Chương 13: Chương 13: Chém hỏa viêm báo
Hoang Truong
30/09/2018
Trần Ngọc Lâm huơ tay trên giao diện. Hắn bấm vào mục tuyển chọn "Triệu Hồi Thú" tuyển lựa Hắc Linh ra.
Ngay sau đó, trong mắt hắn xuất hiện một vòng tròn bán kinh 100 mét, kèm theo một dòng chữ nhỏ:
[ Bán kính có thể cho phép Triệu Hoán Thú xuất hiện. Tùy ý nghĩ mà lựa chọn vị trí.]
Trần Ngọc Lâm sáng mắt lên, như thế này có thể suy ra là việc triệu hoán sẽ tiện lợi biết bao nhiêu. Hắn quan sát thấy vẫn còn cách con báo quá xa, Trần Ngọc Lâm bèn lao nhanh về phía hang động đồng thời cố hết sức giữ im lặng.
Ngay khi hắn chạy được một đoạn, rìa ngoài cùng của vòng tròn tiếp cận con báo, Trần Ngọc Lâm niệm cho Hắc Linh xuất hiện ngay ở đó.
Con báo đang ngủ ngon lành, lớp da nó là một lớp lông lửa âm ỉ cháy còn con rắn ở đuôi thì đang nhìn vào trong hàng một cách vô hồn. Đột nhiên, phía trên đầu nó một cái bóng đen xuất hiện, rồi Hắc Linh với cơ thể cao đến sáu mét rơi xuống ngay trên đầu con báo đánh cái "Rầm".
Trần Ngọc Lâm nghe tiếng động, mỉm cười. Cùng lúc này, hắn ra lệnh cho Hắc Linh tiếp tục công kích bất kể sống chết của nó.
Hắc Linh nhận lệnh, kĩ năng [Chuyển Hóa] bật sáng, hai bàn tay biến thành kim loại thể lỏng rồi hóa thành hai lưỡi dao liên tục đâm về phía con Viêm Hỏa Báo. Chỉ thấy từng tiếng xoẹt xoẹt vang lên, cơ thể vô hồn của con báo liên tục bị đâm cho gần mười mũi, kế đó cả cơ thể nó bị một đao của Hắc Linh xé làm hai nửa.
Trần Ngọc Lâm mỉm cười, hơi buông lỏng. Vừa nãy hắn đã căng cứng người tùy thời làm ra hành động, nhưng có vẻ mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi. Hệ Thống cười nhạt:
[ Ồ. Thật ư?]
Trần Ngọc Lâm đang tính hỏi, chợt hắn để ý một điều:
Mỗi khi hắn tiêu diệt một sinh vật, hắn sẽ nghe Hệ Thống thông báo tăng exp. Có điều lần này, hắn không nghe thấy cái gì hết.
Ngay sau khi hắn nhận ra, Trần Ngọc Lâm cảm thấy một luồng gió thốc vào lưng. Kế đó, một cặp móng vuốt áp sát từ sau lưng, bấu chặt vào vai hắn, rồi cổ hắn bị một cặp hàm sắc nhọn đâm phập vào.
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc, hẳn là con báo này có viện trợ. Có điều ngay sau đó, tròng mắt hắn đỏ rực, toàn thân hắn bỗng chốc mờ đi một ít. Rồi thân thể hắn bắt đầu tan rã, từng mảng thịt tróc ra mỗi mảng thịt lại biến thành một con dơi hút máu.
Một đàn chừng trăm con dơi hút máu bay ra, rồi tụ lại ở trên cây, hàng trăm con bâu lại thành một khối hình người. Thế rồi cái khối đó lại trong thoáng chốc mờ đi, biến lại thành Trần Ngọc Lâm mặc dù trông hắn vô cùng hỏng bét. Hiển nhiên tiêu hao của cái kĩ năng vừa rồi vô cùng lớn.
Hóa Dơi, trong thời gian ngắn biến thành một bầy dơi, có thể lựa chọn địa điểm xuất hiện trở lại. Đây là kĩ năng cơ bản của ma cà rồng, đương nhiên ngoài hóa dơi ra hắn còn có thể hóa thành sương mù nữa, nhưng tiêu hao hiển nhiên lớn hơn nhiều.
Trần Ngọc Lâm sờ lên hai vết máu đã lành lại ở cổ, rồi lại nhìn xuống con báo kinh ngạc. Con báo này nhìn kiểu gì cũng chính là con báo vừa nãy, tuyệt đối không thể nhầm được. Tuy rằng nó không bốc hỏa kinh khủng như cái thứ vừa bị Hắc Linh chém, nhưng cái mùi này giống hệt mùi xung quanh, không thể nhầm được. Nếu là con khác thì mùi ắt phải khác đi.
Từ từ, mùi.... Trần Ngọc Lâm chợt hiểu. Sau đó hắn nhìn sang một nửa bị Hắc Linh chém làm đôi.
Phần nửa thân của con báo này, xẹp lép. Nói cách khác trông nó như một quả bóng rách vậy. Có lẽ, lúc mà con báo bùng lửa lên toàn thân, lúc mà Trần Ngọc Lâm tưởng nó hắt hơi, nó nhân cơ hội đó để lẻn ra sau hắn trong khi để lại một lớp da đằng sau.
Điều đó giải thích tại sao từ lúc hắt hơi, con báo trông có vẻ vô hồn, và giải thích tại sao lớp lông trên mình con báo lại ngắn, trông như mơi mọc như vậy. Một kĩ năng tương tự ve sầu thoát xác.
Con báo gầm gừ nhìn hắn, miệng phụt ra lửa theo nghĩa đen. Sau đó như một con lốc lửa, con báo leo lên trên cái cây hắn đang đứng. Móng vuốt bấu chặt vào thân cây, mùi cháy khét lẹt lan tỏa.
Trần Ngọc Lâm chỉ đợi có thế, lúc nó đang leo được một nửa, cả thân cây lan tràn những vệt lửa do nó để lại. Đột nhiên ở phía xa, Hắc Linh biến mất đồng thời xuất hiện lại trong giao diện Hệ Thống. Trần Ngọc Lâm nhắm chuẩn ngay trên đầu của Viêm Hỏa Báo, niệm:
" Xuất hiện."
Lập tức, ngay trên đầu con báo, phía trên khoảng hai mét xuất hiện một tôn người sắt cao đến 6 mét, chính là Hắc Linh. Viêm Hỏa Báo sựng lại, kế đó nó không một chút do dự quay ngược đầu chuồn mất.
Trần Ngọc Lâm há hốc mồm nhìn Viêm Hỏa Báo đang quay ngược chạy đi ra xa. Hắn nhanh chóng nghĩ đến, có khi nào lúc hắn triệu hồi Hắc Linh đánh lén phía trên thế thân của Viêm Hỏa Báo nó đã nhìn thấy và lường trước khả năng này?
Không quan trọng, Trần Ngọc Lâm nhớ lại nửa khẩu súng bị thiêu rụi, để con này đi mất sẽ có không biết bao nhiêu người chết? Hắn chỉ tay ra lệnh:
" Sử dụng [Tia Sáng Hủy Diệt], tiêu diệt nó cho ta, Hắc Linh!"
Để đảm bảo, đồng thời hắn ném thẻ bài Phép Thuật cho Hắc Linh sử dụng.
Hắc Linh chạm chân xuống đất, không rõ khối lượng cơ thể của nó là bao nhiêu nhưng nó làm đất lún xuống một đoạn. Có khi cũng phải cả tấn.
Kế đó, hai tay, hai chân cùng phần thân của nó ngưng tụ một cơn lốc gió, rồi thân thể nó phát ra những tiếng kẽo kẹt đồng thời từng đường rạn nứt lan tỏa toàn thân nó. Những đường rạn nứt này phát ra ánh sáng xanh nước biển, có thể thấy toàn thân Hắc Linh bống chốc bị một tầng băng mỏng bao phủ.
Trong mắt Trần Ngọc Lâm, Hắc Linh đang làm thứ gọi là "Vận Sức - thời gian 3s".
Sau đó, đúng lúc số thời gian điểm còn 0, đột ngột khuôn mặt Hắc Linh mở tung ra. Chữ T phát sáng vốn ở trên mặt hắn mở ra, một tia sáng màu lam to ngang đầu người phun ra, bắn thẳng trúng ngay người Hỏa Viêm Báo đang ở cách đó sáu mươi mét.
Hỏa Viêm Báo cảm nhận một áp lực kinh khủng đang tiến về phía mình, quay đầu, chỉ thấy một ánh sáng màu lam bao phủ toàn thân nó, nó cảm nhận được lạnh toát. Sau đó... không có sau đó.
Trần Ngọc Lâm nhảy xuống rút tấm thẻ Pháp Thuật khỏi lưng Hắc Linh, nhìn lại chỉ số của nó. HP không hao tổn gì, MP chỉ còn sót lại 300. Hắn nhớ lại lúc Hắc Linh cử động, mỗi giây đều tiêu hao 2 MP, nó chạy nhảy chừng 10 giây, tính ra số MP để sử dụng kĩ năng này là hơn 700 MP, quả là kinh khủng.
[Tia Sáng Hủy Diệt] là loại kĩ năng dồn toàn bộ MP vào một điểm. Hắn ra lệnh cho Hắc Linh giữ lại 300 MP đề phòng có bất trắc. Còn lại hơn 700 MP đều dồn vào tiêu diệt Hỏa Viêm Báo. Kết hợp Thẻ Bài Phép Thuật, con Hỏa Viêm Báo rồi đời.
Có điều hình như uy lực mạnh hơn dự tính của hắn.
Hắn đi cạnh Hỏa Viêm Báo.. nói chính xác là khối băng chứa Hỏa Viêm Báo. Toàn thân nó bị bao phủ trong một khối băng to như cái phòng. Lúc này nửa thân của nó bị bắn tung ra, có thể thấy toàn bộ ruột non ruột già tung tóe máu. Trần Ngọc Lâm rùng mình khi nhìn hiện trường này.
Một cú [Tia Sáng Hủy Diệt] kinh khủng miễn bàn. Nó rút ra gần sạch năng lượng trong cơ thể Hắc Linh, sau đó phun về một điểm. Nói cách khác năng lượng sử dụng cũng gần ngang với một lần tự bạo, bằng khoảng hai phần ba, nhưng bù lại thay vì nổ tung tóe, nó lại chỉ bắn về một hướng nên uy lực cũng có thể sánh ngang thậm chí vượt trội so với tự bạo.
Trần Ngọc Lâm chưa thử kĩ năng này bao giờ, nên không lường trước được uy lực của nó. Hắn hỏi Hệ Thống:
" Có cách nào giải quyết thi thể không? Mi có nhận mua không?"
Hệ Thống đáp trả:
Trần Ngọc Lâm cười, thu lại thi thể Hỏa Viêm Báo vào hòm Item. Có vẻ hòm Item có thể nhét vừa vô hạn vật thể, nhưng lại không thể nhét vật sống trừ khi nó là tác phẩm của Hệ Thống. Những công nghệ kiến trúc đang hoạt động hoặc có ý đối địch cũng không luôn.
Hắn cũng thu Hắc Linh vào, bên tai hắn chợt vang lên tiếng thông báo Hệ Thống:
[ Xin chúc mừng Kí Chủ cùng Hắc Linh cùng nhau tiêu diệt Hỏa Viêm Báo - Yêu Thú cấp ba trung kỳ. Hắc Linh nhận 2000 exp, lên cấp 22. Kí Chủ Trần Ngọc Lâm nhận 2000 exp, nhưng do là Nhị Phẩm trung kỳ nghịch tập, nên nhận thêm 20%, tổng là 2200 exp. Hiện tại level của Kí Chủ là level 3 (34%). Đồng thời Kí Chủ nhận về thêm Vận Mệnh.]
Trần Ngọc Lâm nhìn Hắc Linh hỏi:
" Hắc Linh mỗi một ngàn exp lên một cấp à?"
Hệ Thống:
[ Ờ, đúng thế. Mỗi 100 cấp là một cảnh giới, đến khi thực lực ngang cảnh giới Nguyên Anh là viên mãn. Tổng là 600 cấp.]
Trần Ngọc Lâm nhìn Hắc Linh, nói cách khác hắn sẽ dùng nó đến khi Nguyên Anh là dừng lại? Cũng được.
Trần Ngọc Lâm sáng nay tìm hiểu, tuy rằng level của hắn không liên quan cảnh giới, nhưng level của Triệu Hoán Thú chính là cảnh giới. Có lẽ vì Hệ Thống tạo ra nên nó chơi theo level trong game chứ không như ngoài đời. Nhưng vẫn có cảnh giới như thật, chỉ có điều thứ tăng lên là exp mà không phải thông qua tu luyện.
Cảnh giới thấp nhất của Triệu Hoán Thú khi được triệu hồi ra là ngang với cảnh giới của hắn, nhưng cũng có tỉ lệ ra được cảnh giới cao hơn. Ví dụ như Hắc Linh là tăng lên một nửa đại cảnh giới so với hắn. Triệu Hoán thú ra được rank càng cao, tỉ lệ vượt trội cảnh giới càng cao.
Chủ yếu là do nếu rank cao hơn, thì sẽ ít xuất hiện cảnh giới thấp dù cho là mới sinh. Ví dụ Thuần Chủng Long, dù cho cấp thấp nhất mới sinh cũng là Lục Phẩm Linh Hồ Cảnh rồi. Và đương nhiên nó được định dạng là SS.
Thậm chí nếu hắn may mắn ra được rank SSS, trực tiếp triệu hoán ra là Nguyên Anh cũng có thể, thấp nhất cũng là Kết Đan. Tính ra rank B như Hắc Linh vượt hắn một cảnh giới là bình thường, thậm chí là kém, vì trong Tu Chân giới, ở Tam Phẩm mới chính thức trở thành tu luyện giả.
Nghĩ đến đó Tam Phẩm, Trần Ngọc Lâm hai mắt tràn ngập lửa nóng. Hiện tại, hắn đã là nửa cái Tu Chân giả. Tuy rằng chưa tu đến Tam Phẩm Hư Khí Đan tuy nhiên hắn vẫn tràn ngập tinh- khí- thần. Bởi vì hắn chắc chắn sẽ đạt được đến cái cảnh giới đó, thậm chí còn tiến xa hơn nữa.
Hệ Thống lúc này chen vào:
[Kí Chủ, cháy lên rồi.]
Trần Ngọc Lâm gật đầu:
" Ờ đúng rồi, lúc này tinh thần của ta đang rực cháy đây."
Hệ Thống:
[Điên à? Nhìn sang cái cây đằng kia đi, cháy thật kìa]
Trần Ngọc Lâm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cái cây mà hắn vừa nãy trèo lên đang bốc cháy phừng phừng. Có lẽ do ngọn lửa của Hỏa Viêm Báo cộng cái thời tiết diều tha quạ mổ này cho nên lửa lan đặc biệt nhanh. Hệ Thống nói:
[Kí Chủ mà không nhanh chữa lửa, mai lên báo đó nghen.]
Nói rồi nó bắn ra một ảnh chụp tờ báo choán hết nửa tầm nhìn của Trần Ngọc Lâm với tiêu đề:
[Nam Thanh Niên Điên Loạn Đốt Cháy Cả Khu Rừng Để Thỏa Mãn Thú Vui Man Rợ]
Trần Ngọc Lâm:
-.............
Trần Ngọc Lâm rút cái thẻ Pháp Thuật ra khỏi Hắc Linh, trang bị nó lên trên thanh kiếm, sau đó hắn nhắm vào cái cây đang cháy, thầm xác định mục tiêu là cái cây đang dính lửa kia.
Kế đó, từ thanh kiếm phun ra một làn nước đen kịt, nhuộm thấm đẫm cả cái cây. Tin Tốt? Lửa đã được dập tắt. Tin Xấu: Liền kề ngay sau đó, từng cái lá cây lần lượt úa vàng rồi rơi rụng xuống đất như thể đang đồng loạt diễn phim "Chiếc Lá Cuối Cùng".
Hệ Thống:
[Bởi vì Kí Chủ xác định mục tiêu là cái cây đang cháy, cho nên nó định vị hai mục tiêu là [Cây] và [Lửa]. Cho nên nó là độc ở dạng lỏng. Mau mau giải quyết độc bằng không mai kí chủ vẫn lên báo bây giờ!]
Tờ báo được cập nhật, thay vào đó là mục tin mới:
[Quyết Định Khởi Tố Nam Thanh Niên Điên Loạn Đầu Độc Cả Khu Rừng. Các Kiến Nghị Về Việc Điều Tra Nguồn Gốc Của Độc Dược? Một Đứa Trẻ Mang Theo Chất Độc Đủ Đầu Độc Cả Khu Rừng? Xã Hội Này Tàn Rồi?]
Trần Ngọc Lâm gào lên:
"Giời ạ, lại còn thế nữa."
Hắn vung lại thanh kiếm thêm lần nữa. Lần này một luồng ánh sáng nhu hòa tràn ra từ thanh kiếm, độc tố đang bám dính trên cây run rẩy rồi biến thành màu hơi ngả trong suốt. Còn cái cây thì đã mọc ra những chiếc lá mới, cứ như thể trọng sinh vậy.
Trần Ngọc Lâm thở phào một cái, quả là hữu kinh vô hiểm.
Hệ THống:
[Đó không phải hữu kinh vô hiểm, đó là ngu si.]
Ngay sau đó, trong mắt hắn xuất hiện một vòng tròn bán kinh 100 mét, kèm theo một dòng chữ nhỏ:
[ Bán kính có thể cho phép Triệu Hoán Thú xuất hiện. Tùy ý nghĩ mà lựa chọn vị trí.]
Trần Ngọc Lâm sáng mắt lên, như thế này có thể suy ra là việc triệu hoán sẽ tiện lợi biết bao nhiêu. Hắn quan sát thấy vẫn còn cách con báo quá xa, Trần Ngọc Lâm bèn lao nhanh về phía hang động đồng thời cố hết sức giữ im lặng.
Ngay khi hắn chạy được một đoạn, rìa ngoài cùng của vòng tròn tiếp cận con báo, Trần Ngọc Lâm niệm cho Hắc Linh xuất hiện ngay ở đó.
Con báo đang ngủ ngon lành, lớp da nó là một lớp lông lửa âm ỉ cháy còn con rắn ở đuôi thì đang nhìn vào trong hàng một cách vô hồn. Đột nhiên, phía trên đầu nó một cái bóng đen xuất hiện, rồi Hắc Linh với cơ thể cao đến sáu mét rơi xuống ngay trên đầu con báo đánh cái "Rầm".
Trần Ngọc Lâm nghe tiếng động, mỉm cười. Cùng lúc này, hắn ra lệnh cho Hắc Linh tiếp tục công kích bất kể sống chết của nó.
Hắc Linh nhận lệnh, kĩ năng [Chuyển Hóa] bật sáng, hai bàn tay biến thành kim loại thể lỏng rồi hóa thành hai lưỡi dao liên tục đâm về phía con Viêm Hỏa Báo. Chỉ thấy từng tiếng xoẹt xoẹt vang lên, cơ thể vô hồn của con báo liên tục bị đâm cho gần mười mũi, kế đó cả cơ thể nó bị một đao của Hắc Linh xé làm hai nửa.
Trần Ngọc Lâm mỉm cười, hơi buông lỏng. Vừa nãy hắn đã căng cứng người tùy thời làm ra hành động, nhưng có vẻ mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi. Hệ Thống cười nhạt:
[ Ồ. Thật ư?]
Trần Ngọc Lâm đang tính hỏi, chợt hắn để ý một điều:
Mỗi khi hắn tiêu diệt một sinh vật, hắn sẽ nghe Hệ Thống thông báo tăng exp. Có điều lần này, hắn không nghe thấy cái gì hết.
Ngay sau khi hắn nhận ra, Trần Ngọc Lâm cảm thấy một luồng gió thốc vào lưng. Kế đó, một cặp móng vuốt áp sát từ sau lưng, bấu chặt vào vai hắn, rồi cổ hắn bị một cặp hàm sắc nhọn đâm phập vào.
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc, hẳn là con báo này có viện trợ. Có điều ngay sau đó, tròng mắt hắn đỏ rực, toàn thân hắn bỗng chốc mờ đi một ít. Rồi thân thể hắn bắt đầu tan rã, từng mảng thịt tróc ra mỗi mảng thịt lại biến thành một con dơi hút máu.
Một đàn chừng trăm con dơi hút máu bay ra, rồi tụ lại ở trên cây, hàng trăm con bâu lại thành một khối hình người. Thế rồi cái khối đó lại trong thoáng chốc mờ đi, biến lại thành Trần Ngọc Lâm mặc dù trông hắn vô cùng hỏng bét. Hiển nhiên tiêu hao của cái kĩ năng vừa rồi vô cùng lớn.
Hóa Dơi, trong thời gian ngắn biến thành một bầy dơi, có thể lựa chọn địa điểm xuất hiện trở lại. Đây là kĩ năng cơ bản của ma cà rồng, đương nhiên ngoài hóa dơi ra hắn còn có thể hóa thành sương mù nữa, nhưng tiêu hao hiển nhiên lớn hơn nhiều.
Trần Ngọc Lâm sờ lên hai vết máu đã lành lại ở cổ, rồi lại nhìn xuống con báo kinh ngạc. Con báo này nhìn kiểu gì cũng chính là con báo vừa nãy, tuyệt đối không thể nhầm được. Tuy rằng nó không bốc hỏa kinh khủng như cái thứ vừa bị Hắc Linh chém, nhưng cái mùi này giống hệt mùi xung quanh, không thể nhầm được. Nếu là con khác thì mùi ắt phải khác đi.
Từ từ, mùi.... Trần Ngọc Lâm chợt hiểu. Sau đó hắn nhìn sang một nửa bị Hắc Linh chém làm đôi.
Phần nửa thân của con báo này, xẹp lép. Nói cách khác trông nó như một quả bóng rách vậy. Có lẽ, lúc mà con báo bùng lửa lên toàn thân, lúc mà Trần Ngọc Lâm tưởng nó hắt hơi, nó nhân cơ hội đó để lẻn ra sau hắn trong khi để lại một lớp da đằng sau.
Điều đó giải thích tại sao từ lúc hắt hơi, con báo trông có vẻ vô hồn, và giải thích tại sao lớp lông trên mình con báo lại ngắn, trông như mơi mọc như vậy. Một kĩ năng tương tự ve sầu thoát xác.
Con báo gầm gừ nhìn hắn, miệng phụt ra lửa theo nghĩa đen. Sau đó như một con lốc lửa, con báo leo lên trên cái cây hắn đang đứng. Móng vuốt bấu chặt vào thân cây, mùi cháy khét lẹt lan tỏa.
Trần Ngọc Lâm chỉ đợi có thế, lúc nó đang leo được một nửa, cả thân cây lan tràn những vệt lửa do nó để lại. Đột nhiên ở phía xa, Hắc Linh biến mất đồng thời xuất hiện lại trong giao diện Hệ Thống. Trần Ngọc Lâm nhắm chuẩn ngay trên đầu của Viêm Hỏa Báo, niệm:
" Xuất hiện."
Lập tức, ngay trên đầu con báo, phía trên khoảng hai mét xuất hiện một tôn người sắt cao đến 6 mét, chính là Hắc Linh. Viêm Hỏa Báo sựng lại, kế đó nó không một chút do dự quay ngược đầu chuồn mất.
Trần Ngọc Lâm há hốc mồm nhìn Viêm Hỏa Báo đang quay ngược chạy đi ra xa. Hắn nhanh chóng nghĩ đến, có khi nào lúc hắn triệu hồi Hắc Linh đánh lén phía trên thế thân của Viêm Hỏa Báo nó đã nhìn thấy và lường trước khả năng này?
Không quan trọng, Trần Ngọc Lâm nhớ lại nửa khẩu súng bị thiêu rụi, để con này đi mất sẽ có không biết bao nhiêu người chết? Hắn chỉ tay ra lệnh:
" Sử dụng [Tia Sáng Hủy Diệt], tiêu diệt nó cho ta, Hắc Linh!"
Để đảm bảo, đồng thời hắn ném thẻ bài Phép Thuật cho Hắc Linh sử dụng.
Hắc Linh chạm chân xuống đất, không rõ khối lượng cơ thể của nó là bao nhiêu nhưng nó làm đất lún xuống một đoạn. Có khi cũng phải cả tấn.
Kế đó, hai tay, hai chân cùng phần thân của nó ngưng tụ một cơn lốc gió, rồi thân thể nó phát ra những tiếng kẽo kẹt đồng thời từng đường rạn nứt lan tỏa toàn thân nó. Những đường rạn nứt này phát ra ánh sáng xanh nước biển, có thể thấy toàn thân Hắc Linh bống chốc bị một tầng băng mỏng bao phủ.
Trong mắt Trần Ngọc Lâm, Hắc Linh đang làm thứ gọi là "Vận Sức - thời gian 3s".
Sau đó, đúng lúc số thời gian điểm còn 0, đột ngột khuôn mặt Hắc Linh mở tung ra. Chữ T phát sáng vốn ở trên mặt hắn mở ra, một tia sáng màu lam to ngang đầu người phun ra, bắn thẳng trúng ngay người Hỏa Viêm Báo đang ở cách đó sáu mươi mét.
Hỏa Viêm Báo cảm nhận một áp lực kinh khủng đang tiến về phía mình, quay đầu, chỉ thấy một ánh sáng màu lam bao phủ toàn thân nó, nó cảm nhận được lạnh toát. Sau đó... không có sau đó.
Trần Ngọc Lâm nhảy xuống rút tấm thẻ Pháp Thuật khỏi lưng Hắc Linh, nhìn lại chỉ số của nó. HP không hao tổn gì, MP chỉ còn sót lại 300. Hắn nhớ lại lúc Hắc Linh cử động, mỗi giây đều tiêu hao 2 MP, nó chạy nhảy chừng 10 giây, tính ra số MP để sử dụng kĩ năng này là hơn 700 MP, quả là kinh khủng.
[Tia Sáng Hủy Diệt] là loại kĩ năng dồn toàn bộ MP vào một điểm. Hắn ra lệnh cho Hắc Linh giữ lại 300 MP đề phòng có bất trắc. Còn lại hơn 700 MP đều dồn vào tiêu diệt Hỏa Viêm Báo. Kết hợp Thẻ Bài Phép Thuật, con Hỏa Viêm Báo rồi đời.
Có điều hình như uy lực mạnh hơn dự tính của hắn.
Hắn đi cạnh Hỏa Viêm Báo.. nói chính xác là khối băng chứa Hỏa Viêm Báo. Toàn thân nó bị bao phủ trong một khối băng to như cái phòng. Lúc này nửa thân của nó bị bắn tung ra, có thể thấy toàn bộ ruột non ruột già tung tóe máu. Trần Ngọc Lâm rùng mình khi nhìn hiện trường này.
Một cú [Tia Sáng Hủy Diệt] kinh khủng miễn bàn. Nó rút ra gần sạch năng lượng trong cơ thể Hắc Linh, sau đó phun về một điểm. Nói cách khác năng lượng sử dụng cũng gần ngang với một lần tự bạo, bằng khoảng hai phần ba, nhưng bù lại thay vì nổ tung tóe, nó lại chỉ bắn về một hướng nên uy lực cũng có thể sánh ngang thậm chí vượt trội so với tự bạo.
Trần Ngọc Lâm chưa thử kĩ năng này bao giờ, nên không lường trước được uy lực của nó. Hắn hỏi Hệ Thống:
" Có cách nào giải quyết thi thể không? Mi có nhận mua không?"
Hệ Thống đáp trả:
Trần Ngọc Lâm cười, thu lại thi thể Hỏa Viêm Báo vào hòm Item. Có vẻ hòm Item có thể nhét vừa vô hạn vật thể, nhưng lại không thể nhét vật sống trừ khi nó là tác phẩm của Hệ Thống. Những công nghệ kiến trúc đang hoạt động hoặc có ý đối địch cũng không luôn.
Hắn cũng thu Hắc Linh vào, bên tai hắn chợt vang lên tiếng thông báo Hệ Thống:
[ Xin chúc mừng Kí Chủ cùng Hắc Linh cùng nhau tiêu diệt Hỏa Viêm Báo - Yêu Thú cấp ba trung kỳ. Hắc Linh nhận 2000 exp, lên cấp 22. Kí Chủ Trần Ngọc Lâm nhận 2000 exp, nhưng do là Nhị Phẩm trung kỳ nghịch tập, nên nhận thêm 20%, tổng là 2200 exp. Hiện tại level của Kí Chủ là level 3 (34%). Đồng thời Kí Chủ nhận về thêm Vận Mệnh.]
Trần Ngọc Lâm nhìn Hắc Linh hỏi:
" Hắc Linh mỗi một ngàn exp lên một cấp à?"
Hệ Thống:
[ Ờ, đúng thế. Mỗi 100 cấp là một cảnh giới, đến khi thực lực ngang cảnh giới Nguyên Anh là viên mãn. Tổng là 600 cấp.]
Trần Ngọc Lâm nhìn Hắc Linh, nói cách khác hắn sẽ dùng nó đến khi Nguyên Anh là dừng lại? Cũng được.
Trần Ngọc Lâm sáng nay tìm hiểu, tuy rằng level của hắn không liên quan cảnh giới, nhưng level của Triệu Hoán Thú chính là cảnh giới. Có lẽ vì Hệ Thống tạo ra nên nó chơi theo level trong game chứ không như ngoài đời. Nhưng vẫn có cảnh giới như thật, chỉ có điều thứ tăng lên là exp mà không phải thông qua tu luyện.
Cảnh giới thấp nhất của Triệu Hoán Thú khi được triệu hồi ra là ngang với cảnh giới của hắn, nhưng cũng có tỉ lệ ra được cảnh giới cao hơn. Ví dụ như Hắc Linh là tăng lên một nửa đại cảnh giới so với hắn. Triệu Hoán thú ra được rank càng cao, tỉ lệ vượt trội cảnh giới càng cao.
Chủ yếu là do nếu rank cao hơn, thì sẽ ít xuất hiện cảnh giới thấp dù cho là mới sinh. Ví dụ Thuần Chủng Long, dù cho cấp thấp nhất mới sinh cũng là Lục Phẩm Linh Hồ Cảnh rồi. Và đương nhiên nó được định dạng là SS.
Thậm chí nếu hắn may mắn ra được rank SSS, trực tiếp triệu hoán ra là Nguyên Anh cũng có thể, thấp nhất cũng là Kết Đan. Tính ra rank B như Hắc Linh vượt hắn một cảnh giới là bình thường, thậm chí là kém, vì trong Tu Chân giới, ở Tam Phẩm mới chính thức trở thành tu luyện giả.
Nghĩ đến đó Tam Phẩm, Trần Ngọc Lâm hai mắt tràn ngập lửa nóng. Hiện tại, hắn đã là nửa cái Tu Chân giả. Tuy rằng chưa tu đến Tam Phẩm Hư Khí Đan tuy nhiên hắn vẫn tràn ngập tinh- khí- thần. Bởi vì hắn chắc chắn sẽ đạt được đến cái cảnh giới đó, thậm chí còn tiến xa hơn nữa.
Hệ Thống lúc này chen vào:
[Kí Chủ, cháy lên rồi.]
Trần Ngọc Lâm gật đầu:
" Ờ đúng rồi, lúc này tinh thần của ta đang rực cháy đây."
Hệ Thống:
[Điên à? Nhìn sang cái cây đằng kia đi, cháy thật kìa]
Trần Ngọc Lâm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cái cây mà hắn vừa nãy trèo lên đang bốc cháy phừng phừng. Có lẽ do ngọn lửa của Hỏa Viêm Báo cộng cái thời tiết diều tha quạ mổ này cho nên lửa lan đặc biệt nhanh. Hệ Thống nói:
[Kí Chủ mà không nhanh chữa lửa, mai lên báo đó nghen.]
Nói rồi nó bắn ra một ảnh chụp tờ báo choán hết nửa tầm nhìn của Trần Ngọc Lâm với tiêu đề:
[Nam Thanh Niên Điên Loạn Đốt Cháy Cả Khu Rừng Để Thỏa Mãn Thú Vui Man Rợ]
Trần Ngọc Lâm:
-.............
Trần Ngọc Lâm rút cái thẻ Pháp Thuật ra khỏi Hắc Linh, trang bị nó lên trên thanh kiếm, sau đó hắn nhắm vào cái cây đang cháy, thầm xác định mục tiêu là cái cây đang dính lửa kia.
Kế đó, từ thanh kiếm phun ra một làn nước đen kịt, nhuộm thấm đẫm cả cái cây. Tin Tốt? Lửa đã được dập tắt. Tin Xấu: Liền kề ngay sau đó, từng cái lá cây lần lượt úa vàng rồi rơi rụng xuống đất như thể đang đồng loạt diễn phim "Chiếc Lá Cuối Cùng".
Hệ Thống:
[Bởi vì Kí Chủ xác định mục tiêu là cái cây đang cháy, cho nên nó định vị hai mục tiêu là [Cây] và [Lửa]. Cho nên nó là độc ở dạng lỏng. Mau mau giải quyết độc bằng không mai kí chủ vẫn lên báo bây giờ!]
Tờ báo được cập nhật, thay vào đó là mục tin mới:
[Quyết Định Khởi Tố Nam Thanh Niên Điên Loạn Đầu Độc Cả Khu Rừng. Các Kiến Nghị Về Việc Điều Tra Nguồn Gốc Của Độc Dược? Một Đứa Trẻ Mang Theo Chất Độc Đủ Đầu Độc Cả Khu Rừng? Xã Hội Này Tàn Rồi?]
Trần Ngọc Lâm gào lên:
"Giời ạ, lại còn thế nữa."
Hắn vung lại thanh kiếm thêm lần nữa. Lần này một luồng ánh sáng nhu hòa tràn ra từ thanh kiếm, độc tố đang bám dính trên cây run rẩy rồi biến thành màu hơi ngả trong suốt. Còn cái cây thì đã mọc ra những chiếc lá mới, cứ như thể trọng sinh vậy.
Trần Ngọc Lâm thở phào một cái, quả là hữu kinh vô hiểm.
Hệ THống:
[Đó không phải hữu kinh vô hiểm, đó là ngu si.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.