Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 25: Phiền Phức

Tuyết Mãn Cung Đao

25/09/2021

Khi rời khỏi Thiên Bảo các đã gần đến buổi trưa.

Tô Tử Mặc quay đầu nhìn về phía Dao Tuyết, chân thành nói ra: "Chuyện hôm nay, thật sự phải cảm tạ Dao cô nương."

"Gọi ta là Dao Tuyết đi."

"Chuyện này. . . Được."

Tô Tử Mặc do dự một chút rồi đồng ý.

Nhìn thấy Tô Tử Mặc gật đầu, Dao Tuyết hé miệng cười một tiếng, lập tức nói ra: "Vậy ta cũng gọi ngươi là Tử Mặc đi."

Tô Tử Mặc: ". . ."

Dao Tuyết liếc mắt nhìn Tô Tử Mặc rồi hỏi: "Sau đây Tử Mặc định đi đâu ?"

Tô Tử Mặc trầm ngâm nói: "Ta sẽ ở lại Thành Thương Lang mấy ngày, chờ hai kiện Ngụy linh khí kia được luyện chế thành, thuận tiện nhìn xem có Luyện Khí sĩ tầng tám nào nhận nhiệm vụ hay không."

Dao Tuyết nghĩ một chút rồi nói ra: "Vậy ta quay về tông môn, sẽ không giúp ngươi."

"Đi đường cẩn thận, có duyên sẽ gặp lại." Tô Tử Mặc gật gật đầu.

Dao Tuyết ngự kiếm bay lên trời, đén khi nàng bay lên trên không mới đột nhiên quay lại nở nụ cười xinh đẹp: "Không phải có duyên, mà là nhất định sẽ gặp."

Nói xong, Dao Tuyết ngự kiếm rời đi, không bao lâu sau đã biến mất khỏi tấm mắt Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc cũng không suy nghĩ nhiều, đi ra hẻm nhỏ rời khỏi Thiên Bảo các, tìm một khách sạn ở gần đây để thuê.

. . .

Ba ngày sau, tại phủ thành chủ.

Tào Cương- thủ lĩnh Lang vệ nhanh chân đi vào phủ, tới trước mặt một người mới cúi người hành lễ, trầm giọng nói: "Thành chủ, thủ vệ dưới trướng của thuộc hạ nhìn thấy Tô Tử Mặc ở trong thành. Nhưng kỳ quái là, hình như hắn đột xuất hiện, không có người nào trông thấy hắn vào thành."

Thành chủ thành Thương La- La Thiên Vũ gật đầu, nói ra: " Ừ, chắc là sơ sót, không cần lo lắng nhiều. Việc này ta đã sớm biết được, cũng đã phái người đi dò xét hắn, nếu muốn mượn đao giết người thì phải thử xem chuôi đao này có đủ sắc bén hay không!"

"Thuộc hạ nghe nói vài ngày trước, Tô Hồng từ Vương thành Yến quốc trở về từ cõi chết, mười sáu năm chuẩn bị lại thất bại thảm hại, hắn còn suýt mất mạng. Bây giờ thủ vệ ở Vương thành Yến quốc rất chặt, bên người Yến Vương cũng tụ tập không ít Luyện Khí sĩ, tên Tô Tử Mặc này có thể làm được sao ?" Tào Cương khẽ nhíu mày.

La Thiên Vũ cười cười, nói: "Dưới trướng Tô Hồng có Huyền Giáp thiết kỵ đúng là rất cường đại, nhưng mục tiêu cũng lớn, ám sát Yến Vương thất bại cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Mà Tô nhị công tử này lại khác. . . Bởi vì, không có người nào để ý tới hắn. Càng bị xem nhẹ người, ám sát mới càng dễ dàng."

. . .

Tô Tử Mặc ở thành Thương Lang đợi ba ngày, Thiên Bảo các vẫn không truyền đến tin tức gì.

Thuê Luyện Khí sĩ, cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng, huống chi là thuê một vị Luyện Khí sĩ tầng tám.

Trong lòng Tô Tử Mặc có chút bực bội, đi vào lầu một khách sạn, chuẩn bị ăn một chút.

Mới vừa đi xuống lầu, bên cạnh đã vang lên một tiếng cười nhạo, có người nói với giọng âm dương quái khí: "Ôi, đây không phải là Tô nhị công tử đã bị biếm thành dân đên sao, sao ngươi vẫn còn mặt mũi mà đến thành Thương Lang thế?"

Tô Tử Mặc liếc mắt nhìn, ở chính giữa đại đường lầu một có một công tử văn nhã đang ngồi, tay cầm quạt xếp, trên mặt lộ rõ vẻ mỉa mai, liên tục cười lạnh.

Bên cạnh hắn còn có hai nam tử trung niên, khí tức nội liễm, ánh mắt sáng ngời có thần, muốn bảo vệ vị công tử kia ở giữa.

Người này tên là Sở Lượng, luyện võ ăn không chịu khổ, đọc sách lại không chịu được buồn chán, ỷ vào thế lực gia tộc nên ngày thường luốn chơi bời lêu lổng, ức hiếp người yếu.

Khi Tô Tử Mặc còn học tập ở thành Thương Lang, từng là đồng môn với người này, nên cũng có chút ấn tượng, mặc dù không quen nhìn cách làm người của kẻ này, nhưng trước kia hai người cũng chưa từng có hiềm khích gì.

Tô Tử Mặc lạnh nhạt nhìn Sở Lượng một chút, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt vẫn như thường, lại quay người đi lên lầu.

Tô gia đã có ngoại địch, Tô Tử Mặc không muốn gây chuyện khắp nơi.

Sở Lượng hừ lạnh một tiếng: "Lý lão bản, khách sạn này của các ngươi từ lúc nào lại cho cả dân đen vào thê ? Nhanh chặt đứt hai chân của tên dân đen này rồi ném hắn ra đi, để tránh ảnh hưởng tới khẩu vị của bản công tử!"



"Chuyện này. . ."

Lão bản khách sạn lộ vẻ khó xử.

"Hử ? Muốn đánh gãy hai chân của ta?"

Tô Tử Mặc dừng bước lại, chậm rãi quay người, ánh mắt đảo qua đại đường.

Khách nhân trong khách sạn đều không giống bách tính bình dân, bàn bên cạnh có để binh khí, mặc dù đang uống rượu ăn cơm, nhưng ánh mắt vẫn vô tình hay cố ý đều rơi ở trên người hắn, hơn nữa còn mang theo địch ý!

Đây không phải ngẫu nhiên gặp, đối phương cố ý đến tìm hắn để gây chuyện!

Trong nháy mắt, Tô Tử Mặc đã hiểu rõ.

Tô Tử Mặc dạo bước đi về phía Sở Lượng, hai nam tử trung niên ngồi bên cạnh Sở Lượng rõ ràng đã trở nên khẩn trương lên, cơ bắp căng cứng, bàn tay hạ xuống, chạm vào binh khí bên hông.

Tô Tử Mặc cười cười, đi tới ngồi đối diện với Sở Lượng.

"Ai cho ngươi ngồi xuống!"

Sở Lượng giận tím mặt, bàn tay vỗ lên bàn bịch một tiếng.

Thực khách chung quanh vội vàng đứng dậy, tiếng binh khí ra khỏi vỏ liên tiếp vang lên.

Vẻ mặt Tô Tử Mặc không thay đổi, không thèm chớp mắt, chỉ đưa tay cầm lấy vò rượu của Sở Lượng rồi tự rót cho mình một chén rượu.

Hai nam tử trung niên ngồi đối diện nghiêm túc, dần dịch về giữa ngăn Sở Lượng ở phía sau.

Tô Tử Mặc cũng không ra tay, thậm chí không lộ ra một chút sát khí nào, nhưng lại khiến hai nam tử trung niên cảm thấy sau lưng phát lạnh, trong lòng bất an.

"Hai người các ngươi là cao thủ Tiên Thiên viên mãn sao?"

Tô Tử Mặc cầm chén lên, hỏi với vẻ tùy ý.

"Phải thì thế nào ?" Một người đáp lại.

"Hai người các ngươi. . ."

Tô Tử Mặc ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó lắc đầu, tiếp tục nói: "Không bảo vệ được hắn."

Một khắc khi chén rượu được đặt xuống, Tô Tử Mặc xuất thủ.

Răng rắc!

Bát rượu rơi trên bàn, không nhẹ không nặng, nhưng cả chiếc bàn lại đột nhiên vỡ ra!

Tô Tử Mặc xông lên, lật tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh tới đỉnh đầu của hai cao thủ Tiên Thiên đại viên mãn.

Chỉ thoáng ra tay đã lấy một chọi hai!

Trong lòng hai vị trung niên nam tử hoảng hốt.

Khí thế một chưởng này của Tô Tử Mặc quá mạnh khiến người ngạt thở, bên trong chưởng phong thậm chí còn mang theo mùi máu tanh.

Vừa rồi còn là một thư sinh phong độ nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã trở thành mãnh thú phệ nhân!

Hai người vội vàng rút binh khí ra ngăn cản.

Rầm rầm!

Một tiếng vang giòn.

Hai kiện binh khí vô cùng sắc bén, lại bị Tô Tử Mặc dùng tay không đánh thành mảnh vỡ, rơi lả tả trên đất.



Ầm! Ầm!

Tô Tử Mặc tiến lên, tùy ý đá ra hai cước, hai vị Tiên Thiên cao thủ bay thẳng ngoài, trong mắt lộ ra kinh hãi, ngực lõm xuống, trong miệng phun ra máu tươi, chỉ còn lại nửa cái mạng.

So sánh cùng Linh thú trong Thương Lang sơn mạch, kỹ xảo cận chiến của hai người này thực sự còn kém nhiều lắm.

Nếu Tô Tử Mặc dùng toàn lực, một chưởng này đánh xuống, hai người và cả binh khí đều sẽ bị vỡ nát trong nháy mắt!

Sở Lượng bị dọa đến mức mặt cắt không còn chút máu.

Hắn nào ngờ được chỉ là trong nháy mắt, hai cao thủ Tiên Thiên mà hắn dựa vào lại bị phế bỏ!

Mà Tô Tử Mặc đã đi tới gần, đưa tay nắm cổ của hắn nhẹ nhàng nhấc lên cao.

Khi Sở Lượng rơi vào trong tay Tô Tử Mặc, một đám thực khách xung quanh còn chưa kịp phản ứng.

Đến khi muốn xông tới lại sợ ném chuột vỡ bình, có chỗ cố kỵ.

"Ngươi làm gì đấy!"

"Buông công tử nhà ta ra!"

Chung quanh truyền đến tiếng quở trách ngoài mạnh trong yếu, Tô Tử Mặc làm như không nghe thấy, chỉ cười như không cười nhìn Sở Lượng trước mắt, hỏi: "Nghe nói, ngươi muốn đánh gãy hai chân của ta ?"

"Ôi ôi. . ."

Sở Lượng bị bóp chặt yết hầu, sắc mặt tái xanh, trong miệng kêu lên từng tiếng kêu quái dị.

Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh dần, dưới chân quét qua.

Ba! Ba!

Đầu gối Sở Lượng truyền đến tiếng nứt xương, rõ ràng đã bị Tô Tử Mặc đá nát tại chỗ.

Sở Lượng đau đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi, toàn thân run rẩy, nhưng không nói ra được một câu.

"Ai bảo ngươi tới ?" Tô Tử Mặc ép hỏi.

Sở Lượng không chịu được, trợn trắng mắt rồi lập tức ngất đi.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng hét lớn.

"Dừng tay!"

Ngoài cửa khách sạn, một nam tử trên người khoác áo giáp, khuôn mặt cương nghị dẫn theo đông đảo thủ vệ, sải bước xông tới, người này chính là một trong Ngũ đại Lang vệ ở thành Thương Lang- Tào Cương.

"Trong thành cấm chỉ tự đấu, Tô Tử Mặc, ngươi mau thả người ra!" Tào Cương đi lên phía trước, quát lớn một tiếng.

Cùng lúc đó, Tào Cương tiến lên hai bước, ghé sát Tô Tử Mặc nhỏ giọng nói: "Tô nhị công tử, thành chủ cho mời."

Tô Tử Mặc nhắm hai mắt lại, trong lòng mơ hồ hiểu ra chuyện gì đó.

Tô Tử Mặc phất phất tay, tùy ý ném Sở Lượng sang một bên.

"Mang phạm nhân Tô Tử Mặc về phủ thành chủ!"

Tào Cương lại hô lớn một tiếng, một đám thị vệ sau lưng tiến lên, vây Tô Tử Mặc vào giữa, nhưng không có người dám đeo gông xiềng cho Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, trong lòng lại cười lạnh, đi theo đám người Tào Cương rời khỏi khách sạn.

---------

Người dịch: Leo239

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook