Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 251: Caster hiện thân

Hoang Truong

03/02/2019

Trần Ngọc Lâm, không hay biết gì về vụ Lệnh Chú chuyển đổi chủ nhân của nó, đang tương đối tự đắc.

Xét đến việc hắn thành công đem một Lord của Tháp Đồng Hồ bắn chết mà chẳng tốn dù chỉ một giọt mồ hôi, hắn quả thực có tư cách tự đắc. Tuy nhiên, tự đắc nhanh, qua cũng nhanh, Trần Ngọc Lâm lập tức bình tâm lại.

Hiện tại, hắn đã bị lộ ra bản thân trước những người đam tham chiến trong Cuộc Chiến Chén Thánh này, và.. nếu Caster vẫn chưa hiện thân, thì một khi hắn hiện thân Trần Ngọc Lâm sẽ lập tức được biết đến như một kẻ phạm luật.

7 ANh Linh - 7 Master, chứ không phải là 8 Anh Linh, và chẳng có lý do gì để đột nhiên chòi ra thêm một trong Bộ Ba Hiệp Sĩ cả.

Hơn nữa, thân phận Tử Đồ? Quả là sự kết hợp kinh hoàng. Nếu hắn bị bên phía Nhà Thờ dán truy nã lệnh với một Lệnh Chú làm phần thưởng hắn cũng chẳng ngạc nhiên.

Trần Ngọc Lâm lúc này, thông qua Quyến Tộc vẫn tiếp tục quan sát trận chiến giữa Berserker và Archer gốc.

Archer thì không cần nói rồi, vô số thanh Bảo Khí, từng thanh đều là những Bảo Khí mạnh mẽ vô cùng, bắn thẳng về phía Berserker. Tuy rằng số lượng những quầng sáng xung quanh hắn lúc này là khoảng 15-16, nhưng Trần Ngọc Lâm tin rằng nếu cần thiết, hắn có thể tạo ra trên trăm quầng sáng một lúc để bắn Bảo Khí.

Về phần Berserker, quả là một chiến sĩ thiên bẩm trời sinh. Berserker chụp lấy thanh vũ khí đang lao về phía mình bằng tay trái, rồi vung ngang vẩy một thanh vũ khí khác trong tay phải, đẩy lùi hết thảy các Bảo Khí còn lại.

Khi một món Bảo Khí khác mạnh hơn la tới, hắn buông tay và nắm lấy cái mới.

Cả tấn công và phòng thủ phối hợp nhịp nhàng với nhau.

Đây là một kỹ thuật tinh vi đến độ tuyệt hảo. Ngay cả đối với những Bảo Khí lấy từ Archer, động tác ấy vẫn không một sai sót. Berserker sử dụng chúng điêu luyện như một phần cơ thể của mình; đơn giản như thể đây là loại vũ khí hắn đã dùng nhiều năm rồi.

Kế đó, Berserker vung một cây rìu và một thanh gươm về phía cây cột đèn nơi Archer đang đứng, cây cột đèn bị cắt thành 3 phần ngọt như dao cắt bơ.

Cây cột bị xẻ thành ba phần nghiêng ngả rồi đổ sập. Nhưng đó là thứ duy nhất tàn tạ đổ ầm ầm lên mặt đường. Trước đó, Archer đã nhảy khỏi cây cột, đáp xuống mặt đường không một tổn thương.

“Đồ ti tiện ngươi định đẩy ta đứng trên cùng một mặt đất với ngươi sao? Ta, vị vua lẽ ra luôn đứng trên đỉnh cao?”

Archer có vẻ rất ghét mặt đất - ngay khi vừa chạm xuống mặt đất, hắn hét lên trong sự tràn ngập cơn thịnh nộ:

“Ngươi phải chết vì sự sỉ nhục này. Tạp chủng, ta sẽ không để ngươi còn nguyên vẹn một mảnh nào!”

Trong cơn cuồng nộ, Archer gào thét, đôi mắt đỏ cháy rừng rực. Lần thứ ba, không gian xung quanh Archer biến dạng để gươm đao từ từ hữu hình hoá…

Số Bảo Khí lên đến ba mươi hai.

Hơn nữa, Anh Linh này còn chưa dừng lại ở đó, không gian xung quanh anh ta còn tiếp tục rung động, chứng tỏ còn có càng nhiều Bảo Khí định phá không mà bay ra ngoài. Đột nhiên, hắn ta chầm chậm quay đầu về hướng Đông Nam, lẩm bẩm cái gì đó, rồi vô số Bảo Khí xung quanh anh ta đột nhiên biến mất vào hư vô.

“Ngươi thoát chết trong gang tấc đấy, hỡi con chó điên kia.”

Archer tuy đang thật sự bực bội, nhưng sát khí bừng bừng trong đôi mắt đỏ rực đã phụt tắt. Vẫn với thái độ kiêu ngạo cố hữu, anh liếc nhìn các Anh Linh khác.

“Lũ tạp chủng. Lần tới hãy thôi tụ tập đi. Ta sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào, kể cả khi có bất kỳ ai trong lũ tạp chủng các ngươi là một vị anh hùng thật sự.”

Dứt lời, anh ta hóa về dạng linh thể, để lại những ánh vàng lấp lánh.

Berserker nhìn chằm chặp vào nơi mà Archer biến mất, đột nhiên, hắn quay ngắt đầu, đối mặt với một mục tiêu mới:

Saber.

Kế đó, Berserker cầm lấy cái cột đèn, đột nhiên, vô số mạch máu đen kịt tràn ra từ bàn tay hắn, bao phủ cái cột đèn. Berserker vung cây cột đèn lên một vòng, một cơn lốc đen kịt tràn ngập ma lực tràn ra từ nó, trong nháy mắt phá tan hầu hết các Quyến Tộc ở xung quanh đang yên lặng quan chiến.

Chỉ còn lại duy nhất 1 con, nhưng tầm nhìn của nó không tốt lắm, hơn nữa do lúc này nó ở cạnh một cô gái trông có vẻ giống Mafia cho nên Trần Ngọc Lâm quan sát rõ hơn cô gái này, rồi cho con Quyến Tộc tự bạo.

Quyến Tộc tự bạo cùng lắm chỉ ngang 1 vụ nổ bóng bay là cùng, chẳng đủ gây sát thương.

Tuy nhiên cùng lúc, mười mấy con Quyến Tộc còn sót lại cũng được hắn di chuyển tới khu bến cảng trong khi bọn hắn đang quan chiến. Hiện tại, số lượng Master có ở đây là 3 người, một người thì.. ừm, đã chết. Một người là Master của Rider, một người khác, là một cô gái với mái tóc bạc trắng, mắt đỏ tươi, không giống người lắm.

Rider thì thôi đi, hắn đến và đi trên cỗ Ngưu Xa, chắc chắn sẽ không thể theo dấu được hắn. Quyến Tộc không thể vượt qua nước được, và cỗ Ngưu Xa kia là một bảo khí, chỉ ma lực ba động cũng đủ chấn chết mấy con Quyến Tọc của hắn rồi.

Nhưng hắn có thể lần theo dấu vết của Saber à nha.

Khoảng chừng nửa đêm.

"Hửm?"

Trần Ngọc Lâm nhướng mày nghi hoặc, bởi vì hắn cảm nhận được ngoại trừ mười mấy con Quyến Tộc bóng đem hắn phái ra, vẫn còn ít nhất 4 dạng tồn tại khác đang lao như điên cùng hướng với đám Quyến Tộc này. Chính hắn cũng chỉ vừa mới phát hiện ra, chính xác hơn, 2 loại đã bị hắn phát hiện từ lâu.



1 cái, nhìn thoáng qua có vẻ là Assassin, nhưng hình dáng rất khác biệt dù là Assassin nào từng xuất hiện.

1 cái khác, là một kẻ.. khác biệt, có thể nói như vậy. Chắc chắn là Caster rồi, không thể nghi ngờ. Chỉ là kẻ này đứng chặn ngay giữa đường, thay vì bám theo.

Một chiếc áo choàng kiểu cổ xa hoa. Những họa tiết đỏ như máu nổi bật trên nền vải đen sẫm. Đôi mắt to cồ cộ một cách bất thường kia dễ khiến người ta nghĩ đến những loài ăn đêm. Và cho dù bỏ qua những đặc điểm kì quái đó, không một người bình thường nào lại xuất hiện tại một nơi như thế vào giờ này.

Một Anh Linh.

Saber cùng cô gái tóc bạc trắng liếc nhìn vị Anh Linh vừa xuất hiện trước mặt họ, chặn ngang đường xe chạy. Cũng không lạ, hai người họ vừa phóng với một cái tốc độ kinh khủng, khiến cho khi cô gái tóc bạc trắng phanh xe lại trước khi đâm vào vị Anh Linh nọ cái xe tạo ra một vết lốp đen trên đường.

Không ngạc nhiên, nếu là một Anh Linh thì một chiếc xe đang lao tới cũng chẳng khác mấy so với một cái thùng phi đang lao thẳng. Cho nên lập tức, Saber cùng cô gái tóc trắng đi ra khỏi xe, bước ra giữa màn đêm lạnh lẽo.

Caster cúi đầu một cách cung kính, quỳ sụp xuống đường như một cận thần đang diện kiến đức vua, rồi nói:

“Tôi vẫn luôn đợi nàng, đức thánh nữ của tôi. Tôi đã được triệu hồi đến đây, với tư cách là một Caster của Cuộc Chiến này.”

“Huh…?”

Saber đột nhiên lúng túng, vì hai lý do.

Thứ nhất, nàng không biết tên Anh Linh trước mặt này là ai. Một thời là vua, từng tiếp xúc với vô số lãnh chúa và anh hùng, vậy nhưng Saber không hề nhận ra người đàn ông này. Hắn không thuộc một trong những cận thần cũ của cô.

Hơn nữa, danh hiệu “thánh nữ” nghe thật lạ lẫm. Khi cai trị Anh trên cương vị vua Arthur, cô đã không tiết lộ thân phận nữ nhi cho đến tận phút cuối cùng.

Thứ hai, quan trọng hơn. Saber là nàng, Rider là Vua Chinh Phạt Alexander, Assassin đã bị giết, Lancer đã bị mất Master, và Berserker đã lộ thân, vừa chiến đấu cùng nàng.

Cùng với đó là vị Anh Linh bí hiểm vàng chóe, Anh Linh trước mặt nàng, cùng vị Anh Linh bí hiểm đã một mũi tên bắn hạ Master của Lancer. Lượng ma lực tồn dư trong mũi tên khi nó bay qua bầu trời, cũng như khi nó tan biến thành dạng linh thể đều chỉ có thể thuộc về một Anh Linh.

Vậy là cả thảy có 8 Anh Linh đã tham dự Cuộc Chiến Chén Thánh này. Một con số không tưởng.

Cô gái tóc trắng đã bước ra khỏi chiếc Mercedes được một lúc và núp sau Saber, khi đó đang cẩn trọng thủ thế và im lặng dò xét Caster.

“Saber, cô biết người đó ư?”

“Không, tôi không có ấn tượng gì về hắn cả.”

Chừng như nghe được lời thì thầm của 2 người, Caster ngẩng phắt đầu lên.

“Ôi, ôi, sao nàng lại nói thế? Nàng không nhận ra tôi sao?”

Đáp lại những lời vô nghĩa của Caster, Saber nói trong sự khó chịu.

“Bất kể ngươi nói gì, đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi. Ngươi nhận lầm người rồi.”

“Ôi, ôi, wuwuwu…”

Caster bắt đầu thổn thức như thể đang rất đau khổ, tay không ngừng vò đầu bứt tóc. Nét mặt đặc biệt hạnh phúc ban nãy đột ngột biến thành nỗi đau mất mát khôn nguôi, cứ như đi theo kịch bản có sẵn.

“Là tôi! Là tôi, là bề tôi mãi mãi trung thành với nàng, Gilles de Rais! Tôi vẫn hằng mong chờ ngày nàng tái sinh, ngày tôi lại được nhìn thấy nàng. Tôi ở đây vì lí do ấy, Jeanne d"Arc!"

Saber lắc đầu, cô nhanh chóng phủ nhân sự hiểu lầm này:

"Ta chưa từng nghe tên ngươi, cũng không biết ai là Jeane d"Arc!"

“Sao…có thể nào, nàng đã quên tất cả rồi sao? Tất cả mọi việc đã xảy ra khi nàng còn sống?”

Saber bắt đầu khó chịu khi Caster ngoan cố không chịu hiểu lời cô. Cô nhìn Caster nghiêm nghị:

“Vì ngươi đã xưng danh nên theo phép lịch sự của hiệp sĩ, ta cũng sẽ xưng danh với ngươi. Ta là Arturia, giọt máu của Uther Pendragon, vua nước Anh.”

Caster vẫn tiếp tục ngây ra nhìn người phụ nữ trước mặt mình ưỡn ngực tự hào công khai tên thật. Sau một phút rối bời, hắn rống lên.

“Ôi! Ôi! Waaaaaa!!”

Caster than khóc thật lớn, cùng lúc khiếm nhã vung nắm đấm xuống mặt đường.



“Đau đớn làm sao! Thật là bi kịch mà! Chẳng những mất đi kí ức mà lý trí của nàng cũng u mê rồi…nàng…nàng! Chúa ơi, sao người lại quá nhẫn tâm với thiếu nữ thanh tao xinh đẹp của ta!”

“Ngươi đang nói gì vậy? Ta đã nói, ta không...”

“Jeanne, tôi đã hiểu vì sao nàng không thừa nhận điều đó. Nàng, người con gái đã hiến dâng tất cả cho đức Chúa trời và tin tưởng Chúa hơn bất kì ai, lại bị chính Chúa ruồng bỏ. Khi nàng bị cáo buộc là ma nữ và bị đem đi hành quyết, Chúa đã không cứu vớt nàng...”

Trong Saber bất ngờ dâng lên một cảm giác ghê tởm khác hẳn với sự sợ hãi. Nó khiến cô thấy sởn cả gai ốc.

Gã kia hoàn toàn không đếm xỉa đến lời Saber. Hắn tự đi đến kết luận bằng những tưởng tượng viển vông của chính mình và không một chút nghi ngờ kết luận đó. Đã như thế thì hẳn nhiên không từ nào Saber nói có thể vào trong đầu hắn được.

“Tỉnh lại đi, Jeanne! Đừng mê muội nữa! Nàng là thánh nữ của Orleans, là vị cứu tinh của nước Pháp, Jeanne d’Arc!”

“Đủ rồi! Dừng lại đi.”

Saber hét lớn, ánh mắt nàng nhìn về phía Caster lúc này không còn đọng lại ngoài gì khác trừ sự kinh tởm.

"Ta là Saber, ngươi là Caster. Chúng ta đều là Servant chiến đấu để giành Chén Thánh. Lý do chúng ta gặp nhau tại đây không gì hơn thế."

“…Saber, không nói lý với gã này được đâu.”

Cô gái tóc trắng thì thầm với Saber đang sôi máu. Lúc này, Caster lắc đầu, ôm mặt nói:

"Nàng không hiểu ư? Cuộc chiến đã qua rồi, Cuộc Chiến Chén Thánh đã chấm dứt. Chén Thánh đã tự lựa chọn chủ nhân của nó, chính là TA! Ước mơ của ta, hồi sinh thánh nữ Jeanne d"Arc đã trở thành hiện thực. Nó đã chọn TA - mà không cần chiến đấu."

CHOENG!

Một âm thanh kim loại chát chóe vang lên, một luồng gió lạnh xuất hiện trước mặt Caster. Dù không thấy gì, Caster vẫn cảm nhận được tinh hoa của thanh gươm của vị Vua Hiệp Sĩ trước mặt.

"Nếu ngươi tiếp tục khinh thường báu vật của cấcnh Linh, ta sẽ không nhã nhặn nữa đâu. Đứng dậy đi, Hiệp sĩ không thể tấn công kẻ đang quỳ. Nếu là một Anh Linh thì hãy thoi lý sự, và đoạt Chén Thánh bằng 1 trận chiến sòng phẳng đi."

Lập tức, ngọn lửa điên cuồng của Caster biến mất. Hắn bình tĩnh trở lại, tuy nhiên quyết tâm trong đôi mắt đó không hề suy giảm:

"Xem ra.. nói miệng là không được rồi. Jeanne, nàng giữ nguyên ý định? “Vậy thì, ta rất tiếc phải dùng biện pháp mạnh với nàng. Lần sau, nhất định ta đã có đầy đủ sự chuẩn bị cho nàng, dù là chuẩn bị gì đi nữa.”

Caster lúc này hoàn toàn khác với kẻ mới nãy còn khóc lóc, vẻ oai nghiêm mãnh liệt kia, vẻ kiêu ngạo, quý tộc kia đủ cho mọi bậc đế vương phải thấy sự căng thẳng đè nặng trên vai mình.

Kế đó hắn lặng lẽ quay trở lại hình dáng linh thể, biến mất vào đêm đen.

*Bụp*

Đột nhiên, Trần Ngọc Lâm nhíu mày, hắn đột nhiên mất liên lạc với không chỉ 1, mà toàn bộ 9 con Quyến Tộc ở quanh đó.

Lúc này đây, 1 tên Assassin đang ôm mặt cười nhẹ nhàng, gần như tiếng cú đêm thầm thì:

"Khặc khặc, không nghĩ theo dõi Saber lại được lợi như vậy. Anh Linh thứ 8, thân phận của Caster, khặc khặc."

Đương nhiên, hắn chỉ tự cười khoảng vài giây trong sự kích thích, kế đó hắn đợi đến khi Saber cùng cô gái tóc trắng đi mất rồi xuất hiện lại ở nơi mà Caster biến mất.

Tuy Caster đã tự phân giải và biến mất từ lâu, các giác quan nhạy bén của Assassin vẫn có thể lần ra hắn.

Nghĩa là một mục tiêu mới.

"Đó không phải việc của ngươi. Ngươi chỉ cần theo dõi Saber và Master của cô ta. Việc này giao cho ta."

Một Assassin khác xuất hiện, khác 3 Assassin đã xuất hiện về vóc người:

"Tiện thể, Master đã biết tình hình ở đây chưa? Về "Anh Linh thứ 8"?"

"Chưa. Ngài Kirei chưa giao kết tri giác với ta."

Tên Assassin đầu tiên lắc đầu. Rõ ràng người tên Kirei sở hữu một kĩ năng tương tự Liên Kết Huyết Mạch, có điều chỉ kết nối với một người mà thôi. Tên thứ hai chép môi:

"Được, ta sẽ báo cáo lại sự việc này. Anh Linh thứ 8, Caster? Thú vị đây."

"Không! Ngươi lo tên Caster! Ta sẽ lo việc đó."

Một Assassin khác lại xuất hiện, với vóc người như trẻ con và giọng nói lanh lảnh. Tay hắn mang theo một đống những vật mà nếu Trần Ngọc Lâm ở đây có thể nhận ra, đó là một đám Ma Sứ của các Master khác, đã chết, và những gì còn lại của đám Quyến Tộc của Trần Ngọc Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook