Chương 33: Trấn Áp Thô Bạo
Tuyết Mãn Cung Đao
25/09/2021
Khi Tô Tử Mặc chặt đầu Yến Vương xuống, văn võ bá quan trong đại điện đều thất kinh, có người trợn trắng mắt rồi té xỉu ở tại chỗ, có người không dám nhìn chỉ vội bỏ chạy ra phía ngoài.
Trong đám người đang bỏ chạy này, có một vị quan võ mặc dù trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhưng sau dưới đáy mắt lại lóe ra phấn khởi.
Người này chạy đến trong góc cung điện ở bên ngoài, cách đó không xa lập tức có một binh sĩ hình dạng thông thường đến gần, người này thấp giọng nói: "Ngươi nhanh chóng xuất cung, dùng bồ câu đưa tin cho La thành chủ, Yến Vương đã chết, đại sự có thể thành!"
"Tuân lệnh!"
Binh sĩ kia nhanh chân chạy ra ngoài cung, trong nháy mắt đã biến mất trong đám người.
Trên đại điện, tay phải Tô Tử Mặc cầm trường đao, bên hông treo đầu Yến Vương, đang xông ra bên ngoài, sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn: "Người nào, dám đến Vương cung giương oai!"
Tô Tử Mặc quay đầu nhìn lại.
Người đang kêu gào kia nhìn thấy là Tô Tử Mặc cũng sửng sốt một chút.
Người này có gương mặt gầy gò, mặc đạo bào rộng thùng thình, ống tay áo bên trái trống rỗng, là một người cụt tay.
Người này chính là Luyện Khí sĩ tầng tám của Hoan Hỉ Tông bị Tô Tử Mặc phế một cánh tay ở Thương Lang sơn mạch, lúc đó hắn đã nhân cơ hội bỏ chạy!
"Là ngươi ?"
Luyện Khí sĩ cụt tay nhận ra Tô Tử Mặc, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, trong nháy mắt đã chuyển thành hoảng sợ.
Những ngày gần đây, mặc dù thương thế trên người hắn đã ổn định, nhưng mỗi khi đêm xuống, hắn lại thường gặp ác mộng mà bừng tỉnh, dã nhân trong Thương Lang sơn mạch còn kinh khủng hơn so với Linh thú kia giống như một cơn ác mộng, muốn đuổi cũng không được.
Tô Tử Mặc bật cười, ánh mắt thản nhiên sâu kín nói: "Hóa ra là ngươi!"
"Các ngươi ngăn hắn, ta đi truyền tin cho tông môn!"
Luyện Khí sĩ cụt tay cảm nhận được sát ý Tô Tử Mặc, căn bản không có bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào, hắn vội la lên một tiếng, điều khiển phi kiếm bay về phía bỏ chạy.
Luyện Khí sĩ cụt tay hiểu rất rõ nhược điểm của Tô Tử Mặc.
Muốn chạy thoát khỏi tay Tô Tử Mặc, nhất định phải ngự kiếm phi hành, độ cao trong cung điện có hạn, hắn lo lắng không trốn thoát phạm vi công kích của Tô Tử Mặc.
Chỉ khi chạy trốn tới bên ngoài, trời cao biển rộng mới có thể sống sót.
Tô Tử Mặc đạp mạnh chân, cả người bắn về phía trước, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt một Luyện Khí sĩ, lật tay đánh ra một quyền.
Ầm!
Người này mới vừa tế ra Linh khí đã bị Tô Tử Mặc đánh một quyền vào đầu, lập tức phơi thây tại chỗ!
Sau khi lĩnh ngộ Thần Câu Quá Khích, tốc độ bộc phát trong nháy mắt của Tô Tử Mặc càng nhanh, cũng càng dễ cận thân.
Mà một khi Luyện Khí sĩ bị Tô Tử Mặc cận thân thì cũng đồng nghĩa lầ sẽ mất mạng.
"Mau!"
Trong đại điện chỉ có một Luyện Khí sĩ tám tầng duy nhất đang thao túng hạ phẩm Linh khí, bay về phía Tô Tử Mặc, Linh khí luân bàn lóe ra một đạo hào quang rực rỡ.
Linh Văn lóe sáng, uy lực Linh khí tăng mạnh, tốc độ tăng nhanh!
Tô Tử Mặc không thèm nhìn, chỉ vung ngược tay chém tới một đao.
Răng rắc!
Trường đao đứt gãy, luân bàn bị một luồng lực kinh người va chạm, tốc độ giảm mạnh, Tô Tử Mặc vươn tay ra, đột nhiên đặt trên mặt luân bàn, một quyển chấn động, luân bàn rơi vào trong tay.
Mà từ đầu đến cuối, bước chân của Tô Tử Mặc đều không hề dừng, đánh vào ngực một Luyện Khí sĩ khác, kình lực toàn thân bắn ra khẽ dựa vào gần sát!
Ầm!
Trong nháy mắt người này bị bắn bay, thân hình còn ở giữa không trung đã đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy, chân cụt tay đứt bay loạn, máu thịt bắn ra khắp nơi.
Trong khoảnh khắc, Tô Tử Mặc đã xông ra khoit vòng vây của mấy tên Luyện Khí sĩ, đánh thẳng đến Luyện Khí sĩ tay cụt.
Luyện Khí sĩ tay cụt trốn khá nhanh, vừa điều khiển phi kiếm, vừa cúi đầu múa bút thành văn, không biết đang viết cái gì.
Khi Luyện Khí sĩ tay cụt vừa chạy ra khỏi cung điện, hắn ném vật cầm trong tay lên bầu trời.
Tô Tử Mặc cẩn thận nhìn theo, giữa không trung là một con hạc giấy lớn chừng bàn tay màu trắng, sinh động như thật, phía trên lóe ra linh quang, hạc giấy đập cánh mấy lần đã bay tới nơi xa, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Tô Tử Mặc mơ hồ đoán được con hạc giấy màu trắng này chính là phù lục của tu chân giới, là một loại thủ đoạn để truyền thông tin.
Mặc dù biết được như thế nhưng Tô Tử Mặc cũng không thể ngăn cản.
Tốc độ Luyện Khí sĩ cụt tay ngự kiếm phi hành cũng không bằng Tô Tử Mặc, lúc này trì hoãn một lúc như thế đã sắp bị Tô Tử Mặc đuổi kịp!
Luyện Khí sĩ cụt tay vô cùng hoảng hốt, hắn ta điên cuồng vận chuyển linh khí, rót vào phi kiếm dưới chân, nhanh chóng bay lên trên bầu trời.
"Lần trước để ngươi may mắn chạy thoát, hôm nay ngươi ở lại cho ta đi!"
Mắt thấy Luyện Khí sĩ tay cụt sắp xông lên trời, Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng, tiện tay ném luân bàn vừa rồi đoạt được kia ra!
Ô ô!
Luân bàn hóa thành một tia sánh, xuyên qua hư không, tiếng gió rít gào phát ra tiếng động nhiếp nhân tâm phách.
Mặc dù hai người một kẻ ở trên trời, một người ở dưới đất, nhưng khoảng cách cũng không xa.
Luyện Khí sĩ ray cụt muốn tránh đi đã không kịp rồi.
Luyện Khí sĩ tay cụt cắn răng liều mạng điều khiển phi kiếm dưới chân, muốn ngăn cản luân bàn đang phi nhanh tới.
Coong!
Kiếm và luân bàn va chạm, tia lửa bắn ra bốn phía.
Luyện Khí sĩ tay cụt hoảng sợ biến sắc, trên phi kiếm của hắn ta có linh khí lại tán loạn trong nháy mắt!
Phi kiếm bị luân bàn va chạm nên mất đi khống chế, bắt đầu dùng tốc độ nhanh hơn bắn ngược trở về!
Phốc!
Phi kiếm đâm xuyên qua chính giữa bụng dưới tên Luyện Khí sĩ tay cụt kia, nơi này là vị trí khí hải- mệnh môn của Luyện Khí sĩ.
Khí hải bị đánh vỡ, tương đương với việc phế bỏ mấy chục năm khổ tu của hắn ta.
Luyện Khí sĩ tay cụt từ trên không trung rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, bụi bặm bắn lên bốn phía, xương cốt trong cơ thể không ngừng nứt gãy.
Sắc mặt Luyện Khí sĩ tay cụt ảm đạm, trong miệng phun ra bọt máu, nhìn Tô Tử Mặc đang từng bước ép tới gần, trong mắt lóe lên oán độc vô tận, mặt mũi dữ tợn, cười điên cuồng nói: "Ngươi xong rồi! Ta đã thông tri về tông môn, không bao lâu nữa sẽ có Trúc Cơ tu sĩ chạy đến chém giết ngươi! Ngươi lập tức sẽ đi theo giúp ta, ha ha ha ha!"
"Ồ?"
Tô Tử Mặc nhíu lông mày rồi nói ra: "Nói như vậy, bên trong Vương thành không có Trúc Cơ tu sĩ à?"
Luyện Khí sĩ tay cụt sững sờ.
"Đa tạ tin tức của ngươi, xem ra mạng của Tô Tử Mặc ta còn chưa đến tuyệt lộ, Vương thành Yến quốc cũng không ngăn được ta!"
Tô Tử Mặc lạnh lùng tiến lên một bước, một cước giẫm nát đầu của Luyện Khí sĩ cụt tay kia, cúi xuống lấy đi túi trữ vật của người này bỏ vào trong ngực, sau đó mới phóng ra phía ngoài.
Nếu như trong vương thành có Trúc Cơ tu sĩ, phối hợp với Luyện Khí sĩ và thủ vệ Vương thành, cấm quân của Yến Vương, Tô Tử Mặc rất khó có thể còn sống rời đi Vương thành Yến quốc.
Bởi vì, Trúc Cơ tu sĩ và Luyện Khí sĩ chênh lệch một đại cảnh giới, đây là sự tăng vọt về chất, lực lượng bộc phát ra cực mạnh, đủ để chém giết Tô Tử Mặc.
Nhưng không có Trúc Cơ tu sĩ thì dù có đại viên mãn Luyện Khí sĩ mười tầng ra tay, thì sự uy hiếp đối với Tô Tử Mặc cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều.
"Nhất định phải nhanh chóng giết ra ngoài!"
Trong lòng Tô Tử Mặc thầm tính toán.
Nếu ở Vương thành quá lâu, đợi đến Trúc Cơ tu sĩ của Hoan Hỉ Tông chạy đến, hắn vẫn sẽ lâm vào khổ chiến, khó thoát khỏi cái chết.
Cấm quân Yến Vương xếp thành đại trận hình chữ nhật, cầm trường mâu trong tay, không sợ chết xông về phía trước, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy lít nha lít nhít đầu người.
"Giết! Giết! Giết!"
Mấy vạn tên cấm quân giận dữ hét lên, tiếng hét đinh tai nhức óc, khí thế khổng lồ phô thiên cái địa cuốn tới muốn bao phủ lấy Tô Tử Mặc.
Những cấm quân này đều tuyệt đối trung thành với Yến Vương, ý chí kiên định, mặc dù Tô Tử Mặc có thực lực cường đại có thể chém giết Luyện Khí sĩ, bọn hắn cũng không sợ hãi, không lùi bước.
Ánh mắt mỗi một cấm quân sắc bén như đao kiếm vậy, thần sắc lạnh lùng, sát ý mãnh liệt.
Mấy vạn tên cấm quân tập hợp chung một chỗ, bộc phát ra một luồng ý chí cường đại không thể rung chuyển, rung động tâm thần!
Đây chính là lực lượng quốc gia!
Bị khí thế khổng lồ và ý chí khủng bố bao phủ như vậy, nếu là Luyện Khí sĩ đến đâ cũng đã sớm sợ vỡ mật, không chiến trước đã lùi vì e sợ.
Nhưng vẻ mặt Tô Tử Mặc không chút thay đổi, quang mang trong mắt lại càng phát ra lóe sáng!
Tô Tử Mặc đột nhiên hít sâu một hơi, vận chuyển tâm pháp Cự Mãng Thực Nhật, lồng ngực dần cao lên, giống như muốn phun ra nuốt vào cả Nhật Nguyệt, thỉnh thoảng dừng lại rồi lại há miệng.
"A!"
Tô Tử Mặc thét dài một tiếng.
Một luồng khí lớn từ trong miệng Tô Tử Mặc phun ra ngoài, thanh âm này vang dội cao vút, xuyên kim phá thạch, trong nháy mắt đã lấn át tiếng la hét của mấy vạn tên cấm quân.
Không ít cấm quân lộ vẻ mặt thống khổ, binh khí trong tay rơi xuống, hai tay đưa lên che lỗ tai.
Trong Thương Lang sơn mạch, Tô Tử Mặc từng tận mắt nhìn thấy có linh yêu rống to một tiếng, đã có thể khiến thân thẻ những linh thú nhỏ yếu bị vỡ nát.
Tiếng hú của hắn mặc dù không có lực sát thương như thế, nhưng cũng uy thế kinh người, thường nhân sao có thể chịu đựng được.
"Ầm ầm!"
Tô Tử Mặc bước ra một bước, mặt đất run rẩy, gạch xanh nổ tung, cát đá vẩy ra.
"Yến Vương đã chết, ai dám ngăn cản ta!"
Trong thời khắc này, Tô Tử Mặc như có Đại Yêu thời thượng cổ phụ thể, khí thế hung ác bức người như muốn hủy thiên diệt địa, chỉ trong khoảnh khắc đã đè ep được khí thế của mấy vạn tên cấm quân!
Không ít cấm quân của Yến Vương thấy hai chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, thần sắc mờ mịt, ngã ngồi trên mặt đất, đại quân loạn thành một bầy, khí thế cường đại vừa ngưng tụ ra đã biến mất, dần có dáng vẻ thất bại.
Mà giờ khắc này, Tô Tử Mặc lại cười lớn một tiếng, bễ nghễ tứ phương, khí thế ngập trời!
Thất phu trong miệng Yến Vương có lực lượng trấn áp cả lực lượng của một quốc gia!
---------
Người dịch: Leo239
Trong đám người đang bỏ chạy này, có một vị quan võ mặc dù trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhưng sau dưới đáy mắt lại lóe ra phấn khởi.
Người này chạy đến trong góc cung điện ở bên ngoài, cách đó không xa lập tức có một binh sĩ hình dạng thông thường đến gần, người này thấp giọng nói: "Ngươi nhanh chóng xuất cung, dùng bồ câu đưa tin cho La thành chủ, Yến Vương đã chết, đại sự có thể thành!"
"Tuân lệnh!"
Binh sĩ kia nhanh chân chạy ra ngoài cung, trong nháy mắt đã biến mất trong đám người.
Trên đại điện, tay phải Tô Tử Mặc cầm trường đao, bên hông treo đầu Yến Vương, đang xông ra bên ngoài, sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn: "Người nào, dám đến Vương cung giương oai!"
Tô Tử Mặc quay đầu nhìn lại.
Người đang kêu gào kia nhìn thấy là Tô Tử Mặc cũng sửng sốt một chút.
Người này có gương mặt gầy gò, mặc đạo bào rộng thùng thình, ống tay áo bên trái trống rỗng, là một người cụt tay.
Người này chính là Luyện Khí sĩ tầng tám của Hoan Hỉ Tông bị Tô Tử Mặc phế một cánh tay ở Thương Lang sơn mạch, lúc đó hắn đã nhân cơ hội bỏ chạy!
"Là ngươi ?"
Luyện Khí sĩ cụt tay nhận ra Tô Tử Mặc, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, trong nháy mắt đã chuyển thành hoảng sợ.
Những ngày gần đây, mặc dù thương thế trên người hắn đã ổn định, nhưng mỗi khi đêm xuống, hắn lại thường gặp ác mộng mà bừng tỉnh, dã nhân trong Thương Lang sơn mạch còn kinh khủng hơn so với Linh thú kia giống như một cơn ác mộng, muốn đuổi cũng không được.
Tô Tử Mặc bật cười, ánh mắt thản nhiên sâu kín nói: "Hóa ra là ngươi!"
"Các ngươi ngăn hắn, ta đi truyền tin cho tông môn!"
Luyện Khí sĩ cụt tay cảm nhận được sát ý Tô Tử Mặc, căn bản không có bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào, hắn vội la lên một tiếng, điều khiển phi kiếm bay về phía bỏ chạy.
Luyện Khí sĩ cụt tay hiểu rất rõ nhược điểm của Tô Tử Mặc.
Muốn chạy thoát khỏi tay Tô Tử Mặc, nhất định phải ngự kiếm phi hành, độ cao trong cung điện có hạn, hắn lo lắng không trốn thoát phạm vi công kích của Tô Tử Mặc.
Chỉ khi chạy trốn tới bên ngoài, trời cao biển rộng mới có thể sống sót.
Tô Tử Mặc đạp mạnh chân, cả người bắn về phía trước, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt một Luyện Khí sĩ, lật tay đánh ra một quyền.
Ầm!
Người này mới vừa tế ra Linh khí đã bị Tô Tử Mặc đánh một quyền vào đầu, lập tức phơi thây tại chỗ!
Sau khi lĩnh ngộ Thần Câu Quá Khích, tốc độ bộc phát trong nháy mắt của Tô Tử Mặc càng nhanh, cũng càng dễ cận thân.
Mà một khi Luyện Khí sĩ bị Tô Tử Mặc cận thân thì cũng đồng nghĩa lầ sẽ mất mạng.
"Mau!"
Trong đại điện chỉ có một Luyện Khí sĩ tám tầng duy nhất đang thao túng hạ phẩm Linh khí, bay về phía Tô Tử Mặc, Linh khí luân bàn lóe ra một đạo hào quang rực rỡ.
Linh Văn lóe sáng, uy lực Linh khí tăng mạnh, tốc độ tăng nhanh!
Tô Tử Mặc không thèm nhìn, chỉ vung ngược tay chém tới một đao.
Răng rắc!
Trường đao đứt gãy, luân bàn bị một luồng lực kinh người va chạm, tốc độ giảm mạnh, Tô Tử Mặc vươn tay ra, đột nhiên đặt trên mặt luân bàn, một quyển chấn động, luân bàn rơi vào trong tay.
Mà từ đầu đến cuối, bước chân của Tô Tử Mặc đều không hề dừng, đánh vào ngực một Luyện Khí sĩ khác, kình lực toàn thân bắn ra khẽ dựa vào gần sát!
Ầm!
Trong nháy mắt người này bị bắn bay, thân hình còn ở giữa không trung đã đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy, chân cụt tay đứt bay loạn, máu thịt bắn ra khắp nơi.
Trong khoảnh khắc, Tô Tử Mặc đã xông ra khoit vòng vây của mấy tên Luyện Khí sĩ, đánh thẳng đến Luyện Khí sĩ tay cụt.
Luyện Khí sĩ tay cụt trốn khá nhanh, vừa điều khiển phi kiếm, vừa cúi đầu múa bút thành văn, không biết đang viết cái gì.
Khi Luyện Khí sĩ tay cụt vừa chạy ra khỏi cung điện, hắn ném vật cầm trong tay lên bầu trời.
Tô Tử Mặc cẩn thận nhìn theo, giữa không trung là một con hạc giấy lớn chừng bàn tay màu trắng, sinh động như thật, phía trên lóe ra linh quang, hạc giấy đập cánh mấy lần đã bay tới nơi xa, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Tô Tử Mặc mơ hồ đoán được con hạc giấy màu trắng này chính là phù lục của tu chân giới, là một loại thủ đoạn để truyền thông tin.
Mặc dù biết được như thế nhưng Tô Tử Mặc cũng không thể ngăn cản.
Tốc độ Luyện Khí sĩ cụt tay ngự kiếm phi hành cũng không bằng Tô Tử Mặc, lúc này trì hoãn một lúc như thế đã sắp bị Tô Tử Mặc đuổi kịp!
Luyện Khí sĩ cụt tay vô cùng hoảng hốt, hắn ta điên cuồng vận chuyển linh khí, rót vào phi kiếm dưới chân, nhanh chóng bay lên trên bầu trời.
"Lần trước để ngươi may mắn chạy thoát, hôm nay ngươi ở lại cho ta đi!"
Mắt thấy Luyện Khí sĩ tay cụt sắp xông lên trời, Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng, tiện tay ném luân bàn vừa rồi đoạt được kia ra!
Ô ô!
Luân bàn hóa thành một tia sánh, xuyên qua hư không, tiếng gió rít gào phát ra tiếng động nhiếp nhân tâm phách.
Mặc dù hai người một kẻ ở trên trời, một người ở dưới đất, nhưng khoảng cách cũng không xa.
Luyện Khí sĩ ray cụt muốn tránh đi đã không kịp rồi.
Luyện Khí sĩ tay cụt cắn răng liều mạng điều khiển phi kiếm dưới chân, muốn ngăn cản luân bàn đang phi nhanh tới.
Coong!
Kiếm và luân bàn va chạm, tia lửa bắn ra bốn phía.
Luyện Khí sĩ tay cụt hoảng sợ biến sắc, trên phi kiếm của hắn ta có linh khí lại tán loạn trong nháy mắt!
Phi kiếm bị luân bàn va chạm nên mất đi khống chế, bắt đầu dùng tốc độ nhanh hơn bắn ngược trở về!
Phốc!
Phi kiếm đâm xuyên qua chính giữa bụng dưới tên Luyện Khí sĩ tay cụt kia, nơi này là vị trí khí hải- mệnh môn của Luyện Khí sĩ.
Khí hải bị đánh vỡ, tương đương với việc phế bỏ mấy chục năm khổ tu của hắn ta.
Luyện Khí sĩ tay cụt từ trên không trung rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, bụi bặm bắn lên bốn phía, xương cốt trong cơ thể không ngừng nứt gãy.
Sắc mặt Luyện Khí sĩ tay cụt ảm đạm, trong miệng phun ra bọt máu, nhìn Tô Tử Mặc đang từng bước ép tới gần, trong mắt lóe lên oán độc vô tận, mặt mũi dữ tợn, cười điên cuồng nói: "Ngươi xong rồi! Ta đã thông tri về tông môn, không bao lâu nữa sẽ có Trúc Cơ tu sĩ chạy đến chém giết ngươi! Ngươi lập tức sẽ đi theo giúp ta, ha ha ha ha!"
"Ồ?"
Tô Tử Mặc nhíu lông mày rồi nói ra: "Nói như vậy, bên trong Vương thành không có Trúc Cơ tu sĩ à?"
Luyện Khí sĩ tay cụt sững sờ.
"Đa tạ tin tức của ngươi, xem ra mạng của Tô Tử Mặc ta còn chưa đến tuyệt lộ, Vương thành Yến quốc cũng không ngăn được ta!"
Tô Tử Mặc lạnh lùng tiến lên một bước, một cước giẫm nát đầu của Luyện Khí sĩ cụt tay kia, cúi xuống lấy đi túi trữ vật của người này bỏ vào trong ngực, sau đó mới phóng ra phía ngoài.
Nếu như trong vương thành có Trúc Cơ tu sĩ, phối hợp với Luyện Khí sĩ và thủ vệ Vương thành, cấm quân của Yến Vương, Tô Tử Mặc rất khó có thể còn sống rời đi Vương thành Yến quốc.
Bởi vì, Trúc Cơ tu sĩ và Luyện Khí sĩ chênh lệch một đại cảnh giới, đây là sự tăng vọt về chất, lực lượng bộc phát ra cực mạnh, đủ để chém giết Tô Tử Mặc.
Nhưng không có Trúc Cơ tu sĩ thì dù có đại viên mãn Luyện Khí sĩ mười tầng ra tay, thì sự uy hiếp đối với Tô Tử Mặc cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều.
"Nhất định phải nhanh chóng giết ra ngoài!"
Trong lòng Tô Tử Mặc thầm tính toán.
Nếu ở Vương thành quá lâu, đợi đến Trúc Cơ tu sĩ của Hoan Hỉ Tông chạy đến, hắn vẫn sẽ lâm vào khổ chiến, khó thoát khỏi cái chết.
Cấm quân Yến Vương xếp thành đại trận hình chữ nhật, cầm trường mâu trong tay, không sợ chết xông về phía trước, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy lít nha lít nhít đầu người.
"Giết! Giết! Giết!"
Mấy vạn tên cấm quân giận dữ hét lên, tiếng hét đinh tai nhức óc, khí thế khổng lồ phô thiên cái địa cuốn tới muốn bao phủ lấy Tô Tử Mặc.
Những cấm quân này đều tuyệt đối trung thành với Yến Vương, ý chí kiên định, mặc dù Tô Tử Mặc có thực lực cường đại có thể chém giết Luyện Khí sĩ, bọn hắn cũng không sợ hãi, không lùi bước.
Ánh mắt mỗi một cấm quân sắc bén như đao kiếm vậy, thần sắc lạnh lùng, sát ý mãnh liệt.
Mấy vạn tên cấm quân tập hợp chung một chỗ, bộc phát ra một luồng ý chí cường đại không thể rung chuyển, rung động tâm thần!
Đây chính là lực lượng quốc gia!
Bị khí thế khổng lồ và ý chí khủng bố bao phủ như vậy, nếu là Luyện Khí sĩ đến đâ cũng đã sớm sợ vỡ mật, không chiến trước đã lùi vì e sợ.
Nhưng vẻ mặt Tô Tử Mặc không chút thay đổi, quang mang trong mắt lại càng phát ra lóe sáng!
Tô Tử Mặc đột nhiên hít sâu một hơi, vận chuyển tâm pháp Cự Mãng Thực Nhật, lồng ngực dần cao lên, giống như muốn phun ra nuốt vào cả Nhật Nguyệt, thỉnh thoảng dừng lại rồi lại há miệng.
"A!"
Tô Tử Mặc thét dài một tiếng.
Một luồng khí lớn từ trong miệng Tô Tử Mặc phun ra ngoài, thanh âm này vang dội cao vút, xuyên kim phá thạch, trong nháy mắt đã lấn át tiếng la hét của mấy vạn tên cấm quân.
Không ít cấm quân lộ vẻ mặt thống khổ, binh khí trong tay rơi xuống, hai tay đưa lên che lỗ tai.
Trong Thương Lang sơn mạch, Tô Tử Mặc từng tận mắt nhìn thấy có linh yêu rống to một tiếng, đã có thể khiến thân thẻ những linh thú nhỏ yếu bị vỡ nát.
Tiếng hú của hắn mặc dù không có lực sát thương như thế, nhưng cũng uy thế kinh người, thường nhân sao có thể chịu đựng được.
"Ầm ầm!"
Tô Tử Mặc bước ra một bước, mặt đất run rẩy, gạch xanh nổ tung, cát đá vẩy ra.
"Yến Vương đã chết, ai dám ngăn cản ta!"
Trong thời khắc này, Tô Tử Mặc như có Đại Yêu thời thượng cổ phụ thể, khí thế hung ác bức người như muốn hủy thiên diệt địa, chỉ trong khoảnh khắc đã đè ep được khí thế của mấy vạn tên cấm quân!
Không ít cấm quân của Yến Vương thấy hai chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, thần sắc mờ mịt, ngã ngồi trên mặt đất, đại quân loạn thành một bầy, khí thế cường đại vừa ngưng tụ ra đã biến mất, dần có dáng vẻ thất bại.
Mà giờ khắc này, Tô Tử Mặc lại cười lớn một tiếng, bễ nghễ tứ phương, khí thế ngập trời!
Thất phu trong miệng Yến Vương có lực lượng trấn áp cả lực lượng của một quốc gia!
---------
Người dịch: Leo239
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.