Chương 39: Tt
Lâm Huỳnh Y
26/10/2019
Một cơn đau dữ dội từ tay tỏa ra, Băng Nghi từ từ mở mắt, khó khăn lắm nàng mới ngồi dậy được thì phát hiện tay phải của mình đang bị thương. Nhớ lại lúc nãy nàng cầm nỉa nhàu về phía Hoắc Khang, không ngờ ở phía sau ông ta có thuộc hạ nhanh tay hơn xả đạn vào tay phải của nàng. Như vậy coi như kế hoạch của nàng thất bại.
Băng Nghi bắt đầu cảm thấy lo lắng, nàng không sợ rằng Hoắc Khang sẽ giết nàng, ít ra nàng cũng là con gái của ông trùm Lạc Vĩnh, sợ gì chứ. Từ nhỏ vào sinh ra tử không biết nhiêu lần, tâm hồn cũng từ đó mà hóa đá. Nhưng đó là chuyện lúc trước, bây giờ nàng còn có Tần Khuynh Dương, nàng sợ Hoắc Khang sẽ lấy nàng ra làm con tinh trao đổi với Tần Khuynh Dương. Tần Khuynh Dương yêu nàng như vậy, nàng biết hắn sẽ bất chấp mọi thứ để nàng bình an, nhưng lỡ như dùng mạng sống của hắn để đánh đổi thì sao.
Băng Nghi sợ một ngày nào đó nhìn thấy Tần Khuynh Dương một thân đầy máu nằm ở cạnh nàng, nàng sợ hắn sẽ rời xa thế giới này bỏ lại nàng. Hắn là tình yêu của nàng, là thế giới của nàng, nàng.... không muốn mất hắn.
Nổi lo lắng và cơn đau ở tay làm cho Băng Nghi rịn cả mồ hôi. Lúc sau nàng nghe tiếng cãi vả, hình như không lầm là tiếng của Hoắc Hạo và Hoắc Khang. Băng Nghi bắt đầu đặt ra câu hỏi trong đầu: có chuyện gì thế?
Băng Nghi khó khăn nhít từ chút đến gần cánh cửa rồi áp sát tai vào cửa để nghe rõ hơn.
Giọng nói đầy tức giận cùng với tiếng đập bàn ghế phát ra:
- " cha, cha đã hứa với con sẽ không động đến Băng Nghi còn gì, tại sao cô ấy lại bị thương? ".
Giọng nói đầy bá đạo tiếp theo đó cũng vang lên.
- " con nhỏ đó ra tay trước, mày xem nó cầm nỉa định lao vào phía tao liều mạng, tao không lấy mạng nó là may rồi, mày nổi nóng cái gì? ".
- " con nói cho cha biết, cha không được động đến cô ấy hay làm cô ấy bị thương nữa, nếu không đừng trách con ".
- " mày định làm gì, cắt đứt tình cha con à? Mày có dũng khí làm không ". Ông cười mỉa may.
Tiếng động cùng giọng nói ngừng một lát rồi lại vang lên, lần này Băng Nghi nghe có vẻ giọng nói đã dịu lại.
- " cha à, cha đã hứa với con chỉ cần giết được Tần Khuynh Dương, cha sẽ để con đưa Băng Nghi đi. Cha không được nuốt lời ".
Phía trong phòng Băng Nghi kinh ngạc đến mức ngồi khụy xuống. Hoắc Hạo, hắn nói sẽ giết Tần Khuynh Dương, còn sẽ đem nàng đi. Không được, nàng sẽ nghĩ cách, sẽ cách để mọi chuyện không được xảy ra.
Chưa kịp hoàng hồn vì câu nói của Hoắc Hạo thì tiếng nổ lớn làm kinh hãi Băng Nghi. Nàng đứng dậy chạy lại phái cửa sổ quang sát.
Quả nhiên linh cảm của nàng là đúng, nàng biết nhất định Tầm Khuynh Dương sẽ đến cứu nàng. Nhưng bây giờ làm sao để hắn biết nàng đang ở đây. Chưa kịp bối rối xong thì cửa phòng bị đá văng ra.
Hoắc Hạo đi vào với vẻ mặt tức giận, hắn để nắm chặt lấy cổ tay nàng nở nụ cười lạnh như băng nói:
- " hay nhở, chưa đầy hai ngày mà hân đã tìm đến đây ". Nói xong Hoắc Hạo nắm cổ tay Băng Nghi lôi đi.
Băng Nghi đương nhiên không thuận hân, nàng dẫy dụa thoát khỏi, dùng chân đá vào bụng Hoắc Hạo một cái. Hoắc Hạo hừ một tiếng rồi đánh vào cổ nàng, khiến nàng ngất đi rồi bế nàng ra ngoài.
- -----
Phía ngoài tòa thành.
Tần Khuynh Dương cho người bao vây hết tòa thành kể cả cách tòa thành hơn trăm mét, nhiêu đó cũng đủ thấy lực lượng của Tần Khuynh Dương đem theo khủng thế nào.
Vừa định bước vào tòa thành thì Hoắc Khang bước ra cùng với hơn chục người theo sau ông.
Hoắc Khang từ xa vừa bước ra vừa nói.
- " Hi, anh bạn nhỏ, lâu rồi không gặp ".
Tần Khuynh Dương nộ khí đùng đùng thiếu điều muốn cho nổ tung cả tòa thành nhưng chỉ sợ Băng Nghi còn ở trong đó.
- " thả người ". Tần Khuynh Dương lạnh lùng nói.
- " dựa vào gì? ". Hoắc Khang cười mỉa may.
- " tôi bảo lần cuối, thả người ". Lần này Tần Khuynh Dương gầm lên, gân xanh nổi trên mặt hắn cho thấy hắn đã giận dữ đến mức nào.
Hoắc Khang hất tay ra hiệu cho thuộc hạ, chưa đầy một phút thì thuộc hạ từ trong chạy ra hét lớn: lão đại, cô ta biến mất rồi.
Hoắc Khang trừng mắt thét lớn: "Hoắc Hạo đâu ". Ông không tin là Băng Nghi với thân hình bị thương đó có thể trốn được đâu, chắc chắn là do Hoắc Hạo đưa đi.
- " không thấy Hoắc công tử ". Tên thuộc hạ nói.
Câu nói của tên thuộc hạ chưa dứt thì Tần Khuynh Dương cho người nổ súng xả đạn. Hoắc Khang được thuộc hạ bảo vệ, ông lùi về sau mấy bước rồi kéo theo vài chục người đi kiếm Hoắc Hạo, chết tiệt, đáng ra Hoắc Khang đang định trao đổi con tinh với Tần Khuynh Dương, ai dè thằng con trai của ông lại đưa Băng Nghi đi trước.
Số người còn lại của Hoắc Khang ở lại chiến đấu. Nhưng làm sao với số lượng chục mà địch lại trăm, chưa đầy hai phút thì người của Hoắc Khang chết hết,một đóng xác nằm rãi rác. Tần Khuynh Dương đuổi theo Hoắc Khang còn Cố Thiên Vũ thì đuổi theo Hoắc Hạo.
Hoắc Khang vừa chạy vừa mắng thằng con chết bầm của mình, nhưng lực lượng của ông không đủ để giúp ông trốn thoát một lần nữa.
Hoắc Khang bị bao vây bởi người của Tần Khuynh Dương nhưng ông vẫn không hoản loạn bởi ông biết chắc rằng Tần Khuynh Dương sẽ không lấy mạng ông khi chưa tìm được Băng Nghi, nhưng hình như....
- " lần này ông không còn đường chạy nữa rồi ". Vừa dứt lời, tiếng súng nổ lên.
Băng Nghi bắt đầu cảm thấy lo lắng, nàng không sợ rằng Hoắc Khang sẽ giết nàng, ít ra nàng cũng là con gái của ông trùm Lạc Vĩnh, sợ gì chứ. Từ nhỏ vào sinh ra tử không biết nhiêu lần, tâm hồn cũng từ đó mà hóa đá. Nhưng đó là chuyện lúc trước, bây giờ nàng còn có Tần Khuynh Dương, nàng sợ Hoắc Khang sẽ lấy nàng ra làm con tinh trao đổi với Tần Khuynh Dương. Tần Khuynh Dương yêu nàng như vậy, nàng biết hắn sẽ bất chấp mọi thứ để nàng bình an, nhưng lỡ như dùng mạng sống của hắn để đánh đổi thì sao.
Băng Nghi sợ một ngày nào đó nhìn thấy Tần Khuynh Dương một thân đầy máu nằm ở cạnh nàng, nàng sợ hắn sẽ rời xa thế giới này bỏ lại nàng. Hắn là tình yêu của nàng, là thế giới của nàng, nàng.... không muốn mất hắn.
Nổi lo lắng và cơn đau ở tay làm cho Băng Nghi rịn cả mồ hôi. Lúc sau nàng nghe tiếng cãi vả, hình như không lầm là tiếng của Hoắc Hạo và Hoắc Khang. Băng Nghi bắt đầu đặt ra câu hỏi trong đầu: có chuyện gì thế?
Băng Nghi khó khăn nhít từ chút đến gần cánh cửa rồi áp sát tai vào cửa để nghe rõ hơn.
Giọng nói đầy tức giận cùng với tiếng đập bàn ghế phát ra:
- " cha, cha đã hứa với con sẽ không động đến Băng Nghi còn gì, tại sao cô ấy lại bị thương? ".
Giọng nói đầy bá đạo tiếp theo đó cũng vang lên.
- " con nhỏ đó ra tay trước, mày xem nó cầm nỉa định lao vào phía tao liều mạng, tao không lấy mạng nó là may rồi, mày nổi nóng cái gì? ".
- " con nói cho cha biết, cha không được động đến cô ấy hay làm cô ấy bị thương nữa, nếu không đừng trách con ".
- " mày định làm gì, cắt đứt tình cha con à? Mày có dũng khí làm không ". Ông cười mỉa may.
Tiếng động cùng giọng nói ngừng một lát rồi lại vang lên, lần này Băng Nghi nghe có vẻ giọng nói đã dịu lại.
- " cha à, cha đã hứa với con chỉ cần giết được Tần Khuynh Dương, cha sẽ để con đưa Băng Nghi đi. Cha không được nuốt lời ".
Phía trong phòng Băng Nghi kinh ngạc đến mức ngồi khụy xuống. Hoắc Hạo, hắn nói sẽ giết Tần Khuynh Dương, còn sẽ đem nàng đi. Không được, nàng sẽ nghĩ cách, sẽ cách để mọi chuyện không được xảy ra.
Chưa kịp hoàng hồn vì câu nói của Hoắc Hạo thì tiếng nổ lớn làm kinh hãi Băng Nghi. Nàng đứng dậy chạy lại phái cửa sổ quang sát.
Quả nhiên linh cảm của nàng là đúng, nàng biết nhất định Tầm Khuynh Dương sẽ đến cứu nàng. Nhưng bây giờ làm sao để hắn biết nàng đang ở đây. Chưa kịp bối rối xong thì cửa phòng bị đá văng ra.
Hoắc Hạo đi vào với vẻ mặt tức giận, hắn để nắm chặt lấy cổ tay nàng nở nụ cười lạnh như băng nói:
- " hay nhở, chưa đầy hai ngày mà hân đã tìm đến đây ". Nói xong Hoắc Hạo nắm cổ tay Băng Nghi lôi đi.
Băng Nghi đương nhiên không thuận hân, nàng dẫy dụa thoát khỏi, dùng chân đá vào bụng Hoắc Hạo một cái. Hoắc Hạo hừ một tiếng rồi đánh vào cổ nàng, khiến nàng ngất đi rồi bế nàng ra ngoài.
- -----
Phía ngoài tòa thành.
Tần Khuynh Dương cho người bao vây hết tòa thành kể cả cách tòa thành hơn trăm mét, nhiêu đó cũng đủ thấy lực lượng của Tần Khuynh Dương đem theo khủng thế nào.
Vừa định bước vào tòa thành thì Hoắc Khang bước ra cùng với hơn chục người theo sau ông.
Hoắc Khang từ xa vừa bước ra vừa nói.
- " Hi, anh bạn nhỏ, lâu rồi không gặp ".
Tần Khuynh Dương nộ khí đùng đùng thiếu điều muốn cho nổ tung cả tòa thành nhưng chỉ sợ Băng Nghi còn ở trong đó.
- " thả người ". Tần Khuynh Dương lạnh lùng nói.
- " dựa vào gì? ". Hoắc Khang cười mỉa may.
- " tôi bảo lần cuối, thả người ". Lần này Tần Khuynh Dương gầm lên, gân xanh nổi trên mặt hắn cho thấy hắn đã giận dữ đến mức nào.
Hoắc Khang hất tay ra hiệu cho thuộc hạ, chưa đầy một phút thì thuộc hạ từ trong chạy ra hét lớn: lão đại, cô ta biến mất rồi.
Hoắc Khang trừng mắt thét lớn: "Hoắc Hạo đâu ". Ông không tin là Băng Nghi với thân hình bị thương đó có thể trốn được đâu, chắc chắn là do Hoắc Hạo đưa đi.
- " không thấy Hoắc công tử ". Tên thuộc hạ nói.
Câu nói của tên thuộc hạ chưa dứt thì Tần Khuynh Dương cho người nổ súng xả đạn. Hoắc Khang được thuộc hạ bảo vệ, ông lùi về sau mấy bước rồi kéo theo vài chục người đi kiếm Hoắc Hạo, chết tiệt, đáng ra Hoắc Khang đang định trao đổi con tinh với Tần Khuynh Dương, ai dè thằng con trai của ông lại đưa Băng Nghi đi trước.
Số người còn lại của Hoắc Khang ở lại chiến đấu. Nhưng làm sao với số lượng chục mà địch lại trăm, chưa đầy hai phút thì người của Hoắc Khang chết hết,một đóng xác nằm rãi rác. Tần Khuynh Dương đuổi theo Hoắc Khang còn Cố Thiên Vũ thì đuổi theo Hoắc Hạo.
Hoắc Khang vừa chạy vừa mắng thằng con chết bầm của mình, nhưng lực lượng của ông không đủ để giúp ông trốn thoát một lần nữa.
Hoắc Khang bị bao vây bởi người của Tần Khuynh Dương nhưng ông vẫn không hoản loạn bởi ông biết chắc rằng Tần Khuynh Dương sẽ không lấy mạng ông khi chưa tìm được Băng Nghi, nhưng hình như....
- " lần này ông không còn đường chạy nữa rồi ". Vừa dứt lời, tiếng súng nổ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.