Chương 3: Nhập môn (thượng)
Cổn Khai
26/11/2016
Cái ót Lâm Tân phát lạnh, trái tim đập dồn dập.
Hai người một trước một sau đứng lặng trong bóng tối. Bóng đen kia cười nhạt, đi qua một bên ngồi xuống ghế.
"Sư huynh nghĩ gì trước lúc lâm chung, mà giao bí tịch cho loại tiểu tử chưa mọc đủ lông như ngươi?."
Lâm Tân trong lòng khẽ chuyển, lập tức nghe ra lời bóng đen nói, đồng thời cũng hiểu được thân phận của người này.
Hồng Tùng Môn từng có một vị sư thúc mất tích, chính là sư đệ Bá Vân Tử của sư phụ hắn. Nghe nói là một trong hai cao thủ còn sót lại từ thời kỳ huy hoàng của Hồng Tùng Môn.
"Ha ha... thì ra là Bá Vân Tử sư thúc." Trong lòng hắn phát run, nhưng gắng gượng trấn định, "Ngài muốn bí kỹ thì tới lấy là được. Chỉ cần ngài quang minh chính đại tới môn yêu cầu, chẳng lẽ sư điệt có thể không giao cho ngài hay sao?"
Phải biết, Bá Vân Tử là kẻ ngang tàng giết người không chớp mắt. Trước kia cũng vì không hợp với sư phụ, hắn liền đánh lão đầu bị thương phải ngã xuống đất, rồi nghênh ngang rời đi. Nghe nói hắn đã nhiều lần gây ra huyết án ở rất nhiều nơi, là một tên giặc cướp đích thực.
Vừa tới nơi này có vài ngày, đã gặp phải loại chuyện nguy hiểm thế này... Lâm Tân rốt cuộc hiểu vì sao không có ai sống ở vùng hoang dã trong thời cổ đại.... Thì ra là không có lực lượng tự bảo vệ mình thì sinh sống ở bên ngoài chính là tự tìm đường chết....
Lâm Tân nuốt nuốt nước miếng, càng là tính huống thế này thì càng phải tỉnh táo. Hắn nhanh chóng quăng quyển sách cho Bá Vân Tử.
"Ngươi thật sảng khoái." Bá Vân Tử không ngờ cái thằng này lại không có cốt khí như vậy, thoáng cái đã đưa vật quý giá nhất của môn phái cho hắn rồi.
Ba.
Một tay hắn tiếp lấy bí tịch, tiện tay mở ra. Nương theo ánh trăng nhạt nhòa, sắc mặt hắn càng lúc càng không tốt.
Lâm Tân ở bên cạnh không dám cử động. Hắn cảm giác hình như có một thanh đao nhọn đang đối diện với ngực hắn, mũi đao gần trong gang tấc, tựa như hắn chỉ cần khẽ động một cái lẽ sẽ bị cắt rời.
Nhìn sắc mặt Bá Vân Tử dần dần tối sầm lại, trong lòng hắn cũng chầm chậm run lên.
Lão có vẻ ngoài gầy gò, mặc đạo bào màu đen, tóc dài buộc thánh búi như đạo sĩ, thoạt nhìn y như một vị chân nhân đắc đạo. Nhưng lúc này lương theo mỗi lần lật xem bí tịch, mặt mũi của hắn lại càng thêm vặn vẹo.
"Hay hay hay... !!" Không hổ là sư huynh, sắp chết cũng không quên bẫy ta một lần! Rất tốt!!" Sắc mặt Bá Vân Tử biến thành hung lệ.
Hừ!
Trong khoảnh khắc, hắn duỗi ra một chưởng, đánh vào ngực Lâm Tân như thiểm điện. Trong gian phòng thình lình xoáy lên một cơn gió ác tanh hôi, rít lên kỳ quái.
Lâm Tân tái mặt, muốn trốn tránh nhưng lại cảm thấy thân thể cứng ngắc, hoàn toàn không nghe khống chế.
Phải chết sao... ? Vậy là phải chết sao? ?.... !
Trong đầu hắn phảng phất như bị điện giật, dường như ngay cả tư duy cũng ngừng lại. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay màu đen kia càng lúc càng gật lồng ngực của mình.
Bành!!
Đúng lúc đó, đột ngột có một tấm ván cửa xuất hiện ở phía trước bàn tay kia, gắt gao ngăn lại trước ngực Lâm Tân.
Chưởng lực cuồn cuộn lập tức đánh nát cánh cửa màu vàng nâu thành mấy khối. Hai khối trong đó đâm thẳng vào trước ngực Lâm Tân. Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đau khó chịu rồi cả người không tự chủ được văng ra ngoài.
"Đại sư huynh!!!"
Dưới ánh trăng mờ, hắn chợt cảm thấy có một bóng người nhỏ bé nhanh chóng xuất hiện ở phía trước hắn, kiếm quang màu bạc thoát vỏ lao ra.
Choang!!
Bàn tay của Bá Vân Tử bị ánh kiếm chém thẳng vào, lại có thể vang lên tiếng gỗ đục trầm muộn.
"Ồ? Tiểu Quy Nguyên Quyết? Không ngờ bổn môn lại có đệ tử có thể tu luyện Tiểu Quy Nguyên Quyết?" Bá Vân Tử lộ vẻ kinh ngạc, lui lại mấy bước, nhìn vào nữ hài đang ngăn cản ở trước mặt mình.
Người chặn ở phía trước Lâm Tân chính là An Dĩnh vốn đang nỗ lực tu luyện ở trong phòng. Lúc này nàng mặc một bộ đồ ngủ vải xám bó sát người, tay cầm trường kiếm sáng loáng chắn ngang trước người.
"Muốn hại đại sư huynh, ta liều mạng với ngươi!!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, không biết là do ánh trăng hay là vì nguyên nhân gì khác.
Bá Vân Tử cười lên một tiếng quái dị, tựa hồ không cho là đúng, mắt qua Lâm Tân vừa đụng ngã một đống tạp vật, đang nằm im dưới đất.
"Hồng Tùng Môn, đúng là đã suy tàn rồi... " Hắn lắc đầu, đột nhiên phá vỡ cửa gỗ lao ra ngoài, biến mất trong bóng đêm, vô thanh vô tức như một con cú vọ.
Lâm Tân đau râm ran trong ngực nhưng không bị thương nặng, gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn theo bóng Bá Vân Tử quay người rời đi, mãi đến lúc lão hoàn toàn biến mất trong bóng đêm. Hắn lại đợi thêm một lát, thận trọng nghe động tĩnh xung quanh, xác định không còn âm thanh, lúc này mới dám thở phào mới cái.
Điều kỳ lạ nhất là quyển bí kỹ không bị mang đi, mà lại bị vứt xuống mặt đất.
Hắn đang chuẩn bị đi qua nhặt bí kỹ lên, bỗng phát hiện An Dĩnh ở bên cạnh có vẻ khác thường.
Nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, khóe miệng không biết từ lúc nào đã chảy ra tơ máu đỏ tươi.
"Sư muội, ngươi sao rồi?!" Lâm Tân nhất thời cả kinh, vội vã đỡ lấy An Dĩnh. Lập tức cảm thấy thân thể nàng mềm vô cùng, cũng nóng vô cùng.
"Không... Không sao... Chỉ là bị váng đầu... lắm... " Tròng mắt nàng bắt đầu xoay lòng vòng rồi, bờ môi thoáng nổi lên một tia màu lam.
Bịch.
An Dĩnh ngã xuống đất. Lâm Tân cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể mềm nhũn ra, căn bản không đỡ được An Dĩnh. Hắn liền nhớ tới luồng gió ác tanh hôi vừa rồi của Bá Vân Tử.
"Có độc... !"
Hắn lập tức hoảng sợ trong lòng, độc này phát tác nhanh như vậy, chỉ thông qua không khí mà lại có thể trúng độc nặng như vậy.
Cái thế đạo này... quá không an toàn rồi...
Lâm Tân cảm thấy bất đắc dĩ. Bây giờ mới xuyên qua vài ngày đã gặp nhiều phiền toái như vậy, chính mình cũng không thể đảm bảo an toàn.
"Hồng Tùng Môn nếu chỉ dựa vào mấy người các ngươi thì sợ là bị xóa tên lúc nào cũng không biết!"
Trong mơ hồ, Lâm Tân chỉ có thể nghe thấy câu đó, lập tức chìm hoàn toàn vào trong hôn mê, bịch một cái, ngã vào người An Dĩnh.
**** **** **** *******
Lâm Tân tỉnh lại từ trong cơn hôn mê mơ mơ màng màng.
"Ta không chết?"
Hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bản thân vẫn nằm trên mặt đất trong phòng của mình. An Dinh cũng nằm ở một bên trên mặt đất, nước miếng theo khóe miệng chảy ra rớt xuống mặt đất, thoạt nhìn là đang ngủ say.
"Bắt đầu!"
Lâm Tân nghe xong, toàn thân nổi đầy da gà, vội bật dật khỏi mặt đất, cảnh giác nhìn về phía sau lưng.
Ánh nắng sớm chiếu qua cánh cửa gỗ, vừa vặn ánh lên một đạo nhân mặc áo đen ngồi trên giường.
Đạo nhân này tướng mạo gầy gò, đôi mắt hẹp dài, làm cho người ta có cảm giác âm trầm. Chính là Bá Vân Tử tập kích bọn họ vào tối hôm qua!
"Sư... sư thúc, thì ra là." Lâm Tân cố gắng ổn định âm thanh, trên mặt nặn ra một nụ cười.
Đầu óc khẽ chuyển, lập tức hiểu được vì sao mình và An Dĩnh vô sự, hiển nhiên là do vi sư thúc này ra tay cứu giúp bọn họ.
Bá Vân Tử thấy Lâm Tân đã hiểu, liền gật gật đầu.
"Lão sư huynh phế vật của ta khiến cho bổn môn lụi bại như vậy, bản thân thì thoải mái đi chết, lưu lại cái cục diện thật rối rắm."
Hắn nhìn Lâm Tân từ trên xuống dưới.
"Không có một thân nội tình, một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng không có. Phế vật như ngươi cũng có thể trở thành đại sư huynh... Đúng là... " Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. "Không ngờ... một trong tứ môn ngày xưa... lại xuống dốc đến thế này."
Lâm Tân bị hắn nói đến đỏ cả mặt, nhưng thực sự không thể phản bác. Hắn đúng là có một chút nội tình của Lâm Tân Như trước kia, nhưng bản thân là người hiện đại chưa bao giờ đánh nhau với người khác, có thể cố gắng duy trì tỉnh táo, không bị dọa ra nước tiểu đã là không tệ rồi.
Chẳng qua nghe đến đây, hắn bỗng âm thần phát hiện Bá Vân Tử ở trước mặt có chút không đúng. Dường như hai mắt có chút vô thần, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Hiển nhiên là cũng đang bị thương.
"Ta muốn ở lại đây vài ngày, ngươi đi mua cho ta một ít dược liệu." Bá Vân Tử sai bảo không chút khách khí. "Đừng nghĩ tới việc chạy trốn. Lâm gia của ngươi ở ngay dưới chân núi, ngươi chạy được chứ nhà không chạy được."
Lâm Tân trừng mắt, cuối cùng thở ra một hơi thật dài. Hắn biết vị sư thúc này vẫn nhớ tình cũ với sư môn, bọn họ miễn cưỡng có thể tính là an toàn.
**** **** **** ****
Mười lăm ngày sau.
Dưới tầng mây dày đặc như bông trắng, trong đạo quán ở trên đỉnh núi Hồng Tùng, có hai đệ tử trẻ tuổi cầm trường kiếm chỉnh tề, luyện tập chiêu kiếm cơ bản nhất, Đâm.
Một đạo nhân áo đen ngồi ở dưới mái hiên, tay bưng lên ly trà khẽ nhấp từ từ. Bên cạnh có hai thiếu niên đứng như tôi tớ.
Xùy~~!
Trong sân, một nữ hài mặc quần áo luyện công màu vàng sáng, trường kiếm trong tay mỗi lần đâm ra đều có thể dễ dàng phát ra tiếng xé gió rất nhỏ.
Mà nam tử bên kia lại tầm thường không có gì đặc biệt, xuất kiếm gần như không có tiếng động gì. Quần áo luyện công màu đen tràn đầy dấu chân bẩn thỉu.
Lâm Tân cảm giác cổ tay mình không thể nhũn hơn được nữa rồi, nhưng nhìn thấy Bá Vân Tử ngồi bên cạnh, vẫn phải cố gắng kiên trì.
Sau lần tập kích kia, hình như Bá Vân Tử định trường kỳ ở lại chỗ này. Mỗi ngày còn dốc xúc bọn họ tu luyện Hồng Tùng Kiếm Thuật, thỉnh thoảng còn chỉ điểm bọn họ. Còn buổi tối thì một mình chạy tới phòng của sư phụ, đóng cửa không ra, chẳng biết làm gì.
Mặc dù hai người đều luyện kiếm, nhưng Lâm Tân có thể dễ dàng cảm nhận được tầm nhìn của Bá Vân Tử đều là đặt ở trên người An Dĩnh. Cái ánh mắt thưởng thức, thỏa mãn đó dù là kẻ đần cũng có thể nhìn ra.
Mà một khi ánh mắt quay sang nhìn Lâm Tân thì lập tức trở lên vô cùng mất kiên nhẫn. Mấy cái dấu chân ở trên người hắn chính là từ đó mà ra.
Ài....
Lâm Tân âm thần thở dài, cũng không biết phải giải thích thế nào. Lẽ ra bằng vào nội tình của thân thể này thì không thể xuất hiện tình huống như vậy. Nhưng từ ngày lảo đảo ngã xuống trước đó, ánh mắt hắn dường như đã xuất hiện bóng chồng, có chút mơ hồ không rõ ràng.
Theo thời gian trôi qua, mấy ngày nay càng lúc càng nghiêm trọng, làm cho kỹ năng cơ bản của hắn không tăng mà còn thụt lùi.
"Hồng Tùng Môn ta đã lập phái mấy trăm năm, tuyệt đối không thể lụi bại trong tay của các ngươi." Bá Vân Tử sờ chòm râu dài dưới cằm, lạnh nhạt nói. "Lúc trước ta và sư huynh tín niệm không hợp, bấy giờ mới phải xuất phái lưu lạc. Hôm nay trở về, Hồng Tùng Môn đã suy bại đến nước này, chứng tỏ phương pháp của ta mới là chính xác."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp.
"Bổn môn có hai đại ngoại công, một môn nội công. Các ngươi đã biết một môn là Hồng Tùng Kiếm Pháp, môn còn lại chính là Độc Sa Chưởng mà ta am hiểu."
Hai người một trước một sau đứng lặng trong bóng tối. Bóng đen kia cười nhạt, đi qua một bên ngồi xuống ghế.
"Sư huynh nghĩ gì trước lúc lâm chung, mà giao bí tịch cho loại tiểu tử chưa mọc đủ lông như ngươi?."
Lâm Tân trong lòng khẽ chuyển, lập tức nghe ra lời bóng đen nói, đồng thời cũng hiểu được thân phận của người này.
Hồng Tùng Môn từng có một vị sư thúc mất tích, chính là sư đệ Bá Vân Tử của sư phụ hắn. Nghe nói là một trong hai cao thủ còn sót lại từ thời kỳ huy hoàng của Hồng Tùng Môn.
"Ha ha... thì ra là Bá Vân Tử sư thúc." Trong lòng hắn phát run, nhưng gắng gượng trấn định, "Ngài muốn bí kỹ thì tới lấy là được. Chỉ cần ngài quang minh chính đại tới môn yêu cầu, chẳng lẽ sư điệt có thể không giao cho ngài hay sao?"
Phải biết, Bá Vân Tử là kẻ ngang tàng giết người không chớp mắt. Trước kia cũng vì không hợp với sư phụ, hắn liền đánh lão đầu bị thương phải ngã xuống đất, rồi nghênh ngang rời đi. Nghe nói hắn đã nhiều lần gây ra huyết án ở rất nhiều nơi, là một tên giặc cướp đích thực.
Vừa tới nơi này có vài ngày, đã gặp phải loại chuyện nguy hiểm thế này... Lâm Tân rốt cuộc hiểu vì sao không có ai sống ở vùng hoang dã trong thời cổ đại.... Thì ra là không có lực lượng tự bảo vệ mình thì sinh sống ở bên ngoài chính là tự tìm đường chết....
Lâm Tân nuốt nuốt nước miếng, càng là tính huống thế này thì càng phải tỉnh táo. Hắn nhanh chóng quăng quyển sách cho Bá Vân Tử.
"Ngươi thật sảng khoái." Bá Vân Tử không ngờ cái thằng này lại không có cốt khí như vậy, thoáng cái đã đưa vật quý giá nhất của môn phái cho hắn rồi.
Ba.
Một tay hắn tiếp lấy bí tịch, tiện tay mở ra. Nương theo ánh trăng nhạt nhòa, sắc mặt hắn càng lúc càng không tốt.
Lâm Tân ở bên cạnh không dám cử động. Hắn cảm giác hình như có một thanh đao nhọn đang đối diện với ngực hắn, mũi đao gần trong gang tấc, tựa như hắn chỉ cần khẽ động một cái lẽ sẽ bị cắt rời.
Nhìn sắc mặt Bá Vân Tử dần dần tối sầm lại, trong lòng hắn cũng chầm chậm run lên.
Lão có vẻ ngoài gầy gò, mặc đạo bào màu đen, tóc dài buộc thánh búi như đạo sĩ, thoạt nhìn y như một vị chân nhân đắc đạo. Nhưng lúc này lương theo mỗi lần lật xem bí tịch, mặt mũi của hắn lại càng thêm vặn vẹo.
"Hay hay hay... !!" Không hổ là sư huynh, sắp chết cũng không quên bẫy ta một lần! Rất tốt!!" Sắc mặt Bá Vân Tử biến thành hung lệ.
Hừ!
Trong khoảnh khắc, hắn duỗi ra một chưởng, đánh vào ngực Lâm Tân như thiểm điện. Trong gian phòng thình lình xoáy lên một cơn gió ác tanh hôi, rít lên kỳ quái.
Lâm Tân tái mặt, muốn trốn tránh nhưng lại cảm thấy thân thể cứng ngắc, hoàn toàn không nghe khống chế.
Phải chết sao... ? Vậy là phải chết sao? ?.... !
Trong đầu hắn phảng phất như bị điện giật, dường như ngay cả tư duy cũng ngừng lại. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay màu đen kia càng lúc càng gật lồng ngực của mình.
Bành!!
Đúng lúc đó, đột ngột có một tấm ván cửa xuất hiện ở phía trước bàn tay kia, gắt gao ngăn lại trước ngực Lâm Tân.
Chưởng lực cuồn cuộn lập tức đánh nát cánh cửa màu vàng nâu thành mấy khối. Hai khối trong đó đâm thẳng vào trước ngực Lâm Tân. Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đau khó chịu rồi cả người không tự chủ được văng ra ngoài.
"Đại sư huynh!!!"
Dưới ánh trăng mờ, hắn chợt cảm thấy có một bóng người nhỏ bé nhanh chóng xuất hiện ở phía trước hắn, kiếm quang màu bạc thoát vỏ lao ra.
Choang!!
Bàn tay của Bá Vân Tử bị ánh kiếm chém thẳng vào, lại có thể vang lên tiếng gỗ đục trầm muộn.
"Ồ? Tiểu Quy Nguyên Quyết? Không ngờ bổn môn lại có đệ tử có thể tu luyện Tiểu Quy Nguyên Quyết?" Bá Vân Tử lộ vẻ kinh ngạc, lui lại mấy bước, nhìn vào nữ hài đang ngăn cản ở trước mặt mình.
Người chặn ở phía trước Lâm Tân chính là An Dĩnh vốn đang nỗ lực tu luyện ở trong phòng. Lúc này nàng mặc một bộ đồ ngủ vải xám bó sát người, tay cầm trường kiếm sáng loáng chắn ngang trước người.
"Muốn hại đại sư huynh, ta liều mạng với ngươi!!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, không biết là do ánh trăng hay là vì nguyên nhân gì khác.
Bá Vân Tử cười lên một tiếng quái dị, tựa hồ không cho là đúng, mắt qua Lâm Tân vừa đụng ngã một đống tạp vật, đang nằm im dưới đất.
"Hồng Tùng Môn, đúng là đã suy tàn rồi... " Hắn lắc đầu, đột nhiên phá vỡ cửa gỗ lao ra ngoài, biến mất trong bóng đêm, vô thanh vô tức như một con cú vọ.
Lâm Tân đau râm ran trong ngực nhưng không bị thương nặng, gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn theo bóng Bá Vân Tử quay người rời đi, mãi đến lúc lão hoàn toàn biến mất trong bóng đêm. Hắn lại đợi thêm một lát, thận trọng nghe động tĩnh xung quanh, xác định không còn âm thanh, lúc này mới dám thở phào mới cái.
Điều kỳ lạ nhất là quyển bí kỹ không bị mang đi, mà lại bị vứt xuống mặt đất.
Hắn đang chuẩn bị đi qua nhặt bí kỹ lên, bỗng phát hiện An Dĩnh ở bên cạnh có vẻ khác thường.
Nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, khóe miệng không biết từ lúc nào đã chảy ra tơ máu đỏ tươi.
"Sư muội, ngươi sao rồi?!" Lâm Tân nhất thời cả kinh, vội vã đỡ lấy An Dĩnh. Lập tức cảm thấy thân thể nàng mềm vô cùng, cũng nóng vô cùng.
"Không... Không sao... Chỉ là bị váng đầu... lắm... " Tròng mắt nàng bắt đầu xoay lòng vòng rồi, bờ môi thoáng nổi lên một tia màu lam.
Bịch.
An Dĩnh ngã xuống đất. Lâm Tân cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể mềm nhũn ra, căn bản không đỡ được An Dĩnh. Hắn liền nhớ tới luồng gió ác tanh hôi vừa rồi của Bá Vân Tử.
"Có độc... !"
Hắn lập tức hoảng sợ trong lòng, độc này phát tác nhanh như vậy, chỉ thông qua không khí mà lại có thể trúng độc nặng như vậy.
Cái thế đạo này... quá không an toàn rồi...
Lâm Tân cảm thấy bất đắc dĩ. Bây giờ mới xuyên qua vài ngày đã gặp nhiều phiền toái như vậy, chính mình cũng không thể đảm bảo an toàn.
"Hồng Tùng Môn nếu chỉ dựa vào mấy người các ngươi thì sợ là bị xóa tên lúc nào cũng không biết!"
Trong mơ hồ, Lâm Tân chỉ có thể nghe thấy câu đó, lập tức chìm hoàn toàn vào trong hôn mê, bịch một cái, ngã vào người An Dĩnh.
**** **** **** *******
Lâm Tân tỉnh lại từ trong cơn hôn mê mơ mơ màng màng.
"Ta không chết?"
Hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bản thân vẫn nằm trên mặt đất trong phòng của mình. An Dinh cũng nằm ở một bên trên mặt đất, nước miếng theo khóe miệng chảy ra rớt xuống mặt đất, thoạt nhìn là đang ngủ say.
"Bắt đầu!"
Lâm Tân nghe xong, toàn thân nổi đầy da gà, vội bật dật khỏi mặt đất, cảnh giác nhìn về phía sau lưng.
Ánh nắng sớm chiếu qua cánh cửa gỗ, vừa vặn ánh lên một đạo nhân mặc áo đen ngồi trên giường.
Đạo nhân này tướng mạo gầy gò, đôi mắt hẹp dài, làm cho người ta có cảm giác âm trầm. Chính là Bá Vân Tử tập kích bọn họ vào tối hôm qua!
"Sư... sư thúc, thì ra là." Lâm Tân cố gắng ổn định âm thanh, trên mặt nặn ra một nụ cười.
Đầu óc khẽ chuyển, lập tức hiểu được vì sao mình và An Dĩnh vô sự, hiển nhiên là do vi sư thúc này ra tay cứu giúp bọn họ.
Bá Vân Tử thấy Lâm Tân đã hiểu, liền gật gật đầu.
"Lão sư huynh phế vật của ta khiến cho bổn môn lụi bại như vậy, bản thân thì thoải mái đi chết, lưu lại cái cục diện thật rối rắm."
Hắn nhìn Lâm Tân từ trên xuống dưới.
"Không có một thân nội tình, một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng không có. Phế vật như ngươi cũng có thể trở thành đại sư huynh... Đúng là... " Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. "Không ngờ... một trong tứ môn ngày xưa... lại xuống dốc đến thế này."
Lâm Tân bị hắn nói đến đỏ cả mặt, nhưng thực sự không thể phản bác. Hắn đúng là có một chút nội tình của Lâm Tân Như trước kia, nhưng bản thân là người hiện đại chưa bao giờ đánh nhau với người khác, có thể cố gắng duy trì tỉnh táo, không bị dọa ra nước tiểu đã là không tệ rồi.
Chẳng qua nghe đến đây, hắn bỗng âm thần phát hiện Bá Vân Tử ở trước mặt có chút không đúng. Dường như hai mắt có chút vô thần, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Hiển nhiên là cũng đang bị thương.
"Ta muốn ở lại đây vài ngày, ngươi đi mua cho ta một ít dược liệu." Bá Vân Tử sai bảo không chút khách khí. "Đừng nghĩ tới việc chạy trốn. Lâm gia của ngươi ở ngay dưới chân núi, ngươi chạy được chứ nhà không chạy được."
Lâm Tân trừng mắt, cuối cùng thở ra một hơi thật dài. Hắn biết vị sư thúc này vẫn nhớ tình cũ với sư môn, bọn họ miễn cưỡng có thể tính là an toàn.
**** **** **** ****
Mười lăm ngày sau.
Dưới tầng mây dày đặc như bông trắng, trong đạo quán ở trên đỉnh núi Hồng Tùng, có hai đệ tử trẻ tuổi cầm trường kiếm chỉnh tề, luyện tập chiêu kiếm cơ bản nhất, Đâm.
Một đạo nhân áo đen ngồi ở dưới mái hiên, tay bưng lên ly trà khẽ nhấp từ từ. Bên cạnh có hai thiếu niên đứng như tôi tớ.
Xùy~~!
Trong sân, một nữ hài mặc quần áo luyện công màu vàng sáng, trường kiếm trong tay mỗi lần đâm ra đều có thể dễ dàng phát ra tiếng xé gió rất nhỏ.
Mà nam tử bên kia lại tầm thường không có gì đặc biệt, xuất kiếm gần như không có tiếng động gì. Quần áo luyện công màu đen tràn đầy dấu chân bẩn thỉu.
Lâm Tân cảm giác cổ tay mình không thể nhũn hơn được nữa rồi, nhưng nhìn thấy Bá Vân Tử ngồi bên cạnh, vẫn phải cố gắng kiên trì.
Sau lần tập kích kia, hình như Bá Vân Tử định trường kỳ ở lại chỗ này. Mỗi ngày còn dốc xúc bọn họ tu luyện Hồng Tùng Kiếm Thuật, thỉnh thoảng còn chỉ điểm bọn họ. Còn buổi tối thì một mình chạy tới phòng của sư phụ, đóng cửa không ra, chẳng biết làm gì.
Mặc dù hai người đều luyện kiếm, nhưng Lâm Tân có thể dễ dàng cảm nhận được tầm nhìn của Bá Vân Tử đều là đặt ở trên người An Dĩnh. Cái ánh mắt thưởng thức, thỏa mãn đó dù là kẻ đần cũng có thể nhìn ra.
Mà một khi ánh mắt quay sang nhìn Lâm Tân thì lập tức trở lên vô cùng mất kiên nhẫn. Mấy cái dấu chân ở trên người hắn chính là từ đó mà ra.
Ài....
Lâm Tân âm thần thở dài, cũng không biết phải giải thích thế nào. Lẽ ra bằng vào nội tình của thân thể này thì không thể xuất hiện tình huống như vậy. Nhưng từ ngày lảo đảo ngã xuống trước đó, ánh mắt hắn dường như đã xuất hiện bóng chồng, có chút mơ hồ không rõ ràng.
Theo thời gian trôi qua, mấy ngày nay càng lúc càng nghiêm trọng, làm cho kỹ năng cơ bản của hắn không tăng mà còn thụt lùi.
"Hồng Tùng Môn ta đã lập phái mấy trăm năm, tuyệt đối không thể lụi bại trong tay của các ngươi." Bá Vân Tử sờ chòm râu dài dưới cằm, lạnh nhạt nói. "Lúc trước ta và sư huynh tín niệm không hợp, bấy giờ mới phải xuất phái lưu lạc. Hôm nay trở về, Hồng Tùng Môn đã suy bại đến nước này, chứng tỏ phương pháp của ta mới là chính xác."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp.
"Bổn môn có hai đại ngoại công, một môn nội công. Các ngươi đã biết một môn là Hồng Tùng Kiếm Pháp, môn còn lại chính là Độc Sa Chưởng mà ta am hiểu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.