Chương 179: Thú Ăn Xác (3)
Hoang Truong
11/12/2018
Trần Ngọc Lâm ra lệnh cho bầy Ma Thử bao vây đầu
Thú Ăn Xác này để nó không chạy đi đâu được. Thú Ăn Xác trí thông minh
không rõ, tuy nhiên nó chắc chắn có đủ bản năng của một động vật để nhận ra được một bầy hàng ngàn con Ma Thử là gần như không thể đối đầu.
Sự sắp xếp của hắn theo hình kim tự tháp (giống trong World War Z, trừ việc hắn sắp xếp bao vây lấy Thú Ăn Xác) khiến cho dù nó có dùng cái nhìn hóa đá cũng không hóa đá toàn bộ được.
Tuy rằng nó là Tứ Phẩm Hung Thú, nhưng trong trường hợp nó muốn đột phá vòng vây này, tuyệt đối sẽ bị cạo sạch một lớp da.
Thú Ăn Xác bị bầy Ma Thử cùng với 3 người đồng thời bao vây, lại thêm bên trên Arch Ville đang liên tục sử dụng Ám Ảnh. Hình Vô Ngân hướng về phía hắn, hỏi:
"Tại sao không sử dụng bầy Ma Thử lao vào ăn luôn con... thú này đi?"
Trần Ngọc Lâm lắc đầu:
"Không thể. Tứ Phẩm hung thú đối với Nhị Phẩm Hung thú trời sinh mang một loại uy áp khắc chế. Nhị Phẩm Ma Thử còn không dám lại gần nó."
Đúng và sai. Đúng là nhị phẩm hung thú đối với tứ phẩm hung thú trời sinh khắc chế, tuy nhiên không có mạnh đến vậy. Lấy số lượng đè chất lượng, trừ khi chất lượng vượt quá một trời một vực, còn bằng không thì lấy vài ngàn con Ma Thử đủ để đối chọi lại khí tức của một Tứ Phẩm Hung Thú rồi.
Hắn chỉ muốn câu kéo thời gian. Hiện tại đám trăm con Ma Thử đằng kia đã đi được hơn nửa đường đến đó (5.2km theo hành lang và 1.1 km theo đường thẳng. Lạy Chúa! Ngôi nhà này rộng thật. Nó giống như kiểu anh bảo vệ ở đầu nhà và cô đầu bếp ở cuối nhà chia tay nhau vì không muốn yêu xa ấy.).
Trần Ngọc Lâm kế đó giơ tay lên, bàn tay làm từ linh thể phóng to ra lên đến cỡ như cái xe hơi, mãnh liệt lao tới, va chạm mạnh mẽ vào con Thú Ăn Xác, khiến cho nó lui lại vài bước, móng vuốt sắc bén của nó lưu lại vài vết cào trên sàn.
Con này nặng khoảng chừng 4-6 tấn, nếu hắn không nhầm.
Thú Ăn Xác bị một đòn này của hắn làm cho tức giận, há to cái mồm ra, mặc dù đầu của nó giống diều hâu nhưng lại có thể mở ra tới 180 độ giống như loài rắn, cái lưỡi của nó bắn thẳng về phía đầu của Trần Ngọc Lâm.
Hắn còn có thể nhìn thấy vô số gai nhọn móc ngược xếp thành từng dãy trên cái thứ đó.
Trần Ngọc Lâm kế đó trên tay cầm Yểm Đao, đỡ lại một đòn này, tuy nhiên lưỡi của con Thú Ăn Xác cũng đồng thời cuốn chặt lại trên lưỡi đao của hắn.
Bàn tay linh thể kế đó nhanh chóng chộp lấp phần cán đao, mãnh liệt kéo ngược lại, đồng thời cái lưỡi vẫn chưa kịp cuốn lại toàn bộ bị phần lưỡi đao của hắn xé rách, máu phun tung tóe.
Thú Ăn Xác rút lại cái lưỡi của mình, vung vẩy nó xung quanh đồng thời gầm lớn, đau đớn thảm thiết, bắt đầu lồng lộn lên. Trần Ngọc Lâm nghi hoặc nhíu mày, lưỡi là bộ phận nhạy cảm không giả, tuy nhiên sẽ không quá đau đớn như thế mới đúng.
Amari nói:
"Làm tốt lắm."
Kế đó hắn lao về phía trước. Trần Ngọc Lâm hét lớn:
"Khoan!! Nó..."
Hình Vô Ngân cũng nghi hoặc, nếu đối thủ là một con phàm thú thì còn hiểu, đằng này lại là một con thú Tứ Phẩm, đừng nói Tứ Phẩm hung thú, Tam phẩm hung thú có thể chịu đựng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng còn chưa kịp để cho Trần Ngọc Lâm nói xong, Thú Ăn Xác quay mặt của nó về phía 3 người, đột nhiên từ cổ nó cong lên một tấm da màu vàng nhạt nhanh chóng biến chuyển sang vô số màu sắc khác nhau.
Tấm da này vươn lên cao, khiến cho Thú Ăn Xác giống như kiểu cao lên chí ít một nửa, kèm teo vài sợi lông vũ, khá giống cách mà con công mở rộng đuôi nó ra lúc bị đe họa. Lúc tấm da vươn ra, còn kèm theo một tiếng rít dài dằng dặc.
kế đó ánh mắt nó lóe lên một thứ ánh sáng giống như đèn Flash. Trần Ngọc Lâm giơ Yểm Đao lên che nên không làm sao, tuy nhiên phần quần áo bị ánh đèn này chiếu vào bắt đầu xơ cứng lại, tuy rằng vẫn cử động được, chỉ hơi khó chịu.
[Ánh Nhìn Hóa Đá]. Kĩ năng này được nó sử dụng vô cùng khéo léo, lúc mà Amari vừa chạy lên trên, lập tức nó từ trạng thái hoảng loạn về bình thường, thậm chí vô cùng bình tĩnh, ánh mắt của nó bình tĩnh tới mức đáng sợ.
Kèm theo đó, tấm da dựng đứng lên và tiếng rít đó, chẳng mấy sinh vật sống với phản xạ bình thường có thể tránh nhìn vào nó lúc nó phát động kĩ năng.
Điều này khiến Trần Ngọc Lâm lạnh cả gáy. Một con quái vật không đáng sợ, một con quái vật với sự bình tĩnh, trí tuệ và biết tạo ra cùng tận dụng thời cơ mới đáng sợ.Hình Vô Ngân rung lên, hắn không biết làm sao không chịu ảnh hưởng, dù vài ba sợi lông vũ có rụng xuống đất. Có thể lớp lông của hắn quá dày, hơn nữa đã ở trạng thái xơ cứng không khác nhau lắm.
Đáng nói là Amari, hắn hoàn toàn chết đứng, mặt vẫn quay về phía Trần Ngọc Lâm, hiện rõ vẻ nghi hoặc. Toàn thân của hắn không bị hóa đá, nhưng đông cứng lại như thể đã chết đứng dù hắn hiện ra là vẫn còn sống, chí ít là các cơ quan nội tạng vẫn sống, chỉ có cơ bắp bị đông cứng thôi.
Chứng vôi hóa cơ thể, FOP (hay Fibrodysplasia Ossificans Progressiva), một hội chứng khiến cơ thể con người bị hóa thành đá, cơ bắp bị xơ cứng thành xương. Tuy nhiên trong trường hợp của Amari, nó xảy ra nhanh hơn nhiều và dường như chỉ tác động với cơ bắp.
Trần Ngọc Lâm vung tay, bàn tay linh thể bắt lấy hắn, đưa hắn ra xa khỏi con Thú Ăn Xác đang run rẩy nhìn về bọn hắn. Run rẩy không đúng lắm, nó đang lúc lắc cơ thể, rõ ràng đang khởi động.
"Lạy Sobek, cái quỷ gì vậy?"
Chợt cái vòng cổ của Amari sáng lên, gã thốt lên trong kinh ngạc, dường như được loại bỏ khỏi sự hóa đá cơ thể ngay tức thì. Trần Ngọc Lâm quay sang, hẳn là tác dụng của cái vòng cổ kia, hắn nói:
"Ngươi bị con Thú Ăn Xác này một cái nhìn cho hóa đá. Giống con Basilik ấy, nhưng không phải chết, là hóa đá."
Amari gật gù, kế đó hắn vung lưỡi Khopesh lên niệm một vài câu thần chú, chợt một kí tự tượng hình to như người hiện lên trong không trung, có hình một người đàn ông da nâu cởi trần, mặc một cái váy, trên đầu đội một cái mũ với hai bắp ngô và một cái gì đó tròn tròn đỏ đỏ.
Amari kế đó bước một bước lên trên, đè lên trên kí tự tượng hình đó, hắn run người một cái, hai mắt đột nhiên phiếm hồng, hắn cười nhe ra hàm răng đầy răng sắc nhọn, nói bằng giọng trầm trầm:
"Giờ mới thực sự là đánh này."
Kế đó, hắn chạy sang một bên, đề phòng 3 thằng cùng lúc bị dính một cái Nhìn Hóa Đá nữa, dù có 1 người dính cũng còn 2 người.
Trần Ngọc Lâm để ý người hắn đột nhiên ướt sũng nước, dù hắn hơi lo tên này có khả năng chết vì mất nước nhưng hiện tại đó không phải vấn đề.
Cùng lúc này, Hình Vô Ngân và Thú Ăn Xác bắt đầu lao vào nhau quần ẩu. Trần Ngọc Lâm chứng kiến 17 cái cánh chim trắng muốt của Hình Vô Ngân vung vẩy thành các vũ điệu hoàn mỹ.
Kế đó, hắn chứng kiến một cái cánh thứ 18, màu bạc từ trong cơ thể Hình Vô Ngân bay ra, tách biệt khỏi cơ thể hắn.
Pháp khí cấp 2, Phi Ngân Dực.
Trần Ngọc Lâm liếc nhìn Phi Ngân Dực, nó là một kiện Pháp Khí do 9 lưỡi đao nối với nhau bởi một sợi xích mỏng mà thành. Nó có 2 kĩ năng, một là phi hành, hai là một kĩ năng cho phép nó bạo phát một luồng cuồng bạo linh lực từ mỗi lưỡi đao trong khi quấn quanh đối thủ.
Khá phiền toái.
17 cái cánh của Hình Vô ngân cùng với 1 kiện Pháp Khí cùng va chạm với hai trảo của Thú Ăn Xác, lập tức ngoại trừ 3 cái cánh, Hình Vô Ngân rút toàn bộ về lại. Hắn rít lên từng tràng trong khi nói:
"Cái thứ này... nó có miệng ở tay."
Trần Ngọc Lâm nhìn kĩ, quả đúng thế, hai cái môi nhìn y như môi người đang nhai rào rạo 3 cái cánh của Hình Vô Ngân. Hắn nhanh chóng rung 3 cái cánh, rút về lại, nói:
"Còn tốt chỉ là lông vũ."
Trần Ngọc Lâm xoa đầu, mấy con Tứ Phẩm hung thú hắn từng đối mặt chưa con nào mạnh như con Thú Ăn Xác. Đem Ngân Nguyệt Lang ra đối đầu có khi bị nó ăn thịt ngược, công thủ của nó đầy đủ.
Trần Ngọc Lâm kế đó nhìn lên trên cao, ra lệnh cho Arch Ville triệu hoán ra một đầu quỷ, sử dụng toàn bộ mana.
Trên thanh mana của Arch Ville có thể thấy rõ mana tụt như điên, kế đó chạm đáy, rồi một cánh cổng bên cạnh Arch Ville mở ra, bên trong là một đầu quỷ mà Trần Ngọc Lâm kinh ngạc khi nhìn thấy.
Chân như chân hà mã, hai tay to tướng và ngắn cũn, toàn thân cũng ngắn cũn, đầu to bằng một nửa thân thể với cái hàm đầy răng to sắc nhọn chiếm nửa cái mặt. Toàn thân trải đầy gai nhọn, lớp vỏ bọc sừng kitin như loài côn trùng, nói chung trông rất kinh khủng.
Pinky, loài quái vật khá phiền toái, tấn công bằng cách lao thẳng cái đầu như loài bò tót, thường được hắn gọi bằng cái tên đáng yêu: Bé Hồng.
Sự sắp xếp của hắn theo hình kim tự tháp (giống trong World War Z, trừ việc hắn sắp xếp bao vây lấy Thú Ăn Xác) khiến cho dù nó có dùng cái nhìn hóa đá cũng không hóa đá toàn bộ được.
Tuy rằng nó là Tứ Phẩm Hung Thú, nhưng trong trường hợp nó muốn đột phá vòng vây này, tuyệt đối sẽ bị cạo sạch một lớp da.
Thú Ăn Xác bị bầy Ma Thử cùng với 3 người đồng thời bao vây, lại thêm bên trên Arch Ville đang liên tục sử dụng Ám Ảnh. Hình Vô Ngân hướng về phía hắn, hỏi:
"Tại sao không sử dụng bầy Ma Thử lao vào ăn luôn con... thú này đi?"
Trần Ngọc Lâm lắc đầu:
"Không thể. Tứ Phẩm hung thú đối với Nhị Phẩm Hung thú trời sinh mang một loại uy áp khắc chế. Nhị Phẩm Ma Thử còn không dám lại gần nó."
Đúng và sai. Đúng là nhị phẩm hung thú đối với tứ phẩm hung thú trời sinh khắc chế, tuy nhiên không có mạnh đến vậy. Lấy số lượng đè chất lượng, trừ khi chất lượng vượt quá một trời một vực, còn bằng không thì lấy vài ngàn con Ma Thử đủ để đối chọi lại khí tức của một Tứ Phẩm Hung Thú rồi.
Hắn chỉ muốn câu kéo thời gian. Hiện tại đám trăm con Ma Thử đằng kia đã đi được hơn nửa đường đến đó (5.2km theo hành lang và 1.1 km theo đường thẳng. Lạy Chúa! Ngôi nhà này rộng thật. Nó giống như kiểu anh bảo vệ ở đầu nhà và cô đầu bếp ở cuối nhà chia tay nhau vì không muốn yêu xa ấy.).
Trần Ngọc Lâm kế đó giơ tay lên, bàn tay làm từ linh thể phóng to ra lên đến cỡ như cái xe hơi, mãnh liệt lao tới, va chạm mạnh mẽ vào con Thú Ăn Xác, khiến cho nó lui lại vài bước, móng vuốt sắc bén của nó lưu lại vài vết cào trên sàn.
Con này nặng khoảng chừng 4-6 tấn, nếu hắn không nhầm.
Thú Ăn Xác bị một đòn này của hắn làm cho tức giận, há to cái mồm ra, mặc dù đầu của nó giống diều hâu nhưng lại có thể mở ra tới 180 độ giống như loài rắn, cái lưỡi của nó bắn thẳng về phía đầu của Trần Ngọc Lâm.
Hắn còn có thể nhìn thấy vô số gai nhọn móc ngược xếp thành từng dãy trên cái thứ đó.
Trần Ngọc Lâm kế đó trên tay cầm Yểm Đao, đỡ lại một đòn này, tuy nhiên lưỡi của con Thú Ăn Xác cũng đồng thời cuốn chặt lại trên lưỡi đao của hắn.
Bàn tay linh thể kế đó nhanh chóng chộp lấp phần cán đao, mãnh liệt kéo ngược lại, đồng thời cái lưỡi vẫn chưa kịp cuốn lại toàn bộ bị phần lưỡi đao của hắn xé rách, máu phun tung tóe.
Thú Ăn Xác rút lại cái lưỡi của mình, vung vẩy nó xung quanh đồng thời gầm lớn, đau đớn thảm thiết, bắt đầu lồng lộn lên. Trần Ngọc Lâm nghi hoặc nhíu mày, lưỡi là bộ phận nhạy cảm không giả, tuy nhiên sẽ không quá đau đớn như thế mới đúng.
Amari nói:
"Làm tốt lắm."
Kế đó hắn lao về phía trước. Trần Ngọc Lâm hét lớn:
"Khoan!! Nó..."
Hình Vô Ngân cũng nghi hoặc, nếu đối thủ là một con phàm thú thì còn hiểu, đằng này lại là một con thú Tứ Phẩm, đừng nói Tứ Phẩm hung thú, Tam phẩm hung thú có thể chịu đựng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng còn chưa kịp để cho Trần Ngọc Lâm nói xong, Thú Ăn Xác quay mặt của nó về phía 3 người, đột nhiên từ cổ nó cong lên một tấm da màu vàng nhạt nhanh chóng biến chuyển sang vô số màu sắc khác nhau.
Tấm da này vươn lên cao, khiến cho Thú Ăn Xác giống như kiểu cao lên chí ít một nửa, kèm teo vài sợi lông vũ, khá giống cách mà con công mở rộng đuôi nó ra lúc bị đe họa. Lúc tấm da vươn ra, còn kèm theo một tiếng rít dài dằng dặc.
kế đó ánh mắt nó lóe lên một thứ ánh sáng giống như đèn Flash. Trần Ngọc Lâm giơ Yểm Đao lên che nên không làm sao, tuy nhiên phần quần áo bị ánh đèn này chiếu vào bắt đầu xơ cứng lại, tuy rằng vẫn cử động được, chỉ hơi khó chịu.
[Ánh Nhìn Hóa Đá]. Kĩ năng này được nó sử dụng vô cùng khéo léo, lúc mà Amari vừa chạy lên trên, lập tức nó từ trạng thái hoảng loạn về bình thường, thậm chí vô cùng bình tĩnh, ánh mắt của nó bình tĩnh tới mức đáng sợ.
Kèm theo đó, tấm da dựng đứng lên và tiếng rít đó, chẳng mấy sinh vật sống với phản xạ bình thường có thể tránh nhìn vào nó lúc nó phát động kĩ năng.
Điều này khiến Trần Ngọc Lâm lạnh cả gáy. Một con quái vật không đáng sợ, một con quái vật với sự bình tĩnh, trí tuệ và biết tạo ra cùng tận dụng thời cơ mới đáng sợ.Hình Vô Ngân rung lên, hắn không biết làm sao không chịu ảnh hưởng, dù vài ba sợi lông vũ có rụng xuống đất. Có thể lớp lông của hắn quá dày, hơn nữa đã ở trạng thái xơ cứng không khác nhau lắm.
Đáng nói là Amari, hắn hoàn toàn chết đứng, mặt vẫn quay về phía Trần Ngọc Lâm, hiện rõ vẻ nghi hoặc. Toàn thân của hắn không bị hóa đá, nhưng đông cứng lại như thể đã chết đứng dù hắn hiện ra là vẫn còn sống, chí ít là các cơ quan nội tạng vẫn sống, chỉ có cơ bắp bị đông cứng thôi.
Chứng vôi hóa cơ thể, FOP (hay Fibrodysplasia Ossificans Progressiva), một hội chứng khiến cơ thể con người bị hóa thành đá, cơ bắp bị xơ cứng thành xương. Tuy nhiên trong trường hợp của Amari, nó xảy ra nhanh hơn nhiều và dường như chỉ tác động với cơ bắp.
Trần Ngọc Lâm vung tay, bàn tay linh thể bắt lấy hắn, đưa hắn ra xa khỏi con Thú Ăn Xác đang run rẩy nhìn về bọn hắn. Run rẩy không đúng lắm, nó đang lúc lắc cơ thể, rõ ràng đang khởi động.
"Lạy Sobek, cái quỷ gì vậy?"
Chợt cái vòng cổ của Amari sáng lên, gã thốt lên trong kinh ngạc, dường như được loại bỏ khỏi sự hóa đá cơ thể ngay tức thì. Trần Ngọc Lâm quay sang, hẳn là tác dụng của cái vòng cổ kia, hắn nói:
"Ngươi bị con Thú Ăn Xác này một cái nhìn cho hóa đá. Giống con Basilik ấy, nhưng không phải chết, là hóa đá."
Amari gật gù, kế đó hắn vung lưỡi Khopesh lên niệm một vài câu thần chú, chợt một kí tự tượng hình to như người hiện lên trong không trung, có hình một người đàn ông da nâu cởi trần, mặc một cái váy, trên đầu đội một cái mũ với hai bắp ngô và một cái gì đó tròn tròn đỏ đỏ.
Amari kế đó bước một bước lên trên, đè lên trên kí tự tượng hình đó, hắn run người một cái, hai mắt đột nhiên phiếm hồng, hắn cười nhe ra hàm răng đầy răng sắc nhọn, nói bằng giọng trầm trầm:
"Giờ mới thực sự là đánh này."
Kế đó, hắn chạy sang một bên, đề phòng 3 thằng cùng lúc bị dính một cái Nhìn Hóa Đá nữa, dù có 1 người dính cũng còn 2 người.
Trần Ngọc Lâm để ý người hắn đột nhiên ướt sũng nước, dù hắn hơi lo tên này có khả năng chết vì mất nước nhưng hiện tại đó không phải vấn đề.
Cùng lúc này, Hình Vô Ngân và Thú Ăn Xác bắt đầu lao vào nhau quần ẩu. Trần Ngọc Lâm chứng kiến 17 cái cánh chim trắng muốt của Hình Vô Ngân vung vẩy thành các vũ điệu hoàn mỹ.
Kế đó, hắn chứng kiến một cái cánh thứ 18, màu bạc từ trong cơ thể Hình Vô Ngân bay ra, tách biệt khỏi cơ thể hắn.
Pháp khí cấp 2, Phi Ngân Dực.
Trần Ngọc Lâm liếc nhìn Phi Ngân Dực, nó là một kiện Pháp Khí do 9 lưỡi đao nối với nhau bởi một sợi xích mỏng mà thành. Nó có 2 kĩ năng, một là phi hành, hai là một kĩ năng cho phép nó bạo phát một luồng cuồng bạo linh lực từ mỗi lưỡi đao trong khi quấn quanh đối thủ.
Khá phiền toái.
17 cái cánh của Hình Vô ngân cùng với 1 kiện Pháp Khí cùng va chạm với hai trảo của Thú Ăn Xác, lập tức ngoại trừ 3 cái cánh, Hình Vô Ngân rút toàn bộ về lại. Hắn rít lên từng tràng trong khi nói:
"Cái thứ này... nó có miệng ở tay."
Trần Ngọc Lâm nhìn kĩ, quả đúng thế, hai cái môi nhìn y như môi người đang nhai rào rạo 3 cái cánh của Hình Vô Ngân. Hắn nhanh chóng rung 3 cái cánh, rút về lại, nói:
"Còn tốt chỉ là lông vũ."
Trần Ngọc Lâm xoa đầu, mấy con Tứ Phẩm hung thú hắn từng đối mặt chưa con nào mạnh như con Thú Ăn Xác. Đem Ngân Nguyệt Lang ra đối đầu có khi bị nó ăn thịt ngược, công thủ của nó đầy đủ.
Trần Ngọc Lâm kế đó nhìn lên trên cao, ra lệnh cho Arch Ville triệu hoán ra một đầu quỷ, sử dụng toàn bộ mana.
Trên thanh mana của Arch Ville có thể thấy rõ mana tụt như điên, kế đó chạm đáy, rồi một cánh cổng bên cạnh Arch Ville mở ra, bên trong là một đầu quỷ mà Trần Ngọc Lâm kinh ngạc khi nhìn thấy.
Chân như chân hà mã, hai tay to tướng và ngắn cũn, toàn thân cũng ngắn cũn, đầu to bằng một nửa thân thể với cái hàm đầy răng to sắc nhọn chiếm nửa cái mặt. Toàn thân trải đầy gai nhọn, lớp vỏ bọc sừng kitin như loài côn trùng, nói chung trông rất kinh khủng.
Pinky, loài quái vật khá phiền toái, tấn công bằng cách lao thẳng cái đầu như loài bò tót, thường được hắn gọi bằng cái tên đáng yêu: Bé Hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.