Chương 45: Chương 45
Rosespy
01/05/2017
Chúng tôi đến một quán bar bình thường, địa điểm do tôi chọn ngẫu nhiên không vì lí do gì. Đi vào tôi liền đặt mông ngồi trước quầy bar, gọi một li Whiskey, Lưu Bác gọi một chai bia
– “Cậu hôm nay bị động cái gì a?”. Hắn nhìn tôi
Tôi vẫn cúi đầu. “Tâm tình không tốt”. Hắn vừa muốn mở miệng hỏi đã bị tôi đánh gãy: “Đừng hỏi thêm gì nữa”
Hắn lắc đầu. “Tiểu tử cậu bảo tôi đi uống nhưng lại không chịu nói chuyện, thuần túy là cố ý lây bệnh xấu cho tôi a”
– “Cho cậu uống rượu của tôi này, không cần cậu nghe tôi xưng tội”. Tôi vô tâm khách khí nói
– “Hảo hảo hảo, tôi xem như thùng rác trút giận, cậu có giận thì cứ việc đánh tôi đi”. Hắn không biết tôi rốt cuộc là bị gì, chỉ tươi cười nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi ngửa mặt uống một ngụm rượu, hắn ngăn tôi lại. “Vương Hân, cậu uống ít thôi”. Tôi gạt tay hắn ra, đặt li rượu xuống, đi lên sân khấu hình tròn. Trên đó có một cô ca sĩ đang biểu diễn. Tôi nói nàng để tôi hát cùng, nàng liền đem micro đưa tôi. Lưu Bác vẫn chú ý đến tôi, nhưng tôi không để ý hắn, cũng không quan tâm đám đông đang ồn ào bên dưới, chỉ cùng dàn nhạc phía sau nói vài câu rồi hát
Hiding from the rain and snow
Trying to forget but I won’t let go
Looking at a crowded street
Listening to my own heart beat
So many people all around the world
Tell me where do I find someone like you man
Take me to your heart take me to your soul
Give me your hand before I’m old
Show me what love is – haven’t got a clue
Show me that wonders can be true
They say nothing lasts forever
We’re only here today
Love is now or never
Bring me far away
Take me to your heart take me to your soul
Give me your hand and hold me
Show me what love is – be my guiding star
It’s easy take me to your heart
Standing on a mountain high
Looking at the moon through a clear blue sky
I should go and see some friends
But they don’t really comprehend
Don’t need too much talking without saying anything
All I need is someone who makes me wanna sing
............
Chỉ có tôi mới hiểu những lời này là hát cho ai nghe, đáng tiếc người kia không có ở đây, lòng tôi cũng sớm theo tiếng ca bay lên trời, một chút cũng không để ý những thay đổi dưới quán bar, rất nhiều người đang hát theo tôi. Khi tôi dừng lại, đám người kia liền khó dễ tôi vỗ tay nhiệt liệt
– “Hát lại một lần nữa đi, thật hay!”. Một người trẻ tuổi hét lên, tất cả đều hưởng ứng. Tôi mỉm cười trả micro cho vị ca sĩ kia, trở lại chỗ ngồi. Lưu Bác vỗ vỗ vai tôi: “Không nghĩ cậu như thế nhưng gươm quý không bao giờ cùn a! Cậu đang thất tình?”
Tôi cười khổ một chút, nhìn hắn, sau đó dùng sức đám vào vai hắn. “Không hổ là huynh đệ của tôi, cậu thật hiểu tôi a”
– “Uy, ai a? Đừng nói tôi tò mò, nhưng chưa bao giờ thấy cậu thất tình”. Hắn hiếu kì hỏi
Tôi không trả lời. Hắn vẫn bám riết lấy vấn đề. “Cô gái kia không yêu cậu nên cậu nản lòng?”
– “Cậu không nói cũng đâu ai bảo cậu câm”
– “Tôi là nói cho cậu biết, trên thế giới có rất nhiều cô gái thắt cổ trên cây tự tử….”. Hắn lại bắt đầu lí luận giáo dục cho tôi về thành công của nam tử, tôi một câu cũng không nghe vào. Cuối cùng, Lưu Bác lôi tôi ra khỏi quán bar, kiên trì lái xe chở tôi về phòng trọ rồi mới rời đi. Trong đầu tôi còn lởn vởn bài hát kia
......
Take me to your heart, take me to your soul
Give me your hand before i’m old
......
Nhưng hắn đang ở đâu?
Khoảng một vòng thời gian sau tôi mới thoát khỏi mất mát, Lưu Bác đầu tiên còn quan tâm vài câu, sau lại phát hiện tôi là trẻ con không thể dạy dỗ, gỗ mục không thể điêu khắc. Hắn một mình đi lo công việc của công ty, bỏ lại tôi một thân sa sút
Một tháng sau, tôi đang đau đầu việc cưỡng chế thu hồi nợ của công ty Huy Thăng— Công ty Bác Viễn của chúng tôi trước kia có kí hợp đồng vận tải với giám đốc Ngô Thường Thanh của Huy Thăng. Không biết lúc ấy Lưu Bác bị họ Ngô kia mê hoặc thế nào lại phi thường tín nhiệm hắn. Hơn nữa Ngô Thường Thanh luôn khoác lên vẻ ngoài hào nhoáng bóng bẩy, làm cho người ngoài nghĩ hắn là một doanh nghiệp rất có thực lực. Sau này tôi phát hiện ra bản kê khai tín dụng của Huy Thăng không thích hợp đã nhắc nhở Lưu Bác coi chừng Huy Thăng lừa đảo. Nhưng Lưu Bác lại không để việc này trong lòng, ngược lại còn nói tôi có tư tưởng tiểu thị dân. Lần này Ngô Thường Thanh lợi dụng cơ hội ôm tiền bỏ trốn, tòa án tuyên bố Huy Thăng phá sản, tịch thu mọi tài sản của công ty. Kết quả mọi người không chấp nhận, đã vậy còn phá đi nhà xưởng của Huy Thăng, phán quyết của tòa trở thành vô dụng. Lúc này, điện thoại nội bộ vang lên: “Vương tổng, có vị tiên sinh nói cần gặp ngài, ngài có muốn nối máy không?”
– “Ai?”. Tôi không thích loại khách không mời mà đến, không tự báo danh còn làm ra vẻ thần bí gì không biết!
– “Không biết, người kia không nói”
– “Không nói cô cũng không hỏi?”. Tôi phát hỏa ba phần. Thư kí này rất ‘khiêm tốn’, chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến tôi, chuyện gì tôi cũng phải kiên nhẫn giáo huấn nàng từng câu từng từ. Nhiều lần tôi đã phàn nàn với Lưu Bác, Lưu Bác mặc kệ, nói nàng theo Bác Viễn từ những ngày đầu đến giờ, người ‘cẩn trọng, cần cù, thật thà, chịu khó, trung thành và tận tâm’ như vậy còn rất ít. Tôi nghĩ một người có đức tính như vậy chắc sẽ không bao giờ bỏ Bác Viễn mà đi ăn máng nhà khác! Lưu Bác thế nhưng lại ‘khảng khái’ điều nàng đến Bắc Kinh làm trợ lí cho tôi, tôi đau đầu không thôi
– “Chuyển máy đi”. Tôi không cón cách nào khác. “Uy, ai đấy?”
– “Cậu hôm nay bị động cái gì a?”. Hắn nhìn tôi
Tôi vẫn cúi đầu. “Tâm tình không tốt”. Hắn vừa muốn mở miệng hỏi đã bị tôi đánh gãy: “Đừng hỏi thêm gì nữa”
Hắn lắc đầu. “Tiểu tử cậu bảo tôi đi uống nhưng lại không chịu nói chuyện, thuần túy là cố ý lây bệnh xấu cho tôi a”
– “Cho cậu uống rượu của tôi này, không cần cậu nghe tôi xưng tội”. Tôi vô tâm khách khí nói
– “Hảo hảo hảo, tôi xem như thùng rác trút giận, cậu có giận thì cứ việc đánh tôi đi”. Hắn không biết tôi rốt cuộc là bị gì, chỉ tươi cười nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi ngửa mặt uống một ngụm rượu, hắn ngăn tôi lại. “Vương Hân, cậu uống ít thôi”. Tôi gạt tay hắn ra, đặt li rượu xuống, đi lên sân khấu hình tròn. Trên đó có một cô ca sĩ đang biểu diễn. Tôi nói nàng để tôi hát cùng, nàng liền đem micro đưa tôi. Lưu Bác vẫn chú ý đến tôi, nhưng tôi không để ý hắn, cũng không quan tâm đám đông đang ồn ào bên dưới, chỉ cùng dàn nhạc phía sau nói vài câu rồi hát
Hiding from the rain and snow
Trying to forget but I won’t let go
Looking at a crowded street
Listening to my own heart beat
So many people all around the world
Tell me where do I find someone like you man
Take me to your heart take me to your soul
Give me your hand before I’m old
Show me what love is – haven’t got a clue
Show me that wonders can be true
They say nothing lasts forever
We’re only here today
Love is now or never
Bring me far away
Take me to your heart take me to your soul
Give me your hand and hold me
Show me what love is – be my guiding star
It’s easy take me to your heart
Standing on a mountain high
Looking at the moon through a clear blue sky
I should go and see some friends
But they don’t really comprehend
Don’t need too much talking without saying anything
All I need is someone who makes me wanna sing
............
Chỉ có tôi mới hiểu những lời này là hát cho ai nghe, đáng tiếc người kia không có ở đây, lòng tôi cũng sớm theo tiếng ca bay lên trời, một chút cũng không để ý những thay đổi dưới quán bar, rất nhiều người đang hát theo tôi. Khi tôi dừng lại, đám người kia liền khó dễ tôi vỗ tay nhiệt liệt
– “Hát lại một lần nữa đi, thật hay!”. Một người trẻ tuổi hét lên, tất cả đều hưởng ứng. Tôi mỉm cười trả micro cho vị ca sĩ kia, trở lại chỗ ngồi. Lưu Bác vỗ vỗ vai tôi: “Không nghĩ cậu như thế nhưng gươm quý không bao giờ cùn a! Cậu đang thất tình?”
Tôi cười khổ một chút, nhìn hắn, sau đó dùng sức đám vào vai hắn. “Không hổ là huynh đệ của tôi, cậu thật hiểu tôi a”
– “Uy, ai a? Đừng nói tôi tò mò, nhưng chưa bao giờ thấy cậu thất tình”. Hắn hiếu kì hỏi
Tôi không trả lời. Hắn vẫn bám riết lấy vấn đề. “Cô gái kia không yêu cậu nên cậu nản lòng?”
– “Cậu không nói cũng đâu ai bảo cậu câm”
– “Tôi là nói cho cậu biết, trên thế giới có rất nhiều cô gái thắt cổ trên cây tự tử….”. Hắn lại bắt đầu lí luận giáo dục cho tôi về thành công của nam tử, tôi một câu cũng không nghe vào. Cuối cùng, Lưu Bác lôi tôi ra khỏi quán bar, kiên trì lái xe chở tôi về phòng trọ rồi mới rời đi. Trong đầu tôi còn lởn vởn bài hát kia
......
Take me to your heart, take me to your soul
Give me your hand before i’m old
......
Nhưng hắn đang ở đâu?
Khoảng một vòng thời gian sau tôi mới thoát khỏi mất mát, Lưu Bác đầu tiên còn quan tâm vài câu, sau lại phát hiện tôi là trẻ con không thể dạy dỗ, gỗ mục không thể điêu khắc. Hắn một mình đi lo công việc của công ty, bỏ lại tôi một thân sa sút
Một tháng sau, tôi đang đau đầu việc cưỡng chế thu hồi nợ của công ty Huy Thăng— Công ty Bác Viễn của chúng tôi trước kia có kí hợp đồng vận tải với giám đốc Ngô Thường Thanh của Huy Thăng. Không biết lúc ấy Lưu Bác bị họ Ngô kia mê hoặc thế nào lại phi thường tín nhiệm hắn. Hơn nữa Ngô Thường Thanh luôn khoác lên vẻ ngoài hào nhoáng bóng bẩy, làm cho người ngoài nghĩ hắn là một doanh nghiệp rất có thực lực. Sau này tôi phát hiện ra bản kê khai tín dụng của Huy Thăng không thích hợp đã nhắc nhở Lưu Bác coi chừng Huy Thăng lừa đảo. Nhưng Lưu Bác lại không để việc này trong lòng, ngược lại còn nói tôi có tư tưởng tiểu thị dân. Lần này Ngô Thường Thanh lợi dụng cơ hội ôm tiền bỏ trốn, tòa án tuyên bố Huy Thăng phá sản, tịch thu mọi tài sản của công ty. Kết quả mọi người không chấp nhận, đã vậy còn phá đi nhà xưởng của Huy Thăng, phán quyết của tòa trở thành vô dụng. Lúc này, điện thoại nội bộ vang lên: “Vương tổng, có vị tiên sinh nói cần gặp ngài, ngài có muốn nối máy không?”
– “Ai?”. Tôi không thích loại khách không mời mà đến, không tự báo danh còn làm ra vẻ thần bí gì không biết!
– “Không biết, người kia không nói”
– “Không nói cô cũng không hỏi?”. Tôi phát hỏa ba phần. Thư kí này rất ‘khiêm tốn’, chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến tôi, chuyện gì tôi cũng phải kiên nhẫn giáo huấn nàng từng câu từng từ. Nhiều lần tôi đã phàn nàn với Lưu Bác, Lưu Bác mặc kệ, nói nàng theo Bác Viễn từ những ngày đầu đến giờ, người ‘cẩn trọng, cần cù, thật thà, chịu khó, trung thành và tận tâm’ như vậy còn rất ít. Tôi nghĩ một người có đức tính như vậy chắc sẽ không bao giờ bỏ Bác Viễn mà đi ăn máng nhà khác! Lưu Bác thế nhưng lại ‘khảng khái’ điều nàng đến Bắc Kinh làm trợ lí cho tôi, tôi đau đầu không thôi
– “Chuyển máy đi”. Tôi không cón cách nào khác. “Uy, ai đấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.