Vô Hoàng âm trầm, trong lòng thầm nói.
"Đáng chết!"
Sắc mặt của Vũ Văn Thiên còn âm trầm hơn cả Liễu Vô Hoàng.
Kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai của hắn cũng đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, nhưng là cách Xuất Thần Nhập Hóa còn chênh lệch cực lớn.
Lý Phù Trần, một lần nữa vượt lên trước mặt hắn.
Chấp Sự Nội Tông kinh ngạc một chút, cầm một cây thước dài nhỏ xem xét.
- Hai tấc... hai tấc chín.
Chấp Sự Nội Tông run giọng nói.
Vốn tưởng rằng hai tấc tám đã là cực hạn, không nghĩ tới Lý Phù Trần phá vỡ cực hạn, đạt tới hai tấc chín.
Hít!
Trên quảng trường, tiếng hít một ngụm khí lạnh liên tục vang lên.
Lý Phù Trần mới có tu vi Quy Nguyên cảnh thất trọng a, nếu đạt tới Quy Nguyên cảnh cửu trọng, chẳng phải muốn nghịch thiên.
- Lý sư đệ, làm sao ngươi làm được vậy.
Chờ Lý Phù Trần xuống đài, Trần Phương Hoa liền vội vàng hỏi, Triệu Minh Nguyệt cũng mặt đầy đi theo tò mò.
Coi như Lý Phù Trần lĩnh ngộ kiếm ý, công pháp cảnh giới cao đi nữa, nhưng không có lý do vượt qua Liễu Vô Hoàng a.
Theo Trần Phương Hoa biết, công pháp cảnh giới của Liễu Vô Hoàng đã đạt đến tầng thứ mười ba, chỉ so với Lý Phù Trần thấp một tầng.
Lý Phù Trần nói:
- Chờ các ngươi lĩnh ngộ kiếm ý thì sẽ biết.
Không lĩnh ngộ kiếm ý, thì không biết chênh lệch giữa có và không kiếm ý.
Nếu như kiếm ý của Lý Phù Trần tương đương với Liễu Vô Hoàng, tối đa Lý Phù Trần chỉ có thể ở khắc trên Huyền Thiết Khoáng Thạch hơn hai tấc mà thôi, không thể nào vượt qua hai tấc tám.Nhưng Lưu Tinh kiếm ý của Lý Phù Trần cao siêu hơn Phi Vân kiếm ý của Liễu Vô Hoàng.
Trong mắt Lý Phù Trần, kiếm ý của Liễu Vô Hoàng đang ở tầng thứ "phát ra không thể thu lại", không tới "tuỳ tâm sở dục".
Dĩ nhiên, ngoại trừ cái này, lực lượng thân thể của Lý Phù Trần mạnh hơn so với Liễu Vô Hoàng.
Lực lượng thân thể 4 vạn cân, cũng thuộc về tầng thứ đứng đầu Thương Lan Tông.
Lý Phù Trần cũng biết, công pháp luyện thể của Thương Lan Tôngchỉ có Huyền cấp Cao giai, không có Huyền cấp Đỉnh giai, trong phạm vi trăm ngàn dặm, chỉ có Thiên Sát Môn có công pháp luyện thể Huyền cấp Đỉnh giai, Thương Lan Tông, Cuồng Đao Tông cùng các tông môn khác không có.
- Lĩnh ngộ kiếm ý, nói dễ như vậy sao.
Trần Phương Hoa lắc đầu.
Thông thường mà nói, căn cốt tứ tinh phải đến Địa Sát cảnh mới có thể lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ có cực ít người lịnh ngộ kiếm ý ở Quy Nguyên cảnh mà thôi.
- Ngươi đúng là một tên yêu nghiệt!
Triệu Minh Nguyệt không biết nói gì.
Một buổi sáng qua đi, khảo hạch tư cách kết thúc.
Hơn bốn ngàn người chỉ có năm mươi hai người thông qua khảo hạch.
Trung bình mười người mới có một cái.
Tỷ thí thủ lôi đài vào buổi chiều, mọi người trước tiên đi dùng cơm trưa.
Giờ ngọ ba khắc.
Quảng trường tỷ thí lại náo nhiệt lên.
Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn cao giọng nói:
- Tỷ thí thủ đài tổng cộng có mười lôi đài, ai tự nhận có thực lực, thì có thể trực tiếp đứng lên, nghênh tiếp người khiêu chiến.
- Quy tắc của tỷ thí, mỗi người chỉ có ba lượt khiêu chiên, ba lượt thua, đào thải.
- Nếu chủ lôi đài có thể thắng mười trận liên tiếp, thì trực tiếp tiến vào top mười Nội Tông, không cần nghênh đón khiêu chiến nữa.
- Tốt lắm, tỷ thí thủ đài bắt đầu.
Nói xong, Triệu Vô Tẫn ngồi xuống.
- Vậy coi như ta là chủ lôi đài số 1 đi!
Tiêu Biệt Ly đứng trên lôi đài số 1.
- Ta số 2.
- Ta số 3.
Năm mươi hai người, có mười người đứng trên lôi đài.
Nhưng Liễu Vô Hoàng cùng Lý Phù Trần đều không đứng trên đó.
Hai người nhìn nhau, chiến ý tràn ngập.
- Tiêu Biệt Ly, Tào Quang ta tới tiếp ngươi.
Một bóng người nhảy lên lôi đài số 1.
Tào Quang, Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng là một căn cốt tứ tinh.
Trên khảo hạch tư cách, vết kiếm sâu một tấc chín, không hề kém hơn Bạch Đào cùng Lạc Nhất Sơn.
- Tào Quang, ngươi không phải là đối thủ của ta, không cần lãng phí cơ hội.
Tiêu Biệt Ly nói.
Tào Quang nói:
- Chưa chắc, tiếp kiếm.
- Đã như vậy, Tào Quang, ta sẽ cho ngươi biết một chút về Phi Thiên kiếm ý của ta.
Tiêu Biệt Ly xuất kiếm.
Kiếm vừa ra, rung động toàn trường.
Phi Thiên Kiếm Pháp vô cùng sắc bén, trên tay Tiêu Biệt Ly tựa như sống lại, Phi Thiên kiếm ý mờ mịt ác liệt, trong nháy mắt phá vỡ kiếm pháp phòng ngự của Tào Quang.
Phốc!
Tào Quang phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh xuống lôi đài, mặt đầy kinh hoàng,
- Ngươi cũng lĩnh ngộ kiếm ý?
Tiêu Biệt Ly cười.
- Trời ạ! Tiêu Biệt Ly sư huynh cũng lĩnh ngộ kiếm ý.
- Quả thật núi cao còn có núi cao hơn, vốn cho rằng chỉ có Phách Kiếm sư huynh cùng Lý Phù Trần lĩnh ngộ kiếm ý, không nghĩ tới Tiêu sư huynh cũng lĩnh ngộ kiếm ý, có cái để coi rồi.
Mọi người kinh hãi.
"Quả nhiên."
Lý Phù Trần âm thầm gật đầu, Tiêu Biệt Ly quả nhiên lĩnh ngộ kiếm ý.
Phi Thiên kiếm ý, mờ mịt ác liệt, khó phòng bị nhất.
- Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy.
Triệu Vô Tẫn gật gật đầu, mặt đầy mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.