Chương 26: Tôi và cô ấy
Lâm Huỳnh Y
26/10/2019
- " cậu khờ quá, sao tớ lại trách cậu được, cậu cũng có cuộc sống của cậu mà ". Vi Yên bật cười vì lời xin lỗi ngây ngô ấy.
- " hỏi thật nhá, nếu như anh ta muốn quay lại, cậu có chấp nhận không? ".
- " không biết, nhưng đó là chuyện không thể rồi, nói không chừng anh ấy đã có mấy đứa con rồi ". Vi Yên cười cười nói.
- " biết đâu được, anh ta vẫn đang tìm cậu, bởi lúc đó cậu bỏ sang Pháp để ở, có thể anh ta không tìm được cậu ". Băng Nghi thật lòng nói.
- " đừng đùa nữa, sẽ không có chuyện đó đâu, thôi, chúng ta chuyển đề tài khác,bây giờ nói chuyện của cậu đi ".
- " chuyện của tớ có gì để nói ".
- " có chứ, câu chuyện hạnh phúc của cậu là niềm mơ ước của mình đấy ". Vi Yên cười tươi nói.
- " cậu yên tâm, cậu hoàn hảo vậy, chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông khác, tốt với cậu ".
- " cậu có biết không, tớ đã khóa trái tim mình lại 2 năm rồi, tớ đã từng nghĩ rằng, từ đây về sau, cho dù trời nghiêng đất ngã, tớ cũng không gặp được một người nào giống anh ấy nữa, có lẽ là vết thương chỉ có anh ấy mới có thể chữa lành ". Vi Yên cười nhẹ rồi nói.
- " cậu có biết bộ dạng của cậu bây giờ làm cho tớ lo lắm không, cậu đừng si tình nữa, không có người này rồi cũng có người khác ". Băng Nghi lo lắng nói.
- " thế tớ hỏi cậu, nếu một ngày chồng cậu làm gì đó tổn thương cậu, cậu có bỏ anh ta không? ".
Câu hỏi của Vi Yên làm cho Băng Nghi giật mình, cũng đúng, nàng chưa từng nghĩ có một ngày sẽ xảy ra chuyện như vậy, mà nếu xảy ra thật, nàng phải làm sao đây, nàng lỡ yêu Tần Khuynh Dương sâu sắc rồi, có phải như Vi Yên nói, nếu có chuyện xảy ra thật, thì cho dù trời nghiêng đất ngã nàng cũng không thể yêu ai khác không? Đột nhiên một nổi lo lắng áp đảo nàng.
- " tớ không biết, tớ sẽ rất sợ, tớ rất yêu anh ấy, có lẽ tâm tư của cậu là đúng, quên một người đã từng yêu sâu đậm quả là chuyện đau thấu tim can ". Băng Nghi yểu xìu nói.
- " thế nên, không phải một mình cậu đã từng khuyên tớ, nhưng có lẽ, người ngoài không hiểu được hết chuyện bên trong ".
- " có lẽ vậy ".
- " thôi nào, đi shopping thôi, đừng nói mấy chuyện này nữa ".
- " đồng ý ". Băng Nghi hứng hở nói.
- ----------
Bên phía Tần Khuynh Dương, tập đoàn Tần Thị.
- " Trương Nghiêu, đừng nói là cậu có việc nhờ vả tôi đấy nhá, hiếm khi được gặp bộ dạng của cậu bây giờ ". Tần Khuynh Dương ung dung cần cốc cà phê lên uống.
* Trương Nghệu: bạn thân của Tần Khuynh Dương*
- " nếu thật thì sao, cậu đồng ý giúp không? ". Anh cười cười nói.
- " đúng là chẳng tốt lành gì, có chuyện mới đến Tần Thị thăm tôi, chứ thường ngày mất tâm mất tích ".
Trương Nghiêu là xuất thân trong dòng dõi quý tộc, anh được dạy bảo nghiêm khắc từ nhỏ, trở thành một người đàn ông hoàn hảo, một người lãnh đạo tài ba. Tần Khuynh Dương từ nhỏ đã thân với Trương Nghệu sau một sự kiện giành vũ khí ở Châu Phi. Trương Nghệu sống ở Tô Châu, cho dù vậy tình bạn của họ ở thế giới khắc khe này vẫn rất tốt.
- " cậu có chịu giúp tôi không thì bảo ". Trương Nghiêu lạnh mặt nói.
- " này, cậu đang nhờ vả tôi đấy ". Tần Khuynh Dương cũng vác bộ mặt lạnh băng ra trưng bày.
- " được, được, tôi đang nhờ bả cậu, nói đi, muốn điều kiện là gì? ".
Dù là tình bạn nhưng mọi thứ phải sòng phẳng, đó là câu nói của Trương Nghiêu nói với Tần Khuynh Dương.
Tần Khuynh Dương ung dung nói.
- " khu resort ở CZL ở Tô Châu ".
- " hình như theo như tôi biết thì cậu không hứng thú với mấy khu resort ".
- " mua cho vợ thôi, cô ấy rất thích mấy khu resort gần biển ". Nhắc tới Băng Nghi là tâm tư của Tần Khuynh Dương lại dậy sóng.
- " được, tôi dành cho cậu, bây giờ nói chuyện của tôi ".
- " nói đi ".
- " giúp tôi tìm một cô gái ". Trương Nghiêu trầm giọng nói.
- " cô gái? Cậu có yêu một người à? Hình như theo tôi biết, cậu chỉ tập trung sự nghiệp, không màng tới nữ sắc. Sao vậy, cô gái nào may mắn? ". Tần Khuynh Dương nghe mà bất ngờ, liền cười rộ lên.
- " nghiêm túc đi. Tôi đã làm tổn thương cô ấy, thế là cô ấy bỏ đi ". Anh trầm giọng nói.
- " cụ thể đi ".
- " 2 năm trước, tôi và cô ấy yêu nhau, tôi đã đưa cô gái về ra mắt mẹ mình, nhưng mẹ tôi không đồng ý, thế là tôi mặc kệ, nắm tay cô ấy dẫn đi. Hôm đó mẹ tôi một mực bắt tôi đi xem mắt, là tiểu thư của tập đoàn Tân Thị. Vì cha cô ta là đối tác làm ăn, nên tôi đã đi xem, nhưng tình cảnh đó đã gây hiểu lầm cho cô gái tôi yêu, thế là cô ấy chia tay tôi, rời khỏi nơi cô ấy sống. Hai năm trời tôi lật tung cả nước để tìm cô ấy nhưng không có tung tích gì ". Đô mắt anh thoáng qua tia ái náy, bi thương
- " không ngờ người như cậu lại yêu một người chung thủy đấy, được rồi, tôi sẽ huy động thực lực giỏi nhất, lật tung cả Châu Á và Châu Âu tìm cho cậu ". Tần Khuynh Dương vắt chéo chân, ung dung nói.
- " được, cảm ơn ".
- " này, đưa thông tin của cô ta cho tôi ".
Trương Nghiêu đem ra tập hồ sơ của cô gái anh yêu để trước mặt Tần Khuynh Dương.
- " được, để về tôi xem ". Tần Khuynh Dương ngước xem đồng hồ rồi nói tiếp -" tôi có cuộc hợp rồi, không tiễn cậu ".
- " được, tôi về trước ".
- " hỏi thật nhá, nếu như anh ta muốn quay lại, cậu có chấp nhận không? ".
- " không biết, nhưng đó là chuyện không thể rồi, nói không chừng anh ấy đã có mấy đứa con rồi ". Vi Yên cười cười nói.
- " biết đâu được, anh ta vẫn đang tìm cậu, bởi lúc đó cậu bỏ sang Pháp để ở, có thể anh ta không tìm được cậu ". Băng Nghi thật lòng nói.
- " đừng đùa nữa, sẽ không có chuyện đó đâu, thôi, chúng ta chuyển đề tài khác,bây giờ nói chuyện của cậu đi ".
- " chuyện của tớ có gì để nói ".
- " có chứ, câu chuyện hạnh phúc của cậu là niềm mơ ước của mình đấy ". Vi Yên cười tươi nói.
- " cậu yên tâm, cậu hoàn hảo vậy, chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông khác, tốt với cậu ".
- " cậu có biết không, tớ đã khóa trái tim mình lại 2 năm rồi, tớ đã từng nghĩ rằng, từ đây về sau, cho dù trời nghiêng đất ngã, tớ cũng không gặp được một người nào giống anh ấy nữa, có lẽ là vết thương chỉ có anh ấy mới có thể chữa lành ". Vi Yên cười nhẹ rồi nói.
- " cậu có biết bộ dạng của cậu bây giờ làm cho tớ lo lắm không, cậu đừng si tình nữa, không có người này rồi cũng có người khác ". Băng Nghi lo lắng nói.
- " thế tớ hỏi cậu, nếu một ngày chồng cậu làm gì đó tổn thương cậu, cậu có bỏ anh ta không? ".
Câu hỏi của Vi Yên làm cho Băng Nghi giật mình, cũng đúng, nàng chưa từng nghĩ có một ngày sẽ xảy ra chuyện như vậy, mà nếu xảy ra thật, nàng phải làm sao đây, nàng lỡ yêu Tần Khuynh Dương sâu sắc rồi, có phải như Vi Yên nói, nếu có chuyện xảy ra thật, thì cho dù trời nghiêng đất ngã nàng cũng không thể yêu ai khác không? Đột nhiên một nổi lo lắng áp đảo nàng.
- " tớ không biết, tớ sẽ rất sợ, tớ rất yêu anh ấy, có lẽ tâm tư của cậu là đúng, quên một người đã từng yêu sâu đậm quả là chuyện đau thấu tim can ". Băng Nghi yểu xìu nói.
- " thế nên, không phải một mình cậu đã từng khuyên tớ, nhưng có lẽ, người ngoài không hiểu được hết chuyện bên trong ".
- " có lẽ vậy ".
- " thôi nào, đi shopping thôi, đừng nói mấy chuyện này nữa ".
- " đồng ý ". Băng Nghi hứng hở nói.
- ----------
Bên phía Tần Khuynh Dương, tập đoàn Tần Thị.
- " Trương Nghiêu, đừng nói là cậu có việc nhờ vả tôi đấy nhá, hiếm khi được gặp bộ dạng của cậu bây giờ ". Tần Khuynh Dương ung dung cần cốc cà phê lên uống.
* Trương Nghệu: bạn thân của Tần Khuynh Dương*
- " nếu thật thì sao, cậu đồng ý giúp không? ". Anh cười cười nói.
- " đúng là chẳng tốt lành gì, có chuyện mới đến Tần Thị thăm tôi, chứ thường ngày mất tâm mất tích ".
Trương Nghiêu là xuất thân trong dòng dõi quý tộc, anh được dạy bảo nghiêm khắc từ nhỏ, trở thành một người đàn ông hoàn hảo, một người lãnh đạo tài ba. Tần Khuynh Dương từ nhỏ đã thân với Trương Nghệu sau một sự kiện giành vũ khí ở Châu Phi. Trương Nghệu sống ở Tô Châu, cho dù vậy tình bạn của họ ở thế giới khắc khe này vẫn rất tốt.
- " cậu có chịu giúp tôi không thì bảo ". Trương Nghiêu lạnh mặt nói.
- " này, cậu đang nhờ vả tôi đấy ". Tần Khuynh Dương cũng vác bộ mặt lạnh băng ra trưng bày.
- " được, được, tôi đang nhờ bả cậu, nói đi, muốn điều kiện là gì? ".
Dù là tình bạn nhưng mọi thứ phải sòng phẳng, đó là câu nói của Trương Nghiêu nói với Tần Khuynh Dương.
Tần Khuynh Dương ung dung nói.
- " khu resort ở CZL ở Tô Châu ".
- " hình như theo như tôi biết thì cậu không hứng thú với mấy khu resort ".
- " mua cho vợ thôi, cô ấy rất thích mấy khu resort gần biển ". Nhắc tới Băng Nghi là tâm tư của Tần Khuynh Dương lại dậy sóng.
- " được, tôi dành cho cậu, bây giờ nói chuyện của tôi ".
- " nói đi ".
- " giúp tôi tìm một cô gái ". Trương Nghiêu trầm giọng nói.
- " cô gái? Cậu có yêu một người à? Hình như theo tôi biết, cậu chỉ tập trung sự nghiệp, không màng tới nữ sắc. Sao vậy, cô gái nào may mắn? ". Tần Khuynh Dương nghe mà bất ngờ, liền cười rộ lên.
- " nghiêm túc đi. Tôi đã làm tổn thương cô ấy, thế là cô ấy bỏ đi ". Anh trầm giọng nói.
- " cụ thể đi ".
- " 2 năm trước, tôi và cô ấy yêu nhau, tôi đã đưa cô gái về ra mắt mẹ mình, nhưng mẹ tôi không đồng ý, thế là tôi mặc kệ, nắm tay cô ấy dẫn đi. Hôm đó mẹ tôi một mực bắt tôi đi xem mắt, là tiểu thư của tập đoàn Tân Thị. Vì cha cô ta là đối tác làm ăn, nên tôi đã đi xem, nhưng tình cảnh đó đã gây hiểu lầm cho cô gái tôi yêu, thế là cô ấy chia tay tôi, rời khỏi nơi cô ấy sống. Hai năm trời tôi lật tung cả nước để tìm cô ấy nhưng không có tung tích gì ". Đô mắt anh thoáng qua tia ái náy, bi thương
- " không ngờ người như cậu lại yêu một người chung thủy đấy, được rồi, tôi sẽ huy động thực lực giỏi nhất, lật tung cả Châu Á và Châu Âu tìm cho cậu ". Tần Khuynh Dương vắt chéo chân, ung dung nói.
- " được, cảm ơn ".
- " này, đưa thông tin của cô ta cho tôi ".
Trương Nghiêu đem ra tập hồ sơ của cô gái anh yêu để trước mặt Tần Khuynh Dương.
- " được, để về tôi xem ". Tần Khuynh Dương ngước xem đồng hồ rồi nói tiếp -" tôi có cuộc hợp rồi, không tiễn cậu ".
- " được, tôi về trước ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.