Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 144: Qua màn

Hoang Truong

11/11/2018

Trần Ngọc Lâm sau khi một bước tiến vào bên trong Thâm Ảnh Uyên, hắn lập tức nhảy vọt lên trên.

Sau khi sử dụng thủ pháp bịt mắt bịt mũi (hắn tắt toàn bộ tính năng của hệ thống thông qua thị giác để cảm nhận rõ hơn) cảm ứng lực với xung quanh thông qua thính giác của hắn tăng lên chừng 50%, tuy rằng còn chưa có khả năng thông qua "nhìn" âm thanh tự tạo dựng nên một tấm bản đồ dựa theo âm thanh trong đầu, nhưng cũng đã đủ khả năng thông qua lắng nghe biết được hướng cạm bẫy từ nơi nào.

Mà lần này, hắn vừa mới tiến vào lập tức dưới chân phát ra một âm thanh loẹt xoẹt, hắn không chút do dự nhảy lên hơi chếch bên trái. Kế đó hắn nghe được một tiếng "Choang" và thêm một tiếng kim loại ma sát vào nhau mãnh liệt.

Hắn không rõ ràng đó là loại bẫy gì, nhưng có lẽ đó là loại bẫy giống như bẫy gấu hoặc bẫy chuột cỡ siêu bự.

Trần Ngọc Lâm kế đó nhẹ nhàng bước đi lên trên. Mấy lần đi đầu tiên hắn rút ra một kinh nghiệm đó chính là không được lao lên như một thằng điên.

Số bẫy ở đây là vô cùng nhiều, hơn nữa chúng có thể tự động di chuyển vị trí kể cả trong quá trình kích hoạt bẫy. Ví dụ lần thứ hai có lần hắn bị một cái bẫy xích trói dù hắn cách vị trí kích hoạt bẫy 5 mét rồi, chứng tỏ có cách nào đó những cái bẫy này có thể nhận định sự hiện diện của hắn.

Trần Ngọc Lâm hạ cánh xuống, kế đó hắn nhanh chóng giơ lên Yểm Đao, lập tức ngay sau khi hắn giơ Yểm Đao lên đỡ, một tiếng kíttt kéo dài vang vọng, Trần Ngọc Lâm lùi lại ra sau hai bước.

Vừa nãy là một mũi tên được bắn ra từ một trong những bức tường.

Trần Ngọc Lâm kế đó bước lên trước vài bước, chợt hắn vung lên Yểm Đao, trong nháy mắt chém đôi một vật thể đang cấp tốc lao tới hắn.

Vật thể này không giống kim loại, cảm giác lúc chém qua người nó của hắn khiến cho Trần Ngọc Lâm nghĩ tới một con dơi hơn.

Những sinh vật trong Thâm Ảnh Uyên này hầu hết tạo dựng bởi trận pháp, cũng như những cạm bẫy vậy, cho nên cảnh giới của chúng tương đồng với cảnh giới thí luyện giả. Con vừa nãy là một con Ma Thú, có lẽ thực lực xấp xỉ khoảng Tam Phẩm sơ kì. Dù thế cơ thể của nó phòng thủ khá yếu nhược, một đao là chết.

Trần Ngọc Lâm nhanh chóng bước lên trên vài bước, tiện thể giơ đao lên đỡ lấy mười mấy hai mươi con dao hoặc mũi tên bắn về hướng hắn. Tuy rằng mỗi một loại cạm bẫy thiết kế đều lấy tu vi của hắn làm cơ sở nhưng một số cạm bẫy có lực lớn đủ mạnh bằng Tam Phẩm hậu kỳ một kích.

Tuy 1-2 cái không là gì nhưng 10 cái cùng lúc thì lại là vấn đề đấy.

Trần Ngọc Lâm né tránh một mũi tên (chắc thế, có tiếng xé gió của một vật có đầu nhọn) đã trượt qua khỏi Yểm Đao và lao vào đầu hắn. Nhưng lúc này hai tai hắn hơi thoáng động, hắn thoáng nghe thấy một tiếng rung rung rất nhẹ ở trên thái dương hắn.

Tiếng nghe rất giống một sợi dây đàn đang rung vậy.

Trần Ngọc Lâm nhanh chóng thu lại Yểm Đao vào hòm Item, lách người sang bên phải. Một mũi tên có buộc một sợi dây ở đầu, loại vũ khí này hắn chưa gặp bao giờ nhưng hắn từng đọc qua, cách dùng của loại hình vũ khí này có rất nhiều cách.

Ví dụ như thay đổi hướng...

Kế đó, chỉ thấy mũi tên kia chợt nghe thoáng một tiếng xoẹt, rồi nó bắt đầu chuyển hướng lao thẳng về phương hướng hắn đang né tránh. Trần Ngọc Lâm ngay khi nghe ra được tiếng mà lúc cái thứ đó chuyển hướng đã kịp thời lại triệu hoán Yểm Đao ra lần nữa, giơ lên đỡ đòn.

Trần Ngọc Lâm sau khi đỡ thành công một chiêu này, cũng có thể gọi đó là chiêu khá độc, kể cả ở lúc bình thường có lẽ hắn cũng sẽ bị dính một đòn này nếu không để ý đến sợi dây kia. Dù sao bình thường chẳng mấy người chịu đi để ý tới một mũi tên đã bắn trượt chứ?



Ngay sau khi Yểm Đao đỡ được mũi tên kia, lập tức mũi tên kia phát ra âm thanh ma sát như thể đang được thu về.

Trần Ngọc Lâm kế đó nhanh chóng vung Yểm Đao lên, chặt đứt sợi dây. Loại vũ khí kiểu này là một trong những loại vũ khí khó chịu bậc nhất, nhanh, độc, có thể dễ dàng điều khiển và hữu dụng, chỉ đứng sau kiểu hình chiến binh một tay cầm vũ khí một tay cầm lưới.

Trần Ngọc Lâm rùng mình một cái, kế đó hắn nhanh chóng bước đi lên trên. Dựa theo những gì hắn thử thí nghiệm những lần trước, tốc độ bình quân thích hợp nhất sẽ là 1m/1s, ở lại càng lâu thì sẽ có càng nhiều cạm bẫy bị "dụ" về phía hắn hơn.

Còn nếu đi lên trên thì sẽ gặp càng nhiều bẫy mạnh hơn, nhưng do hắn đang chỉ cần giới hạn thời gian 10 giây nên cũng không thực sự có vấn đề gì cả. Dù sau độ khó sẽ lần lượt tăng cường tại mỗi một mốc 100 mét, 1 cây số một lần tăng khó hơn.

Trần Ngọc Lâm tiến lên phía trước, chợt trước mặt hắn bỗng dưng có từng tiếng lách cách truyền ra, kế đó hắn cảm giác có một vật gì đó rất to, rắc lớn đang xé gió hướng về đây.

TRần Ngọc Lâm nhanh chóng né sang một bên, kế đó hắn "tặng" cho cái thứ vừa mới đi ngang qua hắn một cú đạp.

Hắn cảm giác mình như thể vừa đạp vào một khối băng, lạnh giá một cách kì lạ nhưng lại rất mỏng manh, hắn đạp một phát là vỡ luôn. Trần Ngọc Lâm cau mày, nhanh chóng bỏ qua sự kỳ lạ của nó, vì lúc này nói thật cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ.

Cũng không quá lâu để hắn hiểu ra nó là cái gì, tầm một tích tắc sau Trần Ngọc Lâm chợt cảm giác bàn chân trơn trượt vô cùng, hơn nữa mặt đất cũng tương tự. Tràn Ngọc Lâm thử lướt Yểm Đao qua vài chỗ thấy trên nền đất toàn một loại chất giống như là dầu vậy, hơn nữa không thấy những mảnh của cái thứ mà hắn vừa đạp vỡ đâu.

Cứ như là cái đó sau khi bị hắn đạp vỡ liền tan chảy ra, biến thành loại chất lỏng này.

Kế đó, Trần Ngọc Lâm nghe thấy một âm thanh rất lớn ở phía trước, như thế có một hòn đá lăn đang từ từ lăn lại. Bản thân hắn đã từng đụng độ loại bẫy tương tự 3 lần, cách tốt nhất hiện tại là nhảy lên trên. Nhưng ngay lúc hắn dự tính đạp lên mặt đất để nhảy lên trên thì chợt hắn cảm thấy chân mình như thể dính chặt vào mặt đất.

Loại chất lỏng này được gọi một cái tên mỹ miều: Huyền Băng. Lúc bình thường nó ở trạng thái rắn, nhưng khi trạng thái rắn bị tác động bởi một lực lớn thì nó lập tức tan chảy thành thể lỏng.

Và thể lỏng thì ngược lại, khi bị tác động bởi lực lượng lớn thì nó thành thể rắn, kết dính và cứng cỏi vô cùng, nhưng chỉ khi bị tác động bởi lực lớn và chỉ kéo dài một chút. Muốn nó hoàn toàn biến lại thành ban đầu phải đợi vài phút.

Trần Ngọc Lâm nhìn đằng trước, trước mặt hắn tiếng lăn lông lốc càng lúc càng gần, hắn hỏi Hệ Thống:

"Còn bao nhiêu thời gian?"

[3 giây]

"Tốt."

Trần Ngọc Lâm hướng về phía trước, Yểm Đao giơ lên trên, ngay khi hắn nghe thấy tiếng lăn càng lúc càng gần bèn bước một bước đi lên, giơ Yểm Đao thẳng đứng chém ra...

Đại Tu La Đao Pháp.

Trần Ngọc Lâm Đại Tu La Đao Pháp vung lên, linh khí ngập tràn, một cỗ bá khí vang lên kèm theo một tiếng rít dài do Yểm Đao va chạm với.. bất kỳ cái gì vừa lăn xuống. Hắn ngay sau đó cảm nhận cái vật thể kia bị một đao của hắn chém làm đôi, tách làm 2 nửa lăn xuống.

Trần Ngọc Lâm nhìn thoáng qua Yểm Đao, linh lực của hắn sau khi đọt phá Tam Phẩm trung kỳ trở nên càng lúc càng mãnh liệt và tinh thuần, hơn nữa thời gian hắn luyện tập thông qua Luyện Kỹ Thất khiến cho hắn có thể khống chế vô cùng tốt lượng linh lực sử dụng của Đại Tu La Đao Pháp, chỉ dùng khoảng 2/3 lúc bình thường.



Càng quan trọng hơn là từ trước đến giờ bị o ép bởi cái Thâm Ảnh Uyên khiến hắn chỉ muốn bạo phát, cho nên uy lực còn mạnh hơn bình thường một chút.

Trần Ngọc Lâm kế đó nhanh chóng rời khởi vị trí hắn đang đứng, tiến về phía trước. Đứng im tại chỗ khẳng định là không được do Thâm Ảnh Uyên nếu hắn đứng im tại chỗ sẽ lập tức dồn mạnh các cạm bẫy về phía hắn.

Lùi về sau càng không phải lựa chọn, tuy không tệ bằng đứng im nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Trần Ngọc Lâm kế đó nghe thấy đằng trước vang lên vô số âm thanh nghe như cung nỏ khai mở, hắn giơ Yểm Đao lên chặn lại toàn bộ.

Sau khi hắn tiến lên vài bước, chợt hắn cảm thấy dưới chân hụt hẫng, Phi Dực Hài cùng lúc xuất hiện lúc mà mặt đất dưới chân hắn biến mất, đúng hơn là giống như mở ra như một cánh cửa, bên dưới có lẽ là hầm chống.

Loại cạm bẫy này thông thường sẽ đi kèm với những loại bẫy kép để kéo thí luyện giả xuống, cho nên Trần Ngọc Lâm bèn nhanh chóng phi hành lên trước. Lúc mà hắn chuẩn bị đi qua nơi hắn cảm giác là cái hầm chông thì chợt từ đằng sau một tiếng động vang lên, kế đó Trần Ngọc Lâm cảm giác chân mình bị cái gì đó nắm lấy.

Hắn không một chút do dự vung Yểm Đao chém xuống.

Thứ mà hắn chém xuống rất giống như là thịt, nhưng lúc hắn chém xượt qua thì lại mềm oặt. Mặc dù chém cái tay kia khiến Trần Ngọc Lâm cảm thấy mềm nhão nhưng lúc chém xong thì hắn lại nghe thấy Yểm Đao "rắc" một tiếng, đã bị mẻ một miếng lớn, rõ ràng mặc dù cảm giác mềm như bún nhưng thứ kia lại cứng chắc kì lạ.

Sau khi hắn vượt qua cái hầm chông kia, hắn liền ngay sau đó sững sờ, bởi vì hắn nghe thấy một âm thanh nghe như tiếng rít vang lên.

Trần Ngọc Lâm nhanh chóng nhảy lên trên, đồng thời cố cảm nhận xem thứ đằng trước hắn là cái của khỉ gì, nhưng không được. Nó giống như một thứ đang liên tục lăn tròn nhưng lại không ngừng di động, lệch sang trái hoặc sang phải, hoặc nảy lên nảy xuống, không phải đá lăn, hay cũng không lưỡi cưa.

Trần Ngọc Lâm tức khắc nhảy lên trên, một tay hắn bám lên trên tường.

Kế đó hắn nghe được âm thanh lạo xạo, rồi một tiếng kêu như tiếng ve sầu vang lên. Lúc Trần Ngọc Lâm lấy lại nhận thức thì hắn đã ở bên ngoài của Thâm Ảnh Uyên rồi.

"Vừa nãy là cái gì vậy?"

Hắn nghi hoặc hỏi, hắn chỉ cảm giác có một tiếng xé gió, rồi một cái gì đó tràn đầy khí tức âm lãnh nhưng lại nóng hổi tràn về hắn, sau đó hắn liền xong đời.

[Một con Xích Kỳ Túc.]

Hệ Thống nói:

[Một loài rết hiếm có, rất mạnh nhưng đã tuyệt chủng ngoài tự nhiên do khả năng sinh sản kém.]

Trần Ngọc Lâm cau mày, cạm bẫy sử dụng động vật luôn được đánh giá cao trong Thâm Ảnh Uyên do chúng rất khó đối phó. Đương nhiên cũng không có nghĩa là các loại bẫy khác thì phế vật, chỉ là cạm bẫy dùng động vật có đánh giá cao hơn bình thường thôi.

[Ồ đúng rồi, xin chúc mừng Kí Chủ vượt qua Thâm Ảnh Uyên với thành tích: 12.22s, hoàn thành 2/4 nhiệm vụ.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook