Chương 5: Long Thú Huyết Khế
Thiên Đương Trong Đất
21/08/2021
Bố Lâm không có ngăn cản, cho đến khi Sa Châu cùng Tiên Đế đã đi mất, hắn mới quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm hai nàng còn lại nói: “Điệp Vũ, nghe nói ngươi là cường giả tinh linh tộc ma vũ song tu, ngay cả quy lão công của ngươi cũng không phải đối thủ, nhìn tình huống hôm nay ngươi rất có lòng tin đem ta giết chết. Chắc hẳn đem ta đơn độc dụ tới đây ngươi đã có chuẩn bị chắc chắn đi hay là ngươi quá tự tin?”
Điệp Vũ cười lạnh: “Ngươi nói sai rồi, ta không có lòng tin giết ngươi! Chính xác mà nói, ngoại trừ ba đại nhân thủ hộ tinh linh tộc, bây giờ tinh linh tộc không một người có thể đơn độc đối kháng được ngươi, chứ đừng nói là giết. Nhưng không có ngươi, chúng ta có thể đem dòng họ ngươi diệt trừ, sau đó vây công chết ngươi!”
Bố Lâm cười như điên nói: “Điệp Vũ, ngươi hơi bị coi thường dòng họ của ta, chỉ bằng gia hỏa Khắc Lô Sâm suất lĩnh mà có thể đem dòng họ của ta diệt trừ? Nếu quả thực dễ dàng như thế, các ngươi đã sớm đem năm ngàn người chúng ta giết sạch. Nhưng qua nhiều năm chúng ta vẫn sinh sống tốt trong sự lo sợ của các ngươi, các ngươi mới nghe tin bọn ta đã sợ vỡ mật nào còn dũng khí chiến đấu, các ngươi kiếm đâu ra năng lực giết toàn họ ta?”
Điệp Vũ nói: “Chính xác, dòng họ các ngươi tham chiến chính là nguyên nhân trọng yếu chúng ta thất bại, nhưng ngươi lại quên, nếu không phải có nhân tộc cường đại làm hậu thuẫn, chúng ta đã sớm giết sạch các ngươi! Tối hôm qua chúng ta bất ngờ tấn công, ngươi làm sao biết được mục đích thật sự của chúng ta?”
Bố Lâm sửng sốt, nói: “Không phải là cứu các mỹ nữ tinh linh bị lão tử gian dâm sao?”
“Ngươi thật thông minh!” Điệp Vũ cười nhẹ một cái: “Chỉ là ngươi đoán sai rồi, chúng ta biết rất rõ, những người bị các ngươi bắt làm tù binh có cơ hội sống sót rất ít. Nhưng mấy huynh đệ các ngươi có một thói quen xấu, tù binh trong doanh, nếu các ngươi chưa chán, các ngươi sẽ không giết các nàng! Lần này tấn công bất ngờ là do Linh Trí thánh nữ tiên đoán được, Tiên Đế ở trong trướng của ngươi, sinh lực của nàng chưa hề giảm sút, đây là lần đầu từ lúc chiến tranh nổ ra, Linh Trí thánh nữ rất chắc chắn về lời tiên đoán của mình, còn nói lời tiên đoán này là vì Tiên Đế, toàn bộ chiến cục đều bị ảnh hưởng, tranh thủ cho tinh linh tộc một đường sinh cơ. Dựa theo lời tiên đoán, Tiên Đế sẽ không chết trong trướng của ngươi, hiện tại lời tiên đoán đã được chứng minh là đúng, bởi vậy, kế hoạch của chúng ta chắc chắn thành công.”
Bố Lâm hiện vẻ nghi hoặc nhìn Điệp Vũ nói: “Nói nhảm đủ chưa? Ta thông minh như vậy nghe ngươi nói cũng muốn hồ đồ! Chơi! Cái gì tiên đoán, lão tử ta chưa bao giờ mê tín, nếu ngươi có mạng còn sống, thay ta hỏi Linh Trí, nàng ta có tiên đoán được là ta chơi nàng đến chết hay không? Ha ha! Nếu mà tiên đoán sớm linh nghiệm, tinh linh tộc cũng không thê thảm như bây giờ! Chớ buông mấy lời ngu xuẩn nữa, trước hết, bắt ngươi lại rồi ở trước mặt Nhiên Hoa (tinh linh vương) chơi ngươi cho thoải mái đã!”
Điệp Vũ không để ý dâm ngữ của Bố Lâm, quay đầu lại nhìn Ai Phỉ nói: “Ai Phỉ nói cho hắn biết đi, làm cho hắn trước khi chết cảm nhận được sự thống khổ.”
“Chính xác nên vậy” Ai Phỉ tiếp lời, hướng Bố Lâm nói: “Mục đích của chúng ta như đã nói, chủ yếu dựa trên tiên đoán, cố tình bày mê trận. Nếu tiên đoán chính xác, từ trong trướng của ngươi cứu Tiên Đế ra, dùng tính cách của ngươi, không quản hết thảy sẽ đuổi theo, bởi vì để tù binh chạy thoát đối với ngươi là sự sỉ nhục lớn nhất. Khi ngươi vừa đuổi kịp chúng ta, cũng là lúc chúng ta sẽ phát động tấn công mang tính diệt cả dòng họ của ngươi”
“Ha ha! Tấn công? Ha ha, chỉ bằng vào Khắc Lô Sâm?”
“Ở hậu quân Khắc Lô Sâm thân vương chính là tinh anh của tam tộc dũng sĩ cùng với lục trưởng lão tinh linh tộc!”
Bố Lâm tiếng cười chợt tắt, hai mắt đầy tơ máu nhìn hai nàng, thật lâu không cất nổi lời.
“Ngươi là muốn về cứu viện cho bọn họ hay là theo hai ta liều mạng tử chiến?”
Điệp Vũ thấy kế hoạch đã thành công, mặt lộ ra vẻ cười kiêu ngạo, đắc ý dùng lời nói tiếp tục đả kích: “Nửa tháng trước, sau khi đại chiến xong, dòng họ các ngươi đang nguyên khí đại thương, nếu theo ý của ngươi và Bố Đồng là sẽ đợi đến khi viện quân đến, cùng viện quân bắt đầu một vòng công kích mới đối với chúng ta. Chúng ta không có lòng tin sẽ tiếp nhận nổi thế nên phải ở trước khi viện quân đến, đem các ngươi đánh cho thất bại triệt để. Mà muốn đánh cùng các ngươi, nhất định phải dụ ngươi cách ly khỏi chiến trường. Bố Doanh với Bố Tạp đều hiếu chiến, Bố Huyết càng là người lãnh khốc, không có sự áp chế của ngươi, sẽ không kiềm nổi bản thân lao vào liều chết. Chỉ là ngươi cảm thấy bọn hắn có năng lực ngăn cản được thế công của tất cả cường giả cùng bốn ngàn chiến sĩ tinh linh tộc hay sao? Ta thừa nhận bọn hắn không sợ chết, đó là điều rất đáng sợ, thế nhưng đó cũng là nhược điểm chí mạng của bọn hắn. Ngươi cùng bọn hắn bất đồng, ngươi còn bận tâm sự tồn vong của dòng họ, nhưng Bố Tạp cùng Bố Huyết chưa bao giờ nghĩ nhiều đến vậy, bọn hắn chỉ muốn chém giết cho thỏa thích. Đây là trong nhiều năm chiến đấu, chúng ta nghiệm ra được.”
Bố Lâm tức giận, ánh mắt như dã thú, hắn biết rõ lời nói Điệp Vũ không phải giả, không có hắn, Bố Tạp cùng Bố Huyết sẽ chiến đấu cho tới lúc chết. Chỉ là không có viện quân, cho dù hắn có ở đó, dòng họ hắn cũng khó mà trụ vững trước tổng tấn công của tinh linh tộc.
“Ha ha! Ha ha ha…” Bi giận cuồng tiếu, âm vang làm rung cả núi rừng, chấn cho lá bay tán loạn.
“Điệp Vũ, lão tử giết các ngươi xong sẽ quay về thu thập thi thể huynh đệ an táng!”
Nghĩ đến huynh đệ cùng dòng họ diệt vong, Bố Lâm khó ức chế nỗi bi phẫn trong lòng.
Điệp Vũ thấy hắn điên cuồng như thế cả kinh nói: “Ai Phỉ, mang Thánh hỏa vụ ra đây!”
“Tiểu thư, ta không mang theo!”
Ai Phỉ vừa dứt lời nói, Điệp Vũ liền kinh hãi, dĩ nhiên quên mang theo vũ khí, làm sao đấu được với Bố Lâm? Phải biết rằng đối với Bố Lâm bất kì ma pháp cấp thấp đều không làm được gì hắn, chỉ có ma pháp cấp cao mới hữu dụng, nhưng sử dụng ma pháp cấp cao nàng có thể sử dụng được mấy lần, sợ trước khi đánh bại hắn thì đã cạn kiệt sức lực.
Nàng bỗng nhiên đánh mất tự tin. “Ai Phỉ, lui ra phía sau.” Điệp Vũ quát lên, mặt đẹp hiện lên nét lo lắng, càng tôn lên vẻ đẹp u buồn.
Bố Lâm tung một đợt quyền đánh tới, chợt thân ảnh Điệp Vũ biến mất trước mắt hắn, quyền khí của hắn đem đại thụ trước mặt chấn cho nát bấy, hắn xoay người sang trái, từ quyền hóa trảo, phẫn nộ quát: “Điệp Vũ ngươi cho là chỉ với chiêu Phượng vũ loạn điệp có thể trốn khỏi ta sao? Cho dù là đấu võ, võ giả cực mạnh của các ngươi là Dĩ Cổ Lạc Mông đấu với ta ba trận bại cả ba, tiểu cô nương ngươi dám dùng tạp kĩ đùa giỡn với ta? Lão tử không có tâm trạng đùa giỡn với ngươi!”
Điệp Vũ vội vàng tránh né, nhờ tốc độ cặp cánh sau lưng được gia trì thêm ma pháp mà tốc độ tăng nhanh, trong nháy mắt huyễn hóa ra thành mười cái nhân ảnh, ở giữa quang mang (ánh sáng) màu phấn hồng bay lượn tựa như mười con hồ điệp xinh đẹp nhưng tốc độ lại nhanh hơn chúng gấp 10 lần, bay lượn tạo thành mê hồn trận, có thể mê hoặc khiến đối phương hoa đầu chóng mặt, chẳng biết trời đất, thế nhưng Bố Lâm lại không giống thường nhân, hắn sao lại sợ thứ này? Dùng tốc độ so đấu, chỉ sợ Điệp Vũ đấu không lại.
Một trảo mạnh mẽ nhằm bóng dáng Điệp Vũ mà hướng tới, Điệp Vũ nàng cũng triển khai công kích, nhìn bóng dáng mờ ảo lại có thể tung ra một quyền uy mãnh trầm trọng như núi, đem một trảo của Bố Lâm toàn bộ ngăn lại, nhưng nàng cũng bị dư uy chấn lui ra sau.
“Ai Phỉ, Phượng vũ loạn điệp của ta không thể chống nổi hắn quá lâu, ta kiềm chế hắn lại, ngươi từ xa phát động công kích!” Điệp Vũ ra lệnh cho Ai Phỉ xuất thủ, Bố Lâm nghe được cuồng tiếu: “Kỹ nữ Điệp Vũ, kết giới ma pháp chỉ dùng chuyên để thủ, kết giới có thể công kích ít lại càng ít. Lão tử xử ngươi xong, sẽ lại thua nhập nàng!”
Trảo của hắn tăng lực, Điệp Vũ bị hắn không chút lưu tình công kích, tốc độ chậm lại, từ thập ảnh giảm xuống còn lục ảnh, đối với chống đỡ thế công của hắn lại càng ngày càng khó khăn, nàng tự biết rõ đấu võ với hắn tuyệt đối không chống đỡ được quá lâu, trong lòng khẩn trương vừa đối kháng Bố Lâm, vừa âm thầm niệm chú ngữ ma pháp (nàng chính là một trong số ít tinh linh có thể vừa đấu với Bố Lâm lại vừa phân tâm niệm ma pháp).
Bố Lâm nghe được Điệp Vũ niệm pháp, hắn lờ mờ đoán được đây là chú ngữ ma pháp hỏa hệ cấp cao, bởi ma pháp cấp thấp không cần niệm chú ngữ, chỉ có ma pháp cấp cao mới dùng chú ngữ để phát động tấn công, cũng không hiểu rõ nàng niệm chú ngữ ma pháp gì, chỉ biết được hệ của ma pháp.
Biết được điều này, hắn cười như điên: “Hỏa hệ sao? Ha ha! Cho dù là ma pháp cấp cao hỏa hệ cũng khó mà gây ra tổn thương đối với lão tử! Ai da! Đau chết lão tử!”
Bố lâm đột nhiên đau nhức, rên rỉ thét lên, phía sau lưng hắn kéo dài một mảnh huyết quang, thân thể nhanh chóng cúi về trước, dùng tốc độ nhanh nhất né qua trái tránh thêm một đợt công kích từ phía sau, hắn tức giận quay đầu nhìn Ai Phỉ quát lớn: “Ngươi sử dụng ma pháp loại gì vậy?” Thì ra lực chú ý của Bố Lâm bị Điệp Vũ hấp dẫn, Ai Phỉ ở sau lưng hắn từ xa phát động công kích một loại ma pháp không rõ khiến lưng hắn rách ra một đường.
Sau lưng hắn lúc này đau đớn tận xương tủy lan tỏa toàn thân, đột nhiên một hỏa cầu cháy hừng hực lao về phía hắn, muốn tránh đã không kịp, bị hỏa cầu đánh trúng, thân thể hắn trầm xuống lui lại ba bước, vẫn đứng vững không ngã. Chỉ có điều hỏa diễm đã đem y phục hắn đốt thành than, da thịt lại chẳng chút tổn thương.
"Bố Lâm, ta biết ngươi không sợ ma pháp hỏa hệ, nhưng Ai Phỉ lại là tinh linh thông thạo kết giới cùng với ma pháp phong hệ, ta cũng đồng thời cũng thông thạo song hệ ma pháp, chính là hỏa hệ với thổ hệ. Ngươi nhìn thử dưới chân ngươi xem?”
Lời nói của Điệp Vũ làm Bố Lâm thất kinh, hắn chỉ cảm thấy đất cứng dưới chân đột nhiên trở thành bùn (nê) nhão, thân thể hắn đang bắt đầu chìm sâu xuống, hắn ý đồ muốn nhảy tránh thoát thế nhưng phát hiện xung quanh trong vòng trăm thước đều là bùn nhão, mà Ai Phỉ cùng Điệp Vũ dựa vào đôi cánh đang lơ lửng ở phía trên, bắt đầu dùng hai ma pháp tầm xa đủ để làm tổn thương hắn để công kích, hỏi hắn làm sao không kinh hãi cho được?
Tiếng xé gió vang lên, ngực của hắn tiếp tục bắn ra huyết hoa, làm hắn đau đến mức muốn trợn rách cả mắt, hắn điên cuồng quát: “Phong nhận (đao gió)? Thì ra là ma pháp phong hệ. Trách không được có thể tổn thương lão tử. Ha ha! Lão tử cả đời cái gì cũng có thể nhẫn nhịn được, nhưng đúng là lại không chịu được cơ thể bị thương đau nhức! Kỹ nữ, lão tử cho dù chết cũng kéo theo các ngươi! Huyết tế…. Cự Long thần, ta dùng máu huyết được kế thừa từ tổ tiên triệu hoán long phách của ngươi, Long Thú huyết khế!”
Bố Lâm dùng móng tay cắm sâu vào bụng, lúc rút tay ra, máu nhuộm cả bầu trời sang màu huyết hồng .
Điệp Vũ cười lạnh: “Ngươi nói sai rồi, ta không có lòng tin giết ngươi! Chính xác mà nói, ngoại trừ ba đại nhân thủ hộ tinh linh tộc, bây giờ tinh linh tộc không một người có thể đơn độc đối kháng được ngươi, chứ đừng nói là giết. Nhưng không có ngươi, chúng ta có thể đem dòng họ ngươi diệt trừ, sau đó vây công chết ngươi!”
Bố Lâm cười như điên nói: “Điệp Vũ, ngươi hơi bị coi thường dòng họ của ta, chỉ bằng gia hỏa Khắc Lô Sâm suất lĩnh mà có thể đem dòng họ của ta diệt trừ? Nếu quả thực dễ dàng như thế, các ngươi đã sớm đem năm ngàn người chúng ta giết sạch. Nhưng qua nhiều năm chúng ta vẫn sinh sống tốt trong sự lo sợ của các ngươi, các ngươi mới nghe tin bọn ta đã sợ vỡ mật nào còn dũng khí chiến đấu, các ngươi kiếm đâu ra năng lực giết toàn họ ta?”
Điệp Vũ nói: “Chính xác, dòng họ các ngươi tham chiến chính là nguyên nhân trọng yếu chúng ta thất bại, nhưng ngươi lại quên, nếu không phải có nhân tộc cường đại làm hậu thuẫn, chúng ta đã sớm giết sạch các ngươi! Tối hôm qua chúng ta bất ngờ tấn công, ngươi làm sao biết được mục đích thật sự của chúng ta?”
Bố Lâm sửng sốt, nói: “Không phải là cứu các mỹ nữ tinh linh bị lão tử gian dâm sao?”
“Ngươi thật thông minh!” Điệp Vũ cười nhẹ một cái: “Chỉ là ngươi đoán sai rồi, chúng ta biết rất rõ, những người bị các ngươi bắt làm tù binh có cơ hội sống sót rất ít. Nhưng mấy huynh đệ các ngươi có một thói quen xấu, tù binh trong doanh, nếu các ngươi chưa chán, các ngươi sẽ không giết các nàng! Lần này tấn công bất ngờ là do Linh Trí thánh nữ tiên đoán được, Tiên Đế ở trong trướng của ngươi, sinh lực của nàng chưa hề giảm sút, đây là lần đầu từ lúc chiến tranh nổ ra, Linh Trí thánh nữ rất chắc chắn về lời tiên đoán của mình, còn nói lời tiên đoán này là vì Tiên Đế, toàn bộ chiến cục đều bị ảnh hưởng, tranh thủ cho tinh linh tộc một đường sinh cơ. Dựa theo lời tiên đoán, Tiên Đế sẽ không chết trong trướng của ngươi, hiện tại lời tiên đoán đã được chứng minh là đúng, bởi vậy, kế hoạch của chúng ta chắc chắn thành công.”
Bố Lâm hiện vẻ nghi hoặc nhìn Điệp Vũ nói: “Nói nhảm đủ chưa? Ta thông minh như vậy nghe ngươi nói cũng muốn hồ đồ! Chơi! Cái gì tiên đoán, lão tử ta chưa bao giờ mê tín, nếu ngươi có mạng còn sống, thay ta hỏi Linh Trí, nàng ta có tiên đoán được là ta chơi nàng đến chết hay không? Ha ha! Nếu mà tiên đoán sớm linh nghiệm, tinh linh tộc cũng không thê thảm như bây giờ! Chớ buông mấy lời ngu xuẩn nữa, trước hết, bắt ngươi lại rồi ở trước mặt Nhiên Hoa (tinh linh vương) chơi ngươi cho thoải mái đã!”
Điệp Vũ không để ý dâm ngữ của Bố Lâm, quay đầu lại nhìn Ai Phỉ nói: “Ai Phỉ nói cho hắn biết đi, làm cho hắn trước khi chết cảm nhận được sự thống khổ.”
“Chính xác nên vậy” Ai Phỉ tiếp lời, hướng Bố Lâm nói: “Mục đích của chúng ta như đã nói, chủ yếu dựa trên tiên đoán, cố tình bày mê trận. Nếu tiên đoán chính xác, từ trong trướng của ngươi cứu Tiên Đế ra, dùng tính cách của ngươi, không quản hết thảy sẽ đuổi theo, bởi vì để tù binh chạy thoát đối với ngươi là sự sỉ nhục lớn nhất. Khi ngươi vừa đuổi kịp chúng ta, cũng là lúc chúng ta sẽ phát động tấn công mang tính diệt cả dòng họ của ngươi”
“Ha ha! Tấn công? Ha ha, chỉ bằng vào Khắc Lô Sâm?”
“Ở hậu quân Khắc Lô Sâm thân vương chính là tinh anh của tam tộc dũng sĩ cùng với lục trưởng lão tinh linh tộc!”
Bố Lâm tiếng cười chợt tắt, hai mắt đầy tơ máu nhìn hai nàng, thật lâu không cất nổi lời.
“Ngươi là muốn về cứu viện cho bọn họ hay là theo hai ta liều mạng tử chiến?”
Điệp Vũ thấy kế hoạch đã thành công, mặt lộ ra vẻ cười kiêu ngạo, đắc ý dùng lời nói tiếp tục đả kích: “Nửa tháng trước, sau khi đại chiến xong, dòng họ các ngươi đang nguyên khí đại thương, nếu theo ý của ngươi và Bố Đồng là sẽ đợi đến khi viện quân đến, cùng viện quân bắt đầu một vòng công kích mới đối với chúng ta. Chúng ta không có lòng tin sẽ tiếp nhận nổi thế nên phải ở trước khi viện quân đến, đem các ngươi đánh cho thất bại triệt để. Mà muốn đánh cùng các ngươi, nhất định phải dụ ngươi cách ly khỏi chiến trường. Bố Doanh với Bố Tạp đều hiếu chiến, Bố Huyết càng là người lãnh khốc, không có sự áp chế của ngươi, sẽ không kiềm nổi bản thân lao vào liều chết. Chỉ là ngươi cảm thấy bọn hắn có năng lực ngăn cản được thế công của tất cả cường giả cùng bốn ngàn chiến sĩ tinh linh tộc hay sao? Ta thừa nhận bọn hắn không sợ chết, đó là điều rất đáng sợ, thế nhưng đó cũng là nhược điểm chí mạng của bọn hắn. Ngươi cùng bọn hắn bất đồng, ngươi còn bận tâm sự tồn vong của dòng họ, nhưng Bố Tạp cùng Bố Huyết chưa bao giờ nghĩ nhiều đến vậy, bọn hắn chỉ muốn chém giết cho thỏa thích. Đây là trong nhiều năm chiến đấu, chúng ta nghiệm ra được.”
Bố Lâm tức giận, ánh mắt như dã thú, hắn biết rõ lời nói Điệp Vũ không phải giả, không có hắn, Bố Tạp cùng Bố Huyết sẽ chiến đấu cho tới lúc chết. Chỉ là không có viện quân, cho dù hắn có ở đó, dòng họ hắn cũng khó mà trụ vững trước tổng tấn công của tinh linh tộc.
“Ha ha! Ha ha ha…” Bi giận cuồng tiếu, âm vang làm rung cả núi rừng, chấn cho lá bay tán loạn.
“Điệp Vũ, lão tử giết các ngươi xong sẽ quay về thu thập thi thể huynh đệ an táng!”
Nghĩ đến huynh đệ cùng dòng họ diệt vong, Bố Lâm khó ức chế nỗi bi phẫn trong lòng.
Điệp Vũ thấy hắn điên cuồng như thế cả kinh nói: “Ai Phỉ, mang Thánh hỏa vụ ra đây!”
“Tiểu thư, ta không mang theo!”
Ai Phỉ vừa dứt lời nói, Điệp Vũ liền kinh hãi, dĩ nhiên quên mang theo vũ khí, làm sao đấu được với Bố Lâm? Phải biết rằng đối với Bố Lâm bất kì ma pháp cấp thấp đều không làm được gì hắn, chỉ có ma pháp cấp cao mới hữu dụng, nhưng sử dụng ma pháp cấp cao nàng có thể sử dụng được mấy lần, sợ trước khi đánh bại hắn thì đã cạn kiệt sức lực.
Nàng bỗng nhiên đánh mất tự tin. “Ai Phỉ, lui ra phía sau.” Điệp Vũ quát lên, mặt đẹp hiện lên nét lo lắng, càng tôn lên vẻ đẹp u buồn.
Bố Lâm tung một đợt quyền đánh tới, chợt thân ảnh Điệp Vũ biến mất trước mắt hắn, quyền khí của hắn đem đại thụ trước mặt chấn cho nát bấy, hắn xoay người sang trái, từ quyền hóa trảo, phẫn nộ quát: “Điệp Vũ ngươi cho là chỉ với chiêu Phượng vũ loạn điệp có thể trốn khỏi ta sao? Cho dù là đấu võ, võ giả cực mạnh của các ngươi là Dĩ Cổ Lạc Mông đấu với ta ba trận bại cả ba, tiểu cô nương ngươi dám dùng tạp kĩ đùa giỡn với ta? Lão tử không có tâm trạng đùa giỡn với ngươi!”
Điệp Vũ vội vàng tránh né, nhờ tốc độ cặp cánh sau lưng được gia trì thêm ma pháp mà tốc độ tăng nhanh, trong nháy mắt huyễn hóa ra thành mười cái nhân ảnh, ở giữa quang mang (ánh sáng) màu phấn hồng bay lượn tựa như mười con hồ điệp xinh đẹp nhưng tốc độ lại nhanh hơn chúng gấp 10 lần, bay lượn tạo thành mê hồn trận, có thể mê hoặc khiến đối phương hoa đầu chóng mặt, chẳng biết trời đất, thế nhưng Bố Lâm lại không giống thường nhân, hắn sao lại sợ thứ này? Dùng tốc độ so đấu, chỉ sợ Điệp Vũ đấu không lại.
Một trảo mạnh mẽ nhằm bóng dáng Điệp Vũ mà hướng tới, Điệp Vũ nàng cũng triển khai công kích, nhìn bóng dáng mờ ảo lại có thể tung ra một quyền uy mãnh trầm trọng như núi, đem một trảo của Bố Lâm toàn bộ ngăn lại, nhưng nàng cũng bị dư uy chấn lui ra sau.
“Ai Phỉ, Phượng vũ loạn điệp của ta không thể chống nổi hắn quá lâu, ta kiềm chế hắn lại, ngươi từ xa phát động công kích!” Điệp Vũ ra lệnh cho Ai Phỉ xuất thủ, Bố Lâm nghe được cuồng tiếu: “Kỹ nữ Điệp Vũ, kết giới ma pháp chỉ dùng chuyên để thủ, kết giới có thể công kích ít lại càng ít. Lão tử xử ngươi xong, sẽ lại thua nhập nàng!”
Trảo của hắn tăng lực, Điệp Vũ bị hắn không chút lưu tình công kích, tốc độ chậm lại, từ thập ảnh giảm xuống còn lục ảnh, đối với chống đỡ thế công của hắn lại càng ngày càng khó khăn, nàng tự biết rõ đấu võ với hắn tuyệt đối không chống đỡ được quá lâu, trong lòng khẩn trương vừa đối kháng Bố Lâm, vừa âm thầm niệm chú ngữ ma pháp (nàng chính là một trong số ít tinh linh có thể vừa đấu với Bố Lâm lại vừa phân tâm niệm ma pháp).
Bố Lâm nghe được Điệp Vũ niệm pháp, hắn lờ mờ đoán được đây là chú ngữ ma pháp hỏa hệ cấp cao, bởi ma pháp cấp thấp không cần niệm chú ngữ, chỉ có ma pháp cấp cao mới dùng chú ngữ để phát động tấn công, cũng không hiểu rõ nàng niệm chú ngữ ma pháp gì, chỉ biết được hệ của ma pháp.
Biết được điều này, hắn cười như điên: “Hỏa hệ sao? Ha ha! Cho dù là ma pháp cấp cao hỏa hệ cũng khó mà gây ra tổn thương đối với lão tử! Ai da! Đau chết lão tử!”
Bố lâm đột nhiên đau nhức, rên rỉ thét lên, phía sau lưng hắn kéo dài một mảnh huyết quang, thân thể nhanh chóng cúi về trước, dùng tốc độ nhanh nhất né qua trái tránh thêm một đợt công kích từ phía sau, hắn tức giận quay đầu nhìn Ai Phỉ quát lớn: “Ngươi sử dụng ma pháp loại gì vậy?” Thì ra lực chú ý của Bố Lâm bị Điệp Vũ hấp dẫn, Ai Phỉ ở sau lưng hắn từ xa phát động công kích một loại ma pháp không rõ khiến lưng hắn rách ra một đường.
Sau lưng hắn lúc này đau đớn tận xương tủy lan tỏa toàn thân, đột nhiên một hỏa cầu cháy hừng hực lao về phía hắn, muốn tránh đã không kịp, bị hỏa cầu đánh trúng, thân thể hắn trầm xuống lui lại ba bước, vẫn đứng vững không ngã. Chỉ có điều hỏa diễm đã đem y phục hắn đốt thành than, da thịt lại chẳng chút tổn thương.
"Bố Lâm, ta biết ngươi không sợ ma pháp hỏa hệ, nhưng Ai Phỉ lại là tinh linh thông thạo kết giới cùng với ma pháp phong hệ, ta cũng đồng thời cũng thông thạo song hệ ma pháp, chính là hỏa hệ với thổ hệ. Ngươi nhìn thử dưới chân ngươi xem?”
Lời nói của Điệp Vũ làm Bố Lâm thất kinh, hắn chỉ cảm thấy đất cứng dưới chân đột nhiên trở thành bùn (nê) nhão, thân thể hắn đang bắt đầu chìm sâu xuống, hắn ý đồ muốn nhảy tránh thoát thế nhưng phát hiện xung quanh trong vòng trăm thước đều là bùn nhão, mà Ai Phỉ cùng Điệp Vũ dựa vào đôi cánh đang lơ lửng ở phía trên, bắt đầu dùng hai ma pháp tầm xa đủ để làm tổn thương hắn để công kích, hỏi hắn làm sao không kinh hãi cho được?
Tiếng xé gió vang lên, ngực của hắn tiếp tục bắn ra huyết hoa, làm hắn đau đến mức muốn trợn rách cả mắt, hắn điên cuồng quát: “Phong nhận (đao gió)? Thì ra là ma pháp phong hệ. Trách không được có thể tổn thương lão tử. Ha ha! Lão tử cả đời cái gì cũng có thể nhẫn nhịn được, nhưng đúng là lại không chịu được cơ thể bị thương đau nhức! Kỹ nữ, lão tử cho dù chết cũng kéo theo các ngươi! Huyết tế…. Cự Long thần, ta dùng máu huyết được kế thừa từ tổ tiên triệu hoán long phách của ngươi, Long Thú huyết khế!”
Bố Lâm dùng móng tay cắm sâu vào bụng, lúc rút tay ra, máu nhuộm cả bầu trời sang màu huyết hồng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.