Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 53: Biến chuyển không ngờ

Phủ Thiên

03/08/2021

Edited by Bà Còm in Wattpad

“Quả nhiên... Quả nhiên...”

Triệu Phá Quân lẩm bà lẩm bẩm tự nói, nghĩ đến khi Chương gia phụ tử nhắc tới nữ nhi được nuôi dưỡng ở Trương phủ tuy vẻ mặt yêu thương kiêu hãnh nhưng trong lòng tràn đầy lo lắng; nghĩ đến ngày xưa mình cùng Chương Thịnh leo cây đào tổ chim bò tường trộm cẩu cố tình làm bậy, mỗi khi về đến Chương gia mà thấy một tiểu nha đầu đang đứng trước cửa ngóng ra ngoài trông chờ, Chương Thịnh cho dù là đệ nhất cao thủ đánh nhau vẫn luôn chột dạ nói không nên lời, làm hại hắn cũng phải trốn rất xa; nghĩ đến chính nàng đặt cho mình đại danh, sau đó lại đặt tên tự, trời xui đất khiến mà cái tên kia đã làm Triệu Vương nhớ kỹ... Tất cả những ký ức khi còn nhỏ lượn lờ ở trong lòng, cuối cùng hắn không nhịn được thở dài một hơi thật sâu.

“Nếu lúc xưa muội không dính dáng đến người Trương gia thì tốt rồi!” Nhận xét xong câu này, hắn lập tức thu hồi vẻ mặt thẫn thờ và hoài niệm, nhàn nhạt nói, “Muội không cần lo lắng, lần này ta trở về có dẫn theo mấy huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử, đều là người Quy Đức. Nhân dịp cho bọn họ về quê thuận tiện lấy cớ thăm hỏi người nhà của ta, ta đã phân phó bọn họ đi dò xét tình hình của mẫu thân và đệ đệ nhà muội, nửa cây trâm ngọc kia ta cũng đã kêu bọn họ mang về!”

Nghe tin này, Chương Hàm quả thực càng thêm mừng như điên hơn cả lúc trước được tin tức đích xác của cha huynh, cả người trở nên nhẹ nhàng. Tuy nhiên, mấy ngày nay nàng đã dốc hết sức lực ứng phó vô số gian nan hiểm trở, lúc này buông được gánh nặng nàng cảm thấy khí lực trong người thoát ra như bật nắp nồi, đột nhiên choáng váng muốn xỉu. Một cánh tay vững chãi vươn ra định đỡ lấy nàng, nàng miễn cưỡng lui về phía sau vài bước, hít vào một hơi thật sâu.

“Không cần về lại Cố gia!” Triệu Phá Quân thấy Chương Hàm lại theo bản năng cự tuyệt chính mình trợ giúp, nhịn không được bật ra một câu như vậy rồi trầm giọng nói tiếp, “Tuy nói trước mắt Võ Ninh Hầu tránh được một ải, nhưng cha muội và ca ca hiện giờ đều không ở dưới trướng của ông ta, chỉ cần mẫu thân và đệ đệ của muội có thể bình an thoát vây, Cố gia sẽ không còn nắm được thứ gì để có thể dùng thế lực bắt ép muội!”

“Nếu cha và Đại ca cũng theo huynh trở về, có lẽ muội sẽ thử một lần lập tức rời khỏi Cố gia, nhưng hôm nay chỉ có một mình Triệu đại ca ở kinh thành, muội không thể mạo hiểm như vậy. Huống hồ, Cố gia ngay trong loại thời điểm này mà có thể biến nguy thành an, đủ thấy họ vẫn còn được Thánh sủng, huynh chỉ là một Bách hộ nho nhỏ, có thể nào chống chọi nổi với Cố gia. Hơn nữa, huynh dùng danh nghĩa gì để chống chọi với Cố gia?”

“Ta cứ nói cha muội đã đính hôn muội cho ta, ta là vị hôn phu của muội!”

Triệu Phá Quân buột miệng thốt ra câu này khiến Chương Hàm ngây ngẩn cả người. Nhưng nàng lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng vén một sợi tóc rối ra sau tai rồi mới ngẩng đầu nói: “Cảm ơn Triệu đại ca! Cho dù Triệu Vương điện hạ thưởng thức huynh, nhưng ai biết được có phải Triệu Vương càng muốn kéo Võ Ninh Hầu về phe mình hơn? Huynh cũng thế mà muội cũng vậy, chúng ta không thể nào đối nghịch nổi với Cố gia. Thay vì kéo huynh cùng xuống nước, chi bằng huynh lưu lại chỗ này trong âm thầm giúp muội một tay.”

“Chỉ là...”

“Không có gì 'chỉ là'!” Chương Hàm dứt khoát lắc đầu, đôi mắt đã có chút đỏ, “Muội còn quên nói cho huynh nghe, mấy hôm trước muội đến tiệm vàng bạc Phúc Sinh, thời điểm rời đi đã từng gặp được Triệu Vương Thế tử từ tiệm thư phòng cách vách đi ra, hẳn là theo như huynh nói đi đến đó để mua tranh chữ danh gia.”

“Lại có việc này? Khoan đã, ta nhớ rõ mấy bức tranh chữ Thế tử bảo ta mua đều là bút tích thực của Hoàng đế khai quốc của Võ triều đã bị diệt vong trong tay tiền triều, trong số đó có một bức họa Quần Thần Thưởng Xuân đáng giá mấy vạn bạc... Những bức họa quý giá đến thế hẳn không phải nhà bình thường có thể cất giấu, cũng sẽ không tùy tiện bày bán trong những tiệm như vậy. Ta nghe ông chủ của tiệm thư phòng kia có nói, dường như Thế tử là khách quen nhưng ông ta cũng không biết thân phận của Thế tử.”

Chương Hàm lại cười khổ: “Bên ngoài mọi người đều nói Triệu Vương Thế tử là con mọt sách, nhưng y hẳn là một người vô cùng thận trọng. Vào hôm Cẩm Y Vệ bao vây phủ Lục An Hầu, y đứng ra bảo hộ Lục An Hầu Thái phu nhân và ấu tử, lúc sau trước khi rời đi lại nói với muội vài câu nghe không thể hiểu được, thật ra có ý vị thâm trường. Có lẽ vụ huynh được mật báo để dẫn dụ Đông An Quận vương đến chùa Long Phúc y đều đã biết. Hôm nay muội tới tìm huynh thì tám chín phần mười cũng không thể gạt được y. Cho nên vấn đề muội cầu huynh, còn có những gì muội vừa kể cho huynh, huynh cứ việc ăn ngay nói thật mà thuật lại cho Thế tử.”

Thấy Triệu Phá Quân lập tức ngây ngẩn cả người, Chương Hàm trịnh trọng giải thích: “Hiện giờ huynh đang được Triệu Vương tin cậy, vụ trước đây ở chùa Long Phúc nếu cứ hàm hồ cho qua thì sẽ thật sự gây bất lợi cho huynh. Nếu chuyện đó đều nói thẳng hết ra chắc ít nhất có thể vãn hồi một chút. Huống hồ, nếu Triệu Vương Thế tử thật là một người khôn khéo, khi đó ở trước cửa tiệm gặp muội, chỉ cần suy nghĩ một chút là nhất định có thể minh bạch rốt cuộc muội đến đó làm gì. Nếu đã giấu không được thì để Triệu đại ca lập công cũng tốt.”

Cân nhắc kín đáo như vậy, suy xét chu toàn như vậy, Triệu Phá Quân càng nghe càng cảm thấy trong lòng nặng nề hơn. Phải luôn sống trong hoàn cảnh hiểm ác cỡ nào mới có thể khiến một cô nương khuê các còn nhỏ hơn mình sáu bảy tuổi biến thành thế này? Hắn nhịn không được chộp một cái đã nắm được cổ tay nàng, lớn tiếng hỏi: “Vậy còn muội, muội phải làm sao bây giờ?”



“Không sao đâu, Triệu đại ca càng được quý nhân như Triệu Vương và Thế tử tin cậy thì muội càng an ổn.” Chương Hàm làm ra vẻ thoải mái cười cười, muốn tránh thoát khỏi tay Triệu Phá Quân nhưng không thể thành công, chỉ phải thản nhiên nói, “Nếu Triệu Vương tính toán mượn vụ này để làm khó dễ Cố gia, phụ mẫu huynh đệ của muội đều đã thoát ly, Cố gia muốn truy cứu cũng chỉ có thể đổ lên đầu một mình muội; nếu Triệu Vương tính toán mượn vụ này để nắm nhược điểm Cố gia trong tay hòng lung lạc Cố gia, vậy thì muội chẳng những không bị tổn hại gì mà có lẽ còn có thể rời khỏi Cố gia đoàn tụ với người nhà. Nói tóm lại, muội đi từng bước cho tới hôm nay, đánh cuộc rất nhiều lần, vận khí vẫn luôn rất tốt, chỉ hy vọng lần này ông trời cũng để muội lọt vào mắt xanh.”

Nói tới đây Chương Hàm bèn ngẩng đầu nhìn trời, thừa dịp Triệu Phá Quân đang sửng sốt bèn rút tay ra rồi liên tiếp lui vài bước, lúc này mới nhún người thi lễ: “Thời điểm không còn sớm, muội cũng nên đi rồi, Triệu đại ca bảo trọng!”

Thấy Chương Hàm không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài, Triệu Phá Quân mở miệng muốn giữ lại, nhưng lời đã đưa tới cổ họng lại không thể nào thoát ra, cứ thế trơ mắt mà nhìn nha hoàn trước kia đã gặp qua tiến đến đỡ nàng, sau đó chủ tớ hai người thoáng chốc biến mất ngoài cửa. Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới thấy lão quản gia có chút bất an tiến lại gần bèn trầm giọng phân phó: “Lão hãy trông nhà cẩn thận, ta đi một chuyến đến phủ Triệu Vương!”

Vào trang nhà bacom2 ở W.aTt.pAd đọc nha

Cho dù các Hoàng tử lớn tuổi đã phong Vương được phân đất phong khắp nơi, nhưng đích trưởng tử sau khi sắc phong Thế tử phần lớn đều bị triệu nhập sống tại kinh thành, mỗi ngày ngoại trừ học hành trong cung, thời gian còn lại đều ở tại Vương phủ được ban cho phụ thân bọn họ thời trẻ. Triệu Vương phủ nằm trên phố Lý Nhân phía tây Hoàng thành, tuy không to lớn bằng Triệu Vương phủ ở đất phong nhưng vẫn là tòa Vương phủ lớn thứ hai trong kinh thành, chỉ xếp sau kiến trúc của phủ Tần Vương. Bởi vì đương kim Thiên tử không thích lâm viên hòn non bộ cầu nhỏ nước chảy linh tinh, cho nên khi Công Bộ xây dựng các Vương phủ đều theo bố cục vuông vức, phủ Triệu Vương xưa nay chỉ có một mình Thế tử Trần Thiện Chiêu trụ lại, đương nhiên chỉ chiếm một tiểu khóa viện ở phía Đông.

Trần Thiện Chiêu mười hai tuổi đã nhập kinh. Ngoại trừ những lúc phụ mẫu theo ấn lệ vào kinh triều kiến, thời gian còn lại Vương phủ chỉ có một mình hắn là chủ nhân. Hắn không phải thuộc loại người thích đi khắp nơi giao tiếp, đa số thời gian đều trầm mê trong khắp các thư phô thư phòng. Chính phòng năm gian của Đông Khóa Viện dường như biến thành hiệu sách, ngay cả phòng ngủ trong Tây thứ gian cũng làm thành nơi tàng trữ các loại sách quý, kệ sách bốn phía đầy ắp những quyển sách hiếm vô giá. Lúc này hắn đang đứng trước một giá sách tìm kiếm thư tịch, khó khăn lắm mới nhón chân lấy xuống được một quyển, cười tủm tỉm đi đến trước án thư ngồi xuống. Còn chưa đọc được vài trang thì bên ngoài truyền vào thanh âm của thư đồng.

“Thế tử, Triệu Bách hộ cầu kiến.”

“Vậy sao? Cho hắn tiến vào!”

Trần Thiện Chiêu cũng không ngẩng đầu lên phân phó một câu, vừa tiếp tục đọc sách vừa mặt mày hớn hở mà dùng ngón tay vung vẩy loạn xạ. Không biết qua bao lâu, hắn giống như vừa mới đã thèm thở ra một hơi, ngẩng đầu phát hiện Triệu Phá Quân đã sớm vào phòng, lúc này đang cung cung kính kính cúi người đứng yên tại chỗ.

“Ta đang đọc đến đoạn hứng khởi, rốt cuộc quên mất có ngươi!” Trần Thiện Chiêu mỉm cười khép sách lại, đứng lên bình luận, “Trong Lệ Học Thiên nói rất đúng: 'Thư trung tự hữu thiên chung túc; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc; Thư trung tự hữu nhan như ngọc'. Chỉ có đám nhà nho cổ hủ mới cảm thấy những lập luận này phỉ báng lời dạy của thánh nhân, không nghĩ tàng sâu trong sách là muôn vàn kiến thức thực tế hữu dụng vô cùng, đâu chỉ có lầu vàng mỹ nữ và ruộng đất? Ngươi là dũng tướng trên chiến trường, nếu có thời gian thì đừng ngại hãy đọc sách thêm.”

(Lệ Học Thiên: viết bởi vua Tống Chân Tông Triệu Hằng, muốn nói lên tầm quan trọng của việc học và đọc sách.

Thư trung tự hữu thiên chung túc;

Trong sách tự có ngàn bồ thóc

Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;



Trong sách tự có nhà lầu vàng

Thư trung tự hữu nhan như ngọc;

Trong sách tự có người như ngọc)

“Ti chức đa tạ Thế tử đề điểm.”

Lần này Triệu Phá Quân hộ tống Đông An Quận vương Trần Thiện Gia tới kinh thành, dọc theo đường đi quan hệ không tệ với vị Quận vương tính tình tùy tiện hào sảng, nhưng đứng trước Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu văn văn nhược nhược, hắn lại luôn có chút chân tay co cóng. Sau khi quy quy củ củ đồng ý, hắn lấy lại bình tĩnh liền mở miệng: “Hôm nay ti chức mạo muội cầu kiến, là vì vị Chương cô nương ở phủ Võ Ninh Hầu đến gặp ti chức để cầu ti chức một việc.”

Lúc này Trần Thiện Chiêu mới nhướng mày: “Chuyện gì thế?”

“Trước đó Võ Ninh Hầu bị hạ chiếu ngục, nàng và tỷ tỷ kết nghĩa cùng nhau dọn ra khỏi Hầu phủ, hóa ra là vì Thái phu nhân sử dụng thủ thuật che mắt, muốn nàng nhân cơ hội đưa tin ra ngoài cho một vị quan lớn của Đô Sát Viện. Nàng biết việc này gian nan nên tìm lối tắt, sử dụng chút mưu kế trong tiệm vàng bạc Phúc Sinh. Hiện giờ cuối cùng Võ Ninh Hầu được phóng thích, nàng muốn xóa sạch mọi dấu vết trong tiệm vàng bạc cho nên tới cầu ti chức.”

Ánh mắt Trần Thiện Chiêu lập tức sáng ngời nhìn chằm chằm Triệu Phá Quân: “Ủa, nàng làm việc cho Cố gia mà lại tới cầu ngươi?”

Đối mặt với ánh mắt nhìn như không sắc bén nhưng thật ra ngoáy sâu vào lòng người một cách dị thường, Triệu Phá Quân chỉ trầm mặc một lát liền quỳ một gối xuống: “Thế tử, hai gia đình là hàng xóm cũ. Sau khi ti chức tới kinh thành đã từng lặng lẽ đi tìm nàng, rốt cuộc biết được nàng có mặt ở chùa Long Phúc. Lần đó bẩm báo với Thế tử và Đông An Quận vương vụ quấy rối của nhị vị Quận vương phủ Tần Vương, chính vì vừa vặn muốn đến gặp nàng, thế nhưng không gặp người lại nghe được tin tức nhị vị Quận vương phong chùa du ngoạn. Ti chức biết tội đáng chết vạn lần, không dám cầu Thế tử khoan thứ, nhưng ti chức đã từng chịu ân cứu mạng của cha và đại ca nàng, phụ huynh nàng cũng phó thác ti chức tìm hiểu tình hình của nàng. Lúc trước Cố gia Nhị cô thái thái dùng danh nghĩa chiếu cố phụ huynh nàng nên mới ép được nàng đáp ứng vào Trương gia, nàng từ nhỏ đã phải rời nhà mang thân phận ăn nhờ ở đậu. Lần này sở dĩ đi theo Trương gia tỷ tỷ vào kinh cũng là vì Trương Xương Ung tế tử của Cố gia giữ lại mẫu thân và đệ đệ của nàng để áp chế!”

Ngay cả nội tình quan trọng nhất cũng đều nói ra, Triệu Phá Quân liền đem dĩ vãng quen biết của mình với Chương gia thuật lại từ đầu chí cuối, thậm chí chuyện lần trước ở phủ Công chúa An Khánh Chương Hàm phó thác nửa cây trâm ngọc cho hắn rồi hắn lập tức điều mấy quân sĩ tâm phúc về quê tìm hiểu tin tức đều nói thẳng ra. Chờ đến khi tất cả đã trình bày hết, hắn mới quỳ luôn một chân kia xuống dập đầu: “Ti chức đã nói xong, cam chịu xử phạt.”

Trần Thiện Chiêu nhìn Triệu Phá Quân đang phủ phục sát đất, trầm ngâm một hồi lâu mới mỉm cười nói: “Ngươi phụng mệnh hộ tống Tam đệ vào kinh, muốn thỉnh tội cũng nên hướng Tam đệ thỉnh tội mới đúng, ta dựa vào gì mà xử phạt ngươi?”

“Thế tử...”

Thấy Triệu Phá Quân ngẩng đầu lo sợ không yên, Trần Thiện Chiêu bèn vẫy vẫy tay bảo: “Đứng lên đi, nhiều lắm chỉ là tội tự chủ trương, đâu có gì mà phải đáng chết vạn lần linh tinh gì đó! Nếu người ta đã tới cầu ngươi, vậy vụ tiệm vàng bạc kia ngươi đi thu thập cẩn thận, thuận tiện tìm hiểu xem rốt cuộc nàng ta ở nơi đó mân mê tên tuổi gì?”

“Vâng, ti chức lĩnh mệnh!”

Chờ đến khi Triệu Phá Quân vội vàng rời đi, Trần Thiện Chiêu chậm rãi ngồi xuống, tùy tay cầm lấy quyển sách nhìn chằm chằm vào từng hàng chữ một hồi lâu, sau đó tự mình lẩm bẩm: “Ngay từ nhỏ đã phải rời nhà ăn nhờ ở đậu... Thật ra vô cùng giống với trường hợp của ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook