Chương 18: Chu Nhị gia
Tịch Linh
22/03/2024
Đúng lúc này một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên buông xuống.
"Oanhl" Nguyên khí cuồng bạo bùng nổ giữa Vân Hạo và Từ Lực.
Thân thể Từ Lực lập tức như con diều đứt dây bay ngược ra sau.
Mà nguyên khí sắc bén trên người Vân Hạo cũng xé rách. nguyên khí cuồng bạo đang lao đến trước mặt, tiếp theo hẳn di động bước chân, nhẹ nhàng né ra khỏi phạm vi của nguyên khí cưồng bạo kia.
"Dám cả gan gây chuyện ở sòng bạc, ta thấy các ngươi chán sống rồi!" Một tiếng hét lớn vang lên.
Sau đó một nam tử trung niên tóc đã hoa râm đi tới. Ánh mắt người này sắc bén như chim ưng, trên người lộ ra khí thế sát phạt mãnh liệt, hiển nhiên là một nhân vật hung ác!
"Chu Nhị gia..." Từ Lực bị hất bay ngã xuống đất hộc máu bò dậy, run cầm cập mà hành lễ.
Sòng bạc này là của Chu gia. Vị Chu Nhị gia này tên đầy đủ là Chu Khiếu, chuyên phụ trách chuyện làm ăn của sòng bạc Chu gia, danh chấn thành
Lưu Vân với thủ đoạn tàn nhãn mạnh mẽ.
"Chu Nhị gia, chuyện là như vầy..." Từ Lực vội vàng muốn nói ra ngọn nguồn.
Chu Khiếu hừ lạnh một tiếng: "Ta có hỏi ngươi sao?”
Bị Chu Khiếu nhìn chằm chằm, Từ Lực chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh tràn từ lòng bàn chân ra khắp toàn thân.
Chu Khiếu kinh ngạc nhìn về phía Vân Hạo. Ông cũng biết tên nhà giàu vô dụng của võ quán Cuồng Kiếm, nhưng... Vừa rồi Vân Hạo đã tránh được đợt tiến công sức mạnh của ông mà không bị tổn hại gì.
Trong mắt những người khác có lẽ là do Vân Hạo may. mắn.
Nhưng Chu Khiếu lại biết rõ cái tên Vân Hạo vẫn luôn bị gọi là phế vật này... Không tầm thường!
Vân Hạo bình tĩnh nói: "Sòng bạc có quy tắc của sòng bạc, ra tay ở sòng bạc Chu gia chính là phá hư quy tắc, nhưng kẻ đó là bọn chúng, mà ta chỉ đang bảo vệ ích lợi của bản thân, đồng thời cũng đang giữ gìn quy tắc của sòng bạc."
Chu Khiếu Nhìn chăm chăm Vân Hạo, trong lòng càng coi trọng hắn hơn.
Đám công tử trẻ tuổi của thành Lưu Vân ngày thường quen diễu võ dương oai ở bên ngoài, nhưng những người này mà gặp phải ông đều sợ hãi không dám lớn tiếng nói một chữ, cũng không dám nhìn thẳng vào ông.
Nhưng Vân Hạo lại bình tĩnh ôn hoà, thản nhiên ung dung trước khí thế của ông...
"Sao lại thế này?" Chu Khiếu dời mắt về hướng đám người làm của sòng bạc.
Bọn người làm đâu dám nói dối trước mặt Chu Khiếu, vì thế lập tức kể hết mọi chuyện đã xảy ra.
Nghe xong, Chu Khiếu nhìn về phía Vân Hạo và nói: "Nếu ngươi thật sự cắt ra Lôi Mộc ngàn năm thì vụ đánh cược này là ngươi thẳng, nhưng Lôi Mộc ngàn năm rất khó phân biệt, xin lấy ra để ta xem một chút."
Xưa nay Nhị gia của sòng bạc Chu gia rất tàn nhẫn, nhưng có một ưu điểm là luôn giữ quy tắc.
Vân Hạo không lo ông bày kế nên vung tay lên, Lôi Mộc ngàn năm bay nhanh về hướng Chu Khiếu.
"Oanhl" Nguyên khí cuồng bạo bùng nổ giữa Vân Hạo và Từ Lực.
Thân thể Từ Lực lập tức như con diều đứt dây bay ngược ra sau.
Mà nguyên khí sắc bén trên người Vân Hạo cũng xé rách. nguyên khí cuồng bạo đang lao đến trước mặt, tiếp theo hẳn di động bước chân, nhẹ nhàng né ra khỏi phạm vi của nguyên khí cưồng bạo kia.
"Dám cả gan gây chuyện ở sòng bạc, ta thấy các ngươi chán sống rồi!" Một tiếng hét lớn vang lên.
Sau đó một nam tử trung niên tóc đã hoa râm đi tới. Ánh mắt người này sắc bén như chim ưng, trên người lộ ra khí thế sát phạt mãnh liệt, hiển nhiên là một nhân vật hung ác!
"Chu Nhị gia..." Từ Lực bị hất bay ngã xuống đất hộc máu bò dậy, run cầm cập mà hành lễ.
Sòng bạc này là của Chu gia. Vị Chu Nhị gia này tên đầy đủ là Chu Khiếu, chuyên phụ trách chuyện làm ăn của sòng bạc Chu gia, danh chấn thành
Lưu Vân với thủ đoạn tàn nhãn mạnh mẽ.
"Chu Nhị gia, chuyện là như vầy..." Từ Lực vội vàng muốn nói ra ngọn nguồn.
Chu Khiếu hừ lạnh một tiếng: "Ta có hỏi ngươi sao?”
Bị Chu Khiếu nhìn chằm chằm, Từ Lực chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh tràn từ lòng bàn chân ra khắp toàn thân.
Chu Khiếu kinh ngạc nhìn về phía Vân Hạo. Ông cũng biết tên nhà giàu vô dụng của võ quán Cuồng Kiếm, nhưng... Vừa rồi Vân Hạo đã tránh được đợt tiến công sức mạnh của ông mà không bị tổn hại gì.
Trong mắt những người khác có lẽ là do Vân Hạo may. mắn.
Nhưng Chu Khiếu lại biết rõ cái tên Vân Hạo vẫn luôn bị gọi là phế vật này... Không tầm thường!
Vân Hạo bình tĩnh nói: "Sòng bạc có quy tắc của sòng bạc, ra tay ở sòng bạc Chu gia chính là phá hư quy tắc, nhưng kẻ đó là bọn chúng, mà ta chỉ đang bảo vệ ích lợi của bản thân, đồng thời cũng đang giữ gìn quy tắc của sòng bạc."
Chu Khiếu Nhìn chăm chăm Vân Hạo, trong lòng càng coi trọng hắn hơn.
Đám công tử trẻ tuổi của thành Lưu Vân ngày thường quen diễu võ dương oai ở bên ngoài, nhưng những người này mà gặp phải ông đều sợ hãi không dám lớn tiếng nói một chữ, cũng không dám nhìn thẳng vào ông.
Nhưng Vân Hạo lại bình tĩnh ôn hoà, thản nhiên ung dung trước khí thế của ông...
"Sao lại thế này?" Chu Khiếu dời mắt về hướng đám người làm của sòng bạc.
Bọn người làm đâu dám nói dối trước mặt Chu Khiếu, vì thế lập tức kể hết mọi chuyện đã xảy ra.
Nghe xong, Chu Khiếu nhìn về phía Vân Hạo và nói: "Nếu ngươi thật sự cắt ra Lôi Mộc ngàn năm thì vụ đánh cược này là ngươi thẳng, nhưng Lôi Mộc ngàn năm rất khó phân biệt, xin lấy ra để ta xem một chút."
Xưa nay Nhị gia của sòng bạc Chu gia rất tàn nhẫn, nhưng có một ưu điểm là luôn giữ quy tắc.
Vân Hạo không lo ông bày kế nên vung tay lên, Lôi Mộc ngàn năm bay nhanh về hướng Chu Khiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.