Chương 175: Ngốc Sợ Vợ
Phủ Thiên
21/10/2021
Thấy mọi người đều nhìn mình, đặc biệt là vẻ mặt Thái tử phi biểu lộ sự
quan tâm đến tột đỉnh, giống như không phải cửa hàng của phủ Triệu Vương bị cháy mà là sản nghiệp của Thái tử, Chương Hàm âm thầm cười mỉa mai.
“Ông trời phù hộ, cuối cùng mọi người hiệp lực dập tắt ngọn lửa. Tri Vương điện hạ trực tiếp kêu Ứng Thiên Phủ Doãn tới đó, hiện giờ phố Tam Sơn đã khôi phục thông hành. May mà hôm nay người vào thành không nhiều lắm, nếu không con đường chính bị tắc nghẽn như vậy sợ làm chậm trễ bao nhiêu sự tình. Cửa hàng cháy trụi hoàn toàn, hai cửa hàng sát cạnh cũng tổn thất không nhỏ.”
“Một ngày vui thế này mà lại náo loạn thành như vậy!” Công chúa Ninh An than một tiếng, chợt sực nhớ ra vội vàng hỏi: “Nói đi thì cũng nói lại, những cửa hàng sản nghiệp vẫn luôn đề phòng nghiêm ngặt vụ xảy ra hỏa hoạn, đặc biệt là tiệm tơ lụa, đang êm đẹp sao đột nhiên lại cháy?”
Nghe Công chúa Ninh An hỏi đến vấn đề này, Chương Hàm hơi chựng lại rồi lập tức cười lạnh: “Cháu nghe xong vốn dĩ cũng cảm thấy kinh ngạc. Thật là chuyện khó có thể tin -- quản sự Thu Lục đóng cửa đốt sổ sách, không biết sao để lộ tiếng gió, hai chưởng quầy mấy ngày qua làm nhiệm vụ kiểm toán mang theo một đám người xông vào thu hồi bằng chứng. Hai phe đánh nhau túi bụi trong tiệm, không biết là ai lỡ đụng đổ chậu than gây hỏa hoạn! May mà không có tử thương, nếu không cho dù Thu Lục bị giết chết cũng không thể thoái thác tội của mình!”
Quả nhiên vẫn có quan hệ đến hai chưởng quầy chính mình tiến cử cho Chương Hàm!
Thái tử phi chỉ cảm thấy gân xanh trên đầu giựt mạnh. Nếu thật là bắt được người trộm đốt sổ sách thì đã không sao rồi, chẳng những không sai mà còn coi như có công, sau đó mình có thể 'thuận lý thành chương' cho Chương Hàm ra hóng gió. Mình dùng bọn chúng tới quản mấy cửa hàng của phủ Triệu Vương, ai ngờ bọn chúng lại sốt ruột tranh công, trực tiếp dẫn người xông vào ẩu đả, còn gây ra hỏa hoạn ngay vào lúc đám kim chi ngọc diệp tụ tập đầy đủ ở phủ Triệu Vương!
Mặc dù Chương Hàm luôn mồm bảo tên Thu Lục kia đáng chết, mặc dù đông đảo vương phi công chúa đều phụ họa cảm khái phủ Triệu Vương có điêu nô qua mặt chủ nhân, mặc dù thậm chí chưa ai nhắc tới hai chưởng quầy mình tiến cử, nhưng cảm giác "như đứng đống lửa, như ngồi đống than" vẫn không giảm đi. Huống chi hiện giờ thanh danh là quan trọng nhất khi ngồi ở vị trí Thế tử phi, thế mà ngay lúc này lại bị mất hết thể diện trước mặt bao nhiêu người, đây là vấn đề khiến Phương thị khó chịu nhất.
Cũng may bên ngoài dường như Thái tử rốt cuộc tìm được cớ, lập tức có người tiến vào thỉnh Thái tử phi hồi cung, Phương thị như được đại xá thuận thế đứng dậy. Nhưng vẻ mặt đắc ý khi cùng Thái tử đến đây được cung nghênh đã hoàn toàn biến mất khi được mọi người cung tiễn. Lúc lên xe ngựa, Phương thị thậm chí vì thất thần mà dưới chân loạng choạng một chút. May mà Thái tử đứng bên cạnh tay mắt lanh lẹ kịp thời đỡ được, nhờ vậy mới tránh khỏi vấp ngã lúc lên xe.
Phu thê Thái tử vừa đi, một đoàn thân vương vương phi công chúa phò mã cũng lục tục cáo từ. Hoàng thất tông thân rời đi trước đa số là tới cho có lệ vì thấy Hoàng đế thiên vị Trần Thiện Chiêu, không thể không có mặt. Còn phần những người thật lòng thân thiết như Công chúa Gia Hưng và Tri Vương phi Trương Như đương nhiên bình tĩnh tiếp tục lưu lại. Cố Trừ nghe đằng trước truyền lời Hàn Vương điện hạ thỉnh Vương phi chuẩn bị rời đi, có chút không được tự nhiên đứng dậy.
“Thập bát thẩm phải đi rồi sao?” Chương Hàm vừa thấy nàng ta đứng lên liền mau chân đi tới. Thấy Cố Trừ có chút ngượng ngập gật gật đầu, nàng trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Không biết khi nào Hàn Vương điện hạ đến đất phong?”
“Cuối năm lên đường quá lạnh, hẳn là định vào đầu xuân sang năm.”
Chương Hàm nhìn vẻ mặt phức tạp của Cố Trừ, có thể nghiệm ra tâm tình nàng ta đang kích động. Mặc dù Cố Trừ coi như có đệ đệ muội muội, nhưng thân nhân chân chính chỉ là một mình Hồ phu nhân. Trước kia Hồ phu nhân ngóng trông nữ nhi được gả cho Tri Vương, thật ra vì cho rằng hoàng tử trẻ tuổi không cần đến đất phong, hơn nữa Tri Vương và Cố Trừ là biểu huynh muội nên có thể chăm sóc nữ nhi của bà. Hiện giờ Cố Trừ lấy Hàn Vương nên không thể trông cậy vào sự chăm sóc giữa biểu huynh muội, hơn nữa Hàn Vương lại phải về đất phong nên hai mẫu nữ sắp sửa xa cách nghìn trùng, sau này Hồ phu nhân qua đời Cố Trừ cũng chưa chắc có thể gặp mặt lần cuối. Nghĩ đến chuyện Công chúa Gia Hưng nhờ vả, mặc dù nàng không thân cận với Cố Trừ nhưng nếu Công chúa đã ủy thác, nàng ngẫm nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng khuyên.
“Thập bát thẩm, có một số việc thay vì nghẹn trong lòng, không bằng cứ nói thẳng ra cho rõ ràng. Mặc dù sau khi nói ra kết quả không biết là tốt hay xấu, nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với lựa chọn cố nén trong lòng để rồi thương thân thương tâm.”
Cố Trừ nghe vậy nhướng mày, tính tình kiêu ngạo trời sinh liền nghĩ đến lúc nãy Công chúa Gia Hưng kéo Chương Hàm ra ngoài nói chuyện, tất nhiên đã biết. Cố Trừ định trả lời một cách mỉa mai, nhưng lại thấy Chương Hàm nhún gối hành lễ rồi lập tức đi về phía bên kia. Nàng phát hiện Công chúa Gia Hưng đang vẫy tay gọi Chương Hàm, chạm phải ánh mắt nàng đang nhìn qua thì vị đại tẩu kiêm cô nãi nãi có chút mất tự nhiên cười cười với nàng, sau đó một tay kéo Chương Hàm đến bên người, nói gì đó với Công chúa Ninh An và Tri Vương phi Trương Như đứng bên cạnh, còn có Tần Vương Thế tử phi Ngô thị cũng nhập bọn. Chỉ trong chốc lát, bốn vị kia và Chương Hàm liền cười nghiêng ngả. Nhìn nụ cười của Chương Hàm, Cố Trừ không chút nào nhìn ra bộ dáng tức giận và ảo não lúc nghe báo về vụ hỏa hoạn.
Nếu là mình gặp phải củ khoai lang nóng phỏng tay này, tất nhiên đã sớm bày ra mặt lạnh, hơn đâu mà duy trì màn xã giao với mấy người kia?
Cố Trừ đứng im một lát, không chờ Chương Hàm lại lần nữa đến đưa tiễn liền lặng yên ra khỏi Thủy Nguyệt hiên. Tâm nguyện của mẫu thân đã được thực hiện, nàng chắc chắn là người được gả tốt nhất trong đám tỷ muội, nhưng hôm nay xem ra, loại vinh hoa phú quý này thật sự không phải thứ nàng muốn!
Chờ đến khi Cố Trừ đi rồi, Công chúa Gia Hưng mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu nói là tỷ đệ cùng mẫu, nàng vốn nên cùng tiến cùng lui với Hàn vương và Hàn Vương phi, nhưng hiện giờ đôi phu thê kia đã gây thành bộ dáng này, nàng lại đâu phải chưa từng khuyên qua, nếu không có tác dụng thì cũng không muốn cứ phải xen giữa hai bộ mặt lạnh.
Lúc này, Gia Hưng liếc mắt nhìn Chương Hàm một cái, ngẫm nghĩ một chút rồi khuyên: “Ngoại trừ Nhị tỷ tỷ, ba người các ngươi xuất giá tuy có sớm có muộn nhưng đều là tân tức phụ, hôm nay ta làm người mặt dày dựa vào sự từng trải nhắc nhở các ngươi vài câu. Đàn ông đều là cái đồ thích mới mẻ, thay vì tạo cớ cho hắn gây chuyện thì không bằng bày ra cho hắn biết mặt tốt nhất của mình. Nếu không cho dù có lý, náo loạn lên thì chỉ là đàn bà chúng ta chịu thiệt! Được rồi, tiệc sinh nhật đang vui vẻ lại xảy chuyện, nghĩ đến ngươi là Thế tử phi chắc hẳn cũng bận rộn, chúng ta đều chuẩn bị cáo từ. Ăn uống no đủ xem diễn xong rồi, đến lúc phải về!”
Công chúa Ninh An thấy Công chúa Gia Hưng rõ ràng không lớn hơn đám hậu bối vài tuổi mà lại bày ra giọng điệu ông cụ non, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo cằm muội muội một cái: “Ngươi nha, 'đứng nói chuyện không đau lưng', ai mà chẳng biết phò mã nhà ngươi chỉ có mình ngươi trong mắt. Cứ mỗi lần ra ngoài dự tiệc, chỉ cần có ca cơ vũ cơ gì đó là lập tức quay đầu đi ngay. Người ta còn nói hắn là đàn ông sợ vợ kia kìa, ham mới mẻ chỗ nào?”
“Nhị tỷ, đừng trêu ghẹo muội! Muốn nói đến sợ vợ thì người đứng thứ nhất phải là thằng nhóc ngốc Thiện Chiêu kìa, ai không biết hắn có thê tử lợi hại?”
Công chúa Gia Hưng hờn dỗi phản bác rồi vội vàng sai người ra thông báo cho Cố Trấn. Chương Hàm thấy Ngô thị cúi đầu, dường như đang nhấm nuốt lời nhắc nhở của Công chúa Gia Hưng. Nàng biết hôm nay mình đã nói đã làm đủ nhiều, dĩ nhiên sẽ không 'vẽ rắn thêm chân' khuyên thêm gì nữa. Chốc lát, quả nhiên bên ngoài hai vị Phò mã và Tần Vương Thế tử đều phái người tới nói phải đi, nàng không khỏi tự mình đưa tiễn ra ngoài, còn Trương Như vì Tri Vương chưa trở về nên sóng vai với nàng đứng ở nhị môn nhìn theo mọi người lên xe đi xa.
“Trận lửa này lớn như vậy, thôi thì chuyện chúng ta thương nghị hợp tác hãy gác qua một bên. Dù sao điện hạ nhà ta cũng chưa phải rời kinh ngay lập tức, ngươi cứ thu xếp ổn thỏa chuyện trong phủ rồi tính sau cũng không muộn.”
“Cũng được, chờ cháu thu thập xong mọi manh mối rồi nói.”
Chương Hàm gật đầu. Trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện Công chúa Gia Hưng vừa nhắc nhở. Mặc dù Công chúa Ninh An gần như trực tiếp trêu ghẹo ám chỉ Công chúa Gia Hưng là Sư tử Hà Đông, nhưng Cố gia Thái phu nhân vẫn coi Công chúa Gia Hưng như tôn nữ ruột thịt mà yêu thương tin cậy, Vương phu nhân vẫn rất thân cận tin trọng tức phụ, nàng bỗng cảm thấy vị Công chúa này không phải bắn tên không đích. Cho nên, khi cầm tay Trương Như đi vào trong, thấy bên người chỉ còn lại mấy nha hoàn thân tín, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Tri Vương điện hạ vẫn còn giữ lại nha hoàn thông phòng từ trước hay không?”
Trương Như nghe vậy sửng sốt, sau đó thầm thì: “Nghe nói trước đó có nha hoàn thông phòng, nhưng Thục phi nương nương đều thay điện hạ điều ra ngoài. Ngay cả lúc... lúc ta không tiện, điện hạ cũng chỉ nghỉ tạm ở thư phòng.” Mặc dù xuất giá trước Chương Hàm hai tháng, nhưng nói đến vấn đề này Trương Như vẫn không khỏi đỏ mặt, hồi lâu mới nhỏ giọng nói tiếp, “Nha hoàn hồi môn của ta có bốn đứa, ngoài Tử Tình theo ta từ nhỏ thì ba đứa còn lại đều mua sau này. Nương bảo ta chọn một đứa tốt cho điện hạ...”
Nói tới đây, Trương Như liền dừng lại. Trước đây chứng kiến cuộc sống của mẫu thân, mặc dù biết loại sự tình này không thể tránh khỏi trong hào môn thế gia chứ đừng nói đến hoàng gia, nhưng trong lòng cô nàng vẫn cảm thấy không có cách gì đồng ý, lại khó mở miệng phản đối trước mặt mẫu thân. Lúc này, Trương Như chần chờ hồi lâu mới nói tiếp: “Trước đây hai ngày, ta còn nghe nói người hầu hạ trong thư phòng không nên chỉ có thái giám và thư đồng, còn phải...”
Mặc dù Trương Như không vạch trần, Chương Hàm cũng biết cô nàng muốn nói gì, lập tức mỉm cười: “Cho nên vừa rồi lời của Thập nhị cô cô thẩm cũng đã nghe được. Tuy nói các công chúa không giống với chúng ta nhưng luôn có điểm tương đồng. Hai vị mới vừa tân hôn đã định an bài nha hoàn hầu ngủ, nếu điện hạ thật sự có tâm kia thì cho dù thẩm không muốn chẳng lẽ còn có thể ngăn lại? Tri Vương điện hạ cháu đã gặp qua vài lần, cảm thấy tính tình cũng có chỗ giống Thế tử gia.”
“Ngươi còn nói! Điện hạ nhà ta đâu có... gan lớn như Thế tử gia!” Trương Như vốn định nói 'da mặt dày', nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy không đủ cung kính liền đổi thành hai chữ khác. Thấy Chương Hàm cong môi cười không hề tức giận, nàng buồn bã tâm sự: “Điện hạ đối với ta đủ tốt, nhưng ta vẫn cảm thấy không đủ chân tình.”
“Cứ từ từ sẽ nảy sinh chân tình, thiếu niên phu thê còn sống với nhau tới già mà!”
Hai người cười nói một hồi, còn chưa trở lại Thủy Nguyệt hiên thì Chương Hàm nghe phía sau có tiếng gọi, theo sát là Triệu Tứ gia thở hổn hển xuất hiện trước mặt. Bà ta cung kính hành lễ rồi cười nói: “Tri Vương điện hạ đã trở lại, đang chờ Vương phi ở nhị môn. Nhắn là nếu Vương phi còn muốn ngồi thêm chốc lát thì điện hạ cũng nấn ná trong vương phủ một hồi; nếu Vương phi tính đi ngay, điện hạ sẽ sai người gọi xe ngựa tới.”
“Nhìn xem kìa? Thập thất thúc vẫn thực quá chiều chuộng Thập thất thẩm.”
Chương Hàm nhìn Trương Như, nghe cô nàng ấp úng nói trong phủ ngươi còn nhiều chuyện cần giải quyết, nàng đương nhiên biết ý, quay lại đường cũ đưa người ra ngoài, ở nhị môn đúng lúc gặp Trần Thiện Chiêu vội vàng chạy tới tiễn.
Đôi phu thê nhìn theo một cặp trưởng bối xấp xỉ tuổi mình lên xe, Trần Thiện Chiêu cười như không cười nói: “Mong nương tử biết được, lúc nãy ta giả truyền quân lệnh của nàng, phái thân vệ áp giải tất cả quản sự và sổ sách từ phố Kỳ Vọng và phố Đại Trung lại đây! Nếu ta đoán không lầm, ước chừng bọn chúng cũng bắt đầu đốt sổ sách!”
Vừa tức giận vừa buồn cười, Chương Hàm nhịn không được trắng mắt lườm con mọt sách nhà mình một cái: “Chàng chính là em, em chính là chàng, nói cái gì mà 'giả truyền quân lệnh', bị đồn ra ngoài không sợ người chê cười! Hiện giờ danh tiếng 'lợi hại' của em đều bị lan truyền khắp nơi rồi đấy, ai cũng nói chàng là anh ngốc sợ vợ kìa!”
“Ông trời phù hộ, cuối cùng mọi người hiệp lực dập tắt ngọn lửa. Tri Vương điện hạ trực tiếp kêu Ứng Thiên Phủ Doãn tới đó, hiện giờ phố Tam Sơn đã khôi phục thông hành. May mà hôm nay người vào thành không nhiều lắm, nếu không con đường chính bị tắc nghẽn như vậy sợ làm chậm trễ bao nhiêu sự tình. Cửa hàng cháy trụi hoàn toàn, hai cửa hàng sát cạnh cũng tổn thất không nhỏ.”
“Một ngày vui thế này mà lại náo loạn thành như vậy!” Công chúa Ninh An than một tiếng, chợt sực nhớ ra vội vàng hỏi: “Nói đi thì cũng nói lại, những cửa hàng sản nghiệp vẫn luôn đề phòng nghiêm ngặt vụ xảy ra hỏa hoạn, đặc biệt là tiệm tơ lụa, đang êm đẹp sao đột nhiên lại cháy?”
Nghe Công chúa Ninh An hỏi đến vấn đề này, Chương Hàm hơi chựng lại rồi lập tức cười lạnh: “Cháu nghe xong vốn dĩ cũng cảm thấy kinh ngạc. Thật là chuyện khó có thể tin -- quản sự Thu Lục đóng cửa đốt sổ sách, không biết sao để lộ tiếng gió, hai chưởng quầy mấy ngày qua làm nhiệm vụ kiểm toán mang theo một đám người xông vào thu hồi bằng chứng. Hai phe đánh nhau túi bụi trong tiệm, không biết là ai lỡ đụng đổ chậu than gây hỏa hoạn! May mà không có tử thương, nếu không cho dù Thu Lục bị giết chết cũng không thể thoái thác tội của mình!”
Quả nhiên vẫn có quan hệ đến hai chưởng quầy chính mình tiến cử cho Chương Hàm!
Thái tử phi chỉ cảm thấy gân xanh trên đầu giựt mạnh. Nếu thật là bắt được người trộm đốt sổ sách thì đã không sao rồi, chẳng những không sai mà còn coi như có công, sau đó mình có thể 'thuận lý thành chương' cho Chương Hàm ra hóng gió. Mình dùng bọn chúng tới quản mấy cửa hàng của phủ Triệu Vương, ai ngờ bọn chúng lại sốt ruột tranh công, trực tiếp dẫn người xông vào ẩu đả, còn gây ra hỏa hoạn ngay vào lúc đám kim chi ngọc diệp tụ tập đầy đủ ở phủ Triệu Vương!
Mặc dù Chương Hàm luôn mồm bảo tên Thu Lục kia đáng chết, mặc dù đông đảo vương phi công chúa đều phụ họa cảm khái phủ Triệu Vương có điêu nô qua mặt chủ nhân, mặc dù thậm chí chưa ai nhắc tới hai chưởng quầy mình tiến cử, nhưng cảm giác "như đứng đống lửa, như ngồi đống than" vẫn không giảm đi. Huống chi hiện giờ thanh danh là quan trọng nhất khi ngồi ở vị trí Thế tử phi, thế mà ngay lúc này lại bị mất hết thể diện trước mặt bao nhiêu người, đây là vấn đề khiến Phương thị khó chịu nhất.
Cũng may bên ngoài dường như Thái tử rốt cuộc tìm được cớ, lập tức có người tiến vào thỉnh Thái tử phi hồi cung, Phương thị như được đại xá thuận thế đứng dậy. Nhưng vẻ mặt đắc ý khi cùng Thái tử đến đây được cung nghênh đã hoàn toàn biến mất khi được mọi người cung tiễn. Lúc lên xe ngựa, Phương thị thậm chí vì thất thần mà dưới chân loạng choạng một chút. May mà Thái tử đứng bên cạnh tay mắt lanh lẹ kịp thời đỡ được, nhờ vậy mới tránh khỏi vấp ngã lúc lên xe.
Phu thê Thái tử vừa đi, một đoàn thân vương vương phi công chúa phò mã cũng lục tục cáo từ. Hoàng thất tông thân rời đi trước đa số là tới cho có lệ vì thấy Hoàng đế thiên vị Trần Thiện Chiêu, không thể không có mặt. Còn phần những người thật lòng thân thiết như Công chúa Gia Hưng và Tri Vương phi Trương Như đương nhiên bình tĩnh tiếp tục lưu lại. Cố Trừ nghe đằng trước truyền lời Hàn Vương điện hạ thỉnh Vương phi chuẩn bị rời đi, có chút không được tự nhiên đứng dậy.
“Thập bát thẩm phải đi rồi sao?” Chương Hàm vừa thấy nàng ta đứng lên liền mau chân đi tới. Thấy Cố Trừ có chút ngượng ngập gật gật đầu, nàng trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Không biết khi nào Hàn Vương điện hạ đến đất phong?”
“Cuối năm lên đường quá lạnh, hẳn là định vào đầu xuân sang năm.”
Chương Hàm nhìn vẻ mặt phức tạp của Cố Trừ, có thể nghiệm ra tâm tình nàng ta đang kích động. Mặc dù Cố Trừ coi như có đệ đệ muội muội, nhưng thân nhân chân chính chỉ là một mình Hồ phu nhân. Trước kia Hồ phu nhân ngóng trông nữ nhi được gả cho Tri Vương, thật ra vì cho rằng hoàng tử trẻ tuổi không cần đến đất phong, hơn nữa Tri Vương và Cố Trừ là biểu huynh muội nên có thể chăm sóc nữ nhi của bà. Hiện giờ Cố Trừ lấy Hàn Vương nên không thể trông cậy vào sự chăm sóc giữa biểu huynh muội, hơn nữa Hàn Vương lại phải về đất phong nên hai mẫu nữ sắp sửa xa cách nghìn trùng, sau này Hồ phu nhân qua đời Cố Trừ cũng chưa chắc có thể gặp mặt lần cuối. Nghĩ đến chuyện Công chúa Gia Hưng nhờ vả, mặc dù nàng không thân cận với Cố Trừ nhưng nếu Công chúa đã ủy thác, nàng ngẫm nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng khuyên.
“Thập bát thẩm, có một số việc thay vì nghẹn trong lòng, không bằng cứ nói thẳng ra cho rõ ràng. Mặc dù sau khi nói ra kết quả không biết là tốt hay xấu, nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với lựa chọn cố nén trong lòng để rồi thương thân thương tâm.”
Cố Trừ nghe vậy nhướng mày, tính tình kiêu ngạo trời sinh liền nghĩ đến lúc nãy Công chúa Gia Hưng kéo Chương Hàm ra ngoài nói chuyện, tất nhiên đã biết. Cố Trừ định trả lời một cách mỉa mai, nhưng lại thấy Chương Hàm nhún gối hành lễ rồi lập tức đi về phía bên kia. Nàng phát hiện Công chúa Gia Hưng đang vẫy tay gọi Chương Hàm, chạm phải ánh mắt nàng đang nhìn qua thì vị đại tẩu kiêm cô nãi nãi có chút mất tự nhiên cười cười với nàng, sau đó một tay kéo Chương Hàm đến bên người, nói gì đó với Công chúa Ninh An và Tri Vương phi Trương Như đứng bên cạnh, còn có Tần Vương Thế tử phi Ngô thị cũng nhập bọn. Chỉ trong chốc lát, bốn vị kia và Chương Hàm liền cười nghiêng ngả. Nhìn nụ cười của Chương Hàm, Cố Trừ không chút nào nhìn ra bộ dáng tức giận và ảo não lúc nghe báo về vụ hỏa hoạn.
Nếu là mình gặp phải củ khoai lang nóng phỏng tay này, tất nhiên đã sớm bày ra mặt lạnh, hơn đâu mà duy trì màn xã giao với mấy người kia?
Cố Trừ đứng im một lát, không chờ Chương Hàm lại lần nữa đến đưa tiễn liền lặng yên ra khỏi Thủy Nguyệt hiên. Tâm nguyện của mẫu thân đã được thực hiện, nàng chắc chắn là người được gả tốt nhất trong đám tỷ muội, nhưng hôm nay xem ra, loại vinh hoa phú quý này thật sự không phải thứ nàng muốn!
Chờ đến khi Cố Trừ đi rồi, Công chúa Gia Hưng mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu nói là tỷ đệ cùng mẫu, nàng vốn nên cùng tiến cùng lui với Hàn vương và Hàn Vương phi, nhưng hiện giờ đôi phu thê kia đã gây thành bộ dáng này, nàng lại đâu phải chưa từng khuyên qua, nếu không có tác dụng thì cũng không muốn cứ phải xen giữa hai bộ mặt lạnh.
Lúc này, Gia Hưng liếc mắt nhìn Chương Hàm một cái, ngẫm nghĩ một chút rồi khuyên: “Ngoại trừ Nhị tỷ tỷ, ba người các ngươi xuất giá tuy có sớm có muộn nhưng đều là tân tức phụ, hôm nay ta làm người mặt dày dựa vào sự từng trải nhắc nhở các ngươi vài câu. Đàn ông đều là cái đồ thích mới mẻ, thay vì tạo cớ cho hắn gây chuyện thì không bằng bày ra cho hắn biết mặt tốt nhất của mình. Nếu không cho dù có lý, náo loạn lên thì chỉ là đàn bà chúng ta chịu thiệt! Được rồi, tiệc sinh nhật đang vui vẻ lại xảy chuyện, nghĩ đến ngươi là Thế tử phi chắc hẳn cũng bận rộn, chúng ta đều chuẩn bị cáo từ. Ăn uống no đủ xem diễn xong rồi, đến lúc phải về!”
Công chúa Ninh An thấy Công chúa Gia Hưng rõ ràng không lớn hơn đám hậu bối vài tuổi mà lại bày ra giọng điệu ông cụ non, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo cằm muội muội một cái: “Ngươi nha, 'đứng nói chuyện không đau lưng', ai mà chẳng biết phò mã nhà ngươi chỉ có mình ngươi trong mắt. Cứ mỗi lần ra ngoài dự tiệc, chỉ cần có ca cơ vũ cơ gì đó là lập tức quay đầu đi ngay. Người ta còn nói hắn là đàn ông sợ vợ kia kìa, ham mới mẻ chỗ nào?”
“Nhị tỷ, đừng trêu ghẹo muội! Muốn nói đến sợ vợ thì người đứng thứ nhất phải là thằng nhóc ngốc Thiện Chiêu kìa, ai không biết hắn có thê tử lợi hại?”
Công chúa Gia Hưng hờn dỗi phản bác rồi vội vàng sai người ra thông báo cho Cố Trấn. Chương Hàm thấy Ngô thị cúi đầu, dường như đang nhấm nuốt lời nhắc nhở của Công chúa Gia Hưng. Nàng biết hôm nay mình đã nói đã làm đủ nhiều, dĩ nhiên sẽ không 'vẽ rắn thêm chân' khuyên thêm gì nữa. Chốc lát, quả nhiên bên ngoài hai vị Phò mã và Tần Vương Thế tử đều phái người tới nói phải đi, nàng không khỏi tự mình đưa tiễn ra ngoài, còn Trương Như vì Tri Vương chưa trở về nên sóng vai với nàng đứng ở nhị môn nhìn theo mọi người lên xe đi xa.
“Trận lửa này lớn như vậy, thôi thì chuyện chúng ta thương nghị hợp tác hãy gác qua một bên. Dù sao điện hạ nhà ta cũng chưa phải rời kinh ngay lập tức, ngươi cứ thu xếp ổn thỏa chuyện trong phủ rồi tính sau cũng không muộn.”
“Cũng được, chờ cháu thu thập xong mọi manh mối rồi nói.”
Chương Hàm gật đầu. Trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện Công chúa Gia Hưng vừa nhắc nhở. Mặc dù Công chúa Ninh An gần như trực tiếp trêu ghẹo ám chỉ Công chúa Gia Hưng là Sư tử Hà Đông, nhưng Cố gia Thái phu nhân vẫn coi Công chúa Gia Hưng như tôn nữ ruột thịt mà yêu thương tin cậy, Vương phu nhân vẫn rất thân cận tin trọng tức phụ, nàng bỗng cảm thấy vị Công chúa này không phải bắn tên không đích. Cho nên, khi cầm tay Trương Như đi vào trong, thấy bên người chỉ còn lại mấy nha hoàn thân tín, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Tri Vương điện hạ vẫn còn giữ lại nha hoàn thông phòng từ trước hay không?”
Trương Như nghe vậy sửng sốt, sau đó thầm thì: “Nghe nói trước đó có nha hoàn thông phòng, nhưng Thục phi nương nương đều thay điện hạ điều ra ngoài. Ngay cả lúc... lúc ta không tiện, điện hạ cũng chỉ nghỉ tạm ở thư phòng.” Mặc dù xuất giá trước Chương Hàm hai tháng, nhưng nói đến vấn đề này Trương Như vẫn không khỏi đỏ mặt, hồi lâu mới nhỏ giọng nói tiếp, “Nha hoàn hồi môn của ta có bốn đứa, ngoài Tử Tình theo ta từ nhỏ thì ba đứa còn lại đều mua sau này. Nương bảo ta chọn một đứa tốt cho điện hạ...”
Nói tới đây, Trương Như liền dừng lại. Trước đây chứng kiến cuộc sống của mẫu thân, mặc dù biết loại sự tình này không thể tránh khỏi trong hào môn thế gia chứ đừng nói đến hoàng gia, nhưng trong lòng cô nàng vẫn cảm thấy không có cách gì đồng ý, lại khó mở miệng phản đối trước mặt mẫu thân. Lúc này, Trương Như chần chờ hồi lâu mới nói tiếp: “Trước đây hai ngày, ta còn nghe nói người hầu hạ trong thư phòng không nên chỉ có thái giám và thư đồng, còn phải...”
Mặc dù Trương Như không vạch trần, Chương Hàm cũng biết cô nàng muốn nói gì, lập tức mỉm cười: “Cho nên vừa rồi lời của Thập nhị cô cô thẩm cũng đã nghe được. Tuy nói các công chúa không giống với chúng ta nhưng luôn có điểm tương đồng. Hai vị mới vừa tân hôn đã định an bài nha hoàn hầu ngủ, nếu điện hạ thật sự có tâm kia thì cho dù thẩm không muốn chẳng lẽ còn có thể ngăn lại? Tri Vương điện hạ cháu đã gặp qua vài lần, cảm thấy tính tình cũng có chỗ giống Thế tử gia.”
“Ngươi còn nói! Điện hạ nhà ta đâu có... gan lớn như Thế tử gia!” Trương Như vốn định nói 'da mặt dày', nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy không đủ cung kính liền đổi thành hai chữ khác. Thấy Chương Hàm cong môi cười không hề tức giận, nàng buồn bã tâm sự: “Điện hạ đối với ta đủ tốt, nhưng ta vẫn cảm thấy không đủ chân tình.”
“Cứ từ từ sẽ nảy sinh chân tình, thiếu niên phu thê còn sống với nhau tới già mà!”
Hai người cười nói một hồi, còn chưa trở lại Thủy Nguyệt hiên thì Chương Hàm nghe phía sau có tiếng gọi, theo sát là Triệu Tứ gia thở hổn hển xuất hiện trước mặt. Bà ta cung kính hành lễ rồi cười nói: “Tri Vương điện hạ đã trở lại, đang chờ Vương phi ở nhị môn. Nhắn là nếu Vương phi còn muốn ngồi thêm chốc lát thì điện hạ cũng nấn ná trong vương phủ một hồi; nếu Vương phi tính đi ngay, điện hạ sẽ sai người gọi xe ngựa tới.”
“Nhìn xem kìa? Thập thất thúc vẫn thực quá chiều chuộng Thập thất thẩm.”
Chương Hàm nhìn Trương Như, nghe cô nàng ấp úng nói trong phủ ngươi còn nhiều chuyện cần giải quyết, nàng đương nhiên biết ý, quay lại đường cũ đưa người ra ngoài, ở nhị môn đúng lúc gặp Trần Thiện Chiêu vội vàng chạy tới tiễn.
Đôi phu thê nhìn theo một cặp trưởng bối xấp xỉ tuổi mình lên xe, Trần Thiện Chiêu cười như không cười nói: “Mong nương tử biết được, lúc nãy ta giả truyền quân lệnh của nàng, phái thân vệ áp giải tất cả quản sự và sổ sách từ phố Kỳ Vọng và phố Đại Trung lại đây! Nếu ta đoán không lầm, ước chừng bọn chúng cũng bắt đầu đốt sổ sách!”
Vừa tức giận vừa buồn cười, Chương Hàm nhịn không được trắng mắt lườm con mọt sách nhà mình một cái: “Chàng chính là em, em chính là chàng, nói cái gì mà 'giả truyền quân lệnh', bị đồn ra ngoài không sợ người chê cười! Hiện giờ danh tiếng 'lợi hại' của em đều bị lan truyền khắp nơi rồi đấy, ai cũng nói chàng là anh ngốc sợ vợ kìa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.